Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49: 49: Nam Phụ Chỉ Là Vật Thế Thân 14
Thành công đưa nước thuốc cho rắn mang đi, Linh Vân không có trở lại hang mà đứng ngốc luôn nơi cửa động.
Nhìn quanh, bốn bề không gian u ám, cơ mà ngoài hang trên trời ít nhất còn có sao sáng, còn trong hang thì đến cả việc giơ năm ngón tay đâu cũng chẳng thấy, nói chi là việc nhìn đến mọi thứ.
Nàng cúi mặt, cố nặn ra vài giọt nước mắt, lệ châu từ trên gò má yêu kiều chảy dài, đôi vai gầy run rẩy giữa cơn gió đêm.
Bờ môi đỏ thắm bật ra vài một tiếng khóc sụt sùi nức nở, ai uyển thay, bi thương thay, nàng bị bỏ rơi rồi...
Bị bỏ rơi nơi núi rừng lạnh lẽo hoang vắng này rồi...
"Hức...Hức...Công tử..." Linh Vân dùng ống tay áo lau lau hàng lệ tuôn trào, miệng khẽ khàng kêu tên Dung Hạc, là cái tên giả mà chàng ta đã xưng: "Hồng Linh...Công tử...Người là cái đồ đáng ghét...Đáng ghét...Ai cho người bỏ ta...ở đây...bỏ ta ở đây chứ?"
Đoạn, nàng mờ mịt nhìn quanh, mồm vẫn không ngừng kêu tên ai kia.
Tựa con thú non bị chủ nhân bỏ rơi giữa chốn rừng rú tiêu điều.
Đáng thương như vậy, dựa dẫm người như vậy, đúng là khiến người ta yêu chết mà! Đặc biệt là, một câu nàng kêu "công tử", hai câu nàng cũng kêu " công tử", gọi có bao nhiêu khẩn thiết, có bao nhiêu xót xa.
Dung Hạc đứng từ đằng xa tình cờ coi được cảnh tượng ấy, hận không thể lao đến gần đem người thiếu nữ khảm sâu vào lòng mà triền miên một phen.
Dáng vẻ dựa dẫm nhu nhược yếu đuối của nàng...đã thành công khiến thân tâm của người đàn ông dấy lên nỗi niềm thương tiếc muốn bảo vệ.
Vốn dĩ muốn đứng ngắm nàng khóc kêu thêm tí nữa cho thoả mãn nỗi lòng.
Cơ mà vết cắn nơi bắp đùi không cho chàng ta cơ hội làm điều đó nữa.
Dung Hạc ló mình khỏi thân cây, bước chân xiêu chập chững tiến tới.
Trán lấm tấm mồ hôi, chàng khẽ gọi, thanh âm run rẩy, như thể sắp bị gió đêm cuốn bay: "Cô nương..."
"Công tử..." Linh Vân hoảng hốt nghiêng người, nàng còng lưng, quơ quơ tay, nước mắt đầy mặt, nói: "Người ở đây ư?"
"Không phải." Cơn tê liệt từ bắp đùi không ngừng truyền tới, lan khắp chân phải, Dung Hạc chống đỡ mỉm cười: "Ta bước được vài bước nữa mới đến bên cô nương được.
Nhưng ta không còn sức nữa, liệu cô nương có thể tới đỡ ta không?"
"Công tử...ta không thấy..."
"Cô bước lên phía trước đi, năm bước chân ngắn."
Linh Vân thuận theo lời chàng, bước lên phía trước, mỗi bước đều là một bước chân ngắn.
Dung Hạc tập tễnh lại gần, yếu ớt: "Cô nương..."
"Công tử..." Nàng thành công bắt lấy vạt áo của chàng, còn chưa kịp mừng rỡ, chàng ta đã ngã gục vào lòng nàng.
Thân hình nàng ấy, so với một đại nam nhân như Dung Hạc là vô cùng nhỏ bé.
Kiềm nén xúc cảm muốn đem đồ cặn bã này giẫm chết, Linh Vân chật vật đỡ chàng.
Ở một góc độ chàng ta không nhìn thấy, nàng thầm trợn ngược mắt.
Nặng, nặng, nặng!
Nam phụ, chân trái chàng ta có bị sao đâu? Cố ý đè hết trọng lượng cho nàng gánh hay gì?
Linh Vân đoán đúng rồi!
Dung Hạc chính là cố ý đấy!
"Cô nương, ta bị rắn cắn mất rồi."
...
Người đàn ông này, ban đầu đi ra ngoài là để hái thuốc, ai dè giữa đường về, sắp vào tới cửa hang thì xui xẻo gặp tai ương.
Giờ hay lắm, gánh củi bị vứt bỏ giữa đường mất tiêu rồi...
Hang hốc, không gian tối tăm...
Linh Vân sờ sờ một đầu đầu đầy mồ hôi mồ kê của nam phụ, lo lắng: "Công tử, người bị rắn cắn ở đâu?
"Ở...ở bắp đùi phải."
"Ta có thể...xem vết thương được không? Nhỡ đâu là rắn độc cắn..."
"Xin lỗi..." Dung Hạc nghiêng đầu: "Làm phiền cô quá, ta lại trở thành gánh nặng cho cô rồi."
"Không nói nữa!" Linh Vân xẵng giọng: "Công tử, ta không thấy gì.
Ngươi giúp ta đi."
Dung Hạc dù có muốn giỡn cũng không thể.
Chàng ta bị rắn cắn, mặc dầu không rõ là rắn độc hay không...
Tay chậm rãi dùng dao găm xé lớp vải quần bọc bên bắp đùi hòng để vết thương lộ ra, là hai chấm máu đen sì, lớp da chung quanh đã sớm tím tái lại.
Để phòng ngừa là rắn có độc, Dung Hạc đã dùng dây vải buộc quanh miệng vết thương, ngăn độc tràn lan.
Vì không thể nhìn thấy, Linh Vân khịt mũi bảo: "Công tử...Người có thể đem tay ta..."
"Được." Cầm lên bàn tay nhỏ bé của nàng, chàng ôn nhã mỉm cười.
Bàn tay xinh xắn cùng bao ngón mềm mại mơn trớn nơi bắp đùi chàng, một vị trí nhạy cảm.
Dầu chỗ đó đã sớm bị tê liệt, nhưng điều đó cũng không ngăn nổi sự phấn khích đang nhảy nhót trong lòng Dung Hạc.
Một lúc sau, chàng khàn giọng, đáy mắt vừa là ẩn nhẫn vừa là khoan khoái: "Đây."
"Được rồi." Linh Vân đụng nhẹ nơi đó, đem ngón tay đặt lên mũi cảm thụ.
Nàng bị mù, biện pháp duy nhất để biết được chất độc thì chỉ có ngửi bằng mũi thôi.
Dung Hạc biết là nàng chữa bệnh, song khi bắt gặp hành vi đầy tính liên tưởng này của người thiếu nữ, tim chàng ta không khỏi nhảy thịch lên một cái.
Chàng có nội công trong người, có thể nhìn thấy trong bóng tối mà.
Đương lúc anh chàng nam phụ mải mê suy nghĩ, thiếu nữ đối diện anh chàng mày khẽ nhíu...
Mùi hương không rõ, nhưng khả năng cao là rắn độc, nàng đã tốn bột phấn vậy! Vẫn nên đắp thuốc vô thì hơn.
Tìm giỏ mây chứa hương thảo dược, lựa ra lá thuốc tốt nhất, đem vào miệng nhai nhai ra bã...
"Công tử, mạo phạm rồi!" Linh Vân bò lại gần, nghiêm túc cúi đầu.
Giọng điệu tựa thầy lang chữa bệnh cho nhà giàu.
Nhằm chính xác vị trí bắp đùi bị rắn cắn của Dung Hạc...
Ôn nhu hôn lên...Hút độc...Đắp thuốc...
Dường như lo lắng cho chàng, nàng dịu dàng ngây thơ: "Công tử...Lá thuốc trong miệng ta sẽ ngăn độc.
Hãy để ta hút độc cho người."
Tóc mai nàng lả tả vài sợi cọ xát da thịt chàng, hại chàng nhột càng thêm nhột...
"Hự..." Toàn bộ cơ bắp của chàng ta trở nên căng cứng.
Hai tay siết chặt vạt áo, gò má Dung Hạc bạo hồng...Chàng run chân nhè nhẹ, răng môi nàng ở bên bắp đùi chàng hôn hôn, kích thích phát điên.
Biết là nàng hút độc cho mình, thế nhưng...Dung Hạc phát hiện, chàng không có khả năng không thể không hưng phấn được...
Bất kì người đàn ông nào lâm vào trường hợp này, e là khó mà bình tĩnh nổi.
Dung Hạc đột nhiên cảm thấy sợ hãi...
"Cô nương...Cô nương...Xong chưa...?" Một tay nhẹ nhàng đè ép lên chỗ đó, chàng ta lúng ta lúng túng, xấu hổ mở miệng hỏi.
Cũng may nàng ấy...mắt không nhìn thấy...
Nếu không, phản ứng đó...phản ứng đó...của chàng, nàng sẽ thu hết vào tầm mắt...rồi cười nhạo chàng mất....
Nhìn quanh, bốn bề không gian u ám, cơ mà ngoài hang trên trời ít nhất còn có sao sáng, còn trong hang thì đến cả việc giơ năm ngón tay đâu cũng chẳng thấy, nói chi là việc nhìn đến mọi thứ.
Nàng cúi mặt, cố nặn ra vài giọt nước mắt, lệ châu từ trên gò má yêu kiều chảy dài, đôi vai gầy run rẩy giữa cơn gió đêm.
Bờ môi đỏ thắm bật ra vài một tiếng khóc sụt sùi nức nở, ai uyển thay, bi thương thay, nàng bị bỏ rơi rồi...
Bị bỏ rơi nơi núi rừng lạnh lẽo hoang vắng này rồi...
"Hức...Hức...Công tử..." Linh Vân dùng ống tay áo lau lau hàng lệ tuôn trào, miệng khẽ khàng kêu tên Dung Hạc, là cái tên giả mà chàng ta đã xưng: "Hồng Linh...Công tử...Người là cái đồ đáng ghét...Đáng ghét...Ai cho người bỏ ta...ở đây...bỏ ta ở đây chứ?"
Đoạn, nàng mờ mịt nhìn quanh, mồm vẫn không ngừng kêu tên ai kia.
Tựa con thú non bị chủ nhân bỏ rơi giữa chốn rừng rú tiêu điều.
Đáng thương như vậy, dựa dẫm người như vậy, đúng là khiến người ta yêu chết mà! Đặc biệt là, một câu nàng kêu "công tử", hai câu nàng cũng kêu " công tử", gọi có bao nhiêu khẩn thiết, có bao nhiêu xót xa.
Dung Hạc đứng từ đằng xa tình cờ coi được cảnh tượng ấy, hận không thể lao đến gần đem người thiếu nữ khảm sâu vào lòng mà triền miên một phen.
Dáng vẻ dựa dẫm nhu nhược yếu đuối của nàng...đã thành công khiến thân tâm của người đàn ông dấy lên nỗi niềm thương tiếc muốn bảo vệ.
Vốn dĩ muốn đứng ngắm nàng khóc kêu thêm tí nữa cho thoả mãn nỗi lòng.
Cơ mà vết cắn nơi bắp đùi không cho chàng ta cơ hội làm điều đó nữa.
Dung Hạc ló mình khỏi thân cây, bước chân xiêu chập chững tiến tới.
Trán lấm tấm mồ hôi, chàng khẽ gọi, thanh âm run rẩy, như thể sắp bị gió đêm cuốn bay: "Cô nương..."
"Công tử..." Linh Vân hoảng hốt nghiêng người, nàng còng lưng, quơ quơ tay, nước mắt đầy mặt, nói: "Người ở đây ư?"
"Không phải." Cơn tê liệt từ bắp đùi không ngừng truyền tới, lan khắp chân phải, Dung Hạc chống đỡ mỉm cười: "Ta bước được vài bước nữa mới đến bên cô nương được.
Nhưng ta không còn sức nữa, liệu cô nương có thể tới đỡ ta không?"
"Công tử...ta không thấy..."
"Cô bước lên phía trước đi, năm bước chân ngắn."
Linh Vân thuận theo lời chàng, bước lên phía trước, mỗi bước đều là một bước chân ngắn.
Dung Hạc tập tễnh lại gần, yếu ớt: "Cô nương..."
"Công tử..." Nàng thành công bắt lấy vạt áo của chàng, còn chưa kịp mừng rỡ, chàng ta đã ngã gục vào lòng nàng.
Thân hình nàng ấy, so với một đại nam nhân như Dung Hạc là vô cùng nhỏ bé.
Kiềm nén xúc cảm muốn đem đồ cặn bã này giẫm chết, Linh Vân chật vật đỡ chàng.
Ở một góc độ chàng ta không nhìn thấy, nàng thầm trợn ngược mắt.
Nặng, nặng, nặng!
Nam phụ, chân trái chàng ta có bị sao đâu? Cố ý đè hết trọng lượng cho nàng gánh hay gì?
Linh Vân đoán đúng rồi!
Dung Hạc chính là cố ý đấy!
"Cô nương, ta bị rắn cắn mất rồi."
...
Người đàn ông này, ban đầu đi ra ngoài là để hái thuốc, ai dè giữa đường về, sắp vào tới cửa hang thì xui xẻo gặp tai ương.
Giờ hay lắm, gánh củi bị vứt bỏ giữa đường mất tiêu rồi...
Hang hốc, không gian tối tăm...
Linh Vân sờ sờ một đầu đầu đầy mồ hôi mồ kê của nam phụ, lo lắng: "Công tử, người bị rắn cắn ở đâu?
"Ở...ở bắp đùi phải."
"Ta có thể...xem vết thương được không? Nhỡ đâu là rắn độc cắn..."
"Xin lỗi..." Dung Hạc nghiêng đầu: "Làm phiền cô quá, ta lại trở thành gánh nặng cho cô rồi."
"Không nói nữa!" Linh Vân xẵng giọng: "Công tử, ta không thấy gì.
Ngươi giúp ta đi."
Dung Hạc dù có muốn giỡn cũng không thể.
Chàng ta bị rắn cắn, mặc dầu không rõ là rắn độc hay không...
Tay chậm rãi dùng dao găm xé lớp vải quần bọc bên bắp đùi hòng để vết thương lộ ra, là hai chấm máu đen sì, lớp da chung quanh đã sớm tím tái lại.
Để phòng ngừa là rắn có độc, Dung Hạc đã dùng dây vải buộc quanh miệng vết thương, ngăn độc tràn lan.
Vì không thể nhìn thấy, Linh Vân khịt mũi bảo: "Công tử...Người có thể đem tay ta..."
"Được." Cầm lên bàn tay nhỏ bé của nàng, chàng ôn nhã mỉm cười.
Bàn tay xinh xắn cùng bao ngón mềm mại mơn trớn nơi bắp đùi chàng, một vị trí nhạy cảm.
Dầu chỗ đó đã sớm bị tê liệt, nhưng điều đó cũng không ngăn nổi sự phấn khích đang nhảy nhót trong lòng Dung Hạc.
Một lúc sau, chàng khàn giọng, đáy mắt vừa là ẩn nhẫn vừa là khoan khoái: "Đây."
"Được rồi." Linh Vân đụng nhẹ nơi đó, đem ngón tay đặt lên mũi cảm thụ.
Nàng bị mù, biện pháp duy nhất để biết được chất độc thì chỉ có ngửi bằng mũi thôi.
Dung Hạc biết là nàng chữa bệnh, song khi bắt gặp hành vi đầy tính liên tưởng này của người thiếu nữ, tim chàng ta không khỏi nhảy thịch lên một cái.
Chàng có nội công trong người, có thể nhìn thấy trong bóng tối mà.
Đương lúc anh chàng nam phụ mải mê suy nghĩ, thiếu nữ đối diện anh chàng mày khẽ nhíu...
Mùi hương không rõ, nhưng khả năng cao là rắn độc, nàng đã tốn bột phấn vậy! Vẫn nên đắp thuốc vô thì hơn.
Tìm giỏ mây chứa hương thảo dược, lựa ra lá thuốc tốt nhất, đem vào miệng nhai nhai ra bã...
"Công tử, mạo phạm rồi!" Linh Vân bò lại gần, nghiêm túc cúi đầu.
Giọng điệu tựa thầy lang chữa bệnh cho nhà giàu.
Nhằm chính xác vị trí bắp đùi bị rắn cắn của Dung Hạc...
Ôn nhu hôn lên...Hút độc...Đắp thuốc...
Dường như lo lắng cho chàng, nàng dịu dàng ngây thơ: "Công tử...Lá thuốc trong miệng ta sẽ ngăn độc.
Hãy để ta hút độc cho người."
Tóc mai nàng lả tả vài sợi cọ xát da thịt chàng, hại chàng nhột càng thêm nhột...
"Hự..." Toàn bộ cơ bắp của chàng ta trở nên căng cứng.
Hai tay siết chặt vạt áo, gò má Dung Hạc bạo hồng...Chàng run chân nhè nhẹ, răng môi nàng ở bên bắp đùi chàng hôn hôn, kích thích phát điên.
Biết là nàng hút độc cho mình, thế nhưng...Dung Hạc phát hiện, chàng không có khả năng không thể không hưng phấn được...
Bất kì người đàn ông nào lâm vào trường hợp này, e là khó mà bình tĩnh nổi.
Dung Hạc đột nhiên cảm thấy sợ hãi...
"Cô nương...Cô nương...Xong chưa...?" Một tay nhẹ nhàng đè ép lên chỗ đó, chàng ta lúng ta lúng túng, xấu hổ mở miệng hỏi.
Cũng may nàng ấy...mắt không nhìn thấy...
Nếu không, phản ứng đó...phản ứng đó...của chàng, nàng sẽ thu hết vào tầm mắt...rồi cười nhạo chàng mất....
Bình luận facebook