Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 3 - Chương 11
Editor: QR2 – diendanlequydon
Ngày hôm sau Hải Bối Nhi vẫn không thể rời giường được, toàn thân trên dưới không có một chỗ nào còn lành lặn, tức giận đến mức nàng trực tiếp muốn phân phòng ngủ với hai giống đực này.
Chuyện không chịu nổi nhất chính là ngày hôm sau nghênh đón ánh mắt ái muội toàn bộ bộ lạc, cả người nàng đều không được tự nhiên.
Có lẽ tinh dịch thật sự có tác dụng thúc giục, một tháng cuối cùng trước khi bắt đầu mùa đông, mỗi ngày đều nuốt tinh dịch thật sự làm cho tiểu nhũ của nàng lớn hơn một vòng, mông nhỏ vểnh lên còn cao hơn trước một chút.
Nhanh đuổi chậm đuổi vẫn phải bắt đầu mùa đông nhưng mà tất cả mọi người đều không có bao nhiêu lo lắng, có Hải Bối Nhi giúp đỡ, thịt dự trữ trong bộ lạc cũng đủ để hai bộ lạc lớn qua được mùa đông, còn chưa nói có đủ loại đồ ăn.
Đại bộ phận động vật đều sẽ ngủ đông khi mùa đông đến, cho dù không ngủ đông cũng sẽ giảm thấp lượng vận động, tất nhiên các thú nhân cũng giữ lại tập tính của động vật. Vào mùa đông Hổ Hùng và Lang Kỳ chính là một bộ dáng uể oải ỉu xìu, thích biến trở về hình thú để cho Hải Bối Nhi cuộn tròn nằm trong bụng, là nơi ấm áp nhất để ngủ.
Mùa đông còn chưa qua một nửa, trong bộ lạc nghênh đón những vị khách không mời mà đến.
Hải Bối Nhi còn đang ngủ say, Hổ Hùng và Lang Kỳ lại đột nhiên phẫn nộ, gầm rú một tiếng, tiếp theo toàn bộ giống đực của bộ lạc đều biến thành hình thú đồng thời phát ra tiếng rống giận rung trời. Đợi một lúc sau, ở phương xa cũng đáp lại bằng một tiếng gầm rú, bọn Hổ Hùng mới bình tĩnh trở lại.
“Phát sinh chuyện gì?” Hải Bối Nhi hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, bị dọa đến phát ngốc.
“Có không dưới hai mươi giống đực tới bộ lạc của chúng ta, trước mắt còn chưa biết có phải địch nhân hay không?” Có nhiều bộ lạc mùa đông không thu thập đủ đồ ăn, cũng sẽ muốn đoạt đồ ăn của bộ lạc khác để cầm cự qua mùa đông, lúc này phải xem bộ lạc nào cường đại rồi, thế giới thú nhân chính là dựa vào thực lực!
“Bối Nhi ngoan, ngủ thêm một lúc nữa đi.” Lang Kỳ sờ đầu Hải Bối Nhi, tiểu giống cái nhà mình nhìn thế nào cũng đều thấy đáng yêu.
“Ta cũng muốn đi xem.” Nàng còn chưa từng nhìn thấy thú nhân của những bộ lạc khác đâu, chủ yếu là nàng nhìn chán bộ mặt si mê, khờ khạo của Hổ Hùng và Lang Kỳ rồi muốn nhìn giống đực khác một chút để thanh tẩy đôi mắt…
Hai mươi thú nhân giống đực trở lên tập trung ở cũng một chỗ chính là lực lượng chủ yếu của một bộ lạc lớn, cho dù là bộ lạc Di Nguyệt cũng phải đối xử thận trọng.
Giống đực trong bộ lạc đang giằng co với giống đực xa lạ ở cổng lớn phía xa mà toàn bộ khí thế Hổ Hùng và Lang Kỳ đều tỏa ra, đứng ở phía trước.
Ba Tế Tự từ phía sau chậm rãi đi đến phía trước, Hải Bối Nhi ôm cái đuôi đứng ở bên cạnh Hổ Hùng và Lang Kỳ, tò mò đánh giá những thú nhân đó.
Lang Kỳ nhỏ giọng giải thích cho Hải Bối Nhi, thú nhân đối diện rất rõ ràng đều là cùng một chủng tộc, mỗi người bọn họ đều bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, dáng người tinh tế cân xứng, trên đỉnh đầu cắm một sợi lông vũ xinh đẹp, đây là dấu hiệu của tộc Phi Cầm.
Nói đến đánh nhau Hổ Hùng và Lang Kỳ thật sự không sợ nhưng mà tộc Phi Cầm lấy tốc độ để xưng bá, phần lớn thích đánh lén, càng quan trọng là bọn họ đánh không lại còn có thể bay, ở trên bầu trời quấy rối địch nhân, phiền không thắng phiền.
Sợ nhất chính là bọn họ rất có thể sử dụng ưu thế bay lượn đánh lén hậu phương của bộ lạc khác, tìm được hầm có dấu đồ ăn. Tộc Phi Cầm của bọn họ có quá ít tộc nhân, hơn nữa sức chiến đấu của đại bộ phận đều không mạnh.
Lúc này đối phương truyền đến ý nguyện hy vọng đàm phán, thú nhân dẫn đầu để những thú nhân khác đứng tại chỗ chờ hắn, một mình hắn tiến đến.
Khi hắn đi vào mới phát hiện đây là một thú nhân giống đực thật xinh đẹp, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc, dáng người thon dài cân xứng, màu sắc lông vũ trên đỉnh đầu xinh đẹp hoa lệ dị thường.
Nhưng mà toàn thân trên dưới của hắn đều là lông chim!!!
Trên cổ đeo một vòng lông chim, trên tay đeo lắc tay làm bằng lông chim, trên eo là váy lông chim, trên chân cũng đeo trang sức lông chim…
Ngày hôm sau Hải Bối Nhi vẫn không thể rời giường được, toàn thân trên dưới không có một chỗ nào còn lành lặn, tức giận đến mức nàng trực tiếp muốn phân phòng ngủ với hai giống đực này.
Chuyện không chịu nổi nhất chính là ngày hôm sau nghênh đón ánh mắt ái muội toàn bộ bộ lạc, cả người nàng đều không được tự nhiên.
Có lẽ tinh dịch thật sự có tác dụng thúc giục, một tháng cuối cùng trước khi bắt đầu mùa đông, mỗi ngày đều nuốt tinh dịch thật sự làm cho tiểu nhũ của nàng lớn hơn một vòng, mông nhỏ vểnh lên còn cao hơn trước một chút.
Nhanh đuổi chậm đuổi vẫn phải bắt đầu mùa đông nhưng mà tất cả mọi người đều không có bao nhiêu lo lắng, có Hải Bối Nhi giúp đỡ, thịt dự trữ trong bộ lạc cũng đủ để hai bộ lạc lớn qua được mùa đông, còn chưa nói có đủ loại đồ ăn.
Đại bộ phận động vật đều sẽ ngủ đông khi mùa đông đến, cho dù không ngủ đông cũng sẽ giảm thấp lượng vận động, tất nhiên các thú nhân cũng giữ lại tập tính của động vật. Vào mùa đông Hổ Hùng và Lang Kỳ chính là một bộ dáng uể oải ỉu xìu, thích biến trở về hình thú để cho Hải Bối Nhi cuộn tròn nằm trong bụng, là nơi ấm áp nhất để ngủ.
Mùa đông còn chưa qua một nửa, trong bộ lạc nghênh đón những vị khách không mời mà đến.
Hải Bối Nhi còn đang ngủ say, Hổ Hùng và Lang Kỳ lại đột nhiên phẫn nộ, gầm rú một tiếng, tiếp theo toàn bộ giống đực của bộ lạc đều biến thành hình thú đồng thời phát ra tiếng rống giận rung trời. Đợi một lúc sau, ở phương xa cũng đáp lại bằng một tiếng gầm rú, bọn Hổ Hùng mới bình tĩnh trở lại.
“Phát sinh chuyện gì?” Hải Bối Nhi hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, bị dọa đến phát ngốc.
“Có không dưới hai mươi giống đực tới bộ lạc của chúng ta, trước mắt còn chưa biết có phải địch nhân hay không?” Có nhiều bộ lạc mùa đông không thu thập đủ đồ ăn, cũng sẽ muốn đoạt đồ ăn của bộ lạc khác để cầm cự qua mùa đông, lúc này phải xem bộ lạc nào cường đại rồi, thế giới thú nhân chính là dựa vào thực lực!
“Bối Nhi ngoan, ngủ thêm một lúc nữa đi.” Lang Kỳ sờ đầu Hải Bối Nhi, tiểu giống cái nhà mình nhìn thế nào cũng đều thấy đáng yêu.
“Ta cũng muốn đi xem.” Nàng còn chưa từng nhìn thấy thú nhân của những bộ lạc khác đâu, chủ yếu là nàng nhìn chán bộ mặt si mê, khờ khạo của Hổ Hùng và Lang Kỳ rồi muốn nhìn giống đực khác một chút để thanh tẩy đôi mắt…
Hai mươi thú nhân giống đực trở lên tập trung ở cũng một chỗ chính là lực lượng chủ yếu của một bộ lạc lớn, cho dù là bộ lạc Di Nguyệt cũng phải đối xử thận trọng.
Giống đực trong bộ lạc đang giằng co với giống đực xa lạ ở cổng lớn phía xa mà toàn bộ khí thế Hổ Hùng và Lang Kỳ đều tỏa ra, đứng ở phía trước.
Ba Tế Tự từ phía sau chậm rãi đi đến phía trước, Hải Bối Nhi ôm cái đuôi đứng ở bên cạnh Hổ Hùng và Lang Kỳ, tò mò đánh giá những thú nhân đó.
Lang Kỳ nhỏ giọng giải thích cho Hải Bối Nhi, thú nhân đối diện rất rõ ràng đều là cùng một chủng tộc, mỗi người bọn họ đều bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, dáng người tinh tế cân xứng, trên đỉnh đầu cắm một sợi lông vũ xinh đẹp, đây là dấu hiệu của tộc Phi Cầm.
Nói đến đánh nhau Hổ Hùng và Lang Kỳ thật sự không sợ nhưng mà tộc Phi Cầm lấy tốc độ để xưng bá, phần lớn thích đánh lén, càng quan trọng là bọn họ đánh không lại còn có thể bay, ở trên bầu trời quấy rối địch nhân, phiền không thắng phiền.
Sợ nhất chính là bọn họ rất có thể sử dụng ưu thế bay lượn đánh lén hậu phương của bộ lạc khác, tìm được hầm có dấu đồ ăn. Tộc Phi Cầm của bọn họ có quá ít tộc nhân, hơn nữa sức chiến đấu của đại bộ phận đều không mạnh.
Lúc này đối phương truyền đến ý nguyện hy vọng đàm phán, thú nhân dẫn đầu để những thú nhân khác đứng tại chỗ chờ hắn, một mình hắn tiến đến.
Khi hắn đi vào mới phát hiện đây là một thú nhân giống đực thật xinh đẹp, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc, dáng người thon dài cân xứng, màu sắc lông vũ trên đỉnh đầu xinh đẹp hoa lệ dị thường.
Nhưng mà toàn thân trên dưới của hắn đều là lông chim!!!
Trên cổ đeo một vòng lông chim, trên tay đeo lắc tay làm bằng lông chim, trên eo là váy lông chim, trên chân cũng đeo trang sức lông chim…
Bình luận facebook