Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 177
Sau khi tạm biệt với Thẩm Môn, Di Giai mở ra thẻ tím đã lâu không có cảm giác tồn tại, hỏi nó:"Ta đi đâu mới có thể kiếm được nhiều sắt?"
"Ta còn tưởng ngươi tự lo được." Từ chiếc thẻ truyền ra một giọng nói hết sức gợi đòn.
"Ta đột nhiên muốn từ bỏ nhiệm vụ."
"Sắt có rất nhiều ở khu vực bên cạnh, nhưng Boss khu vực phải chết chúng ta mới qua được." Thẻ tím vội nói.
"Bên đó nhiều lắm sao? Vậy không phải là vũ khí vô biên, toàn người lợi hại rồi?"
"Không đến mức đấy, bên đó có nhiều sắt thì quái thú cũng ít hơn bên này, lên cấp chậm, chưa đủ cấp thì không tạo ra được vũ khí đâu."
"À..." Di Giai gật gù, vậy bây giờ muốn sang đó chỉ còn cách hạ Boss khu vực. Cô trầm ngâm, không biết thực lực trong game của mình rốt cuộc là chừng nào, nếu lén giết Boss khu vực thì sao.
"Yên Mộc." đột nhiên có tiếng gọi từ đằng sau, Di Giai quay lại, quả nhiên nhìn thấy Tình Tình với vẻ mặt kênh kiệu đang bước từ xa đến.
"Gần đây cậu với Thẩm Môn cũng thật là thân thiết, anh ta biết gia đình cậu vẫn luôn gặp khó khăn không? " Tình Tình nhún nhảy đi tới, trông đặc biệt yêu đời.
Di Giai đoán rằng nếu đây là một thế giới ngôn tình, Yên Mộc là nữ chính thì Tình Tình này ắt hẳn là nhân vật phản diện rồi, ngu ngốc tìm chết liên hồi như vậy cơ mà... Nhưng các mối quan hệ xung quanh nguyên chủ, cô tốt nhất không nên làm thay đổi.
"Có chuyện gì không?" Di Giai bình tĩnh hỏi.
"Thứ cho tôi nói thẳng. Cậu cũng quá buồn nôn rồi! Rõ ràng bỏ nhóm Tôn Tường đi theo nhóm Thẩm Môn, khi bị hỏi đến còn dám chối không quen anh ta." Tình Tình đi quanh cô một vòng, giọng điệu châm chọc.
"À, là cậu nói với Tôn Thành à..." Di Giai ngộ ra, lại ra vẻ khó hiểu hỏi lại:"Nhưng việc bỏ nhóm không phải do cậu khởi xướng ra hay sao? Trái lại tôi chỉ đi cùng mọi người một hôm, không hề nói muốn gia nhập nhóm với mấy người. Còn về Thẩm Môn, chính anh ta lôi kéo tôi vào nhóm, nếu cậu thấy có vấn đề gì về tôi thì cứ việc cáo trạng tôi với anh ấy, nếu anh ấy buông tha (món nợ) của tôi, tôi còn phải cảm ơn cậu ấy chứ."
"Cậu!" Tình Tình dậm chân, trừng lớn mắt:"Thẩm Môn là ai chứ? Anh ấy việc gì phải kéo cậu vào đội?"
"Chắc tại tôi cấp cao."
"Cấp bao nhiêu?"
"70. Còn cậu?"
"..." trên mặt Tình Tình toàn là mấy chữ Nói Dối Không Biết Xấu Hổ.
Di Giai bó tay, dù sao nói ra cũng không có ai tin, cô thú nhận:"Boss khu vực của khu chúng ta là do tôi giết, cho nên 2 khu mới được liên kết chứ không phải do Chính Phủ thay đổi kết cấu trò chơi, đó cũng là lý do tại sao tôi lên cấp nhanh như vậy."
Quả nhiên Tình Tình nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn kẻ bệnh, không nói thêm lời nào vô nghĩa mà quay đầu đi thẳng, xem chừng cho rằng cô bệnh nặng lắm rồi, không muốn phí lời thêm nữa.
Không còn ai làm phiền, Di Giai quyết định tới chỗ Huyền Vũ một chuyến. Vẫn là khu vực cảnh sắc đều bị nhuộm thành đen ấy, duy nhất khác ở chỗ lần này chỉ có mình cô. Huyền Vũ vẫn ngủ say trong động không hay biết gì như lần trước, nhưng Di Giai không vào trong hang, cô leo lên đỉnh động, tính toán vị trí rồi dồn sức đấm xuống một cái. Đỉnh núi hơi rung lắc, nhưng không có dấu hiệu sẽ sụp xuống như cô nghĩ, nhưng điều đó không khiến Di Giai phân tâm quá lâu, ngay sau đó, hết nắm đấm này đến nắm đấm khác đã được tung ra.
RẦMMMMMMM...
Hang động sập xuống đè lên Huyền Vũ, nó gào lên chấn động cả một vùng, Di Giai cảm nhận được sự rung lắc dưới chân, giật mình lẩm bẩm:"Không chết luôn à? Trâu bò vậy!"
Dĩ nhiên Huyền Vũ không bị đè chết do tứ chi nó đã thụt lại vào mai rùa, chiếc mai cứng hơn sắt thép đã cứu lấy mạng nó. May mắn khu vực của boss không ai dám lảng vảng tới nên việc Di Giai đánh trộm Boss không bị phát hiện, nếu không chắc chắn sẽ bị vây xem đông hơn cả lần đánh xác sống trước đó.
Thấy rung động dưới chân ngày càng lớn, cô vội nhảy xuống khỏi đống gạch đá, nơi vừa đứng liền có một cái đầu to lớn ngóc lên, Huyền Vũ thổi lửa, Di Giai lăn mấy vòng tránh được, nó hít sâu, lại thổi ra một ngụm khói độc.
Làn khói lan tỏa rất nhanh, một chân Di Giai không rút lại kịp đã trúng độc, thanh máu của cô lập tức giảm đi 1/5. Di Giai lăn tới một hòn đá lớn cạnh đó, dồn sức bê nó lên rồi ném thẳng vào đầu Huyền Vũ, hòn đá vỡ tan tành, bụi đất mù mịt nổi lên, Huyền Vũ gào mấy tiếng rung chuyển trời đất, lắc người tránh khỏi làn bụi làm cản tầm nhìn, Di Giai vội dùng kỹ năng cấp 40 - tung người lên cao, nhảy lên lưng nó, siết chặt nắm tay liên tục đấm mạnh xuống.
'Rắc'
Trên mai Huyền Vũ có vết nứt, Di Giai càng được đà lấn tới, hết chân dậm đến tay đấm, cuối cùng thịt trên lưng của Huyền Vũ bị mảnh mai nứt vỡ cứa vào, thanh máu của Huyền Vũ cũng trượt giảm. Di Giai lúc này liền lấy ra trủy thủ, mạnh mẽ đâm vào gáy nó, Huyền Vũ đau đớn gầm lên một tiếng, thổi lửa phun cháy mọi thứ xung quanh, Di Giai thấy đến đất đá cũng bị nó nung chảy thì chợt giật mình, con quái thú này cũng quá mạnh rồi! Chắc chắn mạnh hơn con Bạch Hổ trước kia! Huyền Vũ lắc đầu thật mạnh, cô bị hất tung lên trời, máu chỉ còn 1/3, trong lòng Di Giai đã có chút hoảng hốt, không lẽ lần này bỏ mạng ở đây?
Máu của Huyền Vũ còn lại cũng không nhiều, nhưng lúc này nó đang bạo động phát cuồng, sức mạnh so với lúc trước càng thêm đáng sợ, Di Giai rơi xuống đất thì chỉ còn lại 6000 máu, cái mồm to của Huyền Vũ lần nữa hướng đến nơi cô nằm, chuẩn bị khạc ra một ngụm lửa, Di Giai vội vàng vừa lăn vừa chạy sang hướng khác, cả mặt lem luốc thảm không nỡ nhìn.
Nếu như đây không phải là một trò chơi phải tuân theo chỉ số, Di Giai tin rằng mình có thể đánh chết con Huyền Vũ kia mà không làm sinh mệnh của bản thân gặp nguy hiểm như hiện tại. Nếu cô bị giết về khu hồi sinh, con Huyền Vũ này chắn chắn sẽ được reset hoàn hảo như ban đầu, bao nhiêu công sức lăn lộn nãy giờ liền đổ xuống sông xuống bể.
100 máu!
Với lượng máu này thì dù dính một cú công kích nhỏ của Huyền Vũ cô cũng sẽ đi đời nhà ma, Di Giai đứng thở dốc một bên nhìn Huyền Vũ, con thú cũng đỏ mắt nhìn lại cô, há mồm chuẩn bị tung ra chiêu cuối cùng chấm dứt một đêm dây dưa dài.
BÙMMMMMMM!!!!
Bụi khói tung tóe khắp nơi, Di Giai hoảng hốt mở mắt, kinh ngạc thấy mình không phải ở khu hồi sinh mà là trên lưng con đại bàng quen mắt, bên cạnh là góc nghiêng thần thánh của Thẩm Môn.
Vụt! Vụt! Vụt!
Thẩm Môn cầm cung trên tay bắn liền mấy phát khiến Huyền Vũ bên dưới càng thêm phẫn nộ gào thét, ngửa cổ thổi một ngụm lửa lên trời. Đại bàng nhanh chóng phóng lên cao, cuối cùng tránh thoát, mà ngụm lửa kia lại rơi trở về đúng đầu Huyền Vũ khiến máu của nó hạ đến gần chạm đáy.
"Uống!" Thẩm Môn đột nhiên ném cho Di Giai một bình thuốc, còn bản thân vẫn kéo căng dây cung bắn liên tục xuống phía dưới.
Di Giai không nghĩ nhiều, vội dốc toàn bộ vào miệng, nhai mấy cái liền thấy máu tự động hồi dần. Huyền Vũ chơi ngu một lần liền trở nên cẩn trọng, nó chỉ ở dưới thổi khí độc lên, vô cùng hung hăng mấy lần chồm lên muốn nuốt chửng cả đại bàng khổng lồ của Thẩm Môn.
Thấy đã hồi được 1/5 máu, Di Giai nhảy khỏi lưng bàng muốn quyết chiến thêm lần nữa, nhưng lần này Huyền Vũ đã bị đại bàng thu hút, không thèm để ý đến cô. Di Giai rơi xuống lưng Huyền Vũ, nhìn thấy vết thương cũ trên cổ nó thì không chần chừ, lôi trủy thủ ra bổ thêm một nhát, Huyền Vũ giật mình hét vang một tiếng, thân thể rung lắc dữ dội muốn hất cô đi. Di Giai dùng hai chân một tay ôm chặt cổ nó giữ thăng bằng, tay còn lại tiếp tục đâm thêm mấy nhát, rốt cuộc Huyền Vũ cũng hét thảm một tiếng rồi từ từ gục xuống, xác nó dần biến mất thay thế bằng một đống báu vật đủ màu sắc.
Di Giai lôi thôi lếch thếch đứng trên đống báu vật, vừa thu thập vừa ngửa cổ nhìn Thẩm Môn cưỡi đại bàng bay xuống.
"Đống này đủ để trừ nợ không?" Di Giai tươi cười hớn hở.
"Vì để hết nợ tôi mà cô lén lút đi giết Boss?" Thẩm Môn không hiểu sao đột nhiên tức giận.
"Không không! Tôi chỉ thử thôi. Cũng chưa chắc giết được mà, may là anh đến." nghe thấy giọng điệu chủ nợ có chút không ổn, cô vội xua tay khiêm tốn, không quên vỗ mông ngựa mấy câu.
"Không cần khách khí. Trước khi tôi đến cô cũng mài gần hết máu nó rồi." Thẩm Môn lạnh lùng cười. Lên cấp cao rồi liền không thèm để anh vào mắt nữa?
Di Giai còn muốn nói thêm, đột nhiên Thẩm Môn cầm tay cô kéo lên lưng đại bàng phi thẳng lên trời. Thì ra thông báo liên kết khu vực đã khiến tâm trạng người chơi dậy sóng, ùa đến vị trí Boss khu vực ngủ để hóng chuyện, tuy là chạy trốn sớm nhưng cũng có vài người đã kịp để ý đến con đại bàng bay ngược chiều này. Tuy nhiên, không ai thắc mắc nhiều, dù sao đại thần Thẩm Môn cũng là kẻ bị tình nghi nhất nếu Boss có bị giết.
Dọc đường, Thẩm Môn lạnh nhạt không cho Di Giai sắc mặt tốt làm cô cũng lâm vào tình thế khó xử, sốt ruột nghĩ không biết có thể trừ nợ hay không.
"Được." Cuối cùng anh nói ra điều cô hằng mong nhớ.
"Anh muốn lấy gì?" Di Giai mừng rỡ, hào hứng kể ra những món đồ mình vừa giết boss có được.
"Mắt."
Cô hào phóng đưa cho Thẩm Môn một viên ngọc đỏ, dù sao đồ cũng nhiều lắm.
Thẩm Môn bình thản thu vào túi, liếc cô một cái rồi trầm giọng:"Khu mới có khá nhiều sắt, nhưng sắt phổ thông ấy chất lượng chưa phải hoàn toàn tốt, hiện tại dùng chế đồ tạm thì không tệ nhưng độ bền lại không lâu."
"Hả? Vây phải làm thế nào?" Di Giai giật mình, không lẽ anh ta muốn tăng giá?
"Đánh quái cấp cao có tỷ lệ rơi ra. Tôi... sẽ ưu tiên làm vũ khí cho cô trước."
"Được!" Vậy là không tăng giá đúng không?!
Thẩm Môn nhìn phía trước, im lặng một lát lại hỏi:"Cô có dự định gì ở khu mới chưa?"
"Không giấu gì anh, tôi chỉ muốn sống tốt." Di Giai ngửa cổ lên nhìn trời, không biết khi nào nguyên chủ trở về nhưng phải đảm bảo rằng khi cô ấy về sẽ không ai có thể bắt nạt được, cô ấy phải sống thật tốt, thật thoải mái không cần lo nghĩ.
"Tôi sẽ trải cho cô ấy một con đường tơ lụa." Di Giai vui vẻ nghĩ thầm.
"Cô như vậy rồi, hiện tại ai có thể làm gì cô?"
"Anh không hiểu đâu."
"Tôi không hiểu cái gì?"
Di Giai nghiêng đầu nhìn sang, thấy Thẩm Môn cũng đang vô cùng nghiêm túc nhìn cô, vốn chỉ là tiện mồm nói một câu, không ngờ lại bị anh dùng thái độ nghiêm túc mà hỏi lại.
"Không nói cho anh." Di Giai lè lưỡi.
"..." Tại sao lại có cảm giác nói chuyện với trẻ con như vậy? "Cô mấy tuổi rồi?"
"17. Còn anh?"
"..." Thẩm Môn nghẹn họng, anh hơn cô 5 tuổi.
Không nhận được câu trả lời, Di Giai cũng không hỏi thêm, cứ thế im lặng cho đến khi hạ cánh xuống đất, trước mặt là ngọn đồi với hai ngôi nhà đặt cạnh nhau chưa được quá lâu, tính ra Di Giai cũng trả nợ thật nhanh.
Nhìn khung cảnh một lát, Thẩm Môn đột nhiên nói:"Chúng ta rời nhà sang khu mới để tiện tìm sắt đi."
Di Giai gật gật:"Tất nhiên." đó cũng là dự định ban đầu khi giết boss của cô.
"Vậy thu xếp đi, lát nữa tôi dẫn cô đi xem địa hình rồi tìm chỗ xây nhà." Thẩm Môn nói rồi xoay người vào nhà dọn đồ, không để cho cô được nêu thêm ý kiến.
"Ta còn tưởng ngươi tự lo được." Từ chiếc thẻ truyền ra một giọng nói hết sức gợi đòn.
"Ta đột nhiên muốn từ bỏ nhiệm vụ."
"Sắt có rất nhiều ở khu vực bên cạnh, nhưng Boss khu vực phải chết chúng ta mới qua được." Thẻ tím vội nói.
"Bên đó nhiều lắm sao? Vậy không phải là vũ khí vô biên, toàn người lợi hại rồi?"
"Không đến mức đấy, bên đó có nhiều sắt thì quái thú cũng ít hơn bên này, lên cấp chậm, chưa đủ cấp thì không tạo ra được vũ khí đâu."
"À..." Di Giai gật gù, vậy bây giờ muốn sang đó chỉ còn cách hạ Boss khu vực. Cô trầm ngâm, không biết thực lực trong game của mình rốt cuộc là chừng nào, nếu lén giết Boss khu vực thì sao.
"Yên Mộc." đột nhiên có tiếng gọi từ đằng sau, Di Giai quay lại, quả nhiên nhìn thấy Tình Tình với vẻ mặt kênh kiệu đang bước từ xa đến.
"Gần đây cậu với Thẩm Môn cũng thật là thân thiết, anh ta biết gia đình cậu vẫn luôn gặp khó khăn không? " Tình Tình nhún nhảy đi tới, trông đặc biệt yêu đời.
Di Giai đoán rằng nếu đây là một thế giới ngôn tình, Yên Mộc là nữ chính thì Tình Tình này ắt hẳn là nhân vật phản diện rồi, ngu ngốc tìm chết liên hồi như vậy cơ mà... Nhưng các mối quan hệ xung quanh nguyên chủ, cô tốt nhất không nên làm thay đổi.
"Có chuyện gì không?" Di Giai bình tĩnh hỏi.
"Thứ cho tôi nói thẳng. Cậu cũng quá buồn nôn rồi! Rõ ràng bỏ nhóm Tôn Tường đi theo nhóm Thẩm Môn, khi bị hỏi đến còn dám chối không quen anh ta." Tình Tình đi quanh cô một vòng, giọng điệu châm chọc.
"À, là cậu nói với Tôn Thành à..." Di Giai ngộ ra, lại ra vẻ khó hiểu hỏi lại:"Nhưng việc bỏ nhóm không phải do cậu khởi xướng ra hay sao? Trái lại tôi chỉ đi cùng mọi người một hôm, không hề nói muốn gia nhập nhóm với mấy người. Còn về Thẩm Môn, chính anh ta lôi kéo tôi vào nhóm, nếu cậu thấy có vấn đề gì về tôi thì cứ việc cáo trạng tôi với anh ấy, nếu anh ấy buông tha (món nợ) của tôi, tôi còn phải cảm ơn cậu ấy chứ."
"Cậu!" Tình Tình dậm chân, trừng lớn mắt:"Thẩm Môn là ai chứ? Anh ấy việc gì phải kéo cậu vào đội?"
"Chắc tại tôi cấp cao."
"Cấp bao nhiêu?"
"70. Còn cậu?"
"..." trên mặt Tình Tình toàn là mấy chữ Nói Dối Không Biết Xấu Hổ.
Di Giai bó tay, dù sao nói ra cũng không có ai tin, cô thú nhận:"Boss khu vực của khu chúng ta là do tôi giết, cho nên 2 khu mới được liên kết chứ không phải do Chính Phủ thay đổi kết cấu trò chơi, đó cũng là lý do tại sao tôi lên cấp nhanh như vậy."
Quả nhiên Tình Tình nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn kẻ bệnh, không nói thêm lời nào vô nghĩa mà quay đầu đi thẳng, xem chừng cho rằng cô bệnh nặng lắm rồi, không muốn phí lời thêm nữa.
Không còn ai làm phiền, Di Giai quyết định tới chỗ Huyền Vũ một chuyến. Vẫn là khu vực cảnh sắc đều bị nhuộm thành đen ấy, duy nhất khác ở chỗ lần này chỉ có mình cô. Huyền Vũ vẫn ngủ say trong động không hay biết gì như lần trước, nhưng Di Giai không vào trong hang, cô leo lên đỉnh động, tính toán vị trí rồi dồn sức đấm xuống một cái. Đỉnh núi hơi rung lắc, nhưng không có dấu hiệu sẽ sụp xuống như cô nghĩ, nhưng điều đó không khiến Di Giai phân tâm quá lâu, ngay sau đó, hết nắm đấm này đến nắm đấm khác đã được tung ra.
RẦMMMMMMM...
Hang động sập xuống đè lên Huyền Vũ, nó gào lên chấn động cả một vùng, Di Giai cảm nhận được sự rung lắc dưới chân, giật mình lẩm bẩm:"Không chết luôn à? Trâu bò vậy!"
Dĩ nhiên Huyền Vũ không bị đè chết do tứ chi nó đã thụt lại vào mai rùa, chiếc mai cứng hơn sắt thép đã cứu lấy mạng nó. May mắn khu vực của boss không ai dám lảng vảng tới nên việc Di Giai đánh trộm Boss không bị phát hiện, nếu không chắc chắn sẽ bị vây xem đông hơn cả lần đánh xác sống trước đó.
Thấy rung động dưới chân ngày càng lớn, cô vội nhảy xuống khỏi đống gạch đá, nơi vừa đứng liền có một cái đầu to lớn ngóc lên, Huyền Vũ thổi lửa, Di Giai lăn mấy vòng tránh được, nó hít sâu, lại thổi ra một ngụm khói độc.
Làn khói lan tỏa rất nhanh, một chân Di Giai không rút lại kịp đã trúng độc, thanh máu của cô lập tức giảm đi 1/5. Di Giai lăn tới một hòn đá lớn cạnh đó, dồn sức bê nó lên rồi ném thẳng vào đầu Huyền Vũ, hòn đá vỡ tan tành, bụi đất mù mịt nổi lên, Huyền Vũ gào mấy tiếng rung chuyển trời đất, lắc người tránh khỏi làn bụi làm cản tầm nhìn, Di Giai vội dùng kỹ năng cấp 40 - tung người lên cao, nhảy lên lưng nó, siết chặt nắm tay liên tục đấm mạnh xuống.
'Rắc'
Trên mai Huyền Vũ có vết nứt, Di Giai càng được đà lấn tới, hết chân dậm đến tay đấm, cuối cùng thịt trên lưng của Huyền Vũ bị mảnh mai nứt vỡ cứa vào, thanh máu của Huyền Vũ cũng trượt giảm. Di Giai lúc này liền lấy ra trủy thủ, mạnh mẽ đâm vào gáy nó, Huyền Vũ đau đớn gầm lên một tiếng, thổi lửa phun cháy mọi thứ xung quanh, Di Giai thấy đến đất đá cũng bị nó nung chảy thì chợt giật mình, con quái thú này cũng quá mạnh rồi! Chắc chắn mạnh hơn con Bạch Hổ trước kia! Huyền Vũ lắc đầu thật mạnh, cô bị hất tung lên trời, máu chỉ còn 1/3, trong lòng Di Giai đã có chút hoảng hốt, không lẽ lần này bỏ mạng ở đây?
Máu của Huyền Vũ còn lại cũng không nhiều, nhưng lúc này nó đang bạo động phát cuồng, sức mạnh so với lúc trước càng thêm đáng sợ, Di Giai rơi xuống đất thì chỉ còn lại 6000 máu, cái mồm to của Huyền Vũ lần nữa hướng đến nơi cô nằm, chuẩn bị khạc ra một ngụm lửa, Di Giai vội vàng vừa lăn vừa chạy sang hướng khác, cả mặt lem luốc thảm không nỡ nhìn.
Nếu như đây không phải là một trò chơi phải tuân theo chỉ số, Di Giai tin rằng mình có thể đánh chết con Huyền Vũ kia mà không làm sinh mệnh của bản thân gặp nguy hiểm như hiện tại. Nếu cô bị giết về khu hồi sinh, con Huyền Vũ này chắn chắn sẽ được reset hoàn hảo như ban đầu, bao nhiêu công sức lăn lộn nãy giờ liền đổ xuống sông xuống bể.
100 máu!
Với lượng máu này thì dù dính một cú công kích nhỏ của Huyền Vũ cô cũng sẽ đi đời nhà ma, Di Giai đứng thở dốc một bên nhìn Huyền Vũ, con thú cũng đỏ mắt nhìn lại cô, há mồm chuẩn bị tung ra chiêu cuối cùng chấm dứt một đêm dây dưa dài.
BÙMMMMMMM!!!!
Bụi khói tung tóe khắp nơi, Di Giai hoảng hốt mở mắt, kinh ngạc thấy mình không phải ở khu hồi sinh mà là trên lưng con đại bàng quen mắt, bên cạnh là góc nghiêng thần thánh của Thẩm Môn.
Vụt! Vụt! Vụt!
Thẩm Môn cầm cung trên tay bắn liền mấy phát khiến Huyền Vũ bên dưới càng thêm phẫn nộ gào thét, ngửa cổ thổi một ngụm lửa lên trời. Đại bàng nhanh chóng phóng lên cao, cuối cùng tránh thoát, mà ngụm lửa kia lại rơi trở về đúng đầu Huyền Vũ khiến máu của nó hạ đến gần chạm đáy.
"Uống!" Thẩm Môn đột nhiên ném cho Di Giai một bình thuốc, còn bản thân vẫn kéo căng dây cung bắn liên tục xuống phía dưới.
Di Giai không nghĩ nhiều, vội dốc toàn bộ vào miệng, nhai mấy cái liền thấy máu tự động hồi dần. Huyền Vũ chơi ngu một lần liền trở nên cẩn trọng, nó chỉ ở dưới thổi khí độc lên, vô cùng hung hăng mấy lần chồm lên muốn nuốt chửng cả đại bàng khổng lồ của Thẩm Môn.
Thấy đã hồi được 1/5 máu, Di Giai nhảy khỏi lưng bàng muốn quyết chiến thêm lần nữa, nhưng lần này Huyền Vũ đã bị đại bàng thu hút, không thèm để ý đến cô. Di Giai rơi xuống lưng Huyền Vũ, nhìn thấy vết thương cũ trên cổ nó thì không chần chừ, lôi trủy thủ ra bổ thêm một nhát, Huyền Vũ giật mình hét vang một tiếng, thân thể rung lắc dữ dội muốn hất cô đi. Di Giai dùng hai chân một tay ôm chặt cổ nó giữ thăng bằng, tay còn lại tiếp tục đâm thêm mấy nhát, rốt cuộc Huyền Vũ cũng hét thảm một tiếng rồi từ từ gục xuống, xác nó dần biến mất thay thế bằng một đống báu vật đủ màu sắc.
Di Giai lôi thôi lếch thếch đứng trên đống báu vật, vừa thu thập vừa ngửa cổ nhìn Thẩm Môn cưỡi đại bàng bay xuống.
"Đống này đủ để trừ nợ không?" Di Giai tươi cười hớn hở.
"Vì để hết nợ tôi mà cô lén lút đi giết Boss?" Thẩm Môn không hiểu sao đột nhiên tức giận.
"Không không! Tôi chỉ thử thôi. Cũng chưa chắc giết được mà, may là anh đến." nghe thấy giọng điệu chủ nợ có chút không ổn, cô vội xua tay khiêm tốn, không quên vỗ mông ngựa mấy câu.
"Không cần khách khí. Trước khi tôi đến cô cũng mài gần hết máu nó rồi." Thẩm Môn lạnh lùng cười. Lên cấp cao rồi liền không thèm để anh vào mắt nữa?
Di Giai còn muốn nói thêm, đột nhiên Thẩm Môn cầm tay cô kéo lên lưng đại bàng phi thẳng lên trời. Thì ra thông báo liên kết khu vực đã khiến tâm trạng người chơi dậy sóng, ùa đến vị trí Boss khu vực ngủ để hóng chuyện, tuy là chạy trốn sớm nhưng cũng có vài người đã kịp để ý đến con đại bàng bay ngược chiều này. Tuy nhiên, không ai thắc mắc nhiều, dù sao đại thần Thẩm Môn cũng là kẻ bị tình nghi nhất nếu Boss có bị giết.
Dọc đường, Thẩm Môn lạnh nhạt không cho Di Giai sắc mặt tốt làm cô cũng lâm vào tình thế khó xử, sốt ruột nghĩ không biết có thể trừ nợ hay không.
"Được." Cuối cùng anh nói ra điều cô hằng mong nhớ.
"Anh muốn lấy gì?" Di Giai mừng rỡ, hào hứng kể ra những món đồ mình vừa giết boss có được.
"Mắt."
Cô hào phóng đưa cho Thẩm Môn một viên ngọc đỏ, dù sao đồ cũng nhiều lắm.
Thẩm Môn bình thản thu vào túi, liếc cô một cái rồi trầm giọng:"Khu mới có khá nhiều sắt, nhưng sắt phổ thông ấy chất lượng chưa phải hoàn toàn tốt, hiện tại dùng chế đồ tạm thì không tệ nhưng độ bền lại không lâu."
"Hả? Vây phải làm thế nào?" Di Giai giật mình, không lẽ anh ta muốn tăng giá?
"Đánh quái cấp cao có tỷ lệ rơi ra. Tôi... sẽ ưu tiên làm vũ khí cho cô trước."
"Được!" Vậy là không tăng giá đúng không?!
Thẩm Môn nhìn phía trước, im lặng một lát lại hỏi:"Cô có dự định gì ở khu mới chưa?"
"Không giấu gì anh, tôi chỉ muốn sống tốt." Di Giai ngửa cổ lên nhìn trời, không biết khi nào nguyên chủ trở về nhưng phải đảm bảo rằng khi cô ấy về sẽ không ai có thể bắt nạt được, cô ấy phải sống thật tốt, thật thoải mái không cần lo nghĩ.
"Tôi sẽ trải cho cô ấy một con đường tơ lụa." Di Giai vui vẻ nghĩ thầm.
"Cô như vậy rồi, hiện tại ai có thể làm gì cô?"
"Anh không hiểu đâu."
"Tôi không hiểu cái gì?"
Di Giai nghiêng đầu nhìn sang, thấy Thẩm Môn cũng đang vô cùng nghiêm túc nhìn cô, vốn chỉ là tiện mồm nói một câu, không ngờ lại bị anh dùng thái độ nghiêm túc mà hỏi lại.
"Không nói cho anh." Di Giai lè lưỡi.
"..." Tại sao lại có cảm giác nói chuyện với trẻ con như vậy? "Cô mấy tuổi rồi?"
"17. Còn anh?"
"..." Thẩm Môn nghẹn họng, anh hơn cô 5 tuổi.
Không nhận được câu trả lời, Di Giai cũng không hỏi thêm, cứ thế im lặng cho đến khi hạ cánh xuống đất, trước mặt là ngọn đồi với hai ngôi nhà đặt cạnh nhau chưa được quá lâu, tính ra Di Giai cũng trả nợ thật nhanh.
Nhìn khung cảnh một lát, Thẩm Môn đột nhiên nói:"Chúng ta rời nhà sang khu mới để tiện tìm sắt đi."
Di Giai gật gật:"Tất nhiên." đó cũng là dự định ban đầu khi giết boss của cô.
"Vậy thu xếp đi, lát nữa tôi dẫn cô đi xem địa hình rồi tìm chỗ xây nhà." Thẩm Môn nói rồi xoay người vào nhà dọn đồ, không để cho cô được nêu thêm ý kiến.
Bình luận facebook