Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-15
Tịch Vũ lặng thinh ngắm nhìn 'thành quả' do Sở Ngạn tạo ra. Anh bình tĩnh đến mức khó tin, nhẹ nhàng quay đầu, đôi mắt hư ảo bấy lâu nay dần thay đổi.
Sở Ngạn nhướn mày, nở nụ cười thích thú, tay tay xoay xoay điện thoại, yên tĩnh bấm nút đăng rồi phủi đi vết máu bị vấy bẩn trên người. Tâm trạng vui vẻ rời khỏi bãi hỗn loạn.
Đêm nay sẽ rất náo nhiệt đây!
[Ngươi nghĩ Tịch Vũ sẽ làm gì?] - Lucifer cũng khá bất ngờ trước hành động của anh, có thể nói khá là... giống như thức tỉnh sau cơn ngủ mê vậy.
Hắn đưa tay lên môi, nghiêng đầu, lắc lư đi trong bóng đêm -"Đợi sau khi thi sẽ rõ"- Một khi đã quá mệt mỏi thì con người ta sẽ tự động quay về chốn bình yên thôi.
•
Trong tiếng rì rào của mọi người, Nhược Giai vẫn chưa hiểu gì cả, hưng phấn cầm tiền vào lớp. Nhưng vừa vào là sự trầm mặc của giáo viên cùng ánh mắt khác thường của bạn học, điều này khiến cô ta có chút mơ hồ, nghi hoặc.
- "Tịch Vũ..."- Cô không thấy những người bạn của mình, chỉ thấy anh một mình ngồi ở đấy.
Anh chỉ nhìn cô một cái rồi quay đầu tiếp tục chăm chú giải đề. Hoàn toàn không để ý đến Nhược Giai khiến cô ta nhíu mày, muốn hỏi tiếp nhưng giữa chừng đã bị giáo viên cau mày, nghiêm giọng -"Nhược Giai, em theo tôi lên phòng hiệu trưởng"-
Sắc mặt của Nhược Giai có chút lung lay, những vẫn gắng gượng cười lên tựa như mình không biết gì cả. Nhưng những lời bàn tán không rõ ràng khiến cô ta có chút mông lung, bắt đầu cảm thấy bất an rồi. Cái cảm giác như tất cả những gì mình xây dựng đã sụp đổ rồi.
Vừa bước vào phòng, không phải là vẻ mặt nghiêm nghị của hiệu trưởng mà là của cảnh sát. Bọn họ đều lạnh lẽo nhìn Nhược Giai, không nói không rằng đưa những đoạn clip cho cô coi.
- "Đây..."- Những người bạn của cô đều bị thương nặng nề, người bị ngất lâu trong nước dẫn đến việc có xác suất cao sẽ sống như người thực vật, có người lại bị đánh đến mất phần răng trước đều bị đánh gãy, phần cằm bị đánh đến biến dạng. Những người còn lại nhẹ hơn nhưng lưỡi và răng đều có vấn đề, đôi mắt vô thần đầy sợ hãi.
- "Cô Nhược, chúng tôi đã tìm thấy một lượng chất kích thích trong cơ thể của bọn họ, đây cũng có thể là nguyên nhân dẫn đến bọn họ đã tự làm tổn thương nhau. Chúng tôi mong cô hợp tác để triệt phá đường dây mua bán chất cấm cho học sinh"- Cảnh sát chăm chú quan sát những biểu cảm trên gương mặt kia.
Nhược Giai mím môi lắc đầu -"Tôi chỉ chơi với bọn họ, không biết đến những việc này"-
- "Cô chắc không? Tuổi của cô đủ năng lực chịu trách nhiệm hình sự rồi đó"- Cảnh sát như vô tình hữu ý mà bổ sung kiến thức cho cô ta.
Nhược Giai hít một hơi thật sâu, thầm chắc chắn rằng bọn họ sẽ không bán đứng mình nên vẫn tự tin, mặc cho sát khí lạnh lẽo của cảnh sát.
- "Được, vậy thì mời"- Cảnh sát gật đầu, lệnh cho hai đồng chí khác còng tay Nhược Giai lại, giọng máy móc nói -"Cô có quyền phản bác hoặc mời luật sư sau bằng chứng từ phía cảnh sát"-
Sau câu nói, ba học sinh vẫn còn tỉnh táo cùng Tịch Vũ đều có mặt. Cả ba người đều trừng lớn mắt hướng về cô, giọng nói ú ớ -"Chú... cảnh sát là cậu ấy đã giao chất cấm cho chúng con"- Một trong những người người đầu tiên đã sợ hãi lên tiếng trước khi chất vấn, nước mắt nước mũi, cảnh sát tưởng rằng vì sợ bị bắt nên mới mất kiểm soát như vậy.
Nhưng bọn họ không biết, những cô cậu học sinh này đã bị ánh mắt của Sở Ngạn dọa đến run rẩy, một lời cũng không dám khai ra hắn. Huống chi, Tịch Vũ anh cũng không đứng ra làm chứng cho bọn họ.
- "Cậu nói gì vậy, cậu đừng có vu khống"- Nhược Giai giẫy giụa, nghiến răng hướng về nữ sinh đã rụt người lại sau lưng cảnh sát.
- "Yêu cầu cô đừng làm loạn, chúng tôi có quyền dùng vũ lực nếu cô không hợp tác"- Cảnh sát nghiêm giọng, lại ra hiệu cho người tiếp theo nói.
Cậu nam sinh lắp bắp một hồi cũng nhắm mắt, khó khăn kể lại -"Cách đây mấy tháng về trước, Nhược Giai dụ chúng em hút thuốc có chứa chất cấm. Sau khi đã chúng em đã nghiện thì cậu ấy lại... lại đưa chúng em dùng thử nó..."- Ngoài trừ việc bị Sở Ngạn đánh đến sống đến chết thì những lời bọn họ nói hoàn toàn là thật.
- "Tại sao các em lại bị thương?"-
Người còn lại nuốt nước bọt, chậm chầm nói -"Là do Nhược Giai bảo bọn em đến lấy hàng ở bể bơi, và bọn em đã... đã không nhịn được dùng quá liều mà dẫn đến cớ sự này"- Đôi mắt của Sở Ngạn vẫn luôn ám ảnh tất cả những người còn giữ được mạng, bọn họ không chắc có thể biết được một kẻ điên như hắn có thể làm gì tiếp theo đâu nếu phật ý hắn đâu.
Nhược Giai trợn trừng mắt, vùng vẫy -"Các cậu nói đùa đúng không, đúng không? Tôi không phải loại người như thế... không phải..."-
Lúc này, Tịch Vũ im lặng nãy giờ cũng lên tiếng -"Em làm chứng, em thấy bọn họ đã tự đánh nhau sau khi dùng chung một cái gì đó"- Anh không màng tới đôi mắt ngấn nước mà tiếp tục nói -"Nếu không thì chỉ cần tra tin nhắn là biết rồi"-
- "Không... không... tôi bị oan"- Cô ta liên tục kêu gào, tuyệt vọng vùng vẫy.
- "Mời cô đi theo chúng tôi"- Cảnh sát cưỡng chế mang cô ta rời đi.
Trong nước mắt cô ta được bóng dáng của Sở Ngạn, đôi môi mấp máy câu hỏi -"Giả dối"- Bị những lời giả dối của bản thân hại lại mình, cảm thấy thế nào?
Sở Ngạn nhướn mày, nở nụ cười thích thú, tay tay xoay xoay điện thoại, yên tĩnh bấm nút đăng rồi phủi đi vết máu bị vấy bẩn trên người. Tâm trạng vui vẻ rời khỏi bãi hỗn loạn.
Đêm nay sẽ rất náo nhiệt đây!
[Ngươi nghĩ Tịch Vũ sẽ làm gì?] - Lucifer cũng khá bất ngờ trước hành động của anh, có thể nói khá là... giống như thức tỉnh sau cơn ngủ mê vậy.
Hắn đưa tay lên môi, nghiêng đầu, lắc lư đi trong bóng đêm -"Đợi sau khi thi sẽ rõ"- Một khi đã quá mệt mỏi thì con người ta sẽ tự động quay về chốn bình yên thôi.
•
Trong tiếng rì rào của mọi người, Nhược Giai vẫn chưa hiểu gì cả, hưng phấn cầm tiền vào lớp. Nhưng vừa vào là sự trầm mặc của giáo viên cùng ánh mắt khác thường của bạn học, điều này khiến cô ta có chút mơ hồ, nghi hoặc.
- "Tịch Vũ..."- Cô không thấy những người bạn của mình, chỉ thấy anh một mình ngồi ở đấy.
Anh chỉ nhìn cô một cái rồi quay đầu tiếp tục chăm chú giải đề. Hoàn toàn không để ý đến Nhược Giai khiến cô ta nhíu mày, muốn hỏi tiếp nhưng giữa chừng đã bị giáo viên cau mày, nghiêm giọng -"Nhược Giai, em theo tôi lên phòng hiệu trưởng"-
Sắc mặt của Nhược Giai có chút lung lay, những vẫn gắng gượng cười lên tựa như mình không biết gì cả. Nhưng những lời bàn tán không rõ ràng khiến cô ta có chút mông lung, bắt đầu cảm thấy bất an rồi. Cái cảm giác như tất cả những gì mình xây dựng đã sụp đổ rồi.
Vừa bước vào phòng, không phải là vẻ mặt nghiêm nghị của hiệu trưởng mà là của cảnh sát. Bọn họ đều lạnh lẽo nhìn Nhược Giai, không nói không rằng đưa những đoạn clip cho cô coi.
- "Đây..."- Những người bạn của cô đều bị thương nặng nề, người bị ngất lâu trong nước dẫn đến việc có xác suất cao sẽ sống như người thực vật, có người lại bị đánh đến mất phần răng trước đều bị đánh gãy, phần cằm bị đánh đến biến dạng. Những người còn lại nhẹ hơn nhưng lưỡi và răng đều có vấn đề, đôi mắt vô thần đầy sợ hãi.
- "Cô Nhược, chúng tôi đã tìm thấy một lượng chất kích thích trong cơ thể của bọn họ, đây cũng có thể là nguyên nhân dẫn đến bọn họ đã tự làm tổn thương nhau. Chúng tôi mong cô hợp tác để triệt phá đường dây mua bán chất cấm cho học sinh"- Cảnh sát chăm chú quan sát những biểu cảm trên gương mặt kia.
Nhược Giai mím môi lắc đầu -"Tôi chỉ chơi với bọn họ, không biết đến những việc này"-
- "Cô chắc không? Tuổi của cô đủ năng lực chịu trách nhiệm hình sự rồi đó"- Cảnh sát như vô tình hữu ý mà bổ sung kiến thức cho cô ta.
Nhược Giai hít một hơi thật sâu, thầm chắc chắn rằng bọn họ sẽ không bán đứng mình nên vẫn tự tin, mặc cho sát khí lạnh lẽo của cảnh sát.
- "Được, vậy thì mời"- Cảnh sát gật đầu, lệnh cho hai đồng chí khác còng tay Nhược Giai lại, giọng máy móc nói -"Cô có quyền phản bác hoặc mời luật sư sau bằng chứng từ phía cảnh sát"-
Sau câu nói, ba học sinh vẫn còn tỉnh táo cùng Tịch Vũ đều có mặt. Cả ba người đều trừng lớn mắt hướng về cô, giọng nói ú ớ -"Chú... cảnh sát là cậu ấy đã giao chất cấm cho chúng con"- Một trong những người người đầu tiên đã sợ hãi lên tiếng trước khi chất vấn, nước mắt nước mũi, cảnh sát tưởng rằng vì sợ bị bắt nên mới mất kiểm soát như vậy.
Nhưng bọn họ không biết, những cô cậu học sinh này đã bị ánh mắt của Sở Ngạn dọa đến run rẩy, một lời cũng không dám khai ra hắn. Huống chi, Tịch Vũ anh cũng không đứng ra làm chứng cho bọn họ.
- "Cậu nói gì vậy, cậu đừng có vu khống"- Nhược Giai giẫy giụa, nghiến răng hướng về nữ sinh đã rụt người lại sau lưng cảnh sát.
- "Yêu cầu cô đừng làm loạn, chúng tôi có quyền dùng vũ lực nếu cô không hợp tác"- Cảnh sát nghiêm giọng, lại ra hiệu cho người tiếp theo nói.
Cậu nam sinh lắp bắp một hồi cũng nhắm mắt, khó khăn kể lại -"Cách đây mấy tháng về trước, Nhược Giai dụ chúng em hút thuốc có chứa chất cấm. Sau khi đã chúng em đã nghiện thì cậu ấy lại... lại đưa chúng em dùng thử nó..."- Ngoài trừ việc bị Sở Ngạn đánh đến sống đến chết thì những lời bọn họ nói hoàn toàn là thật.
- "Tại sao các em lại bị thương?"-
Người còn lại nuốt nước bọt, chậm chầm nói -"Là do Nhược Giai bảo bọn em đến lấy hàng ở bể bơi, và bọn em đã... đã không nhịn được dùng quá liều mà dẫn đến cớ sự này"- Đôi mắt của Sở Ngạn vẫn luôn ám ảnh tất cả những người còn giữ được mạng, bọn họ không chắc có thể biết được một kẻ điên như hắn có thể làm gì tiếp theo đâu nếu phật ý hắn đâu.
Nhược Giai trợn trừng mắt, vùng vẫy -"Các cậu nói đùa đúng không, đúng không? Tôi không phải loại người như thế... không phải..."-
Lúc này, Tịch Vũ im lặng nãy giờ cũng lên tiếng -"Em làm chứng, em thấy bọn họ đã tự đánh nhau sau khi dùng chung một cái gì đó"- Anh không màng tới đôi mắt ngấn nước mà tiếp tục nói -"Nếu không thì chỉ cần tra tin nhắn là biết rồi"-
- "Không... không... tôi bị oan"- Cô ta liên tục kêu gào, tuyệt vọng vùng vẫy.
- "Mời cô đi theo chúng tôi"- Cảnh sát cưỡng chế mang cô ta rời đi.
Trong nước mắt cô ta được bóng dáng của Sở Ngạn, đôi môi mấp máy câu hỏi -"Giả dối"- Bị những lời giả dối của bản thân hại lại mình, cảm thấy thế nào?
Bình luận facebook