Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm - Chương 67: Nguy Hiểm
Hà Bảo Ngân mặc dù còn có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn bởi vì một câu nói của hắn liền không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng. Nhỏ giọng nói.
"Huynh cũng vậy..."
"Được..."
Lê Hữu Quân dẫn đội săn của mình rời đi. Khu săn bắn chim chóc bị động tĩnh của đoàn người làm cho hoảng loạn.
Lê Hữu Quân nhìn xa xa thấy có mấy con thỏ, mấy con gà rừng. Đột nhiên ở trong bụi rậm gần đó có một con vật đen thù lù đi ra.
"Là lợn rừng..."
Hà Trí Quang đi ngay bên cạnh Lê Hữu Quân hô lên một tiếng.
Lê Hữu Quân giơ tay lên, ra hiệu cho tất cả tản ra bao vây lấy con mồi.
Lợn rừng bị bao vậy lại, hai mắt long lên hướng về một hướng xông tới. Lê Hữu Quân rút tên lắp vào cung giương lên.
"Vút..."
Mũi tên bay tới chuẩn xác cắm lên người con lợn. Ngay sau đó Hà Trí Quang cùng đoàn người cũng đồng thời phóng tên. Rất nhanh con lợn rừng to khỏe đã bị hạ gục.
Có chiến lợi phẩm đầu tiên tất cả mọi người đều lên tinh thần phấn chấn.
"Haha... Không tệ..."
"Thật tốt..."
Lê Hữu Quân phân phó cho mấy thủ hạ mang con lợn rừng kia trở về, còn mình và những người khác tiếp tục đi vào trong rừng.
"Là hồ ly..."
Huỳnh Kha kinh ngạc kêu lên chỉ vào một bóng trắng trước mặt.
"Đuổi theo..."
Lê Hữu Quân lập tức ra lệnh. Đội săn lại một lần nữa tản ra thực hiện chiến thuật bao vậy.
Hồ ly bị dồn vào một góc, cuống cuồng đào tẩu.
Huỳnh Minh kích động giương cung chuẩn bị bắn, Lê Hữu Quân nhìn động tác của hắn, giơ tay lên ngăn lại.
"Để ta, con hồ ly này phải cẩn thận bắn trúng mắt mới có thể giữ lại bộ lông kia, ta muốn bộ lông này..."
Huỳnh Minh tiếc nuối hạ cung xuống, Lê Hữu Quân nheo mắt lại, cong khóe môi.
"Vút..."
"Trúng rồi..."
"Tài thiện xạ của vương gia quả nhiên là danh bất hư truyền..."
Hồ ly ngã xuống, Lê Hữu Quân ra hiệu cho người của mình cẩn thận đi xuống xử lý.
"Khánh vương điện hạ... Tài thiện xạ của người thật khiến người ta thổn thức...Chỉ là con hồ ly này là do ta từ bên kia dồn qua đây, không biết ngài có thể tặng nó lại cho ta được hay không?"
Quách Trân tiêu sái thúc ngựa đi tới, trên môi còn mang theo nụ cười quyến rũ say lòng người.
"Không thể..."
Lê Hữu Quân nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp cự tuyệt. Quách Trân sắc mặt trở lên vô cùng khó coi, cố gắng nở nụ cười.
"Ta là yêu thích bộ lông trắng kia lên khi nãy mới không dám ra tay, quân tử không đoạt thứ người ta yêu thích. Vương gia, ngài có phải nên nể tình ta là khách nhân mà tặng lại cho ta hay không?"
"Không thể..."
Lê Hữu Quân mắt chớp cũng không chớp cự tuyệt thêm một lần nữa. Quách Trân vẻ mặt chuyển từ đỏ sang trắng rồi đen, mím chặt môi.
"Tại sao?"
"Đây là đồ bổn vương muốn tặng cho người trong lòng, không thể tặng cho ngươi được..."
"Ngươi..."
Quách Trân ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới Lê Hữu Quân lại trực tiếp như vậy. Hắn muốn tặng cho ai, là cái tiểu thư hầu phủ kia sao. Quách Trân âm thầm nắm chặt tay lại tức giận không thôi.
"Lão thập nhất... Đệ như vậy là không được đâu, công chúa là khách nhân, nàng đã mở miệng cầu ngươi, ngươi sao lại nỡ lòng nào để mỹ nhân đau lòng chứ..."
Lê Vĩ Đình không biết từ nơi nào đi ra lên tiếng châm chọc.
Lê Hữu Quân lạnh lùng nhìn hắn một cái, cong khóe môi.
"Nếu lục huynh đau lòng thì bắn một con khác mang về tặng cho nàng là được... Ta đi trước..."
Nói xong hắn liền thúc ngựa rời đi. Lê Vĩ Đình nhìn theo bóng lưng rời đi kia tức đến ngứa răng.
"Để xem ngươi còn đắc ý được tới khi nào?"
Lê Hữu Quân rời đi, Quách Trân cũng chắp tay khách khí với Lê Vĩ Đình.
"Vĩ Vương, ta đi trước..."
Nói xong cũng liền thúc ngựa mà rời đi.
Lê Hữu Quân đi qua một con suối nhỏ, thấy phía trước có dị động, liền giơ tay ra hiệu cho đội săn dừng lại.
"Có bất thường... Mọi người cẩn thận..."
"Vút... vút..."
Lê Hữu Quân vừa dứt lời đã có mũi tên phá gió mà lao tới...
"Bảo vệ vương gia..."
Huỳnh Minh phản ứng nhanh nhạy hô lên một tiếng, tự mình rút cung tên bắn về đối phương ở bên kia.
"Bịch..."
Một tên sát thủ trúng tên rơi từ trên cây xuống. Người trong đội săn của Lê Hữu Quân đều được tuyển lựa kỹ càng, ai cũng là một thân võ công hơn người.
Rất nhanh bọn họ đã giải quyết song đám cung thủ kia.
"Keng..."
Đám cung thủ thất bại, lại tới một đoàn sát thủ khác, mấy kẻ này dùng là móc sắt. Chúng tận lực ra đong hiểm tấn công.
"Vương gia... Cẩn thận..."
Lần này người tới đã có chuẩn bị trước rất tốt, bên Lê Hữu Quân nhất thời đã có người bị thương.
"Không cần chú ý nhiều tới ta, tất cả cùng lên..."
Lê Hữu Quân rút kiếm tung người đạp lên lưng ngựa hô một tiếng. Hai bên lao vào hỗn chiến. Lê Hữu Quân nhanh mắt nhìn thấy tên thủ lĩnh đang ở cách đó không xa, hô lên với Huỳnh Minh.
"Chỗ này giao cho ngươi..."
Phân phó xong hắn liền đâm kiếm tấn công kẻ đang đứng bất động ở một tàng cây đại thụ kia.
"Khánh vương quả thực là danh bất hư truyền..."
Tên thủ lĩnh thấy Lê Hữu Quân lao tới từ trên người cũng vung ra móc sắt đón đòn tấn công, giọng nói ồm ồm như nhàn nhã lắm.
"Thánh giáo hỏi thăm dĩ nhiên ta phải dùng lực tiếp đón rồi..."
Lê Hữu Quân vừa triển khai công kích vừa đáp lời hắn. Tên thủ lĩnh kia ánh mắt như lóe sáng, cười to.
"Haha... Vương gia, ngươi nói toạc ra như vậy thật không có thú vị đâu..."
"Vậy sao?"
"Đúng vậy... Haha... Bất quá ta có một thú vị khác muốn tặng cho ngài đây..."
"Ai u... Mấy tên chết tiệt này nhẹ tay một chút cho bà..."
Lê Hữu Quân còn đang muốn lạnh lùng trào phúng lại tên kia thì nghe được tiếng chửi kia nhất thời sống lưng cứng lại.
Hà Bảo Ngân bị mấy tên sát thủ dẫn đến, nhìn thấy Lê Hữu Quân khóe miệng không khỏi méo xẹo.
"Vương gia..."
Lê Hữu Quân nhìn Hà Bảo Ngân đang bị khống chế kia, sắc mặt chợt xa sầm xuống. Quanh thân tỏa ra sát khí nồng đậm.
"Các ngươi dám động tới nàng..."
"Ây... Ta cũng là chẳng có cách nào, chỉ tại vương gia ngài cường thế quá, vảy ngược cũng chỉ có nàng nên chúng ta đành phải xuống ta thôi..."
Nói xong hắn tiếp nhận Hà Bảo Ngân từ tay thủ hạ, dùng một thanh kiếm kề lên cổ nàng.
Hà Bảo Ngân âm thầm khinh bỉ mấy cái tên rùa đen rút đầu này không thôi. Mấy tên này khi ấy thừa lúc nàng cùng Tam công chúa và Võ Yến Nhi tách ra bắt thỏ liền ra tay. Võ công của hắn vô cùng tốt. Nàng cùng Đường Yên, Dương Nhung liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn. Cuối cùng nàng vẫn bị hắn bắt được mang tới đây uy hiếp Lê Hữu Quân.
"Không muốn ta lấy mạng của nàng thì vương gia ngài nên biết điều một chút, dùng kiếm của mình phế đi một cánh tay cho ta..."
"Ngươi thật là vô sỉ..."
Hà Bảo Ngân nghe hắn nói không khỏi tức giận mà phỉ nhổ. Tên thủ lĩnh bị nàng chửi thâm sâu mà nhìn nàng một cái.
"Haha... Ngươi thật không biết tốt xấu, ta đây là đang giúp ngươi thử lòng hắn đấy. Để xem hắn đối với ngươi có đủ sâu đậm hay không?"
"Phi... cút...Bà đây không cần ngươi thử hộ..."
Hà Bảo Ngân hành động không theo lẽ thường, tên thủ lĩnh không có phòng bị nhất thời bị nàng phỉ nước miếng trúng mặt.
Hắn sa sầm sắc mặt, tức giận nhìn nàng.
"Ngươi có phải tiểu thư khuê các hay không?"
"Liên quan gì tới ngươi..."
"Haha... Khánh vương, ta khuyên ngươi, nữ nhân như thế này vẫn là quên đi đi..."
Tên thủ lĩnh cười gằn một tiếng, kiếm trên tay tăng thêm mấy phần lực thật như muốn đoạt mạng nàng. Nữ nhân này lại dám phun nước miếng lên mặt hắn, hắn còn chưa từng bị ai làm nhục tới vậy đâu.
Lê Hữu Quân thấy sát ý của tên thủ lĩnh vội vàng nâng kiếm lên, nói.
"Ngươi không phải muốn ta phế đi một tay hay sao? Được... Bổn vương phế, ngươi đừng có thương tổn nàng..."
Tên thủ lĩnh quắc mắt nhìn sang Lê Hữu Quân, tay cầm kiếm nới lỏng hơn một chút, gằn giọng.
"Được... vậy ngươi làm đi..."
"Đừng..."
Hà Bảo Ngân thấy Lê Hữu Quân thật sự muốn ra tay tự mình phế mình hốt hoảng kêu lên. Nước mắt chảy dài. Tên thủ lĩnh vô cùng không hài lòng với nàng, trên tay tăng thêm mấy phần lực khiến thanh kiếm cắt vào cổ nàng.
Hà Bảo Ngân cảm nhận được đau đớn ở trên cổ, nhất thời cũng hoang mang, nàng cố gắng trấn tĩnh chính mình, ở lúc Lê Hữu Quân muốn tự mình tổn thương mình, tên thủ lĩnh kia vì phấn khích mà nơi lỏng, từ trên tay lấy ra một kim châm nhanh chóng châm lên tay cầm đao của hắn.
"Á..."
"Vút..."
Lê Hữu Quân vẫn luôn chú ý tới hành động của Hà Bảo Ngân, vừa thấy nàng ra tay đã không chần chừ mà lao tới tấn công.
"Tiện nhân..."
Tên thủ lĩnh tức giận chửi đổng một tiếng, vung câu sắt đón đòn tấn công của Lê Hữu Quân. Lê Hữu Quân vung kiếm chặn lại câu sắt, người nghiêng về phía trước kéo Hà Bảo Ngân về phía mình.
Hà Bảo Ngân sắc mặt trắng bệch, dùng tay che lại trên cổ mình, trên đó máu đang nhỏ xuống.
"Bảo Ngân..."
Lê Hữu Quân lo lắng hô lên một câu. Hà Bảo Ngân cố nở một nụ cười.
"Ta..."
Hà Bảo Ngân cảm thấy chính mình sắp xong đời rồi, khi nãy quá nóng vội lo sợ Lê Hữu Quân thực sự tự phế, nàng liền liều mạng mà làm ra cái hành động kia. Nhưng nàng thực sự đã quá coi thường cái tên kia rồi, hắn khi bị nàng châm một châm kia vẫn cố gắng muốn mạng nàng, cũng may Lê Hữu Quân ra tay nhanh chóng, nàng bây giờ mới giữ được đầu ở trên cổ. Nếu có chết cũng là còn nguyên vẹn đi.
"Hỗ trợ..."
Lê Hữu Quân cứu được Hà Bảo Ngân vô cùng lo lắng, hắn không quan tâm quá nhiều hô lên một tiếng.
Lúc này rất nhanh xuất hiện hơn mười hắc sát thủ tinh nhuệ lao ra.
"Huyết tẩy hết tất cả, không để một tên nào thoát..."
Đây là vũ khí bí mật trong bóng tối của Lê Hữu Quân, nếu không thực sự hết cách hắn sẽ không dùng tới. Bởi một khi đã bại lộ thực lực này sẽ tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ.
Mười tử sĩ này xuất thủ tàn độc, truy quét tới cùng chẳng mấy chốc đã diệt sạch nhóm người kia.
(còn tiếp)
"Huynh cũng vậy..."
"Được..."
Lê Hữu Quân dẫn đội săn của mình rời đi. Khu săn bắn chim chóc bị động tĩnh của đoàn người làm cho hoảng loạn.
Lê Hữu Quân nhìn xa xa thấy có mấy con thỏ, mấy con gà rừng. Đột nhiên ở trong bụi rậm gần đó có một con vật đen thù lù đi ra.
"Là lợn rừng..."
Hà Trí Quang đi ngay bên cạnh Lê Hữu Quân hô lên một tiếng.
Lê Hữu Quân giơ tay lên, ra hiệu cho tất cả tản ra bao vây lấy con mồi.
Lợn rừng bị bao vậy lại, hai mắt long lên hướng về một hướng xông tới. Lê Hữu Quân rút tên lắp vào cung giương lên.
"Vút..."
Mũi tên bay tới chuẩn xác cắm lên người con lợn. Ngay sau đó Hà Trí Quang cùng đoàn người cũng đồng thời phóng tên. Rất nhanh con lợn rừng to khỏe đã bị hạ gục.
Có chiến lợi phẩm đầu tiên tất cả mọi người đều lên tinh thần phấn chấn.
"Haha... Không tệ..."
"Thật tốt..."
Lê Hữu Quân phân phó cho mấy thủ hạ mang con lợn rừng kia trở về, còn mình và những người khác tiếp tục đi vào trong rừng.
"Là hồ ly..."
Huỳnh Kha kinh ngạc kêu lên chỉ vào một bóng trắng trước mặt.
"Đuổi theo..."
Lê Hữu Quân lập tức ra lệnh. Đội săn lại một lần nữa tản ra thực hiện chiến thuật bao vậy.
Hồ ly bị dồn vào một góc, cuống cuồng đào tẩu.
Huỳnh Minh kích động giương cung chuẩn bị bắn, Lê Hữu Quân nhìn động tác của hắn, giơ tay lên ngăn lại.
"Để ta, con hồ ly này phải cẩn thận bắn trúng mắt mới có thể giữ lại bộ lông kia, ta muốn bộ lông này..."
Huỳnh Minh tiếc nuối hạ cung xuống, Lê Hữu Quân nheo mắt lại, cong khóe môi.
"Vút..."
"Trúng rồi..."
"Tài thiện xạ của vương gia quả nhiên là danh bất hư truyền..."
Hồ ly ngã xuống, Lê Hữu Quân ra hiệu cho người của mình cẩn thận đi xuống xử lý.
"Khánh vương điện hạ... Tài thiện xạ của người thật khiến người ta thổn thức...Chỉ là con hồ ly này là do ta từ bên kia dồn qua đây, không biết ngài có thể tặng nó lại cho ta được hay không?"
Quách Trân tiêu sái thúc ngựa đi tới, trên môi còn mang theo nụ cười quyến rũ say lòng người.
"Không thể..."
Lê Hữu Quân nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp cự tuyệt. Quách Trân sắc mặt trở lên vô cùng khó coi, cố gắng nở nụ cười.
"Ta là yêu thích bộ lông trắng kia lên khi nãy mới không dám ra tay, quân tử không đoạt thứ người ta yêu thích. Vương gia, ngài có phải nên nể tình ta là khách nhân mà tặng lại cho ta hay không?"
"Không thể..."
Lê Hữu Quân mắt chớp cũng không chớp cự tuyệt thêm một lần nữa. Quách Trân vẻ mặt chuyển từ đỏ sang trắng rồi đen, mím chặt môi.
"Tại sao?"
"Đây là đồ bổn vương muốn tặng cho người trong lòng, không thể tặng cho ngươi được..."
"Ngươi..."
Quách Trân ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới Lê Hữu Quân lại trực tiếp như vậy. Hắn muốn tặng cho ai, là cái tiểu thư hầu phủ kia sao. Quách Trân âm thầm nắm chặt tay lại tức giận không thôi.
"Lão thập nhất... Đệ như vậy là không được đâu, công chúa là khách nhân, nàng đã mở miệng cầu ngươi, ngươi sao lại nỡ lòng nào để mỹ nhân đau lòng chứ..."
Lê Vĩ Đình không biết từ nơi nào đi ra lên tiếng châm chọc.
Lê Hữu Quân lạnh lùng nhìn hắn một cái, cong khóe môi.
"Nếu lục huynh đau lòng thì bắn một con khác mang về tặng cho nàng là được... Ta đi trước..."
Nói xong hắn liền thúc ngựa rời đi. Lê Vĩ Đình nhìn theo bóng lưng rời đi kia tức đến ngứa răng.
"Để xem ngươi còn đắc ý được tới khi nào?"
Lê Hữu Quân rời đi, Quách Trân cũng chắp tay khách khí với Lê Vĩ Đình.
"Vĩ Vương, ta đi trước..."
Nói xong cũng liền thúc ngựa mà rời đi.
Lê Hữu Quân đi qua một con suối nhỏ, thấy phía trước có dị động, liền giơ tay ra hiệu cho đội săn dừng lại.
"Có bất thường... Mọi người cẩn thận..."
"Vút... vút..."
Lê Hữu Quân vừa dứt lời đã có mũi tên phá gió mà lao tới...
"Bảo vệ vương gia..."
Huỳnh Minh phản ứng nhanh nhạy hô lên một tiếng, tự mình rút cung tên bắn về đối phương ở bên kia.
"Bịch..."
Một tên sát thủ trúng tên rơi từ trên cây xuống. Người trong đội săn của Lê Hữu Quân đều được tuyển lựa kỹ càng, ai cũng là một thân võ công hơn người.
Rất nhanh bọn họ đã giải quyết song đám cung thủ kia.
"Keng..."
Đám cung thủ thất bại, lại tới một đoàn sát thủ khác, mấy kẻ này dùng là móc sắt. Chúng tận lực ra đong hiểm tấn công.
"Vương gia... Cẩn thận..."
Lần này người tới đã có chuẩn bị trước rất tốt, bên Lê Hữu Quân nhất thời đã có người bị thương.
"Không cần chú ý nhiều tới ta, tất cả cùng lên..."
Lê Hữu Quân rút kiếm tung người đạp lên lưng ngựa hô một tiếng. Hai bên lao vào hỗn chiến. Lê Hữu Quân nhanh mắt nhìn thấy tên thủ lĩnh đang ở cách đó không xa, hô lên với Huỳnh Minh.
"Chỗ này giao cho ngươi..."
Phân phó xong hắn liền đâm kiếm tấn công kẻ đang đứng bất động ở một tàng cây đại thụ kia.
"Khánh vương quả thực là danh bất hư truyền..."
Tên thủ lĩnh thấy Lê Hữu Quân lao tới từ trên người cũng vung ra móc sắt đón đòn tấn công, giọng nói ồm ồm như nhàn nhã lắm.
"Thánh giáo hỏi thăm dĩ nhiên ta phải dùng lực tiếp đón rồi..."
Lê Hữu Quân vừa triển khai công kích vừa đáp lời hắn. Tên thủ lĩnh kia ánh mắt như lóe sáng, cười to.
"Haha... Vương gia, ngươi nói toạc ra như vậy thật không có thú vị đâu..."
"Vậy sao?"
"Đúng vậy... Haha... Bất quá ta có một thú vị khác muốn tặng cho ngài đây..."
"Ai u... Mấy tên chết tiệt này nhẹ tay một chút cho bà..."
Lê Hữu Quân còn đang muốn lạnh lùng trào phúng lại tên kia thì nghe được tiếng chửi kia nhất thời sống lưng cứng lại.
Hà Bảo Ngân bị mấy tên sát thủ dẫn đến, nhìn thấy Lê Hữu Quân khóe miệng không khỏi méo xẹo.
"Vương gia..."
Lê Hữu Quân nhìn Hà Bảo Ngân đang bị khống chế kia, sắc mặt chợt xa sầm xuống. Quanh thân tỏa ra sát khí nồng đậm.
"Các ngươi dám động tới nàng..."
"Ây... Ta cũng là chẳng có cách nào, chỉ tại vương gia ngài cường thế quá, vảy ngược cũng chỉ có nàng nên chúng ta đành phải xuống ta thôi..."
Nói xong hắn tiếp nhận Hà Bảo Ngân từ tay thủ hạ, dùng một thanh kiếm kề lên cổ nàng.
Hà Bảo Ngân âm thầm khinh bỉ mấy cái tên rùa đen rút đầu này không thôi. Mấy tên này khi ấy thừa lúc nàng cùng Tam công chúa và Võ Yến Nhi tách ra bắt thỏ liền ra tay. Võ công của hắn vô cùng tốt. Nàng cùng Đường Yên, Dương Nhung liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn. Cuối cùng nàng vẫn bị hắn bắt được mang tới đây uy hiếp Lê Hữu Quân.
"Không muốn ta lấy mạng của nàng thì vương gia ngài nên biết điều một chút, dùng kiếm của mình phế đi một cánh tay cho ta..."
"Ngươi thật là vô sỉ..."
Hà Bảo Ngân nghe hắn nói không khỏi tức giận mà phỉ nhổ. Tên thủ lĩnh bị nàng chửi thâm sâu mà nhìn nàng một cái.
"Haha... Ngươi thật không biết tốt xấu, ta đây là đang giúp ngươi thử lòng hắn đấy. Để xem hắn đối với ngươi có đủ sâu đậm hay không?"
"Phi... cút...Bà đây không cần ngươi thử hộ..."
Hà Bảo Ngân hành động không theo lẽ thường, tên thủ lĩnh không có phòng bị nhất thời bị nàng phỉ nước miếng trúng mặt.
Hắn sa sầm sắc mặt, tức giận nhìn nàng.
"Ngươi có phải tiểu thư khuê các hay không?"
"Liên quan gì tới ngươi..."
"Haha... Khánh vương, ta khuyên ngươi, nữ nhân như thế này vẫn là quên đi đi..."
Tên thủ lĩnh cười gằn một tiếng, kiếm trên tay tăng thêm mấy phần lực thật như muốn đoạt mạng nàng. Nữ nhân này lại dám phun nước miếng lên mặt hắn, hắn còn chưa từng bị ai làm nhục tới vậy đâu.
Lê Hữu Quân thấy sát ý của tên thủ lĩnh vội vàng nâng kiếm lên, nói.
"Ngươi không phải muốn ta phế đi một tay hay sao? Được... Bổn vương phế, ngươi đừng có thương tổn nàng..."
Tên thủ lĩnh quắc mắt nhìn sang Lê Hữu Quân, tay cầm kiếm nới lỏng hơn một chút, gằn giọng.
"Được... vậy ngươi làm đi..."
"Đừng..."
Hà Bảo Ngân thấy Lê Hữu Quân thật sự muốn ra tay tự mình phế mình hốt hoảng kêu lên. Nước mắt chảy dài. Tên thủ lĩnh vô cùng không hài lòng với nàng, trên tay tăng thêm mấy phần lực khiến thanh kiếm cắt vào cổ nàng.
Hà Bảo Ngân cảm nhận được đau đớn ở trên cổ, nhất thời cũng hoang mang, nàng cố gắng trấn tĩnh chính mình, ở lúc Lê Hữu Quân muốn tự mình tổn thương mình, tên thủ lĩnh kia vì phấn khích mà nơi lỏng, từ trên tay lấy ra một kim châm nhanh chóng châm lên tay cầm đao của hắn.
"Á..."
"Vút..."
Lê Hữu Quân vẫn luôn chú ý tới hành động của Hà Bảo Ngân, vừa thấy nàng ra tay đã không chần chừ mà lao tới tấn công.
"Tiện nhân..."
Tên thủ lĩnh tức giận chửi đổng một tiếng, vung câu sắt đón đòn tấn công của Lê Hữu Quân. Lê Hữu Quân vung kiếm chặn lại câu sắt, người nghiêng về phía trước kéo Hà Bảo Ngân về phía mình.
Hà Bảo Ngân sắc mặt trắng bệch, dùng tay che lại trên cổ mình, trên đó máu đang nhỏ xuống.
"Bảo Ngân..."
Lê Hữu Quân lo lắng hô lên một câu. Hà Bảo Ngân cố nở một nụ cười.
"Ta..."
Hà Bảo Ngân cảm thấy chính mình sắp xong đời rồi, khi nãy quá nóng vội lo sợ Lê Hữu Quân thực sự tự phế, nàng liền liều mạng mà làm ra cái hành động kia. Nhưng nàng thực sự đã quá coi thường cái tên kia rồi, hắn khi bị nàng châm một châm kia vẫn cố gắng muốn mạng nàng, cũng may Lê Hữu Quân ra tay nhanh chóng, nàng bây giờ mới giữ được đầu ở trên cổ. Nếu có chết cũng là còn nguyên vẹn đi.
"Hỗ trợ..."
Lê Hữu Quân cứu được Hà Bảo Ngân vô cùng lo lắng, hắn không quan tâm quá nhiều hô lên một tiếng.
Lúc này rất nhanh xuất hiện hơn mười hắc sát thủ tinh nhuệ lao ra.
"Huyết tẩy hết tất cả, không để một tên nào thoát..."
Đây là vũ khí bí mật trong bóng tối của Lê Hữu Quân, nếu không thực sự hết cách hắn sẽ không dùng tới. Bởi một khi đã bại lộ thực lực này sẽ tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ.
Mười tử sĩ này xuất thủ tàn độc, truy quét tới cùng chẳng mấy chốc đã diệt sạch nhóm người kia.
(còn tiếp)
Bình luận facebook