Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tôn Phi chính là người chết kia.
Mà trong tay người chết lúc này đang cầm một khối ngọc.
Khối ngọc đó rất giống ngọc của Ly Đường, nhưng Ly Đường xác định, đây không phải khối ngọc mà Sơ Tranh cho hắn.
Trong đầu Ly Đường linh quang chợt lóe lên, cảm thấy Triệu Việt muốn làm gì đó.
Hắn nhìn về phía Triệu Việt, Triệu Việt lộ ra một biểu tình âm hiểm khiêu khích, quay đầu dùng lời lẽ chính đáng nói: "Trưởng lão, ta đã từng nhìn thấy khối ngọc này trong tay Ly Đường, nhất định là hắn tức giận không chịu nổi nên đã giết Tôn Phi!"
"Đây không phải ngọc của ta."
"Không phải của ngươi? Ta đã tận mắt nhìn thấy ngươi có một khối ngọc như vậy, không phải của ngươi thì là của ai? Nếu như không phải của ngươi, thì lấy ngọc của ngươi ra đây xem!!"
Ly Đường: "..."
Cái Triệu Việt muốn không phải là bắt hắn gánh lấy tội danh giết người này, mà là bại lộ thân phận Ma tộc của hắn.
Một khi hắn lấy ngọc ra, Triệu Việt sẽ lấy danh nghĩa đối chiếu so sánh, để lấy khối ngọc đi.
Sơ Tranh đã từng nói, ngọc bất ly thân.
Nhưng Triệu Việt phát hiện ra hắn là Ma tộc từ khi nào?
Hơn nữa tại sao lại biết được, khối ngọc này chính là mấu chốt?
Hắn ở ngoại môn luôn rất cẩn thận...
Trưởng lão Chấp Pháp đường biết Ly Đường là người trên Bắc Linh phong, nhưng chuyện này liên quan đến một mạng người, hắn nhất định phải xử lý theo phép công: "Nếu như Ly Đường công tử xác nhận ngọc trong tay người chết không phải của ngươi, vậy xin lấy ngọc ra xem một chút."
Bàn tay đặt bên người Ly Đường hơi siết chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Việt.
"Thế nào, không lấy ra được?" Triệu Việt cười lạnh: "Chính là ngươi giết chết Tôn Phi!"
Cho dù thân phận Ma tộc của hắn không lộ ra ánh sáng, thì cũng phải bắt hắn gánh lấy tội danh giết người này, Triệu Việt đây là một mũi tên bắn trúng hai con nhạn.
Đây tuyệt đối không phải kế sách mà thằng ngu Triệu Việt này có thể nghĩ ra được.
Phía sau hắn có người chỉ điểm.
"Ly Đường công tử." Trưởng lão Chấp Pháp đường khá khách khí, dù sao vị trên Bắc Linh phong kia, hiện tại vẫn là thần tài của bọn họ.
Ly Đường khiến cho mình tỉnh táo lại, lấy từ bên hông ra một khối ngọc.
Đôi mắt Triệu Việt lóe lên tinh quang, cất giọng nói: "Trưởng lão, ta muốn nhìn xem đó có phải khối ngọc trước kia từng nhìn thấy không? Vạn nhất hắn tùy tiện lấy ra một cái lừa gạt chúng ta thì làm sao bây giờ! Tôn Phi không thể chết không minh bạch, nhất định phải nghiêm trị hung thủ!"
Trưởng lão Chấp Pháp đường nhíu mày, chỉ nhìn một cái mà thôi, có lẽ không có chuyện gì.
Nghĩ như vậy, hắn liền gật đầu.
Triệu Việt bước lên mấy bước đến trước mặt Ly Đường, đưa tay muốn cầm khối ngọc.
Ly Đường tránh khỏi tay hắn, Triệu Việt không lấy được ngọc, cười lạnh nói: "Thế nào, ngươi sợ? Sợ bị ta vạch trần?"
"Ngươi không xứng chạm vào nó, nếu ngươi muốn nhìn, thì cứ như vậy mà nhìn."
"Ngươi..." Sắc mặt Triệu Việt hung ác nham hiểm: "Trong lòng ngươi có quỷ nên mới không dám cho ta xem phải không? Trưởng lão, ngài xem hắn đi, hắn nhất định là hung thủ! Trưởng lão, ngài phải làm chủ cho Tôn Phi, hắn không thể chết một cách không minh bạch thế được."
Trưởng lão Chấp Pháp đường giơ tay, rồi khẽ đè xuống một chút, ý bảo Triệu Việt yên tĩnh lại.
"Ly Đường công tử, chỉ là một khối ngọc, ngươi giao ra để mọi người nhìn cho rõ ràng, chỉ cần xác định ngọc trong tay Tôn Phi không liên quan gì đến ngươi, ta nhất định sẽ để Triệu Việt xin lỗi ngươi."
"Trưởng lão!" Đáy lòng Triệu Việt vặn vẹo một trận, dựa vào cái gì mà ngay cả trưởng lão Chấp Pháp đường cũng giúp đỡ hắn.
"Sẽ không phải là hắn giết thật chứ?"
"Nếu không phải, sao hắn không chịu giao khối ngọc kia ra?"
"Lúc trước hắn cùng Tôn Phi và Triệu Việt bất hòa, có phải là thất thủ giết chết Tôn Phi không?"
Đệ tử vây xem xung quanh ghé đầu vào nhau thảo luận.
Triệu Việt chờ đến có chút không kiên nhẫn, đáy mắt chợt hiện lên một tia oán độc, hắn đột nhiên động thủ, muốn cướp ngọc trong tay Ly Đường.
Triệu Việt ra tay đột ngột lại nhanh chóng, vì đang ở ngay trước mặt trưởng lão Chấp Pháp đường, nên Ly Đường không dám bại lộ quá nhiều, ngọc trong tay đột nhiên tuột mất.
Yết hầu hắn xiết chặt, một giây sau cánh tay bị người nắm chặt, thân thể hắn đột nhiên lui về phía sau.
Hắn cảm giác được hơi thở quen thuộc, cô trở về rồi sao?
Khối ngọc kia bị Triệu Việt bắt được, nhưng lúc này lại rời khỏi tay Triệu Việt, trôi nổi giữa không trung trống rỗng.
Thân thể Triệu Việt đồng thời bay thẳng về phía sau, đụng vào trên kiến trúc cách đó không xa.
Đại điện đột nhiên yên tĩnh lại.
"Các ngươi đang làm gì?" Thanh âm lạnh lùng nhàn nhạt đánh vỡ trầm mặc.
Lưng của trưởng lão Chấp Pháp đường cứng đờ, vội vàng chắp tay hành lễ: "Sơ cô nương."
Sơ Tranh cầm tay Ly Đường, ánh mắt hờ hững đảo qua đám người: "Ta hỏi các ngươi đang làm gì?"
Cả người thiếu nữ lộ ra vẻ xa cách lãnh đạm, rõ ràng không chứa bất kỳ cảm xúc gì, nhưng lại làm đám người toàn thân phát lạnh, thậm chí còn không dám đối mặt với cô.
Trưởng lão Chấp Pháp đường nhìn Triệu Việt đang nằm dưới đất một chút, đem chuyện đã xảy ra nói lại một lần.
"Ngươi giết hắn sao?" Sơ Tranh nghiêng đầu hỏi Ly Đường.
Nhiệt độ trên cổ tay Ly Đường nóng rực, tứ chi dường như cũng nhiễm phải nhiệt độ không bình thường ấy, trong đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sơ Tranh hỏi chuyện, hắn mới lấy lại tinh thần, mất tự nhiên tránh khỏi ánh mắt Sơ Tranh: "Ta không giết hắn."
Sơ Tranh không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm, trong lòng Ly Đường có cảm giác nặng nề, cô cũng không tin hắn sao?
"Ta, không có."
"Nghe được chứ." Lời này là đang nói với trưởng lão Chấp Pháp đường.
Trưởng lão Chấp Pháp đường: "..."
Việc này dính dáng đến Bắc Linh phong, hắn hoàn toàn không biết nên xử lý thế nào.
Ly Đường lại hơi kinh ngạc, cô tin tưởng hắn sao?
Sơ Tranh giơ tay, khối ngọc trôi nổi trên không trung bay về phía cô, mắt thấy là sắp rơi vào trong tay cô, lại bị người ta nửa đường chặn lại.
Ngọc bay sang một hướng khác.
Lâm Thần mang theo mấy đệ tử nội môn, ngự kiếm mà đến, khối ngọc kia lúc này đang ở trong tay y.
"Là Lâm sư huynh!"
"Thật hả, thế mà ở chỗ này có thể nhìn thấy Lâm sư huynh..."
Mấy nữ tử ở trong đám đệ tử tông môn lộ ra vẻ mặt si mê.
Không thể không nói Lâm Thần lớn lên thật sự rất dễ nhìn, so với lúc Sơ Tranh nhìn thấy hắn ở Ma thành, lúc này tựa hồ càng thêm mị lực phong độ.
Có gì đáng nhìn!
Cho hắn mặc quần áo ăn mày, thì hắn có thể đẹp được nữa à!
Nông cạn!
Không có kiến thức!
Lại còn dám cướp ngọc của cô!
Dáng dấp đẹp mắt cũng không phải muốn làm gì thì làm!
Sơ Tranh chậm rãi thu hồi cánh tay đang lơ lửng trên không trung lại, nhưng vào lúc này, kiếm của Lâm Thần bên kia đột nhiên giống như mất khống chế, xiêu xiêu vẹo vẹo, người trên thân kiếm luống cuống tay chân khống chế, nhưng làm cách nào cũng không khống chết được, cuối cùng rớt phịch từ không trung xuống.
May mắn là đang ở cách mặt đất không cao, nên đám người rơi xuống an toàn.
Mà mấy thanh kiếm kia của bọn họ rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt vỡ tan thành mấy mảnh.
Đệ tử nội môn cảnh giác nhìn bốn phía, vừa rồi có người tập kích bọn họ sao? Nhưng sao bọn họ không cảm giác được gì cả?
Bốn phía gió êm sóng lặng.
Không khí trong đại điện lâm vào xấu hổ.
Không có ai biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, ngay cả trưởng lão Chấp Pháp đường cũng lâm vào trạng thái đần độn, "xảy ra chuyện gì".
Ở ngay trước mặt đệ tử ngoại môn biểu diễn một màn như thế, có thể thấy được sắc mặt đám đệ tử nội môn đặc sắc đến cỡ nào.
Lâm Thần có vẻ ổn trọng hơn nhiều, y cầm khối ngọc kia đi vào giữa điện: "Sư thúc."
"Lâm Thần à..." Trưởng lão Chấp Pháp đường kêu một tiếng: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Có đệ tử đến báo nơi này xảy ra án mạng, sư phụ lệnh cho đệ tử đến xem trước." Lâm Thần nói.
"Tông chủ cũng biết rồi?" Trưởng lão Chấp Pháp đường hơi kinh hãi.
Theo lý thuyết, không thể truyền đến Chủ Phong bên kia nhanh như vậy được.
"Sư thúc có thể tra ra manh mối gì rồi?" Toàn bộ quá trình Lâm Thần cũng không nhìn Sơ Tranh và Ly Đường, chỉ nói chuyện với trưởng lão Chấp Pháp đường.
"Chuyện này..." Trưởng lão Chấp Pháp đường liếc mắt nhìn Sơ Tranh một chút.
Vừa rồi ý kia của Sơ Tranh, rõ ràng chính là kết luận, việc này không có quan hệ gì với Ly Đường.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tôn Phi chính là người chết kia.
Mà trong tay người chết lúc này đang cầm một khối ngọc.
Khối ngọc đó rất giống ngọc của Ly Đường, nhưng Ly Đường xác định, đây không phải khối ngọc mà Sơ Tranh cho hắn.
Trong đầu Ly Đường linh quang chợt lóe lên, cảm thấy Triệu Việt muốn làm gì đó.
Hắn nhìn về phía Triệu Việt, Triệu Việt lộ ra một biểu tình âm hiểm khiêu khích, quay đầu dùng lời lẽ chính đáng nói: "Trưởng lão, ta đã từng nhìn thấy khối ngọc này trong tay Ly Đường, nhất định là hắn tức giận không chịu nổi nên đã giết Tôn Phi!"
"Đây không phải ngọc của ta."
"Không phải của ngươi? Ta đã tận mắt nhìn thấy ngươi có một khối ngọc như vậy, không phải của ngươi thì là của ai? Nếu như không phải của ngươi, thì lấy ngọc của ngươi ra đây xem!!"
Ly Đường: "..."
Cái Triệu Việt muốn không phải là bắt hắn gánh lấy tội danh giết người này, mà là bại lộ thân phận Ma tộc của hắn.
Một khi hắn lấy ngọc ra, Triệu Việt sẽ lấy danh nghĩa đối chiếu so sánh, để lấy khối ngọc đi.
Sơ Tranh đã từng nói, ngọc bất ly thân.
Nhưng Triệu Việt phát hiện ra hắn là Ma tộc từ khi nào?
Hơn nữa tại sao lại biết được, khối ngọc này chính là mấu chốt?
Hắn ở ngoại môn luôn rất cẩn thận...
Trưởng lão Chấp Pháp đường biết Ly Đường là người trên Bắc Linh phong, nhưng chuyện này liên quan đến một mạng người, hắn nhất định phải xử lý theo phép công: "Nếu như Ly Đường công tử xác nhận ngọc trong tay người chết không phải của ngươi, vậy xin lấy ngọc ra xem một chút."
Bàn tay đặt bên người Ly Đường hơi siết chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Việt.
"Thế nào, không lấy ra được?" Triệu Việt cười lạnh: "Chính là ngươi giết chết Tôn Phi!"
Cho dù thân phận Ma tộc của hắn không lộ ra ánh sáng, thì cũng phải bắt hắn gánh lấy tội danh giết người này, Triệu Việt đây là một mũi tên bắn trúng hai con nhạn.
Đây tuyệt đối không phải kế sách mà thằng ngu Triệu Việt này có thể nghĩ ra được.
Phía sau hắn có người chỉ điểm.
"Ly Đường công tử." Trưởng lão Chấp Pháp đường khá khách khí, dù sao vị trên Bắc Linh phong kia, hiện tại vẫn là thần tài của bọn họ.
Ly Đường khiến cho mình tỉnh táo lại, lấy từ bên hông ra một khối ngọc.
Đôi mắt Triệu Việt lóe lên tinh quang, cất giọng nói: "Trưởng lão, ta muốn nhìn xem đó có phải khối ngọc trước kia từng nhìn thấy không? Vạn nhất hắn tùy tiện lấy ra một cái lừa gạt chúng ta thì làm sao bây giờ! Tôn Phi không thể chết không minh bạch, nhất định phải nghiêm trị hung thủ!"
Trưởng lão Chấp Pháp đường nhíu mày, chỉ nhìn một cái mà thôi, có lẽ không có chuyện gì.
Nghĩ như vậy, hắn liền gật đầu.
Triệu Việt bước lên mấy bước đến trước mặt Ly Đường, đưa tay muốn cầm khối ngọc.
Ly Đường tránh khỏi tay hắn, Triệu Việt không lấy được ngọc, cười lạnh nói: "Thế nào, ngươi sợ? Sợ bị ta vạch trần?"
"Ngươi không xứng chạm vào nó, nếu ngươi muốn nhìn, thì cứ như vậy mà nhìn."
"Ngươi..." Sắc mặt Triệu Việt hung ác nham hiểm: "Trong lòng ngươi có quỷ nên mới không dám cho ta xem phải không? Trưởng lão, ngài xem hắn đi, hắn nhất định là hung thủ! Trưởng lão, ngài phải làm chủ cho Tôn Phi, hắn không thể chết một cách không minh bạch thế được."
Trưởng lão Chấp Pháp đường giơ tay, rồi khẽ đè xuống một chút, ý bảo Triệu Việt yên tĩnh lại.
"Ly Đường công tử, chỉ là một khối ngọc, ngươi giao ra để mọi người nhìn cho rõ ràng, chỉ cần xác định ngọc trong tay Tôn Phi không liên quan gì đến ngươi, ta nhất định sẽ để Triệu Việt xin lỗi ngươi."
"Trưởng lão!" Đáy lòng Triệu Việt vặn vẹo một trận, dựa vào cái gì mà ngay cả trưởng lão Chấp Pháp đường cũng giúp đỡ hắn.
"Sẽ không phải là hắn giết thật chứ?"
"Nếu không phải, sao hắn không chịu giao khối ngọc kia ra?"
"Lúc trước hắn cùng Tôn Phi và Triệu Việt bất hòa, có phải là thất thủ giết chết Tôn Phi không?"
Đệ tử vây xem xung quanh ghé đầu vào nhau thảo luận.
Triệu Việt chờ đến có chút không kiên nhẫn, đáy mắt chợt hiện lên một tia oán độc, hắn đột nhiên động thủ, muốn cướp ngọc trong tay Ly Đường.
Triệu Việt ra tay đột ngột lại nhanh chóng, vì đang ở ngay trước mặt trưởng lão Chấp Pháp đường, nên Ly Đường không dám bại lộ quá nhiều, ngọc trong tay đột nhiên tuột mất.
Yết hầu hắn xiết chặt, một giây sau cánh tay bị người nắm chặt, thân thể hắn đột nhiên lui về phía sau.
Hắn cảm giác được hơi thở quen thuộc, cô trở về rồi sao?
Khối ngọc kia bị Triệu Việt bắt được, nhưng lúc này lại rời khỏi tay Triệu Việt, trôi nổi giữa không trung trống rỗng.
Thân thể Triệu Việt đồng thời bay thẳng về phía sau, đụng vào trên kiến trúc cách đó không xa.
Đại điện đột nhiên yên tĩnh lại.
"Các ngươi đang làm gì?" Thanh âm lạnh lùng nhàn nhạt đánh vỡ trầm mặc.
Lưng của trưởng lão Chấp Pháp đường cứng đờ, vội vàng chắp tay hành lễ: "Sơ cô nương."
Sơ Tranh cầm tay Ly Đường, ánh mắt hờ hững đảo qua đám người: "Ta hỏi các ngươi đang làm gì?"
Cả người thiếu nữ lộ ra vẻ xa cách lãnh đạm, rõ ràng không chứa bất kỳ cảm xúc gì, nhưng lại làm đám người toàn thân phát lạnh, thậm chí còn không dám đối mặt với cô.
Trưởng lão Chấp Pháp đường nhìn Triệu Việt đang nằm dưới đất một chút, đem chuyện đã xảy ra nói lại một lần.
"Ngươi giết hắn sao?" Sơ Tranh nghiêng đầu hỏi Ly Đường.
Nhiệt độ trên cổ tay Ly Đường nóng rực, tứ chi dường như cũng nhiễm phải nhiệt độ không bình thường ấy, trong đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sơ Tranh hỏi chuyện, hắn mới lấy lại tinh thần, mất tự nhiên tránh khỏi ánh mắt Sơ Tranh: "Ta không giết hắn."
Sơ Tranh không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm, trong lòng Ly Đường có cảm giác nặng nề, cô cũng không tin hắn sao?
"Ta, không có."
"Nghe được chứ." Lời này là đang nói với trưởng lão Chấp Pháp đường.
Trưởng lão Chấp Pháp đường: "..."
Việc này dính dáng đến Bắc Linh phong, hắn hoàn toàn không biết nên xử lý thế nào.
Ly Đường lại hơi kinh ngạc, cô tin tưởng hắn sao?
Sơ Tranh giơ tay, khối ngọc trôi nổi trên không trung bay về phía cô, mắt thấy là sắp rơi vào trong tay cô, lại bị người ta nửa đường chặn lại.
Ngọc bay sang một hướng khác.
Lâm Thần mang theo mấy đệ tử nội môn, ngự kiếm mà đến, khối ngọc kia lúc này đang ở trong tay y.
"Là Lâm sư huynh!"
"Thật hả, thế mà ở chỗ này có thể nhìn thấy Lâm sư huynh..."
Mấy nữ tử ở trong đám đệ tử tông môn lộ ra vẻ mặt si mê.
Không thể không nói Lâm Thần lớn lên thật sự rất dễ nhìn, so với lúc Sơ Tranh nhìn thấy hắn ở Ma thành, lúc này tựa hồ càng thêm mị lực phong độ.
Có gì đáng nhìn!
Cho hắn mặc quần áo ăn mày, thì hắn có thể đẹp được nữa à!
Nông cạn!
Không có kiến thức!
Lại còn dám cướp ngọc của cô!
Dáng dấp đẹp mắt cũng không phải muốn làm gì thì làm!
Sơ Tranh chậm rãi thu hồi cánh tay đang lơ lửng trên không trung lại, nhưng vào lúc này, kiếm của Lâm Thần bên kia đột nhiên giống như mất khống chế, xiêu xiêu vẹo vẹo, người trên thân kiếm luống cuống tay chân khống chế, nhưng làm cách nào cũng không khống chết được, cuối cùng rớt phịch từ không trung xuống.
May mắn là đang ở cách mặt đất không cao, nên đám người rơi xuống an toàn.
Mà mấy thanh kiếm kia của bọn họ rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt vỡ tan thành mấy mảnh.
Đệ tử nội môn cảnh giác nhìn bốn phía, vừa rồi có người tập kích bọn họ sao? Nhưng sao bọn họ không cảm giác được gì cả?
Bốn phía gió êm sóng lặng.
Không khí trong đại điện lâm vào xấu hổ.
Không có ai biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, ngay cả trưởng lão Chấp Pháp đường cũng lâm vào trạng thái đần độn, "xảy ra chuyện gì".
Ở ngay trước mặt đệ tử ngoại môn biểu diễn một màn như thế, có thể thấy được sắc mặt đám đệ tử nội môn đặc sắc đến cỡ nào.
Lâm Thần có vẻ ổn trọng hơn nhiều, y cầm khối ngọc kia đi vào giữa điện: "Sư thúc."
"Lâm Thần à..." Trưởng lão Chấp Pháp đường kêu một tiếng: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Có đệ tử đến báo nơi này xảy ra án mạng, sư phụ lệnh cho đệ tử đến xem trước." Lâm Thần nói.
"Tông chủ cũng biết rồi?" Trưởng lão Chấp Pháp đường hơi kinh hãi.
Theo lý thuyết, không thể truyền đến Chủ Phong bên kia nhanh như vậy được.
"Sư thúc có thể tra ra manh mối gì rồi?" Toàn bộ quá trình Lâm Thần cũng không nhìn Sơ Tranh và Ly Đường, chỉ nói chuyện với trưởng lão Chấp Pháp đường.
"Chuyện này..." Trưởng lão Chấp Pháp đường liếc mắt nhìn Sơ Tranh một chút.
Vừa rồi ý kia của Sơ Tranh, rõ ràng chính là kết luận, việc này không có quan hệ gì với Ly Đường.
Bình luận facebook