Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 800
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh không nghĩ tới người mình muốn tìm, lại là bà lão đêm hôm đó tiện tay đỡ một cái.
Đặng Uyển Bình nhận ra cô, cũng rất bất ngờ, cười ha hả mời cô vào trong.
Sơ Tranh nói rõ ý đồ của mình, Đặng Uyển Bình càng ngoài ý muốn hơn.
Nếu như là người khác tới hỏi, Đặng Uyển Bình nhất định sẽ từ chối ngay.
"Tuổi cháu không lớn lắm đúng không? Cần số cổ phần đó làm gì?"
"..." Vì phá sản.
Sơ Tranh bịa chuyện hai câu.
Nói rất là có tình có lý, Đặng Uyển Bình đại khái đã cảm thấy cô là người tốt, tất nhiên tin tưởng.
"Cổ phần của trung học Thịnh Phong là người yêu bà để lại." Đặng Uyển Bình có chút hoài niệm: "Vốn dĩ nên cho con của chúng ta... Đáng tiếc, đứa bé kia phúc phận không tốt, đã đi trước, liền lưu lại cho một đứa cháu trai của bà."
Những cổ phần của trung học Thịnh Phong, hàng năm chia hoa hồng, đã đủ cho bọn họ cơm áo không lo.
Đặng Uyển Bình cũng không để ý số cổ phần này, nhưng những cổ phần này là để dành cho cháu trai bà ấy.
Cho nên cổ phần này có thể bán hay không, Đặng Uyển Bình không dám trực tiếp kết luận.
Sơ Tranh nói điều kiện của mình một chút.
Cô cũng có thể dùng cổ phần của công ty để đổi, vẫn có thể đảm bảo bọn họ về sau cơm áo không lo.
Đặng Uyển Bình rất thích Sơ Tranh.
Mặc dù Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ, bộ dáng lãnh nhược băng sương.
Nhưng ấn tượng đầu tiên tốt, Đặng Uyển Bình liền thích cô.
Cho nên cũng không đành lòng cự tuyệt Sơ Tranh.
Nhưng Sơ Tranh rất sầu.
Nắm đấm cũng không dùng tới được.
Hay là cô đi tìm hai cổ đông khác nói chuyện đi...
"Chờ cháu trai bà trở về, bà giúp cháu hỏi một chút."
Đặng Uyển Bình vừa dứt lời, liền có âm thanh vang lên.
"Bà nội, cháu về rồi."
Cửa lớn của biệt thự bị người đẩy ra, nam sinh từ bên ngoài tiến vào, hấp tấp xông vào phòng bếp tìm nước uống.
Cửa chính còn có người, hắn đổi giày tiến vào.
"Bà nội Đặng..." Thanh âm thiếu niên hơi ngừng lại, ánh mắt rơi vào người nữ sinh bên cạnh Đặng Uyển Bình.
"Sơ Sơ?" Mộ Thâm theo bản năng kêu một tiếng: "Sao cô lại ở đây?"
Sơ Tranh: "..."
Duyên phận.
Nó chính là kỳ diệu như vậy đấy.
"Ôi, các cháu biết nhau à." Đặng Uyển Bình viết to mấy chữ kinh ngạc lên mặt.
Mộ Thâm gật đầu: "Dạ, quen biết."
Đặng Uyển Bình mừng rỡ không thôi: "Tiểu Thâm là gia sư cho tiểu tử thối nhà bà, hôm nay hai đứa đều ở lại, bà nấu cơm cho các cháu ăn."
"Không cần..."
Sơ Tranh muốn cự tuyệt.
"Lát nữa bà giúp cháu hỏi tiểu tử thối kia một chút." Câu nói đầu tiên của Đặng Uyển Bình đã bỏ đi suy nghĩ của Sơ Tranh.
"Bà nội đừng nha, bà muốn độc chết cháu đúng không." Nam sinh vừa rồi xông vào phòng bếp đi ra, cậu ta hất tóc, lắc đầu vung nước.
Đặng Uyển Bình làm bộ muốn đánh nam sinh.
Nam sinh nhảy lên cao ba trượng, trốn ra phía sau ghế sofa: "Cháu lại không nói sai."
"Đừng nghe nó nói bậy, bà nội nấu ăn rất ngon." Đặng Uyển Bình quay đầu chính danh cho mình: "Người trẻ tuổi các cháu có chung chủ đề nói chuyện, các cháu chơi đùa với nhau trước đi."
Đặng Uyển Bình căn dặn cháu mình, đãi khách cho tốt.
Nam sinh ba hoa với bà ấy hai câu, cuối cùng bất đắc dĩ đáp ứng.
Đặng Uyển Bình và bảo mẫu Tiểu Hồ vào phòng bếp.
Nam sinh chui ra từ phía sau ghế sofa, chuyển tới trước mặt Sơ Tranh: "Là cô nha!"
Trên người nam sinh mặc đồng phục của trung học Thịnh Phong, biết cô cũng không ngoài ý muốn.
"Không phải cô bị khai trừ rồi sao?"
Mộ Thâm ngước mắt, nhịp tim đều chậm mất nửa nhịp, vô cớ khẩn trương lên.
Khai trừ?
Vì sao?
Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Tạm thời."
Nam sinh chậc một tiếng: "Cô tới nhà tôi làm gì? Hình như bà nội tôi rất thích cô."
Có thể là bởi vì cô tiện tay.
Con ngươi nam sinh quay tròn chuyển hai vòng: "Trường học khai trừ cô, không phải cô tới tìm bà nội tôi, để bà nói chuyện giúp cô chứ?"
Bà nội cậu ta quen biết cô lúc nào?
"Cậu suy nghĩ nhiều."
Nam sinh ngờ vực đánh giá Sơ Tranh.
Nam sinh chào hỏi Mộ Thâm: "Thâm ca, đến, em giới thiệu cho anh..."
"Tôi biết."
"Hở?" Nam sinh đần độn, ngượng ngùng sờ mũi: "Quen biết à, không phải anh học Tam Trung sao? Tại sao lại quen biết cô ấy?"
"... Trùng hợp." Mộ Thâm không muốn nhiều lời: "Học bổ túc cho cậu trước đi."
"A..."
Nam sinh vẻ mặt sụp đổ, bất đắc dĩ moi bài tập ra làm.
Mộ Thâm giảng đề cho nam sinh, nam sinh nhìn xung quanh, không tập trung lực chú ý.
Hắn nhìn Sơ Tranh một chút, thấy cô cách khá xa, lôi kéo Mộ Thâm thì thầm.
"Thâm ca, em nói anh nghe, cô ấy là nhân vật phong vân của trường chúng em đấy, yêu sớm bị khai trừ, có lợi hại không."
Cánh tay xuôi bên người Mộ Thâm chậm rãi nắm chặt quần.
"Phải, phải không." Yêu sớm... Cô yêu sớm với ai?
"Đúng thế. Ai, em cũng muốn yêu sớm, nhưng không ai yêu em, mặt mũi này của em cũng đâu có kém, những nữ sinh này thật sự không biết thưởng thức..."
Mộ Thâm cảm thấy ngực buồn bực đến khó chịu, không nghe rõ nam sinh nói cái gì.
...
Lúc ăn cơm Đặng Uyển Bình hỏi nam sinh, chuyện liên quan tới cổ phần của trung học Thịnh Phong.
Nam sinh nghe xong lập tức kinh ngạc, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt.
"Trong nhà cô có mỏ à?"
Vừa rồi cậu ta còn cảm thấy, cô đến tìm bà nội mình để bà nói chuyện giúp cô.
Không nghĩ tới người ta là đến để mua cổ phần.
Da trâu!
"Không có." Nhưng Vương bát đản hơn phân nửa có.
Nam sinh đột nhiên đứng dậy, ôm quyền: "Nữ hiệp, thất kính thất kính, vừa rồi hoài nghi cô, là tôi sai."
"Cháu hoài nghi người ta cái gì?" Đặng Uyển Bình trừng mắt.
"Không có gì không có gì." Nam sinh hi hi ha ha lừa gạt qua.
"Bán không?" Sơ Tranh hỏi cậu ta.
"Bán chứ, vì sao không bán." Nam sinh nghiêng chân, cà lơ phất phơ nói: "Tôi cũng không muốn về sau phải đợi trong cái trường học nát kia đâu."
"Cái gì mà trường học nát, đó làm tâm huyết của ông nội cháu." Đặng Uyển Bình tức giận đến che ngực.
Nam sinh lập tức dỗ: "Vâng vâng vâng, bà nội đừng nóng giận, cháu đây không phải là sợ tâm huyết của ông nội bị chà đạp trong tay cháu, nên mới giao cho người thích hợp hơn, để tâm huyết của ông nội phát triển lớn mạnh lên sao."
Nam sinh nói như vậy, Đặng Uyển Bình mới dễ chịu hơn một chút.
Bà ấy cũng biết, tâm tư của đứa cháu trai này, cho tới bây giờ chưa từng đặt trên trường học.
Bà ấy cũng không bắt buộc, chỉ cần nó sống tốt là được.
"Nhưng mà..." Nam sinh nhíu mày: "Cô dùng cái gì để đổi? Cổ phần của trung học Thịnh Phong rất đáng tiền."
"Tôi có thể đưa tiền, cũng có thể cho cậu cổ phần của những công ty khác." Dù sao cổ phần cũng phải dùng tiền mua, đều như thế cả.
"Cổ phần? Công ty nào? Cô sẽ không cầm cái công ty gà rừng nào đó, đến lừa gạt tôi chứ?"
Sơ • đại lão • Tranh: "Cậu chọn một cái."
"..."
...
Khu biệt thự yên tĩnh.
Hai người một trước một sau đi trên đường nhỏ, ánh sáng mờ nhạt, kéo dài cái bóng của bọn họ.
Sơ Tranh đi chậm mấy bước, đi song song với Mộ Thâm: "Vừa rồi sao không nói lời nào?"
Lúc ăn cơm, toàn bộ hành trình Mộ Thâm đều trầm mặc, không nói câu nào.
Mộ Thâm lắc đầu.
Sơ Tranh kéo tay hắn: "Không vui?"
Thẻ người tốt không vui thì làm sao bây giờ.
Sầu người.
Lòng bàn tay Sơ Tranh khô ráo ấm áp, dán lên làn da hắn, một dòng điện kỳ dị, cấp tốc lan tràn ra.
Đáy lòng Mộ Thâm đều khẽ rung động theo.
Mộ Thâm rút tay mình về, bỏ vào trong túi: "Nam nữ thụ thụ bất thân, Sơ Sơ, cô đừng nên như vậy."
Sơ Tranh: "??"
Cô thế nào?
Thẻ người tốt của mình, dắt một chút thì làm sao?
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh không nghĩ tới người mình muốn tìm, lại là bà lão đêm hôm đó tiện tay đỡ một cái.
Đặng Uyển Bình nhận ra cô, cũng rất bất ngờ, cười ha hả mời cô vào trong.
Sơ Tranh nói rõ ý đồ của mình, Đặng Uyển Bình càng ngoài ý muốn hơn.
Nếu như là người khác tới hỏi, Đặng Uyển Bình nhất định sẽ từ chối ngay.
"Tuổi cháu không lớn lắm đúng không? Cần số cổ phần đó làm gì?"
"..." Vì phá sản.
Sơ Tranh bịa chuyện hai câu.
Nói rất là có tình có lý, Đặng Uyển Bình đại khái đã cảm thấy cô là người tốt, tất nhiên tin tưởng.
"Cổ phần của trung học Thịnh Phong là người yêu bà để lại." Đặng Uyển Bình có chút hoài niệm: "Vốn dĩ nên cho con của chúng ta... Đáng tiếc, đứa bé kia phúc phận không tốt, đã đi trước, liền lưu lại cho một đứa cháu trai của bà."
Những cổ phần của trung học Thịnh Phong, hàng năm chia hoa hồng, đã đủ cho bọn họ cơm áo không lo.
Đặng Uyển Bình cũng không để ý số cổ phần này, nhưng những cổ phần này là để dành cho cháu trai bà ấy.
Cho nên cổ phần này có thể bán hay không, Đặng Uyển Bình không dám trực tiếp kết luận.
Sơ Tranh nói điều kiện của mình một chút.
Cô cũng có thể dùng cổ phần của công ty để đổi, vẫn có thể đảm bảo bọn họ về sau cơm áo không lo.
Đặng Uyển Bình rất thích Sơ Tranh.
Mặc dù Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ, bộ dáng lãnh nhược băng sương.
Nhưng ấn tượng đầu tiên tốt, Đặng Uyển Bình liền thích cô.
Cho nên cũng không đành lòng cự tuyệt Sơ Tranh.
Nhưng Sơ Tranh rất sầu.
Nắm đấm cũng không dùng tới được.
Hay là cô đi tìm hai cổ đông khác nói chuyện đi...
"Chờ cháu trai bà trở về, bà giúp cháu hỏi một chút."
Đặng Uyển Bình vừa dứt lời, liền có âm thanh vang lên.
"Bà nội, cháu về rồi."
Cửa lớn của biệt thự bị người đẩy ra, nam sinh từ bên ngoài tiến vào, hấp tấp xông vào phòng bếp tìm nước uống.
Cửa chính còn có người, hắn đổi giày tiến vào.
"Bà nội Đặng..." Thanh âm thiếu niên hơi ngừng lại, ánh mắt rơi vào người nữ sinh bên cạnh Đặng Uyển Bình.
"Sơ Sơ?" Mộ Thâm theo bản năng kêu một tiếng: "Sao cô lại ở đây?"
Sơ Tranh: "..."
Duyên phận.
Nó chính là kỳ diệu như vậy đấy.
"Ôi, các cháu biết nhau à." Đặng Uyển Bình viết to mấy chữ kinh ngạc lên mặt.
Mộ Thâm gật đầu: "Dạ, quen biết."
Đặng Uyển Bình mừng rỡ không thôi: "Tiểu Thâm là gia sư cho tiểu tử thối nhà bà, hôm nay hai đứa đều ở lại, bà nấu cơm cho các cháu ăn."
"Không cần..."
Sơ Tranh muốn cự tuyệt.
"Lát nữa bà giúp cháu hỏi tiểu tử thối kia một chút." Câu nói đầu tiên của Đặng Uyển Bình đã bỏ đi suy nghĩ của Sơ Tranh.
"Bà nội đừng nha, bà muốn độc chết cháu đúng không." Nam sinh vừa rồi xông vào phòng bếp đi ra, cậu ta hất tóc, lắc đầu vung nước.
Đặng Uyển Bình làm bộ muốn đánh nam sinh.
Nam sinh nhảy lên cao ba trượng, trốn ra phía sau ghế sofa: "Cháu lại không nói sai."
"Đừng nghe nó nói bậy, bà nội nấu ăn rất ngon." Đặng Uyển Bình quay đầu chính danh cho mình: "Người trẻ tuổi các cháu có chung chủ đề nói chuyện, các cháu chơi đùa với nhau trước đi."
Đặng Uyển Bình căn dặn cháu mình, đãi khách cho tốt.
Nam sinh ba hoa với bà ấy hai câu, cuối cùng bất đắc dĩ đáp ứng.
Đặng Uyển Bình và bảo mẫu Tiểu Hồ vào phòng bếp.
Nam sinh chui ra từ phía sau ghế sofa, chuyển tới trước mặt Sơ Tranh: "Là cô nha!"
Trên người nam sinh mặc đồng phục của trung học Thịnh Phong, biết cô cũng không ngoài ý muốn.
"Không phải cô bị khai trừ rồi sao?"
Mộ Thâm ngước mắt, nhịp tim đều chậm mất nửa nhịp, vô cớ khẩn trương lên.
Khai trừ?
Vì sao?
Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Tạm thời."
Nam sinh chậc một tiếng: "Cô tới nhà tôi làm gì? Hình như bà nội tôi rất thích cô."
Có thể là bởi vì cô tiện tay.
Con ngươi nam sinh quay tròn chuyển hai vòng: "Trường học khai trừ cô, không phải cô tới tìm bà nội tôi, để bà nói chuyện giúp cô chứ?"
Bà nội cậu ta quen biết cô lúc nào?
"Cậu suy nghĩ nhiều."
Nam sinh ngờ vực đánh giá Sơ Tranh.
Nam sinh chào hỏi Mộ Thâm: "Thâm ca, đến, em giới thiệu cho anh..."
"Tôi biết."
"Hở?" Nam sinh đần độn, ngượng ngùng sờ mũi: "Quen biết à, không phải anh học Tam Trung sao? Tại sao lại quen biết cô ấy?"
"... Trùng hợp." Mộ Thâm không muốn nhiều lời: "Học bổ túc cho cậu trước đi."
"A..."
Nam sinh vẻ mặt sụp đổ, bất đắc dĩ moi bài tập ra làm.
Mộ Thâm giảng đề cho nam sinh, nam sinh nhìn xung quanh, không tập trung lực chú ý.
Hắn nhìn Sơ Tranh một chút, thấy cô cách khá xa, lôi kéo Mộ Thâm thì thầm.
"Thâm ca, em nói anh nghe, cô ấy là nhân vật phong vân của trường chúng em đấy, yêu sớm bị khai trừ, có lợi hại không."
Cánh tay xuôi bên người Mộ Thâm chậm rãi nắm chặt quần.
"Phải, phải không." Yêu sớm... Cô yêu sớm với ai?
"Đúng thế. Ai, em cũng muốn yêu sớm, nhưng không ai yêu em, mặt mũi này của em cũng đâu có kém, những nữ sinh này thật sự không biết thưởng thức..."
Mộ Thâm cảm thấy ngực buồn bực đến khó chịu, không nghe rõ nam sinh nói cái gì.
...
Lúc ăn cơm Đặng Uyển Bình hỏi nam sinh, chuyện liên quan tới cổ phần của trung học Thịnh Phong.
Nam sinh nghe xong lập tức kinh ngạc, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt.
"Trong nhà cô có mỏ à?"
Vừa rồi cậu ta còn cảm thấy, cô đến tìm bà nội mình để bà nói chuyện giúp cô.
Không nghĩ tới người ta là đến để mua cổ phần.
Da trâu!
"Không có." Nhưng Vương bát đản hơn phân nửa có.
Nam sinh đột nhiên đứng dậy, ôm quyền: "Nữ hiệp, thất kính thất kính, vừa rồi hoài nghi cô, là tôi sai."
"Cháu hoài nghi người ta cái gì?" Đặng Uyển Bình trừng mắt.
"Không có gì không có gì." Nam sinh hi hi ha ha lừa gạt qua.
"Bán không?" Sơ Tranh hỏi cậu ta.
"Bán chứ, vì sao không bán." Nam sinh nghiêng chân, cà lơ phất phơ nói: "Tôi cũng không muốn về sau phải đợi trong cái trường học nát kia đâu."
"Cái gì mà trường học nát, đó làm tâm huyết của ông nội cháu." Đặng Uyển Bình tức giận đến che ngực.
Nam sinh lập tức dỗ: "Vâng vâng vâng, bà nội đừng nóng giận, cháu đây không phải là sợ tâm huyết của ông nội bị chà đạp trong tay cháu, nên mới giao cho người thích hợp hơn, để tâm huyết của ông nội phát triển lớn mạnh lên sao."
Nam sinh nói như vậy, Đặng Uyển Bình mới dễ chịu hơn một chút.
Bà ấy cũng biết, tâm tư của đứa cháu trai này, cho tới bây giờ chưa từng đặt trên trường học.
Bà ấy cũng không bắt buộc, chỉ cần nó sống tốt là được.
"Nhưng mà..." Nam sinh nhíu mày: "Cô dùng cái gì để đổi? Cổ phần của trung học Thịnh Phong rất đáng tiền."
"Tôi có thể đưa tiền, cũng có thể cho cậu cổ phần của những công ty khác." Dù sao cổ phần cũng phải dùng tiền mua, đều như thế cả.
"Cổ phần? Công ty nào? Cô sẽ không cầm cái công ty gà rừng nào đó, đến lừa gạt tôi chứ?"
Sơ • đại lão • Tranh: "Cậu chọn một cái."
"..."
...
Khu biệt thự yên tĩnh.
Hai người một trước một sau đi trên đường nhỏ, ánh sáng mờ nhạt, kéo dài cái bóng của bọn họ.
Sơ Tranh đi chậm mấy bước, đi song song với Mộ Thâm: "Vừa rồi sao không nói lời nào?"
Lúc ăn cơm, toàn bộ hành trình Mộ Thâm đều trầm mặc, không nói câu nào.
Mộ Thâm lắc đầu.
Sơ Tranh kéo tay hắn: "Không vui?"
Thẻ người tốt không vui thì làm sao bây giờ.
Sầu người.
Lòng bàn tay Sơ Tranh khô ráo ấm áp, dán lên làn da hắn, một dòng điện kỳ dị, cấp tốc lan tràn ra.
Đáy lòng Mộ Thâm đều khẽ rung động theo.
Mộ Thâm rút tay mình về, bỏ vào trong túi: "Nam nữ thụ thụ bất thân, Sơ Sơ, cô đừng nên như vậy."
Sơ Tranh: "??"
Cô thế nào?
Thẻ người tốt của mình, dắt một chút thì làm sao?
Bình luận facebook