Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 211
Tiêu Cự hai mắt phát sáng, cứ ngỡ không còn ai đấu với mình, không ngờ vẫn có tên chết tiệt nào đó hô lên:
"1010!"
Tiêu Cự còn đang muốn hét 2000, Di Giai đã vội bịt miệng hắn:"Ngươi làm cái gì vậy?"
Tiêu Cự nhỏ giọng:"Ta muốn thử!"
"Ngươi không sợ người ta nghi ngờ tại sao ngươi có từng đó tinh hạch sao?"
"Quan tâm nhiều làm gì? Phát hiện thì sao? Chúng đánh được ta chắc?"
Di Giai đen mặt:"Tất nhiên là đánh được!" Sợ là chưa kịp gọi zombie đến đã bị đánh cho mềm người rồi!
Sau đó Tinh Hạch Cam rơi vào tay người khác.
Tiêu Cự biết mình sai nhưng vẫn có chút giận Di Giai đã ngăn cản, đối với Tần Vũ dò hỏi, hắn chỉ nói muốn thử ra giá một lần, không định mua thật, Tần Vũ lại nghiêm khắc nói đấu giá không phải chuyện đùa, lần sau không được như vậy.
Di Giai hiểu trong lòng hắn vô cùng căm ghét việc bản thân là một người bình thường, bên cạnh lại không có zombie nào để sai khiến, chắc chắn vô cùng khó chịu. Nhưng biết làm thế nào, đây là thiết lập kịch bản rồi, nếu có thể cô cũng muốn chia dị năng của mình cho hắn.
"Tần Vũ!" lúc này Bùi Minh chen khỏi đám người đi tới bên họ chào hỏi, chắc vì đã nhìn thấy Tiêu Cự ban nãy đấu giá:"Tối qua mọi người có ngủ được không?"
"Tốt lắm." Di Giai đáp.
Bùi Minh gật đầu, nói với Tần Vũ:"Chúng ta khoảng ba ngày sau lên đường, có được không? Lần này đi về phía Tây, thông tin cụ thể anh sẽ báo lại."
"Anh vừa mua được tin tức gì thế?" Tần Vũ không có ý kiến, chỉ tò mò hỏi.
"Liên quan đến dịch bệnh người cát." Thấy xung quanh vểnh tai lên nghe ngóng, Bùi Minh nói:"Chúng ta đi thôi. Vừa đi vừa nói."
"Anh nói sao? Có người đã nhìn thấy mầm dịch? Hình dáng như một con người?" Tần Vũ hết sức kinh ngạc.
Di Giai cùng Tiêu Cự cũng kinh hãi, điều họ lo lắng nhất bây giờ là có khi nào người kia (mầm dịch) cũng là nhiệm vụ giả không? Đối phó với nhiệm vụ giả vô cùng phiền phức!
Bùi Minh gãi đầu:"Xác thực là vậy. Sau khi kẻ kia đi qua vài nơi, người ở đó toàn bộ thành cát bụi. Cũng không biết điểm yếu của hắn là gì." Thông tin được mang ra đấu giá đều phải qua chứng nhận nghiêm ngặt, hiếm khi là tin giả.
Tần Vũ nói:"Hình dáng con người cũng không nhất định là người đúng không? Sao con người lại phản bội chính con người cơ chứ!"
"Còn quá nhiều điều chúng ta chưa biết. Cả việc thời gian trước có mấy trụ sở bị tấn công bởi quân đoàn zombie, zombie tập hợp quy củ, không bình thường chút nào."
Tiêu Cự nghe đến đây thấy hơi chột dạ, ho khan một tiếng rồi làm như sợ hãi nói:"Liệu bọn chúng có tìm ra nơi này không? Nơi này đông người như vậy..."
"Không cần lo lắng." Bùi Minh vội an ủi:"Trong làng vốn có bảo vật khiến zombie không dám xâm phạm, cũng không cho người lạ đi vào làng, sẽ không xảy ra chuyện gì, mọi người cứ yên tâm ở lại đây."
"Bảo vật thần kỳ như vậy?"
Bùi Minh cười nói:"Chắc chắn sẽ không sao."
Anh ta càng tự tin, Di Giai lại càng cảm thấy không thể hiểu nổi.
Tối đó Tiêu Cự cùng cô bàn đối sách, hắn cũng cảm thấy rất tò mò về việc này, muốn cô lén đi xem bảo vật kia rốt cuộc là gì. Di Giai hỏi:"Làng này lớn như vậy, bảo vật kia có thể ở đâu?"
"Chắc là nơi cao nhất?" Tiêu Cự mở cửa sổ, tầm mắt nhìn đến một tòa tháp cao ở phía xa:"Mỗi lần nhìn tới đó, tôi đều có cảm giác rất kỳ lạ, cô có cảm thấy không?"
Di Giai cũng nhìn sang, từ từ nhắm mắt cảm nhận, nhưng quả thực không thấy gì hết, đành khẽ lắc đầu.
Hắn nhíu mày:"Cô có lên đó được không?"
"Được. Giờ sẽ đi."
Dù là buổi tối ít người qua lại, Di Giai vẫn vô cùng cẩn thận, kết hợp ba dị năng, rốt cuộc cũng an toàn tới được dưới chân tháp. Không như cô tưởng tượng nơi này sẽ bị canh giữ nghiêm ngặt, trái lại không có một bóng người.
Cô dùng dây leo, từ từ leo lên đỉnh. Tòa tháp có kết cấu như một tòa nhà cao tầng nhưng diện tích của nó không quá lớn, các tầng đều tắt đèn, duy nhất vẫn sáng là tầng cao nhất kia.
Lên đến nơi, Di Giai nhìn quanh không thấy có người bèn mở cửa sổ nhảy vào, nhưng khi chân vừa chạm đất, 'cạch' một tiếng, cửa phòng mở ra.
Cùng lúc đó, một dòng thông báo của hệ thống nảy ra.
[Chúc mừng bạn tìm ra Vua Zombie thứ ba!]
Người đi vào là một thanh niên khoảng 23 tuổi da dẻ trắng bóc tóc tơ mềm mại, hắn vừa thấy Di Giai, sắc mặt khẽ biến:"Cô là ai?"
Di Giai kinh ngạc một lúc, còn chưa kịp phản ứng đối phương đã lùi về sau, tiếp đó, hai con zombie mắt xanh cấp cao tiếp vào phòng.
"Bắt lấy cô ta!" Thanh niên lạnh lẽo ra lệnh.
Nhưng hai con zombie này vừa bước lên một bước đã vội lùi lại, sau đó lại ngập ngừng bước lên, lại lùi lại. Thanh niên kia lần đầu thấy tình cảnh này, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc:"Các ngươi làm gì vậy? Ta nói các ngươi bắt cô ta!"
Di Giai bình tĩnh nhìn cậu ta, đưa một tay lên, zombie thấy vậy lập tức xông tới chỗ cô, thanh niên kia chưa kịp vui mừng thì đã thấy mấy con zombie không có tiền đồ tranh nhau dụi đầu vào tay đối phương, dáng vẻ hết sức lấy lòng.
Tình cảnh quỷ gì đây? Sắc mặt cậu ta tái mét.
"Cậu làm gì ở đây? Nhiệm vụ của cậu là gì?"
"Cô đang nói gì?! Nhiệm vụ gì?" Đối phương lại gào lên:"Tấn công đi! Các ngươi bị làm sao vậy lũ vô dụng này!"
Di Giai nhíu mày, lệnh cho dây leo trói cậu ta lại:"Ồn ào quá! Sao cậu lại ở đây?"
Đối phương không trả lời, vẫn hung hăng gào thét:"Sao lại như vậy? Các ngươi bị làm sao vậy? Tại sao không tấn công cô ta?!"
Vụt vụt!
Sợi dây leo đánh lên người cậu ta mấy cái, rốt cuộc cậu ta cũng căm hận nhìn tới Di Giai:"Sao cô dám?!"
"Còn không trả lời tôi sẽ đánh mạnh hơn!"
"1010!"
Tiêu Cự còn đang muốn hét 2000, Di Giai đã vội bịt miệng hắn:"Ngươi làm cái gì vậy?"
Tiêu Cự nhỏ giọng:"Ta muốn thử!"
"Ngươi không sợ người ta nghi ngờ tại sao ngươi có từng đó tinh hạch sao?"
"Quan tâm nhiều làm gì? Phát hiện thì sao? Chúng đánh được ta chắc?"
Di Giai đen mặt:"Tất nhiên là đánh được!" Sợ là chưa kịp gọi zombie đến đã bị đánh cho mềm người rồi!
Sau đó Tinh Hạch Cam rơi vào tay người khác.
Tiêu Cự biết mình sai nhưng vẫn có chút giận Di Giai đã ngăn cản, đối với Tần Vũ dò hỏi, hắn chỉ nói muốn thử ra giá một lần, không định mua thật, Tần Vũ lại nghiêm khắc nói đấu giá không phải chuyện đùa, lần sau không được như vậy.
Di Giai hiểu trong lòng hắn vô cùng căm ghét việc bản thân là một người bình thường, bên cạnh lại không có zombie nào để sai khiến, chắc chắn vô cùng khó chịu. Nhưng biết làm thế nào, đây là thiết lập kịch bản rồi, nếu có thể cô cũng muốn chia dị năng của mình cho hắn.
"Tần Vũ!" lúc này Bùi Minh chen khỏi đám người đi tới bên họ chào hỏi, chắc vì đã nhìn thấy Tiêu Cự ban nãy đấu giá:"Tối qua mọi người có ngủ được không?"
"Tốt lắm." Di Giai đáp.
Bùi Minh gật đầu, nói với Tần Vũ:"Chúng ta khoảng ba ngày sau lên đường, có được không? Lần này đi về phía Tây, thông tin cụ thể anh sẽ báo lại."
"Anh vừa mua được tin tức gì thế?" Tần Vũ không có ý kiến, chỉ tò mò hỏi.
"Liên quan đến dịch bệnh người cát." Thấy xung quanh vểnh tai lên nghe ngóng, Bùi Minh nói:"Chúng ta đi thôi. Vừa đi vừa nói."
"Anh nói sao? Có người đã nhìn thấy mầm dịch? Hình dáng như một con người?" Tần Vũ hết sức kinh ngạc.
Di Giai cùng Tiêu Cự cũng kinh hãi, điều họ lo lắng nhất bây giờ là có khi nào người kia (mầm dịch) cũng là nhiệm vụ giả không? Đối phó với nhiệm vụ giả vô cùng phiền phức!
Bùi Minh gãi đầu:"Xác thực là vậy. Sau khi kẻ kia đi qua vài nơi, người ở đó toàn bộ thành cát bụi. Cũng không biết điểm yếu của hắn là gì." Thông tin được mang ra đấu giá đều phải qua chứng nhận nghiêm ngặt, hiếm khi là tin giả.
Tần Vũ nói:"Hình dáng con người cũng không nhất định là người đúng không? Sao con người lại phản bội chính con người cơ chứ!"
"Còn quá nhiều điều chúng ta chưa biết. Cả việc thời gian trước có mấy trụ sở bị tấn công bởi quân đoàn zombie, zombie tập hợp quy củ, không bình thường chút nào."
Tiêu Cự nghe đến đây thấy hơi chột dạ, ho khan một tiếng rồi làm như sợ hãi nói:"Liệu bọn chúng có tìm ra nơi này không? Nơi này đông người như vậy..."
"Không cần lo lắng." Bùi Minh vội an ủi:"Trong làng vốn có bảo vật khiến zombie không dám xâm phạm, cũng không cho người lạ đi vào làng, sẽ không xảy ra chuyện gì, mọi người cứ yên tâm ở lại đây."
"Bảo vật thần kỳ như vậy?"
Bùi Minh cười nói:"Chắc chắn sẽ không sao."
Anh ta càng tự tin, Di Giai lại càng cảm thấy không thể hiểu nổi.
Tối đó Tiêu Cự cùng cô bàn đối sách, hắn cũng cảm thấy rất tò mò về việc này, muốn cô lén đi xem bảo vật kia rốt cuộc là gì. Di Giai hỏi:"Làng này lớn như vậy, bảo vật kia có thể ở đâu?"
"Chắc là nơi cao nhất?" Tiêu Cự mở cửa sổ, tầm mắt nhìn đến một tòa tháp cao ở phía xa:"Mỗi lần nhìn tới đó, tôi đều có cảm giác rất kỳ lạ, cô có cảm thấy không?"
Di Giai cũng nhìn sang, từ từ nhắm mắt cảm nhận, nhưng quả thực không thấy gì hết, đành khẽ lắc đầu.
Hắn nhíu mày:"Cô có lên đó được không?"
"Được. Giờ sẽ đi."
Dù là buổi tối ít người qua lại, Di Giai vẫn vô cùng cẩn thận, kết hợp ba dị năng, rốt cuộc cũng an toàn tới được dưới chân tháp. Không như cô tưởng tượng nơi này sẽ bị canh giữ nghiêm ngặt, trái lại không có một bóng người.
Cô dùng dây leo, từ từ leo lên đỉnh. Tòa tháp có kết cấu như một tòa nhà cao tầng nhưng diện tích của nó không quá lớn, các tầng đều tắt đèn, duy nhất vẫn sáng là tầng cao nhất kia.
Lên đến nơi, Di Giai nhìn quanh không thấy có người bèn mở cửa sổ nhảy vào, nhưng khi chân vừa chạm đất, 'cạch' một tiếng, cửa phòng mở ra.
Cùng lúc đó, một dòng thông báo của hệ thống nảy ra.
[Chúc mừng bạn tìm ra Vua Zombie thứ ba!]
Người đi vào là một thanh niên khoảng 23 tuổi da dẻ trắng bóc tóc tơ mềm mại, hắn vừa thấy Di Giai, sắc mặt khẽ biến:"Cô là ai?"
Di Giai kinh ngạc một lúc, còn chưa kịp phản ứng đối phương đã lùi về sau, tiếp đó, hai con zombie mắt xanh cấp cao tiếp vào phòng.
"Bắt lấy cô ta!" Thanh niên lạnh lẽo ra lệnh.
Nhưng hai con zombie này vừa bước lên một bước đã vội lùi lại, sau đó lại ngập ngừng bước lên, lại lùi lại. Thanh niên kia lần đầu thấy tình cảnh này, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc:"Các ngươi làm gì vậy? Ta nói các ngươi bắt cô ta!"
Di Giai bình tĩnh nhìn cậu ta, đưa một tay lên, zombie thấy vậy lập tức xông tới chỗ cô, thanh niên kia chưa kịp vui mừng thì đã thấy mấy con zombie không có tiền đồ tranh nhau dụi đầu vào tay đối phương, dáng vẻ hết sức lấy lòng.
Tình cảnh quỷ gì đây? Sắc mặt cậu ta tái mét.
"Cậu làm gì ở đây? Nhiệm vụ của cậu là gì?"
"Cô đang nói gì?! Nhiệm vụ gì?" Đối phương lại gào lên:"Tấn công đi! Các ngươi bị làm sao vậy lũ vô dụng này!"
Di Giai nhíu mày, lệnh cho dây leo trói cậu ta lại:"Ồn ào quá! Sao cậu lại ở đây?"
Đối phương không trả lời, vẫn hung hăng gào thét:"Sao lại như vậy? Các ngươi bị làm sao vậy? Tại sao không tấn công cô ta?!"
Vụt vụt!
Sợi dây leo đánh lên người cậu ta mấy cái, rốt cuộc cậu ta cũng căm hận nhìn tới Di Giai:"Sao cô dám?!"
"Còn không trả lời tôi sẽ đánh mạnh hơn!"
Bình luận facebook