Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Chương 69
Mộc Tâm nghĩ chắc mình nói hơi văn vở quá anh ta không hiểu, thôi thì nói thẳng vậy: “Đình Phong, anh với Lạc Tư yêu đương cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ. Anh cũng nên nghĩ cho cậu ấy đừng quá gần gũi hay có hành động thân mật với tôi. Tôi sợ cậu ấy sẽ ghen đó.”
“Kít”, tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường, Lâm Đình Phong đen mặt đánh tay láy đi vào lề đường rồi đỗ xe lại. Anh tháo dây an toàn, nghiêng người nhìn Mộc Tâm.
Cô đang hoang mang không biết mình có nói gì sai khiến anh giận không, “Ha” anh cười khẽ một cái khiến cô rùng mình, cô ngước đôi mắt to tròn nhìn vào mắt anh.
“Ý em nói tôi là GAY?”
Mộc Tâm đổ mồ hôi lạnh, ấp úng không biết nói gì. “Phịch”, chiếc ghế da của cô ngã ra phía sau, Lâm Đình Phong trèo lên người cô, anh quỳ gối hai bên cặp đùi thon thả, chống hai tay ngang tai cô, khóa chặt cô dưới thân mình, giọng nói âm trầm thể hiện tâm trạng đang không vui của anh: “Có cần tôi chứng minh cho em xem tôi có “Thẳng” hay không?”
Mộc Tâm thấy mùi nguy hiểm liền đưa tay đẩy ngực anh lên, cô cười gượng nói: “Không cần, anh thẳng, anh thẳng nhất”, mới sợ.
Lâm Đình Phong nhìn là biết cô vẫn không tin, anh cúi người ở bên tai cô thì thầm: “Tôi thấy em vẫn chưa tin, tôi dùng cơ thể giúp em tin vậy.”
Nói rồi anh đưa lưỡi liếm lên vành tai của cô khiến nó đỏ bừng lên, cơ thể như có dòng điện chạy qua khiến Mộc Tâm rục người lại. Đầu lưỡi ấm nóng lướt xuống chiếc cổ thon dài, bờ môi mỏng mút lên làn da trắng sữa, trồng xuống một quả dâu đỏ bắt mắt.
Mộc Tâm đang bị cảm giác xa lạ ập đến làm cho đầu óc trống rỗng, thì cô cảm nhận được một vật cứng rắn nóng bỏng đang cọ lên khe đùi mình. Thoáng chốc cô liền tỉnh táo, cô dùng sức đẩy Lâm Đình Phong ra, cô cựa quậy cơ thể để thoát khỏi gọng kiềm của anh, vô tình hai bắp đùi non mềm kẹp trúng con cự long đang nổi giận.
Lâm Đình Phong hít một ngụm khí lạnh, chống người dậy, đôi mắt đen láy nhuốm đầy dục vọng, anh khẽ gầm: “Đừng nhúc nhích.”
Mộc Tâm như bị điểm huyệt, cô liền cứng đờ người không dám cử động, chớp chớp đôi mắt ướt át nhìn anh. Ánh mắt của cô như đang đổ thêm dầu vào lửa khiến cơ thể anh nóng dần lên. Lâm Đình Phong cố gắng kiềm chế sự rạo rực, đưa tay che đôi mắt cô lại.
Mộc Tâm đang không biết chuyện gì xảy ra, cảm giác ấm áp truyền đến khiến hai má cô giăng mây hồng, cỗ bạc hà quen thuộc quanh quẩng khắp người khiến cô dần bình tĩnh lại.
Khoảng năm phút sau, Lâm Đình Phong mới buông cô ra, anh trở lại ghế ngồi của mình, đưa tay chỉnh ghế của cô lại, Mộc Tâm kéo cổ áo lên, cô gài nút trên cùng để che đi trái dâu nhỏ mà bác nông dân họ Lâm đã trồng. Xong rồi cô đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn Lâm Đình Phong: “Đồ lưu manh muôn đời khó bỏ!”
Lâm Đình Phong cười khẽ: “Ai biểu em nói tôi là gay. Đáng bị phạt.”
Mộc Tâm gân cổ lên cãi lại: “Tại vì tôi nghe anh và Lạc Tư ở trong phòng làm việc nhanh nhanh chậm chậm, tôi mới hiểu lầm thành như vậy.”
Lâm Đình Phong dở khóc dở cười, anh gõ nhẹ lên đầu cô: “Đó là chúng tôi đang chơi game thôi, cái đầu nhỏ của em nên mua đèn mà lắp vào đi, đen tối!”
Mộc Tâm đỏ mặt, không chịu yếu thế mà đáp lại: “Anh mới đen tối! Ba đời nhà anh đều đen tối!”
Lâm Đình Phong cười xấu xa nói: “Mộc Mộc, sao em mắng con và cháu của mình đen tối vậy!”
Mộc Tâm trợn tròn mắt: “Ai có con với anh, đồ… đồ… không có liêm sỉ.”, nói rồi cô quay mặt ra cửa sổ không nhìn anh nữa.
Lâm Đình Phong cong môi cười rồi mở vặn chìa khóa tiếp tục láy xe đến sân bay.
Mộc Tâm nghĩ chắc mình nói hơi văn vở quá anh ta không hiểu, thôi thì nói thẳng vậy: “Đình Phong, anh với Lạc Tư yêu đương cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ. Anh cũng nên nghĩ cho cậu ấy đừng quá gần gũi hay có hành động thân mật với tôi. Tôi sợ cậu ấy sẽ ghen đó.”
“Kít”, tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường, Lâm Đình Phong đen mặt đánh tay láy đi vào lề đường rồi đỗ xe lại. Anh tháo dây an toàn, nghiêng người nhìn Mộc Tâm.
Cô đang hoang mang không biết mình có nói gì sai khiến anh giận không, “Ha” anh cười khẽ một cái khiến cô rùng mình, cô ngước đôi mắt to tròn nhìn vào mắt anh.
“Ý em nói tôi là GAY?”
Mộc Tâm đổ mồ hôi lạnh, ấp úng không biết nói gì. “Phịch”, chiếc ghế da của cô ngã ra phía sau, Lâm Đình Phong trèo lên người cô, anh quỳ gối hai bên cặp đùi thon thả, chống hai tay ngang tai cô, khóa chặt cô dưới thân mình, giọng nói âm trầm thể hiện tâm trạng đang không vui của anh: “Có cần tôi chứng minh cho em xem tôi có “Thẳng” hay không?”
Mộc Tâm thấy mùi nguy hiểm liền đưa tay đẩy ngực anh lên, cô cười gượng nói: “Không cần, anh thẳng, anh thẳng nhất”, mới sợ.
Lâm Đình Phong nhìn là biết cô vẫn không tin, anh cúi người ở bên tai cô thì thầm: “Tôi thấy em vẫn chưa tin, tôi dùng cơ thể giúp em tin vậy.”
Nói rồi anh đưa lưỡi liếm lên vành tai của cô khiến nó đỏ bừng lên, cơ thể như có dòng điện chạy qua khiến Mộc Tâm rục người lại. Đầu lưỡi ấm nóng lướt xuống chiếc cổ thon dài, bờ môi mỏng mút lên làn da trắng sữa, trồng xuống một quả dâu đỏ bắt mắt.
Mộc Tâm đang bị cảm giác xa lạ ập đến làm cho đầu óc trống rỗng, thì cô cảm nhận được một vật cứng rắn nóng bỏng đang cọ lên khe đùi mình. Thoáng chốc cô liền tỉnh táo, cô dùng sức đẩy Lâm Đình Phong ra, cô cựa quậy cơ thể để thoát khỏi gọng kiềm của anh, vô tình hai bắp đùi non mềm kẹp trúng con cự long đang nổi giận.
Lâm Đình Phong hít một ngụm khí lạnh, chống người dậy, đôi mắt đen láy nhuốm đầy dục vọng, anh khẽ gầm: “Đừng nhúc nhích.”
Mộc Tâm như bị điểm huyệt, cô liền cứng đờ người không dám cử động, chớp chớp đôi mắt ướt át nhìn anh. Ánh mắt của cô như đang đổ thêm dầu vào lửa khiến cơ thể anh nóng dần lên. Lâm Đình Phong cố gắng kiềm chế sự rạo rực, đưa tay che đôi mắt cô lại.
Mộc Tâm đang không biết chuyện gì xảy ra, cảm giác ấm áp truyền đến khiến hai má cô giăng mây hồng, cỗ bạc hà quen thuộc quanh quẩng khắp người khiến cô dần bình tĩnh lại.
Khoảng năm phút sau, Lâm Đình Phong mới buông cô ra, anh trở lại ghế ngồi của mình, đưa tay chỉnh ghế của cô lại, Mộc Tâm kéo cổ áo lên, cô gài nút trên cùng để che đi trái dâu nhỏ mà bác nông dân họ Lâm đã trồng. Xong rồi cô đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn Lâm Đình Phong: “Đồ lưu manh muôn đời khó bỏ!”
Lâm Đình Phong cười khẽ: “Ai biểu em nói tôi là gay. Đáng bị phạt.”
Mộc Tâm gân cổ lên cãi lại: “Tại vì tôi nghe anh và Lạc Tư ở trong phòng làm việc nhanh nhanh chậm chậm, tôi mới hiểu lầm thành như vậy.”
Lâm Đình Phong dở khóc dở cười, anh gõ nhẹ lên đầu cô: “Đó là chúng tôi đang chơi game thôi, cái đầu nhỏ của em nên mua đèn mà lắp vào đi, đen tối!”
Mộc Tâm đỏ mặt, không chịu yếu thế mà đáp lại: “Anh mới đen tối! Ba đời nhà anh đều đen tối!”
Lâm Đình Phong cười xấu xa nói: “Mộc Mộc, sao em mắng con và cháu của mình đen tối vậy!”
Mộc Tâm trợn tròn mắt: “Ai có con với anh, đồ… đồ… không có liêm sỉ.”, nói rồi cô quay mặt ra cửa sổ không nhìn anh nữa.
Lâm Đình Phong cong môi cười rồi mở vặn chìa khóa tiếp tục láy xe đến sân bay.
Bình luận facebook