Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5-5
- "Ha, đừng đứng gần như vậy, ta không thích bị dị nghị đâu"- Sở Ngạn bỗng chốc thay đổi thái độ, thoát khỏi vòng tay của y mà đến bên cạnh ngọn lửa sưởi ấm.
Huyền không giận, chỉ thấy người này mang quá nhiều tâm tư bất đồng với vẻ ngoài mà mình nên có. Và y cảm thấy có chút đau lòng...
Ngọn lửa tí tách, hương thịt nướng bay phấp phới trong gió. Sở Ngạn cảm thấy nhìn mà không được ăn đúng là một cực hình. Cũng không thể mặt dày đi xin của người ta được...
[Ta chợt nhận ra ngươi thật vô dụng, giận y chỉ có ngươi là người thiệt thòi] - Đến miếng ăn cũng không có.
- "..."- Sở Ngạn tuy rằng rất muốn phản bác nhưng Lucifer nói đúng, trước giờ chuyện bếp núc đến cả dọn dẹp,... đều không đến tay hắn bao giờ.
Khi thịt sắp chín, vốn định quay sang mời Sở Ngạn ăn nhưng khi thấy vẻ mặt phụng phịu của ai kia, lòng nổi lên ác ý. Y không những không mời mà còn cố ý lật lại phần thịt mỡ khiến nó rơi vào lửa mà tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Huyền cầm một miếng lên ăn, hoàn toàn không nhìn đến biểu tình của hắn.
Sở Ngạn thầm mắng ái nhân ở vị diện thật quá đáng ghét rồi. Ánh mắt bao nhiêu sự chờ mong chỉ có thể ôm bụng cụp tai sang một góc.
- "Muốn ăn không?"- Huyền cười một cái, đưa miếng thịt về phía hắn.
Sở Ngạn biết lần này mà từ chối thì chỉ có nước nhịn đói, gật đầu muốn vươn tay lấy nhưng Huyền lại rút tay về -"Lại đây"- Y phe phẩy miếng thịt trước mắt khiến Sở Ngạn tối sầm mặt. Đáng chết!
Dưới sức hấp dẫn thịt, Sở Ngạn cũng chầm chậm tiến đến, mím môi cũng theo hướng tay mà ngồi xuống đùi y. Tưởng được ăn rồi nhưng mà cái tên phúc hắc này lại chẳng cho hắn chạm vào, chỉ từ từ xé nhỏ miếng thịt tận tay cho vào miệng hắn.
- "Ngươi làm vậy..."- Vốn định nói đạo lý ai ngờ Huyền đã mất kiên nhẫn mà nói:
- "Ngoan đi, tay ngươi đang bị thương"- Có lẽ lý do này tuy có chút gượng gạo nhưng cả hai đều đồng thời đều không để ý thì một chút gượng gạo đó có là gì.
Chắc đã theo thói quen khắc sâu trong linh hồn mà hai người phối hợp rất ăn ý, Sở Ngạn cũng quên mất những thứ đang treo trên miệng mà tựa đầu vào ngực y, vui vẻ để y đút cho ăn.
- "Ngon không?"- Huyền thấy vẻ mặt giống như đang tận hưởng không khỏi buồn cười.
Sở Ngạn rất thật thà gật đầu thật mạnh một cái, nhưng lại không để ý một tay còn lại đã ôm lấy eo hắn mà siết chặt, giam cầm hắn trong vòng tay rắn chắc. Huyền nhân lúc hắn không để ý mà đặt cằm lên mái tóc mềm mượt, tham lam ngửi lấy hương thơm từ cơ thể tự nhiên kia.
Khi đã no bụng, Sở Ngạn thỏa mãn xoa xoa cái bụng nhỏ mà lại 'vô tình' để lộ ra chiếc đuôi của hồ ly. Theo như truyền thuyết của bộ lạc do các trường bối kể lại, hồ ly chỉ để lộ đuôi của mình trước mắt người mà mình tin tưởng mà thôi.
Và còn có một điều rất thú vị... đuôi chính là điểm nhạy cảm nhất của hồ ly. Tò mò thì ít nhưng uy dũng của một thú nhân cường tráng quả nhiên khiến Huyền chạm vào cái đuôi trắng muốt nhỏ nhắn kia.
- "A..."- Sở Ngạn vốn không phòng bị chạm một cái lại phát ra những tiếng kêu kiềm diễm.
Huyền nhướn mày, dùng ngón tay chà chà vào ngọn đuôi khiến Sở Ngạn co người lại, dùng ánh mắt đỏ hoen nhìn y. Hơi thở nóng lên khiến toàn bộ hang động nháy mắt chìm trong sự nóng bỏng của dục vọng.
- "Đừng... đừng chạm"- Hắn khó khăn tránh thoát khỏi bàn tay ma quái của Huyền nhưng vẫn là không thể. Cả cơ thể được níu giữ cẩn thận, bên dưới đuôi bị chà đạp, bên trên môi lại bị chiếm giữ khiến Sở Ngạn càng nhanh chóng không kiểm soát được bản thân nữa.
Mặc kệ cái lạnh bên ngoài, bên trong sơn động lại nóng bỏng lạ thường. Sở Ngạn được y đặt trong lòng, một tay giữ đuôi, một tay lại tìm đến nhũ hoa chà đạp nó đến sưng đỏ.
Chết tiệt, mặc dù không nhớ gì nhưng bao điểm nhạy cảm của hắn tại sao y lại biết hết thế này.
- "Tiểu hồ ly ngươi thật nhạy cảm"- Huyền cúi xuống gặm vành tai đã đỏ bừng của hắn, khẽ trầm thấp cười.
Sở Ngạn trợn mắt, lại lần nữa kháng cự nhưng chỉ cần vừa vùng vẫy được một chút, y sẽ nhẹ nhàng xoa nắn vùng eo nhạy cảm khiến hắn mềm nhũn dựa vào ngực y.
Sau một lát 'vật lộn' với nhau, Sở Ngạn thở hổn hển chịu đựng dị vật trong cơ thể. Mỗi lần đỉnh đều khiến bụng nhỏ nhô lên một chút khiến cho Sở Ngạn cảm thấy thứ hung khí này đang muốn lấy mạng của hắn thì phải.
Nói sao bản thân Huyền là một thú nhân, nguyên thân lại là báo, tính dục của báo lại rất lớn. Đối mặt với người mà linh hồn đã rung động từ lâu đương nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều mà chỉ muốn chiếm lấy người mình thích.
Bản năng hoang dã mách bảo y rằng phải chiếm lấy người này, phải yêu thương người này, phải trân trọng người này... Trong bộ lạc đều nghĩ đến việc duy trì nòi giống là thiết yếu nhưng Huyền lại khác. Trực giác mách bảo y rằng phải chờ đợi, chờ đợi đến khi người đó xuất hiện.
Huyền không giận, chỉ thấy người này mang quá nhiều tâm tư bất đồng với vẻ ngoài mà mình nên có. Và y cảm thấy có chút đau lòng...
Ngọn lửa tí tách, hương thịt nướng bay phấp phới trong gió. Sở Ngạn cảm thấy nhìn mà không được ăn đúng là một cực hình. Cũng không thể mặt dày đi xin của người ta được...
[Ta chợt nhận ra ngươi thật vô dụng, giận y chỉ có ngươi là người thiệt thòi] - Đến miếng ăn cũng không có.
- "..."- Sở Ngạn tuy rằng rất muốn phản bác nhưng Lucifer nói đúng, trước giờ chuyện bếp núc đến cả dọn dẹp,... đều không đến tay hắn bao giờ.
Khi thịt sắp chín, vốn định quay sang mời Sở Ngạn ăn nhưng khi thấy vẻ mặt phụng phịu của ai kia, lòng nổi lên ác ý. Y không những không mời mà còn cố ý lật lại phần thịt mỡ khiến nó rơi vào lửa mà tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Huyền cầm một miếng lên ăn, hoàn toàn không nhìn đến biểu tình của hắn.
Sở Ngạn thầm mắng ái nhân ở vị diện thật quá đáng ghét rồi. Ánh mắt bao nhiêu sự chờ mong chỉ có thể ôm bụng cụp tai sang một góc.
- "Muốn ăn không?"- Huyền cười một cái, đưa miếng thịt về phía hắn.
Sở Ngạn biết lần này mà từ chối thì chỉ có nước nhịn đói, gật đầu muốn vươn tay lấy nhưng Huyền lại rút tay về -"Lại đây"- Y phe phẩy miếng thịt trước mắt khiến Sở Ngạn tối sầm mặt. Đáng chết!
Dưới sức hấp dẫn thịt, Sở Ngạn cũng chầm chậm tiến đến, mím môi cũng theo hướng tay mà ngồi xuống đùi y. Tưởng được ăn rồi nhưng mà cái tên phúc hắc này lại chẳng cho hắn chạm vào, chỉ từ từ xé nhỏ miếng thịt tận tay cho vào miệng hắn.
- "Ngươi làm vậy..."- Vốn định nói đạo lý ai ngờ Huyền đã mất kiên nhẫn mà nói:
- "Ngoan đi, tay ngươi đang bị thương"- Có lẽ lý do này tuy có chút gượng gạo nhưng cả hai đều đồng thời đều không để ý thì một chút gượng gạo đó có là gì.
Chắc đã theo thói quen khắc sâu trong linh hồn mà hai người phối hợp rất ăn ý, Sở Ngạn cũng quên mất những thứ đang treo trên miệng mà tựa đầu vào ngực y, vui vẻ để y đút cho ăn.
- "Ngon không?"- Huyền thấy vẻ mặt giống như đang tận hưởng không khỏi buồn cười.
Sở Ngạn rất thật thà gật đầu thật mạnh một cái, nhưng lại không để ý một tay còn lại đã ôm lấy eo hắn mà siết chặt, giam cầm hắn trong vòng tay rắn chắc. Huyền nhân lúc hắn không để ý mà đặt cằm lên mái tóc mềm mượt, tham lam ngửi lấy hương thơm từ cơ thể tự nhiên kia.
Khi đã no bụng, Sở Ngạn thỏa mãn xoa xoa cái bụng nhỏ mà lại 'vô tình' để lộ ra chiếc đuôi của hồ ly. Theo như truyền thuyết của bộ lạc do các trường bối kể lại, hồ ly chỉ để lộ đuôi của mình trước mắt người mà mình tin tưởng mà thôi.
Và còn có một điều rất thú vị... đuôi chính là điểm nhạy cảm nhất của hồ ly. Tò mò thì ít nhưng uy dũng của một thú nhân cường tráng quả nhiên khiến Huyền chạm vào cái đuôi trắng muốt nhỏ nhắn kia.
- "A..."- Sở Ngạn vốn không phòng bị chạm một cái lại phát ra những tiếng kêu kiềm diễm.
Huyền nhướn mày, dùng ngón tay chà chà vào ngọn đuôi khiến Sở Ngạn co người lại, dùng ánh mắt đỏ hoen nhìn y. Hơi thở nóng lên khiến toàn bộ hang động nháy mắt chìm trong sự nóng bỏng của dục vọng.
- "Đừng... đừng chạm"- Hắn khó khăn tránh thoát khỏi bàn tay ma quái của Huyền nhưng vẫn là không thể. Cả cơ thể được níu giữ cẩn thận, bên dưới đuôi bị chà đạp, bên trên môi lại bị chiếm giữ khiến Sở Ngạn càng nhanh chóng không kiểm soát được bản thân nữa.
Mặc kệ cái lạnh bên ngoài, bên trong sơn động lại nóng bỏng lạ thường. Sở Ngạn được y đặt trong lòng, một tay giữ đuôi, một tay lại tìm đến nhũ hoa chà đạp nó đến sưng đỏ.
Chết tiệt, mặc dù không nhớ gì nhưng bao điểm nhạy cảm của hắn tại sao y lại biết hết thế này.
- "Tiểu hồ ly ngươi thật nhạy cảm"- Huyền cúi xuống gặm vành tai đã đỏ bừng của hắn, khẽ trầm thấp cười.
Sở Ngạn trợn mắt, lại lần nữa kháng cự nhưng chỉ cần vừa vùng vẫy được một chút, y sẽ nhẹ nhàng xoa nắn vùng eo nhạy cảm khiến hắn mềm nhũn dựa vào ngực y.
Sau một lát 'vật lộn' với nhau, Sở Ngạn thở hổn hển chịu đựng dị vật trong cơ thể. Mỗi lần đỉnh đều khiến bụng nhỏ nhô lên một chút khiến cho Sở Ngạn cảm thấy thứ hung khí này đang muốn lấy mạng của hắn thì phải.
Nói sao bản thân Huyền là một thú nhân, nguyên thân lại là báo, tính dục của báo lại rất lớn. Đối mặt với người mà linh hồn đã rung động từ lâu đương nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều mà chỉ muốn chiếm lấy người mình thích.
Bản năng hoang dã mách bảo y rằng phải chiếm lấy người này, phải yêu thương người này, phải trân trọng người này... Trong bộ lạc đều nghĩ đến việc duy trì nòi giống là thiết yếu nhưng Huyền lại khác. Trực giác mách bảo y rằng phải chờ đợi, chờ đợi đến khi người đó xuất hiện.
Bình luận facebook