Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Sau khi bôi thuốc, thiếu niên mặc áo vào, áo sơ mi trắng như cánh hồ điệp phủ lên cho dáng người dong dỏng cao, che khuất phần lưng tựa như thiên sứ bắt đầu thu cánh lại, hoàn mỹ không dấu vết...
Phong Hoa nhịn không được thán một tiếng: Ngươi giữ gìn thân hình này thật mệt đó tiểu yêu tinh!
Thử hỏi vì sao nữ hoàng bệ hạ có thể biết được cái câu này không?
Phía dưới cái gối, một quyển sách ngôn tình 《 Bá đạo Tổng giám đốc yêu ta 》 được đặt tại đó, có thể tìm hiểu thêm một chút.
...
Hứa quản gia làm trong Hứa trạch gần bốn mươi năm, trước sau hầu hạ qua ba vị chủ nhân:
Hứa lão thái gia, Hứa phụ, Hứa Nặc.
Bà không khác gì những quản gia trong cổ đại xưa, đồng thời cũng bao gồm có sự đặc biệt khác ——
Trung thành và tận tâm.
Lúc phát giác được hai vị tiểu chủ nhân quan hệ bắt đầu trở nên lạ cũng là lúc, bà do dự có nên nói cho Hứa phụ Hứa mẫu biết hay không.
... Chỉ mong không phải như bà nghĩ.
Tình yêu chị em, trong gia đình tầm thường cũng đủ để mọi người gièm pha, càng nói gì đến hào phú?
Dù là, Hứa Khả cùng Hứa gia không có bất kỳ máu mủ gì.
Nếu như suy đoán của bà thật sự.....
Hứa quản gia có thể tưởng tượng ra được, toàn bộ Phong thành sẽ chấn động rối loạn như thế nào, cho nên nhất định phải cẩn thận xác định mới được.
Cuối cùng, Hứa quản gia quyết định quan sát một đoạn thời gian.
Nhưng mà càng quan sát càng bà càng kinh hãi ——
Hứa Nặc tiểu thư có đôi khi thường xuyên cùng Hứa Khả thiếu gia ở chung phòng, thời gian ít nhất cũng là nửa tiếng trở lên...
Hai người đều là thanh xuân thiếu niên thiếu nữ có hormone nảy mầm, ở trong tuổi ngựa non háu đá, nếu như vụng trộm ăn trái cấm...
Hứa quản gia thật sự là nghĩ cũng không dám nghĩ.
Bình thường, Hứa Nặc tiểu thư cùng Hứa Khả thiếu gia cử chỉ cũng không vượt quá thân phận chị em, bằng không thì cũng sẽ không khiến cho bà chú ý cùng hoài nghi như bây giờ.
Liền như hôm nay, Hứa Khả thiếu gia không biết ở đâu ra có được con mèo có nhan giá trị cao nhất: mèo Ragdoll, đưa cho Hứa Nặc tiểu thư.
Lúc trước, quan hệ của bọn họ đâu có tốt như vậy đâu?
...
"Đây là cái gì?"
Phong Hoa ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào cục bông trắng trên tay thiếu niên, như gặp phải đại địch lui về sau.
"Mèo a." Thiếu niên thần sắc hồn nhiên, ánh mắt vô tội.
Trong ngực mèo Ragdoll nháy đôi mắt màu Violet, phối hợp nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Meow ~ "
Làm cho Phong Hoa tê cả da đầu, "Mau đem thứ này ra ngoài cho trẫm —— "
Nữ hoàng bệ hạ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mèo!
Dù cho là mèo có nhan giá trị cao nhất như mèo Ragdoll, cũng không thể thay đổi!
Nếu như không phải độ thiện cảm của Hứa Khả đã tăng lên tới 85, Phong Hoa tuyệt đối sẽ hoài nghi, hắn không chừng biết cô sợ mèo, cố ý tìm một con để dọa cô!
"Hóa ra..." Hứa Khả chớp chớp lông mày, nói: " Chị sợ mèo nha."
Trong thanh âm mềm mại, ngậm lấy một tia ý cười, còn không nhanh không chậm trào ra cả ý trêu tức.
Phong Hoa mặt không biểu tình, lãnh diễm nghiêm mặt quát lên: "Nói vớ vẩn."
"Được, không sợ, chị chẳng qua là chán ghét mèo, được chưa?"
Hứa Khả nhẹ buông tay, thả cục bông trắng xuống, để nó đi ra ngoài, sau đó hắn mới đến gần Phong Hoa, ở bên tai cô nhẹ nói:
"Đồ mà chị ghét, em tự nhiên cũng sẽ không thích."
...
Tuy rằng không biết Hứa Nặc tiểu thư cùng Hứa Khả thiếu gia đang nói cái gì, nhưng khoảng cách gần gũi như vậy cũng đủ để cho Hứa quản gia hãi hùng khiếp vía.
Bà đứng ở nơi hẻo lánh đằng xa, sắc mặt biến ảo đặc sắc, yên lặng không tiếng động lui ra.
Cặp mắt có chút già nua lại có thứ gì đó như chìm như nổi lăn lộn, sau rồi chậm rãi lắng đọng xuống.
Giống như, chuẩn bị làm ra việc kinh người nào đó.
Phong Hoa nhịn không được thán một tiếng: Ngươi giữ gìn thân hình này thật mệt đó tiểu yêu tinh!
Thử hỏi vì sao nữ hoàng bệ hạ có thể biết được cái câu này không?
Phía dưới cái gối, một quyển sách ngôn tình 《 Bá đạo Tổng giám đốc yêu ta 》 được đặt tại đó, có thể tìm hiểu thêm một chút.
...
Hứa quản gia làm trong Hứa trạch gần bốn mươi năm, trước sau hầu hạ qua ba vị chủ nhân:
Hứa lão thái gia, Hứa phụ, Hứa Nặc.
Bà không khác gì những quản gia trong cổ đại xưa, đồng thời cũng bao gồm có sự đặc biệt khác ——
Trung thành và tận tâm.
Lúc phát giác được hai vị tiểu chủ nhân quan hệ bắt đầu trở nên lạ cũng là lúc, bà do dự có nên nói cho Hứa phụ Hứa mẫu biết hay không.
... Chỉ mong không phải như bà nghĩ.
Tình yêu chị em, trong gia đình tầm thường cũng đủ để mọi người gièm pha, càng nói gì đến hào phú?
Dù là, Hứa Khả cùng Hứa gia không có bất kỳ máu mủ gì.
Nếu như suy đoán của bà thật sự.....
Hứa quản gia có thể tưởng tượng ra được, toàn bộ Phong thành sẽ chấn động rối loạn như thế nào, cho nên nhất định phải cẩn thận xác định mới được.
Cuối cùng, Hứa quản gia quyết định quan sát một đoạn thời gian.
Nhưng mà càng quan sát càng bà càng kinh hãi ——
Hứa Nặc tiểu thư có đôi khi thường xuyên cùng Hứa Khả thiếu gia ở chung phòng, thời gian ít nhất cũng là nửa tiếng trở lên...
Hai người đều là thanh xuân thiếu niên thiếu nữ có hormone nảy mầm, ở trong tuổi ngựa non háu đá, nếu như vụng trộm ăn trái cấm...
Hứa quản gia thật sự là nghĩ cũng không dám nghĩ.
Bình thường, Hứa Nặc tiểu thư cùng Hứa Khả thiếu gia cử chỉ cũng không vượt quá thân phận chị em, bằng không thì cũng sẽ không khiến cho bà chú ý cùng hoài nghi như bây giờ.
Liền như hôm nay, Hứa Khả thiếu gia không biết ở đâu ra có được con mèo có nhan giá trị cao nhất: mèo Ragdoll, đưa cho Hứa Nặc tiểu thư.
Lúc trước, quan hệ của bọn họ đâu có tốt như vậy đâu?
...
"Đây là cái gì?"
Phong Hoa ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào cục bông trắng trên tay thiếu niên, như gặp phải đại địch lui về sau.
"Mèo a." Thiếu niên thần sắc hồn nhiên, ánh mắt vô tội.
Trong ngực mèo Ragdoll nháy đôi mắt màu Violet, phối hợp nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Meow ~ "
Làm cho Phong Hoa tê cả da đầu, "Mau đem thứ này ra ngoài cho trẫm —— "
Nữ hoàng bệ hạ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mèo!
Dù cho là mèo có nhan giá trị cao nhất như mèo Ragdoll, cũng không thể thay đổi!
Nếu như không phải độ thiện cảm của Hứa Khả đã tăng lên tới 85, Phong Hoa tuyệt đối sẽ hoài nghi, hắn không chừng biết cô sợ mèo, cố ý tìm một con để dọa cô!
"Hóa ra..." Hứa Khả chớp chớp lông mày, nói: " Chị sợ mèo nha."
Trong thanh âm mềm mại, ngậm lấy một tia ý cười, còn không nhanh không chậm trào ra cả ý trêu tức.
Phong Hoa mặt không biểu tình, lãnh diễm nghiêm mặt quát lên: "Nói vớ vẩn."
"Được, không sợ, chị chẳng qua là chán ghét mèo, được chưa?"
Hứa Khả nhẹ buông tay, thả cục bông trắng xuống, để nó đi ra ngoài, sau đó hắn mới đến gần Phong Hoa, ở bên tai cô nhẹ nói:
"Đồ mà chị ghét, em tự nhiên cũng sẽ không thích."
...
Tuy rằng không biết Hứa Nặc tiểu thư cùng Hứa Khả thiếu gia đang nói cái gì, nhưng khoảng cách gần gũi như vậy cũng đủ để cho Hứa quản gia hãi hùng khiếp vía.
Bà đứng ở nơi hẻo lánh đằng xa, sắc mặt biến ảo đặc sắc, yên lặng không tiếng động lui ra.
Cặp mắt có chút già nua lại có thứ gì đó như chìm như nổi lăn lộn, sau rồi chậm rãi lắng đọng xuống.
Giống như, chuẩn bị làm ra việc kinh người nào đó.
Bình luận facebook