Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 204
Chương 204
Cổ phiếu của Quý thị sụt giảm nhanh chóng, còn cổ phiếu của Lâm thị thì như ngồi tên lửa mà phi thẳng lên trời. Chỉ vỏn vẹn mấy tiếng mà sàn giao dịch chứng khoán đã bán ra không biết bao nhiêu số cổ phiếu. Giá trị của Lâm thị lúc này đã phá vỡ kỷ lục của giới tài chính những năm qua.
Lâm thị thành công đạp Quý thị xuống, leo lên top 1 các công ty đầu tư vàng trong làng tài chính.
…
Trong cuộc họp cổ đông, Lâm Đình Phong mặt không biểu cảm ngồi ở vị trí chủ tọa, ánh mắt của anh cứ dán lên chiếc điện thoại. Mặc kệ sự tồn tại của các cổ đông khác và người ba thân yêu của mình.
Bời vì lúc này họ đang cười đến không nhặt được mồm rồi! Giá cổ phiếu tăng đồng nghĩa với việc giá trị cổ phần trong tay họ cũng tăng theo, lợi nhuận nhận được cũng nhiều hơn.
Người cỗ đông hôm trước đứng ra chỉ trích Lâm Đình Phong, ông ta cười đến nổi khóe môi muốn đụng tới mang tai, nói: “Tôi đã nói mà, hổ phụ sinh hổ tử. Công ty này giao cho Đình Phong quản lý là quá đúng rồi, cho thời hạn một tháng mà mới một tuần đã đẩy giá cổ phiếu cao trở lại, không những vậy mà còn cao hơn trước kia. Chủ tích Lâm à! Chắc ông có thể yên tâm nghĩ hưu được rồi! Đám người già bọn tôi cũng nên để bọn trẻ tự do kinh doanh thì hơn!”
Một người cổ đông khác cũng cười giả lả phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, người ta hay nói trường giang sóng sau xô sóng trước mà. Giờ là thời đại của mấy người trẻ tuổi rồi! Mấy người già tụi mình cũng nên lui về hậu đài thì hơn!”
Được mấy người bạn già ngưỡng mộ, tâm trạng của Lâm Trí Viễn đương nhiên sẽ tốt hơn rồi, ông cười nói: “Dù nó có thể giải quyết vấn đề nhưng lỗi trước đó không thể bỏ qua như vậy được! Tôi vẫn đề nghị là nên đuổi Mộc Tiểu Tâm đi! Tránh lại xảy ra tình huống tương tự.”
Lâm Đình Phong đang gửi tin nhắn hỏi cô gái nhỏ của anh, hỏi cô hôm nay muốn ăn gì nhưng mãi chưa thấy cô trả lời. Đúng lúc nghe được câu nói đó của Lâm Trí Viễn, anh nâng ánh mắt lạnh lùng lên, nhìn về phía ông, đôi đồng tử đen láy không biểu thị cảm xúc gì, anh hơi mím môi, bật ra vài âm thanh sắc lạnh: “Muốn đuổi người của tôi! Chủ tịch Lâm chắc chứ?”
Lời nói mang theo sự áp bức vô hình, Lâm Trí Viễn không tự chủ được mà đổ mồ hôi tay, ý thức được phản ứng của bản thân, ông ta nhíu mày, giọng nói đầy trầm thấp: “Chỉ là một thư ký nhỏ thôi! Tôi muốn đuổi thì đã sao?”
“Ồ! Một thư ký nhỏ!”, anh tỏ vẻ gật gù rồi chợt thả giọng đều đều như một lời cảnh cáo ngầm: “Nhưng dự án này do ‘một thư ký nhỏ’ lấy về đấy. Tên người phụ trách cũng là cô ấy, nếu như… cô ấy cầm dự án đến Quý thị thì… chắc mọi người cũng hiểu hậu quả rồi đó!”
Các cổ đông nghe thấy lợi ích bị chạm đến thì liền rục rịch không yên, một trong số đó lên tiếng, hòa nhã nói: “Chủ tịch Lâm, tôi thấy hay là thôi đi, dù gì mọi chuyện cũng đã được giải quyết. Coi như là cô ấy lấy công chuộc tội, giữ lại đi, xem như chúng ta trọng dụng người tài vậy!”
Đồng tử Lâm Trí Viễn hơi co lại, chắc chắn là nó đã có tính toán trước, cho nên mới để con nhỏ đó ký tên phụ trách dự án. Nghĩ cũng chu đáo thật, nhưng không dùng cách này thì ông tìm cách khác, sớm muộn gì cũng phải đuổi con nhỏ đó đi.
Nghĩ rồi, ông liền dùng nụ cười xã giao, đáp lại: “Được, chuyện này coi như cho qua đi.”
Lâm Đình Phong đợi lâu rồi mà không thấy Mộc Tâm trả lời tin nhắn, anh đứng dậy phun ra hai từ “Tan họp!” rồi đi ra ngoài. Tiểu A ở cửa thấy anh ra liền đi theo phía sau báo cáo lịch trình tiếp theo. Đi được vài ba bước thì cậu thấy gì đó sai sai, dè dặt nhắc nhở: “Boss, đường đó là đến phòng thư ký, văn phòng tổng giám đốc đi hướng kia mới phải ạ!”
Cước bộ của anh vẫn cứ đều đều mà tiến về phòng thư ký, anh mở cửa đi vào, ánh mắt liền nhìn về phía bàn Mộc Tâm. Không thấy cô đâu, anh hơi híp mắt nhìn mấy nhân viên khác, lành lạnh hỏi: “Thư ký Mộc đâu?”
A Khải đang cầm ly cà phê uống, nghe vậy liền cười lớn đáp to: “Dạ sếp! Tôi vừa thấy cô ấy và Tiểu Bạch đang nói chuyện ở phòng trà đó ạ!”
“Rầm!”, cửa phòng bị đóng sầm lại.
Cổ phiếu của Quý thị sụt giảm nhanh chóng, còn cổ phiếu của Lâm thị thì như ngồi tên lửa mà phi thẳng lên trời. Chỉ vỏn vẹn mấy tiếng mà sàn giao dịch chứng khoán đã bán ra không biết bao nhiêu số cổ phiếu. Giá trị của Lâm thị lúc này đã phá vỡ kỷ lục của giới tài chính những năm qua.
Lâm thị thành công đạp Quý thị xuống, leo lên top 1 các công ty đầu tư vàng trong làng tài chính.
…
Trong cuộc họp cổ đông, Lâm Đình Phong mặt không biểu cảm ngồi ở vị trí chủ tọa, ánh mắt của anh cứ dán lên chiếc điện thoại. Mặc kệ sự tồn tại của các cổ đông khác và người ba thân yêu của mình.
Bời vì lúc này họ đang cười đến không nhặt được mồm rồi! Giá cổ phiếu tăng đồng nghĩa với việc giá trị cổ phần trong tay họ cũng tăng theo, lợi nhuận nhận được cũng nhiều hơn.
Người cỗ đông hôm trước đứng ra chỉ trích Lâm Đình Phong, ông ta cười đến nổi khóe môi muốn đụng tới mang tai, nói: “Tôi đã nói mà, hổ phụ sinh hổ tử. Công ty này giao cho Đình Phong quản lý là quá đúng rồi, cho thời hạn một tháng mà mới một tuần đã đẩy giá cổ phiếu cao trở lại, không những vậy mà còn cao hơn trước kia. Chủ tích Lâm à! Chắc ông có thể yên tâm nghĩ hưu được rồi! Đám người già bọn tôi cũng nên để bọn trẻ tự do kinh doanh thì hơn!”
Một người cổ đông khác cũng cười giả lả phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, người ta hay nói trường giang sóng sau xô sóng trước mà. Giờ là thời đại của mấy người trẻ tuổi rồi! Mấy người già tụi mình cũng nên lui về hậu đài thì hơn!”
Được mấy người bạn già ngưỡng mộ, tâm trạng của Lâm Trí Viễn đương nhiên sẽ tốt hơn rồi, ông cười nói: “Dù nó có thể giải quyết vấn đề nhưng lỗi trước đó không thể bỏ qua như vậy được! Tôi vẫn đề nghị là nên đuổi Mộc Tiểu Tâm đi! Tránh lại xảy ra tình huống tương tự.”
Lâm Đình Phong đang gửi tin nhắn hỏi cô gái nhỏ của anh, hỏi cô hôm nay muốn ăn gì nhưng mãi chưa thấy cô trả lời. Đúng lúc nghe được câu nói đó của Lâm Trí Viễn, anh nâng ánh mắt lạnh lùng lên, nhìn về phía ông, đôi đồng tử đen láy không biểu thị cảm xúc gì, anh hơi mím môi, bật ra vài âm thanh sắc lạnh: “Muốn đuổi người của tôi! Chủ tịch Lâm chắc chứ?”
Lời nói mang theo sự áp bức vô hình, Lâm Trí Viễn không tự chủ được mà đổ mồ hôi tay, ý thức được phản ứng của bản thân, ông ta nhíu mày, giọng nói đầy trầm thấp: “Chỉ là một thư ký nhỏ thôi! Tôi muốn đuổi thì đã sao?”
“Ồ! Một thư ký nhỏ!”, anh tỏ vẻ gật gù rồi chợt thả giọng đều đều như một lời cảnh cáo ngầm: “Nhưng dự án này do ‘một thư ký nhỏ’ lấy về đấy. Tên người phụ trách cũng là cô ấy, nếu như… cô ấy cầm dự án đến Quý thị thì… chắc mọi người cũng hiểu hậu quả rồi đó!”
Các cổ đông nghe thấy lợi ích bị chạm đến thì liền rục rịch không yên, một trong số đó lên tiếng, hòa nhã nói: “Chủ tịch Lâm, tôi thấy hay là thôi đi, dù gì mọi chuyện cũng đã được giải quyết. Coi như là cô ấy lấy công chuộc tội, giữ lại đi, xem như chúng ta trọng dụng người tài vậy!”
Đồng tử Lâm Trí Viễn hơi co lại, chắc chắn là nó đã có tính toán trước, cho nên mới để con nhỏ đó ký tên phụ trách dự án. Nghĩ cũng chu đáo thật, nhưng không dùng cách này thì ông tìm cách khác, sớm muộn gì cũng phải đuổi con nhỏ đó đi.
Nghĩ rồi, ông liền dùng nụ cười xã giao, đáp lại: “Được, chuyện này coi như cho qua đi.”
Lâm Đình Phong đợi lâu rồi mà không thấy Mộc Tâm trả lời tin nhắn, anh đứng dậy phun ra hai từ “Tan họp!” rồi đi ra ngoài. Tiểu A ở cửa thấy anh ra liền đi theo phía sau báo cáo lịch trình tiếp theo. Đi được vài ba bước thì cậu thấy gì đó sai sai, dè dặt nhắc nhở: “Boss, đường đó là đến phòng thư ký, văn phòng tổng giám đốc đi hướng kia mới phải ạ!”
Cước bộ của anh vẫn cứ đều đều mà tiến về phòng thư ký, anh mở cửa đi vào, ánh mắt liền nhìn về phía bàn Mộc Tâm. Không thấy cô đâu, anh hơi híp mắt nhìn mấy nhân viên khác, lành lạnh hỏi: “Thư ký Mộc đâu?”
A Khải đang cầm ly cà phê uống, nghe vậy liền cười lớn đáp to: “Dạ sếp! Tôi vừa thấy cô ấy và Tiểu Bạch đang nói chuyện ở phòng trà đó ạ!”
“Rầm!”, cửa phòng bị đóng sầm lại.