Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7-5
Glenda cũng im lặng, để cho hắn tự băng bó nhưng những băng gạc lộn xộn càng khiến anh căng thẳng hơn rất nhiều. Băng bó kiểu gì mà không thấy ngăn máu mà còn chảy nhiều hơn nữa là sao.
Venn cuối cùng không nhịn được nữa, tháo xong đồ bảo hộ ra kéo hắn vào phòng chỉ huy trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Sự lạnh nhạt của thiếu tướng khiến mọi người đều nín thin thít, không dám lên tiếng, chỉ hy vọng y sẽ không nổi giận hay làm gì hắn thôi. Dù gì cũng là ân nhân mà nhỉ.
Venn kéo những mảnh băng gạc được quấn vụng về mà hạ mình, chăm chú quan sát vết thương sau đó lại nhẹ tay quấn từ từ quanh bắp chân đã rỉ máu. Ở phần bàn tay bị cắt thành nhiều đường càng cẩn thận hơn, bôi thuốc lại băng bó, có thể nói là hết sức dịu dàng, thậm chí đến cuối còn không thể hận mà chịu những vết thương này thay thế cho hắn.
Đến khi y ngẩng đầu lên nhìn lại trực tiếp đối diện với đôi mắt sáng như sao trời của người đối diện khiến Venn cau mày, bất giác sờ lên vết sẹo của mình, bình thường y có thể mặc kệ người khác nghĩ gì nhưng khi đối diện với đôi mắt sáng như sao trời ấy, Venn lại có phần bối rối và có chút... tự ti về bản thân mình.
- "Thiếu tướng Venn, cảm ơn anh"- Sở Ngạn cười cười nhịn đau ngồi dậy, đi ra khỏi cửa, trước khi rời đi cũng quên thức tỉnh người nào đó đang mãi chìm trong thần trí của bản thân mình.
Venn hướng về alpha thanh tú đang từng bước khập khiễng đi ra, sau mấy giây đấu tranh nội tâm cũng ấp úng lên tiếng -"Cậu vẫn nên ở trong đây nghỉ ngơi, xem như tôi cảm ơn cậu đã cứu tôi"-
Sở Ngạn khép hờ đôi môi, vờ nghĩ nghĩ một chút mới e dè cẩn thận hỏi -"Sẽ không làm phiền thiếu tướng chứ?"-
Lần đầu trong đời Venn cảm thấy tim mình đập nhanh như vậy, đã tự dặn lòng người trước mắt là alpha không thể có ý đồ được. Nhưng đến cuối vẫn không kiểm soát được mà chạy trốn -"Không phiền, tôi ra ngoài điều hành quan sát tình hình tiếp, cậu cứ nghỉ ngơi đi"-
- "À, thiếu tướng..."- Sở Ngạn thấy y sắp đi, vội vàng kéo tay y lại, dùng băng gạc vụng về băng bó phần ngón tay lúc nãy bị va phải mạn thuyền mà không ai phát hiện -"Hãy chăm sóc bản thân mình nữa"-
Với cương vị là thiếu tướng, Venn đều là người hy sinh đầu tiên, những vết thương nhỏ nhặt này... Từ lâu đã không còn là vấn đề đối với y nữa rồi. Nhưng Venn vẫn gật đầu rồi mới rời khỏi.
Sau khi trong phòng này không còn ai, Sở Ngạn mới nhẹ nhàng điềm tĩnh xoa xoa cổ tay mà hỏi -"Ta đã nói rồi, đứa con số mệnh không cần ta tìm, bọn chúng cũng tự nộp mạng mà"- Lúc nãy khi Venn gặp nạn đã có một thiếu niên muốn xông lên giữ dây nhưng không ngờ đã bị hắn chặn trước rồi. Da hồng răng trắng, người lại nhỏ nhắn, thật cảm phục một omega dám lẫn vào đám alpha trâu bò này.
[Ngươi đừng có lấy làm tự hào, nên nhớ đứa con số mệnh xuất hiện càng gần người thì chứng tỏ tội đồ cũng biết và đang khiêu khích ngươi đấy] - Lucifer cũng dần chú ý, càng về các vị diện sau, bọn chúng đều tự cống nạp mạng mình cho hắn. Đây là tốt hay xấu không ai nói được nhưng phần nhiều đây chính là lời mời thách đấu dành cho vị hung thần trong tam giới này đây.
Sở Ngạn ngả người ra chiếc ghế đằng sau, nhìn vũ trụ sáng lên từng điểm sao nhỏ, lại cười nhạt -"Ngươi có bao giờ thấy ai tham lam có kết quả tốt chưa?"-
[Đâu cần là tham lam, chỉ cần không vừa mắt ngươi thì Minh giới lại hao tổn thêm chén canh Mạnh Bà] - Lucifer bỉu môi, ngoe nguẩy cái đuôi cuộn mình lại, khinh bỉ đáp.
- "Biết điều thì tốt"- Sở Ngạn nhếch mép, lại xoa vào những lớp băng gạc, đôi mắt dần lạnh hơn -"Nhưng... có kẻ không biết đủ thì cái chết vẫn còn quá nhẹ"-
Đối với Sở Ngạn - một hung thần mà nói thì cách hắn thích nhất vẫn là đánh nhanh thắng nhanh, dùng một cái mạng xem như giải quyết xong. Nhưng trong một số trường hợp thì từ từ chọc tiết khi con mồi không biết mới là điều thú vị nhất.
Mà trùng hợp thay, thân phận của nguyên chủ rất thích hợp để hắn đi săn mồi. Marcus luôn được nuôi dạy với tư tưởng phải độc lập, không được ỷ vào quyền thế gia đình và anh chị nhưng đáng tiếc nguyên chủ không có gì ngoài gia thế để thể hiện cả.
[Ngươi để lại chiếc nhẫn đó...]
- "Để cả hai chị em Roy biết được em mình vẫn còn sống"- Sở Ngạn biết tiếp theo gã hoán đổi thân phận kia sẽ làm gì, vẫn là đợi mồi tự chui vào lưới.
•
Venn nhìn ngón tay cái được băng bó không hoàn hảo nhưng trong lòng lại ấm áp rất nhiều, hoàn toàn không để ý đến mọi người xung quanh đang bàn tán về việc y có gì rất lạ.
Đã rất lâu rồi chưa từng có ai quan tâm những điều nhỏ nhặt từ y. Mọi người chỉ cần biết Venn vẫn còn sống, vẫn còn tiếp tục đem mạng mình ra chơi đùa với trùng tộc.
- "Aron sao?"- Sao y lại cảm thấy có gì không chân thật lắm.
Venn cuối cùng không nhịn được nữa, tháo xong đồ bảo hộ ra kéo hắn vào phòng chỉ huy trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Sự lạnh nhạt của thiếu tướng khiến mọi người đều nín thin thít, không dám lên tiếng, chỉ hy vọng y sẽ không nổi giận hay làm gì hắn thôi. Dù gì cũng là ân nhân mà nhỉ.
Venn kéo những mảnh băng gạc được quấn vụng về mà hạ mình, chăm chú quan sát vết thương sau đó lại nhẹ tay quấn từ từ quanh bắp chân đã rỉ máu. Ở phần bàn tay bị cắt thành nhiều đường càng cẩn thận hơn, bôi thuốc lại băng bó, có thể nói là hết sức dịu dàng, thậm chí đến cuối còn không thể hận mà chịu những vết thương này thay thế cho hắn.
Đến khi y ngẩng đầu lên nhìn lại trực tiếp đối diện với đôi mắt sáng như sao trời của người đối diện khiến Venn cau mày, bất giác sờ lên vết sẹo của mình, bình thường y có thể mặc kệ người khác nghĩ gì nhưng khi đối diện với đôi mắt sáng như sao trời ấy, Venn lại có phần bối rối và có chút... tự ti về bản thân mình.
- "Thiếu tướng Venn, cảm ơn anh"- Sở Ngạn cười cười nhịn đau ngồi dậy, đi ra khỏi cửa, trước khi rời đi cũng quên thức tỉnh người nào đó đang mãi chìm trong thần trí của bản thân mình.
Venn hướng về alpha thanh tú đang từng bước khập khiễng đi ra, sau mấy giây đấu tranh nội tâm cũng ấp úng lên tiếng -"Cậu vẫn nên ở trong đây nghỉ ngơi, xem như tôi cảm ơn cậu đã cứu tôi"-
Sở Ngạn khép hờ đôi môi, vờ nghĩ nghĩ một chút mới e dè cẩn thận hỏi -"Sẽ không làm phiền thiếu tướng chứ?"-
Lần đầu trong đời Venn cảm thấy tim mình đập nhanh như vậy, đã tự dặn lòng người trước mắt là alpha không thể có ý đồ được. Nhưng đến cuối vẫn không kiểm soát được mà chạy trốn -"Không phiền, tôi ra ngoài điều hành quan sát tình hình tiếp, cậu cứ nghỉ ngơi đi"-
- "À, thiếu tướng..."- Sở Ngạn thấy y sắp đi, vội vàng kéo tay y lại, dùng băng gạc vụng về băng bó phần ngón tay lúc nãy bị va phải mạn thuyền mà không ai phát hiện -"Hãy chăm sóc bản thân mình nữa"-
Với cương vị là thiếu tướng, Venn đều là người hy sinh đầu tiên, những vết thương nhỏ nhặt này... Từ lâu đã không còn là vấn đề đối với y nữa rồi. Nhưng Venn vẫn gật đầu rồi mới rời khỏi.
Sau khi trong phòng này không còn ai, Sở Ngạn mới nhẹ nhàng điềm tĩnh xoa xoa cổ tay mà hỏi -"Ta đã nói rồi, đứa con số mệnh không cần ta tìm, bọn chúng cũng tự nộp mạng mà"- Lúc nãy khi Venn gặp nạn đã có một thiếu niên muốn xông lên giữ dây nhưng không ngờ đã bị hắn chặn trước rồi. Da hồng răng trắng, người lại nhỏ nhắn, thật cảm phục một omega dám lẫn vào đám alpha trâu bò này.
[Ngươi đừng có lấy làm tự hào, nên nhớ đứa con số mệnh xuất hiện càng gần người thì chứng tỏ tội đồ cũng biết và đang khiêu khích ngươi đấy] - Lucifer cũng dần chú ý, càng về các vị diện sau, bọn chúng đều tự cống nạp mạng mình cho hắn. Đây là tốt hay xấu không ai nói được nhưng phần nhiều đây chính là lời mời thách đấu dành cho vị hung thần trong tam giới này đây.
Sở Ngạn ngả người ra chiếc ghế đằng sau, nhìn vũ trụ sáng lên từng điểm sao nhỏ, lại cười nhạt -"Ngươi có bao giờ thấy ai tham lam có kết quả tốt chưa?"-
[Đâu cần là tham lam, chỉ cần không vừa mắt ngươi thì Minh giới lại hao tổn thêm chén canh Mạnh Bà] - Lucifer bỉu môi, ngoe nguẩy cái đuôi cuộn mình lại, khinh bỉ đáp.
- "Biết điều thì tốt"- Sở Ngạn nhếch mép, lại xoa vào những lớp băng gạc, đôi mắt dần lạnh hơn -"Nhưng... có kẻ không biết đủ thì cái chết vẫn còn quá nhẹ"-
Đối với Sở Ngạn - một hung thần mà nói thì cách hắn thích nhất vẫn là đánh nhanh thắng nhanh, dùng một cái mạng xem như giải quyết xong. Nhưng trong một số trường hợp thì từ từ chọc tiết khi con mồi không biết mới là điều thú vị nhất.
Mà trùng hợp thay, thân phận của nguyên chủ rất thích hợp để hắn đi săn mồi. Marcus luôn được nuôi dạy với tư tưởng phải độc lập, không được ỷ vào quyền thế gia đình và anh chị nhưng đáng tiếc nguyên chủ không có gì ngoài gia thế để thể hiện cả.
[Ngươi để lại chiếc nhẫn đó...]
- "Để cả hai chị em Roy biết được em mình vẫn còn sống"- Sở Ngạn biết tiếp theo gã hoán đổi thân phận kia sẽ làm gì, vẫn là đợi mồi tự chui vào lưới.
•
Venn nhìn ngón tay cái được băng bó không hoàn hảo nhưng trong lòng lại ấm áp rất nhiều, hoàn toàn không để ý đến mọi người xung quanh đang bàn tán về việc y có gì rất lạ.
Đã rất lâu rồi chưa từng có ai quan tâm những điều nhỏ nhặt từ y. Mọi người chỉ cần biết Venn vẫn còn sống, vẫn còn tiếp tục đem mạng mình ra chơi đùa với trùng tộc.
- "Aron sao?"- Sao y lại cảm thấy có gì không chân thật lắm.
Bình luận facebook