Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm - Chương 119: Ta nào dám
Hà Bảo Ngân ngẩng đầu, môi khẽ cong lên một nụ cười châm chọc, hốc mắt không biết vì hơi nước trong hồ hay nàng muốn khóc mà nhoè đi.
"Ta nào dám..."
Lê Hữu Quân khẽ thở dài, ôm nàng vào trong ngực, nói.
"Nàng có thể nghe ta giải thích hay không?"
"Ta..."
"Bảo Ngân... Thân thể con còn chưa có khoẻ hẳn, đừng có ngâm nước lâu quá. Mau ra ăn cơm, còn phải uống thuốc nữa."
Hà Bảo Ngân nhìn Lê Hữu Quân muốn nói, thì bên ngoài Lý Thú Huyền thấy nàng tắm lâu, lo lắng đi tới nhắc nhở.
Hà Bảo Ngân đẩy Lê Hữu Quân ra, nói vọng ra ngoài.
"Con biết rồi mẫu thân. Con ra ngay đây ạ..."
Nói xong nàng liền muốn đi lên, Lê Hữu Quân gấp gáp kéo người ôm vào, nhảy lên bờ, với y phục ở bên cạnh khoác lên cho nàng, nói.
"Nàng nghe ta nói một chút có được không, ta đảm bảo không làm mất quá nhiều thời gian của nàng đâu."
Hà Bảo Ngân nhìn hắn, thắt đai lưng, đến bên cạnh ngồi xuống, uống ly trà gừng đã được Dương Nhung đặt sẵn nơi đó.
"Vương gia muốn nói gì, thiếp thân xin rửa tai lắng nghe."
Lê Hữu Quân lấy khăn quấn ngang người đi tới, cẩn thận nói.
"Phu nhân, nàng..."
"Đừng có gọi ta là phu nhân..."
Hà Bảo Ngân gắt giọng liếc sang. Lê Hữu Quân có chút lúng túng, chột dạ.
"Nàng đừng nóng, ta không gọi như vậy nữa..."
Lê Hữu Quân cẩn thận ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay nàng, nói.
"Ta có lỗi với nàng, ta đã từng hứa sẽ chăm sóc bảo vệ chủ toàn cho nàng, nhưng khi nàng xảy ra chuyện ta lại không có mặt... Là lỗi tại ta, là ta đáng chết..."
Hà Bảo Ngân cười khẽ, nhẹ nhàng rút tay ra, nói.
"Ta nào dám trách cứ gì vương gia, là một kẻ thế thân, khi chính chủ trở về thì ta đâu có gì để so... Có trách cũng là trách ta ngu ngốc, cứ nghĩ chính mình là chân ái nên sinh ra kiêu ngạo, tự tin quá mức vào bản thân và tình cảm phù du mà thôi..."
Lê Hữu Quân chăm chú nhìn nàng, thành khẩn nói.
"Nàng đừng có nghe những lời đồn thổi vô căn cứ bên ngoài kia. Ta cùng Lã Mộng Kỳ kia không có bất cứ ái muội nào hết. Ta chiếu cố nàng ta chỉ là vì được sự nhờ cậy từ Lã Văn Sĩ tướng quân trước khi lâm chung mà thôi. Chứ thực sự, từ trước đến nay ta không có bất cứ một chút tình cảm nào với nàng ta cả..."
"Ồ..."
Hà Bảo Ngân khẽ hờ hững ồ lên một chút, vẻ mặt không mấy để ý, nói.
"Vậy sao, ta thì không có cần nghe người ngoài đồn thổi, mà ta ngày đó tới biệt viện kia, đã tận mắt nhìn thấy sự quan tâm của vương gia ngài đối với Mộng Kỳ phu nhân rồi. Ngài không chỉ sắp xếp Đường Y chăm sóc nàng, mà ngay cả Đường Yên bên cạnh ta cũng mang qua. Còn có Huỳnh Minh, Huỳnh Kha ở bên bảo vệ, chiếu cố..."
Nàng hơi ngẩng đầu, tự giễu.
"Ngày đó ta còn mong chờ ngài giải thích với ta, ta ở bên ngoài viện chờ thì thấy vương gia ngài hốt hoảng trở về, có phải khi đó ngài nghĩ ta đến bắt nạt nàng ta nên mới hốt hoảng như vậy."
"Ta..."
Lê Hữu Quân gấp gáp muốn thanh minh, Hà Bảo Ngân giơ tay ngăn hắn lại.
"Ta còn chưa nói xong, ngài nghe ta nói hết đã..."
"Được..."
"Ngày đó khi nhìn thấy ngài lo lắng cho nàng ta như vậy, tim của ta rất đau. Nhưng ta còn chưa hết hi vọng, vẫn chờ mong ngài trở về... Trở về..."
Nói đến đây nàng không thể kìm được nước mắt của mình, khẽ nấc lên một tiếng.
"Trở về nói với ta một tiếng rằng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Nhưng không hề, ta không chờ được ngài... Sau đó phòng ngủ bốc cháy, tiểu hài tử của ta còn chưa thành hình cũng mất... Khi ta mở mắt ra vẫn là không thấy ngài... Haha..."
Nàng đưa tay gạt đi nước mắt, cười chua chát, nói tiếp.
"Sau đó, người được quản gia phái đi tới viện kia tìm ngài, trở về, nói là cấm vệ ở cửa viện nói, ngài nói ngài cùng phu nhân đang nghỉ, có chuyện gì để ngày hôm sau nói. Dương Nhung tức giận liền tự mình đi tìm nhưng vẫn là tự mình trở về không một chuyến... Ta khi ấy đã không còn hi vọng gì với ngài nữa rồi. Khi ấy không cần ai nói, ta cũng tự mình nhận ra bản thân mình đối với ngài là ở vị trí nào..."
Lê Hữu Quân nghe nàng nói, trái tim như bị ai đó bóp nát. Hắn nghiến răng, nặng nề nói.
"Ngày đó, mọi chuyện không phải như nàng nghĩ đâu. Ta khi ấy vội vàng đi tới đó là lo lắng nàng hiểu lầm rồi tức giận chứ không phải là vì Lã Mộng Kỳ kia. Nhưng khi ta đến đó, nàng đã rời đi, lúc ta muốn đuổi theo thì Lã Mộng Kỳ lại phát bệnh, sống chết bám chặt lấy ta, ta không thể làm gì liền nán lại."
Hắn khẽ thở dài.
" Không ngờ một lần phát bệnh này của nàng ta vô cùng nguy kịch, Đường Y cùng Đường Yên mất cả đêm mới có thể cứu được mạng của nàng ta trở về. Nhưng khi ta đi ra khỏi Y phòng kia thì mới nhận được tin tức nàng gặp chuyện liền gấp gáp trở về..."
Hà Bảo Ngân không biểu cảm nhìn hắn, nhẹ nhàng cười, nói.
"Vậy sao? Thật là hợp lý quá... Nó hợp lý đến mức người ta không thể tìm ra khẽ hở nào cả... Còn có, ngày đó chính Dương Nhung cũng đã nhìn thấy cảnh hai người ở trong phòng ân ái kia mà, không lẽ nàng lại lừa ta?"
Lê Hữu Quân cúi đầu, khẽ lắc đầu, nói.
" Ta trở về điều tra rõ ràng mọi chuyện, sẽ cho nàng một câu trả lời rõ ràng, thoả đáng... Ta cũng sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào muốn chia rẽ chúng ta, còn làm hại đến con của ta nữa..."
Hà Bảo Ngân nhìn hắn, gật đầu.
"Vậy ta đây xin chờ tin của ngài..."
Nàng nói xong liền bỏ lại hắn, xoay người rời đi.
Hà Bảo Ngân đi ra bên ngoài, Lý Thú Huyền đã ngồi trước bàn cơm chờ nàng. Thấy Hà Bảo Ngân đi ra liền nói.
"Mau lại đây uống cạnh rồi ăn cơm nào..."
"Dạ..."
Hà Bảo Ngân ngồi vào bàn, nhận lấy bát canh từ tay Lý Thú Huyền từ từ uống.
Nhưng nàng uống cạnh xong, Lý Thú Huyền mới nói.
"Lát nữa ta sẽ trở về, trong nhà có một chút việc xảy ra, ta phải về xử lý.
Hà Bảo Ngân khẽ nhu thuận gật đầu.
"Vâng..."
Dùng xong bữa, Lý Thú Huyền liền lên xe ngựa trở về.
Đêm đó, Lê Hữu Quân nửa đêm mệt mỏi trở lại. Hắn âm thầm, nhẹ nhàng đến bên giường của Hà Bảo Ngân, thấy nàng đã say giấc, hắn khẽ cười nhẹ một tiếng rồi cẩn thận, không một tiếng động chui vào trong chăn ôm lấy nàng.
"Bụp... Bụp..."
"Là kẻ nào..."
Hà Bảo Ngân đang ngủ, cảm giác được có người đang lén lút vào trong chăn của mình, khi người kia ôm lấy nàng, nàng liền nhanh chóng, chuẩn xác mà ra tay.
Lê Hữu Quân phản ứng cũng nhanh, nếu không một chiêu này của Hà Bảo Ngân cũng đủ làm hắn tàn phế.
"Là ta..."
Lê Hữu Quân đau đớn, nhăn nhó, ôm lấy bắp đùi kêu lên.
Hà Bảo Ngân nhìn hắn, chân mày khẽ cau lại, nói.
"Ngươi nửa đêm lén lút như vậy là muốn làm cái gì?"
Lê Hữu Quân tự mình xoa dịu cơn đau, nhỏ giọng nói.
"Ta nhớ nàng... Không có nàng, đã rất lâu rồi chưa có đêm nào ta ngủ ngon cả..."
Hà Bảo Ngân khẽ bĩu môi.
"Sao ngài không tới chỗ của Mộng Kỳ phu nhân của ngài ấy..."
"Ngoài nàng ra, ta làm sao có thể ngủ cùng người khác cơ chứ... Không phải nàng thì không được, ta chỉ có một mình nàng thôi..."
"Hừ..."
Hà Bảo Ngân không để ý đến hắn, xoay người trở lại giường nằm xuống ngủ. Lê Hữu Quân cũng vội vàng kéo lên theo.
Hà Bảo Ngân nâng chân đá hắn một cái.
"Cút..."
Lê Hữu Quân bắt lấy chân của nàng, xoay người nhẩy lên giường, nằm xuống ôm lấy người, hít vào một hơi thật sâu, cọ cọ lên cổ nàng, nói.
"Để cho ta ngủ một chút, ta thực sự rất mệt..."
Hà Bảo Ngân bị hắn ôm chặt, cũng không có cách nào, sau một lúc, nàng cũng mệt mỏi mà thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi Hà Bảo Ngân vừa tỉnh lại đã nhìn thấy một khuôn mặt của nam nhân phóng to trước mắt.
Lê Hữu Quân sau một giấc ngủ ngon, tình thần sảng khoái, mỉm cười ngắm mỹ nhân.
Hà Bảo Ngân đưa tay lên đẩy mặt hắn ra, khẽ gắt.
"Nhìn cái gì mà nhìn... Xê ra cho ta dậy..."
Lê Hữu Quân vô cùng nghe lời, nghiêng người sang để nàng dậy.
Chờ Hà Bảo Ngân vệ sinh cá nhân xong trở ra, đồ ăn nóng hổi, thơm ngon đã được chuẩn bị xong.
Nàng ngồi vào bàn, từ từ ăn. Lê Hữu Quân ở một bên vừa ăn vừa nhìn nàng ăn.
Hà Bảo Ngân bị hắn nhìn đến phiền khẽ liếc mắt một cái, nói.
"Trên mặt ta có cái gì sao?"
Lê Hữu Quân lắc đầu.
"Không có, chỉ là ta rất nhớ nàng nên muốn nhìn nhiều một chút mà thôi..."
Dùng bữa sáng xong, Lê Hữu Quân lúc này cả người thẳng tắp, nghiêm túc như một cấp dưới báo cáo tình hình, nói.
"Ta đã cho người điều tra, tất cả mọi chuyện là..."
Lê Hữu Quân tỷ mỉ hai năm rõ mười nói hết tất cả đâu đuôi cho Hà Bảo Ngân nghe.
"Bộp..."
Hà Bảo Ngân nghe xong vô cùng tức giận, vỗ bàn một cái, nói.
"Thật giỏi cho bọn chúng, vậy mà tính kế đến không lọt một chút sơ hở nào..."
Lê Hữu Quân vỗ về nàng, nói.
"Nàng yên tâm, ta đã có một kế hoạch, lần này ta sẽ khiến bọn chúng phải trả giá thật đắt... Nhổ cả gốc rễ của bọn chúng..."
Hà Bảo Ngân khẽ nâng mắt nhìn hắn.
"Chàng muốn làm gì?"
Lê Hữu Quân thấy nàng đã hết giận, cười to sung sướng một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói ra kế hoạch của mình với nàng.
Hà Bảo Ngân nghe hắn nói liên tục gật đầu, khoé môi khẽ cong lên một nụ cười.
"Được..."
Lê Hữu Quân cũng cười. Nhưng rất nhanh hắn lại không thể cười được nữa. Hà Bảo Ngân nhìn hắn, nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn qua.
"Chàng nói thật cho ta biết, chàng với Lã Mộng Kỳ kia..."
Lê Hữu Quân không để nàng nói xong, vội đưa tay lên, rõ ràng thề.
"Lê Hữu Quân ta xin thề, ta từ trước đến nay chỉ có duy nhất một nữ nhân, trái tim chỉ có một mình nàng, người đó không phải ai khác, chính là Hà Bảo Ngân, thê tử của ta mà thôi. Nếu ta có nửa câu giận dối liền bị thiên lôi..."
"Được rồi, ta tin chàng..."
Hà Bảo Ngân che miệng hắn lại, khẽ nói. Lê Hữu Quân cảm nhận được mềm mại, không nhịn được, hơi lễ lưỡi liếm nhẹ lên bàn tay kia một cái.
(còn tiếp)
"Ta nào dám..."
Lê Hữu Quân khẽ thở dài, ôm nàng vào trong ngực, nói.
"Nàng có thể nghe ta giải thích hay không?"
"Ta..."
"Bảo Ngân... Thân thể con còn chưa có khoẻ hẳn, đừng có ngâm nước lâu quá. Mau ra ăn cơm, còn phải uống thuốc nữa."
Hà Bảo Ngân nhìn Lê Hữu Quân muốn nói, thì bên ngoài Lý Thú Huyền thấy nàng tắm lâu, lo lắng đi tới nhắc nhở.
Hà Bảo Ngân đẩy Lê Hữu Quân ra, nói vọng ra ngoài.
"Con biết rồi mẫu thân. Con ra ngay đây ạ..."
Nói xong nàng liền muốn đi lên, Lê Hữu Quân gấp gáp kéo người ôm vào, nhảy lên bờ, với y phục ở bên cạnh khoác lên cho nàng, nói.
"Nàng nghe ta nói một chút có được không, ta đảm bảo không làm mất quá nhiều thời gian của nàng đâu."
Hà Bảo Ngân nhìn hắn, thắt đai lưng, đến bên cạnh ngồi xuống, uống ly trà gừng đã được Dương Nhung đặt sẵn nơi đó.
"Vương gia muốn nói gì, thiếp thân xin rửa tai lắng nghe."
Lê Hữu Quân lấy khăn quấn ngang người đi tới, cẩn thận nói.
"Phu nhân, nàng..."
"Đừng có gọi ta là phu nhân..."
Hà Bảo Ngân gắt giọng liếc sang. Lê Hữu Quân có chút lúng túng, chột dạ.
"Nàng đừng nóng, ta không gọi như vậy nữa..."
Lê Hữu Quân cẩn thận ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay nàng, nói.
"Ta có lỗi với nàng, ta đã từng hứa sẽ chăm sóc bảo vệ chủ toàn cho nàng, nhưng khi nàng xảy ra chuyện ta lại không có mặt... Là lỗi tại ta, là ta đáng chết..."
Hà Bảo Ngân cười khẽ, nhẹ nhàng rút tay ra, nói.
"Ta nào dám trách cứ gì vương gia, là một kẻ thế thân, khi chính chủ trở về thì ta đâu có gì để so... Có trách cũng là trách ta ngu ngốc, cứ nghĩ chính mình là chân ái nên sinh ra kiêu ngạo, tự tin quá mức vào bản thân và tình cảm phù du mà thôi..."
Lê Hữu Quân chăm chú nhìn nàng, thành khẩn nói.
"Nàng đừng có nghe những lời đồn thổi vô căn cứ bên ngoài kia. Ta cùng Lã Mộng Kỳ kia không có bất cứ ái muội nào hết. Ta chiếu cố nàng ta chỉ là vì được sự nhờ cậy từ Lã Văn Sĩ tướng quân trước khi lâm chung mà thôi. Chứ thực sự, từ trước đến nay ta không có bất cứ một chút tình cảm nào với nàng ta cả..."
"Ồ..."
Hà Bảo Ngân khẽ hờ hững ồ lên một chút, vẻ mặt không mấy để ý, nói.
"Vậy sao, ta thì không có cần nghe người ngoài đồn thổi, mà ta ngày đó tới biệt viện kia, đã tận mắt nhìn thấy sự quan tâm của vương gia ngài đối với Mộng Kỳ phu nhân rồi. Ngài không chỉ sắp xếp Đường Y chăm sóc nàng, mà ngay cả Đường Yên bên cạnh ta cũng mang qua. Còn có Huỳnh Minh, Huỳnh Kha ở bên bảo vệ, chiếu cố..."
Nàng hơi ngẩng đầu, tự giễu.
"Ngày đó ta còn mong chờ ngài giải thích với ta, ta ở bên ngoài viện chờ thì thấy vương gia ngài hốt hoảng trở về, có phải khi đó ngài nghĩ ta đến bắt nạt nàng ta nên mới hốt hoảng như vậy."
"Ta..."
Lê Hữu Quân gấp gáp muốn thanh minh, Hà Bảo Ngân giơ tay ngăn hắn lại.
"Ta còn chưa nói xong, ngài nghe ta nói hết đã..."
"Được..."
"Ngày đó khi nhìn thấy ngài lo lắng cho nàng ta như vậy, tim của ta rất đau. Nhưng ta còn chưa hết hi vọng, vẫn chờ mong ngài trở về... Trở về..."
Nói đến đây nàng không thể kìm được nước mắt của mình, khẽ nấc lên một tiếng.
"Trở về nói với ta một tiếng rằng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Nhưng không hề, ta không chờ được ngài... Sau đó phòng ngủ bốc cháy, tiểu hài tử của ta còn chưa thành hình cũng mất... Khi ta mở mắt ra vẫn là không thấy ngài... Haha..."
Nàng đưa tay gạt đi nước mắt, cười chua chát, nói tiếp.
"Sau đó, người được quản gia phái đi tới viện kia tìm ngài, trở về, nói là cấm vệ ở cửa viện nói, ngài nói ngài cùng phu nhân đang nghỉ, có chuyện gì để ngày hôm sau nói. Dương Nhung tức giận liền tự mình đi tìm nhưng vẫn là tự mình trở về không một chuyến... Ta khi ấy đã không còn hi vọng gì với ngài nữa rồi. Khi ấy không cần ai nói, ta cũng tự mình nhận ra bản thân mình đối với ngài là ở vị trí nào..."
Lê Hữu Quân nghe nàng nói, trái tim như bị ai đó bóp nát. Hắn nghiến răng, nặng nề nói.
"Ngày đó, mọi chuyện không phải như nàng nghĩ đâu. Ta khi ấy vội vàng đi tới đó là lo lắng nàng hiểu lầm rồi tức giận chứ không phải là vì Lã Mộng Kỳ kia. Nhưng khi ta đến đó, nàng đã rời đi, lúc ta muốn đuổi theo thì Lã Mộng Kỳ lại phát bệnh, sống chết bám chặt lấy ta, ta không thể làm gì liền nán lại."
Hắn khẽ thở dài.
" Không ngờ một lần phát bệnh này của nàng ta vô cùng nguy kịch, Đường Y cùng Đường Yên mất cả đêm mới có thể cứu được mạng của nàng ta trở về. Nhưng khi ta đi ra khỏi Y phòng kia thì mới nhận được tin tức nàng gặp chuyện liền gấp gáp trở về..."
Hà Bảo Ngân không biểu cảm nhìn hắn, nhẹ nhàng cười, nói.
"Vậy sao? Thật là hợp lý quá... Nó hợp lý đến mức người ta không thể tìm ra khẽ hở nào cả... Còn có, ngày đó chính Dương Nhung cũng đã nhìn thấy cảnh hai người ở trong phòng ân ái kia mà, không lẽ nàng lại lừa ta?"
Lê Hữu Quân cúi đầu, khẽ lắc đầu, nói.
" Ta trở về điều tra rõ ràng mọi chuyện, sẽ cho nàng một câu trả lời rõ ràng, thoả đáng... Ta cũng sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào muốn chia rẽ chúng ta, còn làm hại đến con của ta nữa..."
Hà Bảo Ngân nhìn hắn, gật đầu.
"Vậy ta đây xin chờ tin của ngài..."
Nàng nói xong liền bỏ lại hắn, xoay người rời đi.
Hà Bảo Ngân đi ra bên ngoài, Lý Thú Huyền đã ngồi trước bàn cơm chờ nàng. Thấy Hà Bảo Ngân đi ra liền nói.
"Mau lại đây uống cạnh rồi ăn cơm nào..."
"Dạ..."
Hà Bảo Ngân ngồi vào bàn, nhận lấy bát canh từ tay Lý Thú Huyền từ từ uống.
Nhưng nàng uống cạnh xong, Lý Thú Huyền mới nói.
"Lát nữa ta sẽ trở về, trong nhà có một chút việc xảy ra, ta phải về xử lý.
Hà Bảo Ngân khẽ nhu thuận gật đầu.
"Vâng..."
Dùng xong bữa, Lý Thú Huyền liền lên xe ngựa trở về.
Đêm đó, Lê Hữu Quân nửa đêm mệt mỏi trở lại. Hắn âm thầm, nhẹ nhàng đến bên giường của Hà Bảo Ngân, thấy nàng đã say giấc, hắn khẽ cười nhẹ một tiếng rồi cẩn thận, không một tiếng động chui vào trong chăn ôm lấy nàng.
"Bụp... Bụp..."
"Là kẻ nào..."
Hà Bảo Ngân đang ngủ, cảm giác được có người đang lén lút vào trong chăn của mình, khi người kia ôm lấy nàng, nàng liền nhanh chóng, chuẩn xác mà ra tay.
Lê Hữu Quân phản ứng cũng nhanh, nếu không một chiêu này của Hà Bảo Ngân cũng đủ làm hắn tàn phế.
"Là ta..."
Lê Hữu Quân đau đớn, nhăn nhó, ôm lấy bắp đùi kêu lên.
Hà Bảo Ngân nhìn hắn, chân mày khẽ cau lại, nói.
"Ngươi nửa đêm lén lút như vậy là muốn làm cái gì?"
Lê Hữu Quân tự mình xoa dịu cơn đau, nhỏ giọng nói.
"Ta nhớ nàng... Không có nàng, đã rất lâu rồi chưa có đêm nào ta ngủ ngon cả..."
Hà Bảo Ngân khẽ bĩu môi.
"Sao ngài không tới chỗ của Mộng Kỳ phu nhân của ngài ấy..."
"Ngoài nàng ra, ta làm sao có thể ngủ cùng người khác cơ chứ... Không phải nàng thì không được, ta chỉ có một mình nàng thôi..."
"Hừ..."
Hà Bảo Ngân không để ý đến hắn, xoay người trở lại giường nằm xuống ngủ. Lê Hữu Quân cũng vội vàng kéo lên theo.
Hà Bảo Ngân nâng chân đá hắn một cái.
"Cút..."
Lê Hữu Quân bắt lấy chân của nàng, xoay người nhẩy lên giường, nằm xuống ôm lấy người, hít vào một hơi thật sâu, cọ cọ lên cổ nàng, nói.
"Để cho ta ngủ một chút, ta thực sự rất mệt..."
Hà Bảo Ngân bị hắn ôm chặt, cũng không có cách nào, sau một lúc, nàng cũng mệt mỏi mà thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi Hà Bảo Ngân vừa tỉnh lại đã nhìn thấy một khuôn mặt của nam nhân phóng to trước mắt.
Lê Hữu Quân sau một giấc ngủ ngon, tình thần sảng khoái, mỉm cười ngắm mỹ nhân.
Hà Bảo Ngân đưa tay lên đẩy mặt hắn ra, khẽ gắt.
"Nhìn cái gì mà nhìn... Xê ra cho ta dậy..."
Lê Hữu Quân vô cùng nghe lời, nghiêng người sang để nàng dậy.
Chờ Hà Bảo Ngân vệ sinh cá nhân xong trở ra, đồ ăn nóng hổi, thơm ngon đã được chuẩn bị xong.
Nàng ngồi vào bàn, từ từ ăn. Lê Hữu Quân ở một bên vừa ăn vừa nhìn nàng ăn.
Hà Bảo Ngân bị hắn nhìn đến phiền khẽ liếc mắt một cái, nói.
"Trên mặt ta có cái gì sao?"
Lê Hữu Quân lắc đầu.
"Không có, chỉ là ta rất nhớ nàng nên muốn nhìn nhiều một chút mà thôi..."
Dùng bữa sáng xong, Lê Hữu Quân lúc này cả người thẳng tắp, nghiêm túc như một cấp dưới báo cáo tình hình, nói.
"Ta đã cho người điều tra, tất cả mọi chuyện là..."
Lê Hữu Quân tỷ mỉ hai năm rõ mười nói hết tất cả đâu đuôi cho Hà Bảo Ngân nghe.
"Bộp..."
Hà Bảo Ngân nghe xong vô cùng tức giận, vỗ bàn một cái, nói.
"Thật giỏi cho bọn chúng, vậy mà tính kế đến không lọt một chút sơ hở nào..."
Lê Hữu Quân vỗ về nàng, nói.
"Nàng yên tâm, ta đã có một kế hoạch, lần này ta sẽ khiến bọn chúng phải trả giá thật đắt... Nhổ cả gốc rễ của bọn chúng..."
Hà Bảo Ngân khẽ nâng mắt nhìn hắn.
"Chàng muốn làm gì?"
Lê Hữu Quân thấy nàng đã hết giận, cười to sung sướng một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói ra kế hoạch của mình với nàng.
Hà Bảo Ngân nghe hắn nói liên tục gật đầu, khoé môi khẽ cong lên một nụ cười.
"Được..."
Lê Hữu Quân cũng cười. Nhưng rất nhanh hắn lại không thể cười được nữa. Hà Bảo Ngân nhìn hắn, nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn qua.
"Chàng nói thật cho ta biết, chàng với Lã Mộng Kỳ kia..."
Lê Hữu Quân không để nàng nói xong, vội đưa tay lên, rõ ràng thề.
"Lê Hữu Quân ta xin thề, ta từ trước đến nay chỉ có duy nhất một nữ nhân, trái tim chỉ có một mình nàng, người đó không phải ai khác, chính là Hà Bảo Ngân, thê tử của ta mà thôi. Nếu ta có nửa câu giận dối liền bị thiên lôi..."
"Được rồi, ta tin chàng..."
Hà Bảo Ngân che miệng hắn lại, khẽ nói. Lê Hữu Quân cảm nhận được mềm mại, không nhịn được, hơi lễ lưỡi liếm nhẹ lên bàn tay kia một cái.
(còn tiếp)
Bình luận facebook