Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: Quyển 1: HOÀNG TẨU XINH ĐẸP TUYỆT TRẦN
Giờ khắc này Đường Cửu thật lòng cảm tạ cha ruột hắn - Đường Hoành Diệp tiên sinh.
Nếu không phải mỗi lần hắn gặp rắc rối đều diễn sâu trước mặt cha hắn, ví dụ như "Lần này con thi tiếng Anh đạt điểm tiêu chuẩn đấy (mặc dù chỉ là đậu vớt)", "Bình hoa cổ trị giá một trăm năm mươi vạn tệ của cha đúng là bị mèo trong nhà làm vỡ đấy ạ," "Chiếc xe cha vừa mua kia không phải do con làm trầy đâu, chắc vì nó đắt quá nên sinh ra trí tuệ nhân tạo nửa đêm tự lái ra đường đụng người đấy ạ," bla bla bla, cộng thêm tuyệt kỹ nói dối không hề chột dạ mặt không biến sắc, thì chắc giờ hắn đã lộ tẩy trước mặt Yến Ngọc Hiên.
Trên thực tế hắn chỉ lộ ra vẻ mặt nghi hoặc đúng mực: "Sao cơ?"
Yến Ngọc Hiên chú ý đến mỗi thay đổi biểu cảm nhỏ nhất trên mặt hắn, tựa như đang thăm dò xem hắn có thật sự không biết gì hay không: "Phủ Đoan Vương cách hoàng cung khá xa, đêm hôm khuya khoắt y nghe tin Trường Nhạc Cung bị cháy thì lập tức ra roi thúc ngựa chạy vội vào cung. Trẫm đoán cho dù huynh đệ ruột thịt của y gặp nguy hiểm thì y cũng chưa chắc đã gấp gáp như vậy, sao hết lần này tới lần khác lại lo lắng cho ngươi thế?"
"Huống chi y còn mạo hiểm thân mình, là thân vương tôn quý mà lại liều chết xông vào đám cháy đem ngươi ra ngoài. Dù có vội vã cứu người thì cử chỉ này của y cũng hết sức bất thường."
"...... Thần nghĩ có lẽ bệ hạ lo lắng quá mức rồi." Đường Cửu hơi nhíu mày, "Đoan Vương có võ công cao cường, y chỉ làm việc người khác không làm được mà thôi."
"Lưu Bình Lâu khinh công cũng không kém, sao hắn không lập tức xông vào đám cháy cứu ngươi?"
Đường Cửu: "......" Lưu Bình Lâu, đột nhiên muốn đánh ngươi làm sao bây giờ.
"Cẩn Chi, nam nhân hiểu rõ nam nhân nhất." Yến Ngọc Hiên chậm rãi nói, "Từ lúc y cõng ngươi ra, còn xốc lên quần áo để kiểm tra tình trạng của ngươi, nhìn ánh mắt kia trẫm đã xác định rồi."
Sắc mặt Yến Ngọc Hiên dần lạnh đi, "Trẫm chưa từng nghĩ đệ đệ tốt này của trẫm lại có ý đồ với ngươi."
Đường Cửu nắm chặt bàn tay, nghiêm nghị nói: "Bệ hạ minh giám, thần và Đoan Vương hoàn toàn trong sạch......"
"Dĩ nhiên trẫm không hề nghi ngờ ngươi." Thấy ánh mắt đau lòng vì không được tin tưởng của người trước mặt, Yến Ngọc Hiên vội nói, ôn nhu vỗ vai hắn trấn an, "Tình ý của Cẩn Chi dành cho trẫm, trẫm còn không rõ hay sao? Đừng sợ, việc này chẳng liên quan gì tới ngươi, trẫm tuyệt đối sẽ không giận lây sang ngươi đâu."
Lời này của Yến Ngọc Hiên là thật lòng. Trong lòng hắn, đệ đệ có thể phản bội, đại thần có thể phản bội, cấm vệ bên cạnh cũng có thể phản bội, duy chỉ có Lâm Cẩn Chi sẽ không phản bội hắn.
Đây chính là người nhiều lần dùng tính mạng của mình để bảo vệ hắn, yêu thương hắn.
Yến Ngọc Hiên chợt thấy may mắn vì đã sớm thấy rõ bộ mặt thật của Thẩm Kha, nhờ vậy đời này mới không bỏ lỡ đúng người.
Đường Cửu: "Vậy bệ hạ định xử lý Đoan Vương thế nào?"
Yến Ngọc Hiên mỉm cười khiến người ta lạnh gáy.
"Có ý đồ với trẫm, còn tơ tưởng Hoàng hậu của trẫm, loại tặc tử phạm thượng này còn giữ lại làm gì?"
——
Không đợi Đường Cửu nghĩ cách để Tiểu Thuận Tử truyền tin ra ngoài cung thì quân đội ở phương Bắc đột nhiên báo tin khẩn cấp.
Yến Ngọc Hiên sầm mặt: "Bắc Nhung lại tấn công à?"
"Vâng!" Tướng sĩ báo tin nói, "Bây giờ vào thu, đồng cỏ phương Bắc bắt đầu khô héo, kỵ binh Bắc Nhung gần đây liên tục tràn xuống phương Nam cướp bóc, dân chúng ở biên trấn khổ không thể tả. Ba vạn lính biên phòng bình thường canh giữ thừa thãi nhưng khi chiến sự khẩn cấp lại chẳng thấm vào đâu, tướng quân Lý Phương phái thuộc hạ về kinh báo rõ tình hình, thỉnh cầu triều đình phát binh tiếp viện!"
Bắc Nhung là dân tộc du mục phương Bắc, dựa vào đồng cỏ và nguồn nước để sinh tồn, dân chúng hung hãn thiện chiến, nhờ có ưu thế cưỡi ngựa nhanh nhẹn linh hoạt nên thường xuyên xâm lược quấy rối biên trấn phương Bắc khiến dân chúng và triều đình phiền toái vô cùng. Lúc Yến Ngọc Hiên mới kế vị đã từng ngự giá thân chinh Bắc Nhung chém đầu thủ lĩnh Gia Nhĩ Mã, từ đó Bắc Nhung nhận ra sức mạnh của người Trung Nguyên nên không dám tự tiện xâm chiếm nữa. Nhưng tính hoang dã và hiếu chiến chảy trong huyết mạch của bọn hắn qua nhiều thế hệ lại không cách nào xóa bỏ. Sau khi em trai ruột của Gia Nhĩ Mã là Nhật Mạch kế nhiệm chức thủ lĩnh, nghỉ ngơi dưỡng sức ba năm lại bắt đầu rục rịch manh động.
Ngày hôm sau tảo triều, Yến Ngọc Hiên bàn đến chuyện này. Đám đại thần cũng đã sớm nghe được tin tức nhưng không hề hoảng sợ. Nước Đại Lương cường thịnh, từ lâu quân đội đã không còn suy nhược yếu kém như trước nên thừa sức đối phó với Bắc Nhung.
Nhưng câu kế tiếp của Hoàng đế lại khiến mọi triều thần giật mình.
"Bắc Nhung nhiều lần khiêu khích Đại Lương ta, không thể nhân nhượng được nữa. Trẫm đã quyết định phong Đoan Vương làm Tuyên Uy tướng quân, đích thân dẫn năm vạn tinh binh xuất phát ra tiền tuyến chi viện cho lính biên phòng, thay trẫm dẹp yên quân địch!"
Lời này vừa nói ra thì chúng thần đều biến sắc, có lão thần quỳ xuống dập đầu: "Thần xin bệ hạ nghĩ lại ạ!"
Yến Ngọc Hiên liếc mắt: "Lưu các lão có gì dị nghị?"
"Bẩm Hoàng thượng," Lưu các lão khẩn thiết nói, "Đại Lương chúng ta dân giàu nước mạnh, phương Bắc chỉ là tộc nhỏ man di hèn mọn như cỏ dại dưới gốc đại thụ, sỏi đá dưới chân núi, thắng bại mạnh yếu đã định sẵn. Nhưng thần nghĩ tuyệt đối không thể khinh địch! Sa trường không phải sân chơi, Đoan Vương còn trẻ, lại không có kinh nghiệm dẫn quân, thực sự không phải người thích hợp đâu ạ!"
Chúng thần nhao nhao phụ họa.
Yến Ngọc Hiên lại cười, "Lưu các lão nói sai rồi. Năm xưa trẫm thân chinh Bắc Nhung chẳng phải cũng bằng tuổi Đoan Vương bây giờ sao? Đoan Vương đúng là còn trẻ nhưng lại có võ nghệ cao cường, chắc hẳn các ái khanh cũng đã biết. Với bản lĩnh của y hoàn toàn có thể gánh vác trọng trách này."
Lưu các lão lại lắc đầu, vẫn tận tình khuyên bảo: "Người giỏi võ chưa hẳn đã có thể dẫn quân tác chiến! Thần nghĩ trong triều có người thích hợp hơn Đoan Vương....."
"Đủ rồi, ý trẫm đã quyết." Yến Ngọc Hiên ngắt lời hắn, "Đoan Vương là huynh đệ ruột của trẫm, trẫm tin y nhất định sẽ đem về chiến thắng vang dội cho trẫm. Ngọc Sâm, ngươi nói đúng không?"
Hắn ngồi trên ngai vàng cao chót vót, mỉm cười nhìn Yến Ngọc Sâm lặng thinh dưới thềm ngọc.
Trong lòng hắn biết rõ trận chiến này thật ra cũng không khó đánh. Biên cảnh có Lý Phương tọa trấn, chỉ cần nhiều tinh binh và lương thảo thì đánh bại Bắc Nhung không thành vấn đề.
Nhưng sa trường đao kiếm không có mắt, mũi tên như mưa, muốn toàn thân trở về cũng không dễ.
Huống hồ việc này đúng như Lưu các lão nói, võ công giỏi không có nghĩa là có thể chỉ huy tác chiến. Dù Yến Ngọc Sâm có thể sống sót trên chiến trường thì chỉ cần gán cho y tội danh thống soái bất lực làm hỏng quân cơ, muốn xử lý y sẽ hết sức dễ dàng.
Yến Ngọc Sâm ngẩng đầu đối diện với ánh mắt u ám của thiên tử trên ngai vàng.
Ánh mắt hai người yên lặng giao nhau giữa không trung, mang theo căm hận và đối địch mà trong lòng ai cũng biết rõ.
"Thần tuân chỉ." Yến Ngọc Sâm chắp tay nhận lệnh, từng chữ âm vang, "Nhất định sẽ không phụ Thánh thượng giao phó."
——
Sau khi Đường Cửu nghe tin thì lập tức bùng nổ.
Hắn biết Yến Ngọc Sâm thâm tàng bất lộ bản lĩnh cao cường, nhưng xưa nay chinh chiến mấy ai trở về! Có lợi hại đến đâu thì cũng khó bảo đảm trong thiên quân vạn mã không tổn hại một sợi tóc.
Rõ ràng Yến Ngọc Hiên muốn mượn cơ hội này để hại chết Yến Ngọc Sâm!
Vì tình hình chiến đấu ở tiền tuyến khẩn cấp, ngày hôm sau năm vạn đại quân phải xuất phát ngay, Đường Cửu không gặp được Yến Ngọc Sâm lần cuối trước khi xuất chinh nên trong lòng như có lửa đốt.
Đêm trước khi đại quân xuất phát, Đường Cửu trằn trọc không ngủ, nằm trên giường mở to mắt nhìn màn đêm, dỏng tai nghe tiếng đồng hồ nước thầm tính thời gian. Vào khoảng canh ba, không gian tĩnh mịch chợt vang lên một tiếng động nhỏ, Đường Cửu ngồi bật dậy, trong bóng đêm được người kia ôm chặt vào lòng.
Cái ôm này lạnh lẽo thô ráp hơn trước kia vì có áo giáp ngăn trở. Hốc mắt Đường Cửu lập tức ẩm ướt, duỗi tay ra ôm chặt nam nhân, thanh âm gấp gáp nghẹn ngào: "Nhất định phải đi sao?"
"Ta sẽ trở về." Yến Ngọc Sâm dùng sức vuốt ve gương mặt hắn, truyền nhiệt độ nóng ấm từ lòng bàn tay sang cho hắn, "Vì ngươi ta nhất định sẽ bình an trở về. Chăm sóc mình thật tốt rồi chờ ta nhé."
Đường Cửu nức nở gật đầu, sau đó bị nam nhân hôn vội vàng. Đường Cửu ôm cổ nam nhân, không quan tâm có ngạt thở khó chịu hay không, dùng hết sức lực nghênh đón y.
Cuối cùng nam nhân mút mạnh môi hắn một cái rồi yên lặng quay người biến mất trong đêm.
Đường Cửu sờ lên bờ môi nóng như lửa, lần đầu tiên cảm thấy căm hận Yến Ngọc Hiên tột độ.
Trước kia hắn ghét Yến Ngọc Hiên chỉ vì hắn có tiêu chuẩn đạo đức của người bình thường nên cảm thấy phẫn nộ không thể nào chấp nhận được hành động của tra công. Nhưng bây giờ hắn thật sự căm hận từ tận đáy lòng.
Yến Ngọc Hiên đã vượt qua ranh giới cuối cùng của hắn, muốn hãm hại người hắn thích.
Đường Cửu ngồi thẳng dậy, đôi mắt long lên trong bóng tối, nước mắt thấm đẫm sự hung ác lạnh lùng của một con sói.
——
Cả Đại Lương đều không rõ tại sao Hoàng thượng nhất định phải chọn Đoan Vương xuất chinh, cũng chẳng ai tin vị vương gia thường ngày chỉ biết chọi gà cưỡi ngựa, tầm hoan tác nhạc này có thể lãnh đạo tướng sĩ thắng trận. Nghe nói hôm đó Đoan Vương dẫn quân ra khỏi thành, trên đường có vô số nữ nhi chưa xuất giá cầm khăn rưng rưng đưa tiễn, bởi vì ai cũng nghĩ binh sĩ tuấn lãng nhất kinh thành này sẽ không về được nữa.
Nhưng mấy ngày tiếp theo từ tiền tuyến báo về toàn tin chiến thắng.
Quân của Đoan Vương trên đường ra tiền tuyến bị tinh binh Bắc Nhung mai phục, chỉ huy gặp nguy hiểm không hề hoảng loạn, đánh tan binh sĩ Bắc Nhung và bắt sống đệ nhất mãnh tướng Cách Nhĩ Đồ là thủ hạ của Nhật Mạch.
Hôm sau Đoan Vương và tướng quân Lý Phương tập hợp thành công, lợi dụng tin tức mấu chốt từ miệng Cách Nhĩ Đồ để ban đêm đánh úp trại địch, thiêu hủy kho lúa ít ỏi của Bắc Nhung.
Ngày thứ mười lăm, Bắc Nhung hết cạn lương thực, thủ lĩnh Nhật Mạch dẫn mấy vạn quân Bắc Nhung tử chiến đến cùng, bị quân Đại Lương đánh tan tác dưới núi Thiên Khung. Đoan Vương thừa thắng xông lên bắn rơi Nhật Mạch xuống ngựa rồi tự tay chém đầu kẻ gây chiến.
Mười tám ngày sau, Bắc Nhung đầu hàng, phái sứ giả gửi thư cam kết trong vòng mười năm sẽ không xâm phạm Đại Lương.
Tin tức truyền về kinh thành, cả triều đình lẫn dân chúng đều vui mừng, khen ngợi Đoan Vương không dứt lời. Chỉ có một kẻ dù thế nào cũng không tin được kết quả này, tức giận gạt hết tấu chương xuống đất.
"Y thế mà có thể đánh thắng...... Y quả nhiên vẫn luôn giấu tài!"
Trước đó Yến Ngọc Hiên chỉ mang lòng cảnh giác với đệ đệ này, nhưng bây giờ đã cảm nhận được áp lực và uy hiếp to lớn.
Người này nếu không trừ khử ắt sẽ thành họa lớn!
Yến Ngọc Hiên nôn nóng đi tới đi lui trong ngự thư phòng, sau đó giơ tay ra hiệu.
Mấy tên ám vệ sát thủ yên lặng không một tiếng động xuất hiện trước mặt hắn, cúi đầu chờ lệnh.
"Các ngươi là lưỡi đao của ta, nuôi các ngươi lâu như vậy, giờ cũng nên ra khỏi vỏ rồi." Yến Ngọc Hiên hung tợn nói, "Đi đi. Đoan Vương đang trên đường về kinh, tuyệt đối đừng để y có cơ hội bước vào cổng thành!"
"Vâng!"
Nếu không phải mỗi lần hắn gặp rắc rối đều diễn sâu trước mặt cha hắn, ví dụ như "Lần này con thi tiếng Anh đạt điểm tiêu chuẩn đấy (mặc dù chỉ là đậu vớt)", "Bình hoa cổ trị giá một trăm năm mươi vạn tệ của cha đúng là bị mèo trong nhà làm vỡ đấy ạ," "Chiếc xe cha vừa mua kia không phải do con làm trầy đâu, chắc vì nó đắt quá nên sinh ra trí tuệ nhân tạo nửa đêm tự lái ra đường đụng người đấy ạ," bla bla bla, cộng thêm tuyệt kỹ nói dối không hề chột dạ mặt không biến sắc, thì chắc giờ hắn đã lộ tẩy trước mặt Yến Ngọc Hiên.
Trên thực tế hắn chỉ lộ ra vẻ mặt nghi hoặc đúng mực: "Sao cơ?"
Yến Ngọc Hiên chú ý đến mỗi thay đổi biểu cảm nhỏ nhất trên mặt hắn, tựa như đang thăm dò xem hắn có thật sự không biết gì hay không: "Phủ Đoan Vương cách hoàng cung khá xa, đêm hôm khuya khoắt y nghe tin Trường Nhạc Cung bị cháy thì lập tức ra roi thúc ngựa chạy vội vào cung. Trẫm đoán cho dù huynh đệ ruột thịt của y gặp nguy hiểm thì y cũng chưa chắc đã gấp gáp như vậy, sao hết lần này tới lần khác lại lo lắng cho ngươi thế?"
"Huống chi y còn mạo hiểm thân mình, là thân vương tôn quý mà lại liều chết xông vào đám cháy đem ngươi ra ngoài. Dù có vội vã cứu người thì cử chỉ này của y cũng hết sức bất thường."
"...... Thần nghĩ có lẽ bệ hạ lo lắng quá mức rồi." Đường Cửu hơi nhíu mày, "Đoan Vương có võ công cao cường, y chỉ làm việc người khác không làm được mà thôi."
"Lưu Bình Lâu khinh công cũng không kém, sao hắn không lập tức xông vào đám cháy cứu ngươi?"
Đường Cửu: "......" Lưu Bình Lâu, đột nhiên muốn đánh ngươi làm sao bây giờ.
"Cẩn Chi, nam nhân hiểu rõ nam nhân nhất." Yến Ngọc Hiên chậm rãi nói, "Từ lúc y cõng ngươi ra, còn xốc lên quần áo để kiểm tra tình trạng của ngươi, nhìn ánh mắt kia trẫm đã xác định rồi."
Sắc mặt Yến Ngọc Hiên dần lạnh đi, "Trẫm chưa từng nghĩ đệ đệ tốt này của trẫm lại có ý đồ với ngươi."
Đường Cửu nắm chặt bàn tay, nghiêm nghị nói: "Bệ hạ minh giám, thần và Đoan Vương hoàn toàn trong sạch......"
"Dĩ nhiên trẫm không hề nghi ngờ ngươi." Thấy ánh mắt đau lòng vì không được tin tưởng của người trước mặt, Yến Ngọc Hiên vội nói, ôn nhu vỗ vai hắn trấn an, "Tình ý của Cẩn Chi dành cho trẫm, trẫm còn không rõ hay sao? Đừng sợ, việc này chẳng liên quan gì tới ngươi, trẫm tuyệt đối sẽ không giận lây sang ngươi đâu."
Lời này của Yến Ngọc Hiên là thật lòng. Trong lòng hắn, đệ đệ có thể phản bội, đại thần có thể phản bội, cấm vệ bên cạnh cũng có thể phản bội, duy chỉ có Lâm Cẩn Chi sẽ không phản bội hắn.
Đây chính là người nhiều lần dùng tính mạng của mình để bảo vệ hắn, yêu thương hắn.
Yến Ngọc Hiên chợt thấy may mắn vì đã sớm thấy rõ bộ mặt thật của Thẩm Kha, nhờ vậy đời này mới không bỏ lỡ đúng người.
Đường Cửu: "Vậy bệ hạ định xử lý Đoan Vương thế nào?"
Yến Ngọc Hiên mỉm cười khiến người ta lạnh gáy.
"Có ý đồ với trẫm, còn tơ tưởng Hoàng hậu của trẫm, loại tặc tử phạm thượng này còn giữ lại làm gì?"
——
Không đợi Đường Cửu nghĩ cách để Tiểu Thuận Tử truyền tin ra ngoài cung thì quân đội ở phương Bắc đột nhiên báo tin khẩn cấp.
Yến Ngọc Hiên sầm mặt: "Bắc Nhung lại tấn công à?"
"Vâng!" Tướng sĩ báo tin nói, "Bây giờ vào thu, đồng cỏ phương Bắc bắt đầu khô héo, kỵ binh Bắc Nhung gần đây liên tục tràn xuống phương Nam cướp bóc, dân chúng ở biên trấn khổ không thể tả. Ba vạn lính biên phòng bình thường canh giữ thừa thãi nhưng khi chiến sự khẩn cấp lại chẳng thấm vào đâu, tướng quân Lý Phương phái thuộc hạ về kinh báo rõ tình hình, thỉnh cầu triều đình phát binh tiếp viện!"
Bắc Nhung là dân tộc du mục phương Bắc, dựa vào đồng cỏ và nguồn nước để sinh tồn, dân chúng hung hãn thiện chiến, nhờ có ưu thế cưỡi ngựa nhanh nhẹn linh hoạt nên thường xuyên xâm lược quấy rối biên trấn phương Bắc khiến dân chúng và triều đình phiền toái vô cùng. Lúc Yến Ngọc Hiên mới kế vị đã từng ngự giá thân chinh Bắc Nhung chém đầu thủ lĩnh Gia Nhĩ Mã, từ đó Bắc Nhung nhận ra sức mạnh của người Trung Nguyên nên không dám tự tiện xâm chiếm nữa. Nhưng tính hoang dã và hiếu chiến chảy trong huyết mạch của bọn hắn qua nhiều thế hệ lại không cách nào xóa bỏ. Sau khi em trai ruột của Gia Nhĩ Mã là Nhật Mạch kế nhiệm chức thủ lĩnh, nghỉ ngơi dưỡng sức ba năm lại bắt đầu rục rịch manh động.
Ngày hôm sau tảo triều, Yến Ngọc Hiên bàn đến chuyện này. Đám đại thần cũng đã sớm nghe được tin tức nhưng không hề hoảng sợ. Nước Đại Lương cường thịnh, từ lâu quân đội đã không còn suy nhược yếu kém như trước nên thừa sức đối phó với Bắc Nhung.
Nhưng câu kế tiếp của Hoàng đế lại khiến mọi triều thần giật mình.
"Bắc Nhung nhiều lần khiêu khích Đại Lương ta, không thể nhân nhượng được nữa. Trẫm đã quyết định phong Đoan Vương làm Tuyên Uy tướng quân, đích thân dẫn năm vạn tinh binh xuất phát ra tiền tuyến chi viện cho lính biên phòng, thay trẫm dẹp yên quân địch!"
Lời này vừa nói ra thì chúng thần đều biến sắc, có lão thần quỳ xuống dập đầu: "Thần xin bệ hạ nghĩ lại ạ!"
Yến Ngọc Hiên liếc mắt: "Lưu các lão có gì dị nghị?"
"Bẩm Hoàng thượng," Lưu các lão khẩn thiết nói, "Đại Lương chúng ta dân giàu nước mạnh, phương Bắc chỉ là tộc nhỏ man di hèn mọn như cỏ dại dưới gốc đại thụ, sỏi đá dưới chân núi, thắng bại mạnh yếu đã định sẵn. Nhưng thần nghĩ tuyệt đối không thể khinh địch! Sa trường không phải sân chơi, Đoan Vương còn trẻ, lại không có kinh nghiệm dẫn quân, thực sự không phải người thích hợp đâu ạ!"
Chúng thần nhao nhao phụ họa.
Yến Ngọc Hiên lại cười, "Lưu các lão nói sai rồi. Năm xưa trẫm thân chinh Bắc Nhung chẳng phải cũng bằng tuổi Đoan Vương bây giờ sao? Đoan Vương đúng là còn trẻ nhưng lại có võ nghệ cao cường, chắc hẳn các ái khanh cũng đã biết. Với bản lĩnh của y hoàn toàn có thể gánh vác trọng trách này."
Lưu các lão lại lắc đầu, vẫn tận tình khuyên bảo: "Người giỏi võ chưa hẳn đã có thể dẫn quân tác chiến! Thần nghĩ trong triều có người thích hợp hơn Đoan Vương....."
"Đủ rồi, ý trẫm đã quyết." Yến Ngọc Hiên ngắt lời hắn, "Đoan Vương là huynh đệ ruột của trẫm, trẫm tin y nhất định sẽ đem về chiến thắng vang dội cho trẫm. Ngọc Sâm, ngươi nói đúng không?"
Hắn ngồi trên ngai vàng cao chót vót, mỉm cười nhìn Yến Ngọc Sâm lặng thinh dưới thềm ngọc.
Trong lòng hắn biết rõ trận chiến này thật ra cũng không khó đánh. Biên cảnh có Lý Phương tọa trấn, chỉ cần nhiều tinh binh và lương thảo thì đánh bại Bắc Nhung không thành vấn đề.
Nhưng sa trường đao kiếm không có mắt, mũi tên như mưa, muốn toàn thân trở về cũng không dễ.
Huống hồ việc này đúng như Lưu các lão nói, võ công giỏi không có nghĩa là có thể chỉ huy tác chiến. Dù Yến Ngọc Sâm có thể sống sót trên chiến trường thì chỉ cần gán cho y tội danh thống soái bất lực làm hỏng quân cơ, muốn xử lý y sẽ hết sức dễ dàng.
Yến Ngọc Sâm ngẩng đầu đối diện với ánh mắt u ám của thiên tử trên ngai vàng.
Ánh mắt hai người yên lặng giao nhau giữa không trung, mang theo căm hận và đối địch mà trong lòng ai cũng biết rõ.
"Thần tuân chỉ." Yến Ngọc Sâm chắp tay nhận lệnh, từng chữ âm vang, "Nhất định sẽ không phụ Thánh thượng giao phó."
——
Sau khi Đường Cửu nghe tin thì lập tức bùng nổ.
Hắn biết Yến Ngọc Sâm thâm tàng bất lộ bản lĩnh cao cường, nhưng xưa nay chinh chiến mấy ai trở về! Có lợi hại đến đâu thì cũng khó bảo đảm trong thiên quân vạn mã không tổn hại một sợi tóc.
Rõ ràng Yến Ngọc Hiên muốn mượn cơ hội này để hại chết Yến Ngọc Sâm!
Vì tình hình chiến đấu ở tiền tuyến khẩn cấp, ngày hôm sau năm vạn đại quân phải xuất phát ngay, Đường Cửu không gặp được Yến Ngọc Sâm lần cuối trước khi xuất chinh nên trong lòng như có lửa đốt.
Đêm trước khi đại quân xuất phát, Đường Cửu trằn trọc không ngủ, nằm trên giường mở to mắt nhìn màn đêm, dỏng tai nghe tiếng đồng hồ nước thầm tính thời gian. Vào khoảng canh ba, không gian tĩnh mịch chợt vang lên một tiếng động nhỏ, Đường Cửu ngồi bật dậy, trong bóng đêm được người kia ôm chặt vào lòng.
Cái ôm này lạnh lẽo thô ráp hơn trước kia vì có áo giáp ngăn trở. Hốc mắt Đường Cửu lập tức ẩm ướt, duỗi tay ra ôm chặt nam nhân, thanh âm gấp gáp nghẹn ngào: "Nhất định phải đi sao?"
"Ta sẽ trở về." Yến Ngọc Sâm dùng sức vuốt ve gương mặt hắn, truyền nhiệt độ nóng ấm từ lòng bàn tay sang cho hắn, "Vì ngươi ta nhất định sẽ bình an trở về. Chăm sóc mình thật tốt rồi chờ ta nhé."
Đường Cửu nức nở gật đầu, sau đó bị nam nhân hôn vội vàng. Đường Cửu ôm cổ nam nhân, không quan tâm có ngạt thở khó chịu hay không, dùng hết sức lực nghênh đón y.
Cuối cùng nam nhân mút mạnh môi hắn một cái rồi yên lặng quay người biến mất trong đêm.
Đường Cửu sờ lên bờ môi nóng như lửa, lần đầu tiên cảm thấy căm hận Yến Ngọc Hiên tột độ.
Trước kia hắn ghét Yến Ngọc Hiên chỉ vì hắn có tiêu chuẩn đạo đức của người bình thường nên cảm thấy phẫn nộ không thể nào chấp nhận được hành động của tra công. Nhưng bây giờ hắn thật sự căm hận từ tận đáy lòng.
Yến Ngọc Hiên đã vượt qua ranh giới cuối cùng của hắn, muốn hãm hại người hắn thích.
Đường Cửu ngồi thẳng dậy, đôi mắt long lên trong bóng tối, nước mắt thấm đẫm sự hung ác lạnh lùng của một con sói.
——
Cả Đại Lương đều không rõ tại sao Hoàng thượng nhất định phải chọn Đoan Vương xuất chinh, cũng chẳng ai tin vị vương gia thường ngày chỉ biết chọi gà cưỡi ngựa, tầm hoan tác nhạc này có thể lãnh đạo tướng sĩ thắng trận. Nghe nói hôm đó Đoan Vương dẫn quân ra khỏi thành, trên đường có vô số nữ nhi chưa xuất giá cầm khăn rưng rưng đưa tiễn, bởi vì ai cũng nghĩ binh sĩ tuấn lãng nhất kinh thành này sẽ không về được nữa.
Nhưng mấy ngày tiếp theo từ tiền tuyến báo về toàn tin chiến thắng.
Quân của Đoan Vương trên đường ra tiền tuyến bị tinh binh Bắc Nhung mai phục, chỉ huy gặp nguy hiểm không hề hoảng loạn, đánh tan binh sĩ Bắc Nhung và bắt sống đệ nhất mãnh tướng Cách Nhĩ Đồ là thủ hạ của Nhật Mạch.
Hôm sau Đoan Vương và tướng quân Lý Phương tập hợp thành công, lợi dụng tin tức mấu chốt từ miệng Cách Nhĩ Đồ để ban đêm đánh úp trại địch, thiêu hủy kho lúa ít ỏi của Bắc Nhung.
Ngày thứ mười lăm, Bắc Nhung hết cạn lương thực, thủ lĩnh Nhật Mạch dẫn mấy vạn quân Bắc Nhung tử chiến đến cùng, bị quân Đại Lương đánh tan tác dưới núi Thiên Khung. Đoan Vương thừa thắng xông lên bắn rơi Nhật Mạch xuống ngựa rồi tự tay chém đầu kẻ gây chiến.
Mười tám ngày sau, Bắc Nhung đầu hàng, phái sứ giả gửi thư cam kết trong vòng mười năm sẽ không xâm phạm Đại Lương.
Tin tức truyền về kinh thành, cả triều đình lẫn dân chúng đều vui mừng, khen ngợi Đoan Vương không dứt lời. Chỉ có một kẻ dù thế nào cũng không tin được kết quả này, tức giận gạt hết tấu chương xuống đất.
"Y thế mà có thể đánh thắng...... Y quả nhiên vẫn luôn giấu tài!"
Trước đó Yến Ngọc Hiên chỉ mang lòng cảnh giác với đệ đệ này, nhưng bây giờ đã cảm nhận được áp lực và uy hiếp to lớn.
Người này nếu không trừ khử ắt sẽ thành họa lớn!
Yến Ngọc Hiên nôn nóng đi tới đi lui trong ngự thư phòng, sau đó giơ tay ra hiệu.
Mấy tên ám vệ sát thủ yên lặng không một tiếng động xuất hiện trước mặt hắn, cúi đầu chờ lệnh.
"Các ngươi là lưỡi đao của ta, nuôi các ngươi lâu như vậy, giờ cũng nên ra khỏi vỏ rồi." Yến Ngọc Hiên hung tợn nói, "Đi đi. Đoan Vương đang trên đường về kinh, tuyệt đối đừng để y có cơ hội bước vào cổng thành!"
"Vâng!"
Bình luận facebook