Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192
Chương 192
Mộc Tâm bên trong phòng bếp, cô lấy chiếc bút bi trong túi áo khoác búi gọn tóc của mình lên, xoắn tay áo, bắt đầu nấu nướng. Lúc trước sống một mình nên cô có học qua nấu ăn. Mặc dù không thể ngon như của Lâm Đình Phong nhưng cũng có hương vị đặc trưng của công thức nấu ăn riêng.
Loay hoay hơn nửa giờ, món sườn cuối cùng của bé con cũng làm xong, cô bưng đĩa sườn ra bàn, nhìn vào phòng khách gọi: “Tiểu Bảo, vào ăn cơm nào.”
Nhóc con đang ngồi trên sofa phòng khách, mở tivi xem Spy x Family. Nó nghe cô gọi thì tắt tivi, lạch bạch chạy vào bếp, cái mũi cún con đánh hơi thấy đồ ăn, nuốt nước bọt nói: “Thơm quá đi, đúng là mùi thịt sườn rồi!”
Mộc Tâm xới một bát cơm nhỏ để trước mặt nó rồi tự xới cơm cho mình. Bé con cầm đũa không quen, nó léo ngoéo cả buổi mà không gắp được miếng sườn, mỹ vị ngay trước mắt mà chỉ được nhìn không được ăn, nó lưu luyến nhìn miếng sườn chằm chằm như nhìn người tình trong mộng.
Cô buồn cười, lấy cái nĩa và muỗng đưa cho nó. Bé con vui vẻ dùng nĩa xắn miếng sườn lên ăn. Miếng thịt mềm mại dai dai như có thể tan trong miệng, vị bơ tỏi vừa ngọt vừa béo, nó liếm liếm môi, hâm mộ nhìn Mộc Tâm: “Chị xinh đẹp, chị nấu ăn ngon quá đi, còn ngon hơn cả mẹ em nữa.”
Mộc Tâm được bé con khen, cô gắp cho nó miếng rau xào nấm, vui vẻ nói: “Ngon thì ăn nhìều vào nha.”
…
Sau khi ăn xong, cô dắt bé con vào phòng mình, giúp nó tắm rửa. Sống chung với trẻ em không khó như Mộc Tâm vẫn nghĩ, cô và nó vừa ở trong bồn tắm thổi xà phòng vừa đùa nghịch rất vui vẻ.
Tắm xong rồi, cô thay một chiếc đầm ngủ, lấy khăn bông quắn người cậu bé bế ra ngoài. Cô lấy bộ đồ trẻ em lúc nãy mua ở trong siêu thị ra, giúp cậu bé mặc lên. Bộ đồ ngủ màu xanh lục có lót bông rất thích hợp cho mùa đông, chiếc áo kiểu hoodie, phần nón còn có hai con mắt ếch, nhìn đáng yêu không chịu được. Cô thơm lên cái má trắng trắng mềm mềm như hai chiếc màn thầu của nó, lặp tức nó đỏ mặt, ngã ‘oạch’ ra nệm, đưa tay xoa xoa chỗ vừa bị cô hôn. Mộc Tâm lấy chiếc máy sấy ở tủ đầu giường ra: “Bé con, ngồi dậy, để chị sấy tóc cho em.”
Nó ngoan ngoãn ngồi lên, hai chân xếp bằng lại, thẳng lưng, chớp chớp cặp mắt to tròn nhìn cô. Mộc Tâm bật máy sấy ở mức thấp nhất, nhẹ nhàng vuốt lên tóc nó để gió hong khô.
…
Lâm Đình Phong vừa từ buổi tiệc xã giao về đến nhà, trên người hơi vương mùi rượu, đầu óc cũng nhiễm chút hơi men. Anh vắt áo khoác lên sofa, đi vào phòng ngủ tìm cô gái nhỏ của mình, muốn ôm cô nạp năng lượng một lúc.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa, thấy cô đang ngồi trên giường, đưa lưng về phía mình, anh bước từng bước đi lại, từ phía sau ôm lấy cô, nhắm mắt dưỡng thần, chiếc mũi ở trên cổ cô cọ qua cọ lại.
Mộc Tâm giật mình, cảm nhận được mùi hương quen thuộc và hơi ấm truyền đến từ sau gáy. Mắt thấy Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn mình, cô đỏ mặt gỡ bàn tay của anh ra: “Đình Phong, anh đi tắm trước đi! Người anh toàn mùi rượu kìa!”
Mắt cũng không mở, anh như có như không cắn lên cổ cô, môi mỏng thì thầm phát ra những âm thanh từ tính: “Giờ em ghét bỏ anh rồi à?”
Bị anh cắn ở điểm nhạy cảm, người cô chợt nổi gai ốc, rụt cổ lại, đầu đầy hắc tuyến: “Anh tém tém lại cho em, trước mặt trẻ con mà anh làm gì vậy?”
“Trẻ con nào?”, anh hơi khó hiểu, mở mắt ra nhìn cô, đôi đồng tử màu đen thu lấy hình ảnh cậu nhóc đầu nấm, ánh mắt anh lập tức sa sầm: “Nhóc con này sao lại ở đây vậy?”
Mộc Tâm tắt máy sấy, vuốt lại mái tóc cho Tiểu Bảo: “Bella có chút việc nên nhờ em giữ bé con ở lại đây một đêm.”
Cậu bé thấy sắc mặt anh hơi khó tiêu hóa, nó lên tiếng trấn an anh: “Chú yên tâm đi, con ngủ rất ngoan, không quấy rầy chú và chị xinh đẹp chim chuột đâu?”
Mộc Tâm bên trong phòng bếp, cô lấy chiếc bút bi trong túi áo khoác búi gọn tóc của mình lên, xoắn tay áo, bắt đầu nấu nướng. Lúc trước sống một mình nên cô có học qua nấu ăn. Mặc dù không thể ngon như của Lâm Đình Phong nhưng cũng có hương vị đặc trưng của công thức nấu ăn riêng.
Loay hoay hơn nửa giờ, món sườn cuối cùng của bé con cũng làm xong, cô bưng đĩa sườn ra bàn, nhìn vào phòng khách gọi: “Tiểu Bảo, vào ăn cơm nào.”
Nhóc con đang ngồi trên sofa phòng khách, mở tivi xem Spy x Family. Nó nghe cô gọi thì tắt tivi, lạch bạch chạy vào bếp, cái mũi cún con đánh hơi thấy đồ ăn, nuốt nước bọt nói: “Thơm quá đi, đúng là mùi thịt sườn rồi!”
Mộc Tâm xới một bát cơm nhỏ để trước mặt nó rồi tự xới cơm cho mình. Bé con cầm đũa không quen, nó léo ngoéo cả buổi mà không gắp được miếng sườn, mỹ vị ngay trước mắt mà chỉ được nhìn không được ăn, nó lưu luyến nhìn miếng sườn chằm chằm như nhìn người tình trong mộng.
Cô buồn cười, lấy cái nĩa và muỗng đưa cho nó. Bé con vui vẻ dùng nĩa xắn miếng sườn lên ăn. Miếng thịt mềm mại dai dai như có thể tan trong miệng, vị bơ tỏi vừa ngọt vừa béo, nó liếm liếm môi, hâm mộ nhìn Mộc Tâm: “Chị xinh đẹp, chị nấu ăn ngon quá đi, còn ngon hơn cả mẹ em nữa.”
Mộc Tâm được bé con khen, cô gắp cho nó miếng rau xào nấm, vui vẻ nói: “Ngon thì ăn nhìều vào nha.”
…
Sau khi ăn xong, cô dắt bé con vào phòng mình, giúp nó tắm rửa. Sống chung với trẻ em không khó như Mộc Tâm vẫn nghĩ, cô và nó vừa ở trong bồn tắm thổi xà phòng vừa đùa nghịch rất vui vẻ.
Tắm xong rồi, cô thay một chiếc đầm ngủ, lấy khăn bông quắn người cậu bé bế ra ngoài. Cô lấy bộ đồ trẻ em lúc nãy mua ở trong siêu thị ra, giúp cậu bé mặc lên. Bộ đồ ngủ màu xanh lục có lót bông rất thích hợp cho mùa đông, chiếc áo kiểu hoodie, phần nón còn có hai con mắt ếch, nhìn đáng yêu không chịu được. Cô thơm lên cái má trắng trắng mềm mềm như hai chiếc màn thầu của nó, lặp tức nó đỏ mặt, ngã ‘oạch’ ra nệm, đưa tay xoa xoa chỗ vừa bị cô hôn. Mộc Tâm lấy chiếc máy sấy ở tủ đầu giường ra: “Bé con, ngồi dậy, để chị sấy tóc cho em.”
Nó ngoan ngoãn ngồi lên, hai chân xếp bằng lại, thẳng lưng, chớp chớp cặp mắt to tròn nhìn cô. Mộc Tâm bật máy sấy ở mức thấp nhất, nhẹ nhàng vuốt lên tóc nó để gió hong khô.
…
Lâm Đình Phong vừa từ buổi tiệc xã giao về đến nhà, trên người hơi vương mùi rượu, đầu óc cũng nhiễm chút hơi men. Anh vắt áo khoác lên sofa, đi vào phòng ngủ tìm cô gái nhỏ của mình, muốn ôm cô nạp năng lượng một lúc.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa, thấy cô đang ngồi trên giường, đưa lưng về phía mình, anh bước từng bước đi lại, từ phía sau ôm lấy cô, nhắm mắt dưỡng thần, chiếc mũi ở trên cổ cô cọ qua cọ lại.
Mộc Tâm giật mình, cảm nhận được mùi hương quen thuộc và hơi ấm truyền đến từ sau gáy. Mắt thấy Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn mình, cô đỏ mặt gỡ bàn tay của anh ra: “Đình Phong, anh đi tắm trước đi! Người anh toàn mùi rượu kìa!”
Mắt cũng không mở, anh như có như không cắn lên cổ cô, môi mỏng thì thầm phát ra những âm thanh từ tính: “Giờ em ghét bỏ anh rồi à?”
Bị anh cắn ở điểm nhạy cảm, người cô chợt nổi gai ốc, rụt cổ lại, đầu đầy hắc tuyến: “Anh tém tém lại cho em, trước mặt trẻ con mà anh làm gì vậy?”
“Trẻ con nào?”, anh hơi khó hiểu, mở mắt ra nhìn cô, đôi đồng tử màu đen thu lấy hình ảnh cậu nhóc đầu nấm, ánh mắt anh lập tức sa sầm: “Nhóc con này sao lại ở đây vậy?”
Mộc Tâm tắt máy sấy, vuốt lại mái tóc cho Tiểu Bảo: “Bella có chút việc nên nhờ em giữ bé con ở lại đây một đêm.”
Cậu bé thấy sắc mặt anh hơi khó tiêu hóa, nó lên tiếng trấn an anh: “Chú yên tâm đi, con ngủ rất ngoan, không quấy rầy chú và chị xinh đẹp chim chuột đâu?”
Bình luận facebook