Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5-11
Tại Thiên giới bồng lai tiên cảnh, Nguyệt Lão nâng chén rượu, buồn cười khi thấy hiện tại không chỉ đơn phương sợi tơ hồng kia tìm đến Sở Ngạn mà bản thân hắn cũng đã chủ động quấn lấy.
- "Sở Ngạn, ngươi luôn khiến ngươi khác đảo điên dù rằng chẳng nhớ gì cả"-
•
Cả bộ tộc đều đang hoảng loạn không ngừng, khi người canh gác trở lại thông qua cánh cửa được mở lớn, bọn họ chỉ thấy một người cao lớn nằm sấp dưới mặt đất, máu còn chảy lênh láng dưới mặt đất. Thú nhân canh gác tưởng rằng Huyền đã chết, mau chóng gọi tộc trưởng và tư tế đến.
Nhưng không ngờ khi tư tế lật người đang nằm dưới mặt đất đã run rẩy không ngừng -"Lang..."- Tất cả mọi người đang đứng bên ngoài cũng hoảng hồn khi nghe tên người vừa được gọi.
- "Gọi... gọi phụ mẫu của Huyền đến đây"- Đến khi tư tế bình tĩnh lại, ông không thể nghĩ nhiều đến việc khác, chỉ có thể nhanh chóng cứu mạng gã.
Phụ mẫu của y khi đến chỉ liếc mắt một cái, quăng ra một thang thuốc rồi quay đầu bỏ đi, hoàn toàn không quan tâm đến tiếng cầu xin của tư tế.
Vốn tộc trưởng cũng định nói đỡ cho Lang nhưng phụ thân của y đã chặn lại, đem phụ mẫu rời đi, để lại ánh mắt sắc lạnh.
- "Tạo nghiệt thôi, tư tế đau lòng cho con trai của mình thì người khác cũng đau lòng cho con mình vậy"- Á thú nhân vốn nổi tiếng đanh đá trong bộ lạc từ lâu đã không ưa Kha cùng một nhà Lang thừa cơ hội châm chọc.
Kha vừa nghe xong mặt liền tái, ôm bụng quay đầu rời đi nên cậu ta hoàn toàn không thấy được ánh mắt thất vọng của tư tế. Một á thú nhân như vậy, khiến ông cũng phải nghi ngờ đứa trẻ trong bụng cậu ta có phải của Lang hay không.
•
Bão tuyết đã qua, những tia nắng ấm áp chiếu rọi qua tầng tầng lớp lớp tán cây xanh mát. Hắc báo cuộn mình bao bọc tiểu hồ ly trắng muốt trong đám lông mao của mình.
Đôi mắt lưu ly của hắc báo ẩn chưa sự đau xót, dùng lưỡi liếm đi vết máu đang không ngừng chảy ra thấm ướt cả bộ lông trắng tinh kia, nó quả thật rất chói mắt. Hơi thở của tiểu hồ ly ngày một yếu dần, đến mức Huyền sợ rằng chỉ cần chạm nhẹ một cái, tiểu hồ ly đang ngủ sẽ không bao giờ tỉnh giấc lần nữa.
Phụ thân phụ mẫu lúc này của Huyền cũng tới. Phụ mẫu thương xót cho tiểu hồ ly thoi thóp nằm trong lòng y, tay run run chạm nhẹ vào thân thể yếu ớt kia -"Đứa trẻ này..."- Vẫn còn có thể giữ được một ít hơi tàn sao? Tình yêu của hắn dành cho con ông mạnh mẽ đến mức có thể chống lại với cái chết sao...
- "Phụ mẫu, có thể cứu hắn được không?"- Huyền nhẹ nhàng siết chặt vòng tay của mình, đặt một ít niềm tin ít ỏi còn lại vào ông.
Nhưng sự thật vẫn luôn tàn nhẫn đến lạ thường -"Không thể... ta cũng không có cách"- Ông đã nghiên cứu nhiều tháng liền cũng không có kết quả.
Huyền rũ mi, hóa thành người, trước phụ thân phụ mẫu quỳ xuống tạ lỗi -"Không thể báo hiếu cho hai người, con xin lỗi"-
Phụ mẫu cười nhẹ, nâng Huyền dậy -"Ta là phụ mẫu nhưng chưa từng hiểu tâm tư của con, ép buộc con phải theo ý của ta nên một đến nông nỗi ngày hôm nay. Ta mới là người nói câu xin lỗi"- Từ đầu Huyền đã biết nhân cách thật sự của Kha nhưng y hoàn toàn không muốn ông thất vọng nên chỉ đành ra thời gian để bụng của cậu ta lớn lên thì Kha tự động thú nhận. Nhưng ông lại cứ mãi không hiểu, lại càng đối tốt với Kha hơn...
Trong ánh dương lấp lánh, Huyền nâng niu ôm thân thể bé nhỏ dần dần khuất sau những tán cây lớn sâu trong rừng rậm vĩnh hằng.
- "Ta muốn làm một việc"- Phụ mẫu kiên quyết nhìn bạn đời của mình.
- "Chỉ cần ngươi muốn, ta đều sẽ là hậu thuẫn cho ngươi"- Phụ thân hôn lên trán ông.
•
[Ngươi cũng thật tàn nhẫn, làm đến mức này] - Lucifer không ngừng cảm thán.
- "Câm miệng"- Hắn trừng mắt lật từng cuốn sổ sinh tử.
[Ta nói thật, ngươi có tìm cũng chưa chắc thấy, y đã có thể chuẩn xác luân hồi đến tìm ngươi chứng minh y không phải kẻ thường] - Lucifer nhàn hạ nằm trên cao cười nhạo cho sự ngu ngốc của y.
Sở Ngạn trầm mặc, hướng mắt về phía Hắc Bạch Vô Thường đang run run nấp một bên.
- "Hung thần đại nhân, Diêm Vương hiện tại không có ở đây chúng ta cũng thật sự không biết gì đâu"- Bạch Vô Thường lắc đầu liên tục, rất sợ vị này lên cơn mà phá nát Minh giới, e rằng bổng lộc tháng của bản thân sẽ bay mất.
Hắc Vô Thường cũng phụ họa -"Đại nhân, ngươi mau trở về vị diện kia đi, sinh mệnh của thân thể đó còn rất thoi thóp, nếu ngài cũng nhanh trở về sẽ có điều không tốt xảy ra đấy"-
Lucifer bỉu môi -"Thứ nhát gan"-
Đồng thời Hắc Bạch đều trừng mắt về phía nó. Được rồi, Lucifer là bạn của hắn nhiều năm không sợ hắn bóp chết nhưng tiểu tốt như bọn họ thật sự không đỡ nổi cơn thịnh nộ của vị hung thần này nha.
- "Được rồi, gửi lời hỏi thăm của ta đến lão Diên Vương"- Hắn nói rồi rời đi.
Ha, thật sự ngài đi không trở về là Diêm Vương rất đội ơn rồi
[Canh chừng cho tốt, để tội đồ thoát lẫn nữa, ta hỏi tội các ngươi] - Lucifer thể hiện thị uy xong cũng rời đi.
Ha, ai là người để tội đồ chạy thoát chứ. • Bình tĩnh, bình tĩnh, chỉ là diễn thôi mà... Châu theo đảng sủng ngọt, các nàng quên rồi à))
- "Sở Ngạn, ngươi luôn khiến ngươi khác đảo điên dù rằng chẳng nhớ gì cả"-
•
Cả bộ tộc đều đang hoảng loạn không ngừng, khi người canh gác trở lại thông qua cánh cửa được mở lớn, bọn họ chỉ thấy một người cao lớn nằm sấp dưới mặt đất, máu còn chảy lênh láng dưới mặt đất. Thú nhân canh gác tưởng rằng Huyền đã chết, mau chóng gọi tộc trưởng và tư tế đến.
Nhưng không ngờ khi tư tế lật người đang nằm dưới mặt đất đã run rẩy không ngừng -"Lang..."- Tất cả mọi người đang đứng bên ngoài cũng hoảng hồn khi nghe tên người vừa được gọi.
- "Gọi... gọi phụ mẫu của Huyền đến đây"- Đến khi tư tế bình tĩnh lại, ông không thể nghĩ nhiều đến việc khác, chỉ có thể nhanh chóng cứu mạng gã.
Phụ mẫu của y khi đến chỉ liếc mắt một cái, quăng ra một thang thuốc rồi quay đầu bỏ đi, hoàn toàn không quan tâm đến tiếng cầu xin của tư tế.
Vốn tộc trưởng cũng định nói đỡ cho Lang nhưng phụ thân của y đã chặn lại, đem phụ mẫu rời đi, để lại ánh mắt sắc lạnh.
- "Tạo nghiệt thôi, tư tế đau lòng cho con trai của mình thì người khác cũng đau lòng cho con mình vậy"- Á thú nhân vốn nổi tiếng đanh đá trong bộ lạc từ lâu đã không ưa Kha cùng một nhà Lang thừa cơ hội châm chọc.
Kha vừa nghe xong mặt liền tái, ôm bụng quay đầu rời đi nên cậu ta hoàn toàn không thấy được ánh mắt thất vọng của tư tế. Một á thú nhân như vậy, khiến ông cũng phải nghi ngờ đứa trẻ trong bụng cậu ta có phải của Lang hay không.
•
Bão tuyết đã qua, những tia nắng ấm áp chiếu rọi qua tầng tầng lớp lớp tán cây xanh mát. Hắc báo cuộn mình bao bọc tiểu hồ ly trắng muốt trong đám lông mao của mình.
Đôi mắt lưu ly của hắc báo ẩn chưa sự đau xót, dùng lưỡi liếm đi vết máu đang không ngừng chảy ra thấm ướt cả bộ lông trắng tinh kia, nó quả thật rất chói mắt. Hơi thở của tiểu hồ ly ngày một yếu dần, đến mức Huyền sợ rằng chỉ cần chạm nhẹ một cái, tiểu hồ ly đang ngủ sẽ không bao giờ tỉnh giấc lần nữa.
Phụ thân phụ mẫu lúc này của Huyền cũng tới. Phụ mẫu thương xót cho tiểu hồ ly thoi thóp nằm trong lòng y, tay run run chạm nhẹ vào thân thể yếu ớt kia -"Đứa trẻ này..."- Vẫn còn có thể giữ được một ít hơi tàn sao? Tình yêu của hắn dành cho con ông mạnh mẽ đến mức có thể chống lại với cái chết sao...
- "Phụ mẫu, có thể cứu hắn được không?"- Huyền nhẹ nhàng siết chặt vòng tay của mình, đặt một ít niềm tin ít ỏi còn lại vào ông.
Nhưng sự thật vẫn luôn tàn nhẫn đến lạ thường -"Không thể... ta cũng không có cách"- Ông đã nghiên cứu nhiều tháng liền cũng không có kết quả.
Huyền rũ mi, hóa thành người, trước phụ thân phụ mẫu quỳ xuống tạ lỗi -"Không thể báo hiếu cho hai người, con xin lỗi"-
Phụ mẫu cười nhẹ, nâng Huyền dậy -"Ta là phụ mẫu nhưng chưa từng hiểu tâm tư của con, ép buộc con phải theo ý của ta nên một đến nông nỗi ngày hôm nay. Ta mới là người nói câu xin lỗi"- Từ đầu Huyền đã biết nhân cách thật sự của Kha nhưng y hoàn toàn không muốn ông thất vọng nên chỉ đành ra thời gian để bụng của cậu ta lớn lên thì Kha tự động thú nhận. Nhưng ông lại cứ mãi không hiểu, lại càng đối tốt với Kha hơn...
Trong ánh dương lấp lánh, Huyền nâng niu ôm thân thể bé nhỏ dần dần khuất sau những tán cây lớn sâu trong rừng rậm vĩnh hằng.
- "Ta muốn làm một việc"- Phụ mẫu kiên quyết nhìn bạn đời của mình.
- "Chỉ cần ngươi muốn, ta đều sẽ là hậu thuẫn cho ngươi"- Phụ thân hôn lên trán ông.
•
[Ngươi cũng thật tàn nhẫn, làm đến mức này] - Lucifer không ngừng cảm thán.
- "Câm miệng"- Hắn trừng mắt lật từng cuốn sổ sinh tử.
[Ta nói thật, ngươi có tìm cũng chưa chắc thấy, y đã có thể chuẩn xác luân hồi đến tìm ngươi chứng minh y không phải kẻ thường] - Lucifer nhàn hạ nằm trên cao cười nhạo cho sự ngu ngốc của y.
Sở Ngạn trầm mặc, hướng mắt về phía Hắc Bạch Vô Thường đang run run nấp một bên.
- "Hung thần đại nhân, Diêm Vương hiện tại không có ở đây chúng ta cũng thật sự không biết gì đâu"- Bạch Vô Thường lắc đầu liên tục, rất sợ vị này lên cơn mà phá nát Minh giới, e rằng bổng lộc tháng của bản thân sẽ bay mất.
Hắc Vô Thường cũng phụ họa -"Đại nhân, ngươi mau trở về vị diện kia đi, sinh mệnh của thân thể đó còn rất thoi thóp, nếu ngài cũng nhanh trở về sẽ có điều không tốt xảy ra đấy"-
Lucifer bỉu môi -"Thứ nhát gan"-
Đồng thời Hắc Bạch đều trừng mắt về phía nó. Được rồi, Lucifer là bạn của hắn nhiều năm không sợ hắn bóp chết nhưng tiểu tốt như bọn họ thật sự không đỡ nổi cơn thịnh nộ của vị hung thần này nha.
- "Được rồi, gửi lời hỏi thăm của ta đến lão Diên Vương"- Hắn nói rồi rời đi.
Ha, thật sự ngài đi không trở về là Diêm Vương rất đội ơn rồi
[Canh chừng cho tốt, để tội đồ thoát lẫn nữa, ta hỏi tội các ngươi] - Lucifer thể hiện thị uy xong cũng rời đi.
Ha, ai là người để tội đồ chạy thoát chứ. • Bình tĩnh, bình tĩnh, chỉ là diễn thôi mà... Châu theo đảng sủng ngọt, các nàng quên rồi à))
Bình luận facebook