Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84
Chương 84
Lâm Đình Phong *cười xấu xa*: Vậy anh trả lại em một đứa bé đầu đầy chất xám nhé! Giao dịch này em hời rồi!
Tác giả *nhấp một ngụm tà tưa*: Đấy là biểu hiện của sự lươn lẹo.]
Anh lấy một tấm thẻ đen trong túi đưa cho cô, dùng giọng điệu như hạ tối hậu thư, nói: “Sau này em phụ trách việc mua quần áo cho anh.”
Mộc Tâm chớp chớp mắt, đưa hai tay lên nhận lấy tấm thẻ, Ù ui! Thẻ đen trong truyền thuyết đây sao? Nhìn khí chất của nó kìa, sao mà có thể mỹ miều như vậy chứ? Chỉ cầm một cái mà nó mát lạnh như mùa thu luôn a~.
Lâm Đình Phong nhìn cô nhận tấm thẻ như cách nhận thánh chỉ thì nén cười, nói: “Mật khẩu là biểu số xe của tôi.”
“Là chiếc xe nào của anh?”, Maybach? Bugatti? hay Aston Martin?
“Chiếc Maybach đen tôi thường đi.”, Lâm Định Phong chột dạ sờ sờ mũi.
“À, ra là chiếc xe có biển số giống sinh nhật tôi. Tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị chu đáo.”, Mộc Tâm cất tấm thẻ vào túi rồi cười nói.
“Em nghỉ ngơi sớm đi, có việc gì thì gọi anh. Ngủ ngon.”
Mộc Tâm gật đầu: “Ngủ ngon”
Trước khi ra cửa thì Lâm Đình Phong quay đầu lại bồi thêm một câu: “Em cũng có thể dùng tấm thẻ đó để mua quần áo cho mình, xem như phụ cấp của công ty.”
Thấy cô gật gật đầu rồi thì anh mới đi ra ngoài, khép cửa lại.
Cửa đóng rồi, Mộc Tâm ngã lưng ra giường, đưa tay lấy tấm thẻ trong túi ra, giơ lên ngắm nghía, bất giác cong môi cười, tên tiểu gia hỏa này đóng vai tổng tài bá đạo cũng ra dáng quá đó chứ.
Cô đặt tấm thẻ lên tủ đầu giường, đi lấy một bộ đồ ngủ rồi vào phòng tắm. Lúc treo quần áo lên giá, cô thấy bộ đồ Lâm Đình Phong thay ra lúc nảy. Cô đưa tay lấy xuống khỏi giá treo, mùi hương quen thuộc xông vào khoang mũi như một chất gây mê, Mộc Tâm vô thức đưa lên mũi ngửi. Khi ý thức được hành động của mình cô vội la lên trong lòng, Mộc Tâm ơi Mộc Tâm! Mày bị biến thái hả? Sao có thể hành động như vậy được, đúng là quỷ dựa mà!
[Con Quỷ *hắc xì*: Ủa? Ai nhắc mình hả?]
Mộc Tâm động tay một cái, bộ quần áo vẽ một đường parabol đáp xuống ngay sọt đồ dơ. Cô mở vòi nước ấm lên tắm. Sau khi tắm xong, cô nhảy cái ùm lên giường, chùm chăn đánh một giấc say sưa.
…
Sáng hôm sau, Mộc Tâm ăn sáng xong, cô nói với Lâm Đình Phong một tiếng rồi nhờ tài xế đưa đến trung tâm thương mại Riche.
Đến nơi, cô nói tài xế đợi mình một lát rồi cầm túi xách, giẫm đôi giày cao gót đi vào cửa hàng Sunset.
Bên trong cửa hàng, Jolie và Trịnh sâm đang cất từng món trang sức vào hộp rồi cho vào vali chuyên dụng. Trịnh Sâm nghe thấy tiếng bước chân, ngước mặt lên nhìn thấy cô thì dừng công việc trên tay lại, cười nói:
“Bà chủ, cô đến rồi thì lại bàn ngồi đi ạ!”
Mộc Tâm đi lại bàn trà ngồi xuống, Trịnh Sâm rót cho cô ly nước rồi lấy một tập hồ sơ đặt trước mặt cô: “Bà chủ, đây là hợp đồng chuyển nhượng thương hiệu, cô xem đi ạ!”
Mộc Tâm xem qua một lượt rồi đặt bút ký tên lên, cười nói: “Vậy được rồi, để tôi phụ hai người thu dọn.”
Lâm Đình Phong *cười xấu xa*: Vậy anh trả lại em một đứa bé đầu đầy chất xám nhé! Giao dịch này em hời rồi!
Tác giả *nhấp một ngụm tà tưa*: Đấy là biểu hiện của sự lươn lẹo.]
Anh lấy một tấm thẻ đen trong túi đưa cho cô, dùng giọng điệu như hạ tối hậu thư, nói: “Sau này em phụ trách việc mua quần áo cho anh.”
Mộc Tâm chớp chớp mắt, đưa hai tay lên nhận lấy tấm thẻ, Ù ui! Thẻ đen trong truyền thuyết đây sao? Nhìn khí chất của nó kìa, sao mà có thể mỹ miều như vậy chứ? Chỉ cầm một cái mà nó mát lạnh như mùa thu luôn a~.
Lâm Đình Phong nhìn cô nhận tấm thẻ như cách nhận thánh chỉ thì nén cười, nói: “Mật khẩu là biểu số xe của tôi.”
“Là chiếc xe nào của anh?”, Maybach? Bugatti? hay Aston Martin?
“Chiếc Maybach đen tôi thường đi.”, Lâm Định Phong chột dạ sờ sờ mũi.
“À, ra là chiếc xe có biển số giống sinh nhật tôi. Tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị chu đáo.”, Mộc Tâm cất tấm thẻ vào túi rồi cười nói.
“Em nghỉ ngơi sớm đi, có việc gì thì gọi anh. Ngủ ngon.”
Mộc Tâm gật đầu: “Ngủ ngon”
Trước khi ra cửa thì Lâm Đình Phong quay đầu lại bồi thêm một câu: “Em cũng có thể dùng tấm thẻ đó để mua quần áo cho mình, xem như phụ cấp của công ty.”
Thấy cô gật gật đầu rồi thì anh mới đi ra ngoài, khép cửa lại.
Cửa đóng rồi, Mộc Tâm ngã lưng ra giường, đưa tay lấy tấm thẻ trong túi ra, giơ lên ngắm nghía, bất giác cong môi cười, tên tiểu gia hỏa này đóng vai tổng tài bá đạo cũng ra dáng quá đó chứ.
Cô đặt tấm thẻ lên tủ đầu giường, đi lấy một bộ đồ ngủ rồi vào phòng tắm. Lúc treo quần áo lên giá, cô thấy bộ đồ Lâm Đình Phong thay ra lúc nảy. Cô đưa tay lấy xuống khỏi giá treo, mùi hương quen thuộc xông vào khoang mũi như một chất gây mê, Mộc Tâm vô thức đưa lên mũi ngửi. Khi ý thức được hành động của mình cô vội la lên trong lòng, Mộc Tâm ơi Mộc Tâm! Mày bị biến thái hả? Sao có thể hành động như vậy được, đúng là quỷ dựa mà!
[Con Quỷ *hắc xì*: Ủa? Ai nhắc mình hả?]
Mộc Tâm động tay một cái, bộ quần áo vẽ một đường parabol đáp xuống ngay sọt đồ dơ. Cô mở vòi nước ấm lên tắm. Sau khi tắm xong, cô nhảy cái ùm lên giường, chùm chăn đánh một giấc say sưa.
…
Sáng hôm sau, Mộc Tâm ăn sáng xong, cô nói với Lâm Đình Phong một tiếng rồi nhờ tài xế đưa đến trung tâm thương mại Riche.
Đến nơi, cô nói tài xế đợi mình một lát rồi cầm túi xách, giẫm đôi giày cao gót đi vào cửa hàng Sunset.
Bên trong cửa hàng, Jolie và Trịnh sâm đang cất từng món trang sức vào hộp rồi cho vào vali chuyên dụng. Trịnh Sâm nghe thấy tiếng bước chân, ngước mặt lên nhìn thấy cô thì dừng công việc trên tay lại, cười nói:
“Bà chủ, cô đến rồi thì lại bàn ngồi đi ạ!”
Mộc Tâm đi lại bàn trà ngồi xuống, Trịnh Sâm rót cho cô ly nước rồi lấy một tập hồ sơ đặt trước mặt cô: “Bà chủ, đây là hợp đồng chuyển nhượng thương hiệu, cô xem đi ạ!”
Mộc Tâm xem qua một lượt rồi đặt bút ký tên lên, cười nói: “Vậy được rồi, để tôi phụ hai người thu dọn.”
Bình luận facebook