Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
Editor: Nozomi
14/12/2020
Trước khi được mọi người gọi là Nhan Nghiên, tên cô ấy là Tề San.
Một cái tên bình thường không xuất sắc sẽ không khiến người khác nhớ ngay được.
Nhà cô ở thành phố S, ba ruột có một công ty không nhỏ, mẹ chỉ ở nhà làm nội trợ, trong nhà chỉ có cô ấy nên được xem như bảo bối.
Tề San tuy tên không quá xuất sắc nhưng lại là một cô gái rất tự tin.
Thành tích luôn không tồi, thuận lợi học xong trung học sau đó thi đậu Đại học Kinh tế Tài chính nổi tiếng ở thành phố S chuyên ngành quản trị. Vào năm ba, ba cô vì giúp cô phát triển tốt hơn nên đã cho cô sang Mỹ gần hai năm.
Điều kiện gia đình tốt, thành tích học tập tốt còn có diện mạo không tồi, Tề San cảm thấy mình có thể gánh nổi hai chữ ưu tú.
Sau khi tốt nghiệp đại học nước ngoài trở về, ba sắp xếp cô vào công ty gia đình, Tề San học đại học chuyên ngành quản trị nên được ba giao cho vị trí giám đốc kinh doanh, điều này khiến những phụ nữ trong công ty ghen tị còn đàn ông thì lại muốn tiếp cận.
Nhưng cho dù có bao nhiêu người đàn ông thích thì trong mắt Tề San cũng chỉ có một người.
Bách Thần.
Một minh tinh ở rất xa và hầu như không có gì giao thoa.
Động lòng luôn xảy ra trong tích tắc, ở thành phố S khổng lồ với hàng chục triệu người nhưng cố tình làm Tề San ngẫu nhiên gặp được Bách Thần, khoảnh khắc nhìn thấy Bách Thần, Tề San cuối cùng cũng hiểu được sự khác biệt giữa người thường và minh tinh xa thế nào.
Cô chưa từng thấy chàng trai nào đẹp trai như vậy.
Sau khi trở về nhà, Tề San không thể chờ đợi tìm kiếm tên Bách Thần, chỉ trong ba ngày trở thành một fan cuồng.
Hơn nữa còn là fan bạn gái, fan bạn gái vô cùng cực đoan.
Từ nhỏ suôn sẻ lớn lên, Tề San luôn cảm thấy mình là người vượt trội, sau khi trở thành fan bạn gái thì nhanh chóng nảy sinh ý tưởng mình đặc biệt khác với những fans còn lại, cảm thấy mình xinh đẹp hơn, giàu có hơn, thậm chí có thể thông qua các mối quan hệ của gia đình để đến gần Bách Thần.
Cô từng gặp Bách Thần tại một sự kiện, Bách Thần còn chào hỏi cô.
Fans Bách Thần đều biết Bách Thần là một người rất lạnh nhạt, một người như vậy lại chủ động chào hỏi cô, điều này chẳng lẽ không cho thấy cô khác với người bình thường sao?
Tề San ngày càng mê đắm Bách Thần.
Đi sâu vào tìm hiểu, giống như nhiều fans hâm mộ khác, sau khi xem mọi cuộc phỏng vấn của Bách Thần, thấy Bách Thần chưa bao giờ nhắc đến các minh tinh khác lại nói rất thích diễn xuất của Nhan Nghiên, sau lại tình cờ phát hiện một cái gọi là tác phẩm trấn vòng, một quyển tiểu thuyết đồng nhân về Bách Thần và Nhan Nghiên.
Sau khi xem xong, Tề San không cảm thấy tiểu thuyết này hay và hai người thật ngọt ngào như nhiều fans hâm mộ khác, khoảnh khắc đó cô không thể ngừng ghen tị với Nhan Nghiên
Nhan Nghiên, tất nhiên cô đã nghe qua, chỉ là một người có diện mạo không quá nổi trội, một diễn viên thổi phồng hình tượng mà thôi, cô tìm phim của Nhan Nghiên, sau khi dùng tốc độ mười phút một bước kéo nhanh cũng không thấy kỹ thuật diễn của Nhan Nghiên tốt chỗ nào.
Có chỗ nào xứng đôi với Bách Thần chứ.
Nhưng cũng không có cách nào, có người viết tiểu thuyết cho Nhan Nghiên và Bách Thần, nếu cô cũng là Nhan Nghiên, có thể là minh tinh được mọi người nhìn thấy thì tốt rồi.
Chỉ đơn giản là động tâm, nhưng sau khi tỉnh lại phát hiện mình biến thành bộ dáng của Nhan Nghiên, giờ phút này trong lòng Tề San vui mừng khôn xiết.
Đặc biệt là sau khi biết rằng đây không phải là thế giới thực, mà là tiểu thuyết.
Bởi vì trong tiểu thuyết này, Nhan Nghiên và Bách Thần cuối cùng sẽ đến với nhau.
Nhưng trước đó, điều khiến Tề San hài lòng chính là hiện tại cô có tất cả.
Gia đình cô có điều kiện nhưng lại không phải nhà giàu thực sự, không thể giống như hiện tại có thể dễ dàng tậu một chiếc xe thể thao hàng chục triệu, sống trong biệt thự trị giá trăm triệu, có người hầu hạ cơm nước, trải nghiệm như vậy cô chưa từng có qua.
Tề San chỉ có thể cảm thán minh tinh bây giờ đúng là có thể kiếm tiền, tài sản của Nhan Nghiên còn nhiều hơn cả ba cô đã vất vả nửa đời người.
Cảm giác được ngưỡng mộ sẽ gây nghiện.
Tề San hầu như không mất nhiều thời gian để làm quen với sự tôn kính mà các nghệ sĩ khác trong công ty dành cho cô ấy, thích ứng với cách mọi người nói chuyện với cô mang theo vài phần tâng bốc rõ ràng. Người duy nhất khó chịu có lẽ là người đại diện của Nhan Nghiên.
Sau khi xuyên thành Nhan Nghiên, lần đầu tiên bị mắng chính là Lục Minh mắng, Lục Minh mắng cô không chăm sóc tốt dáng người, gần đây có chút buông thả.
Nhan Nghiên hơi giận nhưng sau khi soi gương mới nhận ra mình thật sự hơi mập, bóng gió hỏi thăm trợ lý thói quen ăn uống và tập luyện trước đây của Nhan Nghiên, sau khi biết được thì cau mày mắng có bệnh, miễn cưỡng tăng cường tập thể dục nhưng vẫn kém hơn nhiều so với Nhan Nghiên lúc trước.
Tề San thích nghi với cuộc sống Nhan Nghiên một cách hoàn hảo, cô hoàn toàn tin tưởng việc mình thay thế thành như bây giờ nhất định có thể sống tốt hơn Nhan Nghiên trước đây, cô thế chỗ Nhan Nghiên lên sân khấu nhận giải, nhìn đủ loại ca ngợi của mọi người ở khu vực bình luận thì tự đắc nhếch môi.
Nhưng khi Lục Minh hỏi cô tại sao không nói tiếng Nhật, Tề San theo bản năng muốn hỏi chẳng lẽ Nhan Nghiên thật sự biết nói tiếng Nhật nhưng cuối cùng không dám nói ra.
Đây là lần đầu tiên Tề San hoài nghi về Nhan Nghiên nhưng nháy mắt đã bị cô ném ra sau đầu.
Sự chú ý của cô nhanh chóng bị Bách Thần thu hút.
Để không phải đóng phim, cô lựa chọn tham gia gameshow và đúng như dự đoán Bách Thần cũng đi theo, đây chắc chắn là một khởi đầu hoàn mỹ, thứ duy nhất chướng mắt chính là cái người giống như kẹo mạch nha Đường Đường.
Cô chưa từng để Đường Đường vào mắt, dù sao cũng chỉ là một nữ phụ làm bia đỡ đạn mà thôi, huống chi cô còn nắm giữ bí mật lớn nhất của cô ấy.
Nhưng Đường Đường đó vậy mà không phải Đường Đường trong tiểu thuyết, mà là một người xuyên sách giống cô!
Người xuyên sách này không lỗ mãng như Đường Đường, cô ấy khéo léo tẩy trắng mình từng chút, còn lợi dụng Minh Thiếu Diễm tạt nước bẩn lên người cô.
Sau đó, sự nhiệt tình của Bách Thần đối với cô nhạt dần, ánh mắt hắn bắt đầu nhìn về phía Đường Đường.
Tề San ghen tị đến phát điên.
Không phải Bách Thần ở thế giới này chỉ có thể thuộc về cô hay sao?
Cô dùng hết mọi biện pháp để nhằm vào Đường Đường và kéo gần mối quan hệ với Bách Thần nhưng mọi thứ luôn phản tác dụng, Bách Thần càng ngày càng rời xa cô, mà Nhan Nghiên hoàn hảo trong cảm nhận của mọi người bắt đầu bị chỉ trích hết lần này đến lần khác.
Tề San không hiểu được đã xảy ra chuyện gì, trong hiện thực rất nhiều người thích cô, tại sao khi biến thành Nhan Nghiên lại ra nông nỗi này?
Cô không phải là nhân vật chính sao?
Cô không phải là Nhan Nghiên sao?
Mọi thứ không phải là của cô sao?
Nhưng tại sao mọi thứ đều rời xa cô?
Tại sao Bách Thần vốn dĩ chỉ thích cô lại yêu một người khác?
Cho đến một ngày, người kia thì thầm vào tai cô, "Bởi vì tôi mới là Nhan Nghiên thật"
Đường Đường kia, cô ấy căn bản không phải người xuyên sách bình thường mà là Nhan Nghiên thật!
"Không phải của cô, vĩnh viễn không thuộc về cô", Nhan Nghiên nói, "Ở trong thân xác Nhan Nghiên liền ảo tưởng muốn tiếp quản cuộc đời của Nhan Nghiên, cô cũng quá ngây thơ rồi!"
Ngây thơ sao?
Sau khi căn nhà được dùng để gán nợ, Tề San cuối cùng cũng hiểu, đúng là rất ngây thơ.
Thậm chí là ngây thơ quá mức.
Sau đó cô tình cờ gặp được người đại diện lúc trước Lục Minh, người đàn ông đó sắc mặt tái nhợt dùng ánh mắt trào phúng nhất nhìn cô nói hắn hận không thể giết cô, vì cô hủy hoại thành tựu mà Nhan Nghiên vất vả nhiều năm mới có được.
Hắn nói cô vô dụng, nói cô là rác rưởi, nói cô cái gì cũng không biết mà còn tự đại, tựa như một vai hề nhảy nhót mà lại muốn thay thế Nhan Nghiên.
Hắn nói mọi thứ hiện giờ đều là cô gieo gió gặt bão.
Tề San hét lên đuổi Lục Minh ra ngoài, xuyên thành Nhan Nghiên hai năm, lúc đầu là hưởng thụ biến thành dày vò như bây giờ, cô không bao giờ muốn sống trong thân phận Nhan Nghiên nữa, cô nằm mơ cũng muốn trở lại cuộc sống trước kia của mình.
Trở lại thế giới trước đây cho dù không xa xỉ nhưng ai cũng yêu quý cô.
Cô đợi ngày này qua ngày khác, nghĩ hết mọi biện pháp nhưng mỗi ngày tỉnh lại vẫn là không gian quen thuộc, cho đến một ngày cô có một giấc mơ.
Cô mơ thấy cô trước kia, mơ thấy ba mẹ, cô vui vẻ muốn nhào đến ôm ba mẹ lại phát hiện mình không thể động đậy, mà "Tề San" trước mắt đang không kiên nhẫn nói chuyện với ba mẹ.
Đột nhiên giống như cảm giác được điều gì, "Tề San" ngẩng đầu nhìn cô, sự hung ác trong mắt khiến cô cứng đờ.
Lúc này cô mới nghe rõ "Tề San" trước mắt đang nói với ba mẹ muốn phẫu thuật thẩm mỹ.
Mẹ dù thế nào cũng không đồng ý, ba lại đang ôn nhu dỗ dành, "Con đã xinh đẹp như vậy rồi sao lại muốn phẫu thuật thẫm mỹ?"
Mẹ bên cạnh cũng gật đầu, "Đúng vậy, con gái của mẹ rất xinh đẹp, còn đẹp hơn cả minh tinh..."
"Như vầy mà muốn làm minh tinh sao?"
"Tề San" như thể nghe một chuyện cười, không chút nể tình ngắt lời ba mẹ Tề, buông đũa đứng lên, "Các người không cho tôi tiền, tôi sẽ tùy tiện tìm một bác sĩ phẫu thuật, nếu các người cho tiền thì tôi sẽ tìm một bệnh viện tốt, các người tự xem mà làm đi."
Nói xong không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của ba mẹ Tề, lên lầu đóng sầm cửa lại.
Tề San giận run lên, cô vốn dĩ không thể động đậy bây giờ đột nhiên cử động được, thân thể không tự chủ đi theo "Tề San"giả lên lầu, sau khi lên lầu, "Tề San" giả đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô, trên mặt lộ vẻ chế giễu và ghét bỏ,
"Cô là Tề San đúng không?"
Không đợi Tề San mở miệng, "Tề San" giả lại nói, "Cô vậy mà cũng thích Bách Thần sao?"
Tề San không theo kịp tiết tấu của cô ấy, theo bản năng gật đầu, lại nghe "Tề San" kia cười lạnh, "Bộ dạng này của cô cũng xứng thích anh ấy sao?"
Từ nhỏ đến lớn Tề San chưa từng nghe những lời như vậy, mọi người đều nói cô xinh đẹp, nói cô thông minh, đây là lần đầu tiên có người chỉ vào mũi chế giễu.
Tề San khó tin nhìn "Tề San" giả, "Cô có tư cách gì nói tôi như vậy?"
"Sao tôi không có tư cách?", vẻ mặt "Tề San" trở nên dữ tợn, "Thật là buồn cười, bộ dạng này mà cũng ảo tưởng tiến vào giới giải trí, muốn kết giao với Bách Thần, sao không soi gương xem mình có bộ dáng gì, thậm chí không được một phần mười của tôi trước đây, chẳng những khó coi mà gia đình cũng tồi tàn, tôi xui xẻo mấy kiếp mới xuyên đến trên người của cô..."
Tề San đột nhiên nghĩ tới cái gì liền kêu lên, "Cô là Đường Đường!"
"Tề San" ngẩn người, nhíu mày, "Sao cô biết tôi?"
Tề San lui về phía sau hai bước, cô xuyên đến trên người Nhan Nghiên, Nhan Nghiên xuyên đến trên người Đường Đường, cô nên nghĩ đến từ lâu, Đường Đường tự nhiên sẽ xuyên đến trên người cô.
Tề San đột nhiên sinh ra tức giận vô cớ, Đường Đường có tư cách gì dám ghét bỏ cô, cuộc sống của cô ấy mới thất bại hoàn toàn, Tề San không chút nghĩ ngợi chửi bới, "Tôi không xứng thích Bách Thần không lẽ cô xứng sao, cô theo đuổi Bách Thần lâu như vậy người ta không muốn nói với cô một lời, cô ngoài khuôn mặt thì có cái gì? Vô tri, thô lỗ, nông cạn..."
Đường Đường trợn tròn mắt, "Cô dám nói vậy với tôi!"
"Sao tôi lại không dám?" Tề San cảm thấy mình đã mất đi lý trí, "Vừa ngốc vừa đần độn, thảo nào Bách Thần không thích cô, tất cả mọi người đều không thích cô!"
"Cô cho rằng có người thích cô sao?" Đường Đường cười lạnh, "Nếu không có ba cô, cô nghĩ trong công ty có người muốn chủ động nói chuyện với cô sao? Cô biết bọn họ sau lưng nói cô thế nào không? nói cô học đại học tốt cũng vô ích, nói cô không có gì ngoại trừ đầu thai tốt..."
Trong đầu Tề San ầm một tiếng, hét lên, "Cô nói bậy!"
"Tôi không có nói bậy!" Đường Đường cười nhạo, "Còn tưởng mình đang sống tốt, trên thực tế chỉ là một trò cười..."
Cô thật sự là một trò cười.
Cô biến cuộc đời của Nhan Nghiên thành một trò cười.
Cho dù là trước đây hay bây giờ, cô đều là một trò cười.
Tề San sợ hãi hét lên và tỉnh dậy khỏi giấc mơ, mọi thứ trước mắt vẫn rất quen thuộc, cô chạy đến trước gương, trong gương vẫn nhìn thấy khuôn mặt Nhan Nghiên.
Cô từ từ ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối khóc rống lên.
Cuối cùng cô cũng hiểu trò cười trong miệng mọi người là có ý gì.
Nhưng bây giờ mọi thứ không quay lại được nữa.
14/12/2020
Trước khi được mọi người gọi là Nhan Nghiên, tên cô ấy là Tề San.
Một cái tên bình thường không xuất sắc sẽ không khiến người khác nhớ ngay được.
Nhà cô ở thành phố S, ba ruột có một công ty không nhỏ, mẹ chỉ ở nhà làm nội trợ, trong nhà chỉ có cô ấy nên được xem như bảo bối.
Tề San tuy tên không quá xuất sắc nhưng lại là một cô gái rất tự tin.
Thành tích luôn không tồi, thuận lợi học xong trung học sau đó thi đậu Đại học Kinh tế Tài chính nổi tiếng ở thành phố S chuyên ngành quản trị. Vào năm ba, ba cô vì giúp cô phát triển tốt hơn nên đã cho cô sang Mỹ gần hai năm.
Điều kiện gia đình tốt, thành tích học tập tốt còn có diện mạo không tồi, Tề San cảm thấy mình có thể gánh nổi hai chữ ưu tú.
Sau khi tốt nghiệp đại học nước ngoài trở về, ba sắp xếp cô vào công ty gia đình, Tề San học đại học chuyên ngành quản trị nên được ba giao cho vị trí giám đốc kinh doanh, điều này khiến những phụ nữ trong công ty ghen tị còn đàn ông thì lại muốn tiếp cận.
Nhưng cho dù có bao nhiêu người đàn ông thích thì trong mắt Tề San cũng chỉ có một người.
Bách Thần.
Một minh tinh ở rất xa và hầu như không có gì giao thoa.
Động lòng luôn xảy ra trong tích tắc, ở thành phố S khổng lồ với hàng chục triệu người nhưng cố tình làm Tề San ngẫu nhiên gặp được Bách Thần, khoảnh khắc nhìn thấy Bách Thần, Tề San cuối cùng cũng hiểu được sự khác biệt giữa người thường và minh tinh xa thế nào.
Cô chưa từng thấy chàng trai nào đẹp trai như vậy.
Sau khi trở về nhà, Tề San không thể chờ đợi tìm kiếm tên Bách Thần, chỉ trong ba ngày trở thành một fan cuồng.
Hơn nữa còn là fan bạn gái, fan bạn gái vô cùng cực đoan.
Từ nhỏ suôn sẻ lớn lên, Tề San luôn cảm thấy mình là người vượt trội, sau khi trở thành fan bạn gái thì nhanh chóng nảy sinh ý tưởng mình đặc biệt khác với những fans còn lại, cảm thấy mình xinh đẹp hơn, giàu có hơn, thậm chí có thể thông qua các mối quan hệ của gia đình để đến gần Bách Thần.
Cô từng gặp Bách Thần tại một sự kiện, Bách Thần còn chào hỏi cô.
Fans Bách Thần đều biết Bách Thần là một người rất lạnh nhạt, một người như vậy lại chủ động chào hỏi cô, điều này chẳng lẽ không cho thấy cô khác với người bình thường sao?
Tề San ngày càng mê đắm Bách Thần.
Đi sâu vào tìm hiểu, giống như nhiều fans hâm mộ khác, sau khi xem mọi cuộc phỏng vấn của Bách Thần, thấy Bách Thần chưa bao giờ nhắc đến các minh tinh khác lại nói rất thích diễn xuất của Nhan Nghiên, sau lại tình cờ phát hiện một cái gọi là tác phẩm trấn vòng, một quyển tiểu thuyết đồng nhân về Bách Thần và Nhan Nghiên.
Sau khi xem xong, Tề San không cảm thấy tiểu thuyết này hay và hai người thật ngọt ngào như nhiều fans hâm mộ khác, khoảnh khắc đó cô không thể ngừng ghen tị với Nhan Nghiên
Nhan Nghiên, tất nhiên cô đã nghe qua, chỉ là một người có diện mạo không quá nổi trội, một diễn viên thổi phồng hình tượng mà thôi, cô tìm phim của Nhan Nghiên, sau khi dùng tốc độ mười phút một bước kéo nhanh cũng không thấy kỹ thuật diễn của Nhan Nghiên tốt chỗ nào.
Có chỗ nào xứng đôi với Bách Thần chứ.
Nhưng cũng không có cách nào, có người viết tiểu thuyết cho Nhan Nghiên và Bách Thần, nếu cô cũng là Nhan Nghiên, có thể là minh tinh được mọi người nhìn thấy thì tốt rồi.
Chỉ đơn giản là động tâm, nhưng sau khi tỉnh lại phát hiện mình biến thành bộ dáng của Nhan Nghiên, giờ phút này trong lòng Tề San vui mừng khôn xiết.
Đặc biệt là sau khi biết rằng đây không phải là thế giới thực, mà là tiểu thuyết.
Bởi vì trong tiểu thuyết này, Nhan Nghiên và Bách Thần cuối cùng sẽ đến với nhau.
Nhưng trước đó, điều khiến Tề San hài lòng chính là hiện tại cô có tất cả.
Gia đình cô có điều kiện nhưng lại không phải nhà giàu thực sự, không thể giống như hiện tại có thể dễ dàng tậu một chiếc xe thể thao hàng chục triệu, sống trong biệt thự trị giá trăm triệu, có người hầu hạ cơm nước, trải nghiệm như vậy cô chưa từng có qua.
Tề San chỉ có thể cảm thán minh tinh bây giờ đúng là có thể kiếm tiền, tài sản của Nhan Nghiên còn nhiều hơn cả ba cô đã vất vả nửa đời người.
Cảm giác được ngưỡng mộ sẽ gây nghiện.
Tề San hầu như không mất nhiều thời gian để làm quen với sự tôn kính mà các nghệ sĩ khác trong công ty dành cho cô ấy, thích ứng với cách mọi người nói chuyện với cô mang theo vài phần tâng bốc rõ ràng. Người duy nhất khó chịu có lẽ là người đại diện của Nhan Nghiên.
Sau khi xuyên thành Nhan Nghiên, lần đầu tiên bị mắng chính là Lục Minh mắng, Lục Minh mắng cô không chăm sóc tốt dáng người, gần đây có chút buông thả.
Nhan Nghiên hơi giận nhưng sau khi soi gương mới nhận ra mình thật sự hơi mập, bóng gió hỏi thăm trợ lý thói quen ăn uống và tập luyện trước đây của Nhan Nghiên, sau khi biết được thì cau mày mắng có bệnh, miễn cưỡng tăng cường tập thể dục nhưng vẫn kém hơn nhiều so với Nhan Nghiên lúc trước.
Tề San thích nghi với cuộc sống Nhan Nghiên một cách hoàn hảo, cô hoàn toàn tin tưởng việc mình thay thế thành như bây giờ nhất định có thể sống tốt hơn Nhan Nghiên trước đây, cô thế chỗ Nhan Nghiên lên sân khấu nhận giải, nhìn đủ loại ca ngợi của mọi người ở khu vực bình luận thì tự đắc nhếch môi.
Nhưng khi Lục Minh hỏi cô tại sao không nói tiếng Nhật, Tề San theo bản năng muốn hỏi chẳng lẽ Nhan Nghiên thật sự biết nói tiếng Nhật nhưng cuối cùng không dám nói ra.
Đây là lần đầu tiên Tề San hoài nghi về Nhan Nghiên nhưng nháy mắt đã bị cô ném ra sau đầu.
Sự chú ý của cô nhanh chóng bị Bách Thần thu hút.
Để không phải đóng phim, cô lựa chọn tham gia gameshow và đúng như dự đoán Bách Thần cũng đi theo, đây chắc chắn là một khởi đầu hoàn mỹ, thứ duy nhất chướng mắt chính là cái người giống như kẹo mạch nha Đường Đường.
Cô chưa từng để Đường Đường vào mắt, dù sao cũng chỉ là một nữ phụ làm bia đỡ đạn mà thôi, huống chi cô còn nắm giữ bí mật lớn nhất của cô ấy.
Nhưng Đường Đường đó vậy mà không phải Đường Đường trong tiểu thuyết, mà là một người xuyên sách giống cô!
Người xuyên sách này không lỗ mãng như Đường Đường, cô ấy khéo léo tẩy trắng mình từng chút, còn lợi dụng Minh Thiếu Diễm tạt nước bẩn lên người cô.
Sau đó, sự nhiệt tình của Bách Thần đối với cô nhạt dần, ánh mắt hắn bắt đầu nhìn về phía Đường Đường.
Tề San ghen tị đến phát điên.
Không phải Bách Thần ở thế giới này chỉ có thể thuộc về cô hay sao?
Cô dùng hết mọi biện pháp để nhằm vào Đường Đường và kéo gần mối quan hệ với Bách Thần nhưng mọi thứ luôn phản tác dụng, Bách Thần càng ngày càng rời xa cô, mà Nhan Nghiên hoàn hảo trong cảm nhận của mọi người bắt đầu bị chỉ trích hết lần này đến lần khác.
Tề San không hiểu được đã xảy ra chuyện gì, trong hiện thực rất nhiều người thích cô, tại sao khi biến thành Nhan Nghiên lại ra nông nỗi này?
Cô không phải là nhân vật chính sao?
Cô không phải là Nhan Nghiên sao?
Mọi thứ không phải là của cô sao?
Nhưng tại sao mọi thứ đều rời xa cô?
Tại sao Bách Thần vốn dĩ chỉ thích cô lại yêu một người khác?
Cho đến một ngày, người kia thì thầm vào tai cô, "Bởi vì tôi mới là Nhan Nghiên thật"
Đường Đường kia, cô ấy căn bản không phải người xuyên sách bình thường mà là Nhan Nghiên thật!
"Không phải của cô, vĩnh viễn không thuộc về cô", Nhan Nghiên nói, "Ở trong thân xác Nhan Nghiên liền ảo tưởng muốn tiếp quản cuộc đời của Nhan Nghiên, cô cũng quá ngây thơ rồi!"
Ngây thơ sao?
Sau khi căn nhà được dùng để gán nợ, Tề San cuối cùng cũng hiểu, đúng là rất ngây thơ.
Thậm chí là ngây thơ quá mức.
Sau đó cô tình cờ gặp được người đại diện lúc trước Lục Minh, người đàn ông đó sắc mặt tái nhợt dùng ánh mắt trào phúng nhất nhìn cô nói hắn hận không thể giết cô, vì cô hủy hoại thành tựu mà Nhan Nghiên vất vả nhiều năm mới có được.
Hắn nói cô vô dụng, nói cô là rác rưởi, nói cô cái gì cũng không biết mà còn tự đại, tựa như một vai hề nhảy nhót mà lại muốn thay thế Nhan Nghiên.
Hắn nói mọi thứ hiện giờ đều là cô gieo gió gặt bão.
Tề San hét lên đuổi Lục Minh ra ngoài, xuyên thành Nhan Nghiên hai năm, lúc đầu là hưởng thụ biến thành dày vò như bây giờ, cô không bao giờ muốn sống trong thân phận Nhan Nghiên nữa, cô nằm mơ cũng muốn trở lại cuộc sống trước kia của mình.
Trở lại thế giới trước đây cho dù không xa xỉ nhưng ai cũng yêu quý cô.
Cô đợi ngày này qua ngày khác, nghĩ hết mọi biện pháp nhưng mỗi ngày tỉnh lại vẫn là không gian quen thuộc, cho đến một ngày cô có một giấc mơ.
Cô mơ thấy cô trước kia, mơ thấy ba mẹ, cô vui vẻ muốn nhào đến ôm ba mẹ lại phát hiện mình không thể động đậy, mà "Tề San" trước mắt đang không kiên nhẫn nói chuyện với ba mẹ.
Đột nhiên giống như cảm giác được điều gì, "Tề San" ngẩng đầu nhìn cô, sự hung ác trong mắt khiến cô cứng đờ.
Lúc này cô mới nghe rõ "Tề San" trước mắt đang nói với ba mẹ muốn phẫu thuật thẩm mỹ.
Mẹ dù thế nào cũng không đồng ý, ba lại đang ôn nhu dỗ dành, "Con đã xinh đẹp như vậy rồi sao lại muốn phẫu thuật thẫm mỹ?"
Mẹ bên cạnh cũng gật đầu, "Đúng vậy, con gái của mẹ rất xinh đẹp, còn đẹp hơn cả minh tinh..."
"Như vầy mà muốn làm minh tinh sao?"
"Tề San" như thể nghe một chuyện cười, không chút nể tình ngắt lời ba mẹ Tề, buông đũa đứng lên, "Các người không cho tôi tiền, tôi sẽ tùy tiện tìm một bác sĩ phẫu thuật, nếu các người cho tiền thì tôi sẽ tìm một bệnh viện tốt, các người tự xem mà làm đi."
Nói xong không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của ba mẹ Tề, lên lầu đóng sầm cửa lại.
Tề San giận run lên, cô vốn dĩ không thể động đậy bây giờ đột nhiên cử động được, thân thể không tự chủ đi theo "Tề San"giả lên lầu, sau khi lên lầu, "Tề San" giả đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô, trên mặt lộ vẻ chế giễu và ghét bỏ,
"Cô là Tề San đúng không?"
Không đợi Tề San mở miệng, "Tề San" giả lại nói, "Cô vậy mà cũng thích Bách Thần sao?"
Tề San không theo kịp tiết tấu của cô ấy, theo bản năng gật đầu, lại nghe "Tề San" kia cười lạnh, "Bộ dạng này của cô cũng xứng thích anh ấy sao?"
Từ nhỏ đến lớn Tề San chưa từng nghe những lời như vậy, mọi người đều nói cô xinh đẹp, nói cô thông minh, đây là lần đầu tiên có người chỉ vào mũi chế giễu.
Tề San khó tin nhìn "Tề San" giả, "Cô có tư cách gì nói tôi như vậy?"
"Sao tôi không có tư cách?", vẻ mặt "Tề San" trở nên dữ tợn, "Thật là buồn cười, bộ dạng này mà cũng ảo tưởng tiến vào giới giải trí, muốn kết giao với Bách Thần, sao không soi gương xem mình có bộ dáng gì, thậm chí không được một phần mười của tôi trước đây, chẳng những khó coi mà gia đình cũng tồi tàn, tôi xui xẻo mấy kiếp mới xuyên đến trên người của cô..."
Tề San đột nhiên nghĩ tới cái gì liền kêu lên, "Cô là Đường Đường!"
"Tề San" ngẩn người, nhíu mày, "Sao cô biết tôi?"
Tề San lui về phía sau hai bước, cô xuyên đến trên người Nhan Nghiên, Nhan Nghiên xuyên đến trên người Đường Đường, cô nên nghĩ đến từ lâu, Đường Đường tự nhiên sẽ xuyên đến trên người cô.
Tề San đột nhiên sinh ra tức giận vô cớ, Đường Đường có tư cách gì dám ghét bỏ cô, cuộc sống của cô ấy mới thất bại hoàn toàn, Tề San không chút nghĩ ngợi chửi bới, "Tôi không xứng thích Bách Thần không lẽ cô xứng sao, cô theo đuổi Bách Thần lâu như vậy người ta không muốn nói với cô một lời, cô ngoài khuôn mặt thì có cái gì? Vô tri, thô lỗ, nông cạn..."
Đường Đường trợn tròn mắt, "Cô dám nói vậy với tôi!"
"Sao tôi lại không dám?" Tề San cảm thấy mình đã mất đi lý trí, "Vừa ngốc vừa đần độn, thảo nào Bách Thần không thích cô, tất cả mọi người đều không thích cô!"
"Cô cho rằng có người thích cô sao?" Đường Đường cười lạnh, "Nếu không có ba cô, cô nghĩ trong công ty có người muốn chủ động nói chuyện với cô sao? Cô biết bọn họ sau lưng nói cô thế nào không? nói cô học đại học tốt cũng vô ích, nói cô không có gì ngoại trừ đầu thai tốt..."
Trong đầu Tề San ầm một tiếng, hét lên, "Cô nói bậy!"
"Tôi không có nói bậy!" Đường Đường cười nhạo, "Còn tưởng mình đang sống tốt, trên thực tế chỉ là một trò cười..."
Cô thật sự là một trò cười.
Cô biến cuộc đời của Nhan Nghiên thành một trò cười.
Cho dù là trước đây hay bây giờ, cô đều là một trò cười.
Tề San sợ hãi hét lên và tỉnh dậy khỏi giấc mơ, mọi thứ trước mắt vẫn rất quen thuộc, cô chạy đến trước gương, trong gương vẫn nhìn thấy khuôn mặt Nhan Nghiên.
Cô từ từ ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối khóc rống lên.
Cuối cùng cô cũng hiểu trò cười trong miệng mọi người là có ý gì.
Nhưng bây giờ mọi thứ không quay lại được nữa.
Bình luận facebook