Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147: TG6 : Trả Cho Ngươi Một Đời Thanh Bạch (22)
Nhìn thấy gương mặt nổi đầy gân xanh, hai mắt đỏ bừng của Độc Cô Duy Ngã, lúc này, dù cho vạt áo thấm đẫm máu tươi, nhưng sống lưng Kỉ Tình vẫn thẳng tắp đến lạ.
Y vươn tay, bàn tay dính đầy máu cứ thế chạm vào trên sườn mặt của hắn, mang theo hơi lạnh, cuối cùng chậm rãi di chuyển lên, đem nước mắt của hắn lau đi, lại chuyển đến xoa đầu hắn.
Y mỉm cười, nhưng bởi vì đau đớn khiến bạc môi trở thành trắng bệch, không còn huyết sắc, nên nụ cười liền nhuốm đầy thê lương. Song, giọng nói của y vẫn rất bình ổn, cũng rất nhẹ.
"Đừng sợ, chỉ cần một ngày vi sư còn sống, những kẻ đã từng tổn thương ngươi...đều sẽ phải trả giá đắt. Ta sẽ không tha thứ cho bọn chúng..." Cho dù là nguyên chủ cũng không ngoại lệ.
Hắn ta đào tâm của hắn, đem nó luyện hóa, hợp 2 thành 1, chiếm làm của mình. Mà y, chỉ đem nó moi ra, trả về cho cố chủ...
Như vậy, kế tiếp chỉ còn lại thù nghiền xương thành tro.
[ Ký chủ, đừng làm như vậy nữa mà...] Nhìn Kỉ Tình tự mình hại mình, hệ thống thật sự đã không kiềm lòng nổi. Dù sao, nó cũng không phải thật sự là một cỗ máy lạnh băng, mà là có nhân tính hóa.
Thế nhưng, thứ nó nhận được, lại chỉ là một câu nói nhàn nhạt của Kỉ Tình:"Sống trên đời, đôi lúc thân bất do kỷ. Muốn đạt được mục đích, lại không muốn trả giá, như vậy làm sao có thể chứ?"
"Ta chỉ là muốn trả cho hắn một công đạo, cũng cho chính mình một đời thanh bạch mà thôi..."
Lắc đầu, lúc này, Kỉ Tình lại chợt quay đầu, khí sắc trên mặt trong nháy mắt liền biến đổi, song đồng cũng trở nên sắc bén, băng lãnh hơn vô số lần. Từ trong miệng y, một tiếng hừ lạnh cũng đã tràn ra.
"Các ngươi, toàn bộ đều phải chết."
Bởi vì Kỉ Tình không còn dùng linh lực cưỡng ép khống chế kiếm của bản thân nữa, ngay lập tức, Hoa Tiểu Bạch liền đem kiếm triệu hồi về. Chỉ là, trong khi nàng còn chưa kịp bắt lấy chuôi kiếm, thì một cỗ linh lực cuồng bạo liền đã từ bên cạnh ập tới, đem nàng đẩy ra.
Đương nhiên, không chỉ riêng Hoa Tiểu Bạch, bao gồm cả tử đệ Ngự Kiếm Thần Tông, Ôn Chấn, Tiêu Dật, thái thượng trưởng lão cũng đều không ngoại lệ. Nhưng càng vì thế, bọn họ mới càng thêm rung động.
Y rốt cuộc là làm bằng cách nào?
"Đem Đế binh thu hồi đi." Lạnh giọng nói, không để tâm đan điền đã căng trướng đến không ngừng xuất hiện vết nứt, Kỉ Tình vẫn đang hồi tưởng lại cảm giác hấp thu nguồn sức mạnh không thuộc về thế giới này giống như lần ở
kia.
Nhưng không ngờ rằng, y lại thật sự thành công. Tuy cái giá phải trả, là vô cùng thảm khốc...
"Khục..." Trên khóe môi tái nhợt, một dòng máu đỏ tươi cũng đã vô thanh vô tức chảy xuôi. Máu từ trong lỗ hổng trên ngực Kỉ Tình cũng đã càng chảy càng nhanh.
Lúc này, bị Kỉ Tình chấn nhiếp, thái thượng trưởng lão liền theo bản năng thu hồi tuyết kiếm lại. Nhưng đợi khi phát hiện ra ý đồ của y, ông lại không khỏi rung động lần nữa:"Ngươi...ngươi..."
Kinh mạch không ngừng vỡ tan, thân thể tựa như biến thành một cái động không đáy, Kỉ Tình chỉ có cảm giác thân thể đang nứt ra thành từng mảnh, đau đớn thậm chí làm tê liệt cả thần kinh của y.
Nhưng cố tình, khí tức của y lại đang không ngừng dâng lên với một tốc độ đáng sợ, thậm chí, dần dần vượt qua cả Hoàng Tuyền lão tổ, đạp vào cảnh giới trong truyền thuyết đó...
Đế cảnh...Đại Đế!
Cảm thụ lực lượng như sóng lớn cuộn trào trong cơ thể mình, cùng với sinh cơ đang trôi nhanh, Kỉ Tình chỉ có thể tiếc nuối ngừng thu nạp lực lượng đến từ nơi thần bí kia.
Y có thể cảm nhận được, hạn mức cao nhất của mình không phải ở đây. Thế nhưng, thân thể của nguyên chủ lại không chịu nổi.
"Ngươi...Đại Đế...làm sao có thể..." Lúc này, bên trong mây đen đã truyền ra một tiếng kinh thán tràn ngập chất vấn. Không cần hỏi cũng biết, khẳng định là Hoàng Tuyền lão tổ.
Dù sao, lão đã cố gắng vào Đế cảnh lâu như vậy, hiện tại, lại cảm thụ được loại lực lượng đào sông lấp biển mà lão hằng khao khát ở trên người Kỉ Tình, lão có thể không kinh động mới là lạ!
Chỉ là, mặc cho lão nghĩ như thế nào, lúc này, dưới sự thôi động của Kỉ Tình, sau lưng y, một hư ảnh cao hơn trăm trượng, cùng bộ dạng của y giống nhau đến chín phần, nhưng ngũ quan lại tràn ngập một cỗ ma tính liền đã hiện ra.
Trong nháy mắt đó, đám ma tộc ở phía đối diện đều có cảm giác huyết mạch sôi trào, thần hồn hốt hoảng, nảy sinh xúc động muốn quỳ bái, tựa như nhìn thấy vương của mình.
"Các ngươi không phải muốn biết thiên phú thần thông của ta là gì hay sao? Ta sẽ nói cho các ngươi biết. Chính là Ma Hồn!" Vốn, khí tức trên thân Kỉ Tình đã vô cùng khủng bố, thời khắc này, có thêm Ma Hồn gia trì, liền càng trở nên đáng sợ khôn kể.
Đứng ở đối diện, Ma Tôn đã không cấm toát mồ hôi lạnh.
"Thiên phú thần thông của Hàn Ảnh Chân Quân là Ma Hồn? Chẳng trách lại phải dùng Đao Tâm đến che giấu."
"Ta nghe nói, người mang Ma Hồn chính là trời sinh tâm ma, làm người sẽ độc ác tàn nhẫn, máu lạnh vô tình. Hiện tại xem ra, lời đồn không chỉ là lời đồn, chẳng trách ngay cả tim của đệ tử mình mà cũng có thể moi ra."
"........................"
Khác biệt với tu sĩ chính đạo, sau khi biết được Kỉ Tình có Ma Hồn, nằm ngoài ý liệu của mọi người, âm thanh của Hoàng Tuyền lão tổ liền đã có hơi cứng nhắc vang lên:"Kỉ Tình, nếu ngươi đã là trời sinh Ma Hồn, bị chính đạo ruồng bỏ, như vậy liền gia nhập Ma Giới chúng ta đi."
"Chỉ cần ngươi đồng ý, lão phu sẽ cho ngươi làm Ma Tôn!"
"Lão tổ!" Thời khắc này, Ma Tôn gần như đã không dám tin vào tai mình. Nhưng thứ nhận được lại chỉ là một tiếng quát lạnh của Hoàng Tuyền lão tổ:"Câm miệng cho lão phu!"
Ở phía đối diện, Kỉ Tình đã trầm mặc, im lặng triệu hồi ra chảo đen của mình, ngay cả đáp lời cũng lười nói, chỉ dùng hành động đến chứng minh cho cảm tưởng.
**Sư tôn be like: cho ta làm lão tổ thì ta suy nghĩ lại, chứ ai thèm làm Ma Tôn?
Y vươn tay, bàn tay dính đầy máu cứ thế chạm vào trên sườn mặt của hắn, mang theo hơi lạnh, cuối cùng chậm rãi di chuyển lên, đem nước mắt của hắn lau đi, lại chuyển đến xoa đầu hắn.
Y mỉm cười, nhưng bởi vì đau đớn khiến bạc môi trở thành trắng bệch, không còn huyết sắc, nên nụ cười liền nhuốm đầy thê lương. Song, giọng nói của y vẫn rất bình ổn, cũng rất nhẹ.
"Đừng sợ, chỉ cần một ngày vi sư còn sống, những kẻ đã từng tổn thương ngươi...đều sẽ phải trả giá đắt. Ta sẽ không tha thứ cho bọn chúng..." Cho dù là nguyên chủ cũng không ngoại lệ.
Hắn ta đào tâm của hắn, đem nó luyện hóa, hợp 2 thành 1, chiếm làm của mình. Mà y, chỉ đem nó moi ra, trả về cho cố chủ...
Như vậy, kế tiếp chỉ còn lại thù nghiền xương thành tro.
[ Ký chủ, đừng làm như vậy nữa mà...] Nhìn Kỉ Tình tự mình hại mình, hệ thống thật sự đã không kiềm lòng nổi. Dù sao, nó cũng không phải thật sự là một cỗ máy lạnh băng, mà là có nhân tính hóa.
Thế nhưng, thứ nó nhận được, lại chỉ là một câu nói nhàn nhạt của Kỉ Tình:"Sống trên đời, đôi lúc thân bất do kỷ. Muốn đạt được mục đích, lại không muốn trả giá, như vậy làm sao có thể chứ?"
"Ta chỉ là muốn trả cho hắn một công đạo, cũng cho chính mình một đời thanh bạch mà thôi..."
Lắc đầu, lúc này, Kỉ Tình lại chợt quay đầu, khí sắc trên mặt trong nháy mắt liền biến đổi, song đồng cũng trở nên sắc bén, băng lãnh hơn vô số lần. Từ trong miệng y, một tiếng hừ lạnh cũng đã tràn ra.
"Các ngươi, toàn bộ đều phải chết."
Bởi vì Kỉ Tình không còn dùng linh lực cưỡng ép khống chế kiếm của bản thân nữa, ngay lập tức, Hoa Tiểu Bạch liền đem kiếm triệu hồi về. Chỉ là, trong khi nàng còn chưa kịp bắt lấy chuôi kiếm, thì một cỗ linh lực cuồng bạo liền đã từ bên cạnh ập tới, đem nàng đẩy ra.
Đương nhiên, không chỉ riêng Hoa Tiểu Bạch, bao gồm cả tử đệ Ngự Kiếm Thần Tông, Ôn Chấn, Tiêu Dật, thái thượng trưởng lão cũng đều không ngoại lệ. Nhưng càng vì thế, bọn họ mới càng thêm rung động.
Y rốt cuộc là làm bằng cách nào?
"Đem Đế binh thu hồi đi." Lạnh giọng nói, không để tâm đan điền đã căng trướng đến không ngừng xuất hiện vết nứt, Kỉ Tình vẫn đang hồi tưởng lại cảm giác hấp thu nguồn sức mạnh không thuộc về thế giới này giống như lần ở
kia.
Nhưng không ngờ rằng, y lại thật sự thành công. Tuy cái giá phải trả, là vô cùng thảm khốc...
"Khục..." Trên khóe môi tái nhợt, một dòng máu đỏ tươi cũng đã vô thanh vô tức chảy xuôi. Máu từ trong lỗ hổng trên ngực Kỉ Tình cũng đã càng chảy càng nhanh.
Lúc này, bị Kỉ Tình chấn nhiếp, thái thượng trưởng lão liền theo bản năng thu hồi tuyết kiếm lại. Nhưng đợi khi phát hiện ra ý đồ của y, ông lại không khỏi rung động lần nữa:"Ngươi...ngươi..."
Kinh mạch không ngừng vỡ tan, thân thể tựa như biến thành một cái động không đáy, Kỉ Tình chỉ có cảm giác thân thể đang nứt ra thành từng mảnh, đau đớn thậm chí làm tê liệt cả thần kinh của y.
Nhưng cố tình, khí tức của y lại đang không ngừng dâng lên với một tốc độ đáng sợ, thậm chí, dần dần vượt qua cả Hoàng Tuyền lão tổ, đạp vào cảnh giới trong truyền thuyết đó...
Đế cảnh...Đại Đế!
Cảm thụ lực lượng như sóng lớn cuộn trào trong cơ thể mình, cùng với sinh cơ đang trôi nhanh, Kỉ Tình chỉ có thể tiếc nuối ngừng thu nạp lực lượng đến từ nơi thần bí kia.
Y có thể cảm nhận được, hạn mức cao nhất của mình không phải ở đây. Thế nhưng, thân thể của nguyên chủ lại không chịu nổi.
"Ngươi...Đại Đế...làm sao có thể..." Lúc này, bên trong mây đen đã truyền ra một tiếng kinh thán tràn ngập chất vấn. Không cần hỏi cũng biết, khẳng định là Hoàng Tuyền lão tổ.
Dù sao, lão đã cố gắng vào Đế cảnh lâu như vậy, hiện tại, lại cảm thụ được loại lực lượng đào sông lấp biển mà lão hằng khao khát ở trên người Kỉ Tình, lão có thể không kinh động mới là lạ!
Chỉ là, mặc cho lão nghĩ như thế nào, lúc này, dưới sự thôi động của Kỉ Tình, sau lưng y, một hư ảnh cao hơn trăm trượng, cùng bộ dạng của y giống nhau đến chín phần, nhưng ngũ quan lại tràn ngập một cỗ ma tính liền đã hiện ra.
Trong nháy mắt đó, đám ma tộc ở phía đối diện đều có cảm giác huyết mạch sôi trào, thần hồn hốt hoảng, nảy sinh xúc động muốn quỳ bái, tựa như nhìn thấy vương của mình.
"Các ngươi không phải muốn biết thiên phú thần thông của ta là gì hay sao? Ta sẽ nói cho các ngươi biết. Chính là Ma Hồn!" Vốn, khí tức trên thân Kỉ Tình đã vô cùng khủng bố, thời khắc này, có thêm Ma Hồn gia trì, liền càng trở nên đáng sợ khôn kể.
Đứng ở đối diện, Ma Tôn đã không cấm toát mồ hôi lạnh.
"Thiên phú thần thông của Hàn Ảnh Chân Quân là Ma Hồn? Chẳng trách lại phải dùng Đao Tâm đến che giấu."
"Ta nghe nói, người mang Ma Hồn chính là trời sinh tâm ma, làm người sẽ độc ác tàn nhẫn, máu lạnh vô tình. Hiện tại xem ra, lời đồn không chỉ là lời đồn, chẳng trách ngay cả tim của đệ tử mình mà cũng có thể moi ra."
"........................"
Khác biệt với tu sĩ chính đạo, sau khi biết được Kỉ Tình có Ma Hồn, nằm ngoài ý liệu của mọi người, âm thanh của Hoàng Tuyền lão tổ liền đã có hơi cứng nhắc vang lên:"Kỉ Tình, nếu ngươi đã là trời sinh Ma Hồn, bị chính đạo ruồng bỏ, như vậy liền gia nhập Ma Giới chúng ta đi."
"Chỉ cần ngươi đồng ý, lão phu sẽ cho ngươi làm Ma Tôn!"
"Lão tổ!" Thời khắc này, Ma Tôn gần như đã không dám tin vào tai mình. Nhưng thứ nhận được lại chỉ là một tiếng quát lạnh của Hoàng Tuyền lão tổ:"Câm miệng cho lão phu!"
Ở phía đối diện, Kỉ Tình đã trầm mặc, im lặng triệu hồi ra chảo đen của mình, ngay cả đáp lời cũng lười nói, chỉ dùng hành động đến chứng minh cho cảm tưởng.
**Sư tôn be like: cho ta làm lão tổ thì ta suy nghĩ lại, chứ ai thèm làm Ma Tôn?
Bình luận facebook