Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5-15
Cái nắng sớm của đầu Xuân khiến Sở Ngạn cảm thấy tinh thần thoải mái hơn rất nhiều. Sau nhiều ngày dùng 'dày vò' nhau để tiêu trừ độc thì cơ thể hắn đã trở lại bình thường, làn da vốn nứt nẻ đã liền lại, trắng nõn như xưa.
Hắn vươn vai trước cái nắng ấm, nhiều ngày ở trong hang động khiến Sở Ngạn sâu sắc cảm nhận cái gì gọi là tự nhiên, là đất trời. Vị diện này không bị ô nhiễm, không bị tàn phá bởi sự tiến bộ của nhân loại, rất trong lành thoải mái.
Vẫn đang tận hưởng cảm giác thư thái thì Sở Ngạn lại bị vòng tay quen thuộc bao lấy. Hắn phùng má -"Ngươi đã ôm ta rất lâu rồi"-
Huyền không đáp, chỉ niết cái cằm nhỏ của hắn mà hôn lên -"Ta không muốn ngươi rời khỏi ta"- Nói xong, y nâng cả thể hắn đặt lên cánh tay của mình, để hắn có thể nhìn thấy toàn cảnh vật của núi rừng sau khi tuyết tan.
- "Rất đẹp"- Sở Ngạn không khỏi cảm thán.
- "Cũng không đẹp bằng ngươi"- Huyền hôn lên chóp mũi của hắn, khẽ cười.
Sở Ngạn trừng mắt, hừ hừ vài tiếng -"Chỉ được cái miệng ngọt"-
- "Không, ta còn 'lâu' nữa"- Y bật cười khi tai của hắn đã đỏ ửng rồi, cuối tiểu hồ ly của y cũng đã biết thẹn thùng rồi.
Hắn nhận ra một điều, qua càng nhiều kiếp luân hồi, ái nhân của mình mặt càng dày phải không?
Biết hắn đã thẹn quá hóa giận, Huyền cũng đưa một xiên thịt cho hắn. Sở Ngạn chỉ có thể kiềm chế một lúc cũng không nhịn được với tay lấy mà ăn, quả nhiên thịt nướng vẫn là thứ dỗ tiểu hồ ly dễ dàng nhất.
- "Phụ thân phụ mẫu sắp đến rồi"- Huyền có thể nhận được tin thông qua một số động vật nhỏ truyền tin khác nhau. Cũng biết được chuyện của Kha, nhưng y cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, một á thú nhân như Kha thì việc này là điều dễ hiểu thôi.
- "... Phụ mẫu của ngươi sẽ không chấp nhận một hồ ly như ta"- Hai cái tai trắng trên rũ xuống, đôi môi đang vui vẻ thưởng thức xiên thịt cũng chùng xuống.
Huyền chưa kịp an ủi giải thích, một cái hắng giọng từ phía sau đã truyền đến khiến Sở Ngạn suýt một chút nữa liền ngã xuống, cũng may đôi tay của y rất vững vàng mới không để hắn thân thiết với đất mẹ.
Phụ mẫu thấy dáng vẻ ngô nghê của Sở Ngạn chỉ có thể bật cười -"Ta có phải hung thần đâu mà người sợ thế"- Ông lấy đưa một ít dược cho hắn, cũng thấy được độc trong cơ thể hắn đang dần được tiêu trừ hết.
Sở Ngạn đảo mắt, dè dặt nhận lấy dược mà lắc đầu, nhỏ giọng -"Không có..."-
- "Vậy sao lại sợ hãi?"- Ông xoa đầu hắn, mang theo hàm ý trêu chọc hỏi.
Sở Ngạn mím môi, hơi tránh xa Huyền một chút khiến ông hiểu ra việc trước đây bản thân mình làm đã khiến cho hắn mang ám ảnh trong lòng.
[...] - Sợ? Thật làm nó cười đến chết vạn lần. Chỉ tội cho ai kia đang xoa đầu hung thần mà tưởng tiểu thiên thần.
- "Ban đầu ta quả thật mang ác cảm với ngươi nhưng hiện tại ai lại có lòng da sắt đá đến nỗi đi ghét người đã mặc kệ sống chết cứu con mình"- Thương còn không hết đấy chứ.
Sở Ngạn mím môi tựa như rất cảm động nhưng chỉ có Lucifer biết trong lòng hắn đang cười đến sái hàm rồi.
Phụ mẫu ngồi một lúc lâu cũng nhớ đến chuyện tiêu độc, phản ứng đầu tiên không phải là truy hỏi Sở Ngạn mà chính là hỏi thăm đứa con trai quý hóa của mình -"Rốt cuộc tại sao con có thể tiêu hết độc của Ngạn?"- Dù gì hắn cũng mất ý thức do độc rồi, không thể biết gì, chỉ có con trai ông biết mà thôi.
- "..."- Huyền im lặng một chút, đánh mắt sang cho Sở Ngạn nhưng hắn lại chỉ chăm chú gặm thịt, bộ dạng ngây thơ đến tột đỉnh.
Phụ mẫu nhướn mày, đem đứa con trời đánh kéo ra ngoài dạy dỗ một trận. Hóa ra từ trong miệng của Kha, ông cũng biết được để giải độc thì phải dùng cách nào. Nhưng nếu như đây không phải cách giải độc thì Sở Ngạn sẽ bị dày vò đến mức nào chứ. Thật tức chết ông.
Sở Ngạn mím môi nhịn cười.
Phụ thân của Huyền cũng không can ngăn, trước giờ mọi việc này đều là bạn đời của ông quản, không liên quan đến ông.
Sau một đợt giáo huân thân thương, Huyền với cái tai bị véo đến sưng lủi thủi vùi đầu vào vai hắn tìm sự an ủi. Phụ mẫu rũ mi, thật muốn đánh chết đứa con này, đúng thật cha nào con nấy, phụ thân con trai hệt như nhau. Phụ thân đang lơ ngơ ăn tự nhiên bị đôi mắt sắc bén của bạn đời dọa đến không dám nhúc nhích.
- "Quên nói, Lang đã bị giết rồi"- Phụ mẫu xong một hồi giáo huấn chồng con cũng nhớ ra việc chính.
Cả Huyền và Sở Ngạn đều im lặng, lắng nghe ông kể tiếp. Phụ mẫu dùng cành cây đảo đảo những mảnh gỗ trong đám lửa mà thở dài -"Sau khi Kha hồi phục thì con rắn đó đã bị ôm đi mất. Bên cạnh chỉ còn lại xác của Lang bị trúng độc đã chết từ lâu, lúc ta đến thì cũng đã muộn rồi. Tộc trưởng cũng biết việc tư tế dùng danh thú thần để truyền thần chỉ giả nên đã thiêu sống ông ta để tạ tội"-
Hắn vươn vai trước cái nắng ấm, nhiều ngày ở trong hang động khiến Sở Ngạn sâu sắc cảm nhận cái gì gọi là tự nhiên, là đất trời. Vị diện này không bị ô nhiễm, không bị tàn phá bởi sự tiến bộ của nhân loại, rất trong lành thoải mái.
Vẫn đang tận hưởng cảm giác thư thái thì Sở Ngạn lại bị vòng tay quen thuộc bao lấy. Hắn phùng má -"Ngươi đã ôm ta rất lâu rồi"-
Huyền không đáp, chỉ niết cái cằm nhỏ của hắn mà hôn lên -"Ta không muốn ngươi rời khỏi ta"- Nói xong, y nâng cả thể hắn đặt lên cánh tay của mình, để hắn có thể nhìn thấy toàn cảnh vật của núi rừng sau khi tuyết tan.
- "Rất đẹp"- Sở Ngạn không khỏi cảm thán.
- "Cũng không đẹp bằng ngươi"- Huyền hôn lên chóp mũi của hắn, khẽ cười.
Sở Ngạn trừng mắt, hừ hừ vài tiếng -"Chỉ được cái miệng ngọt"-
- "Không, ta còn 'lâu' nữa"- Y bật cười khi tai của hắn đã đỏ ửng rồi, cuối tiểu hồ ly của y cũng đã biết thẹn thùng rồi.
Hắn nhận ra một điều, qua càng nhiều kiếp luân hồi, ái nhân của mình mặt càng dày phải không?
Biết hắn đã thẹn quá hóa giận, Huyền cũng đưa một xiên thịt cho hắn. Sở Ngạn chỉ có thể kiềm chế một lúc cũng không nhịn được với tay lấy mà ăn, quả nhiên thịt nướng vẫn là thứ dỗ tiểu hồ ly dễ dàng nhất.
- "Phụ thân phụ mẫu sắp đến rồi"- Huyền có thể nhận được tin thông qua một số động vật nhỏ truyền tin khác nhau. Cũng biết được chuyện của Kha, nhưng y cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, một á thú nhân như Kha thì việc này là điều dễ hiểu thôi.
- "... Phụ mẫu của ngươi sẽ không chấp nhận một hồ ly như ta"- Hai cái tai trắng trên rũ xuống, đôi môi đang vui vẻ thưởng thức xiên thịt cũng chùng xuống.
Huyền chưa kịp an ủi giải thích, một cái hắng giọng từ phía sau đã truyền đến khiến Sở Ngạn suýt một chút nữa liền ngã xuống, cũng may đôi tay của y rất vững vàng mới không để hắn thân thiết với đất mẹ.
Phụ mẫu thấy dáng vẻ ngô nghê của Sở Ngạn chỉ có thể bật cười -"Ta có phải hung thần đâu mà người sợ thế"- Ông lấy đưa một ít dược cho hắn, cũng thấy được độc trong cơ thể hắn đang dần được tiêu trừ hết.
Sở Ngạn đảo mắt, dè dặt nhận lấy dược mà lắc đầu, nhỏ giọng -"Không có..."-
- "Vậy sao lại sợ hãi?"- Ông xoa đầu hắn, mang theo hàm ý trêu chọc hỏi.
Sở Ngạn mím môi, hơi tránh xa Huyền một chút khiến ông hiểu ra việc trước đây bản thân mình làm đã khiến cho hắn mang ám ảnh trong lòng.
[...] - Sợ? Thật làm nó cười đến chết vạn lần. Chỉ tội cho ai kia đang xoa đầu hung thần mà tưởng tiểu thiên thần.
- "Ban đầu ta quả thật mang ác cảm với ngươi nhưng hiện tại ai lại có lòng da sắt đá đến nỗi đi ghét người đã mặc kệ sống chết cứu con mình"- Thương còn không hết đấy chứ.
Sở Ngạn mím môi tựa như rất cảm động nhưng chỉ có Lucifer biết trong lòng hắn đang cười đến sái hàm rồi.
Phụ mẫu ngồi một lúc lâu cũng nhớ đến chuyện tiêu độc, phản ứng đầu tiên không phải là truy hỏi Sở Ngạn mà chính là hỏi thăm đứa con trai quý hóa của mình -"Rốt cuộc tại sao con có thể tiêu hết độc của Ngạn?"- Dù gì hắn cũng mất ý thức do độc rồi, không thể biết gì, chỉ có con trai ông biết mà thôi.
- "..."- Huyền im lặng một chút, đánh mắt sang cho Sở Ngạn nhưng hắn lại chỉ chăm chú gặm thịt, bộ dạng ngây thơ đến tột đỉnh.
Phụ mẫu nhướn mày, đem đứa con trời đánh kéo ra ngoài dạy dỗ một trận. Hóa ra từ trong miệng của Kha, ông cũng biết được để giải độc thì phải dùng cách nào. Nhưng nếu như đây không phải cách giải độc thì Sở Ngạn sẽ bị dày vò đến mức nào chứ. Thật tức chết ông.
Sở Ngạn mím môi nhịn cười.
Phụ thân của Huyền cũng không can ngăn, trước giờ mọi việc này đều là bạn đời của ông quản, không liên quan đến ông.
Sau một đợt giáo huân thân thương, Huyền với cái tai bị véo đến sưng lủi thủi vùi đầu vào vai hắn tìm sự an ủi. Phụ mẫu rũ mi, thật muốn đánh chết đứa con này, đúng thật cha nào con nấy, phụ thân con trai hệt như nhau. Phụ thân đang lơ ngơ ăn tự nhiên bị đôi mắt sắc bén của bạn đời dọa đến không dám nhúc nhích.
- "Quên nói, Lang đã bị giết rồi"- Phụ mẫu xong một hồi giáo huấn chồng con cũng nhớ ra việc chính.
Cả Huyền và Sở Ngạn đều im lặng, lắng nghe ông kể tiếp. Phụ mẫu dùng cành cây đảo đảo những mảnh gỗ trong đám lửa mà thở dài -"Sau khi Kha hồi phục thì con rắn đó đã bị ôm đi mất. Bên cạnh chỉ còn lại xác của Lang bị trúng độc đã chết từ lâu, lúc ta đến thì cũng đã muộn rồi. Tộc trưởng cũng biết việc tư tế dùng danh thú thần để truyền thần chỉ giả nên đã thiêu sống ông ta để tạ tội"-
Bình luận facebook