Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96
Đại thọ 60 của Văn lão phu nhân, trên dưới Văn phủ hỉ khí dương dương, mở tiệc chiêu đãi tứ phía, đại quan quý nhân cùng Văn gia giao hảo cũng mang gia quyến tới cửa mừng thọ.
Văn lão phu nhân sinh hai đứa con trai, là đại lão gia cùng nhị lão gia, dưới còn có con vợ lẽ tam lão gia lục lão gia, phân ra các phòng, cũng coi như cành lá tốt tươi, gia đại nghiệp đại.
Phía trước Yến hội là chính viện nơi Văn lão phu nhân cùng khách khứa, còn có vài vị lão gia Văn phủ đang nghe diễn xướng.
Mà đình hóng gió ở hoa viên hậu viện, là nơi bọn tiểu bối chơi đùa.
Trước đây Cẩm Vinh ăn cơm cũng ăn ở tiểu viện, nửa cái mặt không lộ.
Sau khi vị tỷ tỷ kia đột nhiên coi trọng Nam Nhị Việc, Cẩm Vinh cũng phải lộ mặt tham gia yến hội.
Vì thế năm nay lại nhiều ra một đám đường huynh đệ tỷ muội, sau khi Văn Cẩm Tú giới thiệu đây là bào muội (em gái ruột) của nàng, mọi người phá lệ mà gọi một tiếng Vinh muội muội, tựa hồ thân thiết lắm.
Nếu nói Cẩm Vinh là trạng thái không thèm mở miệng nói một lời, Lý Cảnh Linh ngồi ở bên cạnh càng thêm mộng bức, cũng không rõ vì sao mình lại bị mời đến, cha hắn chỉ tiểu quan thất phẩm ở Quốc Tử Giám, cũng không có gì giao tình cùng Văn phủ. Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad icedcoffee0011, truy cập trang chính chủ là tôn trọng công sức của editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Bất quá tới đâu hay tới đó.
Vị thủ phụ đại nhân tương lai này tố chất tâm lý vẫn là rất cao.
Dù sao sao cũng không chỉ có cậu là người ngoài, hầu phủ thế tử, con gái trưởng công chúa cũng tới.
Bọn họ hạ mình tới đây đương nhiên cũng vì Văn Cẩm Tú, ánh mắt chúng đường tỷ muội nhìn Văn Cẩm Tú càng thêm hâm mộ ghen tị, chỉ có thể liên tục lấy lòng.
Cẩm Vinh như cũ bình tĩnh ăn bánh, trực tiếp làm lơ sóng ngầm mãnh liệt của đám con cháu thế gia chung quanh.
Lý Cảnh Linh cũng thực bình tĩnh mà cầm khăn tay lau miệng cho muội tử kì quái bên cạnh, một màn này trong mắt người khác thì không có ý nghĩa gì, chỉ là hai đứa trẻ chơi đùa tương đối thân, ai sẽ sinh ra ý tưởng khác với hai hài tử một đứa năm một đứa gần bảy tuổi, nhưng mà Văn Cẩm Tú trong lòng rất an ủi.
Muội muội này của nàng vẫn là có chút tác dụng.
Đang ngồi thì đường muội nào đó bỗng nhiên đề nghị nói, "Chúng ta đi đến Thấm Phương Viên đi, nghe nói hoa mẫu đơn đều đã nỡ."
Mọi người sôi nổi đồng ý, Văn Cẩm Tú cũng cảm thấy không tồi, Thấm Phương Viên kia vẫn là thành quả một tay nàng xử lý ra, có thể để mọi người nhìn cũng không tồi, Văn Cẩm Tú đồng ý, con gái trưởng công chúa cùng hầu phủ thế tử tự nhiên không có dị nghị.
"Vinh tỷ nhi cùng đi đi, kia có rất nhiều hoa đẹp."
Cẩm Vinh lắc đầu, tiếp tục ăn bánh, Lý Cảnh Linh bên cạnh cô cũng hỗ trợ nói, "Nhị tiểu thư tuổi còn nhỏ, ta bồi nàng ở trong đình chơi đi."
Văn Cẩm Tú bị cự tuyệt tuy rằng có chút không vui, nhưng Cẩm Vinh không đi, nàng cũng có chút thoải mái, lại có Lý Cảnh Linh bồi nàng (Cẩm Vinh), liền không khuyên nhủ thêm.
Chờ đám người Văn Cẩm Tú mênh mông cuồn cuộn rời đi, trong đình cũng chẳng còn mấy bóng người, chỉ để lại hai ma ma cùng nha hoàn canh canh ở cổng đình, Cẩm Vinh thầm nghĩ, rốt cuộc thanh tịnh.
"Bọn họ đi rồi, muội hình như rất vui." Lý Cảnh Linh không ngần ngại nói, nhưng cậu cũng không phải là ngốc, nhìn ma ma nha hoàn không ở bên người mới hỏi như vậy.
Cẩm Vinh cũng thản nhiên đáp, "Đúng vậy, bọn họ quá ồn."
Lý Cảnh Linh lại chắc chắn nói, "Muội giống như cũng không thích tỷ tỷ muội."
Cẩm Vinh hỏi ngược lại, "Vậy ngươi thích tỷ ta sao?"
Lý Cảnh Linh lắc lắc đầu, thẳng thắn thành khẩn đáp, "Ta cảm thấy thị có chút kỳ quái."
Cẩm Vinh liếc mắt nhìn hắn, "Nàng vẫn luôn rất kỳ quái, ngươi cũng đừng cố hiểu nàng." Một khi dính dáng đến, sau này là phúc hay họa cũng không biết được.
Lý Cảnh Linh không hiểu ý tứ Cẩm Vinh, nhưng so với một người kì quái không thể hiểu được, tiểu thủ phụ tương lai càng nguyện ý tin tưởng vị vừa sinh ra đã hiểu biết này.
Cẩm Vinh nói quả nhiên không sai, một mâm điểm tâm còn chưa có ăn xong, liền xa xa nghe được tiếng thét ầm ĩ kinh hoảng truyền đến, có người rơi xuống nước.
Cẩm Vinh nói như thế nào cũng là tiểu thư Văn phủ, không có khả năng làm như không có việc gì tiếp tục ăn nàng bánh, chỉ có thể tùy ý để ma ma ôm qua, Lý Cảnh Linh cũng đi theo.
Bên cạnh Thấm Phương Viên có một cái hồ nhỏ, khi Cẩm Vinh bị ôm qua, bên hồ đã có rất nhiều người, người rơi xuống nước đương nhiên không phải Văn Cẩm Tú, nàng đứng ở ven bờ, đáy mắt tối nghĩa không rõ.
Thấy ma ma đem Cẩm Vinh còn có Lý Cảnh Linh đều mang lại đây, nàng nhíu mày, "Sao lại đem Nhị tiểu thư đến đây, vạn nhất làm nàng sợ thì sao bây giờ?"
Lúc này người rơi xuống nước cũng được cứu lên, mọi người dồn toàn lực chú ý đến diễn biến, Văn Cẩm Tú cũng không tiện tiếp tục trách cứ ma ma.
Bên hồ, cô nương áo lục trên dưới ướt đẫm lồ lộ cảnh xuân bị nam tử trẻ tuổi ôm vào trong ngực, mọi người đều ồ lên, đây là đã có động chạm da thịt nha.
Ma ma ôm Cẩm Vinh vừa định che mắt cô, thì đã có người trước một bước,"Con gái đừng xem những thứ này." Lý Cảnh Linh nhón chân, giơ tay ngăn trở tầm mắt Cẩm Vinh, hài tử bảy tuổi cái đầu đã không nhỏ.
"Đa tạ Lý tiểu công tử." Ma ma cười nói.
Cẩm Vinh: "..."
Ngươi chặn ta cũng có thể thấy được, nhưng xem bộ dạng cậu bé rất chân thành, cô vẫn không nói câu nào.
Sự tình kết thúc như thế nào, sẽ không có người đi nói cho Cẩm Vinh, lúc này cô đã bị ma ma ôm về Nam Nhị Viện.
Sau lại có nha hoàn lắm mồm nói cháu gái nhà mẹ đẻ nhị thái thái, cũng chính là cô nương ngày đó rơi xuống nước, phải gả cho con vợ lẽ hầu phủ cũng là người cứu nàng, làm thiếp. Lão phu nhân bởi vì tiệc mừng thọ bị nháo, cấm túc nhị thái thái nửa tháng.
Một tiểu nha hoàn mới đến Nam Nhị Viện khẽ hỏi, "Biểu cô nương không phải đã đính hôn sao?" Nghe nói còn là công tử vừa đỗ cử nhân.
Những người khác mắng mỏ, cho dù đã có hôn ước, ai nguyện ý muốn một cô nương đã bị nam nhân khác ôm vào trong ngực.
Không ai cảm thấy mệnh nàng không tốt, ngược lại cảm thấy nàng trước mặt công chúng mất đi thanh danh, công tử con vợ lẽ hầu phủ còn nguyện ý nạp nàng làm thiếp, đã là nàng may mắn.
Cẩm Vinh nhàn nhạt ngắm cây sơm tra đã chẳng còn mấy quả ngoài sân nhà.Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad icedcoffee0011, các bản reup bên ngoài đều là bản đăng thiếu chưa beta, truy cập trang chủ để đọc truyện sớm và chính xác nhất www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Nhân quả báo ứng, cũng không địch lại nhân ngôn đáng sợ.
_____
Qua năm sau, Cẩm Vinh cũng lên bảy, ngày này, Văn lão phu nhân muốn đi Thiên Phong Sơn bái Phật, còn mang theo cháu gái bà thích nhất, Văn Cẩm Tú. Văn Cẩm Tú cũng không biết nghĩ như thế nào, còn cầu lão phu nhân mang cả Cẩm Vinh theo.
Chờ Cẩm Vinh biết được, xe ngựa cùng nha hoàn ma ma đều đã chuẩn bị tốt, Cẩm Vinh trừu trừu khóe miệng, tùy ý ma ma để bế lên xe.
Văn Cẩm Tú thấy nàng, còn cười nói, "Nhị muội muội có lạnh khâu, mau đến chỗ tỷ tỷ, làm ấm thân mình."
Cẩm Vinh còn không kịp nói bản thân không lạnh, ma ma ôm cô đã chủ động đem cô đẩy đi, có thể cùng đại tiểu thư được sủng ái nhất phủ thân cận, Nhị tiểu thư cũng có thể có được không ít chỗ tốt.
Văn Cẩm Tú kéo tay nàng, còn muốn xoa xoa, lại phát hiện không có một tia lạnh lẽo, ấm áp nhẵn mịn, nàng sửng sốt một chút nói, "Xem ra Vương ma ma chiếu cố tận tâm, thưởng gấp đôi tiền tiêu vặt."
Vương ma ma chính là người vừa rồi bế Cẩm Vinh lên, bà trong lòng kỳ quái, Nhị tiểu thư sáng sớm đã đi lại ở trong sân, trong phòng cũng không thêm than sửoi, thân mình có thể ấm áp đến đâu. Nhưng nghe thấy đại tiểu thư nói muốn thêm tiền tiêu vặt, Vương ma ma lập tức cúi đầu, che khuất vẻ kinh ngạc hướng đại tiểu thư tạ ơn.
Văn lão phu nhân một chiếc xe, Văn Cẩm Tú cùng Cẩm Vinh một chiếc xe, còn có Văn phủ gia phó nha hoàn, một đoàn người đông đúc đi nửa canh giờ, rốt cuộc đến Thiên Phong Sơn.
Trên đường lên núi, Văn lão phu nhân còn lôi kéo tay Văn Cẩm Tú, cười hài hòa tràn đầy từ ái nói, "Huyền Liên đạo trưởng là cao nhân đắc đạo, hơn nữa thiện bói toán, nổi tiếng khắp thiên hạ, đến lúc đó tổ mẫu cầu hắn xem nhân duyên cho con, xem Tú tỷ nhi nhà chúng ta có thể tìm được dạng hôn phu tốt nào."
Văn Cẩm Tú làm vẻ mặt ngượng ngùng cười, "Vất vả tổ mẫu quan tâm."
"Con là cháu gái ta đắc ý nhất, hôn sự của con ta như thế nào có thể không uổng tâm." Văn lão phu nhân đôi mắt từ ái hơi lóe tinh quang, đặc biệt là nhìn dung mạo cháu gái như hoa như ngọc, thanh danh dương kinh thành đại.
Mà Cẩm Vinh ngại tuyết dày, bậc thang lên núi lại dài, nằm trong lòng ngực ma ma trực tiếp nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tuyết trắng xóa, chỉ thấy trên núi lẳng lặng một tòa đạo quan cổ xưa nghiêm trang.
Tới đạo quan, hai đạo đồng canh cửa chào đón, "Là Văn lão phu nhân đi, mời theo chúng ta tiến vào."
_____
Huyền Liên chân nhân nhìn bên ngoài đúng là một bộ dáng tiên phong đạo cốt, khẽ vuốt râu dài, nhàn nhạt nói, "Văn lão phu nhân, đây là đích tôn nữ đi."
Văn lão phu nhân thái độ cung kính, "Cháu gái ta sắp nghị hôn, mong rằng chân nhân có thể xem cho nàng nhân duyên ngày sau như thế nào, đối phương là người như thế nào, tốt hay không tốt."
Huyền Liên lãnh đạm nói "Ta thiếu Văn gia các ngươi một ân tình, cũng nên trả rồi."
Huyền Liên đạo trưởng nhìn về phía Văn Cẩm Tú, "Văn tiểu thư, mời."
Văn Cẩm Tú trong lòng hơi hơi căng thẳng, kiếp trước nàng cũng nghe đến thanh danh Huyền Liên chân nhân, liền hoàng gia đều thỉnh hắn đo lường tính toán, nghe nói chưa bao giờ có sai lầm, vậy lỡ lão nhìn ra nàng là hồn phách trọng sinh trở về.
Văn Cẩm Tú tuy rằng trong lòng khẩn trương, nhưng trên mặt đã quen giữ vẻ trầm ổn hào phóng, tùy ý Huyền Liên chân nhân xem, Huyền Liên chân nhân mày nhíu lại, lại véo chỉ tính sinh thần bát tự.
Văn lão phu nhân vẫn luôn chú ý lập tức tâm nhảy lên, nôn nóng hỏi, "Chân nhân, cháu gái ta có cái gì không tốt?"
Huyền Liên nhăn mày lại buông lỏng ra, "Thật ra cũng không phải, chỉ là có chút kỳ quái."
"Như thế nào lại kỳ quái?" Văn lão phu nhân lại truy vấn, bà ta còn muốn lấy cháu gái đi cầu một đường phú quý, nếu mệnh không tốt......
Huyền Liên lắc lắc đầu, nhìn về phía nàng nói, "Bần đạo đo lường tính toán không tinh, nhìn không ra cái gì, nhưng tóm lại cũng ra một chữ " quý "."
"Quý?" Văn lão phu nhân lẩm bẩm nói, đôi mắt già nua lại sáng lên, quý phân có rất nhiều loại, nhưng vô dụng nhất, cũng là tôn quý nhân gia.
Thấy Huyền Liên chân nhân không có nhìn thấu bí mật trọng sinh của nàng, Văn Cẩm Tú trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đối với chữ "quý trong miệng Huyền Liên chân nhân không quá để ý, nàng nắm giữ tiên cơ một đời, ngày sau là vị hoàng tử nào tranh được ngôi cửu ngũ còn biết, chữ quý này là tốt hay xấu cũng không ảnh hưởng đến nàng.
Văn lão phu nhân phục hồi tinh thần, cũng khôi phục gương mặt hiền từ của bà ta, hỏi, "Cháu gái tuổi nhỏ tang mẫu, khiến người thương tiếc, chân nhân còn có kiến nghị gì có thể giúp nàng đi trôi chảy một ít."
Huyền Liên không muốn nhiều lời, nhưng thấy Văn lão phu nhân chấp nhất, liền phất tay nói, "Nghị hôn sự muộn một chút lại làm, sớm chỉ biết đồ sinh nhấp nhô."
"Đa tạ chân nhân." Văn lão phu nhân vui mừng nói, lôi kéo Văn Cẩm Tú cùng nhau cảm tạ.
Một câu của Huyền Liên chân nhân bên ngoài vạn kim cũng cầu không được, nếu không có Văn lão thái gia trước kia đã từng giúp đỡ lão một lần, lưu lại ân tình này, lão cũng chưa chắc chịu gặp Văn lão phu nhân.
Tạ ơn xong, Văn lão phu nhân cũng biết Huyền Liên thanh tu, không tiện quấy rầy, đang muốn rời đi thì nghe Huyền Liên chân nhân nói, "Chậm đã ——"
"Chân nhân còn có việc gì?" Văn lão phu nhân khó hiểu nói, lại thấy con ngươi Huyền Liên gắt gao nhìn chằm chằm tiểu cô nương khoác áo choàng đỏ tươi nằm trong lòng ngực ma ma đứng phía sau Văn Cẩm Tú.
"Nàng là ai?" Huyền Liên chân nhân hỏi.
"Nàng là đích tôn nữ khác của ta, bào muội của Cẩm Tú, tên là Văn Cẩm Vinh." Tuy rằng không rõ Huyền Liên chân nhân vì sao đột nhiên lại muốn hỏi Vinh tỷ nhi, nhưng Văn lão phu nhân vẫn trả lời.
Văn Cẩm Tú đứng bên cạnh trong lòng cũng là lắp bắp kinh hãi, chẳng lẽ Huyền Liên chân nhân nhìn ra Cẩm Vinh đời trước chưa sinh ra, đời này ngược lại còn sống.
"Kỳ quái kỳ quái, quá kỳ quái, ta cư nhiên tính không ra." Huyền Liên chân nhân sửa lại thái độ thanh cao lãnh ngạo vừa rồi, ngược lại có chút vội vàng, còn vẫy tay nhìn tiểu cô nương xinh xắn nói, "Lại đây, để bần đạo nhìn ngươi một cái."
Văn lão phu nhân nghe vậy vui vẻ, Huyền Liên chân nhân muốn nhìn bộ dáng Vinh tỷ nhi như, chẳng lẽ Vinh tỷ nhi là có mệnh cách cực tốt?
"Mau ôm lại đây cho cấp chân nhân nhìn." Văn lão phu nhân lập tức nói.
Vương ma ma nghe vậy đang muốn ôm Nhị tiểu thư qua, lại nghe trong lòng ngực phát ra một tiếng hừ lạnh, "Lão là người nào, dám tính mệnh của ta."
*Tác giả có lời muốn nói:
Giải thích một chút nội tình kiếp trước Văn Cẩm Tú chính là bị chất nữ nhà mẹ đẻ mẹ kế hãm hại rơi xuống nước mất trong sạch, cho nên lần này phản trả thù trở về.
Văn Cẩm Tú hiện tại đối Cẩm Vinh là thái độ bình thường, thiệt tình không nhiều nhưng ác ý cũng không có, bởi vì Cẩm Vinh không có liên quan đến viêc trả thù của nàng, mở đầu nàng thiếu chút nữa hạ độc thủ, chủ yếu là bởi vì trọng sinh trở về không bao lâu, còn chưa thoát khỏi trạng thái oán hận kiếp trước, hiện tại qua mấy năm, cũng lý trí hơn nhiều.
Văn lão phu nhân sinh hai đứa con trai, là đại lão gia cùng nhị lão gia, dưới còn có con vợ lẽ tam lão gia lục lão gia, phân ra các phòng, cũng coi như cành lá tốt tươi, gia đại nghiệp đại.
Phía trước Yến hội là chính viện nơi Văn lão phu nhân cùng khách khứa, còn có vài vị lão gia Văn phủ đang nghe diễn xướng.
Mà đình hóng gió ở hoa viên hậu viện, là nơi bọn tiểu bối chơi đùa.
Trước đây Cẩm Vinh ăn cơm cũng ăn ở tiểu viện, nửa cái mặt không lộ.
Sau khi vị tỷ tỷ kia đột nhiên coi trọng Nam Nhị Việc, Cẩm Vinh cũng phải lộ mặt tham gia yến hội.
Vì thế năm nay lại nhiều ra một đám đường huynh đệ tỷ muội, sau khi Văn Cẩm Tú giới thiệu đây là bào muội (em gái ruột) của nàng, mọi người phá lệ mà gọi một tiếng Vinh muội muội, tựa hồ thân thiết lắm.
Nếu nói Cẩm Vinh là trạng thái không thèm mở miệng nói một lời, Lý Cảnh Linh ngồi ở bên cạnh càng thêm mộng bức, cũng không rõ vì sao mình lại bị mời đến, cha hắn chỉ tiểu quan thất phẩm ở Quốc Tử Giám, cũng không có gì giao tình cùng Văn phủ. Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad icedcoffee0011, truy cập trang chính chủ là tôn trọng công sức của editor www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Bất quá tới đâu hay tới đó.
Vị thủ phụ đại nhân tương lai này tố chất tâm lý vẫn là rất cao.
Dù sao sao cũng không chỉ có cậu là người ngoài, hầu phủ thế tử, con gái trưởng công chúa cũng tới.
Bọn họ hạ mình tới đây đương nhiên cũng vì Văn Cẩm Tú, ánh mắt chúng đường tỷ muội nhìn Văn Cẩm Tú càng thêm hâm mộ ghen tị, chỉ có thể liên tục lấy lòng.
Cẩm Vinh như cũ bình tĩnh ăn bánh, trực tiếp làm lơ sóng ngầm mãnh liệt của đám con cháu thế gia chung quanh.
Lý Cảnh Linh cũng thực bình tĩnh mà cầm khăn tay lau miệng cho muội tử kì quái bên cạnh, một màn này trong mắt người khác thì không có ý nghĩa gì, chỉ là hai đứa trẻ chơi đùa tương đối thân, ai sẽ sinh ra ý tưởng khác với hai hài tử một đứa năm một đứa gần bảy tuổi, nhưng mà Văn Cẩm Tú trong lòng rất an ủi.
Muội muội này của nàng vẫn là có chút tác dụng.
Đang ngồi thì đường muội nào đó bỗng nhiên đề nghị nói, "Chúng ta đi đến Thấm Phương Viên đi, nghe nói hoa mẫu đơn đều đã nỡ."
Mọi người sôi nổi đồng ý, Văn Cẩm Tú cũng cảm thấy không tồi, Thấm Phương Viên kia vẫn là thành quả một tay nàng xử lý ra, có thể để mọi người nhìn cũng không tồi, Văn Cẩm Tú đồng ý, con gái trưởng công chúa cùng hầu phủ thế tử tự nhiên không có dị nghị.
"Vinh tỷ nhi cùng đi đi, kia có rất nhiều hoa đẹp."
Cẩm Vinh lắc đầu, tiếp tục ăn bánh, Lý Cảnh Linh bên cạnh cô cũng hỗ trợ nói, "Nhị tiểu thư tuổi còn nhỏ, ta bồi nàng ở trong đình chơi đi."
Văn Cẩm Tú bị cự tuyệt tuy rằng có chút không vui, nhưng Cẩm Vinh không đi, nàng cũng có chút thoải mái, lại có Lý Cảnh Linh bồi nàng (Cẩm Vinh), liền không khuyên nhủ thêm.
Chờ đám người Văn Cẩm Tú mênh mông cuồn cuộn rời đi, trong đình cũng chẳng còn mấy bóng người, chỉ để lại hai ma ma cùng nha hoàn canh canh ở cổng đình, Cẩm Vinh thầm nghĩ, rốt cuộc thanh tịnh.
"Bọn họ đi rồi, muội hình như rất vui." Lý Cảnh Linh không ngần ngại nói, nhưng cậu cũng không phải là ngốc, nhìn ma ma nha hoàn không ở bên người mới hỏi như vậy.
Cẩm Vinh cũng thản nhiên đáp, "Đúng vậy, bọn họ quá ồn."
Lý Cảnh Linh lại chắc chắn nói, "Muội giống như cũng không thích tỷ tỷ muội."
Cẩm Vinh hỏi ngược lại, "Vậy ngươi thích tỷ ta sao?"
Lý Cảnh Linh lắc lắc đầu, thẳng thắn thành khẩn đáp, "Ta cảm thấy thị có chút kỳ quái."
Cẩm Vinh liếc mắt nhìn hắn, "Nàng vẫn luôn rất kỳ quái, ngươi cũng đừng cố hiểu nàng." Một khi dính dáng đến, sau này là phúc hay họa cũng không biết được.
Lý Cảnh Linh không hiểu ý tứ Cẩm Vinh, nhưng so với một người kì quái không thể hiểu được, tiểu thủ phụ tương lai càng nguyện ý tin tưởng vị vừa sinh ra đã hiểu biết này.
Cẩm Vinh nói quả nhiên không sai, một mâm điểm tâm còn chưa có ăn xong, liền xa xa nghe được tiếng thét ầm ĩ kinh hoảng truyền đến, có người rơi xuống nước.
Cẩm Vinh nói như thế nào cũng là tiểu thư Văn phủ, không có khả năng làm như không có việc gì tiếp tục ăn nàng bánh, chỉ có thể tùy ý để ma ma ôm qua, Lý Cảnh Linh cũng đi theo.
Bên cạnh Thấm Phương Viên có một cái hồ nhỏ, khi Cẩm Vinh bị ôm qua, bên hồ đã có rất nhiều người, người rơi xuống nước đương nhiên không phải Văn Cẩm Tú, nàng đứng ở ven bờ, đáy mắt tối nghĩa không rõ.
Thấy ma ma đem Cẩm Vinh còn có Lý Cảnh Linh đều mang lại đây, nàng nhíu mày, "Sao lại đem Nhị tiểu thư đến đây, vạn nhất làm nàng sợ thì sao bây giờ?"
Lúc này người rơi xuống nước cũng được cứu lên, mọi người dồn toàn lực chú ý đến diễn biến, Văn Cẩm Tú cũng không tiện tiếp tục trách cứ ma ma.
Bên hồ, cô nương áo lục trên dưới ướt đẫm lồ lộ cảnh xuân bị nam tử trẻ tuổi ôm vào trong ngực, mọi người đều ồ lên, đây là đã có động chạm da thịt nha.
Ma ma ôm Cẩm Vinh vừa định che mắt cô, thì đã có người trước một bước,"Con gái đừng xem những thứ này." Lý Cảnh Linh nhón chân, giơ tay ngăn trở tầm mắt Cẩm Vinh, hài tử bảy tuổi cái đầu đã không nhỏ.
"Đa tạ Lý tiểu công tử." Ma ma cười nói.
Cẩm Vinh: "..."
Ngươi chặn ta cũng có thể thấy được, nhưng xem bộ dạng cậu bé rất chân thành, cô vẫn không nói câu nào.
Sự tình kết thúc như thế nào, sẽ không có người đi nói cho Cẩm Vinh, lúc này cô đã bị ma ma ôm về Nam Nhị Viện.
Sau lại có nha hoàn lắm mồm nói cháu gái nhà mẹ đẻ nhị thái thái, cũng chính là cô nương ngày đó rơi xuống nước, phải gả cho con vợ lẽ hầu phủ cũng là người cứu nàng, làm thiếp. Lão phu nhân bởi vì tiệc mừng thọ bị nháo, cấm túc nhị thái thái nửa tháng.
Một tiểu nha hoàn mới đến Nam Nhị Viện khẽ hỏi, "Biểu cô nương không phải đã đính hôn sao?" Nghe nói còn là công tử vừa đỗ cử nhân.
Những người khác mắng mỏ, cho dù đã có hôn ước, ai nguyện ý muốn một cô nương đã bị nam nhân khác ôm vào trong ngực.
Không ai cảm thấy mệnh nàng không tốt, ngược lại cảm thấy nàng trước mặt công chúng mất đi thanh danh, công tử con vợ lẽ hầu phủ còn nguyện ý nạp nàng làm thiếp, đã là nàng may mắn.
Cẩm Vinh nhàn nhạt ngắm cây sơm tra đã chẳng còn mấy quả ngoài sân nhà.Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad icedcoffee0011, các bản reup bên ngoài đều là bản đăng thiếu chưa beta, truy cập trang chủ để đọc truyện sớm và chính xác nhất www.wattpad.com/user/icedcoffee0011
Nhân quả báo ứng, cũng không địch lại nhân ngôn đáng sợ.
_____
Qua năm sau, Cẩm Vinh cũng lên bảy, ngày này, Văn lão phu nhân muốn đi Thiên Phong Sơn bái Phật, còn mang theo cháu gái bà thích nhất, Văn Cẩm Tú. Văn Cẩm Tú cũng không biết nghĩ như thế nào, còn cầu lão phu nhân mang cả Cẩm Vinh theo.
Chờ Cẩm Vinh biết được, xe ngựa cùng nha hoàn ma ma đều đã chuẩn bị tốt, Cẩm Vinh trừu trừu khóe miệng, tùy ý ma ma để bế lên xe.
Văn Cẩm Tú thấy nàng, còn cười nói, "Nhị muội muội có lạnh khâu, mau đến chỗ tỷ tỷ, làm ấm thân mình."
Cẩm Vinh còn không kịp nói bản thân không lạnh, ma ma ôm cô đã chủ động đem cô đẩy đi, có thể cùng đại tiểu thư được sủng ái nhất phủ thân cận, Nhị tiểu thư cũng có thể có được không ít chỗ tốt.
Văn Cẩm Tú kéo tay nàng, còn muốn xoa xoa, lại phát hiện không có một tia lạnh lẽo, ấm áp nhẵn mịn, nàng sửng sốt một chút nói, "Xem ra Vương ma ma chiếu cố tận tâm, thưởng gấp đôi tiền tiêu vặt."
Vương ma ma chính là người vừa rồi bế Cẩm Vinh lên, bà trong lòng kỳ quái, Nhị tiểu thư sáng sớm đã đi lại ở trong sân, trong phòng cũng không thêm than sửoi, thân mình có thể ấm áp đến đâu. Nhưng nghe thấy đại tiểu thư nói muốn thêm tiền tiêu vặt, Vương ma ma lập tức cúi đầu, che khuất vẻ kinh ngạc hướng đại tiểu thư tạ ơn.
Văn lão phu nhân một chiếc xe, Văn Cẩm Tú cùng Cẩm Vinh một chiếc xe, còn có Văn phủ gia phó nha hoàn, một đoàn người đông đúc đi nửa canh giờ, rốt cuộc đến Thiên Phong Sơn.
Trên đường lên núi, Văn lão phu nhân còn lôi kéo tay Văn Cẩm Tú, cười hài hòa tràn đầy từ ái nói, "Huyền Liên đạo trưởng là cao nhân đắc đạo, hơn nữa thiện bói toán, nổi tiếng khắp thiên hạ, đến lúc đó tổ mẫu cầu hắn xem nhân duyên cho con, xem Tú tỷ nhi nhà chúng ta có thể tìm được dạng hôn phu tốt nào."
Văn Cẩm Tú làm vẻ mặt ngượng ngùng cười, "Vất vả tổ mẫu quan tâm."
"Con là cháu gái ta đắc ý nhất, hôn sự của con ta như thế nào có thể không uổng tâm." Văn lão phu nhân đôi mắt từ ái hơi lóe tinh quang, đặc biệt là nhìn dung mạo cháu gái như hoa như ngọc, thanh danh dương kinh thành đại.
Mà Cẩm Vinh ngại tuyết dày, bậc thang lên núi lại dài, nằm trong lòng ngực ma ma trực tiếp nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tuyết trắng xóa, chỉ thấy trên núi lẳng lặng một tòa đạo quan cổ xưa nghiêm trang.
Tới đạo quan, hai đạo đồng canh cửa chào đón, "Là Văn lão phu nhân đi, mời theo chúng ta tiến vào."
_____
Huyền Liên chân nhân nhìn bên ngoài đúng là một bộ dáng tiên phong đạo cốt, khẽ vuốt râu dài, nhàn nhạt nói, "Văn lão phu nhân, đây là đích tôn nữ đi."
Văn lão phu nhân thái độ cung kính, "Cháu gái ta sắp nghị hôn, mong rằng chân nhân có thể xem cho nàng nhân duyên ngày sau như thế nào, đối phương là người như thế nào, tốt hay không tốt."
Huyền Liên lãnh đạm nói "Ta thiếu Văn gia các ngươi một ân tình, cũng nên trả rồi."
Huyền Liên đạo trưởng nhìn về phía Văn Cẩm Tú, "Văn tiểu thư, mời."
Văn Cẩm Tú trong lòng hơi hơi căng thẳng, kiếp trước nàng cũng nghe đến thanh danh Huyền Liên chân nhân, liền hoàng gia đều thỉnh hắn đo lường tính toán, nghe nói chưa bao giờ có sai lầm, vậy lỡ lão nhìn ra nàng là hồn phách trọng sinh trở về.
Văn Cẩm Tú tuy rằng trong lòng khẩn trương, nhưng trên mặt đã quen giữ vẻ trầm ổn hào phóng, tùy ý Huyền Liên chân nhân xem, Huyền Liên chân nhân mày nhíu lại, lại véo chỉ tính sinh thần bát tự.
Văn lão phu nhân vẫn luôn chú ý lập tức tâm nhảy lên, nôn nóng hỏi, "Chân nhân, cháu gái ta có cái gì không tốt?"
Huyền Liên nhăn mày lại buông lỏng ra, "Thật ra cũng không phải, chỉ là có chút kỳ quái."
"Như thế nào lại kỳ quái?" Văn lão phu nhân lại truy vấn, bà ta còn muốn lấy cháu gái đi cầu một đường phú quý, nếu mệnh không tốt......
Huyền Liên lắc lắc đầu, nhìn về phía nàng nói, "Bần đạo đo lường tính toán không tinh, nhìn không ra cái gì, nhưng tóm lại cũng ra một chữ " quý "."
"Quý?" Văn lão phu nhân lẩm bẩm nói, đôi mắt già nua lại sáng lên, quý phân có rất nhiều loại, nhưng vô dụng nhất, cũng là tôn quý nhân gia.
Thấy Huyền Liên chân nhân không có nhìn thấu bí mật trọng sinh của nàng, Văn Cẩm Tú trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đối với chữ "quý trong miệng Huyền Liên chân nhân không quá để ý, nàng nắm giữ tiên cơ một đời, ngày sau là vị hoàng tử nào tranh được ngôi cửu ngũ còn biết, chữ quý này là tốt hay xấu cũng không ảnh hưởng đến nàng.
Văn lão phu nhân phục hồi tinh thần, cũng khôi phục gương mặt hiền từ của bà ta, hỏi, "Cháu gái tuổi nhỏ tang mẫu, khiến người thương tiếc, chân nhân còn có kiến nghị gì có thể giúp nàng đi trôi chảy một ít."
Huyền Liên không muốn nhiều lời, nhưng thấy Văn lão phu nhân chấp nhất, liền phất tay nói, "Nghị hôn sự muộn một chút lại làm, sớm chỉ biết đồ sinh nhấp nhô."
"Đa tạ chân nhân." Văn lão phu nhân vui mừng nói, lôi kéo Văn Cẩm Tú cùng nhau cảm tạ.
Một câu của Huyền Liên chân nhân bên ngoài vạn kim cũng cầu không được, nếu không có Văn lão thái gia trước kia đã từng giúp đỡ lão một lần, lưu lại ân tình này, lão cũng chưa chắc chịu gặp Văn lão phu nhân.
Tạ ơn xong, Văn lão phu nhân cũng biết Huyền Liên thanh tu, không tiện quấy rầy, đang muốn rời đi thì nghe Huyền Liên chân nhân nói, "Chậm đã ——"
"Chân nhân còn có việc gì?" Văn lão phu nhân khó hiểu nói, lại thấy con ngươi Huyền Liên gắt gao nhìn chằm chằm tiểu cô nương khoác áo choàng đỏ tươi nằm trong lòng ngực ma ma đứng phía sau Văn Cẩm Tú.
"Nàng là ai?" Huyền Liên chân nhân hỏi.
"Nàng là đích tôn nữ khác của ta, bào muội của Cẩm Tú, tên là Văn Cẩm Vinh." Tuy rằng không rõ Huyền Liên chân nhân vì sao đột nhiên lại muốn hỏi Vinh tỷ nhi, nhưng Văn lão phu nhân vẫn trả lời.
Văn Cẩm Tú đứng bên cạnh trong lòng cũng là lắp bắp kinh hãi, chẳng lẽ Huyền Liên chân nhân nhìn ra Cẩm Vinh đời trước chưa sinh ra, đời này ngược lại còn sống.
"Kỳ quái kỳ quái, quá kỳ quái, ta cư nhiên tính không ra." Huyền Liên chân nhân sửa lại thái độ thanh cao lãnh ngạo vừa rồi, ngược lại có chút vội vàng, còn vẫy tay nhìn tiểu cô nương xinh xắn nói, "Lại đây, để bần đạo nhìn ngươi một cái."
Văn lão phu nhân nghe vậy vui vẻ, Huyền Liên chân nhân muốn nhìn bộ dáng Vinh tỷ nhi như, chẳng lẽ Vinh tỷ nhi là có mệnh cách cực tốt?
"Mau ôm lại đây cho cấp chân nhân nhìn." Văn lão phu nhân lập tức nói.
Vương ma ma nghe vậy đang muốn ôm Nhị tiểu thư qua, lại nghe trong lòng ngực phát ra một tiếng hừ lạnh, "Lão là người nào, dám tính mệnh của ta."
*Tác giả có lời muốn nói:
Giải thích một chút nội tình kiếp trước Văn Cẩm Tú chính là bị chất nữ nhà mẹ đẻ mẹ kế hãm hại rơi xuống nước mất trong sạch, cho nên lần này phản trả thù trở về.
Văn Cẩm Tú hiện tại đối Cẩm Vinh là thái độ bình thường, thiệt tình không nhiều nhưng ác ý cũng không có, bởi vì Cẩm Vinh không có liên quan đến viêc trả thù của nàng, mở đầu nàng thiếu chút nữa hạ độc thủ, chủ yếu là bởi vì trọng sinh trở về không bao lâu, còn chưa thoát khỏi trạng thái oán hận kiếp trước, hiện tại qua mấy năm, cũng lý trí hơn nhiều.
Bình luận facebook