Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Đi mất 3 ngày, không ngờ thứ họ tìm được là một thành trì. Hiện tại 2 người đang ngồi xổm dưới đất, họ cũng rất muốn vào quán trà ngồi, bất quá không ai có tiền.
Di Giai lên tiếng phá vỡ trầm mặc:"Không phải ban nãy ngươi nói rất nhiều sao? Nói tiếp cho ta."
Tang Thanh vẽ vòng tròn trên đất, dáng vẻ có chút tủi thân:"Mùi quá nồng trong không khí, ta không thể tìm ra cụ thể ai là lang nhân, nhưng ta biết lang nhân trộn trong đám người này."
Di Giai chép miệng, cô nghĩ điều đầu tiên cần làm bây giờ là kiếm tiền, không thể ngồi ven đường như vậy được, ít nhất cũng phải thuê một phòng ở.
Cô nhìn xung quanh, bỗng đứng dậy đi tới một góc tường, xé 2 tờ giấy đem về. Tang Thanh tò mò ghé mắt qua xem.
[ Tìm người làm trong phủ An Quân
•Điều kiện: có võ nghệ, bảo vệ tốt chủ tử
•Chỉ cần làm tốt tiền tài không thiếu]
[ Chiêu mộ anh hùng vào biệt đội lính đánh thuê
•Điều kiện: có võ nghệ, không sợ chết]
"Những việc tìm chết này thường không có ai muốn. Trừ khi cần tiền đến điên rồi." Tang Thanh nhếch miệng
"Chúng ta cũng không còn cách nào khác, xâm nhập vào những nơi này biết đâu lại tìm được lang nhân, còn hơn không có mục đích đi đi lại lại, sẽ còn đáng nghi hơn."
Tang Thanh cầm bừa lấy một trong 2 tờ, đứng dậy phủi phủi quần áo, móc ra một chiếc thẻ đen nói với Di Giai:"Mã số của ngươi là bao nhiêu? Có gì chúng ta trao đổi tin tức."
Di Giai cũng móc ra thẻ đen:"55555."
[Ting] 9966 yêu cầu kết nối.
Tang Thanh thấy Di Giai xác nhận, xoay người rời đi, còn huơ huơ tay tạm biệt.
Cô nhìn xuống tờ giấy còn lại.
Phủ An Quân
Trước cánh cổng lớn đặt một chiếc bàn, người ngồi trên đó ngủ gà ngủ gật, bỗng có tiếng gõ vào bàn, người kia sực tỉnh nhìn lên, chỉ thấy một cô gái trẻ, gương mặt trái xoan trắng nõn, mắt to thanh tú, mặc váy trắng tinh đứng trước mặt mình. Hắn ngẩn người một lát rồi phẩy tay với cô, ngáp nói:"Tiểu cô nương, đây không phải chỗ để chơi. Ta không biết nhà cô đang khó khăn gì nhưng..."
BANGGG....
Còn chưa nói xong, tiểu cô nương trông vô cùng mềm yếu kia không biết lấy ra từ đâu một cái búa, đập tan cái bàn trước mặt hắn. Mặt hắn cắt không còn giọt máu, ngã ngửa ra đất.
Cục... cục súc quá... hắn nghĩ.
Hắn không còn buồn ngủ nữa, vội vàng chạy vào bẩm báo, còn Di Giai được mọi người khúm núm đưa vào trong, cánh cổng khép lại.
Uống tầm được nửa tách trà, Di Giai mới thấy một tên công tử trông có vẻ yếu ớt được người ta dìu vào, nhìn qua là biết trong người có bệnh, màu da nhợt nhạt, bù lại gương mặt rất ưa nhìn.
Người đó đi tới ngồi trên ghế chủ nhà, ho khụ khụ 2 tiếng rồi ngước nhìn Di Giai, mặt hắn không có vẻ sủng nịnh hay giận dữ, phẩy tay đuổi người hầu ra ngoài. Người hầu cẩn thận đi ra, còn khép lại cửa, vô cùng quy củ.
Hắn đánh giá Di Giai một chút, nở một nụ cười nhợt nhạt:"Cô nương tới đây có mục đích gì?" Giọng hắn trầm ổn nam tính khác với vẻ ngoài yếu đuối kia.
Di Giai mặt không cảm xúc lôi ra một tờ giấy tuyển người:"Không phải ngươi muốn tìm người sao? Ta thấy mình đủ điều kiện đáp ứng, ngoài ra không có mục đích gì."
Hắn xoay chuỗi hạt châu trong tay, cúi đầu trầm ngâm một lúc lại ngước lên:"Ta làm sao có thể tin tưởng cô nương? Cô nương cũng biết hiện tại lang nhân khắp mọi nơi, ta cũng không biết cô nương có phải là..."
Di Giai không chút để ý đáp:"Bằng vào việc bây giờ ta vẫn chưa giết ngươi."
Hắn bật cười nhẹ:"Được, dù sao ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Sớm hay muộn cũng chết mà thôi. Cô nương hãy đi theo ta" Nói xong hắn đứng dậy bước ra cửa, Di Giai thấy dáng vẻ yếu ớt của hắn, không kìm được bước lên dìu một cánh tay hắn.
Hắn hơi cứng người một chút rồi ngay lập tức thả lỏng, khóe mắt liếc qua khuôn mặt nhỏ vô cảm của Di Giai.
Hắn đưa Di Giai đến một tiểu viện, sắp đặt cô ở phòng ngay bên cạnh phòng hắn để tiện bảo vệ hắn.
Di Giai nhìn căn phòng to rộng của mình, ngồi xuống nhìn thanh niên đối diện đang nói chuyện.
Thì ra phủ An Quân vốn có 3 người con trai, nhưng 2 người huynh của hắn đã bị lang nhân giết chết, phụ thân hắn trong một lần đi buôn bán cũng bị lang nhân tập kích, rơi xuống núi chết, hắn từ nhỏ đã bệnh tật yếu đuối, mẫu thân hắn một lần đi tới chùa cầu an, sư trụ trì lại nói với bà rằng nam nhân trong nhà sẽ bị lang nhân giết sạch, người vô cùng lo lắng đã vô số lần chiêu mộ người bảo vệ hắn, nhưng một nhà bị lang nhân tấn công tận 3 lần thì có ai dám vì một chút tiền mà liều mạng. Mãi cho tới khi Di Giai tới.
Di Giai lên tiếng phá vỡ trầm mặc:"Không phải ban nãy ngươi nói rất nhiều sao? Nói tiếp cho ta."
Tang Thanh vẽ vòng tròn trên đất, dáng vẻ có chút tủi thân:"Mùi quá nồng trong không khí, ta không thể tìm ra cụ thể ai là lang nhân, nhưng ta biết lang nhân trộn trong đám người này."
Di Giai chép miệng, cô nghĩ điều đầu tiên cần làm bây giờ là kiếm tiền, không thể ngồi ven đường như vậy được, ít nhất cũng phải thuê một phòng ở.
Cô nhìn xung quanh, bỗng đứng dậy đi tới một góc tường, xé 2 tờ giấy đem về. Tang Thanh tò mò ghé mắt qua xem.
[ Tìm người làm trong phủ An Quân
•Điều kiện: có võ nghệ, bảo vệ tốt chủ tử
•Chỉ cần làm tốt tiền tài không thiếu]
[ Chiêu mộ anh hùng vào biệt đội lính đánh thuê
•Điều kiện: có võ nghệ, không sợ chết]
"Những việc tìm chết này thường không có ai muốn. Trừ khi cần tiền đến điên rồi." Tang Thanh nhếch miệng
"Chúng ta cũng không còn cách nào khác, xâm nhập vào những nơi này biết đâu lại tìm được lang nhân, còn hơn không có mục đích đi đi lại lại, sẽ còn đáng nghi hơn."
Tang Thanh cầm bừa lấy một trong 2 tờ, đứng dậy phủi phủi quần áo, móc ra một chiếc thẻ đen nói với Di Giai:"Mã số của ngươi là bao nhiêu? Có gì chúng ta trao đổi tin tức."
Di Giai cũng móc ra thẻ đen:"55555."
[Ting] 9966 yêu cầu kết nối.
Tang Thanh thấy Di Giai xác nhận, xoay người rời đi, còn huơ huơ tay tạm biệt.
Cô nhìn xuống tờ giấy còn lại.
Phủ An Quân
Trước cánh cổng lớn đặt một chiếc bàn, người ngồi trên đó ngủ gà ngủ gật, bỗng có tiếng gõ vào bàn, người kia sực tỉnh nhìn lên, chỉ thấy một cô gái trẻ, gương mặt trái xoan trắng nõn, mắt to thanh tú, mặc váy trắng tinh đứng trước mặt mình. Hắn ngẩn người một lát rồi phẩy tay với cô, ngáp nói:"Tiểu cô nương, đây không phải chỗ để chơi. Ta không biết nhà cô đang khó khăn gì nhưng..."
BANGGG....
Còn chưa nói xong, tiểu cô nương trông vô cùng mềm yếu kia không biết lấy ra từ đâu một cái búa, đập tan cái bàn trước mặt hắn. Mặt hắn cắt không còn giọt máu, ngã ngửa ra đất.
Cục... cục súc quá... hắn nghĩ.
Hắn không còn buồn ngủ nữa, vội vàng chạy vào bẩm báo, còn Di Giai được mọi người khúm núm đưa vào trong, cánh cổng khép lại.
Uống tầm được nửa tách trà, Di Giai mới thấy một tên công tử trông có vẻ yếu ớt được người ta dìu vào, nhìn qua là biết trong người có bệnh, màu da nhợt nhạt, bù lại gương mặt rất ưa nhìn.
Người đó đi tới ngồi trên ghế chủ nhà, ho khụ khụ 2 tiếng rồi ngước nhìn Di Giai, mặt hắn không có vẻ sủng nịnh hay giận dữ, phẩy tay đuổi người hầu ra ngoài. Người hầu cẩn thận đi ra, còn khép lại cửa, vô cùng quy củ.
Hắn đánh giá Di Giai một chút, nở một nụ cười nhợt nhạt:"Cô nương tới đây có mục đích gì?" Giọng hắn trầm ổn nam tính khác với vẻ ngoài yếu đuối kia.
Di Giai mặt không cảm xúc lôi ra một tờ giấy tuyển người:"Không phải ngươi muốn tìm người sao? Ta thấy mình đủ điều kiện đáp ứng, ngoài ra không có mục đích gì."
Hắn xoay chuỗi hạt châu trong tay, cúi đầu trầm ngâm một lúc lại ngước lên:"Ta làm sao có thể tin tưởng cô nương? Cô nương cũng biết hiện tại lang nhân khắp mọi nơi, ta cũng không biết cô nương có phải là..."
Di Giai không chút để ý đáp:"Bằng vào việc bây giờ ta vẫn chưa giết ngươi."
Hắn bật cười nhẹ:"Được, dù sao ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Sớm hay muộn cũng chết mà thôi. Cô nương hãy đi theo ta" Nói xong hắn đứng dậy bước ra cửa, Di Giai thấy dáng vẻ yếu ớt của hắn, không kìm được bước lên dìu một cánh tay hắn.
Hắn hơi cứng người một chút rồi ngay lập tức thả lỏng, khóe mắt liếc qua khuôn mặt nhỏ vô cảm của Di Giai.
Hắn đưa Di Giai đến một tiểu viện, sắp đặt cô ở phòng ngay bên cạnh phòng hắn để tiện bảo vệ hắn.
Di Giai nhìn căn phòng to rộng của mình, ngồi xuống nhìn thanh niên đối diện đang nói chuyện.
Thì ra phủ An Quân vốn có 3 người con trai, nhưng 2 người huynh của hắn đã bị lang nhân giết chết, phụ thân hắn trong một lần đi buôn bán cũng bị lang nhân tập kích, rơi xuống núi chết, hắn từ nhỏ đã bệnh tật yếu đuối, mẫu thân hắn một lần đi tới chùa cầu an, sư trụ trì lại nói với bà rằng nam nhân trong nhà sẽ bị lang nhân giết sạch, người vô cùng lo lắng đã vô số lần chiêu mộ người bảo vệ hắn, nhưng một nhà bị lang nhân tấn công tận 3 lần thì có ai dám vì một chút tiền mà liều mạng. Mãi cho tới khi Di Giai tới.
Bình luận facebook