• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New XUYÊN QUA THỜI KHÔNG ĐẾN YÊU ANH (4 Viewers)

  • Chương 1

Chương 1


Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, bao phủ lên cơ thể mảnh mai mềm mại đang say giấc trên chiếc giường màu xanh bạc hà tươi mát, gương mặt kiều mị ngọt ngào đang mỉm cười thể hiện thiếu nữ đang trong một giấc mộng đẹp.


Hàng mi dày như cánh bướm khẽ run run, cô mở mắt ra, một đôi đồng tử màu hổ phách trong veo đầy thanh thuần nhưng lại bất giác câu dẫn lòng người. Cô đưa mắt nhìn căn phòng…


What? Cô đang ở đâu đây? Không phải cô đang ở trong phòng của mình đọc tiểu thuyết đến ngủ quên sao? Chuyện gì xảy ra vậy?


“Cạch!”, tiếng vặn cửa vang lên, cô đưa mắt nhìn qua, chạm phải ánh mắt lạnh băng đầy chán ghét của một người đàn ông xa lạ.


Đây lại là ai đây? Sao nhìn cô kỳ vậy? Không phải tối qua cô mộng du đi ra đường rồi bị bắt tới đây chứ?


Cô thầm nghĩ rằng có khả năng lắm, dù gì cô cũng hay bị mộng du.


Có lần cô bị mộng du mà đi lang thang trong nhà rồi mở cửa đi ra ngoài, sáng thức dậy cô thấy mình ngủ ngoài hành lang chung.


Nghĩ vậy cô gãy gãy đầu, cô cười giả lả hướng người đàn ông kia nói: “Anh gì ơi, ngại quá, cho hỏi anh là ai vậy? Tôi đang ở đâu ạ?”.


Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu cùng khinh miệt mở môi mỏng nói: “Cô bớt giả ngơ đi, hôm nay là ngày ra tòa ly hôn, cô đừng hòng giở trò gì với tôi, ngoan ngoãn ly hôn tôi sẽ tha cho Mộc gia của cô con đường sống”.


Lời người đàn ông nói làm đầu cô nổi đầy dấu chấm hỏi, ly hôn? Mộc gia? Tôi là ai? Còn đây là đâu?


Cô xẵng giọng: “Anh kia! Anh nói cái gì vậy? Tôi không hiểu anh đang nói cái gì! Tôi phải đi về nhà rồi, cảm ơn cho tôi ngủ ở đây một đêm”, cô thầm nghĩ đúng là xui xẻo mà, đã mộng du còn đụng trúng tên thần kinh này.


Cô xốc chăn lên, đi xuống giường, bước nhanh ra cửa, chưa kịp vặn khóa cửa thì một bàn tay rắn chắc nắm chặt cổ tay cô, bàn tay siết chặt nổi lên cả khớp xương và gân xanh làm cô hơi đau, cô dùng sức hắt cánh tay đó ra, cô trầm mặt: “Buông! Tôi bảo anh buông tay ra?”.


Anh ta giận dữ gằn giọng: “Mộc Tiểu Tâm, cô nổi điên gì vậy, cô không xem lời tôi nói ra gì phải không?”.


Mộc Tiểu Tâm? Tên này sao nghe quen vậy, đây không phải tên nữ phụ trong quyển truyện mình đọc tối qua sao? Do tên cô ta gần giống mình nên cô mới nhớ rõ, nhưng sao anh ta gọi mình như vậy?


Trên đầu đầy vạch đen, cô nói: “Anh nhận nhầm người rồi! Tôi tên Mộc Tâm”.


Mặt người đàn ông đen lại thâm trầm như có thể vắt ra nước, cười nhẹ một tiếng: “Ha, định giả ngu sao? Đừng tưởng làm vậy để qua mắt tôi, trì hoãn việc ngày hôm nay lên tòa ly hôn”.


Sao anh ta cứ luôn miệng ly hôn ly hôn ly hôn, cô đây độc thân dựa vào thực lực, chưa kết hôn thì lấy đâu ra việc ly hôn, bị thần kinh à!


Càng nghe càng bực, cô ngước cặp mắt hoa đào lên định phản bác một tràng, thì đứng hình nhìn thân ảnh trên chiếc gương chỗ bàn trang điểm sau lưng người đàn ông nọ.


Hả? Gặp ma rồi!


Cô dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại thì vẫn là gương mặt xa lạ trong gương, cô đưa tay lên mặt nhéo một cái cô gái trong gương cũng làm theo.


Đau nha! Vậy đây không phải mơ! Cô ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa, mặt cô nghệch ra, cố gắng nghĩ xem chuyện gì.


Người đàn ông thấy cô cứ nhìn chằm chằm gương mà lờ đi lời mình nói thì lửa giận xông lên, gầm nhẹ: “Cô có nghe lời tôi nói không vậy hả?”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom