Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xuyên Thành Chị Dâu Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược - Chương 81
Editor: Gà
Trong một thoáng vui mừng, Sở Hoài hậu tri hậu giác* thắc mắc, bọn họ làm cách nào biết được hắn xin Hoàng thượng chỉ hôn?
(*) Hậu tri hậu giác: Sau khi suy xét kỹ càng thì nhận ra
Sở Hoài nhíu mày, xoay người bước nhanh trở về, chẳng mấy chốc đã đến trước Yến Vương phủ. Do dự một lúc mới nâng tay gõ cửa. Đại môn hé ra một khe hở, gác cổng ló đầu ra: “Sở công tử?”
Sở Hoài: “Ta muốn gặp Trưởng công chúa.”
….
Sở Hoài được đưa đến tiền thính chờ, đã nhiều lần bí mật đến gần Yến Vương phủ nhưng hắn không dám vào. Thị nữ dâng trà lên hắn vẫn bất động, hắn đang chờ Từ Ấu Vi, không lâu sau đã có người đi vào tiền thính.
Bóng dáng yêu kiều phản chiếu trên đường hoa, một người xa xa, xinh đẹp vô hạn.
Từ Ấu Vi đi tới: “Sở công tử.”
Chỉ ba chữ đã khiến tâm can hắn mê muội: “Công chúa.”
Đang có người khác ở đây chỉ bèn gọi nàng là công chúa.
Từ Ấu Vi gật đầu: “Sở công tử tới có chuyện gì sao?”
Sở Hoài giải thích rõ tiền căn hậu quả: “Hôm nay ta đã đến xin Hoàng thượng tứ hôn, đúng lúc ngang qua một con hẻm nghe thấy có người nghị luận về chuyện chọn phò mã, bọn họ nói phò mã là ta.”
Sở Hoài cúi đầu nhìn vào mắt Từ Ấu Vi: “Dẫu Hoàng thượng chưa đồng ý hôn sự của chúng ta, e rằng việc này cần phải hỏi qua ý Thái hậu, nhưng nếu không ngoài ý muốn thì mọi chuyện đã định. Ta…Sẽ không tạo tin đồn khắp nơi như vậy.”
Từ Ấu Vi: “Không phải chàng, là ta cho người truyền ra.”
Hai mắt Sở Hoài trừng lớn.
Từ Ấu Vi tiếp tục: “Phu nhân Trịnh thái phó đến chỗ mẫu hậu nói rằng Trịnh công tử nhà họ văn võ song toàn, phong thần tuấn lãng, có ý với ta đã lâu.”
Có lẽ vì trước kia không gây khó dễ cho Từ gia nên hiện giờ mới bỏ mặt mũi đến cầu Lư thị, nhưng nếu thật sự sớm thích nàng vì sao thời điểm Từ gia bị lưu đày lại không hề thấy bóng dáng.
Giả như không trải qua những việc này, có lẽ Lư thị vẫn nể mặt mũi của nhau. Hiện tại Lư thị đã là Thái hậu đương triều, bà lập tức trầm mặt: “Vậy cũng không hẳn, hắn đã có tâm tư như vậy tại sao phải đợi đến bây giờ, rốt cuộc cũng vì thân phận Tĩnh An công chúa mà thôi, dù là một công chúa…hẳn là Trịnh phu nhân đều hiểu rõ.”
Mặt mũi Trịnh phu nhân đỏ bừng vì thẹn, vội vàng tìm lý do cáo lui.
Buổi chiều ngày hôm qua Từ Ấu Vi tiến cung mới biết chuyện, hôm nay là Trịnh phu nhân, ngày mai sẽ còn Vương phu nhân Lý phu nhân, nàng bèn an bài hết mọi việc.
Sở Hoài: “Ta đã biết.”
Trịnh công tử đúng không?
Từ Ấu Vi lại hỏi: “Hoàng huynh nói muốn hỏi ý kiến mẫu hậu?”
Sở Hoài đáp: “Ừ, chỉ cần thánh chỉ ban xuống sẽ định ra hôn kỳ, ta sẽ kiếm nhiều tiền một chút chuẩn bị sính lễ.”
Từ Ấu Vi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chắc chắn hoàng huynh luôn ngóng trông gả ta ra ngoài thật sớm, phủ công chúa vẫn xây chưa xong, đến đầu mùa xuân vừa vặn thành hôn.”
Sở Hoài không nghe rõ: “Ừ?”
Từ Ấu Vi: “Không có gì.”
Từ tháng bảy đến tháng hai chỉ còn hơn năm tháng, đủ để thêu giá y, hơn nữa Từ gia có cửa hàng, nàng cũng muốn kiếm thêm ít tiền.
Từ Ấu Vi bảo thị nữ đi đổi ấm trà mới, sau đó ngoắc ngón tay với Sở Hoài.
Sở Hoài sững lại một chốc mới nâng bước tiến lên. Từ Ấu Vi nắm vạt áo của Sở Hoài kéo hắn lại gần, ghé vào tai hắn nhẹ giọng thì thầm: “Chàng cứ chăm chỉ làm việc, nếu không có thời gian đến thăm thì phải viết thư cho ta, còn nữa, không được nhìn những cô nương khác.”
Sở Hoài đảm nhiệm chức vụ quan trọng, chưởng quản hình lại, là một miếng bánh thơm đã sớm lọt vào mắt không biết bao nhiêu quý phu nhân.
Trông thấy Sở Hoài đang chăm chú nhìn nàng, Từ Ấu Vi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: “Nghe rõ chưa?”
Sở Hoài vươn tay xoa đầu nàng: “Nghe rõ, phải thường xuyên đến thăm nàng, không rảnh cũng bớt chút thời gian đến, không có thời gian thì viết thư, không được nhìn cô nương khác, ta đều nghe rõ, cũng nhớ thật kỹ.”
Từ Ấu Vi: “Nhớ kỹ thì tốt.”
Sở Hoài là ngoại nam không tiện ở lâu, nói thêm vài câu đã rời Yến Vương phủ. Mà bên này Cố Diệu cũng đến Thọ Khang Cung hỏi ý kiến của Lư thị, bà gật đầu: “Tốt nhất là chọn người mình thích, huống chi Sở Hoài cũng không tệ.”
“Chuyện hôn sự định xuống thì đã là người lớn, lần tới tiến cung ta sẽ dặn nàng.”
Đừng lúc nào cũng bám lấy tẩu tử, chuyện của mình phải tự mình làm chủ.
Cố Diệu mỉm cười, Từ Ấu Vi hết sức chân thành đáng yêu, hoạt bát hướng về phía trước, nàng rất thích: “Bây giờ Ấu Vi đang theo dõi tiến trình xây dựng phủ công chúa, lần tới tiến cung nếu mẫu hậu có ý kiến nào hay thì hãy gợi ý cho nàng.”
Lư thị cười mắng: “Trong nhà chỉ có con là hướng về nàng nhất.”
Bà không khỏi nghĩ, sau này Cố Diệu sinh tiểu công chúa nhất định sẽ là một mẫu thân tốt. Mặc dù trong lòng rất mong đợi nhưng bà không thúc giục, đây là chuyện của hai người bọn họ, bà không quản được.
Có điều, Lư thị hỏi Cố Diệu sau này dự định như thế nào.
Cố Diệu trả lời: “Trời nắng hơn nửa tháng, ngày hôm qua con ra ruộng kiểm tra, mực nước sông đã rút, con đang suy nghĩ có nên đào một cái hồ trữ nước hay không. Ba ngày sau phải làm lễ tế thiên.”
Tuy rằng trời không mưa nhiều ngày nhưng cũng không đến mức hạn hán, nửa năm trước Giang Nam đại úng, Cố Diệu thật sự sợ sẽ hạn hạn.
Lư thị gật đầu tán thành: “Để ngừa vạn nhất, tốt hơn nên đào.”
Hiện tại chính là thời điểm nóng nhất trong năm, ra ruộng làm cỏ bón phân, chỉ cần đi một chuyến toàn thân đã nhễ nhại mồ hôi. Bá tánh không có khả năng mua băng hạ nhiệt, họ chỉ có thể sống chung với khí nóng, nhu cầu cấp bách bây giờ chính là một cơn mưa xua tan tiết trời nóng bức.
Ba ngày nhoáng một cái đã trôi qua, Từ Yến Chu chuẩn bị lập đàn thế thiên. Ngày hôm đó mặt trời rất lớn, mây trắng xếp tầng, quả là một thời tiết tốt.
Từ ba ngày trước đã chuẩn bị cho lễ tế thiên, tắm rửa, dâng hương, ăn chay. Sáng sớm Cố Diệu cùng Từ Yến Chu mặc cát phục, cùng bách quan lên đàn tế.
Thiên đàn dựng giữa đỉnh núi, muốn lên thiên đàn cần phải leo qua mấy ngàn bậc thang. Lễ bộ đọc lời cầu nguyện, Từ Yến Chu báo cáo với trời cao, sau đó Cố Diệu và Từ Yến Chu cầm trong tay ba nén hương cắm vào lư hương, khẩn cầu mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Cố Diệu quỳ xuống mặt đất, nàng bái lạy thiên địa, thành tâm cầu nguyện bá tánh Vân Châu an lành.
Làn khói khẽ bay trong gió, ánh mặt trời chói chang, ngày thường Cố Diệu không cảm thấy nóng nhưng hiện tại ăn mặc nhiều lớp cũng phải thấy bức bối.
Lễ tế thiên kết thúc, đoàn người bắt đầu di chuyển xuống núi.
Về tới hoàng cung, bầu trời bỗng nhiên tối sầm.
Cố Diệu ngửa đầu nhìn không trung, mặt trời đã ẩn trong tầng mây, những đám mây dần dần tụ lại ngày càng nhiều, cho tới khi đến Vị Ương Cung bầu trời đã triệt để âm u.
Gió thổi ầm ầm, khác hẳn với gió nóng buổi trưa, bây giờ gió rất mát, Cố Diệu giật nhẹ tay áo của Từ Yến Chu bảo: “Trời sắp mưa.”
Hoa màu cần nhất chính là những trận mưa như thế này.
Nàng vừa dứt lời đã có hạt mưa rơi xuống, từng cơn gió nhẹ thổi qua, dù mặc cát phục nặng nề cũng không còn cảm thấy nóng, nàng vươn tay ra ngoài cửa sổ, trận mưa này đến thật đúng lúc.
Thật sự đúng lúc, sau cơn mưa hoa màu lại cao thêm một đoạn, những bông lúa mì rũ đầu xuống trông nặng trĩu.
Việc người dân phải làm bây giờ chính là bẫy thỏ, chuột và chim chóc phá hoại hoa màu. Những quả dưa mật được trồng ở Tây Bắc đã tích đủ đường sau hơn chục ngày phơi, mưa thêm một trận càng thêm giòn ngọt. Từ xa đi ngang qua đã ngửi thấy mùi trái cây thơm lừng.
Giữa tháng bảy dưa vẫn chưa chín mọng, giờ đây đã dậy mùi thơm như vậy thì đến lúc chín chắc chắn ăn càng ngon hơn. Vùng Tây Bắc nhiều đất cát nên phần lớn đều trồng dưa, có thể kiếm được bộn tiền từ việc bán dưa.
Vào giữa tháng tám, dưa dưới đất chín vàng, dưa mật (dưa lưới), dưa lê, dưa hấu, một khi cắt ra sẽ thấy dưa mật ruột vàng, dưa lê xanh biếc, dưa hấu đỏ tươi, đặc biệt là dưa hấu ruột đỏ hạt đen, mềm xốp như cát nhuyễn.
Nay Lưu Vĩ Trạm đã là Hộ bộ thượng thư, tuy nói là hư chức nhưng những công việc này đều do hắn chăm lo, hắn đứng trong ruộng dưa ăn một trái dưa hấu lớn giải tỏa cơn thèm, sau đó hạ bút viết thư gửi về cho Cố Diệu.
Hoàng cung nhất định không thể thiếu, chuyển về hai xe. Vì vỏ dưa rất giòn sợ đi đường bị dập nát, số còn lại để bán ở Tây Bắc, những quả dưa này có thể thêm vào quốc khố khá nhiều tiền.
Ngoài ra, vỏ dưa có thể dùng để cho heo gà ăn và ủ phân, Lưu Vĩ Trạm phóng mắt nhìn các ruộng dưa mà lòng lại ngứa ngáy.
Đây đều là bạc đó nha, bạc trắng óng ánh, sang tháng chín lại có nho chín hái đi bán, hoặc ủ rượu, vừa hay ở Vân Thành có xưởng rượu, ủ thành loại rượu nho ngon nhất.
Ba ngày sau Cố Diệu nhận được tin từ Vân Thành đưa đến, lúc này nàng mới nhớ đến những ruộng dưa ở Vân Thành mà mình đã bỏ quên. Bầu trời phía Tây Bắc cũng đang mưa, sau cơn mưa những quả dưa đủ độ ngọt ăn càng ngon.
Các thế gia ở Yến Kinh đều có nông trang riêng, trái cây đều hái từ nông trang đem về, dưa hấu ở đây Cố Diệu đều đã nếm qua, khẳng định không ngon bằng Tây Bắc. Chẳng qua đường đi gập ghềnh, xa xôi, lại là ngày hè nắng nóng, Cố Diệu sợ trái cây bị hư hỏng trên đường.
Nên làm như Lưu Vĩ Trạm nói, trước tiên cứ bán ở Tây Bắc.
Nàng hồi âm cho Lưu Vĩ Trạm, năm ngày sau, Hoàng cung và Yến Vương phủ đồng thời nhận được một xe dưa, mùi hương thật sự thơm ngào ngạt.
Cố Diệu sai người đưa tới Thọ Khang Cung và mang ra ngoài cung cho Lý thị, gửi đến phủ thừa tướng một giỏ, còn dư lại nàng cắt thành một mâm trái cây.
Dưa hấu, dưa lê, dưa mật được cắt từng miếng vừa ăn, bên cạnh còn có một cái xiên nhỏ. Cố Diệu nếm thử, thực sự rất ngọt, nàng thích ăn ngọt nên giữ lại cho mình một nửa, nửa kia sai Minh Cảnh đưa đến thư phòng.
Lưu Vĩ Trạm gửi về rất nhiều, Cố Diệu tự hỏi phải ăn chỗ dưa còn lại như thế nào. Cuối tháng tám vẫn rất nóng, bảo quản không đúng cách sẽ bị hỏng, nàng chỉ để lại một trái, số còn lại đem đi ướp lạnh toàn bộ.
Dưa hấu xay thành nước, sau đó cho thêm đá bào như cát mịn vào chung với nhau, khuấy đều làm thành sinh tố dưa hấu, món sinh tố dưa hấu này có độ sánh mịn, thêm đá bào càng mát lạnh sảng khoái.
Dưa mật ăn không hết thì làm thành mứt trái cây ăn với bánh bột mì.
Cố Diệu nói: “Minh Cảnh, đem cốc nước dưa hấu lạnh đến thư phòng rồi các ngươi cũng cắt dưa hấu ăn đi.”
Mắt Minh Cảnh phát sáng: “Tạ Hoàng hậu nương nương!”
Từ Yến Chu đã đổi sang thư phòng khác, quan viên không được đặt chân vào hậu cung, chàng bèn tìm một cung điện sạch sẽ ngay cạnh Thái Hòa điện làm thư phòng.
Trong lúc nghị sự cùng đại thần, một mâm trái cây cắt tỉa vô cùng đẹp mắt được dâng lên. Bên cạnh mâm còn có vài chiếc nĩa xiên bằng gỗ, Từ Yến Chu dùng ánh mắt phức tạp mời các đại thần dùng chung.
Quân thần khác biệt, các đại thần đều hiểu rõ nên chỉ ăn một miếng tượng trưng, dưa như vừa được vớt từ dưới giếng lên, ăn xong một miếng có cảm giác mát lạnh, toàn thân lập tức sảng khoái có tinh thần, cuối cùng là nếm ra vị ngọt dịu.
Một miếng tràn ngập nước, thực ngọt.
Ăn hết một miếng lại muốn ăn miếng thứ hai, tổng cộng là ba miếng, muốn ăn thêm nhưng xấu hổ không dám ăn tiếp, chỉ đành trơ mắt nhìn đế vương tôn quý ở nơi đó độc hưởng.
“Hoàng thượng…Lần trước mưa to, hoa màu phát triển rất tốt, thần đã hỏi ý kiến của lão trang, bọn họ đều nói năm nay nhất định là một năm bội thu, bá tánh chỉ lo chuyện thuế má…”
Đại Sở quy định mỗi mẫu đất phải giao nộp hai thạch ngũ cốc cho triều đình, vải bông hai trượng bốn tước, mạch bốn cân. Một thành lương thực ước chừng sáu bảy chục cân, sản lượng hàng năm trên mỗi mẫu nhiều nhất 267 cân, ít nhất là 145 cân, trừ thuế, phần còn lại đôi khi không đủ cho người một nhà ăn.
Từ Yến Chu nói: “Ngũ cốc hai thạch không đổi, vải bông đổi thành hai trượng, mạch ba cân.”
Dù sửa cũng không thể sửa quá nhiều, Từ Yến Chu nói tiếp: “Nam nhân trưởng thành vẫn phục dịch hai mươi ngày mỗi năm.”
Đại thần xác nhận: “Hoàng thượng thánh minh, hoa màu phát triển, giảm thuế khẳng định bá tánh có thể trôi qua một năm an lành, nói không chừng còn mua được trái cây về nếm thử…Hoàng thượng, trái cây này từ đâu đến, sao có thể ngọt như vậy?”
Từ Yến Chu ho một tiếng: “Cái này trẫm cũng không biết, là Hoàng hậu đưa tới, buổi tối trẫm sẽ hỏi Hoàng hậu.”
Đại thần cảm thấy khát nước vô cùng, không lâu sau lại có thông truyền, thị nữ bên cạnh Hoàng hậu lại tới lần nữa.
Lần này bưng vào một ly nước dưa hấu còn bốc hơi lạnh. Đây là một chiếc cốc lưu ly trong suốt có thể nhìn rõ nước dưa hấu bên trong, Từ Yến Chu bưng cốc nhìn nửa ngày mới hỏi: “Chư vị ái khanh còn việc gì không?”
Đại thần đồng loạt lắc đầu: “Không có.”
Từ Yến Chu không nói chuyện, các đại thần nương theo ánh mắt, lên tiếng cáo lui.
Người đã đi hết, Từ Yến Chu uống một ngụm nước dưa hấu, mát lạnh, ngọt lành. Chàng một hơi uống hết, rất sảng khoái.
Thật muốn gặp Cố Diệu, tuy vậy Cố Diệu đưa nước dưa hấu đến đồng nghĩa muốn chàng nghiêm túc xử lý chính vụ, không được lơi lỏng.
Dùng tốc độ nhanh nhất xử lý hết tấu chương, Từ Yến Chu hồi Vị Ương Cung. Xưa nay đế vương có tam cung lục viện và cung điện của chính mình, nhưng Từ Yến Chu ngược lại, hơn nữa chàng cũng không cần, chàng chỉ ở Vị Ương Cung vì đó là nhà của chàng.
Ban đêm hơi lạnh, Cố Diệu đã tắm rửa xong, nàng mặc một bộ trung y sáng màu, mái tóc đen dài rũ xuống đến thắt lưng.
Nàng chấp bút viết viết vẽ vẽ, hơn một tháng nay lều ấm trong tướng quân phủ đã xây dựng xong, hạt giống gieo bên trong cũng bắt đầu nảy mầm.
Cây con trong ruộng được bón phân phát triển nhanh hơn ruộng thường, cũng xanh và tươi tốt hơn rất nhiều. Đồng thời, cỏ dại cũng mọc rất cao.
Còn phải xem cuối vụ thu hoạch được bao nhiêu.
Từ Yến Chu đưa tay ôm eo Cố Diệu, rất nhỏ, một tay đã ôm hết.
Cố Diệu hoảng hốt: “Chàng đã về!”
Từ Yến Chu hôn lên khóe môi nàng: “Ngọt, ăn dưa mật sao.”
Dưa nào Cố Diệu cũng ăn, vô cùng ngon miệng.
Nàng hỏi: “Chàng chưa ăn sao, chẳng phải đã đưa đến Ngự thư phòng rồi à?”
Từ Yến Chu: “Đưa đến, nhưng có đại thần ở đó ta không thể độc chiếm, cho nên chưa ăn được mấy miếng, ta phải nếm thử…”
Chàng cúi đầu muốn hôn tiếp, bị nàng đẩy ra: “Vậy còn nước dưa hấu thì sao, cũng chia?”
Từ Yến Chu: “Không có, mình ta uống, nước trái cây và hoa quả không giống nhau.”
Cố Diệu: “Nếu thế lần tới không đưa gì cho chàng hết.”
Từ Yến Chu thực ủy khuất, Cố Diệu không cho chàng hôn, bây giờ chàng…Cách ba ngày mới được một lần, việc này rất quan trọng nhưng phải mất ba hoặc bốn ngày mới được làm.
Bọn họ đang tân hôn đó.
Cố Diệu vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh ý bảo Từ Yến Chu ngồi xuống: “Chàng xem tin Lưu Vĩ Trạm gửi về đi, mười sáu ruộng dưa hấu, mỗi ruộng hơn tám trăm cân, hai mươi ruộng dưa mật mỗi ruộng hơn sáu trăm cân, mười mẫu dưa lê, Lưu Vĩ Trạm nói có thể thu hơn năm ngàn cân.”
Cố Diệu tính toán các khoản, tiền nào của nấy, dưa này rất ngọt có thể bán được giá hơn. Tính ra thì phải kiếm được mấy ngàn lượng, không hề ít.
Mảnh đất trồng dưa này đem lại tài phú nhiều hơn nuôi heo, ít nhất có thể nhìn thấy tiền mặt. Chẳng biết vì sao, trồng trái cây năng suất mỗi mẫu đất lại cao hơn, không lẽ nào vì tưới bằng nước linh tuyền?
Từ Yến Chu cũng rất mừng, tuy rằng tìm được nhiều tiền trong phủ Vĩnh Thân Vương nhưng quốc khố vẫn còn thiếu hụt. Có thêm tiền đương nhiên rất tốt, đây là tiền do Cố Diệu kiếm được, vùng Tây Bắc đất cát nhiều, sang năm trồng thêm nhiều trái cây tiếp tục kiếm thêm nhiều tiền hơn.
Chàng nói: “Có khả năng kiếm tiền.”
Cố Diệu gật đầu, tương lai sẽ càng ngày càng nhiều, lúc này Lưu Vĩ Trạm chỉ đành vất vả một chút. Hơn nữa xưởng đậu phụ và quán thịt kho mỗi năm cũng thu được bạc, còn cả ruộng muối. Đây đều là những khoản tiền nhỏ, muốn kiếm được nhiều hơn vẫn phải có những kỹ thuật độc đáo và không thể thay thế.
Nàng khẽ mỉm cười: “Chọn lúc nào đó quay về Vân Thành nhìn một chút, xem cây ăn quả lớn thế nào rồi.”
Cây ăn quả ba năm mới kết trái, phải chờ thêm, có điều dùng để chắn gió cát cũng rất tốt. Vùng đất dưới chân là Vân Châu, sau này sẽ mở mang biên cảnh, mở rộng lãnh thổ.
Từ Yến Chu gật đầu, ngoại trừ Yến Kinh thì thời gian chàng ở Tây Bắc là lâu nhất, còn có một thiên hạ rộng lớn hơn mười lăm thành phía bắc.
Từ Yến Chu: “Chúng ta cùng trở về.”
Chàng nhớ lại việc các đại thần dò hỏi trái cây từ đâu tới, đều từ Tây bắc chuyển đến: “A Diệu, đại thần muốn mua có bán không?”
Cố Diệu: “Bọn họ thích ăn thì bán, chuyển đến đây tuy rằng hơi phí công nhưng không phải không thể, chẳng qua giá cả nhất định sẽ cao.”
Từ Yến Chu nhớ đến dáng vẻ thèm thuồng của bọn họ, xem chừng rất có khả năng mua.
Chàng bảo: “Thử chuyển về một ít trước xem thế nào.”
Lưu Vĩ Trạm lại cho người đưa về hơn năm trăm cân, cuối hè đầu thu, trên xe phủ mền để tránh tiếp xúc ánh sáng mặt trời bị hư hại. Hơn năm trăm cân dưa này bán với giá năm mươi văn một cân, một trái dưa hấu hơn hai mươi cân giá một lượng bạc vô cùng đắt đỏ, nhưng vừa chuyển đến chỉ trong một ngày đã bán hết.
Vốn Lưu Vĩ Trạm còn cho rằng không bán được, dẫu ngon nhưng ai lại sẵn sàng bỏ ra một lượng bạc mua dưa? Kết quả toàn bộ đều bán sạch, Hoàng hậu nương nương không hề lừa hắn. Một chuyến hai trăm lượng, Tây Bắc vẫn còn rất nhiều dưa lắm đó.
Lưu Vĩ Trạm hỏi: “Còn muốn dưa không?”
Một trái nào đủ ăn, nhà ai không phải tam đại đồng đường*, một nhà mấy chục miệng ăn, thật sự không đủ.
(*) Tam đại đồng đường : Ba thế hệ trở lên ở chung một nhà
Lưu Vĩ Trạm nghĩ, Tây Bắc bán hơn mười văn một cân, còn nơi nào bán đắt giá hơn ở kinh thành chứ, kẻ ngốc cũng biết phải chọn như thế nào.
Đoàn xe ngựa của thương đội chở những trái dưa căng tròn đưa đến Yến Kinh, sau đó lại chuyển đi Giang Nam, giá cả ở mỗi nơi tuy không giống nhau nhưng danh tiếng vùng Tây Bắc có trái cây thơm ngon thì ai cũng biết.
Đầu tháng chín, dưa trong ruộng không còn nhiều, Lưu Vĩ Trạm nộp lên năm ngàn lượng bạc trắng. Đã trừ đi tiền thuê thương đội, nhân công và những chi phí khác.
Lưu Vĩ Trạm mệt mỏi người đã gầy đi một vòng, tiền lấy được tự mình chia 150 lượng bạc. Nghĩ đến 2500 lượng trước kia, hắn phải tích góp rất nhiều năm mới có. Bây giờ mới chưa đầy mấy tháng, buôn bán kiếm được nhiều tiền như vậy hắn nhất định phải chăm chỉ hơn.
Phần vỏ dưa đưa thẳng đến trại heo để làm thức ăn cho vật nuôi, vỏ dưa ngọt heo rất thích ăn, Lưu Vĩ Trạm thực sự cảm thấy đàn heo hắn nuôi đã mập lên không ít.
Heo phải mập mới tốt, đến mùa đông mổ mới nhiều thịt.
Vừa hay đầu tháng chín, nho cũng đã chín.
Nho trồng ở Tây Bắc không giống nho trồng ở Vân Châu và các nơi khác, loại nho này có màu xanh biếc, khi chín vẫn giữ màu xanh, hạt giống được lấy từ ngoại bang về.
Nho dài thon khi ăn có mùi sữa thơm, ngọt mát hoàn toàn không thua gì mật ong.
(Editor: Có lẽ giống nho mẫu đơn)
Đưa vào hoàng cung, Cố Diệu vẫn theo thường lệ gửi đi các nơi, sau đó rửa một mâm đưa đến Ngự thư phòng.
Nho đã được ngâm bằng nước giếng, bên ngoài có một lớp áo đường, vận chuyển đến đây không dễ dàng nên đã hơi ngả vàng, có điều ăn vẫn rất ngon.
Các đại thần đang nghị sự trong ngự thư phòng chớp mắt vài cái, nho, nho xanh.
Vừa lúc ăn dưa hấu xong.
Từ Yến Chu phân phát mâm nho, ngược lại lần này khá bình thản, đợi đến cuối buổi lại có người hỏi có thể mua nho được không.
Chàng nói: “Hoàng hậu đưa tới, trẫm phải hỏi Hoàng hậu mới biết.”
Các đại thần rất ghen tỵ, thôn trang nhà mình cũng trồng hoa quả nhưng không thể ngon bằng Ngự thư phòng.
Đã nếm qua dưa hấu ngon ngọt thơm mát xốp giòn, rồi lại so sánh với dưa trồng trong ruộng nhà mình, chỉ cảm thấy hạ nhân làm việc không chuyên tâm.
Thương nghị xong việc, Từ Yến Chu tiếp tục duyệt tấu chương, mỗi ngày đều có đại thần cầu kiến, Cố Diệu phỏng chừng đoán được Ngự thư phòng nhiều người, cho nên lần này đưa tới khá nhiều.
Nho không chỉ ngọt mà còn không có hạt.
Từ Yến Chu ăn vài trái thì ngừng, xử lý xong tấu chương, chàng bê đĩa nho trở lại Vị Ương Cung.
“Lần sau đừng đưa đến Ngự Thư phòng nữa, ta trở về ăn cùng nàng.”
Cố Diệu: “Chẳng tốn bao nhiêu, không được keo kiệt.”
Từ Yến Chu cứ muốn keo kiệt, đây là Cố Diệu chuẩn bị cho chàng, chàng muốn ăn một mình. Hiềm nỗi, mỗi ngày đều có người đến Ngự Thư phòng cọ ăn cọ uống.
Chàng hỏi: “Có bán nho không?”
Cố Diệu gật đầu: “Bán một ít, dư lại làm nho khô.”
Mùa đông không có trái cây để ăn, dùng nấu cháo hay hầm canh đều được.
Từ Yến Chu gật đầu, để mặc đám đại thần tự mình tranh đoạt đi. Thành thật mà nói, những quan lại đại thần này chưa bao giờ làm những việc như vậy. Tuy nhiên, cả đám đã trầy mặt ở Ngự thư phòng thì đến Hộ bộ thương thư mua chút nho cũng chẳng đáng là gì.
Trước kia bọn họ khinh thường Lưu Vĩ Trạm, cảm thấy Lưu Vĩ Trạm không xứng với chức Hộ bộ thượng thư, trái lại Lưu Vĩ Trạm làm rất tốt, sửa thuế má, chuẩn bị lương thảo, chỉnh quốc khố, quan trọng nhất là rất biết kiếm tiền.
Có người còn nhét ngân phiếu cho Lưu Vĩ Trạm: “Lưu đại nhân về sau ưu ái một chút, lần tới chừa cho ta ít nho nhé.”
Những loại trái cây này rất có tiềm năng làm cống phẩm, trước đây chỉ đế vương được độc hưởng, tuy hiện tại có thể ăn nhưng không hề dễ mua.
Lưu Vĩ Trạm nhìn lên thấy là Trịnh thái phó: “Trịnh đại nhân làm cái gì vậy?”
Trịnh thái phó nở một nụ cười đầy thiện ý: “Chỉ xin một chút ưu ái ấy mà, Lưu đại nhân giữ cho ta mấy cân nho, phu nhân nhà ta rất thích ăn loại trái cây này.”
Lưu Vĩ Trạm cả giận: “Ngươi đây là ngang nhiên đút lót, là phạm pháp, ngươi giẫm đạp lên tôn nghiêm của ta!”
“…Chê ít sao, Lưu đại nhân, trong nhà còn có thanh kiếm cổ, chém sắt như chém bùn.” Trịnh thái phó cười cười, tìm đúng mấu chốt, tìm đúng điểm mấu chốt vẫn dễ nói nhất.
Lưu Vĩ Trạm nhướng mày, thái phó là quan viên nhất phẩm, hắn là nhị phẩm cho nên mới dám yêu cầu hắn ưu ái.
Lưu Vĩ Trạm nhớ Trịnh thái phó có một thê tử tốt và một nhi tử ngoan.
Cần gì chứ.
Cần gì.
Cần gì phải đem nhược điểm dâng đến, Lưu Vĩ Trạm thu tiền xong vừa quay đầu đã mang đến chỗ Sở Hoài, tự dâng mình cáo trạng.
Nhân chứng vật chứng đầy đủ.
Trong một thoáng vui mừng, Sở Hoài hậu tri hậu giác* thắc mắc, bọn họ làm cách nào biết được hắn xin Hoàng thượng chỉ hôn?
(*) Hậu tri hậu giác: Sau khi suy xét kỹ càng thì nhận ra
Sở Hoài nhíu mày, xoay người bước nhanh trở về, chẳng mấy chốc đã đến trước Yến Vương phủ. Do dự một lúc mới nâng tay gõ cửa. Đại môn hé ra một khe hở, gác cổng ló đầu ra: “Sở công tử?”
Sở Hoài: “Ta muốn gặp Trưởng công chúa.”
….
Sở Hoài được đưa đến tiền thính chờ, đã nhiều lần bí mật đến gần Yến Vương phủ nhưng hắn không dám vào. Thị nữ dâng trà lên hắn vẫn bất động, hắn đang chờ Từ Ấu Vi, không lâu sau đã có người đi vào tiền thính.
Bóng dáng yêu kiều phản chiếu trên đường hoa, một người xa xa, xinh đẹp vô hạn.
Từ Ấu Vi đi tới: “Sở công tử.”
Chỉ ba chữ đã khiến tâm can hắn mê muội: “Công chúa.”
Đang có người khác ở đây chỉ bèn gọi nàng là công chúa.
Từ Ấu Vi gật đầu: “Sở công tử tới có chuyện gì sao?”
Sở Hoài giải thích rõ tiền căn hậu quả: “Hôm nay ta đã đến xin Hoàng thượng tứ hôn, đúng lúc ngang qua một con hẻm nghe thấy có người nghị luận về chuyện chọn phò mã, bọn họ nói phò mã là ta.”
Sở Hoài cúi đầu nhìn vào mắt Từ Ấu Vi: “Dẫu Hoàng thượng chưa đồng ý hôn sự của chúng ta, e rằng việc này cần phải hỏi qua ý Thái hậu, nhưng nếu không ngoài ý muốn thì mọi chuyện đã định. Ta…Sẽ không tạo tin đồn khắp nơi như vậy.”
Từ Ấu Vi: “Không phải chàng, là ta cho người truyền ra.”
Hai mắt Sở Hoài trừng lớn.
Từ Ấu Vi tiếp tục: “Phu nhân Trịnh thái phó đến chỗ mẫu hậu nói rằng Trịnh công tử nhà họ văn võ song toàn, phong thần tuấn lãng, có ý với ta đã lâu.”
Có lẽ vì trước kia không gây khó dễ cho Từ gia nên hiện giờ mới bỏ mặt mũi đến cầu Lư thị, nhưng nếu thật sự sớm thích nàng vì sao thời điểm Từ gia bị lưu đày lại không hề thấy bóng dáng.
Giả như không trải qua những việc này, có lẽ Lư thị vẫn nể mặt mũi của nhau. Hiện tại Lư thị đã là Thái hậu đương triều, bà lập tức trầm mặt: “Vậy cũng không hẳn, hắn đã có tâm tư như vậy tại sao phải đợi đến bây giờ, rốt cuộc cũng vì thân phận Tĩnh An công chúa mà thôi, dù là một công chúa…hẳn là Trịnh phu nhân đều hiểu rõ.”
Mặt mũi Trịnh phu nhân đỏ bừng vì thẹn, vội vàng tìm lý do cáo lui.
Buổi chiều ngày hôm qua Từ Ấu Vi tiến cung mới biết chuyện, hôm nay là Trịnh phu nhân, ngày mai sẽ còn Vương phu nhân Lý phu nhân, nàng bèn an bài hết mọi việc.
Sở Hoài: “Ta đã biết.”
Trịnh công tử đúng không?
Từ Ấu Vi lại hỏi: “Hoàng huynh nói muốn hỏi ý kiến mẫu hậu?”
Sở Hoài đáp: “Ừ, chỉ cần thánh chỉ ban xuống sẽ định ra hôn kỳ, ta sẽ kiếm nhiều tiền một chút chuẩn bị sính lễ.”
Từ Ấu Vi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chắc chắn hoàng huynh luôn ngóng trông gả ta ra ngoài thật sớm, phủ công chúa vẫn xây chưa xong, đến đầu mùa xuân vừa vặn thành hôn.”
Sở Hoài không nghe rõ: “Ừ?”
Từ Ấu Vi: “Không có gì.”
Từ tháng bảy đến tháng hai chỉ còn hơn năm tháng, đủ để thêu giá y, hơn nữa Từ gia có cửa hàng, nàng cũng muốn kiếm thêm ít tiền.
Từ Ấu Vi bảo thị nữ đi đổi ấm trà mới, sau đó ngoắc ngón tay với Sở Hoài.
Sở Hoài sững lại một chốc mới nâng bước tiến lên. Từ Ấu Vi nắm vạt áo của Sở Hoài kéo hắn lại gần, ghé vào tai hắn nhẹ giọng thì thầm: “Chàng cứ chăm chỉ làm việc, nếu không có thời gian đến thăm thì phải viết thư cho ta, còn nữa, không được nhìn những cô nương khác.”
Sở Hoài đảm nhiệm chức vụ quan trọng, chưởng quản hình lại, là một miếng bánh thơm đã sớm lọt vào mắt không biết bao nhiêu quý phu nhân.
Trông thấy Sở Hoài đang chăm chú nhìn nàng, Từ Ấu Vi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: “Nghe rõ chưa?”
Sở Hoài vươn tay xoa đầu nàng: “Nghe rõ, phải thường xuyên đến thăm nàng, không rảnh cũng bớt chút thời gian đến, không có thời gian thì viết thư, không được nhìn cô nương khác, ta đều nghe rõ, cũng nhớ thật kỹ.”
Từ Ấu Vi: “Nhớ kỹ thì tốt.”
Sở Hoài là ngoại nam không tiện ở lâu, nói thêm vài câu đã rời Yến Vương phủ. Mà bên này Cố Diệu cũng đến Thọ Khang Cung hỏi ý kiến của Lư thị, bà gật đầu: “Tốt nhất là chọn người mình thích, huống chi Sở Hoài cũng không tệ.”
“Chuyện hôn sự định xuống thì đã là người lớn, lần tới tiến cung ta sẽ dặn nàng.”
Đừng lúc nào cũng bám lấy tẩu tử, chuyện của mình phải tự mình làm chủ.
Cố Diệu mỉm cười, Từ Ấu Vi hết sức chân thành đáng yêu, hoạt bát hướng về phía trước, nàng rất thích: “Bây giờ Ấu Vi đang theo dõi tiến trình xây dựng phủ công chúa, lần tới tiến cung nếu mẫu hậu có ý kiến nào hay thì hãy gợi ý cho nàng.”
Lư thị cười mắng: “Trong nhà chỉ có con là hướng về nàng nhất.”
Bà không khỏi nghĩ, sau này Cố Diệu sinh tiểu công chúa nhất định sẽ là một mẫu thân tốt. Mặc dù trong lòng rất mong đợi nhưng bà không thúc giục, đây là chuyện của hai người bọn họ, bà không quản được.
Có điều, Lư thị hỏi Cố Diệu sau này dự định như thế nào.
Cố Diệu trả lời: “Trời nắng hơn nửa tháng, ngày hôm qua con ra ruộng kiểm tra, mực nước sông đã rút, con đang suy nghĩ có nên đào một cái hồ trữ nước hay không. Ba ngày sau phải làm lễ tế thiên.”
Tuy rằng trời không mưa nhiều ngày nhưng cũng không đến mức hạn hán, nửa năm trước Giang Nam đại úng, Cố Diệu thật sự sợ sẽ hạn hạn.
Lư thị gật đầu tán thành: “Để ngừa vạn nhất, tốt hơn nên đào.”
Hiện tại chính là thời điểm nóng nhất trong năm, ra ruộng làm cỏ bón phân, chỉ cần đi một chuyến toàn thân đã nhễ nhại mồ hôi. Bá tánh không có khả năng mua băng hạ nhiệt, họ chỉ có thể sống chung với khí nóng, nhu cầu cấp bách bây giờ chính là một cơn mưa xua tan tiết trời nóng bức.
Ba ngày nhoáng một cái đã trôi qua, Từ Yến Chu chuẩn bị lập đàn thế thiên. Ngày hôm đó mặt trời rất lớn, mây trắng xếp tầng, quả là một thời tiết tốt.
Từ ba ngày trước đã chuẩn bị cho lễ tế thiên, tắm rửa, dâng hương, ăn chay. Sáng sớm Cố Diệu cùng Từ Yến Chu mặc cát phục, cùng bách quan lên đàn tế.
Thiên đàn dựng giữa đỉnh núi, muốn lên thiên đàn cần phải leo qua mấy ngàn bậc thang. Lễ bộ đọc lời cầu nguyện, Từ Yến Chu báo cáo với trời cao, sau đó Cố Diệu và Từ Yến Chu cầm trong tay ba nén hương cắm vào lư hương, khẩn cầu mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Cố Diệu quỳ xuống mặt đất, nàng bái lạy thiên địa, thành tâm cầu nguyện bá tánh Vân Châu an lành.
Làn khói khẽ bay trong gió, ánh mặt trời chói chang, ngày thường Cố Diệu không cảm thấy nóng nhưng hiện tại ăn mặc nhiều lớp cũng phải thấy bức bối.
Lễ tế thiên kết thúc, đoàn người bắt đầu di chuyển xuống núi.
Về tới hoàng cung, bầu trời bỗng nhiên tối sầm.
Cố Diệu ngửa đầu nhìn không trung, mặt trời đã ẩn trong tầng mây, những đám mây dần dần tụ lại ngày càng nhiều, cho tới khi đến Vị Ương Cung bầu trời đã triệt để âm u.
Gió thổi ầm ầm, khác hẳn với gió nóng buổi trưa, bây giờ gió rất mát, Cố Diệu giật nhẹ tay áo của Từ Yến Chu bảo: “Trời sắp mưa.”
Hoa màu cần nhất chính là những trận mưa như thế này.
Nàng vừa dứt lời đã có hạt mưa rơi xuống, từng cơn gió nhẹ thổi qua, dù mặc cát phục nặng nề cũng không còn cảm thấy nóng, nàng vươn tay ra ngoài cửa sổ, trận mưa này đến thật đúng lúc.
Thật sự đúng lúc, sau cơn mưa hoa màu lại cao thêm một đoạn, những bông lúa mì rũ đầu xuống trông nặng trĩu.
Việc người dân phải làm bây giờ chính là bẫy thỏ, chuột và chim chóc phá hoại hoa màu. Những quả dưa mật được trồng ở Tây Bắc đã tích đủ đường sau hơn chục ngày phơi, mưa thêm một trận càng thêm giòn ngọt. Từ xa đi ngang qua đã ngửi thấy mùi trái cây thơm lừng.
Giữa tháng bảy dưa vẫn chưa chín mọng, giờ đây đã dậy mùi thơm như vậy thì đến lúc chín chắc chắn ăn càng ngon hơn. Vùng Tây Bắc nhiều đất cát nên phần lớn đều trồng dưa, có thể kiếm được bộn tiền từ việc bán dưa.
Vào giữa tháng tám, dưa dưới đất chín vàng, dưa mật (dưa lưới), dưa lê, dưa hấu, một khi cắt ra sẽ thấy dưa mật ruột vàng, dưa lê xanh biếc, dưa hấu đỏ tươi, đặc biệt là dưa hấu ruột đỏ hạt đen, mềm xốp như cát nhuyễn.
Nay Lưu Vĩ Trạm đã là Hộ bộ thượng thư, tuy nói là hư chức nhưng những công việc này đều do hắn chăm lo, hắn đứng trong ruộng dưa ăn một trái dưa hấu lớn giải tỏa cơn thèm, sau đó hạ bút viết thư gửi về cho Cố Diệu.
Hoàng cung nhất định không thể thiếu, chuyển về hai xe. Vì vỏ dưa rất giòn sợ đi đường bị dập nát, số còn lại để bán ở Tây Bắc, những quả dưa này có thể thêm vào quốc khố khá nhiều tiền.
Ngoài ra, vỏ dưa có thể dùng để cho heo gà ăn và ủ phân, Lưu Vĩ Trạm phóng mắt nhìn các ruộng dưa mà lòng lại ngứa ngáy.
Đây đều là bạc đó nha, bạc trắng óng ánh, sang tháng chín lại có nho chín hái đi bán, hoặc ủ rượu, vừa hay ở Vân Thành có xưởng rượu, ủ thành loại rượu nho ngon nhất.
Ba ngày sau Cố Diệu nhận được tin từ Vân Thành đưa đến, lúc này nàng mới nhớ đến những ruộng dưa ở Vân Thành mà mình đã bỏ quên. Bầu trời phía Tây Bắc cũng đang mưa, sau cơn mưa những quả dưa đủ độ ngọt ăn càng ngon.
Các thế gia ở Yến Kinh đều có nông trang riêng, trái cây đều hái từ nông trang đem về, dưa hấu ở đây Cố Diệu đều đã nếm qua, khẳng định không ngon bằng Tây Bắc. Chẳng qua đường đi gập ghềnh, xa xôi, lại là ngày hè nắng nóng, Cố Diệu sợ trái cây bị hư hỏng trên đường.
Nên làm như Lưu Vĩ Trạm nói, trước tiên cứ bán ở Tây Bắc.
Nàng hồi âm cho Lưu Vĩ Trạm, năm ngày sau, Hoàng cung và Yến Vương phủ đồng thời nhận được một xe dưa, mùi hương thật sự thơm ngào ngạt.
Cố Diệu sai người đưa tới Thọ Khang Cung và mang ra ngoài cung cho Lý thị, gửi đến phủ thừa tướng một giỏ, còn dư lại nàng cắt thành một mâm trái cây.
Dưa hấu, dưa lê, dưa mật được cắt từng miếng vừa ăn, bên cạnh còn có một cái xiên nhỏ. Cố Diệu nếm thử, thực sự rất ngọt, nàng thích ăn ngọt nên giữ lại cho mình một nửa, nửa kia sai Minh Cảnh đưa đến thư phòng.
Lưu Vĩ Trạm gửi về rất nhiều, Cố Diệu tự hỏi phải ăn chỗ dưa còn lại như thế nào. Cuối tháng tám vẫn rất nóng, bảo quản không đúng cách sẽ bị hỏng, nàng chỉ để lại một trái, số còn lại đem đi ướp lạnh toàn bộ.
Dưa hấu xay thành nước, sau đó cho thêm đá bào như cát mịn vào chung với nhau, khuấy đều làm thành sinh tố dưa hấu, món sinh tố dưa hấu này có độ sánh mịn, thêm đá bào càng mát lạnh sảng khoái.
Dưa mật ăn không hết thì làm thành mứt trái cây ăn với bánh bột mì.
Cố Diệu nói: “Minh Cảnh, đem cốc nước dưa hấu lạnh đến thư phòng rồi các ngươi cũng cắt dưa hấu ăn đi.”
Mắt Minh Cảnh phát sáng: “Tạ Hoàng hậu nương nương!”
Từ Yến Chu đã đổi sang thư phòng khác, quan viên không được đặt chân vào hậu cung, chàng bèn tìm một cung điện sạch sẽ ngay cạnh Thái Hòa điện làm thư phòng.
Trong lúc nghị sự cùng đại thần, một mâm trái cây cắt tỉa vô cùng đẹp mắt được dâng lên. Bên cạnh mâm còn có vài chiếc nĩa xiên bằng gỗ, Từ Yến Chu dùng ánh mắt phức tạp mời các đại thần dùng chung.
Quân thần khác biệt, các đại thần đều hiểu rõ nên chỉ ăn một miếng tượng trưng, dưa như vừa được vớt từ dưới giếng lên, ăn xong một miếng có cảm giác mát lạnh, toàn thân lập tức sảng khoái có tinh thần, cuối cùng là nếm ra vị ngọt dịu.
Một miếng tràn ngập nước, thực ngọt.
Ăn hết một miếng lại muốn ăn miếng thứ hai, tổng cộng là ba miếng, muốn ăn thêm nhưng xấu hổ không dám ăn tiếp, chỉ đành trơ mắt nhìn đế vương tôn quý ở nơi đó độc hưởng.
“Hoàng thượng…Lần trước mưa to, hoa màu phát triển rất tốt, thần đã hỏi ý kiến của lão trang, bọn họ đều nói năm nay nhất định là một năm bội thu, bá tánh chỉ lo chuyện thuế má…”
Đại Sở quy định mỗi mẫu đất phải giao nộp hai thạch ngũ cốc cho triều đình, vải bông hai trượng bốn tước, mạch bốn cân. Một thành lương thực ước chừng sáu bảy chục cân, sản lượng hàng năm trên mỗi mẫu nhiều nhất 267 cân, ít nhất là 145 cân, trừ thuế, phần còn lại đôi khi không đủ cho người một nhà ăn.
Từ Yến Chu nói: “Ngũ cốc hai thạch không đổi, vải bông đổi thành hai trượng, mạch ba cân.”
Dù sửa cũng không thể sửa quá nhiều, Từ Yến Chu nói tiếp: “Nam nhân trưởng thành vẫn phục dịch hai mươi ngày mỗi năm.”
Đại thần xác nhận: “Hoàng thượng thánh minh, hoa màu phát triển, giảm thuế khẳng định bá tánh có thể trôi qua một năm an lành, nói không chừng còn mua được trái cây về nếm thử…Hoàng thượng, trái cây này từ đâu đến, sao có thể ngọt như vậy?”
Từ Yến Chu ho một tiếng: “Cái này trẫm cũng không biết, là Hoàng hậu đưa tới, buổi tối trẫm sẽ hỏi Hoàng hậu.”
Đại thần cảm thấy khát nước vô cùng, không lâu sau lại có thông truyền, thị nữ bên cạnh Hoàng hậu lại tới lần nữa.
Lần này bưng vào một ly nước dưa hấu còn bốc hơi lạnh. Đây là một chiếc cốc lưu ly trong suốt có thể nhìn rõ nước dưa hấu bên trong, Từ Yến Chu bưng cốc nhìn nửa ngày mới hỏi: “Chư vị ái khanh còn việc gì không?”
Đại thần đồng loạt lắc đầu: “Không có.”
Từ Yến Chu không nói chuyện, các đại thần nương theo ánh mắt, lên tiếng cáo lui.
Người đã đi hết, Từ Yến Chu uống một ngụm nước dưa hấu, mát lạnh, ngọt lành. Chàng một hơi uống hết, rất sảng khoái.
Thật muốn gặp Cố Diệu, tuy vậy Cố Diệu đưa nước dưa hấu đến đồng nghĩa muốn chàng nghiêm túc xử lý chính vụ, không được lơi lỏng.
Dùng tốc độ nhanh nhất xử lý hết tấu chương, Từ Yến Chu hồi Vị Ương Cung. Xưa nay đế vương có tam cung lục viện và cung điện của chính mình, nhưng Từ Yến Chu ngược lại, hơn nữa chàng cũng không cần, chàng chỉ ở Vị Ương Cung vì đó là nhà của chàng.
Ban đêm hơi lạnh, Cố Diệu đã tắm rửa xong, nàng mặc một bộ trung y sáng màu, mái tóc đen dài rũ xuống đến thắt lưng.
Nàng chấp bút viết viết vẽ vẽ, hơn một tháng nay lều ấm trong tướng quân phủ đã xây dựng xong, hạt giống gieo bên trong cũng bắt đầu nảy mầm.
Cây con trong ruộng được bón phân phát triển nhanh hơn ruộng thường, cũng xanh và tươi tốt hơn rất nhiều. Đồng thời, cỏ dại cũng mọc rất cao.
Còn phải xem cuối vụ thu hoạch được bao nhiêu.
Từ Yến Chu đưa tay ôm eo Cố Diệu, rất nhỏ, một tay đã ôm hết.
Cố Diệu hoảng hốt: “Chàng đã về!”
Từ Yến Chu hôn lên khóe môi nàng: “Ngọt, ăn dưa mật sao.”
Dưa nào Cố Diệu cũng ăn, vô cùng ngon miệng.
Nàng hỏi: “Chàng chưa ăn sao, chẳng phải đã đưa đến Ngự thư phòng rồi à?”
Từ Yến Chu: “Đưa đến, nhưng có đại thần ở đó ta không thể độc chiếm, cho nên chưa ăn được mấy miếng, ta phải nếm thử…”
Chàng cúi đầu muốn hôn tiếp, bị nàng đẩy ra: “Vậy còn nước dưa hấu thì sao, cũng chia?”
Từ Yến Chu: “Không có, mình ta uống, nước trái cây và hoa quả không giống nhau.”
Cố Diệu: “Nếu thế lần tới không đưa gì cho chàng hết.”
Từ Yến Chu thực ủy khuất, Cố Diệu không cho chàng hôn, bây giờ chàng…Cách ba ngày mới được một lần, việc này rất quan trọng nhưng phải mất ba hoặc bốn ngày mới được làm.
Bọn họ đang tân hôn đó.
Cố Diệu vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh ý bảo Từ Yến Chu ngồi xuống: “Chàng xem tin Lưu Vĩ Trạm gửi về đi, mười sáu ruộng dưa hấu, mỗi ruộng hơn tám trăm cân, hai mươi ruộng dưa mật mỗi ruộng hơn sáu trăm cân, mười mẫu dưa lê, Lưu Vĩ Trạm nói có thể thu hơn năm ngàn cân.”
Cố Diệu tính toán các khoản, tiền nào của nấy, dưa này rất ngọt có thể bán được giá hơn. Tính ra thì phải kiếm được mấy ngàn lượng, không hề ít.
Mảnh đất trồng dưa này đem lại tài phú nhiều hơn nuôi heo, ít nhất có thể nhìn thấy tiền mặt. Chẳng biết vì sao, trồng trái cây năng suất mỗi mẫu đất lại cao hơn, không lẽ nào vì tưới bằng nước linh tuyền?
Từ Yến Chu cũng rất mừng, tuy rằng tìm được nhiều tiền trong phủ Vĩnh Thân Vương nhưng quốc khố vẫn còn thiếu hụt. Có thêm tiền đương nhiên rất tốt, đây là tiền do Cố Diệu kiếm được, vùng Tây Bắc đất cát nhiều, sang năm trồng thêm nhiều trái cây tiếp tục kiếm thêm nhiều tiền hơn.
Chàng nói: “Có khả năng kiếm tiền.”
Cố Diệu gật đầu, tương lai sẽ càng ngày càng nhiều, lúc này Lưu Vĩ Trạm chỉ đành vất vả một chút. Hơn nữa xưởng đậu phụ và quán thịt kho mỗi năm cũng thu được bạc, còn cả ruộng muối. Đây đều là những khoản tiền nhỏ, muốn kiếm được nhiều hơn vẫn phải có những kỹ thuật độc đáo và không thể thay thế.
Nàng khẽ mỉm cười: “Chọn lúc nào đó quay về Vân Thành nhìn một chút, xem cây ăn quả lớn thế nào rồi.”
Cây ăn quả ba năm mới kết trái, phải chờ thêm, có điều dùng để chắn gió cát cũng rất tốt. Vùng đất dưới chân là Vân Châu, sau này sẽ mở mang biên cảnh, mở rộng lãnh thổ.
Từ Yến Chu gật đầu, ngoại trừ Yến Kinh thì thời gian chàng ở Tây Bắc là lâu nhất, còn có một thiên hạ rộng lớn hơn mười lăm thành phía bắc.
Từ Yến Chu: “Chúng ta cùng trở về.”
Chàng nhớ lại việc các đại thần dò hỏi trái cây từ đâu tới, đều từ Tây bắc chuyển đến: “A Diệu, đại thần muốn mua có bán không?”
Cố Diệu: “Bọn họ thích ăn thì bán, chuyển đến đây tuy rằng hơi phí công nhưng không phải không thể, chẳng qua giá cả nhất định sẽ cao.”
Từ Yến Chu nhớ đến dáng vẻ thèm thuồng của bọn họ, xem chừng rất có khả năng mua.
Chàng bảo: “Thử chuyển về một ít trước xem thế nào.”
Lưu Vĩ Trạm lại cho người đưa về hơn năm trăm cân, cuối hè đầu thu, trên xe phủ mền để tránh tiếp xúc ánh sáng mặt trời bị hư hại. Hơn năm trăm cân dưa này bán với giá năm mươi văn một cân, một trái dưa hấu hơn hai mươi cân giá một lượng bạc vô cùng đắt đỏ, nhưng vừa chuyển đến chỉ trong một ngày đã bán hết.
Vốn Lưu Vĩ Trạm còn cho rằng không bán được, dẫu ngon nhưng ai lại sẵn sàng bỏ ra một lượng bạc mua dưa? Kết quả toàn bộ đều bán sạch, Hoàng hậu nương nương không hề lừa hắn. Một chuyến hai trăm lượng, Tây Bắc vẫn còn rất nhiều dưa lắm đó.
Lưu Vĩ Trạm hỏi: “Còn muốn dưa không?”
Một trái nào đủ ăn, nhà ai không phải tam đại đồng đường*, một nhà mấy chục miệng ăn, thật sự không đủ.
(*) Tam đại đồng đường : Ba thế hệ trở lên ở chung một nhà
Lưu Vĩ Trạm nghĩ, Tây Bắc bán hơn mười văn một cân, còn nơi nào bán đắt giá hơn ở kinh thành chứ, kẻ ngốc cũng biết phải chọn như thế nào.
Đoàn xe ngựa của thương đội chở những trái dưa căng tròn đưa đến Yến Kinh, sau đó lại chuyển đi Giang Nam, giá cả ở mỗi nơi tuy không giống nhau nhưng danh tiếng vùng Tây Bắc có trái cây thơm ngon thì ai cũng biết.
Đầu tháng chín, dưa trong ruộng không còn nhiều, Lưu Vĩ Trạm nộp lên năm ngàn lượng bạc trắng. Đã trừ đi tiền thuê thương đội, nhân công và những chi phí khác.
Lưu Vĩ Trạm mệt mỏi người đã gầy đi một vòng, tiền lấy được tự mình chia 150 lượng bạc. Nghĩ đến 2500 lượng trước kia, hắn phải tích góp rất nhiều năm mới có. Bây giờ mới chưa đầy mấy tháng, buôn bán kiếm được nhiều tiền như vậy hắn nhất định phải chăm chỉ hơn.
Phần vỏ dưa đưa thẳng đến trại heo để làm thức ăn cho vật nuôi, vỏ dưa ngọt heo rất thích ăn, Lưu Vĩ Trạm thực sự cảm thấy đàn heo hắn nuôi đã mập lên không ít.
Heo phải mập mới tốt, đến mùa đông mổ mới nhiều thịt.
Vừa hay đầu tháng chín, nho cũng đã chín.
Nho trồng ở Tây Bắc không giống nho trồng ở Vân Châu và các nơi khác, loại nho này có màu xanh biếc, khi chín vẫn giữ màu xanh, hạt giống được lấy từ ngoại bang về.
Nho dài thon khi ăn có mùi sữa thơm, ngọt mát hoàn toàn không thua gì mật ong.
(Editor: Có lẽ giống nho mẫu đơn)
Đưa vào hoàng cung, Cố Diệu vẫn theo thường lệ gửi đi các nơi, sau đó rửa một mâm đưa đến Ngự thư phòng.
Nho đã được ngâm bằng nước giếng, bên ngoài có một lớp áo đường, vận chuyển đến đây không dễ dàng nên đã hơi ngả vàng, có điều ăn vẫn rất ngon.
Các đại thần đang nghị sự trong ngự thư phòng chớp mắt vài cái, nho, nho xanh.
Vừa lúc ăn dưa hấu xong.
Từ Yến Chu phân phát mâm nho, ngược lại lần này khá bình thản, đợi đến cuối buổi lại có người hỏi có thể mua nho được không.
Chàng nói: “Hoàng hậu đưa tới, trẫm phải hỏi Hoàng hậu mới biết.”
Các đại thần rất ghen tỵ, thôn trang nhà mình cũng trồng hoa quả nhưng không thể ngon bằng Ngự thư phòng.
Đã nếm qua dưa hấu ngon ngọt thơm mát xốp giòn, rồi lại so sánh với dưa trồng trong ruộng nhà mình, chỉ cảm thấy hạ nhân làm việc không chuyên tâm.
Thương nghị xong việc, Từ Yến Chu tiếp tục duyệt tấu chương, mỗi ngày đều có đại thần cầu kiến, Cố Diệu phỏng chừng đoán được Ngự thư phòng nhiều người, cho nên lần này đưa tới khá nhiều.
Nho không chỉ ngọt mà còn không có hạt.
Từ Yến Chu ăn vài trái thì ngừng, xử lý xong tấu chương, chàng bê đĩa nho trở lại Vị Ương Cung.
“Lần sau đừng đưa đến Ngự Thư phòng nữa, ta trở về ăn cùng nàng.”
Cố Diệu: “Chẳng tốn bao nhiêu, không được keo kiệt.”
Từ Yến Chu cứ muốn keo kiệt, đây là Cố Diệu chuẩn bị cho chàng, chàng muốn ăn một mình. Hiềm nỗi, mỗi ngày đều có người đến Ngự Thư phòng cọ ăn cọ uống.
Chàng hỏi: “Có bán nho không?”
Cố Diệu gật đầu: “Bán một ít, dư lại làm nho khô.”
Mùa đông không có trái cây để ăn, dùng nấu cháo hay hầm canh đều được.
Từ Yến Chu gật đầu, để mặc đám đại thần tự mình tranh đoạt đi. Thành thật mà nói, những quan lại đại thần này chưa bao giờ làm những việc như vậy. Tuy nhiên, cả đám đã trầy mặt ở Ngự thư phòng thì đến Hộ bộ thương thư mua chút nho cũng chẳng đáng là gì.
Trước kia bọn họ khinh thường Lưu Vĩ Trạm, cảm thấy Lưu Vĩ Trạm không xứng với chức Hộ bộ thượng thư, trái lại Lưu Vĩ Trạm làm rất tốt, sửa thuế má, chuẩn bị lương thảo, chỉnh quốc khố, quan trọng nhất là rất biết kiếm tiền.
Có người còn nhét ngân phiếu cho Lưu Vĩ Trạm: “Lưu đại nhân về sau ưu ái một chút, lần tới chừa cho ta ít nho nhé.”
Những loại trái cây này rất có tiềm năng làm cống phẩm, trước đây chỉ đế vương được độc hưởng, tuy hiện tại có thể ăn nhưng không hề dễ mua.
Lưu Vĩ Trạm nhìn lên thấy là Trịnh thái phó: “Trịnh đại nhân làm cái gì vậy?”
Trịnh thái phó nở một nụ cười đầy thiện ý: “Chỉ xin một chút ưu ái ấy mà, Lưu đại nhân giữ cho ta mấy cân nho, phu nhân nhà ta rất thích ăn loại trái cây này.”
Lưu Vĩ Trạm cả giận: “Ngươi đây là ngang nhiên đút lót, là phạm pháp, ngươi giẫm đạp lên tôn nghiêm của ta!”
“…Chê ít sao, Lưu đại nhân, trong nhà còn có thanh kiếm cổ, chém sắt như chém bùn.” Trịnh thái phó cười cười, tìm đúng mấu chốt, tìm đúng điểm mấu chốt vẫn dễ nói nhất.
Lưu Vĩ Trạm nhướng mày, thái phó là quan viên nhất phẩm, hắn là nhị phẩm cho nên mới dám yêu cầu hắn ưu ái.
Lưu Vĩ Trạm nhớ Trịnh thái phó có một thê tử tốt và một nhi tử ngoan.
Cần gì chứ.
Cần gì.
Cần gì phải đem nhược điểm dâng đến, Lưu Vĩ Trạm thu tiền xong vừa quay đầu đã mang đến chỗ Sở Hoài, tự dâng mình cáo trạng.
Nhân chứng vật chứng đầy đủ.
Bình luận facebook