Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Chương 59
Đến 5 giờ rưỡi, mọi người lần lượt tắt máy tính rồi thu dọn hồ sơ. A Khải nhanh nhẹn làm xong, cậu hào hứng nói lớn:
“Để ăn mừng việc ký được hợp đồng, chúng ta đi karaoke đi.”
Mọi người nghe thấy cũng lên tiếng tán thành, A Khải đi lại chỗ Mộc Tâm, cậu niềm nở nói: “Thư Kí Mộc, cô cũng cùng đi đi, lúc cô vào công ty cũng chưa mở tiệc chào đón, giờ coi như gộp lại làm chung nha.”
Mộc Tâm thấy ánh mắt mong đợi của mọi người thì đành cười đáp lại: “Được rồi, thu dọn lại một chút rồi đi.”
Mọi người cùng đi xuống bãi đổ xe, lúc đi ra khỏi thang máy, A Kiều vừa coi điện thoại vừa nói: “Tôi đã đặt một phòng bao lớn ở karaoke Chichi rồi. Cách đây chỉ có 3 km thôi.”
Khi A Kiều nói xong, một giọng nói trầm trầm vang lên: “Mọi người định đi ăn mừng à?”
Mọi người xoay lưng lại nhìn về phía thang máy bên cạnh, Lâm Đình Phong cùng Tiểu A đang chậm rãi đi về phía họ. Bọn họ vội lên tiếng chào hỏi: “Chào sếp.”
Lâm Đình Phong gật đầu đáp lại họ rồi nhàn nhạt hỏi: “Mọi người định đi đâu?”
A Kiều rục rè nói: “Dạ, chúng tôi định đến quán karaoke Chichi ăn mừng ạ.”
Lâm Đình Phong nhìn về phía A Kiều nói: “Cho tôi xem địa chỉ được không?”
A Kiều vội vàng đưa địa chỉ cho anh xem, anh nhìn qua rồi nói tiếp: “Tôi đi cùng mọi người, mọi người đi lấy xe đi.”, anh nhìn về phía Mộc Tâm nói: “Thư kí Mộc lên xe tôi đi cùng đi.”
Mộc Tâm hơi lưỡng lự nhìn anh rồi nhìn những cặp mắt lắp lánh của mọi người, cô đành bất lực đi lên xe anh ngồi.
…
Khoảng 6 giờ 30 phút, mọi người đến nơi, đỗ xe rồi vào phòng bao đặt trước. Nơi này được trang trí theo phong cách Âu Mỹ, khá gọn gàng và đẹp mắt. Ở đây được chia làm hai khu, bên phải là các phòng tiệc, bên trái là dãy phòng karaoke.
A Kiều đặt một phòng bao rất lớn, mọi người vào ngồi vài phút thì phục vụ đem các món ăn đã gọi vào. Ai nấy đều im lặng rục rè không dám chơi đùa mà lén lén liếc nhìn Lâm Đình Phong. Mộc Tâm thấy vậy khẽ liếc mắt về phía anh, tên tiểu gia hỏa này quá phá phong cảnh rồi, người ta ăn mừng gì được dưới cái không khí như họp phụ huynh này!
Lâm Đình Phong hiểu được ánh mắt của cô, anh khẽ cười rồi nói: “Tan ca rồi, mọi người cũng không cần nghiêm túc như vậy đâu, coi tôi như người nhà của thư kí Mộc đến ăn ké là được rồi.”
Mộc Tâm suýt nữa sặc nước, cô cố gắng nuốt ngụm nước rồi trợn mắt nhìn Lâm Đình Phong, ai là người nhà của anh? Đừng có thấy sang mà bắt quàng làm họ nha!
Anh cong khóe môi đón nhận ánh mắt của cô. Mọi người nhìn hai người như đang liếc mắt đưa tình thì thả lỏng tâm trạng chuẩn bị bung xõa. A Khải năng nổ cầm micro lên: “Này! Này! Chọn bài đi, hôm nay A Khải tôi đây sẽ cho mọi người hưởng thức giọng ca trời phú của tôi.”
Tiếng nhạc sập sình vang lên, mọi người bắt đầu thi nhau ca hát, Mộc Tâm chỉ ngồi một chỗ ăn uống rồi nghe mọi người hát, Lâm Đình Phong thì nhâm nhi ly rượu đỏ, khẽ đưa mắt ngắm Mộc Tâm.
Đột nhiên Tiểu Mỹ cầm micro đứng giữa sân phòng hướng Mộc Tâm nói: “Thư kí Mộc cũng lên hát đi, bữa tiệc hôm nay cô là nhân vật chính mà sao chỉ ngồi ăn thôi thế!”
Mộc Tâm vội xua tay: “Thôi! Tôi hát không hay đâu! Tôi nghe mọi người hát được rồi.”
Mọi người bắt đầu phụ họa: “Thư kí Mộc hát một bài đi, chúng tôi muốn nghe cô hát một lần mà.”
Đến 5 giờ rưỡi, mọi người lần lượt tắt máy tính rồi thu dọn hồ sơ. A Khải nhanh nhẹn làm xong, cậu hào hứng nói lớn:
“Để ăn mừng việc ký được hợp đồng, chúng ta đi karaoke đi.”
Mọi người nghe thấy cũng lên tiếng tán thành, A Khải đi lại chỗ Mộc Tâm, cậu niềm nở nói: “Thư Kí Mộc, cô cũng cùng đi đi, lúc cô vào công ty cũng chưa mở tiệc chào đón, giờ coi như gộp lại làm chung nha.”
Mộc Tâm thấy ánh mắt mong đợi của mọi người thì đành cười đáp lại: “Được rồi, thu dọn lại một chút rồi đi.”
Mọi người cùng đi xuống bãi đổ xe, lúc đi ra khỏi thang máy, A Kiều vừa coi điện thoại vừa nói: “Tôi đã đặt một phòng bao lớn ở karaoke Chichi rồi. Cách đây chỉ có 3 km thôi.”
Khi A Kiều nói xong, một giọng nói trầm trầm vang lên: “Mọi người định đi ăn mừng à?”
Mọi người xoay lưng lại nhìn về phía thang máy bên cạnh, Lâm Đình Phong cùng Tiểu A đang chậm rãi đi về phía họ. Bọn họ vội lên tiếng chào hỏi: “Chào sếp.”
Lâm Đình Phong gật đầu đáp lại họ rồi nhàn nhạt hỏi: “Mọi người định đi đâu?”
A Kiều rục rè nói: “Dạ, chúng tôi định đến quán karaoke Chichi ăn mừng ạ.”
Lâm Đình Phong nhìn về phía A Kiều nói: “Cho tôi xem địa chỉ được không?”
A Kiều vội vàng đưa địa chỉ cho anh xem, anh nhìn qua rồi nói tiếp: “Tôi đi cùng mọi người, mọi người đi lấy xe đi.”, anh nhìn về phía Mộc Tâm nói: “Thư kí Mộc lên xe tôi đi cùng đi.”
Mộc Tâm hơi lưỡng lự nhìn anh rồi nhìn những cặp mắt lắp lánh của mọi người, cô đành bất lực đi lên xe anh ngồi.
…
Khoảng 6 giờ 30 phút, mọi người đến nơi, đỗ xe rồi vào phòng bao đặt trước. Nơi này được trang trí theo phong cách Âu Mỹ, khá gọn gàng và đẹp mắt. Ở đây được chia làm hai khu, bên phải là các phòng tiệc, bên trái là dãy phòng karaoke.
A Kiều đặt một phòng bao rất lớn, mọi người vào ngồi vài phút thì phục vụ đem các món ăn đã gọi vào. Ai nấy đều im lặng rục rè không dám chơi đùa mà lén lén liếc nhìn Lâm Đình Phong. Mộc Tâm thấy vậy khẽ liếc mắt về phía anh, tên tiểu gia hỏa này quá phá phong cảnh rồi, người ta ăn mừng gì được dưới cái không khí như họp phụ huynh này!
Lâm Đình Phong hiểu được ánh mắt của cô, anh khẽ cười rồi nói: “Tan ca rồi, mọi người cũng không cần nghiêm túc như vậy đâu, coi tôi như người nhà của thư kí Mộc đến ăn ké là được rồi.”
Mộc Tâm suýt nữa sặc nước, cô cố gắng nuốt ngụm nước rồi trợn mắt nhìn Lâm Đình Phong, ai là người nhà của anh? Đừng có thấy sang mà bắt quàng làm họ nha!
Anh cong khóe môi đón nhận ánh mắt của cô. Mọi người nhìn hai người như đang liếc mắt đưa tình thì thả lỏng tâm trạng chuẩn bị bung xõa. A Khải năng nổ cầm micro lên: “Này! Này! Chọn bài đi, hôm nay A Khải tôi đây sẽ cho mọi người hưởng thức giọng ca trời phú của tôi.”
Tiếng nhạc sập sình vang lên, mọi người bắt đầu thi nhau ca hát, Mộc Tâm chỉ ngồi một chỗ ăn uống rồi nghe mọi người hát, Lâm Đình Phong thì nhâm nhi ly rượu đỏ, khẽ đưa mắt ngắm Mộc Tâm.
Đột nhiên Tiểu Mỹ cầm micro đứng giữa sân phòng hướng Mộc Tâm nói: “Thư kí Mộc cũng lên hát đi, bữa tiệc hôm nay cô là nhân vật chính mà sao chỉ ngồi ăn thôi thế!”
Mộc Tâm vội xua tay: “Thôi! Tôi hát không hay đâu! Tôi nghe mọi người hát được rồi.”
Mọi người bắt đầu phụ họa: “Thư kí Mộc hát một bài đi, chúng tôi muốn nghe cô hát một lần mà.”
Bình luận facebook