Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
(8)-1
Mạnh Bình Thanh trở về không lâu, một người khác trong Mạnh gia cũng muốn đã trở lại, là Chu Phàm.
Chu Phàm là con trai một người bạn của Mạnh Tỉnh Chi, được Mạnh lão cha nhận nuôi từ nhỏ.
Đây cũng là một cái kẻ thù Mạnh Cẩm Vinh chọc phải, sau khi phụ thân Chu Phàm chết, Chu Phàm liền được Mạnh Tỉnh Chi thu dưỡng, coi như con ruột.
Mạnh lão cha cũng nhiều lần lôi Chu Phàm ra so sánh với Mạnh Cẩm Vinh, muốn Mạnh Cẩm Vinh cũng chăm chỉ học tập như Chu Phàm.
Mạnh Cẩm Vinh tính tình ngang ngạnh không sợ trời không sợ đất, liền bắt đầu bắt nạt Chu Phàm.
Chu Phàm so với Mạnh Cẩm Vinh thông minh hơn nhiều, bằng không sau này cũng không có khả năng lên làm đại tướng quân, hắn cùng Giang Thanh Ngữ, Vĩnh An vương không có quan hệ gì, là dựa vào bản lĩnh ở biên quan một đao một thương xông ra.
Mạnh Tỉnh Chi bởi vì Mạnh Cẩm Vinh rước lấy tai họa, ở trong quan trường nhiều lần gặp công kích buộc tội, Chu Phàm mới chỏ là một tiểu tướng, không giúp gì được Mạnh Tỉnh Chi, đợi hắn công thành danh toại, trở về tế bái trùng tu phần mộ Mạnh Tỉnh Chi, về sau ở trên triều đình đối với phe phái Lục vương gia là phe trung lập.
Chu Phàm đương nhiên kính trọng yêu mến nghĩa phụ Mạnh Tỉnh Chi, nhưng cực kì chán ghét Mạnh Cẩm Vinh.
"Ngươi lại chọc nghĩa phụ tức giận." Chu Phàm vẻ mặt lạnh như băng nói.
Cẩm Vinh lại bị phạt, đương nhiên không phải vì chuyên đánh Tống Bồi bị phát hiện, Cẩm Vinh rất cẩn thân không lưu lại chút dấu vết nào, chỉ là tức giận chuyện Mạnh lão thái thái suốt ngày tìm bà mối mà thôi.
Mạnh lão thái thái còn không tức giận lại với Cẩm Vinh, Mạnh lão cha liền chen chân phạt trước, ba ngày không phạt tay ngứa ngáy.
Phạt nửa ngày chép sách, Cẩm Vinh đương nhiên không thèm viết, Bình An đã quen thói tiếp nhận bút bắt đầu chép, quả nhiên là tiểu thư đồng đưa tri kỷ lão thái thái đưa cho.
Chu Phàm đứng cạnh cửa ra vào, cười lạnh hai tiếng, Mạnh lão cha để hắn lại đây nhìn xem Cẩm Vinh chép sách như thế nào, có thể nói, hắn tuyệt không giúp đỡ Mạnh Cẩm Vinh giở trò bịp bợm.
"Thiếu một thứ." Mạnh Tỉnh Chi đang ở phòng khách nhìn danh mục quà tặng lễ đính hôn Giang gia đưa trở lại, tuy rằng này trước tới giờ đều là phu nhân tới kiểm kê nhập kho, nhưng quà cưới này nhiều phần là của hồi môn của Mạnh Lý Thị trước kia, để Tiêu Ngọc Mi tới làm thì cũng không hay lắm.
Bất đắc dĩ Mạnh Tỉnh Chi đường đường tri phủ, còn muốn tới kiểm kê mấy thứ này, nghĩ vậy, Mạnh Tỉnh Chi nhịn không được thầm mắng một tiếng, tiểu hỗn đản.
Nhưng đích xác thiếu một đồ vật nhỏ, cũng chính là vòng ngọc ngày Giang Thanh Ngữ ngày ấy mang ở trên tay, Mạnh Tỉnh Chi nhớ rõ năm ấy biểu muội mua được từ một hồ thương, khi còn sống nàng cũng rất thích cái vòng đó, cho nên trực tiếp muốn lấy làm vật đính ước với mẫu thân thân sinh Giang Thanh Ngữ.
Tuy rằng trong danh mục quà tặng, đồ vật trân quý hơn vòng ngọc năm lần mười đếm không hết, nhưng Mạnh Tỉnh Chi đối với vòng ngọc kia ấn tượng khắc sâu. Vì thế nói với quản gia, "Tống cổ một người đi Giang phủ, nói thiếu cái vòng tay đính hôn kia."
_____
Giang Thanh Ngữ có chút luống cuống, nàng không nghĩ tới đường đường Tri phủ đại nhân cư nhiên còn nhớ rõ cái vòng tay này, nghĩ đến chỗ trân quý thần kỳ của nói, Giang Thanh Ngữ là như thế nào cũng không muốn buông bỏ.
Định viện cớ là làm mất, hoặc là không cẩn thận làm vỡ vòng tay...
Hoắc Túc lại nhìn ra nàng nôn nóng không muốn, "Ngươi luyến tiếc cái vòng tay kia?"
Giang Thanh Ngữ giả ý bi thương nói, "Đồ vật mẫu thân để lại cho ta không nhiều lắm, ta không muốn đồ vật chứa đựng hồi ức của ta cùng mẫu thân cũng bị người đem đi mất."
Hoắc Túc có chút động dung, trầm giọng nói, "Ta giúp cô nương."
Từ Giang phủ lấy vòng tay về, Mạnh Tỉnh Chi liền đưa cho Cẩm Vinh, hơn nữa trịnh trọng nói, "Đây là tín vật mẫu thân ngươi chính miệng nói phải đưa cho con dâu tương lai, không được quên."
Cẩm Vinh kinh ngạc chớp mắt một cái, cô nhưng thật ra không biết, nguyên lai vòng ngọc không gian lại là đồ của mẫu thân nguyên chủ, tiểu thuyết không nhắc tới, trong trí nhớ nguyên thân cũng không có dấu vết gì.
Bất quá, Cẩm Vinh nhìn vòng tay một chút, cô có thể xác định,vòng tay này không thể nào là vòng tay thật của mẫu thân nguyên chủ, Giang Thanh Ngữ coi nó như bảo bối, sao có thể thật sự nhường ra được.
Nhưng có thể trong thời gian ngắn, tìm được một cái vòng tay giống nhau như đúc, cũng là nàng bản lĩnh.
Không đợi Cẩm Vinh nghĩa xong, Mạnh lão cha liền duỗi tay đem vòng tay cầm trở về,
Cẩm Vinh: "..."
Mạnh Tỉnh Chi lại nói, "Chỉ là cho ngươi xem một cái mà thôi, đừng có nghĩ nhiều."
Cẩm Vinh bĩu môi nói, "Không phải nói cho cô dâu tương lai sao?"
Mạnh Tỉnh Chi cười lạnh hai tiếng, "Là cho con dâu tương lai, nhưng chờ ngươi có lại nói, hiện tại ta cầm hộ đại hỗn tử ngươi, đỡ ngươi ngày nào đó hỗn trướng đem đồ vật bán ra ngoài."
Nguyên thân thật sự đã từng làm ra chuyện như vậy, cho nên lời này của lão cha cũng làm Cẩm Vinh mạc danh á khẩu không trả lời được. Sau một lúc lâu mới nói: "Không thú vị, ta đi ra ngoài chơi."
"Để Chu Phàm cùng ngươi đi ra ngoài, ta bảo hắn, quản ngươi thật chặt." Mạnh Tỉnh Chi mỉm cười nói.
Mạnh Bình Thanh trở về không lâu, một người khác trong Mạnh gia cũng muốn đã trở lại, là Chu Phàm.
Chu Phàm là con trai một người bạn của Mạnh Tỉnh Chi, được Mạnh lão cha nhận nuôi từ nhỏ.
Đây cũng là một cái kẻ thù Mạnh Cẩm Vinh chọc phải, sau khi phụ thân Chu Phàm chết, Chu Phàm liền được Mạnh Tỉnh Chi thu dưỡng, coi như con ruột.
Mạnh lão cha cũng nhiều lần lôi Chu Phàm ra so sánh với Mạnh Cẩm Vinh, muốn Mạnh Cẩm Vinh cũng chăm chỉ học tập như Chu Phàm.
Mạnh Cẩm Vinh tính tình ngang ngạnh không sợ trời không sợ đất, liền bắt đầu bắt nạt Chu Phàm.
Chu Phàm so với Mạnh Cẩm Vinh thông minh hơn nhiều, bằng không sau này cũng không có khả năng lên làm đại tướng quân, hắn cùng Giang Thanh Ngữ, Vĩnh An vương không có quan hệ gì, là dựa vào bản lĩnh ở biên quan một đao một thương xông ra.
Mạnh Tỉnh Chi bởi vì Mạnh Cẩm Vinh rước lấy tai họa, ở trong quan trường nhiều lần gặp công kích buộc tội, Chu Phàm mới chỏ là một tiểu tướng, không giúp gì được Mạnh Tỉnh Chi, đợi hắn công thành danh toại, trở về tế bái trùng tu phần mộ Mạnh Tỉnh Chi, về sau ở trên triều đình đối với phe phái Lục vương gia là phe trung lập.
Chu Phàm đương nhiên kính trọng yêu mến nghĩa phụ Mạnh Tỉnh Chi, nhưng cực kì chán ghét Mạnh Cẩm Vinh.
"Ngươi lại chọc nghĩa phụ tức giận." Chu Phàm vẻ mặt lạnh như băng nói.
Cẩm Vinh lại bị phạt, đương nhiên không phải vì chuyên đánh Tống Bồi bị phát hiện, Cẩm Vinh rất cẩn thân không lưu lại chút dấu vết nào, chỉ là tức giận chuyện Mạnh lão thái thái suốt ngày tìm bà mối mà thôi.
Mạnh lão thái thái còn không tức giận lại với Cẩm Vinh, Mạnh lão cha liền chen chân phạt trước, ba ngày không phạt tay ngứa ngáy.
Phạt nửa ngày chép sách, Cẩm Vinh đương nhiên không thèm viết, Bình An đã quen thói tiếp nhận bút bắt đầu chép, quả nhiên là tiểu thư đồng đưa tri kỷ lão thái thái đưa cho.
Chu Phàm đứng cạnh cửa ra vào, cười lạnh hai tiếng, Mạnh lão cha để hắn lại đây nhìn xem Cẩm Vinh chép sách như thế nào, có thể nói, hắn tuyệt không giúp đỡ Mạnh Cẩm Vinh giở trò bịp bợm.
"Thiếu một thứ." Mạnh Tỉnh Chi đang ở phòng khách nhìn danh mục quà tặng lễ đính hôn Giang gia đưa trở lại, tuy rằng này trước tới giờ đều là phu nhân tới kiểm kê nhập kho, nhưng quà cưới này nhiều phần là của hồi môn của Mạnh Lý Thị trước kia, để Tiêu Ngọc Mi tới làm thì cũng không hay lắm.
Bất đắc dĩ Mạnh Tỉnh Chi đường đường tri phủ, còn muốn tới kiểm kê mấy thứ này, nghĩ vậy, Mạnh Tỉnh Chi nhịn không được thầm mắng một tiếng, tiểu hỗn đản.
Nhưng đích xác thiếu một đồ vật nhỏ, cũng chính là vòng ngọc ngày Giang Thanh Ngữ ngày ấy mang ở trên tay, Mạnh Tỉnh Chi nhớ rõ năm ấy biểu muội mua được từ một hồ thương, khi còn sống nàng cũng rất thích cái vòng đó, cho nên trực tiếp muốn lấy làm vật đính ước với mẫu thân thân sinh Giang Thanh Ngữ.
Tuy rằng trong danh mục quà tặng, đồ vật trân quý hơn vòng ngọc năm lần mười đếm không hết, nhưng Mạnh Tỉnh Chi đối với vòng ngọc kia ấn tượng khắc sâu. Vì thế nói với quản gia, "Tống cổ một người đi Giang phủ, nói thiếu cái vòng tay đính hôn kia."
_____
Giang Thanh Ngữ có chút luống cuống, nàng không nghĩ tới đường đường Tri phủ đại nhân cư nhiên còn nhớ rõ cái vòng tay này, nghĩ đến chỗ trân quý thần kỳ của nói, Giang Thanh Ngữ là như thế nào cũng không muốn buông bỏ.
Định viện cớ là làm mất, hoặc là không cẩn thận làm vỡ vòng tay...
Hoắc Túc lại nhìn ra nàng nôn nóng không muốn, "Ngươi luyến tiếc cái vòng tay kia?"
Giang Thanh Ngữ giả ý bi thương nói, "Đồ vật mẫu thân để lại cho ta không nhiều lắm, ta không muốn đồ vật chứa đựng hồi ức của ta cùng mẫu thân cũng bị người đem đi mất."
Hoắc Túc có chút động dung, trầm giọng nói, "Ta giúp cô nương."
Từ Giang phủ lấy vòng tay về, Mạnh Tỉnh Chi liền đưa cho Cẩm Vinh, hơn nữa trịnh trọng nói, "Đây là tín vật mẫu thân ngươi chính miệng nói phải đưa cho con dâu tương lai, không được quên."
Cẩm Vinh kinh ngạc chớp mắt một cái, cô nhưng thật ra không biết, nguyên lai vòng ngọc không gian lại là đồ của mẫu thân nguyên chủ, tiểu thuyết không nhắc tới, trong trí nhớ nguyên thân cũng không có dấu vết gì.
Bất quá, Cẩm Vinh nhìn vòng tay một chút, cô có thể xác định,vòng tay này không thể nào là vòng tay thật của mẫu thân nguyên chủ, Giang Thanh Ngữ coi nó như bảo bối, sao có thể thật sự nhường ra được.
Nhưng có thể trong thời gian ngắn, tìm được một cái vòng tay giống nhau như đúc, cũng là nàng bản lĩnh.
Không đợi Cẩm Vinh nghĩa xong, Mạnh lão cha liền duỗi tay đem vòng tay cầm trở về,
Cẩm Vinh: "..."
Mạnh Tỉnh Chi lại nói, "Chỉ là cho ngươi xem một cái mà thôi, đừng có nghĩ nhiều."
Cẩm Vinh bĩu môi nói, "Không phải nói cho cô dâu tương lai sao?"
Mạnh Tỉnh Chi cười lạnh hai tiếng, "Là cho con dâu tương lai, nhưng chờ ngươi có lại nói, hiện tại ta cầm hộ đại hỗn tử ngươi, đỡ ngươi ngày nào đó hỗn trướng đem đồ vật bán ra ngoài."
Nguyên thân thật sự đã từng làm ra chuyện như vậy, cho nên lời này của lão cha cũng làm Cẩm Vinh mạc danh á khẩu không trả lời được. Sau một lúc lâu mới nói: "Không thú vị, ta đi ra ngoài chơi."
"Để Chu Phàm cùng ngươi đi ra ngoài, ta bảo hắn, quản ngươi thật chặt." Mạnh Tỉnh Chi mỉm cười nói.
Bình luận facebook