Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4-6
Mây vờn loạn vũ, Sở Ngạn được Khuynh Tử Minh đặt lên giường tre, hơi thở càn quấy không kiểm soát được mà phập phồng từng đợt.
Sở Ngạn đưa tay chạm vào bờ ngực rắn chắc, khoái cảm từ trong linh hồn dâng trào như thủy triều khiến cho Sở Ngạn đứng trước y không cần xuân dược cũng tự xuất phát ham muốn.
- "Tiểu hồ ly, đừng gấp gáp"- Khuynh Tử Minh vuốt ve làn da trắng nõn, thấy đôi mắt tràn đây khao khát của hắn không khỏi bật cười mà an ủi hắn.
Sở Ngạn mơ màng gật đầu, hiện tại hắn đã bị dục vọng chi phối, có thể đã mềm oặt, ngoài trừ cái miệng lâu lâu bị kích thích mà phát ra những thanh âm kiều diễm thì tứ chi đều bám vào vạt áo của y, mặc cho người nào đó điều khiển.
Khuynh Tử Minh nâng cả cơ thể của hắn lên, đặt hắn dựa vào vòng tay của mình mà bắt đầu hôn xuống. Những vết hôn rải dọc xương quai xanh nổi bật trên làn da trắng càng khiến sự nóng bóng của nhục dục bùng cháy.
- "Ngoan, thả lỏng một chút"- Y híp mắt một tay đưa đến vùng tư mật, một tay vẫn không ngừng xoa nắn nhũ hoa đã bị chà đạp đến sưng đỏ lên một vòng.
Sở Ngạn cắn cắn môi, làm theo lời y nói, từ từ thả lỏng để một vật ngoại lai xâm nhập. Y khẽ hôn lên môi hắn tựa như một lời khen thưởng. Tay vẫn không lưu động để tràng bích chặt chẽ được nới lỏng.
Dưới ngọn nến bập bùng, sự xâm nhập mạnh mẽ khiến hắn hoàn toàn mất đi lý trí lẫn khả năng đáp trả mà dựa vào bản năng dục vọng phối hợp cùng người đang giao hoan cùng mình.
- "Tiểu hồ ly, giữa long dương đồ cùng ta, ai mới là nhất?"- Đôi tay thô ráp lại luồn vào vùng eo của hắn mà nắn nắn đến khi hai bên đều tím hòa đỏ.
Hắn vẫn đang chìm đắm trong nhục dục còn chưa hiểu được hết lời của y thì một lần đỉnh trúng hồng tâm khiến hắn vô thức rên rỉ một tiếng lớn, ý thức nếu không trả lời thì tốc độ sẽ ngày một nhanh, hắn run rẩy trong cơn sóng thần dữ dội mà đáp -"Đương nhiên... là ngươi..."-
- "Tiểu hồ ly, đêm còn dài, tư thê trong long dương đồ còn nhiều, đêm nay ta cùng ngươi sẽ trải nghiệm dần dần"- Khuynh Tử Minh liếm môi, đem người nâng lên khiến cho trụ trời vào một lúc một sâu.
Đáng chết, quả nhiên họa từ thân...
[...] - Ngu thì chết chứ bệnh tật gì.
•
Đến khi màn đêm kết thúc nhường chỗ cho ánh sáng thì Sở Ngạn đã ngất từ lâu, cả cơ thể không nơi nào không có dấu chủ quyền. Quan sát kiệt tác của mình, Khuynh Tử Minh lại dâng lên một suy nghĩ biến thái chính là muốn đánh dấu hết toàn bộ trên cơ thể người này, biến người trở thành duy nhất của một mình y.
Khuynh Tử Minh tìm một lúc sau thì lấy ra được bình dược lớn, thấy người trong lòng vẫn đang ngủ say mà nhẹ nhàng bôi dược cho hắn, lại nhìn đến chồng long dương đồ trên bàn, lòng thầm thở dài. Ngoài trừ y ra thì y thật sự không muốn hắn nhìn thấy hay tiếp xúc với bất kỳ ai cả.
Quả nhiên đúng như sư tôn nói, chướng ngại lớn nhất để phi thăng chính là ái tình. Nhưng đã có được người mình muốn cùng đi hết quãng đời này thì ước mộng trường sinh vĩnh hằng chỉ là hư vô mà thôi.
•
Đến Sở Ngạn tỉnh lại, sắc trời đã ngã vàng cam, hương thơm ngây ngất của cháo khiến cho cái bụng đói meo lại biểu tình.
Khoác hờ áo bào, tìm đến gian bếp sau. Trông thấy bóng dáng vị trích tiên không nhuốm bụi trần đang loay hoay nấu cháo, bên trên còn một ít táo khô đỏ, quả nhiên rất dụng tâm.
Khuynh Tử Minh đang nếm cháo, một lực đạo thế mà nhào vào lưng y khiến cho một chốc nữa nồi cháo cũng đi tong. Y nhíu mày quay đầu thì lại bắt gặp đôi mắt ươn ướt tỏ vẻ đáng thương khiến cho trách cũng không nỡ trách chỉ đành xoa đầu hắn -"Đừng phá, sức khỏe chưa hồi phục đâu"-
- "Ta phải đi"- Sở Ngạn không đáp lại y, chỉ nhẹ nhàng nói ra ba từ.
Khuynh Tử Minh vừa nghe ba từ này, tức khắc vẻ mặt đanh lại, đem hắn ngồi lên cánh tay, bắt hắn đối mặt với mình -"Muốn đi đâu?"-
- "... Không có gì, ta chỉ về xử lý một số chuyện mà thôi"- Sở Ngạn hôn hôn lên môi y khẽ thì thầm.
Vẻ mặt của dần dãn ra, từng thìa từng thìa đút cho hắn -"Sau này ở cùng ta"-
Hắn đưa tay chạm vào khuôn mặt hoàn mỹ kia bật cười -"Đương nhiên, ta nhất định sẽ ở cùng ngươi nhưng... "-
- "Nhưng..."- Y nhướn mày chờ đợi câu tiếp theo.
- "Có phải sắp tới sẽ thanh lọc một ít đệ tử 'vô ích' trong tông môn không?"- Sở Ngạn đảo mắt, nhớ lại những lời bàn tán hôm trước.
Khuynh Tử Minh gật đầu, tựa như không mấy quan tâm. Y không cần nhận đệ tử, cũng chẳng cần kẻ xen vào cuộc sống tại thất sơn, có hương của người lạ sẽ khiến y buồn nôn mất Nên những lần thanh lọc để tìm ra đồ đệ có tư chất tốt và loại bỏ đồ đệ tư chất xấu, y chưa từng đến.
- "Lần này hãy đến, nếu không ta thật sự phải đánh với cả Long Thiên môn để cướp người đấy"- Hắn rũ mi đầy rẫy sự toan tính.
[...] - Cái này chính là lợi dụng quan hệ?
Sở Ngạn đưa tay chạm vào bờ ngực rắn chắc, khoái cảm từ trong linh hồn dâng trào như thủy triều khiến cho Sở Ngạn đứng trước y không cần xuân dược cũng tự xuất phát ham muốn.
- "Tiểu hồ ly, đừng gấp gáp"- Khuynh Tử Minh vuốt ve làn da trắng nõn, thấy đôi mắt tràn đây khao khát của hắn không khỏi bật cười mà an ủi hắn.
Sở Ngạn mơ màng gật đầu, hiện tại hắn đã bị dục vọng chi phối, có thể đã mềm oặt, ngoài trừ cái miệng lâu lâu bị kích thích mà phát ra những thanh âm kiều diễm thì tứ chi đều bám vào vạt áo của y, mặc cho người nào đó điều khiển.
Khuynh Tử Minh nâng cả cơ thể của hắn lên, đặt hắn dựa vào vòng tay của mình mà bắt đầu hôn xuống. Những vết hôn rải dọc xương quai xanh nổi bật trên làn da trắng càng khiến sự nóng bóng của nhục dục bùng cháy.
- "Ngoan, thả lỏng một chút"- Y híp mắt một tay đưa đến vùng tư mật, một tay vẫn không ngừng xoa nắn nhũ hoa đã bị chà đạp đến sưng đỏ lên một vòng.
Sở Ngạn cắn cắn môi, làm theo lời y nói, từ từ thả lỏng để một vật ngoại lai xâm nhập. Y khẽ hôn lên môi hắn tựa như một lời khen thưởng. Tay vẫn không lưu động để tràng bích chặt chẽ được nới lỏng.
Dưới ngọn nến bập bùng, sự xâm nhập mạnh mẽ khiến hắn hoàn toàn mất đi lý trí lẫn khả năng đáp trả mà dựa vào bản năng dục vọng phối hợp cùng người đang giao hoan cùng mình.
- "Tiểu hồ ly, giữa long dương đồ cùng ta, ai mới là nhất?"- Đôi tay thô ráp lại luồn vào vùng eo của hắn mà nắn nắn đến khi hai bên đều tím hòa đỏ.
Hắn vẫn đang chìm đắm trong nhục dục còn chưa hiểu được hết lời của y thì một lần đỉnh trúng hồng tâm khiến hắn vô thức rên rỉ một tiếng lớn, ý thức nếu không trả lời thì tốc độ sẽ ngày một nhanh, hắn run rẩy trong cơn sóng thần dữ dội mà đáp -"Đương nhiên... là ngươi..."-
- "Tiểu hồ ly, đêm còn dài, tư thê trong long dương đồ còn nhiều, đêm nay ta cùng ngươi sẽ trải nghiệm dần dần"- Khuynh Tử Minh liếm môi, đem người nâng lên khiến cho trụ trời vào một lúc một sâu.
Đáng chết, quả nhiên họa từ thân...
[...] - Ngu thì chết chứ bệnh tật gì.
•
Đến khi màn đêm kết thúc nhường chỗ cho ánh sáng thì Sở Ngạn đã ngất từ lâu, cả cơ thể không nơi nào không có dấu chủ quyền. Quan sát kiệt tác của mình, Khuynh Tử Minh lại dâng lên một suy nghĩ biến thái chính là muốn đánh dấu hết toàn bộ trên cơ thể người này, biến người trở thành duy nhất của một mình y.
Khuynh Tử Minh tìm một lúc sau thì lấy ra được bình dược lớn, thấy người trong lòng vẫn đang ngủ say mà nhẹ nhàng bôi dược cho hắn, lại nhìn đến chồng long dương đồ trên bàn, lòng thầm thở dài. Ngoài trừ y ra thì y thật sự không muốn hắn nhìn thấy hay tiếp xúc với bất kỳ ai cả.
Quả nhiên đúng như sư tôn nói, chướng ngại lớn nhất để phi thăng chính là ái tình. Nhưng đã có được người mình muốn cùng đi hết quãng đời này thì ước mộng trường sinh vĩnh hằng chỉ là hư vô mà thôi.
•
Đến Sở Ngạn tỉnh lại, sắc trời đã ngã vàng cam, hương thơm ngây ngất của cháo khiến cho cái bụng đói meo lại biểu tình.
Khoác hờ áo bào, tìm đến gian bếp sau. Trông thấy bóng dáng vị trích tiên không nhuốm bụi trần đang loay hoay nấu cháo, bên trên còn một ít táo khô đỏ, quả nhiên rất dụng tâm.
Khuynh Tử Minh đang nếm cháo, một lực đạo thế mà nhào vào lưng y khiến cho một chốc nữa nồi cháo cũng đi tong. Y nhíu mày quay đầu thì lại bắt gặp đôi mắt ươn ướt tỏ vẻ đáng thương khiến cho trách cũng không nỡ trách chỉ đành xoa đầu hắn -"Đừng phá, sức khỏe chưa hồi phục đâu"-
- "Ta phải đi"- Sở Ngạn không đáp lại y, chỉ nhẹ nhàng nói ra ba từ.
Khuynh Tử Minh vừa nghe ba từ này, tức khắc vẻ mặt đanh lại, đem hắn ngồi lên cánh tay, bắt hắn đối mặt với mình -"Muốn đi đâu?"-
- "... Không có gì, ta chỉ về xử lý một số chuyện mà thôi"- Sở Ngạn hôn hôn lên môi y khẽ thì thầm.
Vẻ mặt của dần dãn ra, từng thìa từng thìa đút cho hắn -"Sau này ở cùng ta"-
Hắn đưa tay chạm vào khuôn mặt hoàn mỹ kia bật cười -"Đương nhiên, ta nhất định sẽ ở cùng ngươi nhưng... "-
- "Nhưng..."- Y nhướn mày chờ đợi câu tiếp theo.
- "Có phải sắp tới sẽ thanh lọc một ít đệ tử 'vô ích' trong tông môn không?"- Sở Ngạn đảo mắt, nhớ lại những lời bàn tán hôm trước.
Khuynh Tử Minh gật đầu, tựa như không mấy quan tâm. Y không cần nhận đệ tử, cũng chẳng cần kẻ xen vào cuộc sống tại thất sơn, có hương của người lạ sẽ khiến y buồn nôn mất Nên những lần thanh lọc để tìm ra đồ đệ có tư chất tốt và loại bỏ đồ đệ tư chất xấu, y chưa từng đến.
- "Lần này hãy đến, nếu không ta thật sự phải đánh với cả Long Thiên môn để cướp người đấy"- Hắn rũ mi đầy rẫy sự toan tính.
[...] - Cái này chính là lợi dụng quan hệ?
Bình luận facebook