Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 9 - Chương 6: Đau bụng kinh lần đầu tiên
“Ngươi không sao chứ?” Nhìn Bối Nhi hồi lâu, Mặc Khí đã nhịn nửa ngày, cuối cùng hỏi ra những lời này.
Bối Nhi cắn môi lắc đầu, nàng cũng không nghĩ tới lần đầu tiên thấy quỳ thủy sẽ đau như vậy, bụng quặn đau lợi hại. Nàng không biết sắc mặt của mình tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra, bộ dáng yếu ớt cỡ nào, một loại ảo giác sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Cách đầu tháng sau chỉ có bốn ngày, còn rất nhiều chuyện cần phải sắp xếp, nàng chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Mặc Khí nhìn người thiếu niên nho nhỏ chỉ cao đến trước ngực hắn, đây là chuyện Bối Nhi nên làm vì hắn, lúc trước chính Bối Nhi đã nguyện trung thành với hắn, hiện giờ làm những việc này là chuyện đương nhiên.
“Ai...” Mặc Khí thở dài một hơi, bế ngang Bối Nhi lên: “Nghỉ ngơi một chút lại tiếp tục không có việc gì chứ”
“Nhưng mà... Ưm...” Cơn đau bụng lần thứ hai ập tới, Bối Nhi ở trong ngực hắn cuộn tròn thành một khối nho nhỏ.
“Được rồi, cũng đã thành dạng này, ngươi vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi!” Chân thật, đáng tin ôm nàng vào giữa phòng ngủ, nam nhân thô lỗ ném chăn lên người nàng: “Ngủ đi.”
Trong lúc đau đớn Bối Nhi còn bớt thời gian suy nghĩ, đứa nhỏ này vẫn không được tự nhiên như cũ a, rõ ràng rất quan tâm nàng...
Trên giường đều là đệm chăn Bối Nhi sợ Mặc Khí lạnh mang đến cho hắn, thoải mái ấm áp mềm mại, thân thể nhỏ xíu rơi vào trong đó. Vốn dĩ Bối Nhi chỉ định ngủ một lúc để đôi mắt nghỉ ngơi một chút, dần dần ngủ thật say, nhịp hô hấp đều đều.
Mặc Khí cũng không biết đã xảy ra chuyện gì với bản thân, lại canh giữ ở trước giường không động đậy cũng không muốn động, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ Bối Nhi đến nhập thần.
Bối Nhi kém hắn tám tuổi nhưng mà chính thiếu niên so với hắn nhỏ hơn rất nhiều này đã thay đổi hắn rất nhiều, nhưng hắn vẫn như cũ không quên Bối Nhi là người nào, không quên cừu hận với Vong Tinh Các như cũ và ánh mắt ôm hận mà chết của mẫu phi...
“Ưm... Mặc Khí... Mặc Khí...”
Một tiếng nỉ non nho nhỏ đánh thức thần trí hắn, hắn tò mò Bối Nhi sẽ nói cái gì, dựa vào rất gần rất gần mới nghe thấy một tiếng Mặc Khí nho nhỏ, xem bộ dáng của nàng hình như đang mơ thấy hắn, không biết vì sao tâm tình của hắn tốt hơn một chút.
Thật cẩn thận vươn ngón tay ra chạm đến khuôn mặt nàng, rồi sau đó... Dùng sức nhéo nhéo.
Hắn muốn làm chuyện này thật lâu, tại sao một nam hài lại có khuôn mặt phấn nộn như vậy, đụng vào lại mê người như vậy? Sau khi chạm đến hắn mới biết được so với hắn tưởng tượng còn muốn trơn mềm hơn rất nhiều, cứ thế hết nhéo lại niết, lại giống như bị nghiện rồi, nhéo vô cùng vui vẻ.
“Ta đã xảy ra chuyện gì?” Lúc Bối Nhi tỉnh ngủ sờ sờ mặt mình, vì sao nàng chỉ ngủ một giấc, tỉnh dậy lại có cảm giác mặt hình như... Có hơi sưng?
“Khụ khụ, nếu đã tỉnh thì tiếp tục đi.” Mặc Khí dùng sức ho khan vài cái, che dấu sự ngại ngùng.
Vì chiếu cố thân thể Bối Nhi, toàn bộ quá trình hắn đều để nàng nửa nằm nửa ngồi ở trên giường. Chẳng qua lúc sau trong toàn bộ quá trình hắn đều có chút thất thần, thường thường nhìn chằm chằm Bối Nhi phát ngốc, khi Bối Nhi hỏi chuyện hắn mới hoàn hồn, rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm Bối Nhi phát ngốc, như thế tuần hoàn.
“Ngô chủ? Ngài xảy ra chuyện gì?”
Mặc Khí phát ngốc thật sự càng ngày càng rõ ràng, nàng không thể không dừng lại lên tiếng dò hỏi.
“Khụ khụ, không có việc gì.”
“Nếu có việc nên nói đi, lần từ biệt này không biết khi nào mới có thể gặp nhau.”
Bối Nhi hơi hơi mỉm cười, Mặc Khí không khỏi nhớ tới cái ngày nàng nguyện trung thành với hắn.
“Nếu ta đi rồi, ngươi có thể nguyện trung thành với một người khác hay không?”
“Cuộc đời này ngô chủ chỉ có một, người đó chính là ngươi.”
Bối Nhi cắn môi lắc đầu, nàng cũng không nghĩ tới lần đầu tiên thấy quỳ thủy sẽ đau như vậy, bụng quặn đau lợi hại. Nàng không biết sắc mặt của mình tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra, bộ dáng yếu ớt cỡ nào, một loại ảo giác sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Cách đầu tháng sau chỉ có bốn ngày, còn rất nhiều chuyện cần phải sắp xếp, nàng chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Mặc Khí nhìn người thiếu niên nho nhỏ chỉ cao đến trước ngực hắn, đây là chuyện Bối Nhi nên làm vì hắn, lúc trước chính Bối Nhi đã nguyện trung thành với hắn, hiện giờ làm những việc này là chuyện đương nhiên.
“Ai...” Mặc Khí thở dài một hơi, bế ngang Bối Nhi lên: “Nghỉ ngơi một chút lại tiếp tục không có việc gì chứ”
“Nhưng mà... Ưm...” Cơn đau bụng lần thứ hai ập tới, Bối Nhi ở trong ngực hắn cuộn tròn thành một khối nho nhỏ.
“Được rồi, cũng đã thành dạng này, ngươi vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi!” Chân thật, đáng tin ôm nàng vào giữa phòng ngủ, nam nhân thô lỗ ném chăn lên người nàng: “Ngủ đi.”
Trong lúc đau đớn Bối Nhi còn bớt thời gian suy nghĩ, đứa nhỏ này vẫn không được tự nhiên như cũ a, rõ ràng rất quan tâm nàng...
Trên giường đều là đệm chăn Bối Nhi sợ Mặc Khí lạnh mang đến cho hắn, thoải mái ấm áp mềm mại, thân thể nhỏ xíu rơi vào trong đó. Vốn dĩ Bối Nhi chỉ định ngủ một lúc để đôi mắt nghỉ ngơi một chút, dần dần ngủ thật say, nhịp hô hấp đều đều.
Mặc Khí cũng không biết đã xảy ra chuyện gì với bản thân, lại canh giữ ở trước giường không động đậy cũng không muốn động, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ Bối Nhi đến nhập thần.
Bối Nhi kém hắn tám tuổi nhưng mà chính thiếu niên so với hắn nhỏ hơn rất nhiều này đã thay đổi hắn rất nhiều, nhưng hắn vẫn như cũ không quên Bối Nhi là người nào, không quên cừu hận với Vong Tinh Các như cũ và ánh mắt ôm hận mà chết của mẫu phi...
“Ưm... Mặc Khí... Mặc Khí...”
Một tiếng nỉ non nho nhỏ đánh thức thần trí hắn, hắn tò mò Bối Nhi sẽ nói cái gì, dựa vào rất gần rất gần mới nghe thấy một tiếng Mặc Khí nho nhỏ, xem bộ dáng của nàng hình như đang mơ thấy hắn, không biết vì sao tâm tình của hắn tốt hơn một chút.
Thật cẩn thận vươn ngón tay ra chạm đến khuôn mặt nàng, rồi sau đó... Dùng sức nhéo nhéo.
Hắn muốn làm chuyện này thật lâu, tại sao một nam hài lại có khuôn mặt phấn nộn như vậy, đụng vào lại mê người như vậy? Sau khi chạm đến hắn mới biết được so với hắn tưởng tượng còn muốn trơn mềm hơn rất nhiều, cứ thế hết nhéo lại niết, lại giống như bị nghiện rồi, nhéo vô cùng vui vẻ.
“Ta đã xảy ra chuyện gì?” Lúc Bối Nhi tỉnh ngủ sờ sờ mặt mình, vì sao nàng chỉ ngủ một giấc, tỉnh dậy lại có cảm giác mặt hình như... Có hơi sưng?
“Khụ khụ, nếu đã tỉnh thì tiếp tục đi.” Mặc Khí dùng sức ho khan vài cái, che dấu sự ngại ngùng.
Vì chiếu cố thân thể Bối Nhi, toàn bộ quá trình hắn đều để nàng nửa nằm nửa ngồi ở trên giường. Chẳng qua lúc sau trong toàn bộ quá trình hắn đều có chút thất thần, thường thường nhìn chằm chằm Bối Nhi phát ngốc, khi Bối Nhi hỏi chuyện hắn mới hoàn hồn, rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm Bối Nhi phát ngốc, như thế tuần hoàn.
“Ngô chủ? Ngài xảy ra chuyện gì?”
Mặc Khí phát ngốc thật sự càng ngày càng rõ ràng, nàng không thể không dừng lại lên tiếng dò hỏi.
“Khụ khụ, không có việc gì.”
“Nếu có việc nên nói đi, lần từ biệt này không biết khi nào mới có thể gặp nhau.”
Bối Nhi hơi hơi mỉm cười, Mặc Khí không khỏi nhớ tới cái ngày nàng nguyện trung thành với hắn.
“Nếu ta đi rồi, ngươi có thể nguyện trung thành với một người khác hay không?”
“Cuộc đời này ngô chủ chỉ có một, người đó chính là ngươi.”
Bình luận facebook