Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-5
Đối diện với tấm chân tình trước mắt, Sở Ngạn chỉ có thể im lặng, nhặt lên chiếc áo chưa khô mấy mà mặc vào nhưng chỉ mới một nửa đôi tay bàn tay của ai kia đã ngăn lại. Sở Ngạn đưa mắt nhìn y, mím môi muốn nói lại thôi, tình hình vô cùng tiến thoái lưỡng nan.
Lam Kỳ thở dài, kéo chiếc áo đang ướt khỏi tay hắn, đặt vào tay hắn một chiếc áo mới trắng tinh còn được gói trong bao bì đàng hoàng -"Đã ướt rồi thì bỏ đi, mặc cũng sẽ không tốt cho cơ thể đâu"-
Sở Ngạn nhận lấy chiếc áo mới, quay lưng mặc vào, tấm lưng trần trắng nõn lộ ra những vết thương lớn nhỏ khác nhau, có phần băng dán bị ướt mà rơi ra một nửa để phơi bày phần da non chưa hoàn toàn lành lặn.
Trong lòng Lam Kỳ cảm thấy rất khó chịu, một sự khó chịu mà trước giờ y chưa từng trải qua. Cho đến khi Sở Ngạn thay đồ xong, quay lại thấy vẻ mặt nhíu chặt của y trong lòng biết y vì cái gì mà như vậy nhưng cũng không nhịn được trêu đùa -"Học trưởng, bao nhiêu tiền tôi sẽ trả cậu"-
Tiền? Lam Kỳ ngay tức khắc hồi thần, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc khó chịu -"Không cần tiền, chỉ cần..."- Y đưa tay kéo Sở Ngạn vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng chằng chịt vết thương -"Chăm sóc tốt cho bản thân mình"-
Sở Ngạn cũng ngỡ ngàng trước câu nói của y, đứng hình một lúc mới nhỏ giọng -"Cảm ơn cậu, học trưởng"- Nụ cười ngọt ngào đến mức khó tin.
•
Lam Kỳ đã về đến lớp nhưng hồn vẫn cứ hồi tưởng về nụ cười lúc nãy, quả nhiên rất yêu nghiệt. Tần Phong thấy thằng bạn ngàn năm băng sơn lại cười như một đứa ngốc cũng phát hoảng, suýt một chút nữa cậu ta đã báo cáo giáo viên đem y đến phòng y tế rồi. Cũng may, đôi mắt sắc bén đã kịp liếc sang cảnh cáo cái miệng của cậu ta.
- "Lam Kỳ, có xem đoạn clip mới vừa được tung lên không?"- Tần Phong mang tâm thế hóng chuyện mà bắt đầu luyên thuyên.
Lam Kỳ bắt đầu lôi đề ra làm, chỉ thuận miệng hỏi -"Clip gì?"-
- "Chu Họa Ngạn đấy, cậu ta bị đánh rồi còn bị hất nước bẩn vào người, đến cuối bị ông thầy cổ hủ kia đuổi ra khỏi lớp. A, nhắc mới nhớ sắp đến tiết ông ta rồi, phải chuẩn bị mới được"- Tần Phong vẫn đang tất bật chuẩn bị cho môn tiếp theo không để ý đến khuôn mặt đã tối sầm của y.
Khi thầy vào lớp, chuẩn bị những bài toán cho lớp nâng cao rồi lại bắt đầu thao thao bất tuyệt về những quy trình cũ kỹ khiến cho học sinh của lớp nâng cao đều chán nản không thôi.
Tần Phong chỉ lỡ miệng ngáp một cái, liên bị ông ta cho một roi vào đầu -"Các anh chị bây giờ hay quá nhỉ, cái gì cũng biết rồi, không cần tôi dạy nữa đúng không?"-
- "Dạy những cách từ chục năm về trước, muốn tụi em không buồn ngủ cũng khó đấy"- Tông giọng âm trầm vang lên khiến cho mọi người đều không tự chủ được nuốt nước bọt. Lam Kỳ hôm nay bị sao thế? Dám phản bác cả ông thầy khó tình này luôn.
- "Lam Kỳ, cậu đừng nghĩ cậu đứng đầu toàn trường rồi muốn làm gì thì làm, nói gì thì nói, đây đều phong tục từ trước đến nay. Nếu được thì giải cách khác đi, rồi giảng cho mọi người hiểu luôn đi"- Ông ta không tin Lam Kỳ cái gì cũng biết.
Y bình tĩnh đi lên bục giảng, dứt khoát bôi đi đáp án dài hai tấm bảng kia mà viết vài dòng thay thế. Chỉ bằng mười dòng, kết quả liền được tính ra, kẻ ngốc cũng hiểu không cần phải giảng. Tần Phong âm thầm đưa ngón cái lên với y, quả nhiên không hổ cho cái danh học trưởng liền suốt ba năm chưa từng có ai đánh bại được.
Ông thầy tức lắm nhưng cũng không nói nên lời, Lam Kỳ giải đúng, nhanh mà còn dùng những công thức được cách tân hóa đúng với chương trình, có mười cái miệng cũng chẳng cãi được.
- "Thầy à, phong tục khác với cổ hủ, thế giới hiện đại rồi nên đổi mới suy nghĩ, không thì nên nhường bước cho giới trẻ đi lên"- Lam Kỳ nhìn sâu vào mắt ông, nhẹ nhàng buông ra một câu khiến toàn bộ đều nín lặng. Biết rằng ông thầy này cổ hủ nhưng dù gì cũng đã đóng góp cho trường ba mươi mấy năm, không ai dám nói gì ông ta nhưng lần này có người thật sự lên tiếng.
•
Việc này rất nhanh được truyền ra, câu nói đó còn khiến ông ta tức chết mà đi khiếu nại với hiệu trưởng, không ngờ hiệu trưởng chẳng bênh vực ông ta mà còn nhẹ nhàng nói -"Cũng đến lúc thầy nghỉ hưu rồi"- Khiến ông ta sững sờ.
Lời Lam Kỳ không vào vô căn cứ mà ra, hiệu trường nể mặt ông ta đã đóng góp nhiều năm mới nhắm mắt mở mắt cho qua, ai ngờ lại bị Lam Kỳ không vừa mắt báo cáo lên bộ giáo dục xem xét khiến cho hiệu trưởng trở tay không kịp. Lòng càng thêm sợ danh hiệu của trường bị vụt mất, chỉ có thể làm như vậy.
- "Hiệu trưởng, tôi đã cống hiến cho trường này ba mươi mấy năm, bây giờ chỉ vì một cậu học sinh ngài liền đuổi tôi"-
Hiệu trưởng thở dài thườn thượt -"Không chỉ bộ giáo dục để mắt đến thầy mà còn có bộ y tế đấy. Bệnh viện thành phố không muốn trợ cấp thiết bị y tế cũng như bác sĩ cho trường ta nữa rồi"- Mà phòng y tế chính là một trong những điều kiện giúp tiêu chuẩn đánh giá được nâng cao, có thể hỗ trợ cho mọi tình hình nguy cấp của học sinh ngay lập tức.
Đều tại ông, đụng ai không đụng lại đụng trúng hai đứa trẻ có gia thế lớn nhất trường.
Lam Kỳ thở dài, kéo chiếc áo đang ướt khỏi tay hắn, đặt vào tay hắn một chiếc áo mới trắng tinh còn được gói trong bao bì đàng hoàng -"Đã ướt rồi thì bỏ đi, mặc cũng sẽ không tốt cho cơ thể đâu"-
Sở Ngạn nhận lấy chiếc áo mới, quay lưng mặc vào, tấm lưng trần trắng nõn lộ ra những vết thương lớn nhỏ khác nhau, có phần băng dán bị ướt mà rơi ra một nửa để phơi bày phần da non chưa hoàn toàn lành lặn.
Trong lòng Lam Kỳ cảm thấy rất khó chịu, một sự khó chịu mà trước giờ y chưa từng trải qua. Cho đến khi Sở Ngạn thay đồ xong, quay lại thấy vẻ mặt nhíu chặt của y trong lòng biết y vì cái gì mà như vậy nhưng cũng không nhịn được trêu đùa -"Học trưởng, bao nhiêu tiền tôi sẽ trả cậu"-
Tiền? Lam Kỳ ngay tức khắc hồi thần, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc khó chịu -"Không cần tiền, chỉ cần..."- Y đưa tay kéo Sở Ngạn vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng chằng chịt vết thương -"Chăm sóc tốt cho bản thân mình"-
Sở Ngạn cũng ngỡ ngàng trước câu nói của y, đứng hình một lúc mới nhỏ giọng -"Cảm ơn cậu, học trưởng"- Nụ cười ngọt ngào đến mức khó tin.
•
Lam Kỳ đã về đến lớp nhưng hồn vẫn cứ hồi tưởng về nụ cười lúc nãy, quả nhiên rất yêu nghiệt. Tần Phong thấy thằng bạn ngàn năm băng sơn lại cười như một đứa ngốc cũng phát hoảng, suýt một chút nữa cậu ta đã báo cáo giáo viên đem y đến phòng y tế rồi. Cũng may, đôi mắt sắc bén đã kịp liếc sang cảnh cáo cái miệng của cậu ta.
- "Lam Kỳ, có xem đoạn clip mới vừa được tung lên không?"- Tần Phong mang tâm thế hóng chuyện mà bắt đầu luyên thuyên.
Lam Kỳ bắt đầu lôi đề ra làm, chỉ thuận miệng hỏi -"Clip gì?"-
- "Chu Họa Ngạn đấy, cậu ta bị đánh rồi còn bị hất nước bẩn vào người, đến cuối bị ông thầy cổ hủ kia đuổi ra khỏi lớp. A, nhắc mới nhớ sắp đến tiết ông ta rồi, phải chuẩn bị mới được"- Tần Phong vẫn đang tất bật chuẩn bị cho môn tiếp theo không để ý đến khuôn mặt đã tối sầm của y.
Khi thầy vào lớp, chuẩn bị những bài toán cho lớp nâng cao rồi lại bắt đầu thao thao bất tuyệt về những quy trình cũ kỹ khiến cho học sinh của lớp nâng cao đều chán nản không thôi.
Tần Phong chỉ lỡ miệng ngáp một cái, liên bị ông ta cho một roi vào đầu -"Các anh chị bây giờ hay quá nhỉ, cái gì cũng biết rồi, không cần tôi dạy nữa đúng không?"-
- "Dạy những cách từ chục năm về trước, muốn tụi em không buồn ngủ cũng khó đấy"- Tông giọng âm trầm vang lên khiến cho mọi người đều không tự chủ được nuốt nước bọt. Lam Kỳ hôm nay bị sao thế? Dám phản bác cả ông thầy khó tình này luôn.
- "Lam Kỳ, cậu đừng nghĩ cậu đứng đầu toàn trường rồi muốn làm gì thì làm, nói gì thì nói, đây đều phong tục từ trước đến nay. Nếu được thì giải cách khác đi, rồi giảng cho mọi người hiểu luôn đi"- Ông ta không tin Lam Kỳ cái gì cũng biết.
Y bình tĩnh đi lên bục giảng, dứt khoát bôi đi đáp án dài hai tấm bảng kia mà viết vài dòng thay thế. Chỉ bằng mười dòng, kết quả liền được tính ra, kẻ ngốc cũng hiểu không cần phải giảng. Tần Phong âm thầm đưa ngón cái lên với y, quả nhiên không hổ cho cái danh học trưởng liền suốt ba năm chưa từng có ai đánh bại được.
Ông thầy tức lắm nhưng cũng không nói nên lời, Lam Kỳ giải đúng, nhanh mà còn dùng những công thức được cách tân hóa đúng với chương trình, có mười cái miệng cũng chẳng cãi được.
- "Thầy à, phong tục khác với cổ hủ, thế giới hiện đại rồi nên đổi mới suy nghĩ, không thì nên nhường bước cho giới trẻ đi lên"- Lam Kỳ nhìn sâu vào mắt ông, nhẹ nhàng buông ra một câu khiến toàn bộ đều nín lặng. Biết rằng ông thầy này cổ hủ nhưng dù gì cũng đã đóng góp cho trường ba mươi mấy năm, không ai dám nói gì ông ta nhưng lần này có người thật sự lên tiếng.
•
Việc này rất nhanh được truyền ra, câu nói đó còn khiến ông ta tức chết mà đi khiếu nại với hiệu trưởng, không ngờ hiệu trưởng chẳng bênh vực ông ta mà còn nhẹ nhàng nói -"Cũng đến lúc thầy nghỉ hưu rồi"- Khiến ông ta sững sờ.
Lời Lam Kỳ không vào vô căn cứ mà ra, hiệu trường nể mặt ông ta đã đóng góp nhiều năm mới nhắm mắt mở mắt cho qua, ai ngờ lại bị Lam Kỳ không vừa mắt báo cáo lên bộ giáo dục xem xét khiến cho hiệu trưởng trở tay không kịp. Lòng càng thêm sợ danh hiệu của trường bị vụt mất, chỉ có thể làm như vậy.
- "Hiệu trưởng, tôi đã cống hiến cho trường này ba mươi mấy năm, bây giờ chỉ vì một cậu học sinh ngài liền đuổi tôi"-
Hiệu trưởng thở dài thườn thượt -"Không chỉ bộ giáo dục để mắt đến thầy mà còn có bộ y tế đấy. Bệnh viện thành phố không muốn trợ cấp thiết bị y tế cũng như bác sĩ cho trường ta nữa rồi"- Mà phòng y tế chính là một trong những điều kiện giúp tiêu chuẩn đánh giá được nâng cao, có thể hỗ trợ cho mọi tình hình nguy cấp của học sinh ngay lập tức.
Đều tại ông, đụng ai không đụng lại đụng trúng hai đứa trẻ có gia thế lớn nhất trường.
Bình luận facebook