Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
(2)
Ngày thứ hai tỉnh lại, Cẩm Vinh đã nghĩ xong phương pháp chạy thoát thân, chẳng qua cụ thể thực hiện như thế nào còn phải xem tình thế mà làm.
Vân Tuyết Tình cùng Trầm Ngọc có tới thăm nhưng cũng bị Cẩm Vinh lấy lí do dưỡng bệnh, để bọn họ trở về.
Ngây ngốc hai canh giờ, ma ma Trữ tú cung đích thân tới truyền lệnh, hoàng hậu nương nương cho mời các tú nữ đi ngự hoa viên thưởng hoa.
Cẩm Vinh nghĩ lại cốt truyện, hôm nay hoàng hậu sẽ để nhóm tú nữ biểu diễn tài nghệ, Thái hậu và hoàng thượng cũng có mặt. Nữ chính Vân Tuyết Tình mượn cơ hội này khoe tài, đại phóng hào quang, làm cho hoàng để có hảo cảm với nàng.
Cẩm Vinh không nóng nảy mà đi biểu diễn cái gì tài với cả nghệ, dù sao giữa đám tú nữ này, cô cũng không có gì để biểu diễn, Cẩm Vinh để ý hơn chính là hồ nước trong Ngự hoa viên, đây chính là địa điểm diễn ra mọi loại tai nạn trong văn cung đấu.
Hoàng hậu triệu kiến, tú nữ đương nhiên là không dám trì hoãn, lập tức thu thập trang điểm đi Ngự hoa viên.
Đến nơi, Hoàng hậu vẫn chưa tới, đám tú nữ tùy ý đi lại trong Ngự hoa viên, nhưng cũng luôn luôn cẩn thận, sợ xảy ra chuyện gì không may, thị nữ cũng đều lui sang một bên, không dám tiến lên.
Cẩm Vinh đi đến bên hồ nước, liếc mắt nhìn mặt hồ, âm thầm ước chừng độ sâu, xem ra té xuống nước cũng có chút quá sức, Cẩm Vinh bắt đầu cân nhắc xem mình có nên đổi biện pháp khác hay không.
Còn chưa nghĩ xong thì nghe thấy tiếng người ở sau lưng gọi mình, Cẩm Vinh xoay người, liền thấy Vân Tuyết Tình và khuê mật tốt của nàng, Trầm Ngọc.
Vân Tuyết Tình vẻ mặt áy náy nói, "Phương tỉ tỉ, không biết thân thể tỷ đã khỏe lên chút nào chưa, hôm qua tỷ đột ngột té xỉu, làm muội và Trầm tỷ sợ hãi vô cùng."
"Muội thật sự rất áy náy, Phương tỷ, là muội không tốt." Vân Tuyết Tình nói xong còn đưa tay đẩy Trầm Ngọc ở bên cạnh một cái, Trầm Ngọc hiển nhiên mặt vẫn lãnh ngạo, chẳng qua Vân Tuyết Tình đã mở lời, nàng ta mới lạnh lùng nói xin lỗi một câu.
Cẩm Vinh trong lòng cười khẽ, hay cho một đôi tỷ muội tình thâm, vậy mà trong cốt truyện, về sau Vân Tuyết Tình chính là đạp lên đầu Trầm Ngọc để leo lên cái đích nàng ta thèm khát bấy lâu nay.
Bất quá đôi tỷ muội này xảy ra chuyện gì thì cũng không có liên quan gì với cô.
Cẩm Vinh bày ra bộ dáng mắt cao hơn đầu, không thèm để ý hai người họ, định xoay người rời đi.
Vân Tuyết Tình thất vậy liền sốt ruột, Phương Cẩm Vinh hôm nay làm sao, một lời cũng không thèm nói, như vậy diễn xuất điềm đạm đáng yêu, hào phóng khiêm nhường của cô ta sao còn có chỗ bộc lộ?
Tình thế cấp bách, Vân Tuyết Tình kéo ống tay áo phải của Cẩm Vinh, "Phương tỷ tỷ, muội biết là muội không đúng..."
Trong lòng Cẩm Vinh nở một nụ cười xảo trá, chân phải bước ra, đạp vào rêu xanh trơn trượt ven hồ, thuận thế trượt một cái, hét lên một tiếng kinh hoảng, mà Vân Tuyết Tình đang kéo tay áo cô cũng bị Cẩm Vinh lôi theo, hai người cùng nhau rơi vào trong hồ.
Người trong thâm cũng chết chìm dưới hồ không phải là không có, nhưng dưới con mắt của nhiều người như vậy, nhất định sẽ có người kịp thời cứu hai người lên bờ, Cẩm Vinh vốn vẫn còn mang bệnh trong người, thêm một lần rơi xuống nước, phát sốt, sinh bệnh, tuyển tú tự nhiên sẽ không có phần cô.
Hồ nước bỗng nhiên "ùm" một tiếng, dọa sợ toàn bộ đám người trong Ngự hoa viên.
Cũng may, ngay lập tức có cung nữ biết bơi nhảy xuống cứu người, mà đám người hoàng hậu cũng nhanh chóng nhận được tin tức, chạy tới.
Chỉ có một điều Cẩm Vinh không nghĩ tới, chính là lần phát bệnh này còn đáng sợ hơn cô nghĩ, thân thể yếu ớt ngâm nước lạnh một lần liền phát sốt, cả người nóng đến hoảng, suốt đêm người trong Trữ tú cung phải thay nhau lau người chăm sóc Cẩm Vinh. Ở cổ đại, lên cơn sốt thôi cũng có thể chết người được, cộng thêm việc Cẩm Vinh sốt hết một ngày đêm, lần này hoàn toàn không thể tham gia tuyển tú, hoàng đế khai ân, đem đưa về phủ tướng quân, cho thêm hai thái y bên cạnh chăm sóc.
Mà Vân Tuyết Tình bị Cẩm Vinh kéo theo cũng thật xui xẻo, thân thể nữ tử cổ đại vốn yếu đuối, chẳng những bị bệnh giống Cẩm Vinh, còn bị hoài nghi là thủ phạm đẩy Phương Cẩm Vinh xuống nước.
Trầm Ngọc, người duy nhất đứng gần hai người kia nhưng lại không xảy ra chuyện gì, đương nhiên là bị mang đi thẩm vấn.
"Trầm tú nữ, hôm ấy chuyện gì đã xảy ra? Ngươi đem những chuyện ngươi trông thấy nói ra, không được gian dối nửa lời." Hoàng hậu nương nương ngồi chính giữa lên tiếng, lời nói mềm mại nhưng có uy nghiêm.
Trầm Ngọc cố gắng bình tĩnh lại, nói, "Phương tú nữ và Vân tú nữ cùng tiểu nữ đang trò chuyện, tiểu nữ cùng Vân muội muội cũng chỉ là muốn xin lỗi nàng chuyện hôm trước, không ngờ được... tiểu nữ thật sự không biết, tại sao Phương tú nữ lại..."
"Vậy ý ngươi là Phương tú nữ tự mình nhảy vào trong hồ, chỉ vì muốn hãm hại hai người các ngươi?" hoàng hậu có chút tức giận, cười lạnh một tiếng.
Những tú nữ này theo lý mà nói, sau khi bị chọn vào cung, sẽ trở thành kẻ thù của nàng, chuyện đám người này xâu xé lẫn nhau, nàng phải vui mới đúng. Nhưng điều kiện tiên quyết là tràng đấu đá này không diễn ra trong yến hội nàng cử hành. Tú nữ minh tranh ám đấu đúng là bình thường, nhưng gây ra thương tổn đến tính mạng, ngay dưới con mắt mọi người, ngay trong yến hội hoàng hậu cử hành, đó chính là đánh vào mặt nàng.
Nếu những phi tần khác mượn chuyện này bẩm báo với Hoàng thượng Thái hậu, chuyện nàng không làm tròn trách nhiệm trong coi các tú nữ là không thể chối cãi.
Hoàng hậu càng nghĩ càng tức giận, giơ tay, ly tràn trên bàn rơi thẳng xuống đất, vỡ tan tành. Nước trà nóng văng lên trên người Trầm Ngọc làm nàng ta nơm nớp lo sợ nhưng một chút cử động cũng không dám làm ra.
Mặc dù Trầm Ngọc rất muốn vì cô tỷ muội tốt Vân Tuyết Tình nói một câu, nhưng Trầm Ngọc xưa nay chững chạc tỉnh táo lúc này lại không nhịn được mà luống cuống.
Trường Nhạc cung.
"Hoàng hậu, thẩm vấn thế nào?"
Thái hậu ngồi sau màn che nhắm mắt, thuận miệng hỏi một câu.
An ma ma cúi người cung kính nói, "Có vẻ như không có kết quả đủ hài lòng, người trong điện Phượng Nghi nói hoàng hậu nương nương còn trách mắng Trầm tú nữ.
"Mấy năm nay tính khí hoàng hậu càng ngày càng nóng nảy." Thái hậu thở dài một câu, "Bích Trúc, ngươi thấy chuyện này thế nào?"
Bích Trúc là tên húy của An ma ma, bà nghĩ trong lòng, đây chưa chắc đã là tú nữ đấu đá nhau mà ra, có người lợi dụng, có người bị hại, vô luận thủ phạm là Vân Tuyết Tình hay là Trầm Ngọc hay là ai khác cũng không quan trọng. Bà rất rõ ràng, cái mà Hoàng thượng và Thái hậu muốn không phải là chân tướng, mà là kết quả.
Quá trình tuyển tú diễn ra chuyện náo động như vậy, còn liên qua đến nữ nhi của Đại tướng quân, dù sao cũng phải có người gánh hậu quả, vì mặt mũi của hoàng gia.
Tâm tư lòng vòng, An ma ma trầm giọng nói, "Trầm tú nữ, Vân tú nữ, đứng hạnh không đủ, vi phạm cung quy, đưa trở về phủ."
Thái hậu nhàn nhạt nói, "Đáng tiếc nữ nhi Phương gia, Hoàng thượng hai ngày trước vẫn còn cùng ai gia nhắc qua nàng."
Hoàng thượng muốn trọng dụng Phương gia, nạp nữ nhân Phương gia và hậu cung cũng là một loại thủ đoạn chính trị.
Mà Thái hậu và An ma ma dĩ nhiên không nghĩ tới một tuồng kịch này là do chính Cẩm Vinh, vì không muốn vào cung, tự biên tự diễn ra. Có lẽ là vì trong vở kịch lần này, Phương Cẩm Vinh là người bị hại lớn nhất đi, đòi vào cung tham gia tuyển tú mà chưa diện thánh nhan lần nào đã bị khiêng ra ngoài.
Xưa nay, vì ân sủng từ đế vương, đấu tranh giữa các phi tần không bao giờ kết thúc, tú nữ cũng vậy, lục đục với nhau cũng là rất bình thường. Chỉ là chuyện này thường không được người ta lôi lên mặt nổi, một trận náo loạn này thiếu chút nữa hại chết mạng người, ngay cả hoàng hậu cũng bị hoàng đế trách cứ một câu trông coi bất lực.
Vô luận là lỗi của ai, Trầm Ngọc, Vân Tuyết Tình, Phương Cẩm Vinh, ba người không thể tham gia tuyển tú nữa.
*Tác giả có lời muốn nói: Mở hố mới, hoan nghênh các tiểu thiên sứ nhảy hổ, nhớ bình luận và ném sao nhanh nhanh.
[06.04.2020]
Ngày thứ hai tỉnh lại, Cẩm Vinh đã nghĩ xong phương pháp chạy thoát thân, chẳng qua cụ thể thực hiện như thế nào còn phải xem tình thế mà làm.
Vân Tuyết Tình cùng Trầm Ngọc có tới thăm nhưng cũng bị Cẩm Vinh lấy lí do dưỡng bệnh, để bọn họ trở về.
Ngây ngốc hai canh giờ, ma ma Trữ tú cung đích thân tới truyền lệnh, hoàng hậu nương nương cho mời các tú nữ đi ngự hoa viên thưởng hoa.
Cẩm Vinh nghĩ lại cốt truyện, hôm nay hoàng hậu sẽ để nhóm tú nữ biểu diễn tài nghệ, Thái hậu và hoàng thượng cũng có mặt. Nữ chính Vân Tuyết Tình mượn cơ hội này khoe tài, đại phóng hào quang, làm cho hoàng để có hảo cảm với nàng.
Cẩm Vinh không nóng nảy mà đi biểu diễn cái gì tài với cả nghệ, dù sao giữa đám tú nữ này, cô cũng không có gì để biểu diễn, Cẩm Vinh để ý hơn chính là hồ nước trong Ngự hoa viên, đây chính là địa điểm diễn ra mọi loại tai nạn trong văn cung đấu.
Hoàng hậu triệu kiến, tú nữ đương nhiên là không dám trì hoãn, lập tức thu thập trang điểm đi Ngự hoa viên.
Đến nơi, Hoàng hậu vẫn chưa tới, đám tú nữ tùy ý đi lại trong Ngự hoa viên, nhưng cũng luôn luôn cẩn thận, sợ xảy ra chuyện gì không may, thị nữ cũng đều lui sang một bên, không dám tiến lên.
Cẩm Vinh đi đến bên hồ nước, liếc mắt nhìn mặt hồ, âm thầm ước chừng độ sâu, xem ra té xuống nước cũng có chút quá sức, Cẩm Vinh bắt đầu cân nhắc xem mình có nên đổi biện pháp khác hay không.
Còn chưa nghĩ xong thì nghe thấy tiếng người ở sau lưng gọi mình, Cẩm Vinh xoay người, liền thấy Vân Tuyết Tình và khuê mật tốt của nàng, Trầm Ngọc.
Vân Tuyết Tình vẻ mặt áy náy nói, "Phương tỉ tỉ, không biết thân thể tỷ đã khỏe lên chút nào chưa, hôm qua tỷ đột ngột té xỉu, làm muội và Trầm tỷ sợ hãi vô cùng."
"Muội thật sự rất áy náy, Phương tỷ, là muội không tốt." Vân Tuyết Tình nói xong còn đưa tay đẩy Trầm Ngọc ở bên cạnh một cái, Trầm Ngọc hiển nhiên mặt vẫn lãnh ngạo, chẳng qua Vân Tuyết Tình đã mở lời, nàng ta mới lạnh lùng nói xin lỗi một câu.
Cẩm Vinh trong lòng cười khẽ, hay cho một đôi tỷ muội tình thâm, vậy mà trong cốt truyện, về sau Vân Tuyết Tình chính là đạp lên đầu Trầm Ngọc để leo lên cái đích nàng ta thèm khát bấy lâu nay.
Bất quá đôi tỷ muội này xảy ra chuyện gì thì cũng không có liên quan gì với cô.
Cẩm Vinh bày ra bộ dáng mắt cao hơn đầu, không thèm để ý hai người họ, định xoay người rời đi.
Vân Tuyết Tình thất vậy liền sốt ruột, Phương Cẩm Vinh hôm nay làm sao, một lời cũng không thèm nói, như vậy diễn xuất điềm đạm đáng yêu, hào phóng khiêm nhường của cô ta sao còn có chỗ bộc lộ?
Tình thế cấp bách, Vân Tuyết Tình kéo ống tay áo phải của Cẩm Vinh, "Phương tỷ tỷ, muội biết là muội không đúng..."
Trong lòng Cẩm Vinh nở một nụ cười xảo trá, chân phải bước ra, đạp vào rêu xanh trơn trượt ven hồ, thuận thế trượt một cái, hét lên một tiếng kinh hoảng, mà Vân Tuyết Tình đang kéo tay áo cô cũng bị Cẩm Vinh lôi theo, hai người cùng nhau rơi vào trong hồ.
Người trong thâm cũng chết chìm dưới hồ không phải là không có, nhưng dưới con mắt của nhiều người như vậy, nhất định sẽ có người kịp thời cứu hai người lên bờ, Cẩm Vinh vốn vẫn còn mang bệnh trong người, thêm một lần rơi xuống nước, phát sốt, sinh bệnh, tuyển tú tự nhiên sẽ không có phần cô.
Hồ nước bỗng nhiên "ùm" một tiếng, dọa sợ toàn bộ đám người trong Ngự hoa viên.
Cũng may, ngay lập tức có cung nữ biết bơi nhảy xuống cứu người, mà đám người hoàng hậu cũng nhanh chóng nhận được tin tức, chạy tới.
Chỉ có một điều Cẩm Vinh không nghĩ tới, chính là lần phát bệnh này còn đáng sợ hơn cô nghĩ, thân thể yếu ớt ngâm nước lạnh một lần liền phát sốt, cả người nóng đến hoảng, suốt đêm người trong Trữ tú cung phải thay nhau lau người chăm sóc Cẩm Vinh. Ở cổ đại, lên cơn sốt thôi cũng có thể chết người được, cộng thêm việc Cẩm Vinh sốt hết một ngày đêm, lần này hoàn toàn không thể tham gia tuyển tú, hoàng đế khai ân, đem đưa về phủ tướng quân, cho thêm hai thái y bên cạnh chăm sóc.
Mà Vân Tuyết Tình bị Cẩm Vinh kéo theo cũng thật xui xẻo, thân thể nữ tử cổ đại vốn yếu đuối, chẳng những bị bệnh giống Cẩm Vinh, còn bị hoài nghi là thủ phạm đẩy Phương Cẩm Vinh xuống nước.
Trầm Ngọc, người duy nhất đứng gần hai người kia nhưng lại không xảy ra chuyện gì, đương nhiên là bị mang đi thẩm vấn.
"Trầm tú nữ, hôm ấy chuyện gì đã xảy ra? Ngươi đem những chuyện ngươi trông thấy nói ra, không được gian dối nửa lời." Hoàng hậu nương nương ngồi chính giữa lên tiếng, lời nói mềm mại nhưng có uy nghiêm.
Trầm Ngọc cố gắng bình tĩnh lại, nói, "Phương tú nữ và Vân tú nữ cùng tiểu nữ đang trò chuyện, tiểu nữ cùng Vân muội muội cũng chỉ là muốn xin lỗi nàng chuyện hôm trước, không ngờ được... tiểu nữ thật sự không biết, tại sao Phương tú nữ lại..."
"Vậy ý ngươi là Phương tú nữ tự mình nhảy vào trong hồ, chỉ vì muốn hãm hại hai người các ngươi?" hoàng hậu có chút tức giận, cười lạnh một tiếng.
Những tú nữ này theo lý mà nói, sau khi bị chọn vào cung, sẽ trở thành kẻ thù của nàng, chuyện đám người này xâu xé lẫn nhau, nàng phải vui mới đúng. Nhưng điều kiện tiên quyết là tràng đấu đá này không diễn ra trong yến hội nàng cử hành. Tú nữ minh tranh ám đấu đúng là bình thường, nhưng gây ra thương tổn đến tính mạng, ngay dưới con mắt mọi người, ngay trong yến hội hoàng hậu cử hành, đó chính là đánh vào mặt nàng.
Nếu những phi tần khác mượn chuyện này bẩm báo với Hoàng thượng Thái hậu, chuyện nàng không làm tròn trách nhiệm trong coi các tú nữ là không thể chối cãi.
Hoàng hậu càng nghĩ càng tức giận, giơ tay, ly tràn trên bàn rơi thẳng xuống đất, vỡ tan tành. Nước trà nóng văng lên trên người Trầm Ngọc làm nàng ta nơm nớp lo sợ nhưng một chút cử động cũng không dám làm ra.
Mặc dù Trầm Ngọc rất muốn vì cô tỷ muội tốt Vân Tuyết Tình nói một câu, nhưng Trầm Ngọc xưa nay chững chạc tỉnh táo lúc này lại không nhịn được mà luống cuống.
Trường Nhạc cung.
"Hoàng hậu, thẩm vấn thế nào?"
Thái hậu ngồi sau màn che nhắm mắt, thuận miệng hỏi một câu.
An ma ma cúi người cung kính nói, "Có vẻ như không có kết quả đủ hài lòng, người trong điện Phượng Nghi nói hoàng hậu nương nương còn trách mắng Trầm tú nữ.
"Mấy năm nay tính khí hoàng hậu càng ngày càng nóng nảy." Thái hậu thở dài một câu, "Bích Trúc, ngươi thấy chuyện này thế nào?"
Bích Trúc là tên húy của An ma ma, bà nghĩ trong lòng, đây chưa chắc đã là tú nữ đấu đá nhau mà ra, có người lợi dụng, có người bị hại, vô luận thủ phạm là Vân Tuyết Tình hay là Trầm Ngọc hay là ai khác cũng không quan trọng. Bà rất rõ ràng, cái mà Hoàng thượng và Thái hậu muốn không phải là chân tướng, mà là kết quả.
Quá trình tuyển tú diễn ra chuyện náo động như vậy, còn liên qua đến nữ nhi của Đại tướng quân, dù sao cũng phải có người gánh hậu quả, vì mặt mũi của hoàng gia.
Tâm tư lòng vòng, An ma ma trầm giọng nói, "Trầm tú nữ, Vân tú nữ, đứng hạnh không đủ, vi phạm cung quy, đưa trở về phủ."
Thái hậu nhàn nhạt nói, "Đáng tiếc nữ nhi Phương gia, Hoàng thượng hai ngày trước vẫn còn cùng ai gia nhắc qua nàng."
Hoàng thượng muốn trọng dụng Phương gia, nạp nữ nhân Phương gia và hậu cung cũng là một loại thủ đoạn chính trị.
Mà Thái hậu và An ma ma dĩ nhiên không nghĩ tới một tuồng kịch này là do chính Cẩm Vinh, vì không muốn vào cung, tự biên tự diễn ra. Có lẽ là vì trong vở kịch lần này, Phương Cẩm Vinh là người bị hại lớn nhất đi, đòi vào cung tham gia tuyển tú mà chưa diện thánh nhan lần nào đã bị khiêng ra ngoài.
Xưa nay, vì ân sủng từ đế vương, đấu tranh giữa các phi tần không bao giờ kết thúc, tú nữ cũng vậy, lục đục với nhau cũng là rất bình thường. Chỉ là chuyện này thường không được người ta lôi lên mặt nổi, một trận náo loạn này thiếu chút nữa hại chết mạng người, ngay cả hoàng hậu cũng bị hoàng đế trách cứ một câu trông coi bất lực.
Vô luận là lỗi của ai, Trầm Ngọc, Vân Tuyết Tình, Phương Cẩm Vinh, ba người không thể tham gia tuyển tú nữa.
*Tác giả có lời muốn nói: Mở hố mới, hoan nghênh các tiểu thiên sứ nhảy hổ, nhớ bình luận và ném sao nhanh nhanh.
[06.04.2020]
Bình luận facebook