• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New XUYÊN QUA THỜI KHÔNG ĐẾN YÊU ANH (1 Viewer)

  • Chương 47

Chương 47


“Mình biết rồi, cậu ngủ sớm đi, bye bye”.


“Bye bye”.


Cúp máy rồi Mộc Tâm trả điện thoại lại cho anh, cô nghiêm túc nói: “Anh nên đổi hình nền lại đi, người trong công ty thấy sẽ hiểu lầm quan hệ của chúng ta đó”.


“Được”, trước mặt cô Lâm Đình Phong thoải mái đồng ý, nhưng thật ra trong lòng lại thầm nghĩ, người nào hiểu lầm anh sẽ tăng lương cho người đó luôn.


Thoáng chốc không khí lại rơi vào trạng thái lúng túng, Lâm Đình Phong chu đáo nói: “Em đi tắm trước đi rồi nghỉ ngơi”.


“Tôi không có đồ để thay”.


“Chổ anh cũng không có đồ nữ, anh lấy đồ của anh cho em mặc tạm được không?”.


Mộc Tâm cảm giác hai má đang nóng lên, cô gật gật đầu: “Ừm”.


“Phòng tắm bên kia, nhớ cẩn thận đừng để vết thương đụng nước”.


Bên kia, cô theo hướng Lâm Đình Phong chỉ mà đi vào phòng tắm khóa cửa lại. Bên này, anh mở tủ quần áo, nhìn qua một lượt, đưa tay lấy chiếc áo sơ mi trắng mình chưa mặc lần nào ra, lấy thêm chiếc khăn lông mới, đi lại phòng tắm khẽ gõ cửa nói: “Mộc Mộc, quần áo”.


Mộc Tâm hé cửa ra, với tay lấy đồ anh đưa, vội nói “Cảm ơn” rồi đóng chặt cửa lại. Lâm Đình Phong cười khẽ một tiếng, đi vào phòng giặt ủi lấy dra giường gối đem vào phòng thay cho cô.


Lúc nhỏ, anh từng có một khoảng thời gian bị mẹ kế bắt làm việc nhà, nên những việc này không phải mới lạ gì. Với lại, anh cũng không thích trong nhà có người lạ đi lại cho nên cả căn biệt thự lớn này không có một người làm nào. Anh luôn tự mình làm mọi thứ, từ dọn dẹp cho tới nấu ăn.


Anh thay dra giường gối xong, anh đi vào bếp rót một ly nước ấm để ở tủ đầu giường cho Mộc Tâm, để khuya cô có khát thì uống mà không cần đi lấy. Lúc anh định đi ra ngoài thì nghe tiếng mở cửa phòng tắm, anh theo bản năng đưa mắt nhìn qua, ánh mắt anh lập tức bị khóa chặt trên người cô gái.


Mộc Tâm vừa tắm xong, cơ thể còn mang theo hơi nước ấm áp, mùi hương sữa tắm nam thoang thoảng, mái tóc đen dài ngang eo ướt át rối nhẹ, đôi má hơi ửng hồng, bờ môi mọng hơi hé ra, chiếc áo sơ mi rộng bao trọn cơ thể mềm mại, tay áo hơi dài được cô xắn lên khuỷu tay, vạt áo phủ qua cặp đào trọn trịa vểnh cao của cô, bên dưới vạt áo là đôi chân thon dài hút mắt.


Lâm Đình Phong cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng rang, cổ họng hơi khô khốc, anh vội dời mắt đi, anh sợ còn nhìn tiếp bản thân sẽ có phản ứng mất. Mộc Tâm thấy anh vẫn còn ở đây thì tiện miệng hỏi: “Anh có máy sấy tóc không? Có thể cho tôi mượn dùng không?”.


Lâm Đình Phong giữ bình tĩnh đáp: “Được, em đợi anh chút”, nói rồi anh đi lại mở tủ đầu giường lấy máy sấy tóc ra đưa cho cô.


Mộc Tâm theo thói quen đưa tay phải ra nhận lấy, vết thương trên cổ tay bị động đến làm cô đau đớn kêu lên một tiếng: “A”. Cô rụt tay lại lúng túng nhìn Lâm Đình Phong.


Anh nghe cô kêu lên thì sợ hết hồn, anh vội lại gần nâng tay cô lên xem có bị bung chỉ không, thấy vết thương không sao, anh thở ra một hơi. Quan tâm hỏi: “Em đau nhiều không? Có thấy khó chịu lắm không?”


Mộc Tâm thấy anh đứng gần như vậy, hơi đỏ mặt rút tay ra, lùi về sau một bước, khẽ nói: “Không sao, chỉ là dùng lực nên hơi đau”.


Lâm Đình Phong thấy vậy, bế bổng cô lên, đi lại giường đặt cô ngồi xuống. Mộc Tâm bị anh bế lên, chưa kịp hồi thần đã được đặt lên chiếc giường mềm mại, bên tai vang lên giọng nói của anh:


“Em ngồi yên một chỗ đi, anh sấy tóc cho”.


Cô im lặng nhìn anh ghim phích cấm vào ổ điện, tiếng ù ù của chiếc máy sấy tóc vang bên tai như che lấp tiếng tim đập liên hồi trong lòng ngực cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom