Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
"Con người sớm hay muộn cũng chết, ta chỉ là đi sớm một bước mà thôi."
"Nhưng..."
"Trở về phòng đi. Ta chỉ muốn thông báo cho cháu mai trở về phủ... chuẩn bị đi..." nói rồi hắn xoay người vào tường, không còn nhìn Di Giai nữa.
Cô sững sờ.
Hả? Chỉ vậy thôi sao?
Cô còn mong chờ hơn nữa cơ mà?
Cô ngập ngừng.
"Đi ra." Giọng hắn khẽ gắt lên.
Nội tâm rối rắm, Di Giai đành đi ra ngoài. Đang định trở về phòng bỗng phía sau có người nói:"Tiểu thư, người muốn cứu Vương gia sao?"
Đến rồi!
Cô quay lại đối mặt với tên hồ ly.
Phòng tên hồ ly cách phòng Nhị Vương gia không xa lắm, hắn đưa cô vào rồi khép cửa lại, hắn nói:"Thật ra vương gia còn cứu được, nhưng hắn không muốn nói với tiểu thư."
"Tại sao vậy?" Di Giai mắt rưng rưng.
"Bởi vì cách này sẽ ảnh hưởng xấu tới sức khỏe của người."
"Thật sao? Vậy... vậy làm sao bây giờ?"
"Thần là tâm phúc của Nhị hoàng tử, đã theo ngài ấy từ lâu, thần chỉ mong người giúp sức cứu mạng vương gia." Hắn thở dài
"Tại sao... lại là ta..."
"Người sinh ngày âm tháng âm năm âm. Chỉ người mới phù hợp."
Thì ra là vậy. Nguyên chủ vì lý do đó làm vật hi sinh.
"Ta chỉ tổn hại chút sức khỏe sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy làm sao được đây?"
"Người tình nguyện cứu nhị hoàng tử chứ?"
"Tất nhiên bằng lòng."
Hắn đưa cho cô một cây kim:"Tiểu thư chỉ cần tự đâm vào ngực mình, còn lại để ta lo. Đừng sợ, chỉ nhói một chút như bị đâm vào tay thôi." Hắn mỉm cười
Di Giai mặt vô biểu tình nhìn hắn, hắn mỉm cười chớp mắt.
"Hừm..." bỗng có tiếng rên khẽ trong tủ. Di Giai kinh ngạc.
Tên hồ ly cũng như cụt hứng. Hắn mở cửa tủ, bên trong lộ ra một bóng người đang nhắm nghiền mắt.
Là Tang Thanh!
"Ngươi làm gì hắn?" Di Giai lùi lại, cau mày nhìn làn khói đen đang bao vây lấy cơ thể Tang Thanh.
"Ta chỉ giúp hắn tới nơi hắn hằng mong ước mà thôi." Hồ ly quay ra nhìn cô, mắt hắn đã thành màu đỏ.
"Ngươi thật sự là yêu quái!"
"Đừng gọi ta như vậy, tên ta là Cẩm Ly, là hồ yêu chuyên môn giúp người ta tiến vào mộng cảnh mà người ấy hằng mong nhớ."
Cô nhìn Tang Thanh:"Hắn..."
"Ta biết cô và hắn là hai kẻ mượn xác hoàn hồn. Dù không biết tại sao hai người có thể làm vậy, nhưng kể ra cũng thú vị đấy. Nếu không phải các ngươi ngăn cản ta, có thể chúng ta có thể làm đồng minh." Cẩm Ly tiến lên một bước
"Thế giới này lẽ ra không có yêu quái, tại sao ngươi ở đây?" Cô khẽ lùi lại.
"Hả? Tại sao ngươi biết thế giới này vô yêu?" Hắn nhíu mày
"Tại sao ta phải nói với ngươi!"
"Vậy ngươi định làm gì ta?" Cẩm Ly ngồi xuống bên bàn trà, dáng vẻ ung dung
Di Giai cảm thấy dáng vẻ của hắn hết sức ngứa mắt, đang muốn xông tới thì lại nghe hắn nói:"Chỉ cần ngươi giao trái tim ra đây, ta đảm bảo dẫn ngươi tới một giấc mơ mà ngươi không muốn tỉnh dậy."
"Thật phiền chết ta." Nói rồi cô giơ nắm đấm lao tới.
Bỗng Cẩm Ly búng ngón tay vào không trung, từng ngọn sóng xuất hiện làm mọi vật xung quanh vặn vẹo kỳ lạ.
Di Giai mở mắt, không biết mình ngất đi lúc nào nhỉ?
Nhưng suy nghĩ của cô chợt dừng khi thấy cảnh trước mắt. Cô thấy mình đứng trong một căn phòng rộng rãi, bên trong màn che của giường, một bóng dáng lấp ló.
'Cạch'
Cửa mở ra, một người đàn ông bưng khay trà tiến vào, hắn nói khẽ như sợ người bên trong giật mình:"Phải dậy rồi."
Bóng dáng trên giường hơi động, đưa tay ra ngoài màn mỏng, người đàn ông kia liền đặt một chén trà đặt vào lòng bàn tay ấy.
Một lúc sau cô gái trên giường mới bò dậy, cô đứng lên bước ra ngoài, người đàn ông kia cũng theo sau.
Di Giai tò mò đi theo, có vẻ họ không nhìn thấy cô, mà cô cũng không nhìn được mặt họ, như bị làm mờ đi. Thật kỳ lạ.
"Hôm nay sinh nhật người, Mạc Mạc nói đã làm một vũ khí vô cùng đặc biệt để tặng người." Người đàn ông kia nói.
"Người mạnh tùy tiện cầm một thanh sắt cũng mạnh, đâu cần vũ khí đặc biệt gì." Giọng cô gái kia có chút ngông cuồng. Sau đó lại dịu đi:"Tới chỗ hắn xem nào."
Người đàn ông cười khẽ, dẫn cô rời đi.
Di Giai định chạy theo, bỗng nhiên không gian vặn vẹo, lại chuyển cảnh.
Bóng hình cô gái tức giật đá vào ngực một người, hắn ôm ngực quỳ xuống.
Đằng sau hắn là tầm 10 người, tất cả đều đang quỳ.
Lại chuyển cảnh.
Cô gái cầm một cây búa lớn giơ lên cao:"Hãy chúc mừng. Vì đế chế vinh quang của chúng ta!"
Toàn bộ hàng vạn người đứng trước mắt cô hô hào, giơ lên vũ khí trong tay họ. Khung cảnh vô cùng tráng lệ.
Như trong mơ vậy.
Di Giai bỗng khựng lại.
Đúng rồi, mình đang ở trong phòng tên hồ ly mà.
Vừa mới nghĩ vậy, khung cảnh trước mắt liền sụp đổ.
"Nhưng..."
"Trở về phòng đi. Ta chỉ muốn thông báo cho cháu mai trở về phủ... chuẩn bị đi..." nói rồi hắn xoay người vào tường, không còn nhìn Di Giai nữa.
Cô sững sờ.
Hả? Chỉ vậy thôi sao?
Cô còn mong chờ hơn nữa cơ mà?
Cô ngập ngừng.
"Đi ra." Giọng hắn khẽ gắt lên.
Nội tâm rối rắm, Di Giai đành đi ra ngoài. Đang định trở về phòng bỗng phía sau có người nói:"Tiểu thư, người muốn cứu Vương gia sao?"
Đến rồi!
Cô quay lại đối mặt với tên hồ ly.
Phòng tên hồ ly cách phòng Nhị Vương gia không xa lắm, hắn đưa cô vào rồi khép cửa lại, hắn nói:"Thật ra vương gia còn cứu được, nhưng hắn không muốn nói với tiểu thư."
"Tại sao vậy?" Di Giai mắt rưng rưng.
"Bởi vì cách này sẽ ảnh hưởng xấu tới sức khỏe của người."
"Thật sao? Vậy... vậy làm sao bây giờ?"
"Thần là tâm phúc của Nhị hoàng tử, đã theo ngài ấy từ lâu, thần chỉ mong người giúp sức cứu mạng vương gia." Hắn thở dài
"Tại sao... lại là ta..."
"Người sinh ngày âm tháng âm năm âm. Chỉ người mới phù hợp."
Thì ra là vậy. Nguyên chủ vì lý do đó làm vật hi sinh.
"Ta chỉ tổn hại chút sức khỏe sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy làm sao được đây?"
"Người tình nguyện cứu nhị hoàng tử chứ?"
"Tất nhiên bằng lòng."
Hắn đưa cho cô một cây kim:"Tiểu thư chỉ cần tự đâm vào ngực mình, còn lại để ta lo. Đừng sợ, chỉ nhói một chút như bị đâm vào tay thôi." Hắn mỉm cười
Di Giai mặt vô biểu tình nhìn hắn, hắn mỉm cười chớp mắt.
"Hừm..." bỗng có tiếng rên khẽ trong tủ. Di Giai kinh ngạc.
Tên hồ ly cũng như cụt hứng. Hắn mở cửa tủ, bên trong lộ ra một bóng người đang nhắm nghiền mắt.
Là Tang Thanh!
"Ngươi làm gì hắn?" Di Giai lùi lại, cau mày nhìn làn khói đen đang bao vây lấy cơ thể Tang Thanh.
"Ta chỉ giúp hắn tới nơi hắn hằng mong ước mà thôi." Hồ ly quay ra nhìn cô, mắt hắn đã thành màu đỏ.
"Ngươi thật sự là yêu quái!"
"Đừng gọi ta như vậy, tên ta là Cẩm Ly, là hồ yêu chuyên môn giúp người ta tiến vào mộng cảnh mà người ấy hằng mong nhớ."
Cô nhìn Tang Thanh:"Hắn..."
"Ta biết cô và hắn là hai kẻ mượn xác hoàn hồn. Dù không biết tại sao hai người có thể làm vậy, nhưng kể ra cũng thú vị đấy. Nếu không phải các ngươi ngăn cản ta, có thể chúng ta có thể làm đồng minh." Cẩm Ly tiến lên một bước
"Thế giới này lẽ ra không có yêu quái, tại sao ngươi ở đây?" Cô khẽ lùi lại.
"Hả? Tại sao ngươi biết thế giới này vô yêu?" Hắn nhíu mày
"Tại sao ta phải nói với ngươi!"
"Vậy ngươi định làm gì ta?" Cẩm Ly ngồi xuống bên bàn trà, dáng vẻ ung dung
Di Giai cảm thấy dáng vẻ của hắn hết sức ngứa mắt, đang muốn xông tới thì lại nghe hắn nói:"Chỉ cần ngươi giao trái tim ra đây, ta đảm bảo dẫn ngươi tới một giấc mơ mà ngươi không muốn tỉnh dậy."
"Thật phiền chết ta." Nói rồi cô giơ nắm đấm lao tới.
Bỗng Cẩm Ly búng ngón tay vào không trung, từng ngọn sóng xuất hiện làm mọi vật xung quanh vặn vẹo kỳ lạ.
Di Giai mở mắt, không biết mình ngất đi lúc nào nhỉ?
Nhưng suy nghĩ của cô chợt dừng khi thấy cảnh trước mắt. Cô thấy mình đứng trong một căn phòng rộng rãi, bên trong màn che của giường, một bóng dáng lấp ló.
'Cạch'
Cửa mở ra, một người đàn ông bưng khay trà tiến vào, hắn nói khẽ như sợ người bên trong giật mình:"Phải dậy rồi."
Bóng dáng trên giường hơi động, đưa tay ra ngoài màn mỏng, người đàn ông kia liền đặt một chén trà đặt vào lòng bàn tay ấy.
Một lúc sau cô gái trên giường mới bò dậy, cô đứng lên bước ra ngoài, người đàn ông kia cũng theo sau.
Di Giai tò mò đi theo, có vẻ họ không nhìn thấy cô, mà cô cũng không nhìn được mặt họ, như bị làm mờ đi. Thật kỳ lạ.
"Hôm nay sinh nhật người, Mạc Mạc nói đã làm một vũ khí vô cùng đặc biệt để tặng người." Người đàn ông kia nói.
"Người mạnh tùy tiện cầm một thanh sắt cũng mạnh, đâu cần vũ khí đặc biệt gì." Giọng cô gái kia có chút ngông cuồng. Sau đó lại dịu đi:"Tới chỗ hắn xem nào."
Người đàn ông cười khẽ, dẫn cô rời đi.
Di Giai định chạy theo, bỗng nhiên không gian vặn vẹo, lại chuyển cảnh.
Bóng hình cô gái tức giật đá vào ngực một người, hắn ôm ngực quỳ xuống.
Đằng sau hắn là tầm 10 người, tất cả đều đang quỳ.
Lại chuyển cảnh.
Cô gái cầm một cây búa lớn giơ lên cao:"Hãy chúc mừng. Vì đế chế vinh quang của chúng ta!"
Toàn bộ hàng vạn người đứng trước mắt cô hô hào, giơ lên vũ khí trong tay họ. Khung cảnh vô cùng tráng lệ.
Như trong mơ vậy.
Di Giai bỗng khựng lại.
Đúng rồi, mình đang ở trong phòng tên hồ ly mà.
Vừa mới nghĩ vậy, khung cảnh trước mắt liền sụp đổ.
Bình luận facebook