Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
Chương 80
“Tôi nghe nói cô vừa tìm được một viên đế vương lục giá trị liên thành. Tôi đây rất hứng thú nên mới muốn mượn về nhà ngắm nghía cho thỏa lòng.”
Mộc Tâm sao không hiểu ý hắn chứ, cái gì mà mượn? Đây rõ ràng là cướp một cách trắng trợn mà. Cô bước lên phía trước, đẩy Trịnh Sâm và Jolie ra phía sau lưng mình, đưa cặp mắt hoa đào lên nhìn thẳng vào tên đại ca kia:
“Nếu như tôi nói không cho mượn thì sao?”
Cặp mắt tên đại ca thoáng chốc hiện lên vẻ khát máu: “Hahaha, vậy thì quý cô xinh đẹp cũng đừng trách tôi đây không biết thương hoa tiếc ngọc.”, nói rồi hắn đưa tay ra hiệu cho đàn em xông lên.
Một tên cầm gậy sắt hướng Mộc Tâm đánh tới, cô nhanh nhẹn nghiêng người né qua một bên, cầm lấy tay tên đó bẻ mạnh một cái cướp lấy thanh gậy sắt. Cô cầm gậy đánh lên cổ hắn một cái khiến hắn ngất đi. Một người một gậy, cô hạ liên tiếp năm sáu tên thuộc hạ. Tên đại ca thấy không ổn liền móc súng ra chỉa vể phía Mộc Tâm, giọng nói đầy giễu cợt:
“Oh Wow, cô em xin đẹp cũng nhanh nhẹn lắm nha! Nhưng mà… có muốn đọ xem tốc độ của cô nhanh bằng ‘cục cưng’ trên tay tôi không?”
Mộc Tâm dừng động tác lại, mấy tên đàn em thấy vậy liền đi lên giật lấy cây gậy sắt trên tay cô, giữ hai tay cô ra phía sau lưng.
Tên đại ca thấy vậy liền cười híp mắt, hướng về phía Trịnh Sâm đang cầm chiếc vali chứa ngọc thạch, nói: “Đưa cái vali đó đây, tao sẽ thả cô ta.”
Trịnh Sâm lo lắng nhìn Mộc Tâm rồi tiếng lên đưa chiếc vali cho một tên đàn em. Gã đại ca buông súng xuống, nhận chiếc vali từ tay tên đàn em rồi đặt lên mui xe mở ra xem. Mộc Tâm thấy hắn ta buông súng xuống thì xoay nhẹ cổ tay đang bị tên đàn em ghìm chặt sau lưng. Cô nâng chân đá ra sau một cái trúng vào hạ bộ của lên đàn em khiến cậu ta ngã ra đất lăn lộn. Gã đại ca lập tức đưa súng lên, Mộc Tâm nhanh nhẹn đá khẩu súng của hắn văng xuống đất, rồi đánh về phía hắn.
Cô gái ngoại quốc im lặng đứng bên cạnh hắn từ nảy đến giờ, bất ngờ tiến lên đỡ một đòn sắp rơi vào đầu hắn. Cô ta đánh liên tục về phía Mộc Tâm, hai người đánh gần như ngang nhau. Mộc Tâm gằn giọng: “Đai đen cữu đẳng?”
Cô nàng ngoại quốc cười khẽ: “Ha, cũng có chút bảng lĩnh đó, nhưng giờ thì đi chết đi.”
Đánh qua vài lượt Mộc Tâm bắt đầu thấm mệt, cô thầm kêu la, cơ thể của Mộc Tiểu Tâm này yếu thật, mình dù gì cũng là đai đen mà chỉ mấy chiêu cũng đỡ không nổi.
“Rầm!”, một chiếc Bugarri màu đen đâm sầm vào đuôi chiếc xe Ferrari ở giữa, đẩy nó về phía trước xượt ngang hông gã đại ca khiến hắn ngã chổng vó. Hắn ngồi dậy, gào lên: “Cái tên chết tiệt nào mắt mù dám tông vào xe ông đây.”
Mọi người hoảng hồn quay đẩu nhìn về phía chiếc Bugarri. Cửa sau mở ra, một đôi chân dài vững vàng bước xuống.
“Thấy chướng mắt nên đụng nhẹ một cái! Có ý kiến?”, Lâm Đình Phong híp mắt nhìn gã đại ca đang nằm dưới đất. Khí tức cường đại tỏa ra trên người anh khiến gã đại ca lếch về phía sau, mấy tên đàn em cũng bất giác không dám động đậy.
Anh bắn ánh mắt lạnh băng về phía cô nàng ngoại quốc: “Muốn sống lâu một chút thì tránh xa cô ấy ra.”
Gã đại ca thấy Lâm Đình Phong đến chỉ có một mình nên đã lấy lại can đảm, đứng lên phủi phủi mông, dùng gọng điệu cà chớn nói: “Damn it! Mày là thằng nào? Đừng có chỏ mũi vào chuyện người khác.”
Anh vẫn bình tĩnh, tháo chiếc cúc áo trên cùng, đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt, cởi chiếc áo khoác vest ra. Đúng lúc này, một chiếc Bugatti khác cũng vừa chạy đến, Franko cùng hai người thanh niên đi xuống xe đi về phía Lâm Đình Phong.
Không chờ họ nói thêm gì, anh liền đưa áo khoác cho Franko cầm, môi mỏng lạnh lùng phun ra một câu: “Lập Hạ, Lập Tân, xử lí đám bọn họ, người phụ nữ kia để tôi giải quyết.”
Hai cậu thanh niên đồng thanh đáp “Dạ” một tiếng rồi tiến lên hành động. Lập Hạ và Lập Tân là cô nhi bị ba mẹ bỏ rơi, hai người họ đã đi theo Lâm Đình Phong khi mới mười mấy tuổi. Họ được Lâm Đình Phong cho đi huấn luyện đặc biệt theo tiêu chuẩn của lính đặc chủng nên sức chiến đấu vô cùng cao. Rất nhanh hai người họ đã hạ toàn bộ các tên đàn em và bắt giữ gã đại ca lại.
“Tôi nghe nói cô vừa tìm được một viên đế vương lục giá trị liên thành. Tôi đây rất hứng thú nên mới muốn mượn về nhà ngắm nghía cho thỏa lòng.”
Mộc Tâm sao không hiểu ý hắn chứ, cái gì mà mượn? Đây rõ ràng là cướp một cách trắng trợn mà. Cô bước lên phía trước, đẩy Trịnh Sâm và Jolie ra phía sau lưng mình, đưa cặp mắt hoa đào lên nhìn thẳng vào tên đại ca kia:
“Nếu như tôi nói không cho mượn thì sao?”
Cặp mắt tên đại ca thoáng chốc hiện lên vẻ khát máu: “Hahaha, vậy thì quý cô xinh đẹp cũng đừng trách tôi đây không biết thương hoa tiếc ngọc.”, nói rồi hắn đưa tay ra hiệu cho đàn em xông lên.
Một tên cầm gậy sắt hướng Mộc Tâm đánh tới, cô nhanh nhẹn nghiêng người né qua một bên, cầm lấy tay tên đó bẻ mạnh một cái cướp lấy thanh gậy sắt. Cô cầm gậy đánh lên cổ hắn một cái khiến hắn ngất đi. Một người một gậy, cô hạ liên tiếp năm sáu tên thuộc hạ. Tên đại ca thấy không ổn liền móc súng ra chỉa vể phía Mộc Tâm, giọng nói đầy giễu cợt:
“Oh Wow, cô em xin đẹp cũng nhanh nhẹn lắm nha! Nhưng mà… có muốn đọ xem tốc độ của cô nhanh bằng ‘cục cưng’ trên tay tôi không?”
Mộc Tâm dừng động tác lại, mấy tên đàn em thấy vậy liền đi lên giật lấy cây gậy sắt trên tay cô, giữ hai tay cô ra phía sau lưng.
Tên đại ca thấy vậy liền cười híp mắt, hướng về phía Trịnh Sâm đang cầm chiếc vali chứa ngọc thạch, nói: “Đưa cái vali đó đây, tao sẽ thả cô ta.”
Trịnh Sâm lo lắng nhìn Mộc Tâm rồi tiếng lên đưa chiếc vali cho một tên đàn em. Gã đại ca buông súng xuống, nhận chiếc vali từ tay tên đàn em rồi đặt lên mui xe mở ra xem. Mộc Tâm thấy hắn ta buông súng xuống thì xoay nhẹ cổ tay đang bị tên đàn em ghìm chặt sau lưng. Cô nâng chân đá ra sau một cái trúng vào hạ bộ của lên đàn em khiến cậu ta ngã ra đất lăn lộn. Gã đại ca lập tức đưa súng lên, Mộc Tâm nhanh nhẹn đá khẩu súng của hắn văng xuống đất, rồi đánh về phía hắn.
Cô gái ngoại quốc im lặng đứng bên cạnh hắn từ nảy đến giờ, bất ngờ tiến lên đỡ một đòn sắp rơi vào đầu hắn. Cô ta đánh liên tục về phía Mộc Tâm, hai người đánh gần như ngang nhau. Mộc Tâm gằn giọng: “Đai đen cữu đẳng?”
Cô nàng ngoại quốc cười khẽ: “Ha, cũng có chút bảng lĩnh đó, nhưng giờ thì đi chết đi.”
Đánh qua vài lượt Mộc Tâm bắt đầu thấm mệt, cô thầm kêu la, cơ thể của Mộc Tiểu Tâm này yếu thật, mình dù gì cũng là đai đen mà chỉ mấy chiêu cũng đỡ không nổi.
“Rầm!”, một chiếc Bugarri màu đen đâm sầm vào đuôi chiếc xe Ferrari ở giữa, đẩy nó về phía trước xượt ngang hông gã đại ca khiến hắn ngã chổng vó. Hắn ngồi dậy, gào lên: “Cái tên chết tiệt nào mắt mù dám tông vào xe ông đây.”
Mọi người hoảng hồn quay đẩu nhìn về phía chiếc Bugarri. Cửa sau mở ra, một đôi chân dài vững vàng bước xuống.
“Thấy chướng mắt nên đụng nhẹ một cái! Có ý kiến?”, Lâm Đình Phong híp mắt nhìn gã đại ca đang nằm dưới đất. Khí tức cường đại tỏa ra trên người anh khiến gã đại ca lếch về phía sau, mấy tên đàn em cũng bất giác không dám động đậy.
Anh bắn ánh mắt lạnh băng về phía cô nàng ngoại quốc: “Muốn sống lâu một chút thì tránh xa cô ấy ra.”
Gã đại ca thấy Lâm Đình Phong đến chỉ có một mình nên đã lấy lại can đảm, đứng lên phủi phủi mông, dùng gọng điệu cà chớn nói: “Damn it! Mày là thằng nào? Đừng có chỏ mũi vào chuyện người khác.”
Anh vẫn bình tĩnh, tháo chiếc cúc áo trên cùng, đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt, cởi chiếc áo khoác vest ra. Đúng lúc này, một chiếc Bugatti khác cũng vừa chạy đến, Franko cùng hai người thanh niên đi xuống xe đi về phía Lâm Đình Phong.
Không chờ họ nói thêm gì, anh liền đưa áo khoác cho Franko cầm, môi mỏng lạnh lùng phun ra một câu: “Lập Hạ, Lập Tân, xử lí đám bọn họ, người phụ nữ kia để tôi giải quyết.”
Hai cậu thanh niên đồng thanh đáp “Dạ” một tiếng rồi tiến lên hành động. Lập Hạ và Lập Tân là cô nhi bị ba mẹ bỏ rơi, hai người họ đã đi theo Lâm Đình Phong khi mới mười mấy tuổi. Họ được Lâm Đình Phong cho đi huấn luyện đặc biệt theo tiêu chuẩn của lính đặc chủng nên sức chiến đấu vô cùng cao. Rất nhanh hai người họ đã hạ toàn bộ các tên đàn em và bắt giữ gã đại ca lại.
Bình luận facebook