Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
(2)-3
Giang phụ ấp úng, không chịu nói, nhưng Giang Thanh Ngữ bên người hắn không như vậy, nàng đều trọng sinh một hồi, có cái gì không dám.
Giang Thanh Ngữ bỏ qua phụ thân nàng một bên, nói thẳng, "Mạnh công tử, tề đại phi ngẫu, Thanh Ngữ không trèo cao nổi."
*Tề đại phi ngẫu: ý nói người từ hôn tỏ vẻ chính mình học thức, dòng dõi hoặc vị thế hèn mọn, không dám trèo cao.
Lời vừa nói ra, Giang Thanh Ngữ liền ngỡ ra bản thân sơ hở, Mạnh Cẩm Vinh gia hỏa này căn bản chính là không học vấn không nghề nghiệp, kiếp trước cũng xưa nay chán ghét mấy lời văn hoa trừu tượng.
Quả nhiên, Mạnh tri phủ mặt hơi đen lại, lời này chẳng lẽ là ở trong tối mắng con của hắn là đồ đầu không có chữ nghĩa?
Tuy rằng, đây là sự thật.
Cẩm Vinh cũng cười làm bộ không hiểu.
Giang Thanh Ngữ chỉ có thể tiếp tục căng da đầu nói, "Thanh Ngữ là cầu phụ thân đến từ hôn."
Cô nương gia chủ động tới cửa từ hôn, nói ra cũng là chuyện xấu hổ, nhưng vì thoát khỏi Mạnh Cẩm Vinh tên tra phu này, Giang Thanh Ngữ cũng chỉ có thể làm như vậy, bằng không trông cậy vào lão cha bán nữ cầu vinh kia?
"Kỳ thật, này hôn sự nãy cũng không phải không có đường cứu vãn......" Giang phụ còn muốn nói gì, lại bị đương sự Cẩm Vinh đánh gãy.
"Đuọc, ta đáp ứng."
Một lời, sảng khoái như vậy, khiến gương mặt tú lệ kiều mỹ của Giang Thanh Ngữ cũng xuất hiện một tia ngạc nhiên.
Nguyên lai, Mạnh Cẩm Vinh thật đúng là chưa bao giờ để ý đến thê tử tương lai là nàng.
Mạnh phụ cũng cả kinh, ngay sau đó phản ứng lại, chụp bàn nói, "Hôn nhân đại sự, há là chuyện ngươi có thể làm chủ."
"Vậy phụ thân làm chủ là được, ta tùy tiện." Cẩm Vinh xem cũng chưa xem một cái, không chút để ý đáp lời.
Cẩm Vinh lại lần nữa làm Mạnh Tỉnh Chi nghẹn lời, Mạnh Tỉnh Chi dựa vào ghế dựa, liền hít sâu hai lần, hắn như thế nào sinh ra một cái Hỗn Thế Ma Vương như vậy...
Rõ ràng biểu muội tốt đẹp dịu dàng, thiện giải nhân ý, hắn cũng là nhân vật ân sư quân tử được người khen ngợi.
*Thiện giải nhân ý: lý giải đúng căn nguyên của mọi việc và thấu hiểu nhân tâm
Cẩm Vinh cười xấu xa, "Phụ thân không thích lời nói vừa rồi của ta sao."
Ai sẽ thích lời nói hỗn như vậy, Cẩm Vinh lập tức thu lại thần sắc, đứng đắn lên, "Ta nói lại lần nữa vậy."
Cẩm Vinh quay đầu nhìn về phía cha con Giang thị, khí chất trên người bất chợt biến đổi, thanh âm cũng thay đổi, "Giang lão gia, Giang tiểu thư, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo."
Lời này nói được nói năng có khí phách, kiên định nghiêm nghị.
Cha con Giang thị: "......"
Mạnh gia làm quan tuy rằng không thể so với Giang gia làm kinh thương, nhưng làm quan nhiều năm, của cải tích cóp tuyệt đối không ít. Mạnh Cẩm Vinh lại là đích trưởng tử Mạnh gia, đại thiếu gia, từ đầu đến chân điểm nào nhìn ra một chữ " nghèo ".
Có thể nói ra lời như vậy, da mặt có bao nhiêu dày.
Mặt dày bao nhiêu, Mạnh Tỉnh Chi không biết, hắn chỉ biết mặt mũi hắn hoàn toàn ném hết, "Thứ hỗn trướng."
Cùng với lời này, còn có chén trà sứ men xanh Mạnh Tỉnh Chi, Cẩm Vinh thoải mái mà lắc mình tránh thoát.
Quay lại nhìn, thấy Mạnh lão cha mày nhăn lại, Cẩm Vinh liền biết lão cha hắn đang tiếc cái chén vừa ném xuống đất, này hình như là một bộ chén trà hắn thích nhất.
Mà những lời này, Cẩm Vinh đã muốn nói hết một lần cho xong, chỉ là nề hà vẫn luôn không có cơ hội thích hợp. Nói chính là lời nói hỗn, nhưng vốn dĩ cũng bất quá là một trò khôi hài, Cẩm Vinh cong cong khóe mắt, trong lòng cười nói.
Thân là nữ chủ trọng sinh, Giang Thanh Ngữ không nhịn được nữa, "Mạnh công tử không cần lại hồ nháo."
Giang Thanh Ngữ cong cong khóe môi, "Thanh Ngữ cũng nghe trên phố đồn đãi, biết cùng Mạnh công tử không có duyên phận, việc hôn nhân này vẫn là từ bỏ đi."
Mạnh tri phủ vừa nghe trên phố đồn đãi liền nhịn không được giận dữ, mất công hắn ở phủ nha nghe nói việc này sau còn nghĩ điều tra là ai bôi nhọ con của hắn, áp chuyện xuống, không nghĩ tới thông gia tương lai đã biết việc này, tới cửa từ hôn.
"Nghiệt tử, đều là chuyện tốt ngươi làm ra."
Chuyện tốt? Cẩm Vinh trong đầu nghĩ lại một lần.
Chuyện tốt trong lời Mạnh lão cha cũng là nguyên nhân lần trước hắn ra tay đánh nguyên chủ Mạnh Cẩm Vinh, sau đó Cẩm Vinh vừa vặn xuyên tốt. Mạnh Cẩm Vinh bị người dụ dỗ, bản thân cũng thích đi chơi đùa đây đó, đi thanh lâu uống hoa tử, sợ bị lão cha phát hiện, không dám gọi cô nương đến hầu hạ, nhưng ai ngờ chỉ uống hai ly rượu liền bắt đầu say, phát điên lên cởi quần áo giữa thanh lâu, nếu không phải Bình An nhanh tay trói thiếu gia nhà hắn về phủ, Mạnh Cẩm Vinh tiểu tử này hẳn là sẽ ở thanh lâu khoe hàng trước bàn dân thiên hạ một lần.
Mặc dù không có như vậy, mặt mũi Mạnh Tỉnh Chi mặt cũng mau bị Mạnh Cẩm Vinh ném hết.
Tiểu thuyết nhắc tới Giang Thanh Ngữ vì từ hôn, cố ý thu mua người hạ dược Mạnh Cẩm Vinh, xong việc còn để người ở thành Vân Châu truyền tin tri phủ công tử Mạnh Cẩm Vinh nam nữ không kỵ, trọng điểm nhắc tới hắn rất có khả năng hảo nam phong (bị gay).
"Tam cữu cữu nghe nói việc này, phái người tới khuyên ta từ hôn, trưởng bối nói, Thanh Ngữ không dám không nghe." Giang Thanh Ngữ ngôn từ dịu dàng lại không chút sợ hãi,
Giang phụ trong lòng căm giận, cữu cữu nói nghe, hắn cái này thân sinh phụ thân nói như thế nào không nghe xong, nếu không phải cái kia Giang Thanh Ngữ hầu phủ cữu cữu, gần nhất ở lân tỉnh làm thông phán tam công tử, riêng vì việc hôn nhân này gửi thư tới cảnh cáo hắn, còn phái hộ vệ nói là bảo hộ hắn cháu ngoại gái, giang lão gia sao có thể nguyện ý từ bỏ cùng Mạnh tri phủ kết thân cơ hội a, chính là Mạnh phủ công tử thật là cái hảo nam phong lại như thế nào, chỉ cần hắn cha này quan càng làm càng tốt là đủ rồi.
Giang lão gia một bàn tính đánh rất tốt, lại bị người hầu phủ chặn ngang, không thể không tự mình đến Mạnh phủ từ hôn. Cũng không biết Tĩnh An Hầu phủ như thế nào đột nhiên nhớ tới cô cháu gái ở thành vân Châu làm gì, dù sao đích nữ sau khi ngã đập đầu, liền không còn chịu nghe lời hắn, còn nhúng tay vào chuyện cửa hàng, nói cái gì đây là của hồi môn mẫu thân nàng.
Thật là phí công nuôi dưỡng cái nữ nhi này, Giang lão gia trong lòng thầm hận nói.
Mà nghe được Giang Thanh Ngữ nhắc tới Tam cữu cữu nàng, Mạnh tri phủ trong lòng suy nghĩ, xem ra việc này không dễ xử lí. Hắn xoay mặt nhìn về phía Mạnh Cẩm Vinh, ra vẻ tức giận nói,
"Xem chuyện ngươi làm ra kìa, tự mình giải thích với Giang lão gia, Giang tiểu thư đi."
Giải thích rồi liền có cách cứu vãn đường sống, xong việc hắn lại đi truy cứu là ai hại con hắn, Mạnh Tỉnh Chi trong thời gian ngắn đã nghĩ kỹ đối sách.
Nhưng mà Cẩm Vinh hoàn toàn không phối hợp, mà là ngượng ngùng mỉm cười.
Mạnh Tỉnh Chi: "......"
Mạnh tri phủ xưa nay trầm ổn thông tuệ trong lòng có điểm hoảng...
Này... không phải là thật sự đi, Hỗn Thế Ma Vương này là muốn đâm thủng trời luôn sao.
Giang Thanh Ngữ thấy Mạnh Cẩm Vinh không phủ nhận ngược lại nở nụ cười, trong lòng cũng lộp bộp, kế hoạch của nàng không có cái này, Mạnh Cẩm Vinh người này sẽ không thật sự hảo nam phong đi.
Cẩm Vinh chỉ cười không nói.
Lúc trước cô cũng thật sự chỉ kết giao nam nhân ngủ với nam nhân. Cho nên nói cô hảo nam phong, điểm này cũng không phải là sai, đến nỗi nam nữ không kỵ, còn chờ thương thảo bàn bạc thêm.
Bất quá, đôi khi không giải thích, so nói lên sự thật càng làm cho người sợ hãi.
Giang phụ nhìn Tri phủ đại nhân mặt đã hoàn toàn đen lại, sợ tới mức hãi hùng khiếp vía,
"Tri phủ đại nhân, ta cùng tiểu nữ liền đi trước một bước, sính lễ ta sẽ cho người mang đến sau."
Giang phụ mất đi của hồi môn kia cũng rất đau xót, nhưng vì thoát thân, cũng vô pháp.
Giang Thanh Ngữ đi khỏi Mạnh phủ, bước chân có chút hụt hẫng, đầu óc cũng là một mảnh ngây ngốc. Nguyên lai hắn kiếp trước đối xử với nàng như vậy, cư nhiên là bởi vì Mạnh Cẩm Vinh căn bản không thích nữ nhân.
Khách nhân vừa đi, Mạnh phụ liền nổi trận lôi đình, tức giận đến râu tóc dựng lên, "Lấy gậy gộc tới."
Thước roi ngày thường đều đổi thành gậy gộc, Cẩm Vinh đương nhiên sẽ không chờ bị đánh, cong mông chạy...
Sáng nay, toàn phủ đều biết đại thiếu gia lại gây họa, lão gia đều tức giận đến cầm gậy gộc chạy đuổi theo phía sau.
"Nghiệt tử."
"Hỗn trướng."
"Bất hiếu tử, mau cho ta dừng lại."
...
Mạnh phụ đã chạy đến thở hồng hộc, cũng hết giận hơn phân nửa, dừng lại vừa thấy hắn nhi tử hỗn trướng của hắn còn dám đứng lại mỉm cười "khiêu khích".
Cẩm Vinh tỏ vẻ, vì chiếu cố sức khỏe Mạnh lão cha, cô còn chưa dùng tới trèo tường vượt nóc nhà đâu.
Cuối cùng Cẩm Vinh tuy rằng không bị đánh, nhưng vẫn bị ném vào từ đường, phạt quỳ ba ngày.
[Mọi người ơi tháng tám có hố mới =)))) cung đấu xuyên không hài hước nha, ngày mai ngày kia sẽ lên văn án cho mọi người nghía thử hố Cẩm Vinh tôi sẽ không bỏ nhưng mà lên chậm cho đến khi nào tg9 đủ vote]
Giang phụ ấp úng, không chịu nói, nhưng Giang Thanh Ngữ bên người hắn không như vậy, nàng đều trọng sinh một hồi, có cái gì không dám.
Giang Thanh Ngữ bỏ qua phụ thân nàng một bên, nói thẳng, "Mạnh công tử, tề đại phi ngẫu, Thanh Ngữ không trèo cao nổi."
*Tề đại phi ngẫu: ý nói người từ hôn tỏ vẻ chính mình học thức, dòng dõi hoặc vị thế hèn mọn, không dám trèo cao.
Lời vừa nói ra, Giang Thanh Ngữ liền ngỡ ra bản thân sơ hở, Mạnh Cẩm Vinh gia hỏa này căn bản chính là không học vấn không nghề nghiệp, kiếp trước cũng xưa nay chán ghét mấy lời văn hoa trừu tượng.
Quả nhiên, Mạnh tri phủ mặt hơi đen lại, lời này chẳng lẽ là ở trong tối mắng con của hắn là đồ đầu không có chữ nghĩa?
Tuy rằng, đây là sự thật.
Cẩm Vinh cũng cười làm bộ không hiểu.
Giang Thanh Ngữ chỉ có thể tiếp tục căng da đầu nói, "Thanh Ngữ là cầu phụ thân đến từ hôn."
Cô nương gia chủ động tới cửa từ hôn, nói ra cũng là chuyện xấu hổ, nhưng vì thoát khỏi Mạnh Cẩm Vinh tên tra phu này, Giang Thanh Ngữ cũng chỉ có thể làm như vậy, bằng không trông cậy vào lão cha bán nữ cầu vinh kia?
"Kỳ thật, này hôn sự nãy cũng không phải không có đường cứu vãn......" Giang phụ còn muốn nói gì, lại bị đương sự Cẩm Vinh đánh gãy.
"Đuọc, ta đáp ứng."
Một lời, sảng khoái như vậy, khiến gương mặt tú lệ kiều mỹ của Giang Thanh Ngữ cũng xuất hiện một tia ngạc nhiên.
Nguyên lai, Mạnh Cẩm Vinh thật đúng là chưa bao giờ để ý đến thê tử tương lai là nàng.
Mạnh phụ cũng cả kinh, ngay sau đó phản ứng lại, chụp bàn nói, "Hôn nhân đại sự, há là chuyện ngươi có thể làm chủ."
"Vậy phụ thân làm chủ là được, ta tùy tiện." Cẩm Vinh xem cũng chưa xem một cái, không chút để ý đáp lời.
Cẩm Vinh lại lần nữa làm Mạnh Tỉnh Chi nghẹn lời, Mạnh Tỉnh Chi dựa vào ghế dựa, liền hít sâu hai lần, hắn như thế nào sinh ra một cái Hỗn Thế Ma Vương như vậy...
Rõ ràng biểu muội tốt đẹp dịu dàng, thiện giải nhân ý, hắn cũng là nhân vật ân sư quân tử được người khen ngợi.
*Thiện giải nhân ý: lý giải đúng căn nguyên của mọi việc và thấu hiểu nhân tâm
Cẩm Vinh cười xấu xa, "Phụ thân không thích lời nói vừa rồi của ta sao."
Ai sẽ thích lời nói hỗn như vậy, Cẩm Vinh lập tức thu lại thần sắc, đứng đắn lên, "Ta nói lại lần nữa vậy."
Cẩm Vinh quay đầu nhìn về phía cha con Giang thị, khí chất trên người bất chợt biến đổi, thanh âm cũng thay đổi, "Giang lão gia, Giang tiểu thư, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo."
Lời này nói được nói năng có khí phách, kiên định nghiêm nghị.
Cha con Giang thị: "......"
Mạnh gia làm quan tuy rằng không thể so với Giang gia làm kinh thương, nhưng làm quan nhiều năm, của cải tích cóp tuyệt đối không ít. Mạnh Cẩm Vinh lại là đích trưởng tử Mạnh gia, đại thiếu gia, từ đầu đến chân điểm nào nhìn ra một chữ " nghèo ".
Có thể nói ra lời như vậy, da mặt có bao nhiêu dày.
Mặt dày bao nhiêu, Mạnh Tỉnh Chi không biết, hắn chỉ biết mặt mũi hắn hoàn toàn ném hết, "Thứ hỗn trướng."
Cùng với lời này, còn có chén trà sứ men xanh Mạnh Tỉnh Chi, Cẩm Vinh thoải mái mà lắc mình tránh thoát.
Quay lại nhìn, thấy Mạnh lão cha mày nhăn lại, Cẩm Vinh liền biết lão cha hắn đang tiếc cái chén vừa ném xuống đất, này hình như là một bộ chén trà hắn thích nhất.
Mà những lời này, Cẩm Vinh đã muốn nói hết một lần cho xong, chỉ là nề hà vẫn luôn không có cơ hội thích hợp. Nói chính là lời nói hỗn, nhưng vốn dĩ cũng bất quá là một trò khôi hài, Cẩm Vinh cong cong khóe mắt, trong lòng cười nói.
Thân là nữ chủ trọng sinh, Giang Thanh Ngữ không nhịn được nữa, "Mạnh công tử không cần lại hồ nháo."
Giang Thanh Ngữ cong cong khóe môi, "Thanh Ngữ cũng nghe trên phố đồn đãi, biết cùng Mạnh công tử không có duyên phận, việc hôn nhân này vẫn là từ bỏ đi."
Mạnh tri phủ vừa nghe trên phố đồn đãi liền nhịn không được giận dữ, mất công hắn ở phủ nha nghe nói việc này sau còn nghĩ điều tra là ai bôi nhọ con của hắn, áp chuyện xuống, không nghĩ tới thông gia tương lai đã biết việc này, tới cửa từ hôn.
"Nghiệt tử, đều là chuyện tốt ngươi làm ra."
Chuyện tốt? Cẩm Vinh trong đầu nghĩ lại một lần.
Chuyện tốt trong lời Mạnh lão cha cũng là nguyên nhân lần trước hắn ra tay đánh nguyên chủ Mạnh Cẩm Vinh, sau đó Cẩm Vinh vừa vặn xuyên tốt. Mạnh Cẩm Vinh bị người dụ dỗ, bản thân cũng thích đi chơi đùa đây đó, đi thanh lâu uống hoa tử, sợ bị lão cha phát hiện, không dám gọi cô nương đến hầu hạ, nhưng ai ngờ chỉ uống hai ly rượu liền bắt đầu say, phát điên lên cởi quần áo giữa thanh lâu, nếu không phải Bình An nhanh tay trói thiếu gia nhà hắn về phủ, Mạnh Cẩm Vinh tiểu tử này hẳn là sẽ ở thanh lâu khoe hàng trước bàn dân thiên hạ một lần.
Mặc dù không có như vậy, mặt mũi Mạnh Tỉnh Chi mặt cũng mau bị Mạnh Cẩm Vinh ném hết.
Tiểu thuyết nhắc tới Giang Thanh Ngữ vì từ hôn, cố ý thu mua người hạ dược Mạnh Cẩm Vinh, xong việc còn để người ở thành Vân Châu truyền tin tri phủ công tử Mạnh Cẩm Vinh nam nữ không kỵ, trọng điểm nhắc tới hắn rất có khả năng hảo nam phong (bị gay).
"Tam cữu cữu nghe nói việc này, phái người tới khuyên ta từ hôn, trưởng bối nói, Thanh Ngữ không dám không nghe." Giang Thanh Ngữ ngôn từ dịu dàng lại không chút sợ hãi,
Giang phụ trong lòng căm giận, cữu cữu nói nghe, hắn cái này thân sinh phụ thân nói như thế nào không nghe xong, nếu không phải cái kia Giang Thanh Ngữ hầu phủ cữu cữu, gần nhất ở lân tỉnh làm thông phán tam công tử, riêng vì việc hôn nhân này gửi thư tới cảnh cáo hắn, còn phái hộ vệ nói là bảo hộ hắn cháu ngoại gái, giang lão gia sao có thể nguyện ý từ bỏ cùng Mạnh tri phủ kết thân cơ hội a, chính là Mạnh phủ công tử thật là cái hảo nam phong lại như thế nào, chỉ cần hắn cha này quan càng làm càng tốt là đủ rồi.
Giang lão gia một bàn tính đánh rất tốt, lại bị người hầu phủ chặn ngang, không thể không tự mình đến Mạnh phủ từ hôn. Cũng không biết Tĩnh An Hầu phủ như thế nào đột nhiên nhớ tới cô cháu gái ở thành vân Châu làm gì, dù sao đích nữ sau khi ngã đập đầu, liền không còn chịu nghe lời hắn, còn nhúng tay vào chuyện cửa hàng, nói cái gì đây là của hồi môn mẫu thân nàng.
Thật là phí công nuôi dưỡng cái nữ nhi này, Giang lão gia trong lòng thầm hận nói.
Mà nghe được Giang Thanh Ngữ nhắc tới Tam cữu cữu nàng, Mạnh tri phủ trong lòng suy nghĩ, xem ra việc này không dễ xử lí. Hắn xoay mặt nhìn về phía Mạnh Cẩm Vinh, ra vẻ tức giận nói,
"Xem chuyện ngươi làm ra kìa, tự mình giải thích với Giang lão gia, Giang tiểu thư đi."
Giải thích rồi liền có cách cứu vãn đường sống, xong việc hắn lại đi truy cứu là ai hại con hắn, Mạnh Tỉnh Chi trong thời gian ngắn đã nghĩ kỹ đối sách.
Nhưng mà Cẩm Vinh hoàn toàn không phối hợp, mà là ngượng ngùng mỉm cười.
Mạnh Tỉnh Chi: "......"
Mạnh tri phủ xưa nay trầm ổn thông tuệ trong lòng có điểm hoảng...
Này... không phải là thật sự đi, Hỗn Thế Ma Vương này là muốn đâm thủng trời luôn sao.
Giang Thanh Ngữ thấy Mạnh Cẩm Vinh không phủ nhận ngược lại nở nụ cười, trong lòng cũng lộp bộp, kế hoạch của nàng không có cái này, Mạnh Cẩm Vinh người này sẽ không thật sự hảo nam phong đi.
Cẩm Vinh chỉ cười không nói.
Lúc trước cô cũng thật sự chỉ kết giao nam nhân ngủ với nam nhân. Cho nên nói cô hảo nam phong, điểm này cũng không phải là sai, đến nỗi nam nữ không kỵ, còn chờ thương thảo bàn bạc thêm.
Bất quá, đôi khi không giải thích, so nói lên sự thật càng làm cho người sợ hãi.
Giang phụ nhìn Tri phủ đại nhân mặt đã hoàn toàn đen lại, sợ tới mức hãi hùng khiếp vía,
"Tri phủ đại nhân, ta cùng tiểu nữ liền đi trước một bước, sính lễ ta sẽ cho người mang đến sau."
Giang phụ mất đi của hồi môn kia cũng rất đau xót, nhưng vì thoát thân, cũng vô pháp.
Giang Thanh Ngữ đi khỏi Mạnh phủ, bước chân có chút hụt hẫng, đầu óc cũng là một mảnh ngây ngốc. Nguyên lai hắn kiếp trước đối xử với nàng như vậy, cư nhiên là bởi vì Mạnh Cẩm Vinh căn bản không thích nữ nhân.
Khách nhân vừa đi, Mạnh phụ liền nổi trận lôi đình, tức giận đến râu tóc dựng lên, "Lấy gậy gộc tới."
Thước roi ngày thường đều đổi thành gậy gộc, Cẩm Vinh đương nhiên sẽ không chờ bị đánh, cong mông chạy...
Sáng nay, toàn phủ đều biết đại thiếu gia lại gây họa, lão gia đều tức giận đến cầm gậy gộc chạy đuổi theo phía sau.
"Nghiệt tử."
"Hỗn trướng."
"Bất hiếu tử, mau cho ta dừng lại."
...
Mạnh phụ đã chạy đến thở hồng hộc, cũng hết giận hơn phân nửa, dừng lại vừa thấy hắn nhi tử hỗn trướng của hắn còn dám đứng lại mỉm cười "khiêu khích".
Cẩm Vinh tỏ vẻ, vì chiếu cố sức khỏe Mạnh lão cha, cô còn chưa dùng tới trèo tường vượt nóc nhà đâu.
Cuối cùng Cẩm Vinh tuy rằng không bị đánh, nhưng vẫn bị ném vào từ đường, phạt quỳ ba ngày.
[Mọi người ơi tháng tám có hố mới =)))) cung đấu xuyên không hài hước nha, ngày mai ngày kia sẽ lên văn án cho mọi người nghía thử hố Cẩm Vinh tôi sẽ không bỏ nhưng mà lên chậm cho đến khi nào tg9 đủ vote]
Bình luận facebook