Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 173
Di Giai thấy khung cảnh trước mắt vặn vẹo, thoáng chốc đã đứng giữa khu rừng quen thuộc, từng tia nắng xuyên qua kẽ lá chiếu thẳng xuống. Đây là vị trí mà cô tỉnh dậy lần đầu, xem ra cũng chính là khu hồi sinh. Nhìn nơi vết thương cũ trên tay nay đã biến mất, cô quyết định lần sau gặp được tên điên không nói lý đó nhất định sẽ cho hắn một trận.
Nhưng nói đi phải nói lại, vũ khí của kẻ kia quả thật không tầm thường, sát thương quá đáng sợ rồi. Bấy giờ đi Di Giai mới thấy tầm quan trọng của vũ khí, cô vừa đi về nhà vừa mở các kỹ năng ra xem. Nhận ra điều đáng buồn là các loại đao kiếm trong danh sách đều không phải loại vũ khí mà cô quen thuộc, trái lại cây búa đóng đinh ở phần dụng cụ xây dựng lại khiến cô chú ý. Nhưng chỉ là một cây búa tầm thường, có thể đánh ra được bao nhiêu máu chứ? Cô nhớ về người mà Tôn Thành nói nhận chế vũ khí kia, quyết định sẽ đến nhờ anh ta rèn giúp một cây búa có sát thương lớn.
Một lúc sau đám người Tôn Tường lũ lượt trở về, không thấy Di Giai ở trong nhà, đợi một đêm cũng không thấy cô quay về, tự nhủ mai vẫn không về thì sẽ chia nhau ra tìm kiếm.
Trời dần sáng, ở một góc khu rừng, Di Giai nhìn các vật phẩm mà mình giết thú cấp cao cả đêm thu thập được, tính toán giá trị cây búa, muốn dùng vật phẩm đổi lấy búa mà không phải ghi nợ, sau đó lên đường tiến về khu vực liên thông.
Sau khi hỏi những người sống ở đây, cuối cùng cô cũng tìm được nhà của Thẩm Môn. Anh ta sớm như vậy mà đã có cho mình một ngôi nhà bằng đá, xây một căn to đơn độc trên một ngọn đồi xanh cỏ, quả thật như một lỗi của game. Di Giai đưa tay lên, không do dự mà gõ cửa.
"Cạch"
Cửa mở, Thẩm Môn ngái ngủ bước ra, vừa nhìn thấy là cô thì sững người, mà Di Giai cũng ngẩn ra. Cô còn chưa kịp phản ứng thì cổ tay đã bị nắm lấy lôi vào trong nhà, cánh cửa cũng đóng sập lại.
Thẩm Môn lôi cô vào rồi khống chế hai tay cô trên đỉnh đầu, đè lên tường. Di Giai bình tĩnh nhìn nhìn, muốn xem anh ta rốt cuộc muốn giở trò gì.
"Còn chưa tìm cô, sao hôm nay đã tự mò tới rồi?" Di Giai thề vừa rồi gần như đã thấy mắt tên này phát ra ánh sáng.
Di Giai nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát, tò mò hỏi:"Trước đó chúng ta quen biết nhau sao?" hôm qua cô đã lục tìm trí nhớ của nguyên chủ, tuy đã từng nghe danh, nhưng rõ ràng chưa từng gặp người này ngoài đời thật.
Thẩm Môn nhìn cô, khẽ lắc đầu rồi buông tay cô ra:"Thật xin lỗi."
"..." Di Giai không theo kịp tư duy của hắn.
"Tại vì quá vui." Anh ta ngượng ngùng.
"Sao?" Di Giai vẫn chưa theo kịp đâu.
"Vì quá vui nên lỡ tay giết cô."
"..." Tên điên này!
Thẩm Môn không quan tâm ánh mắt Di Giai nhìn anh ta như kẻ có bệnh, kéo tay Di Giai vào phòng khách, đưa tay ý mời cô ngồi xuống ghế, bản thân cũng ngồi xuống đối diện, rót một tách trà nhã nhặn mời khách:"Thử đi. Nguyên liệu pha trà tôi đã qua bên cô lấy. Thật kỳ lạ! Một nơi có điều kiện phát triển tốt như vậy nhưng cấp độ trung bình của bên cô còn thua cả bên này."
Di Giai lạnh mặt:"Tại sao anh lại giết tôi?"
"À, để biết cấp độ của cô." Thẩm Môn rút từ ngực áo ra thanh trủy thủ lần trước, giọng nói bình tĩnh:"Nếu cô không có áo giáp, mỗi lần sẽ mất 10.000 máu. Theo tính toán lượng máu của cô. Tôi đoán rằng cô trong tầm 41 cho tới 50." Cấp độ này còn hơn cả mong đợi của anh ta.
Di Giai nhướng mày, nhấp một ngụm trà im lặng không nói. Thẩm Môn bấy giờ như sực nhớ ra, lại hỏi:"Cô tới đây làm gì?"
"Ban đầu định nhờ anh làm vũ khí để trả thù anh."
Thẩm Môn bật cười, anh ngả lưng vào ghế, chẳng hề để ý:"Cô cũng thật sự cần một cây vũ khí. Không chỉ vũ khí mà còn cả áo giáp nữa."
"Rất nhiều tiền?"
"Còn tùy yêu cầu của cô."
"Búa thì sao?"
Anh hơi nhướng mày, thầm tính toán:"Cô muốn sát thương rơi vào bao nhiêu?"
"Tầm như anh?" Di Giai cũng không biết khái niệm cao thấp là thế nào:"Đầu búa cũng to tầm bằng đầu anh."
"...300.000 vàng." Thẩm Môn chốt giá vào mặt cô.
Di Giai choáng váng:"Nhiều như vậy?"
"Nhiều như vậy đấy." Anh gật đầu khẳng định.
Di Giai đứng dậy hướng ra cửa đi thẳng, Thẩm Môn vội vàng kéo cô lại:"Mặc cả đi chứ! Có ai mua hàng như cô không?"
"50.000." Di Giai thử.
Sắc mặt Thường Môn cứng đờ, lắc đầu.
"51.000?"
Thẩm Môn đen mặt, anh ngồi giải thích cho cô hiểu mình cần phải vất vả thế nào mới có thể tạo ra được một cây vũ khí. Di Giai ngộ ra, lập tức tăng giá:
"52.000!"
"..."
Thật ra sau khi biết Thẩm Môn chính là người giết mình thì cô cũng không còn muốn nhờ anh làm vũ khí nữa rồi, chủ yếu là trêu chọc một chút mà thôi. Không ngờ Thẩm Môn lúc này lại ra một đề nghị:"
"250.000 là giá cuối mà tôi có thể đưa ra. Tuy nhiên nếu cô làm công cho tôi trong vòng 2 tháng, cô chỉ phải trả 50.000. Thế nào?"
"Làm công cho anh hai tháng rưỡi rồi miễn phí luôn được không?" Di Giai chớp chớp mắt.
Thẩm Môn ngẩn ra, ánh mắt nhìn Di Giai kèm theo chút ý vị:
"Được."
Nói rồi anh đứng dậy đi vào phòng trong, lát sau cầm theo giấy mực, múa bút như bay mà viết bản hợp đồng. Nội dung rất đơn giản, Di Giai đọc xong không thấy có gì mờ ám liền ký vào.
Trong hợp đồng nói trong hai tháng rưỡi Di Giai phải nghe lời Thẩm Môn, chỉ cần không phải yêu cầu quá đáng thì đều phải thực hiện. Di Giai không được giết Thẩm Môn trong thời gian làm thuê. Di Giai phải bảo vệ Thẩm Môn an toàn nếu kẻ địch muốn hại Thẩm Môn. Di Giai không được nói dối lừa gạt Thẩm Môn. Thẩm Môn hỏi, chỉ cần không phải là chuyện riêng tư thì phải trả lời. Đổi lại Thường Môn sẽ làm vũ khí cho Di Giai miễn phí.
Thẩm Môn thu giấy lại, thoải mái dựa vào lưng ghế:"Nói cho tôi biết cô làm thế nào có thể lên cấp nhanh như vậy. Chính xác cấp độ hiện tại của cô là bao nhiêu?"
"Cấp 47. Vế trước thật sự là riêng tư." Di Giai đáp, cô không thể nói bản thân đập chết Boss khu vực ngay ngày đầu tiên được. Dù nói cũng chẳng có ai tin.
Thẩm Môn lại hiểu nhầm, vẻ mặt như bừng tỉnh:"Thì ra cô cũng là một công chúa nhỏ dùng tiền buff cấp sao?"
Theo thống kê tài sản, nhà anh ta giàu nhất hành tinh nên coi tất cả phía dưới đều là nhỏ sao? Còn anh ta là hoàng tử lớn à? Di Giai trợn mắt không đáp, thà bị hiểu như vậy còn hơn là giết Boss.
Thẩm Môn lại hỏi tên cô, câu này thì dễ trả lời. Nhưng anh lại không nhớ nổi gia đình đại gia nào có cô con gái tên như vậy, còn nghĩ Di Giai là tiểu thư của một nhà giàu mới nổi.
"Thú thực, từ đầu tôi đã muốn tập hợp một nhóm người như chúng ta để săn hết Boss của các khu vực trong này. Vì vậy khi phát hiện ra cô, có một chút phấn khích."
Di Giai gật gù:"Ồ ồ."
"Cô bên đó cũng thật kín tiếng, ngày đầu thức tỉnh tôi qua hỏi thăm đều không ai biết được."
"..."
"Hiện tại cô đã có chỗ ở rồi chứ?"
Di Giai nghĩ nghĩ:"Ở trong núi."
"Hả? Nếu vậy để tiện cho điều kiện trong hợp đồng, cô chuyển tới đây luôn đi." Thẩm Môn hình như hiểu lầm gì đó, Di Giai nghi hoặc lắc đầu:"Không cần thiết đâu?"
"Vậy lúc tôi cần cô mà cô không ở đây thì làm thế nào?"
Đây quả thật là một vấn đề lớn. Thuê 2 tháng rưỡi mà thời gian cô ở bên anh chỉ vài tiếng một ngày, còn chưa chắc là khi anh cần, công bằng ở đâu?
Nghe anh nói cũng thấy có lý, Di Giai gãi gãi đầu nói:"Vậy để tôi trở về nói với nhóm bạn tôi một tiếng rồi sẽ chuyển đến đây."
"Được. Tôi bên này sẽ xây thêm nhà cho cô." Thẩm môn chưa từng nghĩ bản thân sẽ cho ai đó ở chung nên dù nhà rộng cũng chỉ có một phòng ngủ.
Di Giai gật đầu, đứng dậy quay về. Thẩm Môn cũng đi ra ngoài, thong dong xây một căn nhà khác ngay bên cạnh nhà mình. Những người khác đi qua trông thấy đều hết sức tò mò, không thể hiểu được bây giờ Thẩm đại thiếu gia còn nhận làm công nhân xây dựng, hoặc xây nhà cho thuê nữa hay sao?
Rõ ràng anh có thể yêu cầu Di Giai khi chuyển qua rồi tự xây một căn nhà bên cạnh nhà anh, nhưng anh không làm vậy. Với anh, đàn ông phải có sự galang tối thiểu.
Di Giai trở về nhà, trong nhà lại chỉ có mỗi mình Tôn Thành, cậu thấy cô liền vui mừng chạy tới:"Đi đâu cả ngày hôm qua vậy?"
"Nhà này... mọi người trông giúp tôi mấy tháng, tôi sẽ chuyển tới khu bên sống một thời gian." Di Giai nói.
"Hả? Tại sao?" Tôn Thành hỏi xong liền thấy mình thất thố, dù sao đây cũng là chuyện riêng của cô, liền nói nửa đùa nửa thật:"Được, dù sao mọi người cũng đều coi đây là trụ sở."
Di Giai gật đầu, xoay người liền đi rồi.
Khi trở về thấy Thẩm Môn đang lúi húi xây một căn nhà xiêu vẹo bên cạnh nhà anh, Di Giai hết sức khó hiểu tiến lại gần:"Làm gì vậy?"
Anh thấy cô đã trở lại, cũng nói thẳng là xây cho cô. Di Giai lập tức nói:"Không có tiền."
"..."
"Tôi đâu nói cô phải trả tiền." Thẩm Môn lắc đầu bất lực
"Ồ." Nghe vậy Di Giai cũng yên lòng, ngồi xổm một chỗ xem anh ta thể hiện, đứng từ góc độ từng xây nhà mà nói thì các thao tác của Thẩm Môn đều cực kỳ không ổn, vô cùng vụng về! Chỉ việc xếp các miếng gỗ lên nhau thôi cũng có thể xếp lệch, thật sự là quá đau mắt rồi.
Di Giai quả quyết đứng lên đá anh ta sang một bên, cầm gỗ tự cứu lấy ngôi nhà nhỏ của mình. Lần này đến lượt Thẩm Môn gãi đầu đứng xem, đang xem đến chăm chú thì nghe tiếng chân người tiến lại hướng này.
"Thẩm Môn!" Tiêu Kiệt mang theo một cái đầu heo đến, cái đầu heo này to gấp 3 lần đầu anh ta.
Thẩm Môn thấy cái đầu heo thì sáng mắt lên, lập tức thu nó vào túi:"Anh Kiệt, sao anh không để vào túi, kéo đi khắp nơi làm gì vậy?"
"Túi đầy rồi... Ai kia?" Tiêu Kiệt chú ý đến Di Giai đang bận rộn bên này.
Thẩm Môn giới thiệu:"Là công chúa cấp cao em mới tìm được."
"Thế à? Cao bao nhiêu?" Tiêu Kiệt nheo mắt đánh giá.
"Cấp 47!"
Ánh mắt Tiêu Kiệt lập tức thay đổi, bộ dáng lén lút kéo Thẩm Môn qua một bên:"Xác thực chưa?"
"Dù không phải thì cũng không sai biệt lắm đâu, em thử bằng trủy thủ rồi." Thẩm Môn cười cười.
"Cậu làm gì mà người ta đồng ý theo cậu?"
"Chuyện dài lắm..."
"Xong rồi." Di Giai bước chân đi đến chỗ hai người đang thầm thì, mặt không biểu cảm.
Tiêu Kiệt lại tưởng cô nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, vội vàng tươi cười lấy lòng:"Chào công chúa, tôi là Tiêu Kiệt, bạn của Thẩm Môn."
"Trong nhóm tôi." Thẩm Môn giới thiệu ngắn gọn hơn nhiều.
"Xin chào." Di Giai cũng lễ phép cúi đầu.
"Vào nhà rồi nói." Nói rồi Thẩm Môn đẩy hai người vào ngôi nhà Di Giai mới xây, bên trong bày trí đơn giản, có bàn có ghế, có lầu hai. Tiêu Kiệt sao bỏ qua cơ hội, lập tức khen ngợi:"Khéo tay thật!"
Thẩm Môn lại không quá để ý, sau khi ngồi yên vị liền hỏi Tiêu Kiệt:"Anh Kiệt, nhóm mình ngày mai thử đến động Hắc Sắc xem thử lực lượng còn thiếu bao nhiêu."
"Anh cũng đang định nói với cậu, anh đã tìm được một người có kinh nghiệm chơi trước đó ở khu bên cạnh, người này chỉ rõ các yếu điểm của quái thú trước đó chúng ta từng diệt, quả thật rất có ích cho việc tiêu diệt quái thú hay Boss khu vực của chúng ta. Tiếc là kinh nghiệm chỉ ở cấp 70 trở xuống."
"Ồ? Vậy mai anh mang người đó tới đây rồi cùng đến động Hắc Sắc đi."
"Được, có điều cấp của người này không cao lắm."
Thẩm Môn gật đầu.
Từ đầu đến cuối Di Giai chỉ im lặng lắng nghe, gương mặt không chút biểu cảm quả thật khiến người ta không biết cô có hiểu gì hay không nữa.
Nói chuyện thêm một lát, Tiêu Kiệt trở về, Thẩm Môn nói với Di Giai mai sẽ đi tới một nơi thử sức với quái vật rất mạnh, kêu cô chọn một cây vũ khí chỗ anh dùng tạm trước. Di Giai gật đầu, được dẫn đến một kho chứa bí mật của Thẩm Môn.
"Đao quá to và nặng. Kiếm cô dùng được không?" Thẩm Môn vừa tìm vừa hỏi.
Di Giai lắc đầu:"Không quá quen."
"Cung tên? Giáo? Lưỡi liềm? Nỏ?"
Di Giai vẫn lắc đầu.
Thẩm Môn đen mặt:"Hết rồi. Chọn bừa một cái đi."
Di Giai bĩu môi:"Ít thế."
Mặt Thẩm Môn càng đen hơn:"Mới mở game được mấy ngày, thế đã là rất nhiều rồi có được không." Để người khác thấy được không chừng còn quỳ rạp bái anh làm thầy! Còn cô là kiểu phản ứng gì cơ chứ!?
Di Giai lại nghĩ đến một vấn đề:"Sát thương của quái là bao nhiêu?"
"Không biết. Tóm lại vả một cái cô chết luôn."
"...Anh cũng vậy sao?"
"Không. Tôi có áo giáp rất lợi hại. Nhưng tốn quá nhiều sắt, hiện tại chưa thể làm thêm."
Di Giai gật đầu, bị quái vả một cái chết luôn quả thật quá đáng sợ, đánh xa có lẽ sẽ an toàn hơn, vì vậy cô chọn cung tên.
Thẩm Môn nói:"Không đủ sắt nên tôi chỉ chế tạo một chút sắt ở đỉnh đầu mũi tên, tăng sát thương hơn mũi tên gỗ một chút thôi."
Di Giai lé mắt nhìn anh ta:"Anh thật sự muốn đi giết Boss trong tình trạng thế này?"
"Thử xem công kích được bao nhiêu % máu của nó, từ đó nghĩ tiếp chiến thuật."
Cô nhún vai, anh vui là được.
Có tất cả 1000 mũi tên, kể ra tâm huyết Thẩm Môn bỏ ra để ăn Boss cũng không ít. Di Giai càng cảm thấy hổ thẹn khi giết Boss khu vực của bên mình... quá sớm... Nhưng mà cô cũng đâu có biết con Hổ trắng đó lại là Boss khu vực đâu!
Nhưng nói đi phải nói lại, vũ khí của kẻ kia quả thật không tầm thường, sát thương quá đáng sợ rồi. Bấy giờ đi Di Giai mới thấy tầm quan trọng của vũ khí, cô vừa đi về nhà vừa mở các kỹ năng ra xem. Nhận ra điều đáng buồn là các loại đao kiếm trong danh sách đều không phải loại vũ khí mà cô quen thuộc, trái lại cây búa đóng đinh ở phần dụng cụ xây dựng lại khiến cô chú ý. Nhưng chỉ là một cây búa tầm thường, có thể đánh ra được bao nhiêu máu chứ? Cô nhớ về người mà Tôn Thành nói nhận chế vũ khí kia, quyết định sẽ đến nhờ anh ta rèn giúp một cây búa có sát thương lớn.
Một lúc sau đám người Tôn Tường lũ lượt trở về, không thấy Di Giai ở trong nhà, đợi một đêm cũng không thấy cô quay về, tự nhủ mai vẫn không về thì sẽ chia nhau ra tìm kiếm.
Trời dần sáng, ở một góc khu rừng, Di Giai nhìn các vật phẩm mà mình giết thú cấp cao cả đêm thu thập được, tính toán giá trị cây búa, muốn dùng vật phẩm đổi lấy búa mà không phải ghi nợ, sau đó lên đường tiến về khu vực liên thông.
Sau khi hỏi những người sống ở đây, cuối cùng cô cũng tìm được nhà của Thẩm Môn. Anh ta sớm như vậy mà đã có cho mình một ngôi nhà bằng đá, xây một căn to đơn độc trên một ngọn đồi xanh cỏ, quả thật như một lỗi của game. Di Giai đưa tay lên, không do dự mà gõ cửa.
"Cạch"
Cửa mở, Thẩm Môn ngái ngủ bước ra, vừa nhìn thấy là cô thì sững người, mà Di Giai cũng ngẩn ra. Cô còn chưa kịp phản ứng thì cổ tay đã bị nắm lấy lôi vào trong nhà, cánh cửa cũng đóng sập lại.
Thẩm Môn lôi cô vào rồi khống chế hai tay cô trên đỉnh đầu, đè lên tường. Di Giai bình tĩnh nhìn nhìn, muốn xem anh ta rốt cuộc muốn giở trò gì.
"Còn chưa tìm cô, sao hôm nay đã tự mò tới rồi?" Di Giai thề vừa rồi gần như đã thấy mắt tên này phát ra ánh sáng.
Di Giai nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát, tò mò hỏi:"Trước đó chúng ta quen biết nhau sao?" hôm qua cô đã lục tìm trí nhớ của nguyên chủ, tuy đã từng nghe danh, nhưng rõ ràng chưa từng gặp người này ngoài đời thật.
Thẩm Môn nhìn cô, khẽ lắc đầu rồi buông tay cô ra:"Thật xin lỗi."
"..." Di Giai không theo kịp tư duy của hắn.
"Tại vì quá vui." Anh ta ngượng ngùng.
"Sao?" Di Giai vẫn chưa theo kịp đâu.
"Vì quá vui nên lỡ tay giết cô."
"..." Tên điên này!
Thẩm Môn không quan tâm ánh mắt Di Giai nhìn anh ta như kẻ có bệnh, kéo tay Di Giai vào phòng khách, đưa tay ý mời cô ngồi xuống ghế, bản thân cũng ngồi xuống đối diện, rót một tách trà nhã nhặn mời khách:"Thử đi. Nguyên liệu pha trà tôi đã qua bên cô lấy. Thật kỳ lạ! Một nơi có điều kiện phát triển tốt như vậy nhưng cấp độ trung bình của bên cô còn thua cả bên này."
Di Giai lạnh mặt:"Tại sao anh lại giết tôi?"
"À, để biết cấp độ của cô." Thẩm Môn rút từ ngực áo ra thanh trủy thủ lần trước, giọng nói bình tĩnh:"Nếu cô không có áo giáp, mỗi lần sẽ mất 10.000 máu. Theo tính toán lượng máu của cô. Tôi đoán rằng cô trong tầm 41 cho tới 50." Cấp độ này còn hơn cả mong đợi của anh ta.
Di Giai nhướng mày, nhấp một ngụm trà im lặng không nói. Thẩm Môn bấy giờ như sực nhớ ra, lại hỏi:"Cô tới đây làm gì?"
"Ban đầu định nhờ anh làm vũ khí để trả thù anh."
Thẩm Môn bật cười, anh ngả lưng vào ghế, chẳng hề để ý:"Cô cũng thật sự cần một cây vũ khí. Không chỉ vũ khí mà còn cả áo giáp nữa."
"Rất nhiều tiền?"
"Còn tùy yêu cầu của cô."
"Búa thì sao?"
Anh hơi nhướng mày, thầm tính toán:"Cô muốn sát thương rơi vào bao nhiêu?"
"Tầm như anh?" Di Giai cũng không biết khái niệm cao thấp là thế nào:"Đầu búa cũng to tầm bằng đầu anh."
"...300.000 vàng." Thẩm Môn chốt giá vào mặt cô.
Di Giai choáng váng:"Nhiều như vậy?"
"Nhiều như vậy đấy." Anh gật đầu khẳng định.
Di Giai đứng dậy hướng ra cửa đi thẳng, Thẩm Môn vội vàng kéo cô lại:"Mặc cả đi chứ! Có ai mua hàng như cô không?"
"50.000." Di Giai thử.
Sắc mặt Thường Môn cứng đờ, lắc đầu.
"51.000?"
Thẩm Môn đen mặt, anh ngồi giải thích cho cô hiểu mình cần phải vất vả thế nào mới có thể tạo ra được một cây vũ khí. Di Giai ngộ ra, lập tức tăng giá:
"52.000!"
"..."
Thật ra sau khi biết Thẩm Môn chính là người giết mình thì cô cũng không còn muốn nhờ anh làm vũ khí nữa rồi, chủ yếu là trêu chọc một chút mà thôi. Không ngờ Thẩm Môn lúc này lại ra một đề nghị:"
"250.000 là giá cuối mà tôi có thể đưa ra. Tuy nhiên nếu cô làm công cho tôi trong vòng 2 tháng, cô chỉ phải trả 50.000. Thế nào?"
"Làm công cho anh hai tháng rưỡi rồi miễn phí luôn được không?" Di Giai chớp chớp mắt.
Thẩm Môn ngẩn ra, ánh mắt nhìn Di Giai kèm theo chút ý vị:
"Được."
Nói rồi anh đứng dậy đi vào phòng trong, lát sau cầm theo giấy mực, múa bút như bay mà viết bản hợp đồng. Nội dung rất đơn giản, Di Giai đọc xong không thấy có gì mờ ám liền ký vào.
Trong hợp đồng nói trong hai tháng rưỡi Di Giai phải nghe lời Thẩm Môn, chỉ cần không phải yêu cầu quá đáng thì đều phải thực hiện. Di Giai không được giết Thẩm Môn trong thời gian làm thuê. Di Giai phải bảo vệ Thẩm Môn an toàn nếu kẻ địch muốn hại Thẩm Môn. Di Giai không được nói dối lừa gạt Thẩm Môn. Thẩm Môn hỏi, chỉ cần không phải là chuyện riêng tư thì phải trả lời. Đổi lại Thường Môn sẽ làm vũ khí cho Di Giai miễn phí.
Thẩm Môn thu giấy lại, thoải mái dựa vào lưng ghế:"Nói cho tôi biết cô làm thế nào có thể lên cấp nhanh như vậy. Chính xác cấp độ hiện tại của cô là bao nhiêu?"
"Cấp 47. Vế trước thật sự là riêng tư." Di Giai đáp, cô không thể nói bản thân đập chết Boss khu vực ngay ngày đầu tiên được. Dù nói cũng chẳng có ai tin.
Thẩm Môn lại hiểu nhầm, vẻ mặt như bừng tỉnh:"Thì ra cô cũng là một công chúa nhỏ dùng tiền buff cấp sao?"
Theo thống kê tài sản, nhà anh ta giàu nhất hành tinh nên coi tất cả phía dưới đều là nhỏ sao? Còn anh ta là hoàng tử lớn à? Di Giai trợn mắt không đáp, thà bị hiểu như vậy còn hơn là giết Boss.
Thẩm Môn lại hỏi tên cô, câu này thì dễ trả lời. Nhưng anh lại không nhớ nổi gia đình đại gia nào có cô con gái tên như vậy, còn nghĩ Di Giai là tiểu thư của một nhà giàu mới nổi.
"Thú thực, từ đầu tôi đã muốn tập hợp một nhóm người như chúng ta để săn hết Boss của các khu vực trong này. Vì vậy khi phát hiện ra cô, có một chút phấn khích."
Di Giai gật gù:"Ồ ồ."
"Cô bên đó cũng thật kín tiếng, ngày đầu thức tỉnh tôi qua hỏi thăm đều không ai biết được."
"..."
"Hiện tại cô đã có chỗ ở rồi chứ?"
Di Giai nghĩ nghĩ:"Ở trong núi."
"Hả? Nếu vậy để tiện cho điều kiện trong hợp đồng, cô chuyển tới đây luôn đi." Thẩm Môn hình như hiểu lầm gì đó, Di Giai nghi hoặc lắc đầu:"Không cần thiết đâu?"
"Vậy lúc tôi cần cô mà cô không ở đây thì làm thế nào?"
Đây quả thật là một vấn đề lớn. Thuê 2 tháng rưỡi mà thời gian cô ở bên anh chỉ vài tiếng một ngày, còn chưa chắc là khi anh cần, công bằng ở đâu?
Nghe anh nói cũng thấy có lý, Di Giai gãi gãi đầu nói:"Vậy để tôi trở về nói với nhóm bạn tôi một tiếng rồi sẽ chuyển đến đây."
"Được. Tôi bên này sẽ xây thêm nhà cho cô." Thẩm môn chưa từng nghĩ bản thân sẽ cho ai đó ở chung nên dù nhà rộng cũng chỉ có một phòng ngủ.
Di Giai gật đầu, đứng dậy quay về. Thẩm Môn cũng đi ra ngoài, thong dong xây một căn nhà khác ngay bên cạnh nhà mình. Những người khác đi qua trông thấy đều hết sức tò mò, không thể hiểu được bây giờ Thẩm đại thiếu gia còn nhận làm công nhân xây dựng, hoặc xây nhà cho thuê nữa hay sao?
Rõ ràng anh có thể yêu cầu Di Giai khi chuyển qua rồi tự xây một căn nhà bên cạnh nhà anh, nhưng anh không làm vậy. Với anh, đàn ông phải có sự galang tối thiểu.
Di Giai trở về nhà, trong nhà lại chỉ có mỗi mình Tôn Thành, cậu thấy cô liền vui mừng chạy tới:"Đi đâu cả ngày hôm qua vậy?"
"Nhà này... mọi người trông giúp tôi mấy tháng, tôi sẽ chuyển tới khu bên sống một thời gian." Di Giai nói.
"Hả? Tại sao?" Tôn Thành hỏi xong liền thấy mình thất thố, dù sao đây cũng là chuyện riêng của cô, liền nói nửa đùa nửa thật:"Được, dù sao mọi người cũng đều coi đây là trụ sở."
Di Giai gật đầu, xoay người liền đi rồi.
Khi trở về thấy Thẩm Môn đang lúi húi xây một căn nhà xiêu vẹo bên cạnh nhà anh, Di Giai hết sức khó hiểu tiến lại gần:"Làm gì vậy?"
Anh thấy cô đã trở lại, cũng nói thẳng là xây cho cô. Di Giai lập tức nói:"Không có tiền."
"..."
"Tôi đâu nói cô phải trả tiền." Thẩm Môn lắc đầu bất lực
"Ồ." Nghe vậy Di Giai cũng yên lòng, ngồi xổm một chỗ xem anh ta thể hiện, đứng từ góc độ từng xây nhà mà nói thì các thao tác của Thẩm Môn đều cực kỳ không ổn, vô cùng vụng về! Chỉ việc xếp các miếng gỗ lên nhau thôi cũng có thể xếp lệch, thật sự là quá đau mắt rồi.
Di Giai quả quyết đứng lên đá anh ta sang một bên, cầm gỗ tự cứu lấy ngôi nhà nhỏ của mình. Lần này đến lượt Thẩm Môn gãi đầu đứng xem, đang xem đến chăm chú thì nghe tiếng chân người tiến lại hướng này.
"Thẩm Môn!" Tiêu Kiệt mang theo một cái đầu heo đến, cái đầu heo này to gấp 3 lần đầu anh ta.
Thẩm Môn thấy cái đầu heo thì sáng mắt lên, lập tức thu nó vào túi:"Anh Kiệt, sao anh không để vào túi, kéo đi khắp nơi làm gì vậy?"
"Túi đầy rồi... Ai kia?" Tiêu Kiệt chú ý đến Di Giai đang bận rộn bên này.
Thẩm Môn giới thiệu:"Là công chúa cấp cao em mới tìm được."
"Thế à? Cao bao nhiêu?" Tiêu Kiệt nheo mắt đánh giá.
"Cấp 47!"
Ánh mắt Tiêu Kiệt lập tức thay đổi, bộ dáng lén lút kéo Thẩm Môn qua một bên:"Xác thực chưa?"
"Dù không phải thì cũng không sai biệt lắm đâu, em thử bằng trủy thủ rồi." Thẩm Môn cười cười.
"Cậu làm gì mà người ta đồng ý theo cậu?"
"Chuyện dài lắm..."
"Xong rồi." Di Giai bước chân đi đến chỗ hai người đang thầm thì, mặt không biểu cảm.
Tiêu Kiệt lại tưởng cô nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, vội vàng tươi cười lấy lòng:"Chào công chúa, tôi là Tiêu Kiệt, bạn của Thẩm Môn."
"Trong nhóm tôi." Thẩm Môn giới thiệu ngắn gọn hơn nhiều.
"Xin chào." Di Giai cũng lễ phép cúi đầu.
"Vào nhà rồi nói." Nói rồi Thẩm Môn đẩy hai người vào ngôi nhà Di Giai mới xây, bên trong bày trí đơn giản, có bàn có ghế, có lầu hai. Tiêu Kiệt sao bỏ qua cơ hội, lập tức khen ngợi:"Khéo tay thật!"
Thẩm Môn lại không quá để ý, sau khi ngồi yên vị liền hỏi Tiêu Kiệt:"Anh Kiệt, nhóm mình ngày mai thử đến động Hắc Sắc xem thử lực lượng còn thiếu bao nhiêu."
"Anh cũng đang định nói với cậu, anh đã tìm được một người có kinh nghiệm chơi trước đó ở khu bên cạnh, người này chỉ rõ các yếu điểm của quái thú trước đó chúng ta từng diệt, quả thật rất có ích cho việc tiêu diệt quái thú hay Boss khu vực của chúng ta. Tiếc là kinh nghiệm chỉ ở cấp 70 trở xuống."
"Ồ? Vậy mai anh mang người đó tới đây rồi cùng đến động Hắc Sắc đi."
"Được, có điều cấp của người này không cao lắm."
Thẩm Môn gật đầu.
Từ đầu đến cuối Di Giai chỉ im lặng lắng nghe, gương mặt không chút biểu cảm quả thật khiến người ta không biết cô có hiểu gì hay không nữa.
Nói chuyện thêm một lát, Tiêu Kiệt trở về, Thẩm Môn nói với Di Giai mai sẽ đi tới một nơi thử sức với quái vật rất mạnh, kêu cô chọn một cây vũ khí chỗ anh dùng tạm trước. Di Giai gật đầu, được dẫn đến một kho chứa bí mật của Thẩm Môn.
"Đao quá to và nặng. Kiếm cô dùng được không?" Thẩm Môn vừa tìm vừa hỏi.
Di Giai lắc đầu:"Không quá quen."
"Cung tên? Giáo? Lưỡi liềm? Nỏ?"
Di Giai vẫn lắc đầu.
Thẩm Môn đen mặt:"Hết rồi. Chọn bừa một cái đi."
Di Giai bĩu môi:"Ít thế."
Mặt Thẩm Môn càng đen hơn:"Mới mở game được mấy ngày, thế đã là rất nhiều rồi có được không." Để người khác thấy được không chừng còn quỳ rạp bái anh làm thầy! Còn cô là kiểu phản ứng gì cơ chứ!?
Di Giai lại nghĩ đến một vấn đề:"Sát thương của quái là bao nhiêu?"
"Không biết. Tóm lại vả một cái cô chết luôn."
"...Anh cũng vậy sao?"
"Không. Tôi có áo giáp rất lợi hại. Nhưng tốn quá nhiều sắt, hiện tại chưa thể làm thêm."
Di Giai gật đầu, bị quái vả một cái chết luôn quả thật quá đáng sợ, đánh xa có lẽ sẽ an toàn hơn, vì vậy cô chọn cung tên.
Thẩm Môn nói:"Không đủ sắt nên tôi chỉ chế tạo một chút sắt ở đỉnh đầu mũi tên, tăng sát thương hơn mũi tên gỗ một chút thôi."
Di Giai lé mắt nhìn anh ta:"Anh thật sự muốn đi giết Boss trong tình trạng thế này?"
"Thử xem công kích được bao nhiêu % máu của nó, từ đó nghĩ tiếp chiến thuật."
Cô nhún vai, anh vui là được.
Có tất cả 1000 mũi tên, kể ra tâm huyết Thẩm Môn bỏ ra để ăn Boss cũng không ít. Di Giai càng cảm thấy hổ thẹn khi giết Boss khu vực của bên mình... quá sớm... Nhưng mà cô cũng đâu có biết con Hổ trắng đó lại là Boss khu vực đâu!
Bình luận facebook