Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Đèn của phòng phẫu thuật tắt đi, bác sĩ Vu Phương bước ra, thấy thiếu niên mệt mỏi gục đầu lên tường lim dim vào giấc ngủ thì không khỏi buồn cười.
- "Cậu Nguyên, cuộc phẫu thuật rất thành công, mẹ cậu đã được chuyển qua phòng hồi sức rồi"- Ngay từ những ngày đầu mẹ Nguyên nhập viện, Vu Phương đã chú ý đến bóng hình vẫn luôn kề cận ngày đêm hiếu thảo chăm sóc mẹ.
Ban ngày bên cạnh mẹ, đùa cho mẹ vui. Ban đêm nhân lúc mẹ đã ngủ lại rời đi kiếm tiền, có thể nói Vu Phương cũng rất thương cho cậu thiếu niên tuổi còn trẻ nhưng phải gánh vác nhiều việc như vậy.
- "Cảm ơn bác Vu"- Sở Ngạn gật đầu, nói tiếng cảm ơn.
- "Tuy phẫu thuật thành công rồi, nhưng tiền ở phòng hồi sức cùng vật lý trị liệu là không phải rẻ... Tôi nghĩ cậu nên để bác xuất viện"- Vu Phương biết để kiếm tiền đủ tiền phẫu thuật đã là một điều rất khó với Nguyên An, huống chi quá trình điều dưỡng để sức khỏe về tốt nhất vẫn là một con đường dài hao rất nhiều tiền bạc.
- "Không, bác cứ thực hiện có khóa trị liệu, tiền con sẽ kiếm được"- Sở Ngạn tuy ngang ngược nhưng rất hiểu lễ nghĩa, mong muốn của Nguyên An là có thể hiếu thuận mẹ già thì nếu như đã mượn thân xác cậu ta, hắn liền giúp cậu thực hiện nốt phần di nguyện cuối cùng này.
Bác sĩ Vu cũng đành thở dài, tuổi cũng đã qua tứ tuần, sao có thể không biết trước được câu trả lời của đứa con hiếu thuận. Chỉ có thể gật đầu -"Bác sẽ cố gắng hết sức"-
•
Sở Ngạn rời khỏi bệnh viện thì trời cũng đã trưa, hương thơm của màn thầu bên những quán hàng rong lại thu hút hắn. Sau khi kiểm kê đủ thứ thì số tiền sau phẫu thuật cũng không được bao nhiêu, để không chịu đói trong những ngày tiếp theo, hắn chỉ mua một cái màn thầu mà thôi.
Trên con đường tràn ngập nắng gắt, thiếu niên vẫn vô cảm bước đi, trên tay vẫn còn cầm lấy màn thầu cắn dỡ một nửa. Từng bước trở về căn phòng trọ của mình.
[Cảm giác cực khổ thế nào] - Lucifer trong tiềm thức lại không nhịn được cười ha hả. Ngày còn ở Thiên giới, Sở Ngạn ăn uống thì ít nhất cũng sẽ là một bàn tiệc với đầy đủ các sơn hào hải vị. Giờ đến vị diện này chỉ có thể ăn màn thầu.
- "... Ta mà không làm nhiệm vụ thì cùng lắm là nhịn đói, còn ngươi thì định sẵn trở thành mèo vĩnh viễn luôn đi"- Hắn hừ hừ mấy tiếng, đáng lẽ từ mấy ngàn năm trước không nên vì vò rượu của Thiên đế mà mềm lòng kết bạn với nó mới phải.
[Ta cùng lắm chỉ có thêm lông thôi, ngươi chưa từng nghe câu, lông càng nhiều càng phát tài sao] - Lucifer trừng mắt, ngày đó mà không ngủ quên thì đâu có phải ngày ngày gặp mặt tên khó ưa này chứ.
Nếu chung, nhất định khi trở về sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với tên này.
- "Tình hình hiện tại của Bạch Liên thế nào rồi?"- Sở Ngạn thả mình xuống giường, hơi chút híp mắt lại rồi hỏi.
[Cậu ta đã phỏng vấn vào tập đoàn Hạ thị]
- "Nguyên Ân cũng đã từng muốn ứng tuyển vào đây đúng không?"- Sở Ngạn nhìn bức ảnh của thiếu niên với nụ cười rạng rỡ khi nhận bằng tốt nghiệp cũng chỉ có thể cảm thán cuộc đời bạc mệnh của cậu.
[Phải] - Lucifer lại bắt đầu có cảm giác không ổn lắm.
- "Vậy thì đi ứng tuyển thôi"- Sở Ngạn dứt khoát ngồi dậy đi tìm hồ sơ cùng bằng tốt nghiệp.
[Ngươi có từng học kinh doanh sao?] - Lucifer giật giật khóe môi.
- "... Chưa từng"-
[Vậy ngươi định đi ứng tuyển vị trí gì? Lao công à] - Dù rằng có nó bên cạnh, nó có thể cung cấp ký ức của nguyên chủ nhưng đâu có nghĩa Sở Ngạn sẽ tiếp thu được chứ.
- "Hợp lý, vậy ứng tuyển vị trí lao công đi"- Tử Ngạn dường như không mấy bận tâm vị trí đó là gì, miễn sao làm trong Hạ thị là được.
•
Vị thư ký cùng giám đốc nhân sự vừa nhìn hồ sơ vừa đánh giá ngoại hình của Sở Ngạn. Rồi hai người cùng nhau dùng ánh mắt khó hiểu nhìn thiếu niên trước mắt.
- "Cậu tốt nghiệp loại giỏi của khoa kinh tế, sao lại ứng tuyển vị trí lao công?"- Giám đốc nhân sự ngờ vực không hiểu thiếu niên này đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
Sở Ngạn đảo mắt, lấy đại một lý do -"Chắc là vì đam mê"-
[...] - Hóa ra đam mê trong ngươi là làm lao công.
Vị thư ký không nhịn được bật cười -"Cậu nói xem lý do đó có thuyết phục không? Cậu xem chúng tôi là trẻ con sao?"-
Sở Ngạn lúc này rất muốn nói với số tuổi của cả hai người cũng chẳng bằng một phần mười tuổi của hắn nữa. Không trẻ con thì là gì chứ...
- "Nếu cậu muốn có thể thử sức với phòng tài chính còn nếu không thì mời cậu rời đi cho, đây không chỗ đùa giỡn với cậu"- Giám đốc nhân sự nhún vai muốn gọi bảo vệ đuổi người.
Thư ký ra tay ngăn cản hành động tiếp theo của giám đốc, đơn giản cười nói -"Dù gì vị trí lao công vẫn còn đang trống, nếu như cậu đã có đam mê thì chính tôi tuyển cậu. Hiện tại làm việc luôn"- Nói rồi cô ta thuận tay xé tờ giấy quăng xuống đất -"Dọn dẹp đi"-
- "Cậu Nguyên, cuộc phẫu thuật rất thành công, mẹ cậu đã được chuyển qua phòng hồi sức rồi"- Ngay từ những ngày đầu mẹ Nguyên nhập viện, Vu Phương đã chú ý đến bóng hình vẫn luôn kề cận ngày đêm hiếu thảo chăm sóc mẹ.
Ban ngày bên cạnh mẹ, đùa cho mẹ vui. Ban đêm nhân lúc mẹ đã ngủ lại rời đi kiếm tiền, có thể nói Vu Phương cũng rất thương cho cậu thiếu niên tuổi còn trẻ nhưng phải gánh vác nhiều việc như vậy.
- "Cảm ơn bác Vu"- Sở Ngạn gật đầu, nói tiếng cảm ơn.
- "Tuy phẫu thuật thành công rồi, nhưng tiền ở phòng hồi sức cùng vật lý trị liệu là không phải rẻ... Tôi nghĩ cậu nên để bác xuất viện"- Vu Phương biết để kiếm tiền đủ tiền phẫu thuật đã là một điều rất khó với Nguyên An, huống chi quá trình điều dưỡng để sức khỏe về tốt nhất vẫn là một con đường dài hao rất nhiều tiền bạc.
- "Không, bác cứ thực hiện có khóa trị liệu, tiền con sẽ kiếm được"- Sở Ngạn tuy ngang ngược nhưng rất hiểu lễ nghĩa, mong muốn của Nguyên An là có thể hiếu thuận mẹ già thì nếu như đã mượn thân xác cậu ta, hắn liền giúp cậu thực hiện nốt phần di nguyện cuối cùng này.
Bác sĩ Vu cũng đành thở dài, tuổi cũng đã qua tứ tuần, sao có thể không biết trước được câu trả lời của đứa con hiếu thuận. Chỉ có thể gật đầu -"Bác sẽ cố gắng hết sức"-
•
Sở Ngạn rời khỏi bệnh viện thì trời cũng đã trưa, hương thơm của màn thầu bên những quán hàng rong lại thu hút hắn. Sau khi kiểm kê đủ thứ thì số tiền sau phẫu thuật cũng không được bao nhiêu, để không chịu đói trong những ngày tiếp theo, hắn chỉ mua một cái màn thầu mà thôi.
Trên con đường tràn ngập nắng gắt, thiếu niên vẫn vô cảm bước đi, trên tay vẫn còn cầm lấy màn thầu cắn dỡ một nửa. Từng bước trở về căn phòng trọ của mình.
[Cảm giác cực khổ thế nào] - Lucifer trong tiềm thức lại không nhịn được cười ha hả. Ngày còn ở Thiên giới, Sở Ngạn ăn uống thì ít nhất cũng sẽ là một bàn tiệc với đầy đủ các sơn hào hải vị. Giờ đến vị diện này chỉ có thể ăn màn thầu.
- "... Ta mà không làm nhiệm vụ thì cùng lắm là nhịn đói, còn ngươi thì định sẵn trở thành mèo vĩnh viễn luôn đi"- Hắn hừ hừ mấy tiếng, đáng lẽ từ mấy ngàn năm trước không nên vì vò rượu của Thiên đế mà mềm lòng kết bạn với nó mới phải.
[Ta cùng lắm chỉ có thêm lông thôi, ngươi chưa từng nghe câu, lông càng nhiều càng phát tài sao] - Lucifer trừng mắt, ngày đó mà không ngủ quên thì đâu có phải ngày ngày gặp mặt tên khó ưa này chứ.
Nếu chung, nhất định khi trở về sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với tên này.
- "Tình hình hiện tại của Bạch Liên thế nào rồi?"- Sở Ngạn thả mình xuống giường, hơi chút híp mắt lại rồi hỏi.
[Cậu ta đã phỏng vấn vào tập đoàn Hạ thị]
- "Nguyên Ân cũng đã từng muốn ứng tuyển vào đây đúng không?"- Sở Ngạn nhìn bức ảnh của thiếu niên với nụ cười rạng rỡ khi nhận bằng tốt nghiệp cũng chỉ có thể cảm thán cuộc đời bạc mệnh của cậu.
[Phải] - Lucifer lại bắt đầu có cảm giác không ổn lắm.
- "Vậy thì đi ứng tuyển thôi"- Sở Ngạn dứt khoát ngồi dậy đi tìm hồ sơ cùng bằng tốt nghiệp.
[Ngươi có từng học kinh doanh sao?] - Lucifer giật giật khóe môi.
- "... Chưa từng"-
[Vậy ngươi định đi ứng tuyển vị trí gì? Lao công à] - Dù rằng có nó bên cạnh, nó có thể cung cấp ký ức của nguyên chủ nhưng đâu có nghĩa Sở Ngạn sẽ tiếp thu được chứ.
- "Hợp lý, vậy ứng tuyển vị trí lao công đi"- Tử Ngạn dường như không mấy bận tâm vị trí đó là gì, miễn sao làm trong Hạ thị là được.
•
Vị thư ký cùng giám đốc nhân sự vừa nhìn hồ sơ vừa đánh giá ngoại hình của Sở Ngạn. Rồi hai người cùng nhau dùng ánh mắt khó hiểu nhìn thiếu niên trước mắt.
- "Cậu tốt nghiệp loại giỏi của khoa kinh tế, sao lại ứng tuyển vị trí lao công?"- Giám đốc nhân sự ngờ vực không hiểu thiếu niên này đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
Sở Ngạn đảo mắt, lấy đại một lý do -"Chắc là vì đam mê"-
[...] - Hóa ra đam mê trong ngươi là làm lao công.
Vị thư ký không nhịn được bật cười -"Cậu nói xem lý do đó có thuyết phục không? Cậu xem chúng tôi là trẻ con sao?"-
Sở Ngạn lúc này rất muốn nói với số tuổi của cả hai người cũng chẳng bằng một phần mười tuổi của hắn nữa. Không trẻ con thì là gì chứ...
- "Nếu cậu muốn có thể thử sức với phòng tài chính còn nếu không thì mời cậu rời đi cho, đây không chỗ đùa giỡn với cậu"- Giám đốc nhân sự nhún vai muốn gọi bảo vệ đuổi người.
Thư ký ra tay ngăn cản hành động tiếp theo của giám đốc, đơn giản cười nói -"Dù gì vị trí lao công vẫn còn đang trống, nếu như cậu đã có đam mê thì chính tôi tuyển cậu. Hiện tại làm việc luôn"- Nói rồi cô ta thuận tay xé tờ giấy quăng xuống đất -"Dọn dẹp đi"-
Bình luận facebook