Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139
Chương 139
“Đợi cậu lo xong cái gốc thì bông đã rụng hết rồi, làm gì có trái cho cậu ăn.”
“Ây, người nông cạn như cậu thì hiểu gì chứ!”
“Cậu nói ai nông cạn? Người xem mắt khắp năm châu bốn bể mà vẫn ế như cậu thì mới gọi là nông cạn đó!”
“Cậu…”
Lâm Đình Phong nghe hai người họ cãi nhau thì đỡ trán, thật là đau đầu mà! Mình có nên tin tưởng ý kiến của hai tên dỡ hơi này không?
Anh lên tiếng cắt ngang: “Stop here! Hai người đến để giúp tôi hay là để cãi nhau?”
Lúc này hai người họ mới im lặng suy nghĩ. Mạc Chí Thiên lên tiếng trước: “Tôi thấy chuyện này cũng đâu có gì! Mấy bức ảnh đó nhìn kỹ một chút đã biết là mượn góc chụp rồi, em dâu nhỏ thông minh như vậy chắc chắn nhìn ra được! Để cô ấy giận vài bửa đi! Đến lúc nguôi giận, cậu đi làm một bàn đồ ăn ngon, xin lỗi cô ấy xong là hai người lại khắn khít như xưa thôi!”
Lâm Đình Phong nghe cậu ta nói xong thì nhàn nhạt đáp: “Thật ra cô ấy biết những thứ đó là giàn dựng, nhưng không hiểu sao cô ấy vẫn giận tôi?”
Lạc Tư chép chép miệng: “Chẹp chẹp! Bởi vậy mới nói hai tên thẳng nam các cậu không hiểu con gái người ta gì cả! May mà các cậu có người bạn đáng tin như Lạc Tư tôi đây.”
Mạc Chí Thiên nhâm nhi ly rượu: “Nói hay thật! Vậy cậu nói xem nên làm gì?”
“Xét theo tình huống hiện tại, tôi dám chắc rằng tiểu Tâm Tâm không phải giận cậu vì chuyện tin tức trên mạng hay là mấy bức ảnh đó đâu.”
Lâm Đình Phong nhướng mày: “Vậy vì chuyện gì?”
“Tôi nghĩ chín phần mười là do cậu giấu diếm cô ấy. Đáng lẽ ra cậu phải thẳng thắn nói cho cô ấy biết. Cậu xử sự như vậy sẽ làm cô ấy cảm thấy bản thân như người ngoài cuộc. Cô ấy sẽ nghĩ bản thân là con ngốc chẳng biết gì trong khi người ngoài đang bàn tán xung quanh mình. Với lại…”
“Với lại cái gì?”, Lâm Đình Phong và Mạc Chí Thiên đồng thanh hỏi.
Lạc Tư nhìn bộ dạng chăm chú của hai người họ thì cong môi, nói: “Cô ấy còn hiểu lầm cậu cho người theo dõi cô ấy, như vậy cô ấy sẽ thấy bản thân không được tôn trọng, không được tin tưởng. Hiểu chưa?”
Lâm Đình Phong lúc này mới sáng tỏ, thì ra lời cô ấy nói lúc ở văn phòng là có ý này! Vậy mà mình còn lớn tiếng chất vấn cô ấy! Aiz! Chết tiệt, giờ phải làm sao đây?
Nghĩ rồi anh nghiêm túc nhìn Lạc Tư: “Giờ tôi làm gì để cô ấy hết giận đây?”
Lạc Tư răm một miếng trái cây đưa lên miệng ăn, vừa nhai vừa nói: “Ương iên à hải…”
Lâm Đình Phong nghe cái ngôn ngữ sao hỏa của cậu ta thì đen mặt: “Cậu nuốt xuống rồi nói chuyện đàng hoàng cho tôi? Có tin tôi đổi tên bệnh viện của cậu thành loại ngôn ngữ như vậy không?”
Lạc Tư sợ hãi nuốt trộng miếng trái cây cái “ực”, cậu uống một ngụm rượu để nuốt trôi xuống, cười nói: “Đương nhiên là phải hạ mình dỗ ngọt cô ấy rồi. Người ta nói ‘đẹp trai không bằng chay mặt’ mà!”
So với mặt mũi thì bà xã vẫn quan trọng hơn, Lâm Đình Phong hỏi: “Vậy tôi phải làm gì trước tiên?”
Mạc Chí Thiên ngoắc ngoắc tay: “Lại đây tôi bày kế cho cậu.”, nói rồi cậu ra búng búng rượu lên bộ vest của Lâm Đình Phong.
Anh nhíu mày, phủi phủi áo, nói: “Cậu làm cái trò gì vậy?”
Mạc Chí Thiên bình thản nói: “Khổ nhục kế đó! Lát nữa cậu giả vờ say rượu, bọn tôi sẽ gọi cho cô ấy, nhờ cô ấy đến đón cậu, lúc đó cậu mượn rượu nói lời trong lòng, sau đó…”, cậu ta cười xấu xa, “Sau đó cậu tự mình phát huy đi.”
Lâm Đình Phong nghĩ nghĩ một chút nói: “Cách này cũng được đó, vậy nhờ hai cậu rồi.”
Lạc Tư và Mạc Chí Thiên lén lút cụng tay nhau một cái, cả hai hứng khởi mà làm cả người Lâm Đình Phong đầy mùi rượu như một con ma men.
“Đợi cậu lo xong cái gốc thì bông đã rụng hết rồi, làm gì có trái cho cậu ăn.”
“Ây, người nông cạn như cậu thì hiểu gì chứ!”
“Cậu nói ai nông cạn? Người xem mắt khắp năm châu bốn bể mà vẫn ế như cậu thì mới gọi là nông cạn đó!”
“Cậu…”
Lâm Đình Phong nghe hai người họ cãi nhau thì đỡ trán, thật là đau đầu mà! Mình có nên tin tưởng ý kiến của hai tên dỡ hơi này không?
Anh lên tiếng cắt ngang: “Stop here! Hai người đến để giúp tôi hay là để cãi nhau?”
Lúc này hai người họ mới im lặng suy nghĩ. Mạc Chí Thiên lên tiếng trước: “Tôi thấy chuyện này cũng đâu có gì! Mấy bức ảnh đó nhìn kỹ một chút đã biết là mượn góc chụp rồi, em dâu nhỏ thông minh như vậy chắc chắn nhìn ra được! Để cô ấy giận vài bửa đi! Đến lúc nguôi giận, cậu đi làm một bàn đồ ăn ngon, xin lỗi cô ấy xong là hai người lại khắn khít như xưa thôi!”
Lâm Đình Phong nghe cậu ta nói xong thì nhàn nhạt đáp: “Thật ra cô ấy biết những thứ đó là giàn dựng, nhưng không hiểu sao cô ấy vẫn giận tôi?”
Lạc Tư chép chép miệng: “Chẹp chẹp! Bởi vậy mới nói hai tên thẳng nam các cậu không hiểu con gái người ta gì cả! May mà các cậu có người bạn đáng tin như Lạc Tư tôi đây.”
Mạc Chí Thiên nhâm nhi ly rượu: “Nói hay thật! Vậy cậu nói xem nên làm gì?”
“Xét theo tình huống hiện tại, tôi dám chắc rằng tiểu Tâm Tâm không phải giận cậu vì chuyện tin tức trên mạng hay là mấy bức ảnh đó đâu.”
Lâm Đình Phong nhướng mày: “Vậy vì chuyện gì?”
“Tôi nghĩ chín phần mười là do cậu giấu diếm cô ấy. Đáng lẽ ra cậu phải thẳng thắn nói cho cô ấy biết. Cậu xử sự như vậy sẽ làm cô ấy cảm thấy bản thân như người ngoài cuộc. Cô ấy sẽ nghĩ bản thân là con ngốc chẳng biết gì trong khi người ngoài đang bàn tán xung quanh mình. Với lại…”
“Với lại cái gì?”, Lâm Đình Phong và Mạc Chí Thiên đồng thanh hỏi.
Lạc Tư nhìn bộ dạng chăm chú của hai người họ thì cong môi, nói: “Cô ấy còn hiểu lầm cậu cho người theo dõi cô ấy, như vậy cô ấy sẽ thấy bản thân không được tôn trọng, không được tin tưởng. Hiểu chưa?”
Lâm Đình Phong lúc này mới sáng tỏ, thì ra lời cô ấy nói lúc ở văn phòng là có ý này! Vậy mà mình còn lớn tiếng chất vấn cô ấy! Aiz! Chết tiệt, giờ phải làm sao đây?
Nghĩ rồi anh nghiêm túc nhìn Lạc Tư: “Giờ tôi làm gì để cô ấy hết giận đây?”
Lạc Tư răm một miếng trái cây đưa lên miệng ăn, vừa nhai vừa nói: “Ương iên à hải…”
Lâm Đình Phong nghe cái ngôn ngữ sao hỏa của cậu ta thì đen mặt: “Cậu nuốt xuống rồi nói chuyện đàng hoàng cho tôi? Có tin tôi đổi tên bệnh viện của cậu thành loại ngôn ngữ như vậy không?”
Lạc Tư sợ hãi nuốt trộng miếng trái cây cái “ực”, cậu uống một ngụm rượu để nuốt trôi xuống, cười nói: “Đương nhiên là phải hạ mình dỗ ngọt cô ấy rồi. Người ta nói ‘đẹp trai không bằng chay mặt’ mà!”
So với mặt mũi thì bà xã vẫn quan trọng hơn, Lâm Đình Phong hỏi: “Vậy tôi phải làm gì trước tiên?”
Mạc Chí Thiên ngoắc ngoắc tay: “Lại đây tôi bày kế cho cậu.”, nói rồi cậu ra búng búng rượu lên bộ vest của Lâm Đình Phong.
Anh nhíu mày, phủi phủi áo, nói: “Cậu làm cái trò gì vậy?”
Mạc Chí Thiên bình thản nói: “Khổ nhục kế đó! Lát nữa cậu giả vờ say rượu, bọn tôi sẽ gọi cho cô ấy, nhờ cô ấy đến đón cậu, lúc đó cậu mượn rượu nói lời trong lòng, sau đó…”, cậu ta cười xấu xa, “Sau đó cậu tự mình phát huy đi.”
Lâm Đình Phong nghĩ nghĩ một chút nói: “Cách này cũng được đó, vậy nhờ hai cậu rồi.”
Lạc Tư và Mạc Chí Thiên lén lút cụng tay nhau một cái, cả hai hứng khởi mà làm cả người Lâm Đình Phong đầy mùi rượu như một con ma men.
Bình luận facebook