Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158
Từ thời khắc Hàn Triều bước vào đại sảnh, mười mấy đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Hàn Triều, Thích Thất được Ưng Đầu Bạc và Lam Tiểu Điệp hộ ở phía sau, ánh mắt ba người nhìn anh thật giống như nhìn kẻ địch, ba người phụ nữ tính cách hoàn toàn khác biệt này chỉ nhờ một đống sủi cảo mà trở thành bạn bè không gì dấu nhau, anh nên nghĩ gì, ba người phụ nữ ngốc nghếch này ở bên nhau có thể nghĩ ra cách gì hay, một người tới cảm tình của chính mình đều không rõ ràng, cho đến khi người mình yêu chết đi mới tự tử tuẫn táng theo, một người vì ân nhân cứu mạng mà ẩn núp bên kẻ thù mười năm vẫn chưa giết được kẻ thù, cuối cùng một người, thôi, không cần đề cập tới...
Chỉ với ba người này, nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra chiêu số gì mới...
"Hàn Triều, anh xem em khóc thảm đến như vậy, anh như thế nào còn không mềm lòng..."
"Hàn Triều, em mặc kệ, em muốn con chúng ta, mặc kệ thế nào em cũng muốn..."
"Hàn Triều, nếu anh không muốn em giữ thai, em sẽ đi chết cùng con, dù sao anh cũng không muốn hai mẹ con em..."
Khóc cũng đã khóc, nháo cũng đã nháo, giờ phút này là dùng chết đe dọa: "Hàn Triều nếu anh thực sự bước ra khỏi cửa, em sẽ mang con đi tìm chết, em không cần anh phiền toái đi tìm Chu lão, em chính mình sẽ đi, không ở lại đây chướng mắt anh..."
Trước khi bước chân ra khỏi cửa, giọng Thích Thất đã truyền đến làm Hàn Triều dừng chân lại, mấy người thở ra, tay kích động nắm lấy nhau, nhưng mà đáp án làm bọn họ thật thất vọng.
Hàn Triều dừng chân, chậm rãi quay đầu, chậm rãi đi đến trước mặt Thích Thất, giơ tay lên vuốt ve mặt Thích Thất, ôn nhu nói: "Không sao, em đi đâu thì anh đi đó, nếu em không muốn sống nữa, anh sẽ cùng đi chết với em..."
Tất cả mọi người biết được quyết tâm không cần đứa trẻ này của Hàn Triều là không thể thay đổi, Cổ bá suy sụp ngồi xuống ghế, đám người Kim Điêu cũng cúi đầu trầm mặc không nói, bọn họ đã rõ ràng, Hàn Triều một khi hạ quyết định sẽ không dễ dàng sửa đổi, mà lúc này tất cả mọi khả năng muốn lay chuyển quyết định của anh đều đã làm mà không có tác dụng... Mà chuyện Hàn Triều muốn làm, bọn họ không ai ngăn cản được.
Khi Hàn Triều đi được mười mấy phút, lúc Thích Thất thu thập đồ vật muốn trốn khỏi nhà, mọi người đã biết được nguyên nhân Hàn Triều không muốn giữ lại cái thai. Từ thành phố Y xa xôi, Lương Tử Hùng đã lặn lội đến đây tìm Hàn Triều, tới cùng với anh là Bối Thiến, Bối Thiến có thai lâu hơn Thích Thất, đã gần được năm tháng, đương nhiên chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là Bối Thiến đã trở thành hoàn toàn khác với ấn tượng mà Thích Thất biết. Mắt thâm lõm xuống, tứ chi khô gầy, chỉ trừ bụng hơi phồng phồng lên, trên người cô không còn một tí da thịt dư thừa nào.
Lương Tử Hùng đỡ Bối Thiến đi vào trang viên Triều gia, khuôn mặt anh tiều tụy, thanh âm nghẹn ngào, nói với đám người tụi tập trong đại sảnh: "Hàn Triều đâu? Tôi muốn gặp cậu ta..."
......
Hàn Triều và Chu lão vừa tiến vào đại sảnh liền phát hiện được ánh mắt mọi người nhìn về phía mình thật cổ quái, nguyên bản cho rằng Thích Thất lại tiếp tục làm ầm ĩ hiện giờ an an tĩnh tĩnh thành thật ngồi ở sô pha không biết nghĩ đến cái gì, không khí quái dị làm anh vừa định thả ra tinh thần lực quan sát, chưa kịp làm thì đã bị một bóng người lao tới chặn lại, người này thần sắc tiều tụy, giọng đầy cầu xin: "Hàn Triều, cầu xin cậu, giúp tôi, tất cả mọi thứ tôi đều có thể cho cậu, giúp tôi, giúp tôi cứu cô ấy, giúp tôi cứu, cứu cô ấy..."
Tiếp theo, Hàn Triều thấy được Bối Thiến được người nâng tới, sau đó, thế giới của anh như sụp đổ...
Hàn Triều như tối hôm qua ngồi một mình trong phòng, anh đã đưa cho Lương Tử Hùng tất cả những thứ đồ tốt nhất, thuốc bổ, thực phẩm chức năng, dịch dinh dưỡng... Tất cả mọi thứ người mang thai dùng được anh đều đưa ra, Bối Thiến là mệnh của Lương Tử Hùng, cũng như Thích Thất là mệnh của anh, anh không đành lòng nhìn người bạn duy nhất giống như đời trước ôm lấy thi thể Bối Thiến, cùng chôn sống trong quan tài với Bối Thiến...
Cửa phòng bị mở ra, thân thể Hàn Triều không phát hiện mà run rẩy một chút, sau đó hai cánh tay trắng nõn choàng lên trên cổ anh, chóp mũi Thích Thất thân mật cọ cọ vào cổ, thanh âm mềm mại cũng chui vào trong lỗ tai Hàn Triều, ôn hương nhuyễn ngọc như vậy, nhưng anh lại như cá trên cạn, giãy giụa lần cuối cùng...
Khi đàm phán quan trọng nhất chính là không cho đối phương biết át chủ bài của mình là gì, bên kia một khi đã biết sẽ quay lại công kích nhược điểm của mình, sau đó mình toàn diện bại trận cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Thích Thất không biết nguyên nhân Hàn Triều không cần đến đứa bé này, cô sẽ khóc, sẽ nháo, sẽ hận, sẽ oán trách, nhưng cô vô pháp thay đổi quyết định của anh, bởi vì cô không bắt được trọng điểm, anh ở trước mặt cô không có nhược điểm, nhưng hiện giờ cô đã biết nguyên nhân, cô sẽ lấy lý động đến tình, cô sẽ hứa chuyện mà căn bản cô làm không được mê hoặc anh dụ dỗ anh, cô sẽ bảo đảm mình sẽ an toàn vô ưu bình an sinh con, sau đó anh sẽ từng bước từng bước chống cự không được mà toàn diện bại trận... Nhưng mà, kết quả này anh không gánh vác nổi...
"Hàn Triều, thực xin lỗi, em không biết, anh đều là vì em, em không biết mà lại cứ làm ầm ĩ."
Thanh âm mềm mại vang lên bên tai Thích Thất, Hàn Triều lại muốn cười lạnh ra tiếng, cho nên cô ấy đã biết nguyên nhân thì sẽ nghe lời anh hay sao, sẽ không cần đứa trẻ này hay sao, nếu thật là như vậy cô ấy sẽ không đến đây mà ngoan ngoãn đi uống chén thuốc mà Chu lão đã sắc ra.
Thấy Hàn Triều vẫn không nhúc nhích không để ý đến mình, Thích Thất không ngừng cố gắng: "Anh không cần lo lắng cho em nhiều như vậy, em khác với Bối Thiến, cô ấy là người thường, dinh dưỡng sẽ không theo kịp, dáng vẻ kia chỉ là ngoài ý muốn... Thôi được, cho dù không phải là ngoài ý muốn, nhưng em còn có anh nha, anh sẽ không để em thiếu đồ bổ, huống hồ em còn là dị năng giả, thân thể tốt hơn Bối Thiến không biết bao nhiêu lần. Hàn Triều, anh đáp ứng với em đi..."
Hàn Triều chuyển người, gỡ tay Thích Thất đang vòng trên cổ mình ra, anh đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, ngậm một điếu thuốc trong miệng, đánh đánh bật lửa trong tay nhưng không châm thuốc, thanh âm cứ "tư tư" vang ra từ bậc lửa.
"Hàn Triều, em bảo đảm em sẽ không có việc gì, em thề..." Vừa nói, Thích Thất vừa vươn người tới sau lưng Hàn Triều. Thanh âm dừng lại, sau đó chính là yên lặng như vĩnh cửu...
"Em sẽ chết......" Thật lâu sau, Hàn Triều rốt cuộc phun ra ba chữ này.
Thích Thất sốt ruột đảm bảo: "Sẽ không, em sẽ không chết, em sẽ nỗ lực tồn tại, em sẽ không bỏ anh và con......"
"Em sẽ......" Cô ấy sẽ chết, anh vô cùng xác định cô ấy sẽ chết, cô ấy sẽ tiêu vong trên thế giới này, anh sẽ không tìm được chút tung tích nào của cô, anh và cô sẽ như lời Diều Hâu nói, sinh sinh tử tử vĩnh viễn sẽ không còn được gặp nhau...
"Em..."
"Thất Thất, em còn nhớ Triều gia ngọc bội kỳ lân không?"
Thích Thất gật đầu, cô đương nhiên biết, theo lời đồn ngọc bội kỳ lân còn thì Triều gia còn, nó biến mất thì Triều gia sẽ vong, đó một khối ngọc bội thần kỳ, là nhờ cậy lớn nhất của Triều gia.
"Chính là, không ai biết được nó kỳ thật là không được hoàn chỉnh, ở đời trước Bạch Thi Thi nói cho anh biết về phần thiếu này, anh tốn hai năm mới tìm ra được nó, Bạch Thi Thi chỉ biết món đồ kia rất quan trọng với Triều gia, nhưng cô ta không biết trong không gian kỳ lân thật ra có hai phần như vậy, phải thông qua thủ đoạn đặc thù mới có thể sử dụng đến bên trong."
Ngọc bội kỳ lân là do một vị tổ tiên tài năng của Triều gia luyện chế ra, chỉ có huyết mạch Triều gia mới có thể mở ra, mà điều kiện mở ra cũng là cực kỳ hà khắc, chỉ có thể ở thời điểm Triều gia gặp phải sinh tử tồn vong mới có thể khởi động, một khi mở ra, mọi vận chuyển trong không gian đều lấy tinh huyết của người Triều gia làm cơ sở. Hàn Triều tồn tại, không gian kỳ lân tự nhiên còn, anh mà chết, không gian kỳ lân lại một lần nữa sẽ biến thành ngọc bội, đời trước ngọc bội kỳ lân vẫn luôn không hoàn chỉnh, trên thực tế ngọc bội kỳ lân không hoàn chỉnh mới là chính xác, nó sẽ vẫn luôn bảo hộ Triều gia, Triều gia sẽ vẫn luôn sinh sản, truyền tới đời sau.
Nhưng đời này, ngọc bội kỳ lân đã xảy ra biến hóa, nó biến thành hoàn chỉnh, không còn thiếu hụt miếng nào, ban đầu Hàn Triều cho rằng không có quan hệ gì khác, nhưng cho đến sau chuyện xảy ra ở trạm phát điện tỉnh X anh mới hiểu được quan hệ thật lớn này. Thích Thất là mảnh ngọc bội thiếu hụt kia, anh tiếp thu linh tuyền ngọc dịch của Thích Thất mà tẩm bổ thân hình, mà Thích Thất sẽ dựa vào sự cường đại của anh mà tự do sinh trưởng, bọn họ sẽ gắn bó, tương dựa vĩnh viễn vào nhau, nhưng mà cũng có nghĩa là, Triều gia sẽ không xuất hiện đời sau, ngọc bội kỳ lân cũng sẽ không hề tiếp tục được truyền xuống.
Ở tỉnh X, khi anh nhìn thấy nhẫn kim cương kia, Hàn Triều không tin rằng Thích Thất đã chết, nhưng ngọc bội kỳ lân tan vỡ làm anh không muốn tiếp thu cũng không được, ngọc không hoàn chỉnh, không tìm thấy Thích Thất, anh muốn đi theo cô ấy, nhưng trừ phi hai người cam tâm tình nguyện đồng thời tiêu vong, nếu không bọn họ chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm lẫn nhau. Họ có thể xuyên qua không gian, thời gian, ngoại trừ thế giới này còn có rất nhiều thế giới khác, ngoại trừ thời không này còn có rất nhiều thời không, anh phải đi đâu tìm, anh có thể đi nơi nào tìm? Cho nên Hàn Triều không đi, anh nuôi dưỡng mười vạn thây ma xem như Thích Thất còn ở đó, chờ đến khi anh chết, anh sẽ mang theo mười vạn thây ma này đi theo. Diều Hâu nói Thích Thất ý nguyện là muốn anh còn tồn tại thật tốt, vậy anh phải tồn tại, tồn tại đến khi không thể sống tiếp được, anh sẽ tiếp tục đi tìm Thích Thất. Mười ngày đó Hàn Triều chính là tự gạt mình với những suy nghĩ như vậy, chính là, không mất đi anh sẽ không hề biết loại tư vị này gian nan như thế nào, không mất mà tìm lại được anh sẽ không biết Thích Thất rốt cuộc quan trọng đối với anh như thế nào. Hiện giờ muốn anh đi lại quãng đường không có Thích Thất, anh làm thế nào để trải qua những ngày như vậy, anh tưởng cũng không dám tưởng.
"...... Thất Thất, ngọc bội kỳ lân vẫn ở trạng thái tổn hại, cho nên em chú định sẽ không sống được... Hiện giờ em đã biết hết thảy, em còn kiên trì muốn đứa nhỏ này sao..."
"Em..." Cô định nói mình muốn, nhưng nhìn ánh mắt đau thương của Hàn Triều làm cô nói không nên lời, để anh lại một mình trên đời này cô làm sao có đủ tàn nhẫn như vậy, thế giới vô biên, sinh sinh tử tử, bọn họ sẽ vĩnh viễn không thấy được nhau, trên đời này sẽ không còn một Hàn Triều ở bên cạnh cô, từ đây về sau cô sẽ không được gặp người này... Bỗng dưng ở vị trí trái tim truyền đến một cơn đau xé, cho đến giờ phút này cô mới biết được giữ lại đứa trẻ nói đến cùng là có ý nghĩ gì đối với bọn họ...
Chỉ với ba người này, nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra chiêu số gì mới...
"Hàn Triều, anh xem em khóc thảm đến như vậy, anh như thế nào còn không mềm lòng..."
"Hàn Triều, em mặc kệ, em muốn con chúng ta, mặc kệ thế nào em cũng muốn..."
"Hàn Triều, nếu anh không muốn em giữ thai, em sẽ đi chết cùng con, dù sao anh cũng không muốn hai mẹ con em..."
Khóc cũng đã khóc, nháo cũng đã nháo, giờ phút này là dùng chết đe dọa: "Hàn Triều nếu anh thực sự bước ra khỏi cửa, em sẽ mang con đi tìm chết, em không cần anh phiền toái đi tìm Chu lão, em chính mình sẽ đi, không ở lại đây chướng mắt anh..."
Trước khi bước chân ra khỏi cửa, giọng Thích Thất đã truyền đến làm Hàn Triều dừng chân lại, mấy người thở ra, tay kích động nắm lấy nhau, nhưng mà đáp án làm bọn họ thật thất vọng.
Hàn Triều dừng chân, chậm rãi quay đầu, chậm rãi đi đến trước mặt Thích Thất, giơ tay lên vuốt ve mặt Thích Thất, ôn nhu nói: "Không sao, em đi đâu thì anh đi đó, nếu em không muốn sống nữa, anh sẽ cùng đi chết với em..."
Tất cả mọi người biết được quyết tâm không cần đứa trẻ này của Hàn Triều là không thể thay đổi, Cổ bá suy sụp ngồi xuống ghế, đám người Kim Điêu cũng cúi đầu trầm mặc không nói, bọn họ đã rõ ràng, Hàn Triều một khi hạ quyết định sẽ không dễ dàng sửa đổi, mà lúc này tất cả mọi khả năng muốn lay chuyển quyết định của anh đều đã làm mà không có tác dụng... Mà chuyện Hàn Triều muốn làm, bọn họ không ai ngăn cản được.
Khi Hàn Triều đi được mười mấy phút, lúc Thích Thất thu thập đồ vật muốn trốn khỏi nhà, mọi người đã biết được nguyên nhân Hàn Triều không muốn giữ lại cái thai. Từ thành phố Y xa xôi, Lương Tử Hùng đã lặn lội đến đây tìm Hàn Triều, tới cùng với anh là Bối Thiến, Bối Thiến có thai lâu hơn Thích Thất, đã gần được năm tháng, đương nhiên chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là Bối Thiến đã trở thành hoàn toàn khác với ấn tượng mà Thích Thất biết. Mắt thâm lõm xuống, tứ chi khô gầy, chỉ trừ bụng hơi phồng phồng lên, trên người cô không còn một tí da thịt dư thừa nào.
Lương Tử Hùng đỡ Bối Thiến đi vào trang viên Triều gia, khuôn mặt anh tiều tụy, thanh âm nghẹn ngào, nói với đám người tụi tập trong đại sảnh: "Hàn Triều đâu? Tôi muốn gặp cậu ta..."
......
Hàn Triều và Chu lão vừa tiến vào đại sảnh liền phát hiện được ánh mắt mọi người nhìn về phía mình thật cổ quái, nguyên bản cho rằng Thích Thất lại tiếp tục làm ầm ĩ hiện giờ an an tĩnh tĩnh thành thật ngồi ở sô pha không biết nghĩ đến cái gì, không khí quái dị làm anh vừa định thả ra tinh thần lực quan sát, chưa kịp làm thì đã bị một bóng người lao tới chặn lại, người này thần sắc tiều tụy, giọng đầy cầu xin: "Hàn Triều, cầu xin cậu, giúp tôi, tất cả mọi thứ tôi đều có thể cho cậu, giúp tôi, giúp tôi cứu cô ấy, giúp tôi cứu, cứu cô ấy..."
Tiếp theo, Hàn Triều thấy được Bối Thiến được người nâng tới, sau đó, thế giới của anh như sụp đổ...
Hàn Triều như tối hôm qua ngồi một mình trong phòng, anh đã đưa cho Lương Tử Hùng tất cả những thứ đồ tốt nhất, thuốc bổ, thực phẩm chức năng, dịch dinh dưỡng... Tất cả mọi thứ người mang thai dùng được anh đều đưa ra, Bối Thiến là mệnh của Lương Tử Hùng, cũng như Thích Thất là mệnh của anh, anh không đành lòng nhìn người bạn duy nhất giống như đời trước ôm lấy thi thể Bối Thiến, cùng chôn sống trong quan tài với Bối Thiến...
Cửa phòng bị mở ra, thân thể Hàn Triều không phát hiện mà run rẩy một chút, sau đó hai cánh tay trắng nõn choàng lên trên cổ anh, chóp mũi Thích Thất thân mật cọ cọ vào cổ, thanh âm mềm mại cũng chui vào trong lỗ tai Hàn Triều, ôn hương nhuyễn ngọc như vậy, nhưng anh lại như cá trên cạn, giãy giụa lần cuối cùng...
Khi đàm phán quan trọng nhất chính là không cho đối phương biết át chủ bài của mình là gì, bên kia một khi đã biết sẽ quay lại công kích nhược điểm của mình, sau đó mình toàn diện bại trận cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Thích Thất không biết nguyên nhân Hàn Triều không cần đến đứa bé này, cô sẽ khóc, sẽ nháo, sẽ hận, sẽ oán trách, nhưng cô vô pháp thay đổi quyết định của anh, bởi vì cô không bắt được trọng điểm, anh ở trước mặt cô không có nhược điểm, nhưng hiện giờ cô đã biết nguyên nhân, cô sẽ lấy lý động đến tình, cô sẽ hứa chuyện mà căn bản cô làm không được mê hoặc anh dụ dỗ anh, cô sẽ bảo đảm mình sẽ an toàn vô ưu bình an sinh con, sau đó anh sẽ từng bước từng bước chống cự không được mà toàn diện bại trận... Nhưng mà, kết quả này anh không gánh vác nổi...
"Hàn Triều, thực xin lỗi, em không biết, anh đều là vì em, em không biết mà lại cứ làm ầm ĩ."
Thanh âm mềm mại vang lên bên tai Thích Thất, Hàn Triều lại muốn cười lạnh ra tiếng, cho nên cô ấy đã biết nguyên nhân thì sẽ nghe lời anh hay sao, sẽ không cần đứa trẻ này hay sao, nếu thật là như vậy cô ấy sẽ không đến đây mà ngoan ngoãn đi uống chén thuốc mà Chu lão đã sắc ra.
Thấy Hàn Triều vẫn không nhúc nhích không để ý đến mình, Thích Thất không ngừng cố gắng: "Anh không cần lo lắng cho em nhiều như vậy, em khác với Bối Thiến, cô ấy là người thường, dinh dưỡng sẽ không theo kịp, dáng vẻ kia chỉ là ngoài ý muốn... Thôi được, cho dù không phải là ngoài ý muốn, nhưng em còn có anh nha, anh sẽ không để em thiếu đồ bổ, huống hồ em còn là dị năng giả, thân thể tốt hơn Bối Thiến không biết bao nhiêu lần. Hàn Triều, anh đáp ứng với em đi..."
Hàn Triều chuyển người, gỡ tay Thích Thất đang vòng trên cổ mình ra, anh đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, ngậm một điếu thuốc trong miệng, đánh đánh bật lửa trong tay nhưng không châm thuốc, thanh âm cứ "tư tư" vang ra từ bậc lửa.
"Hàn Triều, em bảo đảm em sẽ không có việc gì, em thề..." Vừa nói, Thích Thất vừa vươn người tới sau lưng Hàn Triều. Thanh âm dừng lại, sau đó chính là yên lặng như vĩnh cửu...
"Em sẽ chết......" Thật lâu sau, Hàn Triều rốt cuộc phun ra ba chữ này.
Thích Thất sốt ruột đảm bảo: "Sẽ không, em sẽ không chết, em sẽ nỗ lực tồn tại, em sẽ không bỏ anh và con......"
"Em sẽ......" Cô ấy sẽ chết, anh vô cùng xác định cô ấy sẽ chết, cô ấy sẽ tiêu vong trên thế giới này, anh sẽ không tìm được chút tung tích nào của cô, anh và cô sẽ như lời Diều Hâu nói, sinh sinh tử tử vĩnh viễn sẽ không còn được gặp nhau...
"Em..."
"Thất Thất, em còn nhớ Triều gia ngọc bội kỳ lân không?"
Thích Thất gật đầu, cô đương nhiên biết, theo lời đồn ngọc bội kỳ lân còn thì Triều gia còn, nó biến mất thì Triều gia sẽ vong, đó một khối ngọc bội thần kỳ, là nhờ cậy lớn nhất của Triều gia.
"Chính là, không ai biết được nó kỳ thật là không được hoàn chỉnh, ở đời trước Bạch Thi Thi nói cho anh biết về phần thiếu này, anh tốn hai năm mới tìm ra được nó, Bạch Thi Thi chỉ biết món đồ kia rất quan trọng với Triều gia, nhưng cô ta không biết trong không gian kỳ lân thật ra có hai phần như vậy, phải thông qua thủ đoạn đặc thù mới có thể sử dụng đến bên trong."
Ngọc bội kỳ lân là do một vị tổ tiên tài năng của Triều gia luyện chế ra, chỉ có huyết mạch Triều gia mới có thể mở ra, mà điều kiện mở ra cũng là cực kỳ hà khắc, chỉ có thể ở thời điểm Triều gia gặp phải sinh tử tồn vong mới có thể khởi động, một khi mở ra, mọi vận chuyển trong không gian đều lấy tinh huyết của người Triều gia làm cơ sở. Hàn Triều tồn tại, không gian kỳ lân tự nhiên còn, anh mà chết, không gian kỳ lân lại một lần nữa sẽ biến thành ngọc bội, đời trước ngọc bội kỳ lân vẫn luôn không hoàn chỉnh, trên thực tế ngọc bội kỳ lân không hoàn chỉnh mới là chính xác, nó sẽ vẫn luôn bảo hộ Triều gia, Triều gia sẽ vẫn luôn sinh sản, truyền tới đời sau.
Nhưng đời này, ngọc bội kỳ lân đã xảy ra biến hóa, nó biến thành hoàn chỉnh, không còn thiếu hụt miếng nào, ban đầu Hàn Triều cho rằng không có quan hệ gì khác, nhưng cho đến sau chuyện xảy ra ở trạm phát điện tỉnh X anh mới hiểu được quan hệ thật lớn này. Thích Thất là mảnh ngọc bội thiếu hụt kia, anh tiếp thu linh tuyền ngọc dịch của Thích Thất mà tẩm bổ thân hình, mà Thích Thất sẽ dựa vào sự cường đại của anh mà tự do sinh trưởng, bọn họ sẽ gắn bó, tương dựa vĩnh viễn vào nhau, nhưng mà cũng có nghĩa là, Triều gia sẽ không xuất hiện đời sau, ngọc bội kỳ lân cũng sẽ không hề tiếp tục được truyền xuống.
Ở tỉnh X, khi anh nhìn thấy nhẫn kim cương kia, Hàn Triều không tin rằng Thích Thất đã chết, nhưng ngọc bội kỳ lân tan vỡ làm anh không muốn tiếp thu cũng không được, ngọc không hoàn chỉnh, không tìm thấy Thích Thất, anh muốn đi theo cô ấy, nhưng trừ phi hai người cam tâm tình nguyện đồng thời tiêu vong, nếu không bọn họ chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm lẫn nhau. Họ có thể xuyên qua không gian, thời gian, ngoại trừ thế giới này còn có rất nhiều thế giới khác, ngoại trừ thời không này còn có rất nhiều thời không, anh phải đi đâu tìm, anh có thể đi nơi nào tìm? Cho nên Hàn Triều không đi, anh nuôi dưỡng mười vạn thây ma xem như Thích Thất còn ở đó, chờ đến khi anh chết, anh sẽ mang theo mười vạn thây ma này đi theo. Diều Hâu nói Thích Thất ý nguyện là muốn anh còn tồn tại thật tốt, vậy anh phải tồn tại, tồn tại đến khi không thể sống tiếp được, anh sẽ tiếp tục đi tìm Thích Thất. Mười ngày đó Hàn Triều chính là tự gạt mình với những suy nghĩ như vậy, chính là, không mất đi anh sẽ không hề biết loại tư vị này gian nan như thế nào, không mất mà tìm lại được anh sẽ không biết Thích Thất rốt cuộc quan trọng đối với anh như thế nào. Hiện giờ muốn anh đi lại quãng đường không có Thích Thất, anh làm thế nào để trải qua những ngày như vậy, anh tưởng cũng không dám tưởng.
"...... Thất Thất, ngọc bội kỳ lân vẫn ở trạng thái tổn hại, cho nên em chú định sẽ không sống được... Hiện giờ em đã biết hết thảy, em còn kiên trì muốn đứa nhỏ này sao..."
"Em..." Cô định nói mình muốn, nhưng nhìn ánh mắt đau thương của Hàn Triều làm cô nói không nên lời, để anh lại một mình trên đời này cô làm sao có đủ tàn nhẫn như vậy, thế giới vô biên, sinh sinh tử tử, bọn họ sẽ vĩnh viễn không thấy được nhau, trên đời này sẽ không còn một Hàn Triều ở bên cạnh cô, từ đây về sau cô sẽ không được gặp người này... Bỗng dưng ở vị trí trái tim truyền đến một cơn đau xé, cho đến giờ phút này cô mới biết được giữ lại đứa trẻ nói đến cùng là có ý nghĩ gì đối với bọn họ...
Bình luận facebook