Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 205
Chương 205
Tiểu A đi theo sau Lâm Đình Phong đến phòng trà, chép chép miệng, không biết có nên nhắc boss là còn 5 phút nữa có cuộc họp qua mạng không đây? À mà thôi đi! Giờ trong đầu sếp toàn là thư ký Mộc thôi! Họp hành gì tầm này! Nhà bao việc.
Trên chiếc bàn trà bằng gỗ nâu, Mộc Tâm ngồi đối diện Tiểu Bạch, cô lấy điện thoại mở ảnh ra đưa cho cậu ta, không vòng vo mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: “Em có lời gì muốn nói với chị không?”
Tiểu Bạch xiết chặt ly cà phê trên tay đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch, cậu cúi đầu im lặng hồi lâu, trong lòng cậu bây giờ vừa sợ hãi lại vừa cảm thấy có lỗi vô cùng, cậu không biết nên nói gì vào lúc này.
Mộc Tâm rất kiên nhẫn quan sát cậu, cô không bức ép cậu cho cô lời giải thích, đứa nhỏ này cũng thiện lương quá rồi! Đến bước này mà không biết kể khổ để tranh thủ sự đồng cảm của người khác nữa: “Haiz!”, cô thở dài một hơi giống như mấy bà mẹ già, lấy một phong bì trong túi áo khoác đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt cậu ta.
Tiểu Bạch nhất thời ngơ ngác, cậu ngước cặp mắt đen trắng rõ rệt lên nhìn Mộc Tâm. Cô mỉm cười, ôn tồn nói: “Mẹ em dù đã phẫu thuật rồi nhưng tiền thuốc men và viện phí sau đó cũng không ít! Cái này… em cầm trước đi!”
“Chị Tâm…”, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp lại rất khó chịu, giọng nói của cậu hơi run run rồi nghẹn ứ ở cổ họng không thốt nên lời. Vài giây sau, cậu mới thả giọng trầm trầm nói: “Em xin lỗi chị và mọi người.”
“Không có gì đâu. Chị không trách em và chị tin chắc mọi người cũng không trách em đâu!”,Mộc Tâm mỉm cười nói.
Cậu nghe thấy lời cô thì cảm động đến vành mắt đỏ lên, cúi đầu dụi dụi cái mũi. Mộc Tâm nhìn bộ dáng cậu ta cứ như con mèo nhỏ thì nhịn không được xoa xoa mái tóc mềm mềm của cậu. Aiz! Chỉ mới là một cậu nhóc năm ba mà đã phải gánh vác nhiều việc như vậy rồi, cũng không dể dàng gì.
…
Lâm Đình Phong đứng ở ngoài phòng trà, xuyên qua cửa kính nhìn thấy hành động của cô, hai tay anh vịn lên cửa kính trông cứ như con thằng lằng. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tiểu A đứng bên cạnh, nuôi tâm lý xong, cậu nói nhỏ với sếp nhà mình: “Boss ơi, sao anh không vào trong mà lại đứng đây vậy? Không phải anh đi tìm thư ký Mộc sao?”
Lâm Đình Phong đưa tay chỉnh chỉnh cà vạt, ánh mắt quét sang người cậu, không mặn không nhạt nói: “Không được, hành động đó rất lố lăng, rất ô dề. Cô ấy oánh giá tôi là người nhỏ nhen hay ghen tuông thì sao?”
“Dạ?”, Tiểu A khi không bị tống cho đóng cẩu lương mà không biết trời trăng mây nước gì. Cậu đành ngặm ngùi đi theo sau boss về phòng làm việc.
…
Mộc Tâm hỏi thăm về hoàn cảnh của Tiểu Bạch một chút. Nghe cậu kể về gia đình, học tập,… Sau đó, cô đưa cho cậu một lá thư giới thiệu để đi đến Sunset làm việc. Với tính cách lương thiện này, cậu thật sự rất khó lăn lộn trong giới tài chính. Nhưng bù lại, tính cách tỉ mỉ trong công việc của cậu rất thích hợp làm việc trong ngành thời trang.
Ánh nắng ấm áp trải dài trên lớp kính một chiều, tạt lên không khí một mùi hương tươi mát. Mộc Tâm đưa mắt nhìn thành phố bên dưới. Đây thật sự chỉ là giấy mực thôi sao? Có thể tác giả chỉ chăm chú vào cuộc đời của nhân vật chính nhưng vô tình lại xây nên cuộc đời của rất nhiều người xung quanh. Họ được sống cuộc sống bên ngoài nguyên tác, được làm nhân vật chính của cuộc đời mình.
Mà chí ít, cho tới hiện tại cô chưa phát hiện có sự trói buộc của nguyên tác lên người cô. Dù có trói buộc đi nữa thì cuộc đời của cô phải do cô tự quyết định, mọi sự trói buộc đều sẽ có hạn mà thôi. Biến số nằm ở con người.
Tiểu A đi theo sau Lâm Đình Phong đến phòng trà, chép chép miệng, không biết có nên nhắc boss là còn 5 phút nữa có cuộc họp qua mạng không đây? À mà thôi đi! Giờ trong đầu sếp toàn là thư ký Mộc thôi! Họp hành gì tầm này! Nhà bao việc.
Trên chiếc bàn trà bằng gỗ nâu, Mộc Tâm ngồi đối diện Tiểu Bạch, cô lấy điện thoại mở ảnh ra đưa cho cậu ta, không vòng vo mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: “Em có lời gì muốn nói với chị không?”
Tiểu Bạch xiết chặt ly cà phê trên tay đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch, cậu cúi đầu im lặng hồi lâu, trong lòng cậu bây giờ vừa sợ hãi lại vừa cảm thấy có lỗi vô cùng, cậu không biết nên nói gì vào lúc này.
Mộc Tâm rất kiên nhẫn quan sát cậu, cô không bức ép cậu cho cô lời giải thích, đứa nhỏ này cũng thiện lương quá rồi! Đến bước này mà không biết kể khổ để tranh thủ sự đồng cảm của người khác nữa: “Haiz!”, cô thở dài một hơi giống như mấy bà mẹ già, lấy một phong bì trong túi áo khoác đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt cậu ta.
Tiểu Bạch nhất thời ngơ ngác, cậu ngước cặp mắt đen trắng rõ rệt lên nhìn Mộc Tâm. Cô mỉm cười, ôn tồn nói: “Mẹ em dù đã phẫu thuật rồi nhưng tiền thuốc men và viện phí sau đó cũng không ít! Cái này… em cầm trước đi!”
“Chị Tâm…”, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp lại rất khó chịu, giọng nói của cậu hơi run run rồi nghẹn ứ ở cổ họng không thốt nên lời. Vài giây sau, cậu mới thả giọng trầm trầm nói: “Em xin lỗi chị và mọi người.”
“Không có gì đâu. Chị không trách em và chị tin chắc mọi người cũng không trách em đâu!”,Mộc Tâm mỉm cười nói.
Cậu nghe thấy lời cô thì cảm động đến vành mắt đỏ lên, cúi đầu dụi dụi cái mũi. Mộc Tâm nhìn bộ dáng cậu ta cứ như con mèo nhỏ thì nhịn không được xoa xoa mái tóc mềm mềm của cậu. Aiz! Chỉ mới là một cậu nhóc năm ba mà đã phải gánh vác nhiều việc như vậy rồi, cũng không dể dàng gì.
…
Lâm Đình Phong đứng ở ngoài phòng trà, xuyên qua cửa kính nhìn thấy hành động của cô, hai tay anh vịn lên cửa kính trông cứ như con thằng lằng. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tiểu A đứng bên cạnh, nuôi tâm lý xong, cậu nói nhỏ với sếp nhà mình: “Boss ơi, sao anh không vào trong mà lại đứng đây vậy? Không phải anh đi tìm thư ký Mộc sao?”
Lâm Đình Phong đưa tay chỉnh chỉnh cà vạt, ánh mắt quét sang người cậu, không mặn không nhạt nói: “Không được, hành động đó rất lố lăng, rất ô dề. Cô ấy oánh giá tôi là người nhỏ nhen hay ghen tuông thì sao?”
“Dạ?”, Tiểu A khi không bị tống cho đóng cẩu lương mà không biết trời trăng mây nước gì. Cậu đành ngặm ngùi đi theo sau boss về phòng làm việc.
…
Mộc Tâm hỏi thăm về hoàn cảnh của Tiểu Bạch một chút. Nghe cậu kể về gia đình, học tập,… Sau đó, cô đưa cho cậu một lá thư giới thiệu để đi đến Sunset làm việc. Với tính cách lương thiện này, cậu thật sự rất khó lăn lộn trong giới tài chính. Nhưng bù lại, tính cách tỉ mỉ trong công việc của cậu rất thích hợp làm việc trong ngành thời trang.
Ánh nắng ấm áp trải dài trên lớp kính một chiều, tạt lên không khí một mùi hương tươi mát. Mộc Tâm đưa mắt nhìn thành phố bên dưới. Đây thật sự chỉ là giấy mực thôi sao? Có thể tác giả chỉ chăm chú vào cuộc đời của nhân vật chính nhưng vô tình lại xây nên cuộc đời của rất nhiều người xung quanh. Họ được sống cuộc sống bên ngoài nguyên tác, được làm nhân vật chính của cuộc đời mình.
Mà chí ít, cho tới hiện tại cô chưa phát hiện có sự trói buộc của nguyên tác lên người cô. Dù có trói buộc đi nữa thì cuộc đời của cô phải do cô tự quyết định, mọi sự trói buộc đều sẽ có hạn mà thôi. Biến số nằm ở con người.
Bình luận facebook