Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
Nhìn chủ nhân, cho dù nhà có ba con mèo cùng hai đứa trẻ con lăn lộn làm ầm ĩ, cũng không bị ảnh hưởng chút nào, như cũ ngồi ở trên sô pha bên cửa sổ đọc sách, mèo con da hổ Đường lại một lần cảm thấy thực ra tính tình chủ nhân cũng không tệ.
Đột nhiên, Cẩm Vinh buông quyển sách trên tay, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, lại quay sang nói với Tiểu Giang, Tiểu Vịnh:
"Hôm nay chơi đến đây thôi."
Tiểu Vịnh cùng Tiểu Giang còn đang cùng ba chú mèo chơi đùa, nghe được những lời này liền ủ rũ, "Mới 3 giờ rưỡi thôi".
Tựa hồ là lo lắng hai đứa nghĩ nhiều, Cẩm Vinh lại khẽ cười nói, "Lát nữa mèo con phải đi khám."
"Vậy hôm khác em lại đến chơi, Cẩm Vinh ca ca." Tiểu Giang hiểu chuyện mà kéo Tiểu Vịnh, đeo cặp sách rồi ôm mèo nhà mình, chào hỏi Cẩm Vinh rồi rời đi.
"Hôm nay hẹn tái khám với bác sĩ Cố sao?" Mèo con da hổ Đường lay lay cục len, tò mò hỏi.
"Không có." Cẩm Vinh bình tĩnh trả lời, tiếp tục đọc sách.
Trên trán mèo con da hổ Đường như hiện lên mấy cái dấu chấm hỏi >-<??, Vậy vì sao lại đuổi Tiểu Vịnh Tiểu Giang về nhà? Tâm tưcon sen nhà hắn thật khó hiểu. Mèo con da hổ Đường quơ quơ đầu thầm nghĩ.
Nghịch cuộn len một lát lại cảm thấy nhàm chán, mèo Đường lại nhảy lên sô pha click mở điều khiển tivi xem bóng đã, đột nhiên bên ngoài xuất hiện tiếng còi xe cứu thương vang inh ỏi.
Chuyện gì xảy ra vậy? Mèo con da hổ Đường quay đầu nhìn Cẩm Vinh một cái, thấy chủ nhân không hề có tâm tư tò mò muốn xem náo nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy một chiếc xe cứu thương của bệnh viện ngừng ở dưới lầu, mấy nhân viên cứu hộ nâng một người lên xe, chung quanh xe cứu thương còn có rất nhiều người vây xem, đều là người trong tiểu khu, còn có Tiểu Vịnh.
Mèo con da hổ Đường bỗng nhiên cả kinh, bởi vì hắn thấy Tiểu Vịnh đang khóc, Tiểu Giang cùng mẹ Tiểu Giang đang an ủi Tiểu Vinh, lúc này còn có một người đàn ông trung niên chạy vội vàn tới, mồ hôi đầy đầu, Đường Đường đã từng thấy người này, là cha của Tiểu Vịnh, hắn ôm ôm Tiểu Vịnh lên, lại cùng cha mẹ Tiểu Giang nói vài câu, sau đó vội vã đi theo nhân viên cứu hộ lên xe.
Đây là có chuyện gì? Mèo con da hổ Đường mơ hồ.
Đến buổi tối, mèo con da hổ Đường tùy tiện ăn chút đồ, liền tự mình ra cửa đi dạo, lão yêu quái cũng không cấm hắn ra ngoài, mèo con da hổ Đường tìm một góc bồn hoa ngồi trong đó, hắn chọn bồn hoa này cũng bởi vì đây là chỗ các bác gái trong tiểu khu đến đây tụ tập buôn chuyện, là chỗ thích hợp để nghe bát quái.
Quả nhiên, bọn họ nói đến chuyện nhà Tiểu Vịnh, "Ai biết mẹ Tiểu Vịnh ở nhà một mình, sẽ phát sinh chuyện nguy hiểm như vậy."
Nguy hiểm? Mèo con da hổ Đường lập tức dựng lên lỗ tai nghe.
"Rò khí ga cũng không phải là việc nhỏ, cũng may chưa bị làm sao, trước đây trên ti vi không phải cũng có mấy vụ như vậy..."
"May mắn Tiểu Vịnh về nhà sớm, lại không có chìa khóa, gọi mẹ Tiểu Giang ở bên cạnh, mới phát hiện không thích hợp, bằng không......" Bác gái lời chưa nói hết, nhưng ai cũng hiểu là đang ám chỉ điều gì.
May mắn về sớm...... Mèo con da hổ Đường mộng bức, nếu không phải con sen lấy cớ đuổi Tiểu Vịnh Tiểu Giang về nhà, vậy mẹ Tiểu Vịnh sẽ thế nào, mèo con da hổ Đường không dám tiếp tục nghĩ nữa.
"Hẳn là không có việc gì đi?" Có người hỏi.
Một bác gái xua xua tay nói, "Không có việc gì, cháu gái tôi làm ở bệnh viện kia, nói nghỉ ngơi hai ngày thì tốt rồi."
"Vậy tốt rồi, mẹ Vịnh là người tốt, Tiểu Vịnh lại ngoan ngoãn, người tốt có hảo báo."
Mèo con da hổ Đường cơ hồ là run run chân mèo về đến nhà, thái độ với Cẩm Vinh cũng không nhịn được mà ngày càng chân chó, chủ động cất giày, đưa thư, còn nhường chăn mèo cho Cẩm Vinh lấy làm miếng lót ghế.
Thì ra đây mới là đùi vàng chân chính.
Cẩm Vinh đương nhiên cũng biết thái độ của hắn là như thế nào, xem ra mẹ Tiểu Vịnh không gặp nguy hiểm nữa, đến nỗi hậu quả, Cẩm Vinh không quá để ý.
_____
"Hôm nay chúng ta đi ra ngoài." Cẩm Vinh xách mèo con chân chó, nói.
"Đi đâu?"
Cẩm Vinh nghiêm trang đáp, "Đi kiếm tiền."
Mèo con da hổ đường – hiện tại đã biến thành chú mều chân chó nhất thiên hạ, đương nhiên là đồng ý với chủ nhân.
Nhưng mà trăm triệu không nghĩ tới, chủ nhân lại đưa mình tới một cái sòng bạc ngầm – chỗ ăn chơi trái phép.
Làm một phú nhị đại đơn thuần, Đường Đường không nghĩ tới thành phố S còn có một chỗ như vậy, đúng là lão yêu quái, chỗ như vậy hắn cũng biết.
"Tiên sinh, ngài muốn đánh cuộc sao?" người chia bài lễ phép hỏi,
"Không phải ta đánh cuộc, là nó đánh cuộc." Cẩm Vinh đem mèo con Đường Đường đặt ở trên chiếu bạc, thái độ ôn hòa, hoàn toàn không giống bị điên, nhưng những người chung quanh nghe thấy lời này, cảm thấy tên này đúng là thần kinh rồi.
"Tiên sinh, ngài đừng nói đùa." Chia bài đen mặt nói.
"Ta không nói đùa, nó đánh cuộc, thắng thua ta gánh." Cẩm Vinh buông một túi xèng giá trị không nhỏ trên mặt bàn.
Nghe thấy những lời này, chia bài tự nhiên không còn dị nghị, chỉ cần chịu bỏ tiền là được, hắn là người đánh cuộc, hay là mèo đánh cuộc, cũng không quan trọng.
Cẩm Vinh thật sự để toàn quyền quyết định cho mèo con da hổ, đánh lớn hay đánh nhỏ, hoàn toàn mặc kệ, bản thân chỉ đứng sau khoanh tay nhìn.
Dưới ánh mắt hài hước của mọi người, mèo con run rẩy đạp cái móng hai lần vào chữ "đại", người xem cũng thích thú, nói "Con mèo này còn biết đâu là đại đâu là tiểu sau, haha."
Cẩm Vinh lại là thờ ơ, tựa hồ không chút để ý.
Nhưng mà ngoài dự đoán của mọi người, mèo con da hổ lần nào cược cũng thắng, Cẩm Vinh mang theo mèo Đường Đường, mỗi loại cược đều thử một lần, kì lạ chính là không hề thua bạc, mà xèng tỏng tay càng ngày càng nhiều lên, mà nhiều đến mấy cũng vẫn để mèo con cõng.
Sòng bạc có chút người nước ngoài không khỏi trầm trồ huýt sáo, "What an amazing cat!"
Mèo con da hổ Đường tuy rằng đầu óc có chút choáng váng, nhưng cũng không phải chưa thấy qua nhiều tiền như vậy bao giờ, tốt xấu gì hắn cũng từng là phú nhị đại, chỉ là không nghĩ tới khi còn làm người, bị cha mẹ nghiêm cấm sa đà bài bạc, bây giờ làm mèo cư nhiên lại ở trên chiếu bạc bách chiến bách thắng.
Hắn ẩn ẩn có cảm giác, có thể thắng liên tục như vậy, chỉ đều là do chủ nhân nhà hắn, giống như với chuyện của mẹ Tiểu Vịnh.
"Thắng không sai biệt lắm, chúng ta đi thôi." Cẩm Vinh vừa lòng nói.
Tất cả xèng trong tay đều đổi thành tiền mặt, Đường Đường tiếc hận dùng móng vuốt sờ sờ tiền mặt mới tinh, đáng tiếc hắn là một con mèo, tiền nhiều tiền ít cùng bản thân hiện tại chả có mấy quan hệ, Cẩm Vinh càng là không thèm để ý, ôm mèo chạy lấy người.
Dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người, một người một mèo rời khỏi sòng bạc.
Bởi vì là sòng bạc ngầm, trước lúc ra bên ngoài còn có vài hẻm tối, Cẩm Vinh cùng mèo con vừa đi khỏi đoạn thứ nhất, đã bị người chặn đường.
Đột nhiên, Cẩm Vinh buông quyển sách trên tay, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, lại quay sang nói với Tiểu Giang, Tiểu Vịnh:
"Hôm nay chơi đến đây thôi."
Tiểu Vịnh cùng Tiểu Giang còn đang cùng ba chú mèo chơi đùa, nghe được những lời này liền ủ rũ, "Mới 3 giờ rưỡi thôi".
Tựa hồ là lo lắng hai đứa nghĩ nhiều, Cẩm Vinh lại khẽ cười nói, "Lát nữa mèo con phải đi khám."
"Vậy hôm khác em lại đến chơi, Cẩm Vinh ca ca." Tiểu Giang hiểu chuyện mà kéo Tiểu Vịnh, đeo cặp sách rồi ôm mèo nhà mình, chào hỏi Cẩm Vinh rồi rời đi.
"Hôm nay hẹn tái khám với bác sĩ Cố sao?" Mèo con da hổ Đường lay lay cục len, tò mò hỏi.
"Không có." Cẩm Vinh bình tĩnh trả lời, tiếp tục đọc sách.
Trên trán mèo con da hổ Đường như hiện lên mấy cái dấu chấm hỏi >-<??, Vậy vì sao lại đuổi Tiểu Vịnh Tiểu Giang về nhà? Tâm tưcon sen nhà hắn thật khó hiểu. Mèo con da hổ Đường quơ quơ đầu thầm nghĩ.
Nghịch cuộn len một lát lại cảm thấy nhàm chán, mèo Đường lại nhảy lên sô pha click mở điều khiển tivi xem bóng đã, đột nhiên bên ngoài xuất hiện tiếng còi xe cứu thương vang inh ỏi.
Chuyện gì xảy ra vậy? Mèo con da hổ Đường quay đầu nhìn Cẩm Vinh một cái, thấy chủ nhân không hề có tâm tư tò mò muốn xem náo nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy một chiếc xe cứu thương của bệnh viện ngừng ở dưới lầu, mấy nhân viên cứu hộ nâng một người lên xe, chung quanh xe cứu thương còn có rất nhiều người vây xem, đều là người trong tiểu khu, còn có Tiểu Vịnh.
Mèo con da hổ Đường bỗng nhiên cả kinh, bởi vì hắn thấy Tiểu Vịnh đang khóc, Tiểu Giang cùng mẹ Tiểu Giang đang an ủi Tiểu Vinh, lúc này còn có một người đàn ông trung niên chạy vội vàn tới, mồ hôi đầy đầu, Đường Đường đã từng thấy người này, là cha của Tiểu Vịnh, hắn ôm ôm Tiểu Vịnh lên, lại cùng cha mẹ Tiểu Giang nói vài câu, sau đó vội vã đi theo nhân viên cứu hộ lên xe.
Đây là có chuyện gì? Mèo con da hổ Đường mơ hồ.
Đến buổi tối, mèo con da hổ Đường tùy tiện ăn chút đồ, liền tự mình ra cửa đi dạo, lão yêu quái cũng không cấm hắn ra ngoài, mèo con da hổ Đường tìm một góc bồn hoa ngồi trong đó, hắn chọn bồn hoa này cũng bởi vì đây là chỗ các bác gái trong tiểu khu đến đây tụ tập buôn chuyện, là chỗ thích hợp để nghe bát quái.
Quả nhiên, bọn họ nói đến chuyện nhà Tiểu Vịnh, "Ai biết mẹ Tiểu Vịnh ở nhà một mình, sẽ phát sinh chuyện nguy hiểm như vậy."
Nguy hiểm? Mèo con da hổ Đường lập tức dựng lên lỗ tai nghe.
"Rò khí ga cũng không phải là việc nhỏ, cũng may chưa bị làm sao, trước đây trên ti vi không phải cũng có mấy vụ như vậy..."
"May mắn Tiểu Vịnh về nhà sớm, lại không có chìa khóa, gọi mẹ Tiểu Giang ở bên cạnh, mới phát hiện không thích hợp, bằng không......" Bác gái lời chưa nói hết, nhưng ai cũng hiểu là đang ám chỉ điều gì.
May mắn về sớm...... Mèo con da hổ Đường mộng bức, nếu không phải con sen lấy cớ đuổi Tiểu Vịnh Tiểu Giang về nhà, vậy mẹ Tiểu Vịnh sẽ thế nào, mèo con da hổ Đường không dám tiếp tục nghĩ nữa.
"Hẳn là không có việc gì đi?" Có người hỏi.
Một bác gái xua xua tay nói, "Không có việc gì, cháu gái tôi làm ở bệnh viện kia, nói nghỉ ngơi hai ngày thì tốt rồi."
"Vậy tốt rồi, mẹ Vịnh là người tốt, Tiểu Vịnh lại ngoan ngoãn, người tốt có hảo báo."
Mèo con da hổ Đường cơ hồ là run run chân mèo về đến nhà, thái độ với Cẩm Vinh cũng không nhịn được mà ngày càng chân chó, chủ động cất giày, đưa thư, còn nhường chăn mèo cho Cẩm Vinh lấy làm miếng lót ghế.
Thì ra đây mới là đùi vàng chân chính.
Cẩm Vinh đương nhiên cũng biết thái độ của hắn là như thế nào, xem ra mẹ Tiểu Vịnh không gặp nguy hiểm nữa, đến nỗi hậu quả, Cẩm Vinh không quá để ý.
_____
"Hôm nay chúng ta đi ra ngoài." Cẩm Vinh xách mèo con chân chó, nói.
"Đi đâu?"
Cẩm Vinh nghiêm trang đáp, "Đi kiếm tiền."
Mèo con da hổ đường – hiện tại đã biến thành chú mều chân chó nhất thiên hạ, đương nhiên là đồng ý với chủ nhân.
Nhưng mà trăm triệu không nghĩ tới, chủ nhân lại đưa mình tới một cái sòng bạc ngầm – chỗ ăn chơi trái phép.
Làm một phú nhị đại đơn thuần, Đường Đường không nghĩ tới thành phố S còn có một chỗ như vậy, đúng là lão yêu quái, chỗ như vậy hắn cũng biết.
"Tiên sinh, ngài muốn đánh cuộc sao?" người chia bài lễ phép hỏi,
"Không phải ta đánh cuộc, là nó đánh cuộc." Cẩm Vinh đem mèo con Đường Đường đặt ở trên chiếu bạc, thái độ ôn hòa, hoàn toàn không giống bị điên, nhưng những người chung quanh nghe thấy lời này, cảm thấy tên này đúng là thần kinh rồi.
"Tiên sinh, ngài đừng nói đùa." Chia bài đen mặt nói.
"Ta không nói đùa, nó đánh cuộc, thắng thua ta gánh." Cẩm Vinh buông một túi xèng giá trị không nhỏ trên mặt bàn.
Nghe thấy những lời này, chia bài tự nhiên không còn dị nghị, chỉ cần chịu bỏ tiền là được, hắn là người đánh cuộc, hay là mèo đánh cuộc, cũng không quan trọng.
Cẩm Vinh thật sự để toàn quyền quyết định cho mèo con da hổ, đánh lớn hay đánh nhỏ, hoàn toàn mặc kệ, bản thân chỉ đứng sau khoanh tay nhìn.
Dưới ánh mắt hài hước của mọi người, mèo con run rẩy đạp cái móng hai lần vào chữ "đại", người xem cũng thích thú, nói "Con mèo này còn biết đâu là đại đâu là tiểu sau, haha."
Cẩm Vinh lại là thờ ơ, tựa hồ không chút để ý.
Nhưng mà ngoài dự đoán của mọi người, mèo con da hổ lần nào cược cũng thắng, Cẩm Vinh mang theo mèo Đường Đường, mỗi loại cược đều thử một lần, kì lạ chính là không hề thua bạc, mà xèng tỏng tay càng ngày càng nhiều lên, mà nhiều đến mấy cũng vẫn để mèo con cõng.
Sòng bạc có chút người nước ngoài không khỏi trầm trồ huýt sáo, "What an amazing cat!"
Mèo con da hổ Đường tuy rằng đầu óc có chút choáng váng, nhưng cũng không phải chưa thấy qua nhiều tiền như vậy bao giờ, tốt xấu gì hắn cũng từng là phú nhị đại, chỉ là không nghĩ tới khi còn làm người, bị cha mẹ nghiêm cấm sa đà bài bạc, bây giờ làm mèo cư nhiên lại ở trên chiếu bạc bách chiến bách thắng.
Hắn ẩn ẩn có cảm giác, có thể thắng liên tục như vậy, chỉ đều là do chủ nhân nhà hắn, giống như với chuyện của mẹ Tiểu Vịnh.
"Thắng không sai biệt lắm, chúng ta đi thôi." Cẩm Vinh vừa lòng nói.
Tất cả xèng trong tay đều đổi thành tiền mặt, Đường Đường tiếc hận dùng móng vuốt sờ sờ tiền mặt mới tinh, đáng tiếc hắn là một con mèo, tiền nhiều tiền ít cùng bản thân hiện tại chả có mấy quan hệ, Cẩm Vinh càng là không thèm để ý, ôm mèo chạy lấy người.
Dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người, một người một mèo rời khỏi sòng bạc.
Bởi vì là sòng bạc ngầm, trước lúc ra bên ngoài còn có vài hẻm tối, Cẩm Vinh cùng mèo con vừa đi khỏi đoạn thứ nhất, đã bị người chặn đường.
Bình luận facebook