Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112
Chương 112
Chiếc nĩa của Mộc Tâm vang lên một tiếng “Keng!”, âm thanh tưởng chừng chỉ nho nhỏ ấy nhưng lại xé toạt nội tâm của Mộc Tâm lúc bấy giờ. Cô xiếc chặt chiếc nĩa, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương đang phát sáng trong miếng bánh kem.
Câu thơ mà Ngọc Điềm đọc được một nửa như một trái bom “Đùng!” một cái nổ lớn, làm cho não Mộc Tâm chết máy tại chỗ.
Cô vờ như chưa thấy chiếc nhẫn, buông nĩa xuống, đưa tay cầm ly rượu đỏ lên uống vài ngụm. Hành động đó của Mộc Tâm rơi vào mắt Ngọc Điềm như một kiểu ngầm từ chối.
Ngọc Điềm siết chặt ly rượu trong tay, đến mức các khớp xương cũng nổi lên. “Cạch!”, cô ấy đặt ly rượu xuống bàn, đưa ánh mắt mong lung nhìn Mộc Tâm, mong mỏng mấp máy: “Mộc Mộc, mình…”
“Điềm Điềm, mình có chuyện này định nói với cậu.”, Mộc Tâm đột ngột ngắt ngang lời của cô ấy, “Mình có bạn trai rồi.”
Cổ họng Ngọc Điềm như nghẹn ứ, cô ấy cố gắng tìm lại giọng nói của chính mình, rồi đáp lại bằng vài âm thanh mỏng manh có lực: “Là Lâm Đình Phong sao?”
“Đúng vậy, cho nên… chuyện này… Điềm Điềm, chúng ta…”
“Mình biết rồi, hôm nào hẹn nhau ăn cơm một bữa đi, sẵn tiện làm quen luôn.”, Ngọc Điềm thấy Mộc Tâm tỏ ra bối rối như vậy, cô ấy nở nụ cười ngắt ngang lời của Mộc Tâm.
Mộc Tâm cũng nở nụ cười, đáp: “Được, hôm nào gặp, cũng trễ rồi, chắc mình phải về trước. Cậu về cẩn thận nha! Cậu uống cũng nhiều rồi, đừng tự láy xe về.”
“Ừm, mình sẽ thuê tài xế, cậu về trước đi, bye bye.”
“Bye bye.”, Mộc Tâm nói rồi cầm túi xách rời đi.
Ngọc Điềm đứng dậy, cô ấy thẫng thờ đứng ở ban công, Hà Ngọc Điềm ơi Hà Ngọc Điềm! Mày đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi mà, cảm giác khó chịu này là sao chứ?
Cô ấy đi vòng qua chỗ Mộc Tâm ngồi, đưa tay lấy chiếc nhẫn đang lẻ loi nằm giữa miếng bánh kem mềm mại. Cảm giác lạnh buốt của kim loại truyền đến đầu ngón tay. Khóe mắt đột nhiên cảm giác được một cỗ nước ẩm nóng tràn ra. Ngọc Điềm hít sâu một hơi, cô ngước mặt lên trời ngăn những giọt nước bất lực ấy kịp rơi xuống.
Cô nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, điều chỉnh lại cảm xúc một chút, đưa tay vuốt tóc mái đã bị gió thổi đến rối tung ra sau. Để tiền trên bàn rồi giẫm đôi giày da rời khỏi nhà hàng.
Mộc Tâm vẫn chưa thể nào bình định được cảm xúc xáo động lúc bấy giờ. Trong đầu cô bây giờ là một ngàn lẻ một câu hỏi vì sao nhưng không câu hỏi nào có đáp án.
Why? Mình khó khăn lắm mới có một người bạn thân, mà sao người đó lại… thích mình? Sai ở đâu rồi? Quyển tiểu thuyết này bị lỗi rồi hay gì vậy? Rõ ràng là tiểu thuyết bá đạo tổng tài mà? Bông hoa bách hợp này là gì? Lừa đọc giả chắc?
Cô láy xe về thẳng chung cư Toro, sau khi lên đến tầng 5, cô dừng một chút, rồi đưa tay ấn chuông phòng 502.
Chỉ vài phút, cửa phòng mở ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Mộc Tâm không nói lời nào, liền xà vào lòng ngực quen thuộc ấy. Cô vòng tay ôm chặt vòng eo rắn chắc của anh, hít lấy hơi thở bạc hà thoang thoảng trên người anh. Mùi hương và độ ấm của anh như một liều thuốc an thần, nó giúp cô dần bình tĩnh lại.
Thấy tâm trạng hôm nay của cô hơi khác thường, Lâm Đình Phong đưa tay vuốt nhẹ lên tóc cô, dịu dàng nói: “Có chuyện gì sao? Vào nhà rồi nói anh nghe.”
Mộc Tâm vẫn ôm anh đứng yên tại chỗ, nhỏ giọng nỉ non: “Cho em ôm một lát là được rồi!”
Đối với yêu cầu của cô, ngoài chiều theo thì anh thật sự không cách nào từ chối được. Anh đứng yên ở cửa để cô ôm mình, bàn tay của anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô.
Chiếc nĩa của Mộc Tâm vang lên một tiếng “Keng!”, âm thanh tưởng chừng chỉ nho nhỏ ấy nhưng lại xé toạt nội tâm của Mộc Tâm lúc bấy giờ. Cô xiếc chặt chiếc nĩa, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương đang phát sáng trong miếng bánh kem.
Câu thơ mà Ngọc Điềm đọc được một nửa như một trái bom “Đùng!” một cái nổ lớn, làm cho não Mộc Tâm chết máy tại chỗ.
Cô vờ như chưa thấy chiếc nhẫn, buông nĩa xuống, đưa tay cầm ly rượu đỏ lên uống vài ngụm. Hành động đó của Mộc Tâm rơi vào mắt Ngọc Điềm như một kiểu ngầm từ chối.
Ngọc Điềm siết chặt ly rượu trong tay, đến mức các khớp xương cũng nổi lên. “Cạch!”, cô ấy đặt ly rượu xuống bàn, đưa ánh mắt mong lung nhìn Mộc Tâm, mong mỏng mấp máy: “Mộc Mộc, mình…”
“Điềm Điềm, mình có chuyện này định nói với cậu.”, Mộc Tâm đột ngột ngắt ngang lời của cô ấy, “Mình có bạn trai rồi.”
Cổ họng Ngọc Điềm như nghẹn ứ, cô ấy cố gắng tìm lại giọng nói của chính mình, rồi đáp lại bằng vài âm thanh mỏng manh có lực: “Là Lâm Đình Phong sao?”
“Đúng vậy, cho nên… chuyện này… Điềm Điềm, chúng ta…”
“Mình biết rồi, hôm nào hẹn nhau ăn cơm một bữa đi, sẵn tiện làm quen luôn.”, Ngọc Điềm thấy Mộc Tâm tỏ ra bối rối như vậy, cô ấy nở nụ cười ngắt ngang lời của Mộc Tâm.
Mộc Tâm cũng nở nụ cười, đáp: “Được, hôm nào gặp, cũng trễ rồi, chắc mình phải về trước. Cậu về cẩn thận nha! Cậu uống cũng nhiều rồi, đừng tự láy xe về.”
“Ừm, mình sẽ thuê tài xế, cậu về trước đi, bye bye.”
“Bye bye.”, Mộc Tâm nói rồi cầm túi xách rời đi.
Ngọc Điềm đứng dậy, cô ấy thẫng thờ đứng ở ban công, Hà Ngọc Điềm ơi Hà Ngọc Điềm! Mày đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi mà, cảm giác khó chịu này là sao chứ?
Cô ấy đi vòng qua chỗ Mộc Tâm ngồi, đưa tay lấy chiếc nhẫn đang lẻ loi nằm giữa miếng bánh kem mềm mại. Cảm giác lạnh buốt của kim loại truyền đến đầu ngón tay. Khóe mắt đột nhiên cảm giác được một cỗ nước ẩm nóng tràn ra. Ngọc Điềm hít sâu một hơi, cô ngước mặt lên trời ngăn những giọt nước bất lực ấy kịp rơi xuống.
Cô nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, điều chỉnh lại cảm xúc một chút, đưa tay vuốt tóc mái đã bị gió thổi đến rối tung ra sau. Để tiền trên bàn rồi giẫm đôi giày da rời khỏi nhà hàng.
Mộc Tâm vẫn chưa thể nào bình định được cảm xúc xáo động lúc bấy giờ. Trong đầu cô bây giờ là một ngàn lẻ một câu hỏi vì sao nhưng không câu hỏi nào có đáp án.
Why? Mình khó khăn lắm mới có một người bạn thân, mà sao người đó lại… thích mình? Sai ở đâu rồi? Quyển tiểu thuyết này bị lỗi rồi hay gì vậy? Rõ ràng là tiểu thuyết bá đạo tổng tài mà? Bông hoa bách hợp này là gì? Lừa đọc giả chắc?
Cô láy xe về thẳng chung cư Toro, sau khi lên đến tầng 5, cô dừng một chút, rồi đưa tay ấn chuông phòng 502.
Chỉ vài phút, cửa phòng mở ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Mộc Tâm không nói lời nào, liền xà vào lòng ngực quen thuộc ấy. Cô vòng tay ôm chặt vòng eo rắn chắc của anh, hít lấy hơi thở bạc hà thoang thoảng trên người anh. Mùi hương và độ ấm của anh như một liều thuốc an thần, nó giúp cô dần bình tĩnh lại.
Thấy tâm trạng hôm nay của cô hơi khác thường, Lâm Đình Phong đưa tay vuốt nhẹ lên tóc cô, dịu dàng nói: “Có chuyện gì sao? Vào nhà rồi nói anh nghe.”
Mộc Tâm vẫn ôm anh đứng yên tại chỗ, nhỏ giọng nỉ non: “Cho em ôm một lát là được rồi!”
Đối với yêu cầu của cô, ngoài chiều theo thì anh thật sự không cách nào từ chối được. Anh đứng yên ở cửa để cô ôm mình, bàn tay của anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô.
Bình luận facebook