Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 247
Tiền lương một tuần ở quán cafe là 1000, một tháng có 4000. Trừ tiền học và tiền điện chắc còn 2000, ăn tiêu tiết kiệm không mua đồ mới chắc miễn cưỡng đủ sống một tháng.
Mợ nó trường học như thế thật sự phải đi sao? Không đi học là bớt được một khoản tiền kha khá rồi!
Không biết bao giờ Lục Dã mới cho hôn một cái.
Haizzz....
Di Giai nằm bò ra bàn than thở nửa ngày, nghĩ đủ các loại trò có thể sử dụng gạ gẫm thanh niên tuổi mới lớn, rất nhanh đã tới chiều, cô căn giờ đến quán cafe vừa kịp lúc, nhân viên ca chiều là một cô gái tầm tuổi cô có vẻ đã được báo trước nên rất nhanh đã đưa chìa khóa quán rồi tan ca, dường cô bé như rất vội, chỉ kịp gật đầu cười với cô một cái.
Di Giai bước vào quầy, đầu tiên đi một vòng làm quen không gian làm việc một chút rồi mới nhớ đến cái Menu buổi tối toàn là rượu kia, lại ngắm cái hộc tủ cao sau quầy toàn là các loại cafe một hồi.
Ủa rồi rượu đâu?
Dụng cụ pha chế đâu?
Đúng lúc này có tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống, Di Giai khẽ giật mình, đôi con ngươi di chuyển theo tiếng động dần về phía cánh cửa tủ khá lớn ngoài cùng của tủ đựng cafe.
Cửa tủ mở, Lục Dã bước ra, Di Giai ngây người.
Phong cách bày trí cửa xuống lầu quả nhiên độc đáo!
Cậu đóng cửa tủ, liếc qua Di Giai đang há hốc rồi đi đến đưa tay đẩy mỗi ngăn một cái, hộc tủ liền như có cơ quan mà xoay đi, mặt sau mỗi ngăn thế mà lại là rượu.
Sau khi đẩy một loạt xong, Lục Dã cầm Menu lên, ngón tay thon dài tùy tiện chỉ vào một loại đồ uống:"Thử pha cái này đi."
Di Giai nhìn qua, đi đến tủ chọn rượu, tay cầm đồ pha chế, não không ngừng tìm lại kiến thức.
Một loại rất đơn giản nhưng cô mất 3 phút mới pha xong, còn hơi ngượng tay, Lục Dã cầm ly rượu lên khẽ ngửi rồi nhấp thử một chút, Di Giai thế mà lại căng thẳng, sợ bị đuổi việc ngay buổi làm đầu tiên.
Lục Dã đặt ly xuống, không bình phẩm mà cầm Menu đưa đến trước mặt cô:"Ba cái nào không biết làm?"
Di Giai khẽ thở phào, vội chỉ:"Cái này, cái này, cái này." lúc chỉ cái cuối cùng còn cố ý chạm vào ngón tay đang cầm Menu của Lục Dã.
"Ba loại này cũng ít người gọi, bỏ đi luôn cũng được." Lục Dã gật đầu, không tiếng động thu tay lại.
"Hả? Sao cậu không dạy tôi?" Di Giai còn rất ham học đây. Các bước phát triển tình cảm không phải phần lớn đều bắt đầu từ việc cầm tay dạy nghề, nhìn nhau ở khoảng cách gần rồi buông lỏng cảnh giác sao?
Sau đó sẽ hôn một cái!
"Không thích." Lục Dã lạnh nhạt.
Di Giai không cam lòng:"Thế nếu nửa chỗ này tôi không biết làm không lẽ cậu bỏ luôn một nửa."
Lục Dã:"Một nửa không biết làm thì còn nhận cậu làm gì?"
Ok. Cậu luôn đúng! Cậu có lý! Di Giai giơ tay đầu hàng.
"Sao cậu lại đi từ tủ ra?" Di Giai hỏi.
Lục Dã mở tủ, bên trong vậy mà thật sự có một cái cầu thang đi lên trên:"Tôi nghỉ ở phía trên."
Di Giai:"Đây là nhà cậu à?"
"Không phải. Nhưng tôi sống ở đây."
Di Giai không hỏi nữa vì vị khách đầu tiên đã xuất hiện.
Một người đàn ông to cao đẩy cửa tiến vào, khi nhìn sang đây thì hơi giật mình:"Kiếm được nhân viên tối rồi à? Cho một ly như mọi khi đi."
Lục Dã cầm lấy cốc pha rượu:"Đến sớm như vậy? Hơn 10 phút nữa mới mở cửa."
"Nhớ cậu." Gã đàn ông cười nói, chọn một bàn gần quầy ngồi xuống, thấy Di Giai nhìn mình chằm chằm thì cười với cô:"Sao quán cậu toàn mấy em gái vào làm thế nhỉ?"
Lục Dã không trả lời, đi đến bàn đặt ly rượu đỏ hồng vừa pha xuống:"Bên anh dạo này thế nào?"
"Bang Lucy mới thu được mấy thằng nhóc khá lắm, không biết ăn phải cái gì mà cứ chạy vào địa bàn anh gây chuyện, đêm qua mới giải quyết một nhóm." Gã đột nhiên vỗ vỗ lên vai Lục Dã:"Cậu vẫn không suy nghĩ lại lời đề nghị của anh à?"
Lục Dã đứng im không nhúc nhích:"Em nói rồi, em không thích gia nhập mấy băng đảng."
Gã cười cười, còn đang muốn thêm lực ở tay thì bỗng nhiên một ngón tay bị bẻ ngược lên. Di Giai đứng sau lưng Lục Dã cầm ngón tay gã, ánh mắt ẩn chứa tia tức giận khó nhìn ra, cô cứ đứng nhìn như vậy, cũng không lên tiếng.
"Hửm?" Gã nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt cô.
Lục Dã gạt tay hắn ra:"Ít nhất bây giờ suy nghĩ của em là thế."
Gã đàn ông híp mắt, đứng lên vươn tay về phía Lục Dã, cậu nghiêng người tránh lại không ngờ mục tiêu của người này là Di Giai phía sau, lúc cậu nhận ra thì gã đã tóm được vai Di Giai rồi.
"Anh Từ!" Lục Dã nhíu mày bắt lấy cổ tay gã.
Từ Hựu dáng người cao lớn chụp lấy bả vai Di Giai, lực tay gã dùng không nặng nhưng cũng không hề nhẹ thế nhưng Di Giai đến nhíu mày một cái cũng không có, sắc mặt và ánh mắt lạnh nhạt đến mức Từ Hựu cảm thấy xương vai dưới tay mình ắt hẳn phải làm bằng sắt đá.
Cao thủ!
Gã buông tay ra, ngồi trở về:"Đùa chút."
Lục Dã nhìn nhìn vai Di Giai:"Không sao chứ?" dáng vẻ bình tĩnh của cô làm cậu có phần không dám chắc, nhưng với tốc độ vừa rồi kể cả bị chụp trúng đáng lẽ cũng nên lui lại vài bước mới phải, chẳng lẽ Từ Hựu đùa giỡn thật?
"Không sao." Di Giai quay lại quầy đứng, tự nhủ trong lòng chỉ cần không có người bắt nạt Lục Dã thì tôi đều ổn.
Đến giờ mở cửa, khách nối đuôi nhau tiến vào đông đến nỗi Di Giai không có thời gian thở, may là giữa chừng thì không có mấy người vào nữa, chỉ là khách cũ uống hết rượu gọi ly mới thôi. Không phải khách nào cũng đều muốn uống rượu pha, đa phần gọi rượu phổ thông, cô tìm trên tủ theo chữ cái rồi đưa cho họ là được.
Những vị khách buổi tối mang khí chất hoàn toàn khác với khách hàng ban sáng, nhìn qua là biết không phải người thường, Di Giai thu liễm hết dáng vẻ mà cô cho là sẽ gây sự chú ý, tận lực mà phục vụ một cách chuyên nghiệp.
Nhân lúc rảnh rỗi, Di Giai xách rác ra ngoài đổ, vô tình nhìn lên trên mới phát hiện tên quán hiện giờ cũng đã thay đổi luôn, đèn nhấp nháy chữ "J.E" to đùng cũng không biết có ý nghĩa gì, nơi đó ban sáng vẫn còn nhấp nháy chữ Cafe Lisa.
"Phục vụ! Quán có bán xúc xích không?"
"Phục vụ! Em có biết chỗ nào gần đây bán đồ SM không?"
Theo sau đó là tràng cười của một vài bàn nào đó.
Thô tục, thiểu năng, nhàm chán. Chẳng hiểu nổi có gì đáng cười. Di Giai nhất thời đánh giá thấp IQ của dân lưu manh khu phố này.
Lục Dã đã lên lầu, khách trong quán thấy hôm nay có nhân viên mới là con gái liền đưa ra mấy câu hỏi quái gở, nhìn qua là biết cố tình muốn trêu đùa.
"Tôi không biết." Di Giai cụp mắt xách thùng rác không trở về, vừa đặt xuống khóe mắt đã liếc thấy có người búng tàn thuốc xuống bàn, cô nhíu mày đi tới chỉ chỉ:"Thưa anh, quán có đặt gạt tàn trên bàn."
Người này ngẩn ra ba giây, lập tức trợn to mắt, như không tin vào tai mình:"Gì? Muốn chết à?"
"..."
"Thôi đi." Người cùng bàn hắn ta gõ gõ xuống bàn, tên này lập tức ngoan ngoãn xuống, chỉ là ánh mắt vẫn dính lên mặt Di Giai tràn đầy vẻ thách thức, một bên âm thầm dí tàn thuốc xuống bàn.
"..." Mợ nó! Làm công ăn lương không được đánh khách. Nhịn!
Di Giai đưa mắt nhìn sang bên cạnh, người vừa ngăn cản cũng đang nhìn cô, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, gật đầu với cô một cái:"Xin lỗi nhé, làm bẩn bàn rồi."
"Không sao. Cảm ơn anh." Di Giai gật đầu quay trở về quầy, chỉ sợ nhìn thêm một lúc nữa sẽ không nhịn được mà gây ra án mang. Dù sao dạo này cảm xúc cũng rất phập phồng.
"Mịa. Thái độ kiểu đéo gì thế?!" Tên gạt tàn thuốc xuống bàn vặn vẹo khuôn mặt nhìn theo bóng lưng cô.
"Nhân viên mới vào làm mà." Người ngồi bên tay trái gã cười cười, không để ý.
"Chính vì là nhân viên mới nên mới...thú vị."
"Anh Nhất nói vậy là ý gì? Với lại ban nãy sao anh phải xin lỗi nó?" tên gạt tàn thuốc xuống bàn nghĩ lại mà tức.
"Có đứa con gái bình thường nào đối mặt với mấy người như chúng ta mà bình tĩnh như thế không?" Nhất Nguyên cười nói.
Cả bàn lập tức rơi vào im lặng, len lén liếc nhìn bóng hình nhỏ bé trong quầy.
"Khả năng cao là người của Lục Dã." Người ngồi bên trái nói.
"Kệ đi. Chuyện không đáng thì đừng xé ra to." Nhất Nguyên nhấp một chút rượu pha, ánh mắt thâm thúy:"Dù sao cảm giác cái quán này cũng không bình thường như vẻ ngoài của nó."
Trên lầu, Lục Dã vừa học vừa quan sát camera trên điện thoại, thấy không có ai gây sự quá đáng mới khẽ thở dài.
Ca tối đã như vậy rồi, không biết có nên mở ca đêm nữa không đây.
Mợ nó trường học như thế thật sự phải đi sao? Không đi học là bớt được một khoản tiền kha khá rồi!
Không biết bao giờ Lục Dã mới cho hôn một cái.
Haizzz....
Di Giai nằm bò ra bàn than thở nửa ngày, nghĩ đủ các loại trò có thể sử dụng gạ gẫm thanh niên tuổi mới lớn, rất nhanh đã tới chiều, cô căn giờ đến quán cafe vừa kịp lúc, nhân viên ca chiều là một cô gái tầm tuổi cô có vẻ đã được báo trước nên rất nhanh đã đưa chìa khóa quán rồi tan ca, dường cô bé như rất vội, chỉ kịp gật đầu cười với cô một cái.
Di Giai bước vào quầy, đầu tiên đi một vòng làm quen không gian làm việc một chút rồi mới nhớ đến cái Menu buổi tối toàn là rượu kia, lại ngắm cái hộc tủ cao sau quầy toàn là các loại cafe một hồi.
Ủa rồi rượu đâu?
Dụng cụ pha chế đâu?
Đúng lúc này có tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống, Di Giai khẽ giật mình, đôi con ngươi di chuyển theo tiếng động dần về phía cánh cửa tủ khá lớn ngoài cùng của tủ đựng cafe.
Cửa tủ mở, Lục Dã bước ra, Di Giai ngây người.
Phong cách bày trí cửa xuống lầu quả nhiên độc đáo!
Cậu đóng cửa tủ, liếc qua Di Giai đang há hốc rồi đi đến đưa tay đẩy mỗi ngăn một cái, hộc tủ liền như có cơ quan mà xoay đi, mặt sau mỗi ngăn thế mà lại là rượu.
Sau khi đẩy một loạt xong, Lục Dã cầm Menu lên, ngón tay thon dài tùy tiện chỉ vào một loại đồ uống:"Thử pha cái này đi."
Di Giai nhìn qua, đi đến tủ chọn rượu, tay cầm đồ pha chế, não không ngừng tìm lại kiến thức.
Một loại rất đơn giản nhưng cô mất 3 phút mới pha xong, còn hơi ngượng tay, Lục Dã cầm ly rượu lên khẽ ngửi rồi nhấp thử một chút, Di Giai thế mà lại căng thẳng, sợ bị đuổi việc ngay buổi làm đầu tiên.
Lục Dã đặt ly xuống, không bình phẩm mà cầm Menu đưa đến trước mặt cô:"Ba cái nào không biết làm?"
Di Giai khẽ thở phào, vội chỉ:"Cái này, cái này, cái này." lúc chỉ cái cuối cùng còn cố ý chạm vào ngón tay đang cầm Menu của Lục Dã.
"Ba loại này cũng ít người gọi, bỏ đi luôn cũng được." Lục Dã gật đầu, không tiếng động thu tay lại.
"Hả? Sao cậu không dạy tôi?" Di Giai còn rất ham học đây. Các bước phát triển tình cảm không phải phần lớn đều bắt đầu từ việc cầm tay dạy nghề, nhìn nhau ở khoảng cách gần rồi buông lỏng cảnh giác sao?
Sau đó sẽ hôn một cái!
"Không thích." Lục Dã lạnh nhạt.
Di Giai không cam lòng:"Thế nếu nửa chỗ này tôi không biết làm không lẽ cậu bỏ luôn một nửa."
Lục Dã:"Một nửa không biết làm thì còn nhận cậu làm gì?"
Ok. Cậu luôn đúng! Cậu có lý! Di Giai giơ tay đầu hàng.
"Sao cậu lại đi từ tủ ra?" Di Giai hỏi.
Lục Dã mở tủ, bên trong vậy mà thật sự có một cái cầu thang đi lên trên:"Tôi nghỉ ở phía trên."
Di Giai:"Đây là nhà cậu à?"
"Không phải. Nhưng tôi sống ở đây."
Di Giai không hỏi nữa vì vị khách đầu tiên đã xuất hiện.
Một người đàn ông to cao đẩy cửa tiến vào, khi nhìn sang đây thì hơi giật mình:"Kiếm được nhân viên tối rồi à? Cho một ly như mọi khi đi."
Lục Dã cầm lấy cốc pha rượu:"Đến sớm như vậy? Hơn 10 phút nữa mới mở cửa."
"Nhớ cậu." Gã đàn ông cười nói, chọn một bàn gần quầy ngồi xuống, thấy Di Giai nhìn mình chằm chằm thì cười với cô:"Sao quán cậu toàn mấy em gái vào làm thế nhỉ?"
Lục Dã không trả lời, đi đến bàn đặt ly rượu đỏ hồng vừa pha xuống:"Bên anh dạo này thế nào?"
"Bang Lucy mới thu được mấy thằng nhóc khá lắm, không biết ăn phải cái gì mà cứ chạy vào địa bàn anh gây chuyện, đêm qua mới giải quyết một nhóm." Gã đột nhiên vỗ vỗ lên vai Lục Dã:"Cậu vẫn không suy nghĩ lại lời đề nghị của anh à?"
Lục Dã đứng im không nhúc nhích:"Em nói rồi, em không thích gia nhập mấy băng đảng."
Gã cười cười, còn đang muốn thêm lực ở tay thì bỗng nhiên một ngón tay bị bẻ ngược lên. Di Giai đứng sau lưng Lục Dã cầm ngón tay gã, ánh mắt ẩn chứa tia tức giận khó nhìn ra, cô cứ đứng nhìn như vậy, cũng không lên tiếng.
"Hửm?" Gã nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt cô.
Lục Dã gạt tay hắn ra:"Ít nhất bây giờ suy nghĩ của em là thế."
Gã đàn ông híp mắt, đứng lên vươn tay về phía Lục Dã, cậu nghiêng người tránh lại không ngờ mục tiêu của người này là Di Giai phía sau, lúc cậu nhận ra thì gã đã tóm được vai Di Giai rồi.
"Anh Từ!" Lục Dã nhíu mày bắt lấy cổ tay gã.
Từ Hựu dáng người cao lớn chụp lấy bả vai Di Giai, lực tay gã dùng không nặng nhưng cũng không hề nhẹ thế nhưng Di Giai đến nhíu mày một cái cũng không có, sắc mặt và ánh mắt lạnh nhạt đến mức Từ Hựu cảm thấy xương vai dưới tay mình ắt hẳn phải làm bằng sắt đá.
Cao thủ!
Gã buông tay ra, ngồi trở về:"Đùa chút."
Lục Dã nhìn nhìn vai Di Giai:"Không sao chứ?" dáng vẻ bình tĩnh của cô làm cậu có phần không dám chắc, nhưng với tốc độ vừa rồi kể cả bị chụp trúng đáng lẽ cũng nên lui lại vài bước mới phải, chẳng lẽ Từ Hựu đùa giỡn thật?
"Không sao." Di Giai quay lại quầy đứng, tự nhủ trong lòng chỉ cần không có người bắt nạt Lục Dã thì tôi đều ổn.
Đến giờ mở cửa, khách nối đuôi nhau tiến vào đông đến nỗi Di Giai không có thời gian thở, may là giữa chừng thì không có mấy người vào nữa, chỉ là khách cũ uống hết rượu gọi ly mới thôi. Không phải khách nào cũng đều muốn uống rượu pha, đa phần gọi rượu phổ thông, cô tìm trên tủ theo chữ cái rồi đưa cho họ là được.
Những vị khách buổi tối mang khí chất hoàn toàn khác với khách hàng ban sáng, nhìn qua là biết không phải người thường, Di Giai thu liễm hết dáng vẻ mà cô cho là sẽ gây sự chú ý, tận lực mà phục vụ một cách chuyên nghiệp.
Nhân lúc rảnh rỗi, Di Giai xách rác ra ngoài đổ, vô tình nhìn lên trên mới phát hiện tên quán hiện giờ cũng đã thay đổi luôn, đèn nhấp nháy chữ "J.E" to đùng cũng không biết có ý nghĩa gì, nơi đó ban sáng vẫn còn nhấp nháy chữ Cafe Lisa.
"Phục vụ! Quán có bán xúc xích không?"
"Phục vụ! Em có biết chỗ nào gần đây bán đồ SM không?"
Theo sau đó là tràng cười của một vài bàn nào đó.
Thô tục, thiểu năng, nhàm chán. Chẳng hiểu nổi có gì đáng cười. Di Giai nhất thời đánh giá thấp IQ của dân lưu manh khu phố này.
Lục Dã đã lên lầu, khách trong quán thấy hôm nay có nhân viên mới là con gái liền đưa ra mấy câu hỏi quái gở, nhìn qua là biết cố tình muốn trêu đùa.
"Tôi không biết." Di Giai cụp mắt xách thùng rác không trở về, vừa đặt xuống khóe mắt đã liếc thấy có người búng tàn thuốc xuống bàn, cô nhíu mày đi tới chỉ chỉ:"Thưa anh, quán có đặt gạt tàn trên bàn."
Người này ngẩn ra ba giây, lập tức trợn to mắt, như không tin vào tai mình:"Gì? Muốn chết à?"
"..."
"Thôi đi." Người cùng bàn hắn ta gõ gõ xuống bàn, tên này lập tức ngoan ngoãn xuống, chỉ là ánh mắt vẫn dính lên mặt Di Giai tràn đầy vẻ thách thức, một bên âm thầm dí tàn thuốc xuống bàn.
"..." Mợ nó! Làm công ăn lương không được đánh khách. Nhịn!
Di Giai đưa mắt nhìn sang bên cạnh, người vừa ngăn cản cũng đang nhìn cô, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, gật đầu với cô một cái:"Xin lỗi nhé, làm bẩn bàn rồi."
"Không sao. Cảm ơn anh." Di Giai gật đầu quay trở về quầy, chỉ sợ nhìn thêm một lúc nữa sẽ không nhịn được mà gây ra án mang. Dù sao dạo này cảm xúc cũng rất phập phồng.
"Mịa. Thái độ kiểu đéo gì thế?!" Tên gạt tàn thuốc xuống bàn vặn vẹo khuôn mặt nhìn theo bóng lưng cô.
"Nhân viên mới vào làm mà." Người ngồi bên tay trái gã cười cười, không để ý.
"Chính vì là nhân viên mới nên mới...thú vị."
"Anh Nhất nói vậy là ý gì? Với lại ban nãy sao anh phải xin lỗi nó?" tên gạt tàn thuốc xuống bàn nghĩ lại mà tức.
"Có đứa con gái bình thường nào đối mặt với mấy người như chúng ta mà bình tĩnh như thế không?" Nhất Nguyên cười nói.
Cả bàn lập tức rơi vào im lặng, len lén liếc nhìn bóng hình nhỏ bé trong quầy.
"Khả năng cao là người của Lục Dã." Người ngồi bên trái nói.
"Kệ đi. Chuyện không đáng thì đừng xé ra to." Nhất Nguyên nhấp một chút rượu pha, ánh mắt thâm thúy:"Dù sao cảm giác cái quán này cũng không bình thường như vẻ ngoài của nó."
Trên lầu, Lục Dã vừa học vừa quan sát camera trên điện thoại, thấy không có ai gây sự quá đáng mới khẽ thở dài.
Ca tối đã như vậy rồi, không biết có nên mở ca đêm nữa không đây.
Bình luận facebook