Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 6 - Chương 17
Editor: QR - diendanlequydon
“Ta nghĩ ta làm việc còn không cần Tào công công phải chỉ bảo đi?” Mộ Bối Nhi sóng mắt lưu chuyển, trên mặt không có cảm xúc.
Nhưng thân thể Tào công công lại cứng đờ, lúc này mới nhớ tới người này cũng không phải là nhân vật hắn có thể tùy ý chỉ huy. Trước khi tới đây hắn đã được người cảnh cáo một trận, nói là ngàn vạn lần không cần đắc tội đảo Tiêu Dao, ở trong sử sách của hoàng gia ghi lại, đảo Tiêu Dao có một ít thủ đoạn thần thần bí bí. Tào công công càng nghĩ mồ hôi lạnh càng ứa ra, hắn cẩn thận cười làm lành: “Không biết đảo chủ có cần Tào mỗ trợ giúp hay không?”
“Không cần, ngươi rời đi đi!” Mộ Bối Nhi một chút thể diện cũng không cho hắn, trực tiếp hạ lệnh tiễn khách.
Trên mặt Tào công công một trận xanh một trận trắng, tốt xấu hắn cũng đại diện cho hoàng thất, không nghĩ tới ngay cả công phu mặt ngoài Mộ Bối Nhi cũng không làm, hắn căm giận rời đi, khi bẩm báo lên trên cũng không nên trách hắn!
Với nhãn lực của Mộ Bối Nhi tất nhiên biết được suy nghĩ nhớ nhung của Tào công công, tuy rằng rất nhiều thời điểm một nhân vật nhỏ có thể thay đổi rất nhiều chuyện nhưng nàng thật đúng là không thèm để ý, dù sao hoàng thất cũng không tính toán buông tha cho nàng hay đảo Tiêu Dao!
“Tỷ tỷ, kế tiếp chúng ta nên làmn hư thế nào?”
“Nên làm như thế nào đều ở bên trong, đệ đi xuống an bài đi!”
Đưa cho Mộ Thanh một tờ giấy đã được gấp lại, bên trong đúng là kế hoạch Mộ Bối Nhi tỉ mỉ an bài. Mộ Thanh mở ra đọc nhanh như gió, sau đó ghi nhớ, tiếp theo dùng nội lực làm tờ giấy vỡ nát, kế hoạch bên trong ngoại trừ Mộ Bối Nhi và Mộ Thanh, không có người nào biết được.
Trên mái nhà, sắc mặt của Quân Nhất Ngôn nháy mắt xanh mét, nữ nhân hắn thích muốn tiêu diệt toàn bộ nhân sĩ võ lâm, đó có phải nói rằng ngay từ đầu mục tiêu của nàng chính là hắn hay không? Cho nên từ lúc bắt đầu chính là hắn một bên tình nguyện? Trách không được nàng cũng không chịu nói nàng yêu hắn, mỗi lần đều do hắn phải dùng hết thủ đoạn ép buộc, nàng mới có thể nói một hai câu như vậy. Hắn chính là tên ngốc, một tên ngốc từ lúc bắt đầu đã bị đùa giỡn.
“Ngươi còn không ra sao?” Sau khi Mộ Thanh rời đi, một mình Mộ Bối Nhi ngồi ở ghế, cầm lấy chén trà chậm rãi uống một ngụm, căn phòng to lớn, trống trải như vậy có chút lạnh lẽo, nên tới trước sau đều phải tới.
“Ta hỏi nàng, ngay từ đầu có phải… Có phải nàng cố ý hay không?” Quân Nhất Ngôn hỏi cái gì trong lòng Mộ Bối Nhi biết rõ ràng. Sau khi trầm mặc một lát, nàng nhẹ nhàng gật đầu, từ lúc bắt đầu nàng đã chủ động tìm hắn, hơn nữa cố ý làm hắn hiểu lầm nàng tâm duyệt hắn: “Ta biết ngươi chính là 『 Kẻ trộm hương 』, lúc bắt đầu vô tình gặp mặt chính là ta cố ý.”
“Vậy ngươi có thật sự từng động tâm hay không?” Vấn đề này Quân Nhất Ngôn hỏi đặc biệt gian nan, hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, muốn hỏi nàng vì sao phải trợ giúp triều đình đối phó với nhân sĩ võ lâm, muốn hỏi nàng rất nhiều rất nhiều…Nhưng buột miệng thốt ra lại là vấn đề này.
Kỳ lạ, Mộ Bối Nhi không trả lời mà hỏi ngược lại một câu: “Ngươi đều đã biết mục đích của ta hà tất phải biết câu trả lời này làm gì?” Câu trả lời ba phải cái nào cũng được dễ dàng khiến người khác hiểu lầm nhất, Quân Nhất Ngôn theo bản năng cho rằng Mộ Bối Nhi đối với hắn vô tình, bàn tay nắm chặt, một người nam nhân như vậy cuối cùng đôi mắt lại đỏ.
“Bước đầu tiên của ngươi là gì?”
“Nếu ta nói bước đầu tiên chính là diệt Thượng Quan gia thì sao?”
Gia tộc Thượng Quan chính là thế gia có uy vọng lâu đời trong chốn võ lâm, hơn nữa còn ở ngay Ngu Thành, nếu một lần hành động đã tiêu diệt được gia tộc Thượng Quan, võ lâm khẳng định sẽ nguyên khí đại thương, những gia tộc còn lại đều không có mấy gia tộc có thể so được với gia tộc Thượng Quan.
Quân Nhất Ngôn thông minh hơn người, lúc hắn hỏi đã biết đáp án rất có khả năng là Thượng Quan gia nhưng trong lòng còn ôm có một chút hy vọng, nhưng câu trả lời của Mộ Bối Nhi lại là trực tiếp hung hăng đánh vỡ hy vọng của hắn.
Trước mắt Mộ Bối Nhi hiện lên một tàn ảnh, tiếp theo sau lưng bị va chạm mạnh mẽ khiến nàng đau đớn, nóng rát, mắt đầy sao xẹt. Cổ bị một tay của nam nhân bóp chặt, nàng miễn cưỡng mở mắt thấy khuôn mặt dữ tợn của nam nhân, nàng không có cách nào hô hấp, sắc mặt đã xanh tím.
“Mộ Bối Nhi, ta cảnh cáo ngươi, nếu thật sự Thượng Quan gia xảy ra chuyện, ta nhất định không tha cho ngươi!” Cuối cùng hắn vẫn không hạ thủ được, sau khi bóp cổ nàng, trong đầu hắn không ngừng hiện ra toàn bộ những chuyện đã xảy ra giữa hắn và nàng, sự kinh diễm khi lần đầu tiên gặp nhau, liều chết triền miên trên giường, nàng vì hắn ăn dấm, vì hắn chơi tiểu tinh tình...
Cảm giác sắp chết thật sự không mấy tốt đẹp, khi nam nhân buông nàng ra, thân thể của nàng mềm nhũn, té ngã trên đất, yết hầu và phần lưng nóng rát nhắc nhở nàng, lúc nãy người nam nhân này thật sự muốn giết nàng.
“Từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì nữa!” Cắt một đoạn vải dệt trên y phục, mảnh vải nhẹ nhàng bay lơ lửng rồi dừng lại trước mắt Mộ Bối Nhi, nàng vô cùng chật vật nhìn Quân Nhất Ngôn rời đi, một giọt nước mắt chậm rãi chảy ra.
“Tên hỗn đản này...”
Quân Nhất Ngôn thật không dễ chịu, đây là lần phản bội đau lòng nhất mà hắn từng trải qua, lần đầu tiên trong đời hắn thích một nữ nhân, ai ngờ từ lúc bắt đầu đã bị tính toán.
Hắn không có cách nào phân rõ rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả nhưng hắn biết trái tim hắn rất đau.
“Quân đại ca? Quân đại ca, là huynh sao? Thật là huynh nha!”
“Ngươi là… Văn Thư?”
…
“Tỷ tỷ! Cuối cùng tỷ cũng tỉnh!” Buổi tối lúc Mộ Thanh trở về mới biết được Mộ Bối Nhi bị thương hôn mê, thân thể Mộ Bối Nhi vẫn rất yếu ớt. Lần này sốt cao không ngừng, sốt cao khoảng hai ngày khiến Mộ Thanh sợ hãi, hai ngày này hắn không rời Mộ Bối Nhi một vước, sợ thân nhân duy nhất của hắn rời đi.
“Mọi chuyện thế nào rồi?” Mộ Bối Nhi uống một chút nước, giọng nàng vẫn nghẹn ngào, vết thương giữa yết hầu càng rõ ràng vô cùng, Mộ Thanh nhìn thấy mà trong lòng đau xót, hận chết Quân Nhất Ngôn.
“Yên tâm đi tỷ tỷ, vẫn đang tiến hành theo kế hoạch.”
“Hắn… Như thế nào?” Mộ Thanh biết người Mộ Bối Nhi nói là ai, nếu không phải tỷ tỷ của mình còn có bệnh trong người, hắn thật sự rất muốn mắng nàng một trận, nhưng… Hắn không nỡ.
“Những ngày gần đây, Quân Nhất Ngôn được một mỹ nhân... Tỷ tỷ, với điều kiện của tỷ cần gì sầu lo tìm không thấy người trong sạch, hãy quên hắn đi...” Ngày ấy sau khi Mộ Thanh biết, tức giận đi tìm Quân Nhất Ngôn, lúc ấy không phải hắn đang vui đùa với một tiểu nương tử sao? Sau khi đánh nhau với Quân Nhất Ngôn một trận, hắn lập tức trở lại, nam nhân như vậy thật sự không xứng với tỷ tỷ đẹp như thiên tiên của mình!
Sau đó Mộ Thanh nói cái gì nàng hoàn toàn không nghe thấy, nàng chỉ biết Quân Nhất Ngôn đã có niềm vui mới, tuy rằng có chút không thể tin bản thân thật sự không lưu lại dấu vết ở trong lòng nam nhân kia nhưng… Nàng thiếu chút nữa bị giết, chuyện này cũng làm nàng đối Quân Nhất Ngôn thật sự sinh ra hoài nghi.
“Ai… Tỷ đã biết, đệ yên tâm, nếu quân vô tình ta lập tức hưu, hiện tại tỷ chỉ muốn ngủ một giấc thật tốt!” Nỗ lực nở một nụ cười để Mộ Thanh không cần lo lắng cho nàng, nhưng nàng quên mất Mộ Thanh và nàng là long phượng thai, trời sinh đã có cảm ứng lẫn nhau, làm sao không biết tâm tư của nàng?
Nhưng cuối cùng Mộ Thanh vẫn không nói cái gì, loại chuyện như thế này vẫn muốn nàng tự mình nghĩ kỹ mới được.
“Tỷ tỷ, tỷ nghỉ ngơi cho tốt, đệ đi ra ngoài trước!”
“Ừ!”
Mộ Thanh chậm rãi đóng cửa lại, trong nháy mắt đóng cửa, hắn dường như nghe thấy tiếng khóc đầy kìm nén của Mộ Bối Nhi.
“Ta nghĩ ta làm việc còn không cần Tào công công phải chỉ bảo đi?” Mộ Bối Nhi sóng mắt lưu chuyển, trên mặt không có cảm xúc.
Nhưng thân thể Tào công công lại cứng đờ, lúc này mới nhớ tới người này cũng không phải là nhân vật hắn có thể tùy ý chỉ huy. Trước khi tới đây hắn đã được người cảnh cáo một trận, nói là ngàn vạn lần không cần đắc tội đảo Tiêu Dao, ở trong sử sách của hoàng gia ghi lại, đảo Tiêu Dao có một ít thủ đoạn thần thần bí bí. Tào công công càng nghĩ mồ hôi lạnh càng ứa ra, hắn cẩn thận cười làm lành: “Không biết đảo chủ có cần Tào mỗ trợ giúp hay không?”
“Không cần, ngươi rời đi đi!” Mộ Bối Nhi một chút thể diện cũng không cho hắn, trực tiếp hạ lệnh tiễn khách.
Trên mặt Tào công công một trận xanh một trận trắng, tốt xấu hắn cũng đại diện cho hoàng thất, không nghĩ tới ngay cả công phu mặt ngoài Mộ Bối Nhi cũng không làm, hắn căm giận rời đi, khi bẩm báo lên trên cũng không nên trách hắn!
Với nhãn lực của Mộ Bối Nhi tất nhiên biết được suy nghĩ nhớ nhung của Tào công công, tuy rằng rất nhiều thời điểm một nhân vật nhỏ có thể thay đổi rất nhiều chuyện nhưng nàng thật đúng là không thèm để ý, dù sao hoàng thất cũng không tính toán buông tha cho nàng hay đảo Tiêu Dao!
“Tỷ tỷ, kế tiếp chúng ta nên làmn hư thế nào?”
“Nên làm như thế nào đều ở bên trong, đệ đi xuống an bài đi!”
Đưa cho Mộ Thanh một tờ giấy đã được gấp lại, bên trong đúng là kế hoạch Mộ Bối Nhi tỉ mỉ an bài. Mộ Thanh mở ra đọc nhanh như gió, sau đó ghi nhớ, tiếp theo dùng nội lực làm tờ giấy vỡ nát, kế hoạch bên trong ngoại trừ Mộ Bối Nhi và Mộ Thanh, không có người nào biết được.
Trên mái nhà, sắc mặt của Quân Nhất Ngôn nháy mắt xanh mét, nữ nhân hắn thích muốn tiêu diệt toàn bộ nhân sĩ võ lâm, đó có phải nói rằng ngay từ đầu mục tiêu của nàng chính là hắn hay không? Cho nên từ lúc bắt đầu chính là hắn một bên tình nguyện? Trách không được nàng cũng không chịu nói nàng yêu hắn, mỗi lần đều do hắn phải dùng hết thủ đoạn ép buộc, nàng mới có thể nói một hai câu như vậy. Hắn chính là tên ngốc, một tên ngốc từ lúc bắt đầu đã bị đùa giỡn.
“Ngươi còn không ra sao?” Sau khi Mộ Thanh rời đi, một mình Mộ Bối Nhi ngồi ở ghế, cầm lấy chén trà chậm rãi uống một ngụm, căn phòng to lớn, trống trải như vậy có chút lạnh lẽo, nên tới trước sau đều phải tới.
“Ta hỏi nàng, ngay từ đầu có phải… Có phải nàng cố ý hay không?” Quân Nhất Ngôn hỏi cái gì trong lòng Mộ Bối Nhi biết rõ ràng. Sau khi trầm mặc một lát, nàng nhẹ nhàng gật đầu, từ lúc bắt đầu nàng đã chủ động tìm hắn, hơn nữa cố ý làm hắn hiểu lầm nàng tâm duyệt hắn: “Ta biết ngươi chính là 『 Kẻ trộm hương 』, lúc bắt đầu vô tình gặp mặt chính là ta cố ý.”
“Vậy ngươi có thật sự từng động tâm hay không?” Vấn đề này Quân Nhất Ngôn hỏi đặc biệt gian nan, hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, muốn hỏi nàng vì sao phải trợ giúp triều đình đối phó với nhân sĩ võ lâm, muốn hỏi nàng rất nhiều rất nhiều…Nhưng buột miệng thốt ra lại là vấn đề này.
Kỳ lạ, Mộ Bối Nhi không trả lời mà hỏi ngược lại một câu: “Ngươi đều đã biết mục đích của ta hà tất phải biết câu trả lời này làm gì?” Câu trả lời ba phải cái nào cũng được dễ dàng khiến người khác hiểu lầm nhất, Quân Nhất Ngôn theo bản năng cho rằng Mộ Bối Nhi đối với hắn vô tình, bàn tay nắm chặt, một người nam nhân như vậy cuối cùng đôi mắt lại đỏ.
“Bước đầu tiên của ngươi là gì?”
“Nếu ta nói bước đầu tiên chính là diệt Thượng Quan gia thì sao?”
Gia tộc Thượng Quan chính là thế gia có uy vọng lâu đời trong chốn võ lâm, hơn nữa còn ở ngay Ngu Thành, nếu một lần hành động đã tiêu diệt được gia tộc Thượng Quan, võ lâm khẳng định sẽ nguyên khí đại thương, những gia tộc còn lại đều không có mấy gia tộc có thể so được với gia tộc Thượng Quan.
Quân Nhất Ngôn thông minh hơn người, lúc hắn hỏi đã biết đáp án rất có khả năng là Thượng Quan gia nhưng trong lòng còn ôm có một chút hy vọng, nhưng câu trả lời của Mộ Bối Nhi lại là trực tiếp hung hăng đánh vỡ hy vọng của hắn.
Trước mắt Mộ Bối Nhi hiện lên một tàn ảnh, tiếp theo sau lưng bị va chạm mạnh mẽ khiến nàng đau đớn, nóng rát, mắt đầy sao xẹt. Cổ bị một tay của nam nhân bóp chặt, nàng miễn cưỡng mở mắt thấy khuôn mặt dữ tợn của nam nhân, nàng không có cách nào hô hấp, sắc mặt đã xanh tím.
“Mộ Bối Nhi, ta cảnh cáo ngươi, nếu thật sự Thượng Quan gia xảy ra chuyện, ta nhất định không tha cho ngươi!” Cuối cùng hắn vẫn không hạ thủ được, sau khi bóp cổ nàng, trong đầu hắn không ngừng hiện ra toàn bộ những chuyện đã xảy ra giữa hắn và nàng, sự kinh diễm khi lần đầu tiên gặp nhau, liều chết triền miên trên giường, nàng vì hắn ăn dấm, vì hắn chơi tiểu tinh tình...
Cảm giác sắp chết thật sự không mấy tốt đẹp, khi nam nhân buông nàng ra, thân thể của nàng mềm nhũn, té ngã trên đất, yết hầu và phần lưng nóng rát nhắc nhở nàng, lúc nãy người nam nhân này thật sự muốn giết nàng.
“Từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì nữa!” Cắt một đoạn vải dệt trên y phục, mảnh vải nhẹ nhàng bay lơ lửng rồi dừng lại trước mắt Mộ Bối Nhi, nàng vô cùng chật vật nhìn Quân Nhất Ngôn rời đi, một giọt nước mắt chậm rãi chảy ra.
“Tên hỗn đản này...”
Quân Nhất Ngôn thật không dễ chịu, đây là lần phản bội đau lòng nhất mà hắn từng trải qua, lần đầu tiên trong đời hắn thích một nữ nhân, ai ngờ từ lúc bắt đầu đã bị tính toán.
Hắn không có cách nào phân rõ rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả nhưng hắn biết trái tim hắn rất đau.
“Quân đại ca? Quân đại ca, là huynh sao? Thật là huynh nha!”
“Ngươi là… Văn Thư?”
…
“Tỷ tỷ! Cuối cùng tỷ cũng tỉnh!” Buổi tối lúc Mộ Thanh trở về mới biết được Mộ Bối Nhi bị thương hôn mê, thân thể Mộ Bối Nhi vẫn rất yếu ớt. Lần này sốt cao không ngừng, sốt cao khoảng hai ngày khiến Mộ Thanh sợ hãi, hai ngày này hắn không rời Mộ Bối Nhi một vước, sợ thân nhân duy nhất của hắn rời đi.
“Mọi chuyện thế nào rồi?” Mộ Bối Nhi uống một chút nước, giọng nàng vẫn nghẹn ngào, vết thương giữa yết hầu càng rõ ràng vô cùng, Mộ Thanh nhìn thấy mà trong lòng đau xót, hận chết Quân Nhất Ngôn.
“Yên tâm đi tỷ tỷ, vẫn đang tiến hành theo kế hoạch.”
“Hắn… Như thế nào?” Mộ Thanh biết người Mộ Bối Nhi nói là ai, nếu không phải tỷ tỷ của mình còn có bệnh trong người, hắn thật sự rất muốn mắng nàng một trận, nhưng… Hắn không nỡ.
“Những ngày gần đây, Quân Nhất Ngôn được một mỹ nhân... Tỷ tỷ, với điều kiện của tỷ cần gì sầu lo tìm không thấy người trong sạch, hãy quên hắn đi...” Ngày ấy sau khi Mộ Thanh biết, tức giận đi tìm Quân Nhất Ngôn, lúc ấy không phải hắn đang vui đùa với một tiểu nương tử sao? Sau khi đánh nhau với Quân Nhất Ngôn một trận, hắn lập tức trở lại, nam nhân như vậy thật sự không xứng với tỷ tỷ đẹp như thiên tiên của mình!
Sau đó Mộ Thanh nói cái gì nàng hoàn toàn không nghe thấy, nàng chỉ biết Quân Nhất Ngôn đã có niềm vui mới, tuy rằng có chút không thể tin bản thân thật sự không lưu lại dấu vết ở trong lòng nam nhân kia nhưng… Nàng thiếu chút nữa bị giết, chuyện này cũng làm nàng đối Quân Nhất Ngôn thật sự sinh ra hoài nghi.
“Ai… Tỷ đã biết, đệ yên tâm, nếu quân vô tình ta lập tức hưu, hiện tại tỷ chỉ muốn ngủ một giấc thật tốt!” Nỗ lực nở một nụ cười để Mộ Thanh không cần lo lắng cho nàng, nhưng nàng quên mất Mộ Thanh và nàng là long phượng thai, trời sinh đã có cảm ứng lẫn nhau, làm sao không biết tâm tư của nàng?
Nhưng cuối cùng Mộ Thanh vẫn không nói cái gì, loại chuyện như thế này vẫn muốn nàng tự mình nghĩ kỹ mới được.
“Tỷ tỷ, tỷ nghỉ ngơi cho tốt, đệ đi ra ngoài trước!”
“Ừ!”
Mộ Thanh chậm rãi đóng cửa lại, trong nháy mắt đóng cửa, hắn dường như nghe thấy tiếng khóc đầy kìm nén của Mộ Bối Nhi.
Bình luận facebook