Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm - Chương 101: Nàng thích màu nào
Hà Bảo Ngân thật muốn chửi tục. Mẹ nó, còn chưa xong, từ chiều hôm qua mãi cho đến sáng sớm hôm nay, hiện tại còn làm nữa? Có bị bệnh không vậy?
Người ta đều nói làm chuyện này là hút dương khí, hắn là thải âm bổ dương sao? Không thấy suy sụp chút nào.
Lê Hữu Quân chôn mặt trong cổ nàng, nặng nhọc bình ổn hô hấp.
Đèn đã lên, đó là đến lúc nên ăn cơm tối.
Hà Bảo Ngân đã một ngày một đêm chưa ăn uống gì, cảm giác mình đói đến có thể ăn được một con trâu.
Nhưng cả người rất đau, nhất là hạ thân, nóng cháy, nàng thật muốn xức chút thuốc, sau đó mặc quần áo vào, nhưng Lê Hữu Quân không hề có ý thức tự giác chút nào.
Nàng chỉ có thể cam chịu nhắm mắt lại, mở miệng.
"Chàng còn ỳ ở đó..."
"Làm cái gì?"
"Ta muốn mặc quần áo."
Lê Hữu Quân bò qua, hứng thú dạt dào.
"Ta biết rồi..."
Sau đó đi xuống, mở ngăn tủ, chuẩn bị chọn lựa xiêm y cho nàng. Bất kể là giúp Hà Bảo Ngân cởi quần áo, hay là giúp mặc quần áo, hắn đều cảm thấy rất hứng thú.
Hà Bảo Ngân trừng mắt. Bản lãnh khác không có, còn lợi dụng nàng thì hay lắm, còn rất gấp gáp nữa cơ.
"Chàng nhanh nhẹn một chút..."
Lê Hữu Quân cũng không nghe nàng giục, ngược lại còn lấy lên một cái áo lót ngực màu hồng cánh sen và một cái màu trắng ánh trắng hỏi nàng.
"Nàng thích màu nào."
Nói xong hắn lại vẩy vẩy cái màu hồng cánh sen.
"Ta thích cái này."
Cái áo lót mà hắn lấy ra là ít vải nhất, phía sau lưng chỉ có hai cọng dây nhỏ buộc lại.
Mặt Hà Bảo Ngân đỏ ửng, nhịn đau chui vào trong chăn, trùm kín đầu lại, mắng.
"Đồ dê xồm nhà chàng..."
Lê Hữu Quân hầu hạ nàng mặc xong y phục, lại ôm người tới thiện phòng dùng cơm.
Hà Bảo Ngân tay cũng lười động, Lê Hữu Quân bất đắc dĩ từng miếng, từng miếng đút cơm cho nàng.
"Muốn uống canh."
Hà Bảo Ngân đói bụng, hơn nữa có thể nô dịch Vương gia cao quý ở đây, nàng tất nhiên muốn dốc hết sức sai sử.
Lê Hữu Quân thổi thổi canh trong thìa, dùng môi chạm một cái, thấy nhiệt độ hơi ấm ấm mới đút cho nàng.
"Còn muốn ăn gì?"
"Tôm."
Sau đó Lê Hữu Quân đi cúi đầu bóc tôm, hắn thường ngày không thích ăn mấy con có vỏ, bởi vì quá phiền toái.
Hắn ngắt bỏ đầu tôm, trên tay dính đầy vệt tương ướp, nhíu nhíu mi, sao tôm có vỏ làm chi vậy?
Sau khi đem con tôm thịt trắng nõn lột xong, còn chấm chấm chút nước canh, lại đút cho nàng.
"Còn gì nữa không?"
"Còn muốn ăn tôm, còn cá nữa."
Lê Hữu Quân cam chịu cẩn thận bóc tôm, lựa xương cá hầu hạ nàng.
Hà Bảo Ngân thừa dịp có thể giày vò hắn liền giày vò một trận, ai bảo hắn giày vò nàng đến xương cốt toàn thân muốn hủy như vậy.
Hà Bảo Ngân thật có nghi ngờ, liệu nàng có một ngày nàng bị nam nhân này làm chết trên giường không.
"Ọt... ọt..."
Bụng Lê Hữu Quân rột rột lên một tiếng, gương mặt sắc nét, không góc chết của hắn có vài phần xấu hổ.
"Nà."
Hà Bảo Ngân nâng tay, cầm một con tôm thịt của mình chia cho hắn.
Lông dê cũng mọc ra trên thân dê, muốn nô dịch người khác lâu lâu một chút thì phải cho chút xíu ngon ngọt, Lê Hữu Quân rất dễ dụ, hài lòng nói.
"Xem như nàng có lương tâm."
Ăn xong con tôm Hà Bảo Ngân đút, Lê Hữu Quân càng bóc tôm hăng say hơn.
Bên ngoài Nguyễn Hải Yến bưng một tô canh tới nhìn thấy hai người ân ân, ái ái, hận đến run cả người.
Nàng ta thích Lê Hữu Quân nhiều năm như vậy, thế nhưng một ánh mắt hắn cũng không cho nàng ta. Thứ nàng ta vất vả, trăm đắng, ngàn cay không có được, vậy mà Hà Bảo Ngân kia lại có được dễ dàng đến vậy. Nguyễn Hải Yến càng nghĩ càng không cam lòng.
Sáng sớm ngày hôm sau Tú Lan phường mang y phục đã may xong tới Khánh Vương Phủ. Lê Hữu Quân nhìn những y phục kia khóe miệng có chút co giật nhẹ.
Hà Bảo Ngân nhìn qua biểu tình của hắn, nói.
"Chàng có ý kiến..."
"Nào có, nào có chứ... Ta rất thích..."
Hà Bảo Ngân từ trong chỗ y phục kia, cho người sắp xếp cẩn thận thành từng đôi một treo trong tủ.
Chờ người đã đi hết, nàng chỉ vào hai bộ y phục màu xanh ngọc, nói.
"Hôm nay chúng ta mặc bộ này..."
Nhìn y phục trên người mình và Hà Bảo Ngân, Lê Hữu Quân trong lòng nở rộ, cong khóe môi, thì ra nàng muốn bọn họ mặc đồ đôi...
Lê Hữu Quân phấn khởi vui vẻ, nói.
"Hôm nay nàng có muốn ra ngoài chơi không?"
"Hả? Đi đâu?"
Hà Bảo Ngân nhìn hắn, mờ mịt hỏi. Lê Hữu Quân vén sợi tóc trên trán nàng, cười nói.
"Hôm trước tứ ca có tới mời chúng ta tới tiệc sinh thần của của nhi tử hắn..."
Hà Bảo Ngân kinh ngạc nhìn hắn.
"Mời bao giờ, sao ta không biết?"
Lê Hữu Quân chột dạ, sờ sờ mũi.
"Hôm trước... Lúc nàng ngủ thì phu thê nhà họ tới, ta nói nàng mệt mỏi cần nghỉ ngơi..."
Hà Bảo Ngân lười để ý đến tên cẩu nam nhân này nữa, gọi người tới giúp mình sửa soạn, trang điểm một chút.
Sinh thần đích trưởng tử của Vinh vương, người ra kẻ vào vô cùng tấp nập. Xe ngựa Khánh Vương Phủ vừa dừng trước cửa, tất cả ánh mắt đều đổ dồn sang phía bên này.
Lê Hữu Quân nhảy xuống trước, sau đó xoay người ôm Hà Bảo Ngân xuống.
Lê Hưng Vinh thấy phu thê hai người tới, tươi cười cùng Ngô Vũ Đồng đi lên đón.
"Lão thập thất, đệ muội, hai người tới rồi... Nào, vào trong, vào trong..."
Lê Hữu Quân đưa hộp quà tặng, khách khí mà nói.
"Sinh thần đích trưởng tử của tứ ca, đệ cho dù có bận tới mấy cũng phải đến chúc mừng rồi... Chúc mừng... chúc mừng..."
Ngô Vũ Đồng đon đả tiến lên, nắm tay Hà Bảo Ngân, nói.
"Đệ muội, mời vào..."
Hà Bảo Ngân khéo léo rút tay ra khỏi tay Ngô Vũ Đồng, nhẹ nhàng cười nói.
"Chúc mừng tứ ca, tứ tẩu... Chúc hài tử ngoan, hay ăn chóng lớn, tiền đồ vô lượng..."
"Haha... Nhận lời tốt của đệ muội...Trường Hải, mau cảm ơn thẩm thẩm của con..."
Lê Trường Hải ngước lên bộ dáng ngây thơ, nở một nụ cười với Hà Bảo Ngân. Hà Bảo Ngân đưa tay nựng má đứa nhỏ một chút, lại khen thêm mấy câu tốt đẹp rồi cùng đi vào bên trong.
Lê Hữu Quân săn sóc, giúp Hà Bảo Ngân vén mấy sợi tóc mai, ôn nhu dặn dò nàng mấy lời, rồi mới cùng Lê Hưng Vinh đi vào nơi nam nhân tụ hội.
Hà Lưu Ngọc đi đến, nhìn cảnh này ở trong mắt trong lòng không khỏi ghen tị. Hà Mộng đi đến bên cạnh nàng ta, cười châm chọc.
"Khánh vương thật là yêu thương Vương phi... Đây mới gọi là lưỡng tình tương duyệt nha...Chứ đâu như ai kia...Haha..."
Hà Lưu Ngọc tức giận trừng nàng ta một cái, nói.
"Haha... Xem ra mấy cái tát lần trước muội muội ngươi đã quên rồi..."
Hà Mộng nghe nàng ta nói, tay vô thức đưa lên sờ má. Đến khi phản ứng lại thì tức giận hung hăng nghiến răng, nói.
"Hừ... Nói cho cùng cũng chỉ là một tiểu thiếp, đắc ý cái gì? Ngươi cao sang hơn ta được mấy phần..."
Hà Lưu Ngọc cũng không muốn nhiều lời cùng nàng ta, nhấc chân liền rời đi. Nàng ta đi tới chỗ của Hà Bảo Ngân, điều chỉnh lại một chút tâm trạng, kéo lên khóe môi.
"Muội muội..."
Hà Bảo Ngân đang cùng mấy vị phu nhân khác nói chuyện phiếm, nghe thấy hai chữ muội muội này gai ốc nổi lên từng chùm.
Ánh mắt đưa qua, đã thấy Hà Lưu Ngọc đi tới, nắm tay nàng, thân thiết.
"Muội muội, tỷ muội ta đã lâu chưa gặp, tỷ thật nhớ muội quá đi..."
Hà Bảo Ngân nghe nàng ta nói, cổ họng có chút lờ lợ buồn nôn. Con m* nó, người này muốn ghê tởm chết nàng sao.
Hà Bảo Ngân cười trừ một tiếng, rút tay ra khỏi tay Hà Lưu Ngọc. Nàng còn chưa lên tiếng thì bên cạnh Ngô Vũ Đồng đã lên tiếng trước.
"Ngọc trắc phi, ngươi lên chú ý một chút, hai chữ muội muội này không thể gọi bừa được đâu..."
Ngô Vũ Đồng rất ghét Hà Lưu Ngọc, thấy nàng ta vừa mắc lỗi liền lấy dáng vẻ một chủ mẫu mà nhắc nhở. Xuất giá tòng phu, hiện tại Hà Bảo Ngân gả cho Lê Hữu Quân làm chính phi, mà Hà Lưu Ngọc chỉ là một trắc phi của Lê Hưng Vinh. Theo bối phận, rõ ràng Hà Lưu Ngọc là phận nô tỳ, phải hành lễ với Hà Bảo Ngân, gọi nàng một tiếng vương phi...
Hà Lưu Ngọc bị nhắc nhở, sắc mặt trắng bệch, cắn cắn môi, khụy gối, nhỏ giọng.
"Là thiếp thân sai rồi, đa tạ Vương phi nhắc nhở..."
"Bỏ đi, lần sau ngươi nhớ kỹ là được, đừng để người ngoài nhìn vào lại nói Vinh vương phủ chúng ta tùy tiện, không lễ giáo là được..."
Ngô Vũ Đông bộ dáng mất kiên nhẫn phất tay. Nàng ta nói xong, thấy Hà Lưu Ngọc vẫn đứng đó, thì không khỏi tức giận.
"Ngươi còn không mau xin lỗi Khánh vương phi..."
Hà Lưu Ngọc cắn răng, khụy gối, hành lễ với Hà Bảo Ngân.
"Khánh vương phi cát tường..."
"Không sao, ta không để ý đâu tứ tẩu..."
Hà Lưu Ngọc như mắc nghẹn đứng ở nơi đó. Bên cạnh, mấy vị phu nhân tinh mắt nhìn ra tình cảm của Hà Bảo Ngân và Hà Lưu Ngọc không đúng, cũng không dám lên tiếng nói giúp nàng ta. Bọn họ còn vội lấy lòng Hà Bảo Ngân.
"Khánh vương và vương phi tình cảm thật tốt. Chỉ cần nhìn qua y phục mà hai người mặc đã thấy rồi..."
"Đúng vậy, đúng vậy... Nhìn cách vương gia coi trọng sính lễ hỏi cưới, rồi ngày đại hôn của hai người là đủ thấy vương gia yêu thương vương phi nhường nào rồi..."
"Haha... Còn không phải sao, Khánh vương bao nhiêu năm bên người không có bóng hồng nào, luôn như một vị cao nhân không dính bụi trần, chỉ khi gặp được vương phi, mới thấy được ngài ấy có chút hơi thở của người phàm đấy..."
"Haha..."
Mỗi người một lời khen phu thê Hà Bảo Ngân, Lê Hữu Quân lên mây. Hà Bảo Ngân tâm tình không tệ, thưởng trà, mỉm cười nghe các nàng nói, thi thoảng cũng sẽ góp vào mấy lời, bầu không khí xem như hòa hảo.
Ngô Vũ Đồng liếc mắt khinh miệt nhìn qua Hà Lưu Ngọc một cái, nói.
"Ngươi đi nhà bếp nhìn thử bọn họ chuẩn bị đến đâu rồi, cũng sắp tới giờ bày yến, không thể để khách nhân chờ lâu được..."
"Vâng..."
Hà Lưu Ngọc ẩn nhẫn, lĩnh mệnh, lui xuống dưới, ánh mắt không quên liếc qua Hà Bảo Ngân một cái.
(còn tiếp)
Người ta đều nói làm chuyện này là hút dương khí, hắn là thải âm bổ dương sao? Không thấy suy sụp chút nào.
Lê Hữu Quân chôn mặt trong cổ nàng, nặng nhọc bình ổn hô hấp.
Đèn đã lên, đó là đến lúc nên ăn cơm tối.
Hà Bảo Ngân đã một ngày một đêm chưa ăn uống gì, cảm giác mình đói đến có thể ăn được một con trâu.
Nhưng cả người rất đau, nhất là hạ thân, nóng cháy, nàng thật muốn xức chút thuốc, sau đó mặc quần áo vào, nhưng Lê Hữu Quân không hề có ý thức tự giác chút nào.
Nàng chỉ có thể cam chịu nhắm mắt lại, mở miệng.
"Chàng còn ỳ ở đó..."
"Làm cái gì?"
"Ta muốn mặc quần áo."
Lê Hữu Quân bò qua, hứng thú dạt dào.
"Ta biết rồi..."
Sau đó đi xuống, mở ngăn tủ, chuẩn bị chọn lựa xiêm y cho nàng. Bất kể là giúp Hà Bảo Ngân cởi quần áo, hay là giúp mặc quần áo, hắn đều cảm thấy rất hứng thú.
Hà Bảo Ngân trừng mắt. Bản lãnh khác không có, còn lợi dụng nàng thì hay lắm, còn rất gấp gáp nữa cơ.
"Chàng nhanh nhẹn một chút..."
Lê Hữu Quân cũng không nghe nàng giục, ngược lại còn lấy lên một cái áo lót ngực màu hồng cánh sen và một cái màu trắng ánh trắng hỏi nàng.
"Nàng thích màu nào."
Nói xong hắn lại vẩy vẩy cái màu hồng cánh sen.
"Ta thích cái này."
Cái áo lót mà hắn lấy ra là ít vải nhất, phía sau lưng chỉ có hai cọng dây nhỏ buộc lại.
Mặt Hà Bảo Ngân đỏ ửng, nhịn đau chui vào trong chăn, trùm kín đầu lại, mắng.
"Đồ dê xồm nhà chàng..."
Lê Hữu Quân hầu hạ nàng mặc xong y phục, lại ôm người tới thiện phòng dùng cơm.
Hà Bảo Ngân tay cũng lười động, Lê Hữu Quân bất đắc dĩ từng miếng, từng miếng đút cơm cho nàng.
"Muốn uống canh."
Hà Bảo Ngân đói bụng, hơn nữa có thể nô dịch Vương gia cao quý ở đây, nàng tất nhiên muốn dốc hết sức sai sử.
Lê Hữu Quân thổi thổi canh trong thìa, dùng môi chạm một cái, thấy nhiệt độ hơi ấm ấm mới đút cho nàng.
"Còn muốn ăn gì?"
"Tôm."
Sau đó Lê Hữu Quân đi cúi đầu bóc tôm, hắn thường ngày không thích ăn mấy con có vỏ, bởi vì quá phiền toái.
Hắn ngắt bỏ đầu tôm, trên tay dính đầy vệt tương ướp, nhíu nhíu mi, sao tôm có vỏ làm chi vậy?
Sau khi đem con tôm thịt trắng nõn lột xong, còn chấm chấm chút nước canh, lại đút cho nàng.
"Còn gì nữa không?"
"Còn muốn ăn tôm, còn cá nữa."
Lê Hữu Quân cam chịu cẩn thận bóc tôm, lựa xương cá hầu hạ nàng.
Hà Bảo Ngân thừa dịp có thể giày vò hắn liền giày vò một trận, ai bảo hắn giày vò nàng đến xương cốt toàn thân muốn hủy như vậy.
Hà Bảo Ngân thật có nghi ngờ, liệu nàng có một ngày nàng bị nam nhân này làm chết trên giường không.
"Ọt... ọt..."
Bụng Lê Hữu Quân rột rột lên một tiếng, gương mặt sắc nét, không góc chết của hắn có vài phần xấu hổ.
"Nà."
Hà Bảo Ngân nâng tay, cầm một con tôm thịt của mình chia cho hắn.
Lông dê cũng mọc ra trên thân dê, muốn nô dịch người khác lâu lâu một chút thì phải cho chút xíu ngon ngọt, Lê Hữu Quân rất dễ dụ, hài lòng nói.
"Xem như nàng có lương tâm."
Ăn xong con tôm Hà Bảo Ngân đút, Lê Hữu Quân càng bóc tôm hăng say hơn.
Bên ngoài Nguyễn Hải Yến bưng một tô canh tới nhìn thấy hai người ân ân, ái ái, hận đến run cả người.
Nàng ta thích Lê Hữu Quân nhiều năm như vậy, thế nhưng một ánh mắt hắn cũng không cho nàng ta. Thứ nàng ta vất vả, trăm đắng, ngàn cay không có được, vậy mà Hà Bảo Ngân kia lại có được dễ dàng đến vậy. Nguyễn Hải Yến càng nghĩ càng không cam lòng.
Sáng sớm ngày hôm sau Tú Lan phường mang y phục đã may xong tới Khánh Vương Phủ. Lê Hữu Quân nhìn những y phục kia khóe miệng có chút co giật nhẹ.
Hà Bảo Ngân nhìn qua biểu tình của hắn, nói.
"Chàng có ý kiến..."
"Nào có, nào có chứ... Ta rất thích..."
Hà Bảo Ngân từ trong chỗ y phục kia, cho người sắp xếp cẩn thận thành từng đôi một treo trong tủ.
Chờ người đã đi hết, nàng chỉ vào hai bộ y phục màu xanh ngọc, nói.
"Hôm nay chúng ta mặc bộ này..."
Nhìn y phục trên người mình và Hà Bảo Ngân, Lê Hữu Quân trong lòng nở rộ, cong khóe môi, thì ra nàng muốn bọn họ mặc đồ đôi...
Lê Hữu Quân phấn khởi vui vẻ, nói.
"Hôm nay nàng có muốn ra ngoài chơi không?"
"Hả? Đi đâu?"
Hà Bảo Ngân nhìn hắn, mờ mịt hỏi. Lê Hữu Quân vén sợi tóc trên trán nàng, cười nói.
"Hôm trước tứ ca có tới mời chúng ta tới tiệc sinh thần của của nhi tử hắn..."
Hà Bảo Ngân kinh ngạc nhìn hắn.
"Mời bao giờ, sao ta không biết?"
Lê Hữu Quân chột dạ, sờ sờ mũi.
"Hôm trước... Lúc nàng ngủ thì phu thê nhà họ tới, ta nói nàng mệt mỏi cần nghỉ ngơi..."
Hà Bảo Ngân lười để ý đến tên cẩu nam nhân này nữa, gọi người tới giúp mình sửa soạn, trang điểm một chút.
Sinh thần đích trưởng tử của Vinh vương, người ra kẻ vào vô cùng tấp nập. Xe ngựa Khánh Vương Phủ vừa dừng trước cửa, tất cả ánh mắt đều đổ dồn sang phía bên này.
Lê Hữu Quân nhảy xuống trước, sau đó xoay người ôm Hà Bảo Ngân xuống.
Lê Hưng Vinh thấy phu thê hai người tới, tươi cười cùng Ngô Vũ Đồng đi lên đón.
"Lão thập thất, đệ muội, hai người tới rồi... Nào, vào trong, vào trong..."
Lê Hữu Quân đưa hộp quà tặng, khách khí mà nói.
"Sinh thần đích trưởng tử của tứ ca, đệ cho dù có bận tới mấy cũng phải đến chúc mừng rồi... Chúc mừng... chúc mừng..."
Ngô Vũ Đồng đon đả tiến lên, nắm tay Hà Bảo Ngân, nói.
"Đệ muội, mời vào..."
Hà Bảo Ngân khéo léo rút tay ra khỏi tay Ngô Vũ Đồng, nhẹ nhàng cười nói.
"Chúc mừng tứ ca, tứ tẩu... Chúc hài tử ngoan, hay ăn chóng lớn, tiền đồ vô lượng..."
"Haha... Nhận lời tốt của đệ muội...Trường Hải, mau cảm ơn thẩm thẩm của con..."
Lê Trường Hải ngước lên bộ dáng ngây thơ, nở một nụ cười với Hà Bảo Ngân. Hà Bảo Ngân đưa tay nựng má đứa nhỏ một chút, lại khen thêm mấy câu tốt đẹp rồi cùng đi vào bên trong.
Lê Hữu Quân săn sóc, giúp Hà Bảo Ngân vén mấy sợi tóc mai, ôn nhu dặn dò nàng mấy lời, rồi mới cùng Lê Hưng Vinh đi vào nơi nam nhân tụ hội.
Hà Lưu Ngọc đi đến, nhìn cảnh này ở trong mắt trong lòng không khỏi ghen tị. Hà Mộng đi đến bên cạnh nàng ta, cười châm chọc.
"Khánh vương thật là yêu thương Vương phi... Đây mới gọi là lưỡng tình tương duyệt nha...Chứ đâu như ai kia...Haha..."
Hà Lưu Ngọc tức giận trừng nàng ta một cái, nói.
"Haha... Xem ra mấy cái tát lần trước muội muội ngươi đã quên rồi..."
Hà Mộng nghe nàng ta nói, tay vô thức đưa lên sờ má. Đến khi phản ứng lại thì tức giận hung hăng nghiến răng, nói.
"Hừ... Nói cho cùng cũng chỉ là một tiểu thiếp, đắc ý cái gì? Ngươi cao sang hơn ta được mấy phần..."
Hà Lưu Ngọc cũng không muốn nhiều lời cùng nàng ta, nhấc chân liền rời đi. Nàng ta đi tới chỗ của Hà Bảo Ngân, điều chỉnh lại một chút tâm trạng, kéo lên khóe môi.
"Muội muội..."
Hà Bảo Ngân đang cùng mấy vị phu nhân khác nói chuyện phiếm, nghe thấy hai chữ muội muội này gai ốc nổi lên từng chùm.
Ánh mắt đưa qua, đã thấy Hà Lưu Ngọc đi tới, nắm tay nàng, thân thiết.
"Muội muội, tỷ muội ta đã lâu chưa gặp, tỷ thật nhớ muội quá đi..."
Hà Bảo Ngân nghe nàng ta nói, cổ họng có chút lờ lợ buồn nôn. Con m* nó, người này muốn ghê tởm chết nàng sao.
Hà Bảo Ngân cười trừ một tiếng, rút tay ra khỏi tay Hà Lưu Ngọc. Nàng còn chưa lên tiếng thì bên cạnh Ngô Vũ Đồng đã lên tiếng trước.
"Ngọc trắc phi, ngươi lên chú ý một chút, hai chữ muội muội này không thể gọi bừa được đâu..."
Ngô Vũ Đồng rất ghét Hà Lưu Ngọc, thấy nàng ta vừa mắc lỗi liền lấy dáng vẻ một chủ mẫu mà nhắc nhở. Xuất giá tòng phu, hiện tại Hà Bảo Ngân gả cho Lê Hữu Quân làm chính phi, mà Hà Lưu Ngọc chỉ là một trắc phi của Lê Hưng Vinh. Theo bối phận, rõ ràng Hà Lưu Ngọc là phận nô tỳ, phải hành lễ với Hà Bảo Ngân, gọi nàng một tiếng vương phi...
Hà Lưu Ngọc bị nhắc nhở, sắc mặt trắng bệch, cắn cắn môi, khụy gối, nhỏ giọng.
"Là thiếp thân sai rồi, đa tạ Vương phi nhắc nhở..."
"Bỏ đi, lần sau ngươi nhớ kỹ là được, đừng để người ngoài nhìn vào lại nói Vinh vương phủ chúng ta tùy tiện, không lễ giáo là được..."
Ngô Vũ Đông bộ dáng mất kiên nhẫn phất tay. Nàng ta nói xong, thấy Hà Lưu Ngọc vẫn đứng đó, thì không khỏi tức giận.
"Ngươi còn không mau xin lỗi Khánh vương phi..."
Hà Lưu Ngọc cắn răng, khụy gối, hành lễ với Hà Bảo Ngân.
"Khánh vương phi cát tường..."
"Không sao, ta không để ý đâu tứ tẩu..."
Hà Lưu Ngọc như mắc nghẹn đứng ở nơi đó. Bên cạnh, mấy vị phu nhân tinh mắt nhìn ra tình cảm của Hà Bảo Ngân và Hà Lưu Ngọc không đúng, cũng không dám lên tiếng nói giúp nàng ta. Bọn họ còn vội lấy lòng Hà Bảo Ngân.
"Khánh vương và vương phi tình cảm thật tốt. Chỉ cần nhìn qua y phục mà hai người mặc đã thấy rồi..."
"Đúng vậy, đúng vậy... Nhìn cách vương gia coi trọng sính lễ hỏi cưới, rồi ngày đại hôn của hai người là đủ thấy vương gia yêu thương vương phi nhường nào rồi..."
"Haha... Còn không phải sao, Khánh vương bao nhiêu năm bên người không có bóng hồng nào, luôn như một vị cao nhân không dính bụi trần, chỉ khi gặp được vương phi, mới thấy được ngài ấy có chút hơi thở của người phàm đấy..."
"Haha..."
Mỗi người một lời khen phu thê Hà Bảo Ngân, Lê Hữu Quân lên mây. Hà Bảo Ngân tâm tình không tệ, thưởng trà, mỉm cười nghe các nàng nói, thi thoảng cũng sẽ góp vào mấy lời, bầu không khí xem như hòa hảo.
Ngô Vũ Đồng liếc mắt khinh miệt nhìn qua Hà Lưu Ngọc một cái, nói.
"Ngươi đi nhà bếp nhìn thử bọn họ chuẩn bị đến đâu rồi, cũng sắp tới giờ bày yến, không thể để khách nhân chờ lâu được..."
"Vâng..."
Hà Lưu Ngọc ẩn nhẫn, lĩnh mệnh, lui xuống dưới, ánh mắt không quên liếc qua Hà Bảo Ngân một cái.
(còn tiếp)
Bình luận facebook