Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127
“Hoàng Thượng giờ khắc này ở nơi nào?”
Từ trong thư phòng đi ra, Phượng Triêu Ca lập tức hỏi ám vệ.
Ám vệ là thân tín của Hoàng Đế, chỉ nghe lệnh thiên tử, khi trở lại phủ thái sư, Phong Hoa đem quyền điều động ám vệ giao cho Phượng Triêu Ca.
Ám vệ hiện thân, cung kính ôm quyền nói: “Bẩm quý phi nương nương, Hoàng Thượng bị tỳ nữ đưa đến Hương La các. Là.... khuê phòng Thất tiểu thư phủ thái sư!”
Phượng Triêu Ca bỗng nhiên phong vân biến sắc, mắt phượng giống như mây đen che trời che lấp đất, liếc hướng ám vệ một cách lạnh lùng, từng chữ một ép hỏi: “Ngươi nói cái gì ——”
...
Hương La các.
Cảnh ban đêm bên trong đậm đặc, có gió Lâm Lang thổi vang tiếng kêu xinh đẹp kiều diễm, tỳ nữ gác đêm bên ngoài các đứng vững, xấu hổ tim đập cúi đầu xuống.
Phượng Triêu Ca đi đến Hương La các, nghe thấy bên trong truyền tới âm thanh nam nữ, không khỏi xiết chặt nắm đấm.
Tỳ nữ bên ngoài Hương La các, nhìn thấy thân ảnh Phượng Triêu Ca, khuôn mặt vừa mới còn thẹn thùng như phấn đào, lập tức thần sắc đại biến, vội vàng ngồi xổm hành lễ: “.... Quý phi nương nương!”
Hoàng Thượng tối nay sủng hạnh Thất tiểu thư, quý phi nương nương lúc này lại xuất hiện ở đây, có thể nghĩ nhất định là một cuộc rối loạn...
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, ‘Nữ tử’ dung nhan tuyệt mỹ, khuôn mặt *khi sương tái tuyết, giống như ngưng kết thành một tầng miếng băng mỏng, lãnh diễm không gì sánh được làm người không dám nhìn thẳng.
* Khi sương tái tuyết: Khi dễ hạt sương, ức hiếp bông tuyết
Thanh âm lạnh như băng từ đỉnh đầu của hai tỳ nữ rơi xuống:
“Hoàng Thượng, cũng ở bên trong?”
Tỳ nữ thân thể co rúm lại, sau đó nơm nớp lo sợ trả lời: “Bẩm quý phi nương nương, Hoàng Thượng lúc này đây.... đang ở bên trong.”
“...”
Tim Phượng Triêu Ca, bỗng nhiên bén nhọn đau nhói.
Chợt, hắn lạnh lùng hất cằm lên, hướng hai cái tỳ nữ nói: “Tránh ra ——”
Hai cái này tỳ nữ là nhận tử lệnh của Hoa thái sư cùng Hoa phu nhân, tối nay canh phòng nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể để cho quý phi nương nương tới gần Hương La các nửa bước, quấy rầy chuyện tốt của Hoàng Thượng cùng Hương Trù tiểu thư.
Tỳ nữ mỗi người một bên, ôm lấy chân Phượng Triêu Ca: “Nương nương, Hoàng Thượng cùng Thất tiểu thư ở bên trong đã nửa canh giờ rồi. Người cần gì phải vậy chứ.”
Tận lực cường điệu câu "cùng Thất tiểu thư ở bên trong nửa canh giờ".
Ngụ ý:
Chuyện nên làm hay không nên làm, trong vòng nửa canh giờ, Hoàng Thượng cùng Thất tiểu thư hai người cô nam quả nữ rau khô liệt hỏa, khẳng định cái gì cũng đều làm hết. Quý phi nương nương người dù cho có đi vào, cũng không thể xoay chuyển.
Nghe vậy, Phượng Triêu Ca mặt mày càng lạnh lùng, trực tiếp hạ lệnh với ám vệ:
“Đem hai nô tì xuống cho bổn cung”
“Vâng.”
Ám vệ vừa hiện thân, hai tỳ nữ không hề có sức chống trả bị kéo đi.
Phượng Triêu Ca một cước đá bay cửa Hương La các ——
Bên trong, thanh âm hoan ái của nam nữ truyền vào trong tai càng rõ ràng!
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, Hương Nhi thật yêu người, từ lần đầu tiên nhìn thấy hoàng thượng, Hương Nhi liền vì phong độ tư thái của người mà muốn thần phục thật sâu...”
“... Thật không?... Trẫm, vừa nhìn đã ái mộ Thất tiểu thư...”
“...”
Giọng nói đó, Phượng Triêu Ca không thể quen thuộc hơn được ——
Tiếng nói của mình, làm sao có thể sẽ nhận sai?
Trong không khí, tràn ngập một cỗ mùi thơm đậm đặc, có tác dụng thúc đẩy chuyện nam nữ.
Cách đó không xa, tấm màn màu hồng nhạt rủ xuống đất chập chờn.
Dưới giường, quần áo tùy ý lộn xộn rơi lả tả, trong đó có một bộ long bào chói mắt.
Trên giường, hai luồng bóng người như ẩn như hiện, kéo lê độ cong hương diễm.
Đầu óc Phượng Triêu Ca ‘Ầm ầm’ một tiếng, kinh ngạc đứng tại chỗ.
Chợt, bước nhanh xoay người rời đi.
Vân Thường các.
Vừa vào cửa.
Phượng Triêu Ca liền nghe một tiếng hỏi thăm:
“Đi đâu vậy, sao muộn rồi mới về?”
Từ trong thư phòng đi ra, Phượng Triêu Ca lập tức hỏi ám vệ.
Ám vệ là thân tín của Hoàng Đế, chỉ nghe lệnh thiên tử, khi trở lại phủ thái sư, Phong Hoa đem quyền điều động ám vệ giao cho Phượng Triêu Ca.
Ám vệ hiện thân, cung kính ôm quyền nói: “Bẩm quý phi nương nương, Hoàng Thượng bị tỳ nữ đưa đến Hương La các. Là.... khuê phòng Thất tiểu thư phủ thái sư!”
Phượng Triêu Ca bỗng nhiên phong vân biến sắc, mắt phượng giống như mây đen che trời che lấp đất, liếc hướng ám vệ một cách lạnh lùng, từng chữ một ép hỏi: “Ngươi nói cái gì ——”
...
Hương La các.
Cảnh ban đêm bên trong đậm đặc, có gió Lâm Lang thổi vang tiếng kêu xinh đẹp kiều diễm, tỳ nữ gác đêm bên ngoài các đứng vững, xấu hổ tim đập cúi đầu xuống.
Phượng Triêu Ca đi đến Hương La các, nghe thấy bên trong truyền tới âm thanh nam nữ, không khỏi xiết chặt nắm đấm.
Tỳ nữ bên ngoài Hương La các, nhìn thấy thân ảnh Phượng Triêu Ca, khuôn mặt vừa mới còn thẹn thùng như phấn đào, lập tức thần sắc đại biến, vội vàng ngồi xổm hành lễ: “.... Quý phi nương nương!”
Hoàng Thượng tối nay sủng hạnh Thất tiểu thư, quý phi nương nương lúc này lại xuất hiện ở đây, có thể nghĩ nhất định là một cuộc rối loạn...
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, ‘Nữ tử’ dung nhan tuyệt mỹ, khuôn mặt *khi sương tái tuyết, giống như ngưng kết thành một tầng miếng băng mỏng, lãnh diễm không gì sánh được làm người không dám nhìn thẳng.
* Khi sương tái tuyết: Khi dễ hạt sương, ức hiếp bông tuyết
Thanh âm lạnh như băng từ đỉnh đầu của hai tỳ nữ rơi xuống:
“Hoàng Thượng, cũng ở bên trong?”
Tỳ nữ thân thể co rúm lại, sau đó nơm nớp lo sợ trả lời: “Bẩm quý phi nương nương, Hoàng Thượng lúc này đây.... đang ở bên trong.”
“...”
Tim Phượng Triêu Ca, bỗng nhiên bén nhọn đau nhói.
Chợt, hắn lạnh lùng hất cằm lên, hướng hai cái tỳ nữ nói: “Tránh ra ——”
Hai cái này tỳ nữ là nhận tử lệnh của Hoa thái sư cùng Hoa phu nhân, tối nay canh phòng nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể để cho quý phi nương nương tới gần Hương La các nửa bước, quấy rầy chuyện tốt của Hoàng Thượng cùng Hương Trù tiểu thư.
Tỳ nữ mỗi người một bên, ôm lấy chân Phượng Triêu Ca: “Nương nương, Hoàng Thượng cùng Thất tiểu thư ở bên trong đã nửa canh giờ rồi. Người cần gì phải vậy chứ.”
Tận lực cường điệu câu "cùng Thất tiểu thư ở bên trong nửa canh giờ".
Ngụ ý:
Chuyện nên làm hay không nên làm, trong vòng nửa canh giờ, Hoàng Thượng cùng Thất tiểu thư hai người cô nam quả nữ rau khô liệt hỏa, khẳng định cái gì cũng đều làm hết. Quý phi nương nương người dù cho có đi vào, cũng không thể xoay chuyển.
Nghe vậy, Phượng Triêu Ca mặt mày càng lạnh lùng, trực tiếp hạ lệnh với ám vệ:
“Đem hai nô tì xuống cho bổn cung”
“Vâng.”
Ám vệ vừa hiện thân, hai tỳ nữ không hề có sức chống trả bị kéo đi.
Phượng Triêu Ca một cước đá bay cửa Hương La các ——
Bên trong, thanh âm hoan ái của nam nữ truyền vào trong tai càng rõ ràng!
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, Hương Nhi thật yêu người, từ lần đầu tiên nhìn thấy hoàng thượng, Hương Nhi liền vì phong độ tư thái của người mà muốn thần phục thật sâu...”
“... Thật không?... Trẫm, vừa nhìn đã ái mộ Thất tiểu thư...”
“...”
Giọng nói đó, Phượng Triêu Ca không thể quen thuộc hơn được ——
Tiếng nói của mình, làm sao có thể sẽ nhận sai?
Trong không khí, tràn ngập một cỗ mùi thơm đậm đặc, có tác dụng thúc đẩy chuyện nam nữ.
Cách đó không xa, tấm màn màu hồng nhạt rủ xuống đất chập chờn.
Dưới giường, quần áo tùy ý lộn xộn rơi lả tả, trong đó có một bộ long bào chói mắt.
Trên giường, hai luồng bóng người như ẩn như hiện, kéo lê độ cong hương diễm.
Đầu óc Phượng Triêu Ca ‘Ầm ầm’ một tiếng, kinh ngạc đứng tại chỗ.
Chợt, bước nhanh xoay người rời đi.
Vân Thường các.
Vừa vào cửa.
Phượng Triêu Ca liền nghe một tiếng hỏi thăm:
“Đi đâu vậy, sao muộn rồi mới về?”
Bình luận facebook