Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-3
Trong tiếng phố náo nức, Sở Ngạn lê từng bước lười biếng đến trường, cũng may cha mẹ nguyên chủ rất giàu, sẵn sàng chi tiền mua cả một căn hộ cao cấp ở gần trường cho cậu ấy. Thế nên thay vì mỗi sáng phải tất bật để chen lấn trên những chuyến xe thì hắn rất yên bình mà đến trường.
Nhưng bao nhiêu bình yên trên đường thì lại bấy nhiêu rắc rối tại trường. Sở Ngạn vừa chân trước bước vào cổng trường thì chân sau đã có người bàn tán, chỉ trỏ.
- "Cậu ta không chỉ thích con trai mà con thích nam thân của trường Tịch Vũ nữa đấy"-
- "Tịch Vũ ưu tú như vậy thích là chuyện thường thôi nhưng cái kinh tởm là cậu ta dám lấy tiền quỹ lớp để tư lợi cá nhân đấy"-
Bọn họ xì xào bàn tán, nhưng nhân vật chính trong câu chuyện chỉ nghĩ đến mục đích duy nhất là ngủ thôi.
- "Cậu ta còn không thừa nhận khiến cho Nhược Giai bị hiểu lầm nữa đấy"-
- "Chắc biết Tịch Vũ thích Nhược Giai nên mới bày ra cái trò đáng ghê tởm này"-
Có người thấy hắn không phản ứng còn cố ý nói to hơn nhưng đổi lại chính là sự thờ ơ lạnh nhạt. Một đám nữ sinh tự nhận là fan hâm mộ của Tịch Vũ thấy hắn vẫn còn mặt dày mà đi học không khỏi tức giận mà chặn đường -"Còn không biết xấu hổ sao mà còn dám đi học, hả thằng quái thai?"-
Sở Ngạn nâng mắt, thông qua những khe hở của mái tóc có thể thấy được nữ sinh này ăn mặc rất nổi loạn, có lẽ là thủ lĩnh của đám lâu la này. Hắn thở dài một cái, vòng qua các nữ sinh muốn rời đi nhưng nào dễ như vậy, nữ sinh nổi loạn đã nắm lấy tóc hắn kéo ngược lại còn thích thú cười chê -"Không chỉ là thằng quái thai mà còn là kẻ ăn cắp, mày sinh ra đúng là chật đất"-
Hắn âm trầm nhìn cô ta, nắm lấy của cô ả, mạnh đến mức khiến cho những khớp xương của ả có thể nghe những tiếng rắc rắc giòn tan. Hắn vuốt ve mái tóc rủ xuống trước gương mặt phủ nhiều lớp son phấn, khẽ nói -"Còn hơn kẻ được đi học mà lại chỉ có thể sủa với đời"-
Giọng nói cùng hành động của Sở Ngạn rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người biết được việc gì đang xảy ra khiến mọi người xung quanh đều rất tò mò không hiểu tại sao nữ côn đồ đó lại im lặng như vậy. Hắn trông thấy nữ sinh đã đứng hình, mới cười phủi đi lớp bụi trên vai cô ta, nhẹ nhàng cảnh cáo -"Lần sau tìm nơi khác mà sủa, để tao nghe thấy thì thứ gãy không chỉ là tay mày đâu"-
Sở Ngạn mỉm cười một cái rồi quay đầu rời đi trong sự ngỡ ngàng của nữ sinh cũng như mọi người. Ai cũng hai mắt nhìn nhau, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Vừa vào trong lớp, Sở Ngạn liền trở thành tâm điểm của mọi người. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Sở Ngạn, chỉ có Nhược Giai cùng Tịch Vũ không nhìn đến mà thôi. Hắn như cũ không quan tâm, chỉ tìm đến chỗ ngồi của mình nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Từ bàn đến ghế đều ghi những dòng chữ với ý nghĩa bẩn thỉu, còn có sơn đỏ đổ đầy, rác vương vãi khắp nơi.
Hắn đưa mắt nhìn một lượt, vẫn không nói một lời, đi xuống bàn cuối không ai ngồi mà đặt cặp sách xuống.
Một nam sinh ngồi đối diện ngứa mắt, thẳng tay hất cặp của hắn xuống giọng điệu khinh thường -"Cái thứ như mày không xứng đáng ngồi ở trong cái lớp này, thở chung bầu không khí với mày, tao cảm thấy thật bẩn"- Mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt khinh miệt đối với hắn.
- "Vậy thì đừng thở nữa"- Sở Ngạn nhẹ nhàng lên tiếng khiến nam sinh sững sờ trong vài giây. Nhưng rất nhanh đã nổi điên, nắm lấy cổ áo hắn mà đấm một cú.
- "Một thằng bệnh hoạn biến thái như mày không có quyền lên tiếng ở đây"-
Trò vui tiếp nối trò vui, một cú đấm vừa giáng xuống lại thêm cả xô nước bẩn hất toàn bộ lên người hắn -"Cái thứ nước này với mày thật giống nhau, đều bẩn thỉu như nhau"- Thật không ngờ người nói ra lại là một học sinh được giáo dục đàng hoàng.
Tiếng chuông reng lên, giáo viên vào lớp tất cả mới cất điện thoại đang quay đi mà về chỗ ngồi. Chỉ là điều không may tiết đầu tiên lại là của ông thầy cổ hủ kia. Ông vừa nhìn thấy hắn liền khinh miệt mắng -"Anh kia không học thì đi ra ngoài, đừng có đứng đây làm phiền đến lớp của tôi"-
Sở Ngạn vẫn im lặng, đem cặp sách của mình rời đi trong sự cười nhạo của mọi người.
- "Đã ghi nhớ hết rồi chứ?"- Sở Ngạn vừa đi vừa hỏi Lucifer.
[Đã nhớ hết, chuẩn bị tiến hành điều tra từng người]
- "Đã biết đứa con số mệnh rồi chứ?"-
[Ân, là Nhược Giai, cô ta không thuộc về nơi này]
- "Xuyên không?"- Hắn nhướn mày hỏi.
Lucifer lắc đầu -[Không, là xuyên thư]
Sở Ngạn suy tư một lát -"Vị diện này là một cuốn sách sao?"- Việc này rất có khả năng, muôn vàn vị diện được tạo ra bởi hàng trăm hàng ngàn thiên đạo khác nhau, mà có nhiều thiên đạo có sở thích rất quái lạ.
[Cho là vậy đi, Nhược Giai là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này, còn bản thân ngươi chính là bàn đạp tốt nhất để cô ta tẩy rửa hình tượng] - Lucifer không biết phải làm sao với cái số mệnh vàng bạc của hắn, toàn rơi trúng vào cái thân thể có kết cục không tàn cũng phế.
- "Hương vị giả dối quả thật rất phù hợp với cô ta"-
Nhưng bao nhiêu bình yên trên đường thì lại bấy nhiêu rắc rối tại trường. Sở Ngạn vừa chân trước bước vào cổng trường thì chân sau đã có người bàn tán, chỉ trỏ.
- "Cậu ta không chỉ thích con trai mà con thích nam thân của trường Tịch Vũ nữa đấy"-
- "Tịch Vũ ưu tú như vậy thích là chuyện thường thôi nhưng cái kinh tởm là cậu ta dám lấy tiền quỹ lớp để tư lợi cá nhân đấy"-
Bọn họ xì xào bàn tán, nhưng nhân vật chính trong câu chuyện chỉ nghĩ đến mục đích duy nhất là ngủ thôi.
- "Cậu ta còn không thừa nhận khiến cho Nhược Giai bị hiểu lầm nữa đấy"-
- "Chắc biết Tịch Vũ thích Nhược Giai nên mới bày ra cái trò đáng ghê tởm này"-
Có người thấy hắn không phản ứng còn cố ý nói to hơn nhưng đổi lại chính là sự thờ ơ lạnh nhạt. Một đám nữ sinh tự nhận là fan hâm mộ của Tịch Vũ thấy hắn vẫn còn mặt dày mà đi học không khỏi tức giận mà chặn đường -"Còn không biết xấu hổ sao mà còn dám đi học, hả thằng quái thai?"-
Sở Ngạn nâng mắt, thông qua những khe hở của mái tóc có thể thấy được nữ sinh này ăn mặc rất nổi loạn, có lẽ là thủ lĩnh của đám lâu la này. Hắn thở dài một cái, vòng qua các nữ sinh muốn rời đi nhưng nào dễ như vậy, nữ sinh nổi loạn đã nắm lấy tóc hắn kéo ngược lại còn thích thú cười chê -"Không chỉ là thằng quái thai mà còn là kẻ ăn cắp, mày sinh ra đúng là chật đất"-
Hắn âm trầm nhìn cô ta, nắm lấy của cô ả, mạnh đến mức khiến cho những khớp xương của ả có thể nghe những tiếng rắc rắc giòn tan. Hắn vuốt ve mái tóc rủ xuống trước gương mặt phủ nhiều lớp son phấn, khẽ nói -"Còn hơn kẻ được đi học mà lại chỉ có thể sủa với đời"-
Giọng nói cùng hành động của Sở Ngạn rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người biết được việc gì đang xảy ra khiến mọi người xung quanh đều rất tò mò không hiểu tại sao nữ côn đồ đó lại im lặng như vậy. Hắn trông thấy nữ sinh đã đứng hình, mới cười phủi đi lớp bụi trên vai cô ta, nhẹ nhàng cảnh cáo -"Lần sau tìm nơi khác mà sủa, để tao nghe thấy thì thứ gãy không chỉ là tay mày đâu"-
Sở Ngạn mỉm cười một cái rồi quay đầu rời đi trong sự ngỡ ngàng của nữ sinh cũng như mọi người. Ai cũng hai mắt nhìn nhau, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Vừa vào trong lớp, Sở Ngạn liền trở thành tâm điểm của mọi người. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Sở Ngạn, chỉ có Nhược Giai cùng Tịch Vũ không nhìn đến mà thôi. Hắn như cũ không quan tâm, chỉ tìm đến chỗ ngồi của mình nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Từ bàn đến ghế đều ghi những dòng chữ với ý nghĩa bẩn thỉu, còn có sơn đỏ đổ đầy, rác vương vãi khắp nơi.
Hắn đưa mắt nhìn một lượt, vẫn không nói một lời, đi xuống bàn cuối không ai ngồi mà đặt cặp sách xuống.
Một nam sinh ngồi đối diện ngứa mắt, thẳng tay hất cặp của hắn xuống giọng điệu khinh thường -"Cái thứ như mày không xứng đáng ngồi ở trong cái lớp này, thở chung bầu không khí với mày, tao cảm thấy thật bẩn"- Mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt khinh miệt đối với hắn.
- "Vậy thì đừng thở nữa"- Sở Ngạn nhẹ nhàng lên tiếng khiến nam sinh sững sờ trong vài giây. Nhưng rất nhanh đã nổi điên, nắm lấy cổ áo hắn mà đấm một cú.
- "Một thằng bệnh hoạn biến thái như mày không có quyền lên tiếng ở đây"-
Trò vui tiếp nối trò vui, một cú đấm vừa giáng xuống lại thêm cả xô nước bẩn hất toàn bộ lên người hắn -"Cái thứ nước này với mày thật giống nhau, đều bẩn thỉu như nhau"- Thật không ngờ người nói ra lại là một học sinh được giáo dục đàng hoàng.
Tiếng chuông reng lên, giáo viên vào lớp tất cả mới cất điện thoại đang quay đi mà về chỗ ngồi. Chỉ là điều không may tiết đầu tiên lại là của ông thầy cổ hủ kia. Ông vừa nhìn thấy hắn liền khinh miệt mắng -"Anh kia không học thì đi ra ngoài, đừng có đứng đây làm phiền đến lớp của tôi"-
Sở Ngạn vẫn im lặng, đem cặp sách của mình rời đi trong sự cười nhạo của mọi người.
- "Đã ghi nhớ hết rồi chứ?"- Sở Ngạn vừa đi vừa hỏi Lucifer.
[Đã nhớ hết, chuẩn bị tiến hành điều tra từng người]
- "Đã biết đứa con số mệnh rồi chứ?"-
[Ân, là Nhược Giai, cô ta không thuộc về nơi này]
- "Xuyên không?"- Hắn nhướn mày hỏi.
Lucifer lắc đầu -[Không, là xuyên thư]
Sở Ngạn suy tư một lát -"Vị diện này là một cuốn sách sao?"- Việc này rất có khả năng, muôn vàn vị diện được tạo ra bởi hàng trăm hàng ngàn thiên đạo khác nhau, mà có nhiều thiên đạo có sở thích rất quái lạ.
[Cho là vậy đi, Nhược Giai là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này, còn bản thân ngươi chính là bàn đạp tốt nhất để cô ta tẩy rửa hình tượng] - Lucifer không biết phải làm sao với cái số mệnh vàng bạc của hắn, toàn rơi trúng vào cái thân thể có kết cục không tàn cũng phế.
- "Hương vị giả dối quả thật rất phù hợp với cô ta"-