Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 641
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Chuyện đầu tiên sau khi Sơ Tranh vào thành, chính là bao một cái khách điếm.
Có khách? Sẽ đánh nhau?
Không có khả năng!
Sơ Tranh rất hào phóng mời bọn họ ở.
Chưởng quỹ của khách điếm: "???"
Con của địa chủ ngốc nghếch lắm tiền nào đây?
Phú Dục cũng có cảm giác như vậy.
A Đại đưa bọn họ đến, liền phải lên đường về trở về, Sơ Tranh cho A Đại một túi kim tệ.
Vốn dĩ phí thuê thì dong binh công hội bên kia đã trả rồi, Sơ Tranh không cần trả nữa.
Nhưng Sơ Tranh nhất định phải trả, không lấy còn lập tức biến hung, dọa A Đại không dám không cầm.
"Sơ Tranh Sơ Tranh, ta nghe nói."
Phú Dục từ bên ngoài khách điếm trở về, rót cho mình cốc nước, ừng ực uống hết.
"Mười ngày sau chính là thời gian Thần Điện tuyển chọn tín đồ, nếu ta có thể vào Thần Điện, cha ta nhất định sẽ bị hù chết."
Sơ Tranh sâu kín liếc hắn một cái.
Đây là bất hiếu đến cỡ nào chứ!
Sau khi Sơ Tranh vào thành, trừ mua mua mua, thì chưa từng làm những chuyện khác.
Phú Dục ngồi xuống đối diện, hơi nghi hoặc một chút: "Đến lúc đó ngươi đi không?"
"Đi."
Không đi ta làm sao bắt thẻ người tốt.
Nghe nói không phải hoạt động tất yếu, tế ti rất ít khi ra khỏi Thần Điện.
"Thật sao?" Phú Dục nghe xong, trong mắt liền lộ ra nét vui mừng: "Vậy đến lúc đó chúng ta cùng đi!"
Phú Dục đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng, cảnh tượng sau khi hắn tiến vào Thần Điện, mở ra kế hoạch lớn cho tương lai.
"Ngươi xác định ngươi có thể đi vào?"
Phú Dục ánh mắt sáng rực, hai tay siết chặt: "Làm người phải có giấc mộng."
Sơ Tranh bất thình lình phun ra một câu: "Giấc mộng của ngươi toàn bộ dựa vào suy nghĩ?"
Phú Dục: "..."
...
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng hai canh giờ, tiêu hết mười ngàn kim tệ. 】
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh vừa ra khỏi khách điếm, Vương Giả liền đúng giờ phát nhiệm vụ.
Vương bát đản thật sự là phát nhiệm vụ như bắn tỉa!!
Chuyện Thần Điện công khai tuyển nhận tín đồ, hấp dẫn không ít người, trong Bồng Hoa Thành cơ hồ là người chen lấn người.
Thần Điện, đó là nơi mà bất kỳ ma pháp sư nào cũng muốn hướng tới.
Sơ Tranh nhìn đội ngũ đông nghịt người kia, thế này cũng quá dọa người.
Cùng lắm thì chờ đêm tối gió lớn, lẻn vào Thần Điện trói thẻ người tốt ra.
Tại sao cô phải ở đây chịu tội chứ!
Xếp hàng có thể xếp từ chỗ báo danh, đến tận cửa thành.
Tán tài đồng tử Sơ Tranh, một đường phát kim tệ chen ngang, nhìn đến mức Phú Dục siết chặt miệng túi của mình.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình thật nghèo.
Nếu không phải con đường phía trước đều bị chặn lại, thì Sơ Tranh càng muốn leo lên chen vị trí đầu tiên luôn kìa.
Nhưng ngẫm lại, tố chất của đám người phía trên có lẽ không tốt như thế, cuối cùng vẫn phải phát từ cuối cùng lên.
Cũng là vì phá sản.
"Sao ngươi cứ chen ngang thế hả?" Một người đột nhiên lên tiếng, ý khiển trách nồng đậm.
Hành động của Sơ Tranh, vừa rồi đã gây nên sự bất mãn của không ít người.
Nhưng không ai dám lên tiếng.
Lúc này có người lên tiếng, lập tức có người ủng hộ.
"Đúng đấy, không có tố chất như thế, dựa vào cái gì mà chen ngang."
"Chúng ta cũng muốn báo danh sớm chứ."
"Còn là một cô nương, quá không biết xấu hổ."
Người xung quanh chỉ trỏ cô, tựa như tinh thần trọng nghĩa đột nhiên tăng cao.
Sơ • lão đại không biết xấu hổ • Tranh: "Có tiền."
"Có tiền thì có thể chen ngang à?"
Sơ Tranh liếc nhìn gã ta: "Ta dùng tiền để người ta nhường chỗ cho ta, có quan hệ gì với ngươi?".
Người kia cả giận nói: "Ngươi chen ngang lên phía trước ta, sao lại không có quan hệ gì với ta?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Không phải hắn đứng ở ngay trước mặt ngươi à? Vị trí của ngươi thay đổi sao?"
Người kia nhìn người cầm kim tệ đằng sau, lại nhìn Sơ Tranh, tựa hồ không biết nên phản bác thế nào.
Phú Dục cười hì hì hoà giải.
Người kia đoán chừng không tìm thấy từ ngữ, cuối cùng chỉ có thể mắng hai tiếng.
Sơ Tranh tiếp tục vung tiền thay đổi vị trí.
Người bên cạnh thấy cô làm như vậy, lập tức có vài tên xuất thân thổ hào bắt đầu bắt chước.
Hiện trường xếp hàng, trong nháy mắt biến thành giao dịch hiện trường.
Có lẽ phần lớn người trong lòng cũng rõ ràng, mình là mèo mù đụng chuột chết, nếu có thể được tuyển chọn, thì đó chính là phần mộ tổ tiên bốc lên khói xanh.
Nếu như không được chọn, cũng là trong dự liệu.
Cho nên khi xếp hàng, còn có kim tệ cầm, đại bộ phận đều sẽ đồng ý.
Đương nhiên cũng có người không đồng ý.
Loại thời điểm này, biện pháp đơn giản nhất chính là vượt qua hắn.
Sơ Tranh một đường leo lên, rất nhanh liền lên phía đầu tiên.
Những người nghe được tiếng gió, làm sao có thể phát kim tệ không chút tiết chế như Sơ Tranh được, cơ hồ là phát được một nửa, thì không có cách nào tiếp tục lên phía trước nữa.
Làm gì có ai rãnh rỗi mang một đống kim tệ trên người chứ!
Kim tệ rất nặng!
...
Phía trước có sáu cánh cửa, dựa theo thuộc tính của mình, trực tiếp tiến vào cửa là được.
Phú Dục hơi trợn tròn mắt.
Cái này...
Đây chỉ có sáu cánh cửa, không có nguyên tố ám, Sơ Tranh làm sao bây giờ?
Sao hắn lại quên mất chuyện này chứ.
"Nhanh lên, đừng lề mề." Phú Dục dừng lại, người phía sau bất mãn ồn ào.
Sơ Tranh ra hiệu hắn đi vào, Phú Dục không thể trì hoãn nữa, chỉ có thể lựa chọn cánh cửa màu đỏ đi vào.
Sơ Tranh đi theo hắn.
Phú Dục: "!!"
Sau khi tiến vào cửa, có một cái lối đi, trong thông đạo trải rộng nguyên tố hỏa, bởi vì phía trước có người, Phú Dục không dám nói lời nào.
Sơ Tranh phát hiện mình tiến vào, thân thể rõ ràng cảm thấy khó chịu.
Phú Dục thì ngược lại, như cá gặp nước, cả người tựa hồ cũng có thêm mấy phần tinh thần.
Có lẽ là không phải ma pháp sư nguyên tố này, hoặc là nhân loại, đều sẽ bị sàng lọc ra ngoài.
Thông đạo không dài, rất nhanh liền đi hết.
Người đi ra ngoài được, rõ ràng không nhiều như người tiến vào.
Những người kia rõ ràng là đi cùng một lối đi, cũng không biết đã bị đưa đến nơi nào.
Người đứng chờ bên ngoài, bảo bọn họ đặt tay lên một quả cầu ma pháp ánh sáng.
Thiên phú hệ hỏa của Phú Dục rất tốt, người khảo thí cũng nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần, cho hắn một tấm bảng hiệu: "Ngươi có thể đi vào, trực tiếp đi đến cửa thứ hai."
"Ách..." Phú Dục nhìn Sơ Tranh.
Đến phiên Sơ Tranh, cô để tay lên, Phú Dục trơ mắt nhìn, cầu ma pháp sáng lên.
Phú Dục trợn mắt há mồm.
Không phải cô là ám ma pháp sư sao?
Vì sao có thể đo ra thiên phú hệ hỏa?
Sau khi Sơ Tranh nhận được bảng hiệu thông qua cửa thứ nhất, trấn định thu hồi ngân tuyến lại.
Trên ngân tuyến ẩn ẩn có hồng quang hiện lên.
Phía sau hết thảy ba cửa ải.
Qua ba cửa ải này, quần thể khổng lồ kia, liền bị đào thải hết chỉ còn không đến 500 người.
Nghe nói lần này Thần Điện chỉ tuyển nhận mười người.
Trong 500 người chỉ có mười người có thể tiến vào Thần Điện.
Có thể tưởng tượng ra được là cạnh tranh khốc liệt đến bao nhiêu.
Sơ Tranh không nghĩ tới cô vừa đi ra ngoài, liền gặp được một người quen.
Lương Thư Tuyết nhìn thấy Sơ Tranh, trong mắt đẹp bắt đầu từ từ bốc hỏa, thần sắc âm trầm, nếu như không phải có người Thần Điện ở bên cạnh, thì có lẽ nàng ta đã xông lại.
Sơ Tranh thần sắc bình tĩnh liếc nhìn nàng ta một cái, rất nhanh liền thu tầm mắt lại.
Phú Dục đổi vị trí với người khác, đứng ở phía sau cô, nhỏ giọng nói: "Sơ Tranh, vừa rồi ta gặp phải nàng ta ở cửa thứ hai, nàng ta là trưởng công chúa của hoàng thất Lương Thư Tuyết."
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ồ."
Những con thiêu thân kia cũng quá vô dụng.
Lại còn để cho con chó điên này khỏe mạnh trở về.
"Trước đó chúng ta từng đắc tội với nàng ta..." Phú Dục tiểu công tử biết thân phận của nữ tử này, đột nhiên có chút sợ: "Nàng ta có thể làm khó dễ chúng ta không."
Giọng điệu của Sơ Tranh rất là phách lối: "Ta lại không sợ nàng." Đến thêm mười con ta cũng có thể đánh được!
"..."
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Chuyện đầu tiên sau khi Sơ Tranh vào thành, chính là bao một cái khách điếm.
Có khách? Sẽ đánh nhau?
Không có khả năng!
Sơ Tranh rất hào phóng mời bọn họ ở.
Chưởng quỹ của khách điếm: "???"
Con của địa chủ ngốc nghếch lắm tiền nào đây?
Phú Dục cũng có cảm giác như vậy.
A Đại đưa bọn họ đến, liền phải lên đường về trở về, Sơ Tranh cho A Đại một túi kim tệ.
Vốn dĩ phí thuê thì dong binh công hội bên kia đã trả rồi, Sơ Tranh không cần trả nữa.
Nhưng Sơ Tranh nhất định phải trả, không lấy còn lập tức biến hung, dọa A Đại không dám không cầm.
"Sơ Tranh Sơ Tranh, ta nghe nói."
Phú Dục từ bên ngoài khách điếm trở về, rót cho mình cốc nước, ừng ực uống hết.
"Mười ngày sau chính là thời gian Thần Điện tuyển chọn tín đồ, nếu ta có thể vào Thần Điện, cha ta nhất định sẽ bị hù chết."
Sơ Tranh sâu kín liếc hắn một cái.
Đây là bất hiếu đến cỡ nào chứ!
Sau khi Sơ Tranh vào thành, trừ mua mua mua, thì chưa từng làm những chuyện khác.
Phú Dục ngồi xuống đối diện, hơi nghi hoặc một chút: "Đến lúc đó ngươi đi không?"
"Đi."
Không đi ta làm sao bắt thẻ người tốt.
Nghe nói không phải hoạt động tất yếu, tế ti rất ít khi ra khỏi Thần Điện.
"Thật sao?" Phú Dục nghe xong, trong mắt liền lộ ra nét vui mừng: "Vậy đến lúc đó chúng ta cùng đi!"
Phú Dục đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng, cảnh tượng sau khi hắn tiến vào Thần Điện, mở ra kế hoạch lớn cho tương lai.
"Ngươi xác định ngươi có thể đi vào?"
Phú Dục ánh mắt sáng rực, hai tay siết chặt: "Làm người phải có giấc mộng."
Sơ Tranh bất thình lình phun ra một câu: "Giấc mộng của ngươi toàn bộ dựa vào suy nghĩ?"
Phú Dục: "..."
...
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng hai canh giờ, tiêu hết mười ngàn kim tệ. 】
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh vừa ra khỏi khách điếm, Vương Giả liền đúng giờ phát nhiệm vụ.
Vương bát đản thật sự là phát nhiệm vụ như bắn tỉa!!
Chuyện Thần Điện công khai tuyển nhận tín đồ, hấp dẫn không ít người, trong Bồng Hoa Thành cơ hồ là người chen lấn người.
Thần Điện, đó là nơi mà bất kỳ ma pháp sư nào cũng muốn hướng tới.
Sơ Tranh nhìn đội ngũ đông nghịt người kia, thế này cũng quá dọa người.
Cùng lắm thì chờ đêm tối gió lớn, lẻn vào Thần Điện trói thẻ người tốt ra.
Tại sao cô phải ở đây chịu tội chứ!
Xếp hàng có thể xếp từ chỗ báo danh, đến tận cửa thành.
Tán tài đồng tử Sơ Tranh, một đường phát kim tệ chen ngang, nhìn đến mức Phú Dục siết chặt miệng túi của mình.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình thật nghèo.
Nếu không phải con đường phía trước đều bị chặn lại, thì Sơ Tranh càng muốn leo lên chen vị trí đầu tiên luôn kìa.
Nhưng ngẫm lại, tố chất của đám người phía trên có lẽ không tốt như thế, cuối cùng vẫn phải phát từ cuối cùng lên.
Cũng là vì phá sản.
"Sao ngươi cứ chen ngang thế hả?" Một người đột nhiên lên tiếng, ý khiển trách nồng đậm.
Hành động của Sơ Tranh, vừa rồi đã gây nên sự bất mãn của không ít người.
Nhưng không ai dám lên tiếng.
Lúc này có người lên tiếng, lập tức có người ủng hộ.
"Đúng đấy, không có tố chất như thế, dựa vào cái gì mà chen ngang."
"Chúng ta cũng muốn báo danh sớm chứ."
"Còn là một cô nương, quá không biết xấu hổ."
Người xung quanh chỉ trỏ cô, tựa như tinh thần trọng nghĩa đột nhiên tăng cao.
Sơ • lão đại không biết xấu hổ • Tranh: "Có tiền."
"Có tiền thì có thể chen ngang à?"
Sơ Tranh liếc nhìn gã ta: "Ta dùng tiền để người ta nhường chỗ cho ta, có quan hệ gì với ngươi?".
Người kia cả giận nói: "Ngươi chen ngang lên phía trước ta, sao lại không có quan hệ gì với ta?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Không phải hắn đứng ở ngay trước mặt ngươi à? Vị trí của ngươi thay đổi sao?"
Người kia nhìn người cầm kim tệ đằng sau, lại nhìn Sơ Tranh, tựa hồ không biết nên phản bác thế nào.
Phú Dục cười hì hì hoà giải.
Người kia đoán chừng không tìm thấy từ ngữ, cuối cùng chỉ có thể mắng hai tiếng.
Sơ Tranh tiếp tục vung tiền thay đổi vị trí.
Người bên cạnh thấy cô làm như vậy, lập tức có vài tên xuất thân thổ hào bắt đầu bắt chước.
Hiện trường xếp hàng, trong nháy mắt biến thành giao dịch hiện trường.
Có lẽ phần lớn người trong lòng cũng rõ ràng, mình là mèo mù đụng chuột chết, nếu có thể được tuyển chọn, thì đó chính là phần mộ tổ tiên bốc lên khói xanh.
Nếu như không được chọn, cũng là trong dự liệu.
Cho nên khi xếp hàng, còn có kim tệ cầm, đại bộ phận đều sẽ đồng ý.
Đương nhiên cũng có người không đồng ý.
Loại thời điểm này, biện pháp đơn giản nhất chính là vượt qua hắn.
Sơ Tranh một đường leo lên, rất nhanh liền lên phía đầu tiên.
Những người nghe được tiếng gió, làm sao có thể phát kim tệ không chút tiết chế như Sơ Tranh được, cơ hồ là phát được một nửa, thì không có cách nào tiếp tục lên phía trước nữa.
Làm gì có ai rãnh rỗi mang một đống kim tệ trên người chứ!
Kim tệ rất nặng!
...
Phía trước có sáu cánh cửa, dựa theo thuộc tính của mình, trực tiếp tiến vào cửa là được.
Phú Dục hơi trợn tròn mắt.
Cái này...
Đây chỉ có sáu cánh cửa, không có nguyên tố ám, Sơ Tranh làm sao bây giờ?
Sao hắn lại quên mất chuyện này chứ.
"Nhanh lên, đừng lề mề." Phú Dục dừng lại, người phía sau bất mãn ồn ào.
Sơ Tranh ra hiệu hắn đi vào, Phú Dục không thể trì hoãn nữa, chỉ có thể lựa chọn cánh cửa màu đỏ đi vào.
Sơ Tranh đi theo hắn.
Phú Dục: "!!"
Sau khi tiến vào cửa, có một cái lối đi, trong thông đạo trải rộng nguyên tố hỏa, bởi vì phía trước có người, Phú Dục không dám nói lời nào.
Sơ Tranh phát hiện mình tiến vào, thân thể rõ ràng cảm thấy khó chịu.
Phú Dục thì ngược lại, như cá gặp nước, cả người tựa hồ cũng có thêm mấy phần tinh thần.
Có lẽ là không phải ma pháp sư nguyên tố này, hoặc là nhân loại, đều sẽ bị sàng lọc ra ngoài.
Thông đạo không dài, rất nhanh liền đi hết.
Người đi ra ngoài được, rõ ràng không nhiều như người tiến vào.
Những người kia rõ ràng là đi cùng một lối đi, cũng không biết đã bị đưa đến nơi nào.
Người đứng chờ bên ngoài, bảo bọn họ đặt tay lên một quả cầu ma pháp ánh sáng.
Thiên phú hệ hỏa của Phú Dục rất tốt, người khảo thí cũng nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần, cho hắn một tấm bảng hiệu: "Ngươi có thể đi vào, trực tiếp đi đến cửa thứ hai."
"Ách..." Phú Dục nhìn Sơ Tranh.
Đến phiên Sơ Tranh, cô để tay lên, Phú Dục trơ mắt nhìn, cầu ma pháp sáng lên.
Phú Dục trợn mắt há mồm.
Không phải cô là ám ma pháp sư sao?
Vì sao có thể đo ra thiên phú hệ hỏa?
Sau khi Sơ Tranh nhận được bảng hiệu thông qua cửa thứ nhất, trấn định thu hồi ngân tuyến lại.
Trên ngân tuyến ẩn ẩn có hồng quang hiện lên.
Phía sau hết thảy ba cửa ải.
Qua ba cửa ải này, quần thể khổng lồ kia, liền bị đào thải hết chỉ còn không đến 500 người.
Nghe nói lần này Thần Điện chỉ tuyển nhận mười người.
Trong 500 người chỉ có mười người có thể tiến vào Thần Điện.
Có thể tưởng tượng ra được là cạnh tranh khốc liệt đến bao nhiêu.
Sơ Tranh không nghĩ tới cô vừa đi ra ngoài, liền gặp được một người quen.
Lương Thư Tuyết nhìn thấy Sơ Tranh, trong mắt đẹp bắt đầu từ từ bốc hỏa, thần sắc âm trầm, nếu như không phải có người Thần Điện ở bên cạnh, thì có lẽ nàng ta đã xông lại.
Sơ Tranh thần sắc bình tĩnh liếc nhìn nàng ta một cái, rất nhanh liền thu tầm mắt lại.
Phú Dục đổi vị trí với người khác, đứng ở phía sau cô, nhỏ giọng nói: "Sơ Tranh, vừa rồi ta gặp phải nàng ta ở cửa thứ hai, nàng ta là trưởng công chúa của hoàng thất Lương Thư Tuyết."
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ồ."
Những con thiêu thân kia cũng quá vô dụng.
Lại còn để cho con chó điên này khỏe mạnh trở về.
"Trước đó chúng ta từng đắc tội với nàng ta..." Phú Dục tiểu công tử biết thân phận của nữ tử này, đột nhiên có chút sợ: "Nàng ta có thể làm khó dễ chúng ta không."
Giọng điệu của Sơ Tranh rất là phách lối: "Ta lại không sợ nàng." Đến thêm mười con ta cũng có thể đánh được!
"..."
Bình luận facebook