Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: Em Định Báo Đáp Anh Như Thế Nào
"Tiểu Tam," Bối Noãn ở trong đầu kêu lên Tiểu Tam, "Nếu "thánh mẫu ánh sáng" giai đoạn hai mà từ bỏ không làm, sẽ có trừng phạt gì?"
Tiểu Tam lưu sướng trả lời: "Cô không nhìn thấy thuyết minh phía cuối nhiệm vụ kia sao? Nếu không làm, không gian tùy thân sẽ bị phong bế bảy ngày, không thể sử dụng."
Tùy thân không gian phong bế bảy ngày? Tàn nhẫn như vậy?
Một tuần không thể dùng không gian không phải chuyện chơi, toàn bộ ăn, mặc, ở, đi lại của cả tiểu đội sẽ rất phiền toái.
"Tôi đây làm làm làm!" Bối Noãn nói nhanh, "Dù sao chỉ cần ở trước mặt cậu ta thăng một chút giá trị thánh mẫu là được, vô luận nhiều hay ít đều được, đúng hay không?"
Tiểu Tam dùng "lúc này mới thấy ngoan" miệng lưỡi đáp: "Không sai.
Đừng quên, còn phải làm cậu ta nói cô lương thiện."
Bối Noãn thở dài một hơi.
Mười hai giờ của Tống Hi Vọng này so với mười hai giờ của Giang Phỉ kia lại khác nhau rất lớn, cơ hồ đều là vào buổi tối, mọi người đều buồn ngủ, vốn dĩ không có cơ hội gì để tăng giá trị thánh mẫu.
Chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Hành động bước đầu tiên, theo thường lệ là, bảo trì nhân vật mục tiêu trong tầm mắt.
Bối Noãn đi đến cửa nhà ăn, nói với bảo vệ rằng mình muốn xuống lầu, tìm Tống đội trưởng của họ có việc.
Tống Hi Vọng ở ngay dưới lầu.
Sắp đến giờ ngủ, các bạn học đại học Thủy Thành đang thay phiên nhau rửa mặt, tốp năm tốp ba chụm vào nhau, có người nói chuyện, có người chơi.
Tống Hi Vọng khó được không phải trực ban, đang ngồi cùng với một nam sinh đeo mắt kính.
Hai người đều thuộc đội bảo vệ, đang thảo luận phiên gác đêm nay.
Tống Hi Vọng thấy Bối Noãn tiến đến, vui vẻ chào hỏi.
"Lục Hành Trì nhờ tôi tới hỏi một chút," Bối Noãn giả truyền thánh chỉ, "Các người còn cần thứ gì sao?"
Tống Hi Vọng nghĩ nghĩ, "Có vật tư các người mang về hôm nay, chúng ta có thể kiên trì một đoạn thời gian khá dài, tạm thời có lẽ không có gì khác?"
Nam mắt kính giơ tay đỡ đỡ gọng kính, bỗng nhiên nói: "Chỉ có thuốc chúng ta thường dùng không có nhiều lắm, nói không chừng sau này sẽ cần."
"Các người thiếu thuốc sao? Thật tốt quá!" Bối Noãn vui mừng khôn xiết.
Dưới ánh mắt không thể hiểu được của hai nam sinh, Bối Noãn hắng giọng, sửa lời, "Các người cần thuốc gì? Có muốn ghi ra một danh sách hay không? Nói không chừng chúng tôi có thể đi ra ngoài giúp đi tìm."
"Tốt quá!" Mắt kính nam đứng lên, "Tôi đi thống kê ra thuốc mà mọi người cần."
Lục Hành Trì rửa mặt xong đi ra ngoài, theo bản năng dùng mắt tìm kiếm một vòng, phát hiện Bối Noãn lại không thấy đâu.
Lần này còn thực đặc thù, Giang Phỉ cư nhiên còn ở đây.
Cô ấy một người có thể chạy đi đâu?
Lục Hành Trì tìm một vòng quanh nhà ăn nhỏ cũng không tìm được người, đi xuống lầu.
Vừa xuống thang lầu một chút, giữa đám người đông đúc dưới nhà đã nhìn thấy ngay Bối Noãn.
Cô đang ngồi trên tấm bạt trải trên đất cùng với một nam sinh, hai người như chạm trán mà ghé vào nhau, viết viết vẽ vẽ gì đó trên một tờ giấy.
Nam sinh lớn lên rất soái.
Hình như là đội trưởng đội bảo vệ nơi này, Lục Hành Trì nghĩ thầm, kêu cái gì Tống?
Rất xuất sắc ở đại học Thủy Thành.
Cô ấy còn rất biết chọn.
Lục Hành Trì không đi qua, hai tay ôm trước ngực, dựa vào tay vịn cầu thang, bất động thanh sắc mà nhìn bọn họ.
Đợi một hồi lâu mới thấy Bối Noãn rốt cuộc ngẩng đầu, cười với nam sinh kia, nói một vài câu, đứng lên.
Cô cầm tờ giấy kia, cúi đầu vội vã hướng đến chỗ thang lầu bên này, đôi mắt căn bản không rời khỏi tờ giấy.
Lục Hành Trì bất động thanh sắc mà di chuyển hai bước, ngăn trở đường đi.
Bối Noãn quả nhiên không hề phòng bị, đột ngột dừng lại, đầu bị bang vào trước ngực anh.
Lục Hành Trì thuận tay ôm lấy cô.
Bối Noãn mờ mịt mà ngẩng đầu, giống như là bị đâm không nhẹ, mơ mơ màng màng dùng tay ấn ấn trán.
Chờ thấy rõ đụng phải chính là ai, cô thế nhưng nở một nụ cười đầy xán lạn, " "Lục Hành Trì, tôi vừa lúc có việc tìm anh!"
"Chuyện gì?" Lục Hành Trì hỏi, tay vẫn không buông cô ra.
Bối Noãn giống như hoàn toàn không có lưu ý đến chính mình đang bị ôm, đưa tờ giấy trong tay cho anh xem.
"Tống Hi Vọng nói, bọn họ còn cần một chút thuốc thường dùng, tôi nói họ liệt ra một danh sách......"
"Tống Hi Vọng?"
Lục Hành Trì ngắt lời, cũng không nhìn lên giấy viết gì.
"Đúng rồi, chính là đội trưởng đội bảo vệ đại học Thủy Thành, Tống đội trưởng."
Bối Noãn ở trong lòng ngực Lục Hành Trì gian nan mà quay đầu lại, tìm được Tống Hi Vọng đang nhìn sang hướng bên này, cô cười cười hì hì vẫy vẫy tay.
Lục Hành Trì mở ra một bàn tay, năm ngón tay bắt lấy đỉnh đầu Bối Noãn, vặn đầu cô về hướng mình, nhàn nhạt hỏi, "Thuốc gì?"
Bối Noãn đưa một tờ giấy viết đầy tên thuốc đến trước mặt anh, "Bao nhiêu đây, cũng không nhiều, đúng không, chúng ta đi ra ngoài giúp họ tìm đi?"
Bên ngoài trời đã tối đen, cô còn nghĩ đi ra giúp cái người Tống Hi Vọng kia tìm thuốc.
Lục Hành Trì đột nhiên khác biệt, "Hôm nay quá muộn, tôi muốn ngủ, ngày mai rồi nói sau?"
Bối Noãn hoàn toàn không dự đoán được anh sẽ không đáp ứng.
Lúc ban ngày, cô chẳng qua chỉ nói một câu về cái máy sấy, anh liền không chê phiền toái, đặc biệt lái xe chạy tới trung tâm thành phố, hiện tại đi tìm thuốc chuyện đứng đắn nghiêm túc như vậy, thế mà anh cự tuyệt?
Khẳng định không thể chờ đến ngày mai.
Thánh mẫu ánh sáng giai đoạn hai tổng cộng chỉ có mười hai tiếng đồng hồ, đếm ngược vèo vèo, ngủ cả đêm, ngày mai mới đi ra ngoài tìm thuốc, nói không chừng sẽ không kịp.
Nhiệm vụ làm không xong, không gian bị phong bế bảy ngày, đây không phải là chuyện đùa giỡn.
Bối Noãn nắm chặt lấy quần áo Lục Hành Trì, ngửa đầu nhìn, nhỏ giọng hừ hừ, "Lục —— Hành —— Trì? Chúng ta đi một chuyến đi? Trong chốc lát lại đi ngủ được không?"
Mãn nhãn đều là khẩn cầu.
Lục Hành Trì cúi đầu nhìn cô.
Khó được cô ấy làm nũng rải đến chân thành tha thiết thành khẩn như vậy, lại là vì người khác.
Lục Hành Trì duỗi tay nâng cằm cô lên: "Đi tìm thuốc? Có thể.
Cô tính toán báo đáp tôi như thế nào?"
Bối Noãn có loại cảm giác kỳ quái.
Động tác anh thật ngả ngớn, lời hỏi ra cũng không đứng đắn, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không giống vậy, lạnh như băng, thậm chí còn mang theo điểm hung ác.
"Anh nghĩ muốn cái gì?" Bối Noãn xấu hổ, "Tôi làm đồ ăn không ngon như Giang Phỉ, bằng không, tôi giúp anh giặt sạch hết quần áo, lại ủi một lần, thế nào?"
Cô ấy còn dám nói tới Giang Phỉ.
Trong chốc lát là Giang Phỉ, trong chốc lát lại toát ra một cái cái gì Tống Hi Vọng.
Cô ấy cho rằng đây là chơi game Otome sao, công lược xong một cái, lại đến cái tiếp theo?
Lục Hành Trì buông Bối Noãn ra, xoay người đi về hướng cửa sắt.
"Anh muốn đi đâu?" Bối Noãn không thể hiểu được.
"Đi tìm thuốc." Lục Hành Trì cũng không quay đầu lại.
Anh đột nhiên đáp ứng làm Bối Noãn tuy rằng buồn bực nhưng vẫn nhanh nhanh đuổi theo.
Bên ngoài trời đã tối, chỉ có đèn đường sáng lên, hai người lặng lẽ đi ra khỏi trường, leo lên xe việt dã.
Lục Hành Trì lái xe thật mau, chạy như bay trên đường phố không người yên tĩnh, cũng không biết đi hướng nào.
Trong xe không khí thật kỳ quái.
Lục Hành Trì không nói lời nào, Bối Noãn cũng rất biết điều mà không dám ra tiếng, chỉ nhìn qua cửa sổ xe ra bên ngoài hướng đông hướng tây.
"Ai! Lục Hành Trì! Bên kia có tiệm thuốc, anh chạy quá rồi!"
Nghe được cô nói, Lục Hành Trì tốc độ cũng không giảm, tay trái bỗng nhiên đánh vòng một cái, tay phải kéo cần số.
Xe việt dã nguyên bản đang như bão táp bay về phía trước, theo động tác của anh mà trong nháy mắt hất đuôi một cái, đột nhiên ở giữa đường xoay 180 độ.
Trong phim hành động thường thấy cảnh truy đuổi bằng xe diễn ra như vậy, hất đuôi quay đầu, soái đến không tả nổi, nhưng mà nếu thật ngồi trong xe ——
Bối Noãn cảm thấy trái tim như muốn rớt ra ngoài.
Còn may trên đường không có xe khác, nếu không không biết bao nhiêu người đã bị anh hại chết.
Xe còn chưa thăng bằng lại, Lục Hành Trì lại một chân dẫm hết ga, xe việt dã như điên chạy tới hướng cửa kính tiệm thuốc.
Bối Noãn theo bản năng súc người lại, ôm lấy đầu.
Lúc sắp đụng tới cửa kiếng, xe đột nhiên phanh gấp, dừng lại.
Lục Hành Trì lưu loát mà tắt máy, xuống xe.
Không ngoài dự kiến, xe việt dã động tĩnh lớn như vậy đã sớm hấp dẫn một đám thây ma từ các phương hướng xông tới.
Lục Hành Trì hôm nay căn bản không cần lấy nỏ, chỉ nâng lên bàn tay phải.
Cốp xe phanh một tiếng, tự động mở ra, đinh dài rậm rạp lao ra từ trong cốp xe bắn về bốn phía.
Bắn trúng lại thu, mưa tên giống như trên màn ảnh phóng hồi phóng hồi, động tác nhất trí, xong xuôi lại thu về trong cốp xe, đinh dài leng keng leng keng trở về trong hộp, trong giây lát an tĩnh trở lại.
Bối Noãn bị anh lăn lộn như vậy, chân muốn mềm xuống.
Chỉ bằng trực giác cũng biết, đại Boss đang bạo tẩu.
Hung ác vô cùng, thật phi thường không dễ chọc.
Biểu tình bên ngoài Lục Hành Trì thật ra lại rất bình tĩnh, nhìn không ra khác thường gì.
Cửa kính tiệm thuốc đã sớm bị đập bể, anh duỗi tay nắm lấy khóa cửa mở cửa ra, nghiêng nghiêng đầu hướng về phía trong tiệm, ý bảo cô tiến vào.
Bên trong không có thây ma, đèn đều sáng lên.
Bối Noãn thấy trên kệ để hàng còn không ít thuốc, cũng có người khác đã tiến vào đảo loạn, lung tung rối loạn bên này một hộp bên kia một hộp.
Có thể thấy được người sống sót trong thành phố an tĩnh núp ở đâu đó, lén lút tránh né thây ma, nơi nơi thu thập vật tư, nỗ lực sống sót.
Bối Noãn nhanh nhanh lấy ra danh sách, đối chiếu mà đi tìm thuốc.
Lục Hành Trì phát điên cả nửa ngày, hiện giờ trạng thái tựa hồ bình thường trở lại khá nhiều, liếc nhìn danh sách cô cầm, cũng bắt tay vào giúp cô tìm thuốc.
Đám người Tống Hi Vọng muốn đều là các loại thuốc thông thường trị cảm mạo đi tả, cùng với thuốc sát trùng băng vải băng bó ngoại thương.
Bối Noãn xách theo bao nilon trong chớp mắt đã thu được vài bao.
"Không biết thuốc kháng sinh sẽ ở đâu." Bối Noãn nhìn trên kệ để hàng tìm một vòng cũng tìm không thấy.
"Thuốc kháng sinh là thuốc kê đơn, hẳn là đặt ở bên trong."
Lục Hành Trì dẫn cô vào quầy bên trong đảo đảo, không tìm được, lại mở cửa đến phòng phía sau.
Phòng phía sau có tủ có khóa, Lục Hành Trì mở kéo ngăn tủ ra, bên trong thật đúng là để không ít thuốc kháng sinh.
Bối Noãn tiếp tục nhìn danh sách tìm thuốc, cuối cùng cũng tìm đủ, chính mình cũng lựa thu lấy một ít, thở ra một hơi dài.
"Tìm xong rồi?" Lục Hành Trì hỏi.
"Phải, đều tìm được rồi." Bối Noãn lại thẩm tra đối chiếu một lần danh sách thật dài, cảm thấy mỹ mãn mà đem danh sách và thuốc tất cả đều thu vào không gian.
Vừa mới thu xong, bỗng nhiên một lực mạnh mẽ đánh úp lại.
Cả người đều bị áp đến trên tường.
Lục Hành Trì chặt chẽ mà bao bọc cô vào trong không gian hẹp giữa anh và vách tường.
Thân thể anh dính sát vào Bối Noãn, cô cơ hồ có thể cảm giác được đường nét bắp đùi và cơ bắp căng chặt của anh.
Bối Noãn chưa từng gặp qua hành động này của Lục Hành Trì, cô thật sự có điểm sợ hãi, "Anh đang làm gì?"
"Thuốc tìm xong rồi, anh tới lấy thù lao." Lục Hành Trì nói.
Ngữ điệu bình tĩnh, ánh mắt lại u ám thâm trầm, giống như thợ săn mở ra bẫy rập, đang định xách con thỏ con không cẩn thận bị rơi vào trong bẫy ra, lột da, cắt thành khối, nấu thành canh.
Thỏ con tỏ vẻ thực sợ hãi.
"Cái gì thù lao? Tôi giúp anh ủi quần áo, không tốt sao?"
Bối Noãn nỗ lực dán sát vào tường, muốn tạo thêm một khe hở giữa mình và Lục Hành Trì.
Khe hở nhỏ xíu vất vả tạo ra lập tức biến mất không thấy đâu.
Lục Hành Trì tiến tới gần.
"Không tốt." Anh lạnh lùng mà nói, "Anh muốn cái khác."
Anh không chút do dự cúi đầu, tìm được cánh môi Bối Noãn, đè ép lên.
Bờ môi anh nghiền áp cô, ngay sau đó tiến quân thần tốc.
Lục Hành Trì ấn cô thật chặt trên tường, đây là một cái hôn tuyên thệ chiếm hữu, không khách khí chút nào, không lưu đến một đường sống.
Giống như thợ săn đóng đinh con mồi trên mặt đất, lại giống như cường đạo, không do dự mà vẽ ra địa bàn mình độc chiếm.
Anh kẹp bọc cô, thổi quét cô, áp bách cô, hơi thở anh tươi mát mà lại lạnh thấu xương, động tác thật mạnh mẽ mà lại chân thật đáng tin.
Một lúc sau, Lục Hành Trì cảm thấy Bối Noãn cực kỳ an tĩnh, không có động tĩnh gì, anh buông cô ra một chút.
Cánh môi hồng nhạt bình thường hiện tại đã bị anh tra tấn đến đỏ bừng, làm khuôn mặt nhỏ thuần khiết càng thêm tươi đẹp diễm sắc.
Đỏ bừng không giống như bình thường, làm Lục Hành Trì không kềm chế được, rất muốn lại đến một lần.
Nhưng khi ánh mắt anh hướng tới phía trước, lại phát hiện biểu tình của cô không quá thích hợp.
Lông mi cong vút, cặp mắt trong vắt kia đang nhìn anh, ánh mắt thuần tịnh vô tội, giống như con nai tơ không hề có lực phản kháng.
Bên trong còn mang theo điểm chỉ trích, nhiều điểm ủy khuất.
Không ai sau khi làm chuyện xấu loại này, đối diện với ánh mắt như thế lại có thể bảo trì trấn định.
Lục Hành Trì biểu tình không chút sứt mẻ, trong lòng lại có điểm bất an.
Ngày thường quan sát biểu tình của Bối Noãn, theo động tác của cô, Lục Hành Trì cảm thấy cô hẳn là không phải hoàn toàn không thích mình.
Nhưng bộ dáng hiện tại của cô ấy, không giống như giả vờ.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Lục Hành Trì hoài nghi khả năng quan sát của chính mình.
Chẳng lẽ nhìn lầm? Cô ấy thật sự chán ghét mình như vậy? Hay là......!
"Làm sao vậy? Anh hôn không được tốt?" Lục Hành Trì phóng nhu thanh âm, hỏi.
Bối Noãn đẩy anh ra, xoay người muốn đi.
Lục Hành Trì giữ chặt cánh tay cô lại, một lần nữa ôm chặt Bối Noãn vào trong lòng ngực, không cho cô đi.
Anh ôm cô, cúi đầu chống lại trán Bối Noãn, hỏi: "Làm sao vậy? Thực sự không thích đến như thế? Thật chán ghét anh?"
Bối Noãn nói: "Vậy thì không phải."
Lục Hành Trì mới vừa thở dài nhẹ nhõm ra, lại nhìn thấy Bối Noãn mếu máo, cô tiếp tục nói: "Nhưng mà nụ hôn đầu tiên không phải như vậy."
Lục Hành Trì không hiểu, "Nụ hôn đầu tiên không phải như vậy?"
Nghĩ nghĩ lại phản bác, "Cái này không phải nụ hôn đầu tiên chứ? Chúng ta hai người lần trước ở siêu thị ở Giang Thành, không phải đã hôn qua sao?"
"Cái kia không tính." Bối Noãn một câu liền phủ nhận cái vụ đâm hơi lần đó.
Lục Hành Trì đầu có điểm muốn nổ tung, ôm lấy Bối Noãn khiêm tốn thỉnh giáo, "Vậy nụ hôn đầu tiên nên là như thế nào?"
Bối Noãn nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: "Nên là một buổi chiều, ánh mặt trời đặc biệt sáng, ở thư viện......"
Lục Hành Trì ngắt lời, "Thư viện như vậy nhiều người, em xác định?"
"Em tưởng tượng chính là một thư viện không có người." Bối Noãn phản bác.
"Được rồi, thư viện không có ai, em tiếp tục."
Bối Noãn nghiêng đầu, "Em đang ngồi đọc sách, người em thích đi tới bên cạnh, cúi xuống hôn em, hỏi "em đang xem gì"..."
Lục Hành Trì nghĩ thầm: Thế nhưng còn có cả lời kịch???
"Em cho anh ấy nhìn bìa sách," Bối Noãn tiếp tục miêu tả, "Anh ấy cúi đầu, cùng em đọc sách, sau đó nâng mặt em qua..."
Đột nhiên hôn như vậy?
Tuy nhiên Lục Hành Trì vẫn không nói gì, ôm chặt cô hơn một chút, tiếp tục nghe.
"Sau đó anh ấy sẽ hôn em.
Chạm vào một chút thôi, không có đầu lưỡi."
Bối Noãn nhăn mày lại, căm giận mà lại cường điệu một lần, "Không có đầu lưỡi!"
Lục Hành Trì mím mím môi, chăm chú nhìn Bối Noãn một lát, bỗng nhiên ôm cô đi ra ngoài.
"Đi đâu?" Bối Noãn không thể hiểu được.
Lục Hành Trì trả lời: "Đi tìm thư viện."
Lục Hành Trì lái xe việt dã đi thật mau.
Thư viện đại học Thủy Thành không xa cửa chính lắm, toàn bộ lát kính rất dễ tìm.
Lục Hành Trì xách theo nỏ, lưu loát mở đường thanh trừ toàn bộ thây ma trên đường, mang theo Bối Noãn đi lên lầu.
Bối Noãn ngoan ngoãn đi theo anh, dọc theo đường đi thật ngượng ngùng: anh ấy thế nhưng thật sự vì loại chuyện này mà đặc biệt dẫn cô đến thư viện?
Phòng đọc ở lầu hai thư viện, diện tích rất lớn, một nửa là từng hàng kệ sách, một nửa kia dựa vào cửa sổ, có không ít bàn vừa to vừa rộng.
Đèn vẫn sáng, bình thường buổi tối hẳn là kín người hết chỗ, muốn tìm một nơi trống cũng khó, hiện tại thật sự lại là không người.
Lục Hành Trì kiểm tra lại một lần, diệt hết mấy con thây ma, đi qua kệ sách bên kia tùy tay lấy một quyển sách, đưa cho Bối Noãn.
Bối Noãn nhìn thoáng qua.
Cao đẳng toán học.
Thấy bốn chữ này, ăn không ngon, ngủ không được, ngay cả bên người Lục Hành Trì cũng không thấy soái nữa.
Bối Noãn hoả tốc đem nó cung tiễn trả lại chỗ nó nên ở, thay bằng một quyển khác.
Lục Hành Trì đưa Bối Noãn tới bên cửa sổ, ấn cô ngồi xuống, hỏi: "Hiện tại không có mặt trời, ánh trăng được không?"
Bên ngoài cửa sổ sát đất là ánh trăng sáng ngời, cao cao treo trên bầu trời đêm mạt thế.
Bối Noãn gật đầu một cái.
Lục Hành Trì xoay người đi, một lát lại quay về, đi tới phía sau Bối Noãn, cúi xuống hôn.
Bối Noãn bỗng nhiên phát hiện, người này có cảm giác tồn tại thật mãnh liệt, ngay cả không quay đầu lại cũng có thể cảm giác được anh tới gần.
Nhiệt độ cơ thể anh xuyên thấu qua áo sơ mi mỏng truyền tới, bao phủ Bối Noãn, hơi thở anh không thể nghi ngờ thật cường thế, hữu lực, đầy tính tiến công.
"Em đang xem gì?"
Lục Hành Trì lướt qua vai Bối Noãn xem sách trong tay cô, hai người quá mức thân cận, hơi thở phất qua khuôn mặt Bối Noãn, ngữ điệu tùy ý tự nhiên, hoàn toàn không giống như đang đóng kịch.
Tim Bối Noãn bỗng nhiên kinh hoàng lên, mãn đầu óc đều là cái hôn cường thế ban nãy khi anh ép chặt cô vào tường.
Bối Noãn luống cuống tay chân mà đưa sách ra cho anh xem.
Lục Hành Trì vươn ra một bàn tay, như có như không nắm lấy tay Bối Noãn, giúp cô đóng sách lại.
"Lịch sử luân lý", Lục Hành Trì nhìn thoáng qua trang bìa, "Anh đã học môn này."
Anh vẫn nắm lấy tay cô, duy trì một tư thế, hơi hơi mỉm cười, nói nhỏ vào tai cô, "Thành tích cũng không tệ lắm.
Muốn anh dạy em sao?"
Bối Noãn quay đầu, đập thẳng vào ánh mắt lạnh nhạt của anh, lúc này thế nhưng lại toát ra chút độ ấm.
"Tốt." Bối Noãn nhẹ giọng đáp ứng.
Anh cong cong khóe miệng, "Vậy trước tiên anh sẽ thu một chút......!Học phí."
Hàng mi dài rũ xuống, anh tới gần Bối Noãn, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Sau đó tách ra một chút, dùng ánh mắt lần theo gương mặt, cái mũi, cuối cùng là miệng, sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên.
Đây chỉ là một nụ hôn nhợt nhạt, chỉ chạm một chút rồi rời đi, nhưng trái tim Bối Noãn đã đập mạnh tới mức không còn nghe được thanh âm nào khác.
Chỉ có tiếng mạch máu đập ầm ầm bên tai.
Khi anh hôn cô lần nữa, trên môi có thêm điểm áp lực, trằn trọc mà ôn tồn hút hút môi Bối Noãn.
Bối Noãn có chút choáng váng, duỗi tay ra ôm lấy cổ anh.
Cơ thể Lục Hành Trì bỗng nhiên căng thẳng, từ trong yết hầu phát ra thanh âm trầm thấp như tiếng thở dài, sau đó Bối Noãn cảm thấy mình bị nhấc lên khỏi ghế.
Anh bế cô lên, đặt lên bàn, một tay ôm lấy Bối Noãn, một tay chống trên mặt bàn, cúi người hôn thật sâu.
Lại nhịn không được dùng đầu lưỡi một lần nữa.
Nhưng không quản được nhiều như vậy nữa, Bối Noãn cảm thấy mình như con thuyền nhỏ xoay tròn trên mặt biển bão tố.
Chỉ có anh là tồn tại duy nhất, là điểm tựa duy nhất, và là hy vọng duy nhất.
Ánh trăng mạt thế và ánh đèn trong thư viện trống vắng xoay tròn, cuộn vào nhau, tạo thành vòng xoáy chói mắt.
Trong cơn choáng váng, Bối Noãn giữ chặt lấy anh không bỏ.
Lục Hành Trì lại đột nhiên dừng một chút.
"Làm sao vậy?" Bối Noãn mơ hồ hỏi.
"Không có gì, thây ma mà thôi, đã không còn nữa." Anh nói, lại lần nữa lưu luyến dán lên môi Bối Noãn.
Không biết qua bao lâu, Bối Noãn rời khỏi môi anh, vùi đầu vào lồng ngực dày rộng rắn chắc, thở dốc.
"Chúng ta cần quay trở về đi?"
Anh dùng một bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, "Nụ hôn đầu như vậy đủ chưa? Hài lòng?"
"Ừ." Bối Noãn nhỏ giọng nói, "Chúng ta đi thôi?"
Lục Hành Trì không buông tay, hỏi: "Vậy nụ hôn đầu tiên trong tưởng tượng của anh thì sao?"
Bối Noãn:???
Bối Noãn hoàn toàn vô ngữ: "Đừng náo loạn, anh một người đàn ông cũng có mộng tưởng về nụ hôn đầu hay sao?"
Lục Hành Trì bình tĩnh đáp: "Vừa mới có nửa giờ trước, không được sao?".
Tiểu Tam lưu sướng trả lời: "Cô không nhìn thấy thuyết minh phía cuối nhiệm vụ kia sao? Nếu không làm, không gian tùy thân sẽ bị phong bế bảy ngày, không thể sử dụng."
Tùy thân không gian phong bế bảy ngày? Tàn nhẫn như vậy?
Một tuần không thể dùng không gian không phải chuyện chơi, toàn bộ ăn, mặc, ở, đi lại của cả tiểu đội sẽ rất phiền toái.
"Tôi đây làm làm làm!" Bối Noãn nói nhanh, "Dù sao chỉ cần ở trước mặt cậu ta thăng một chút giá trị thánh mẫu là được, vô luận nhiều hay ít đều được, đúng hay không?"
Tiểu Tam dùng "lúc này mới thấy ngoan" miệng lưỡi đáp: "Không sai.
Đừng quên, còn phải làm cậu ta nói cô lương thiện."
Bối Noãn thở dài một hơi.
Mười hai giờ của Tống Hi Vọng này so với mười hai giờ của Giang Phỉ kia lại khác nhau rất lớn, cơ hồ đều là vào buổi tối, mọi người đều buồn ngủ, vốn dĩ không có cơ hội gì để tăng giá trị thánh mẫu.
Chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Hành động bước đầu tiên, theo thường lệ là, bảo trì nhân vật mục tiêu trong tầm mắt.
Bối Noãn đi đến cửa nhà ăn, nói với bảo vệ rằng mình muốn xuống lầu, tìm Tống đội trưởng của họ có việc.
Tống Hi Vọng ở ngay dưới lầu.
Sắp đến giờ ngủ, các bạn học đại học Thủy Thành đang thay phiên nhau rửa mặt, tốp năm tốp ba chụm vào nhau, có người nói chuyện, có người chơi.
Tống Hi Vọng khó được không phải trực ban, đang ngồi cùng với một nam sinh đeo mắt kính.
Hai người đều thuộc đội bảo vệ, đang thảo luận phiên gác đêm nay.
Tống Hi Vọng thấy Bối Noãn tiến đến, vui vẻ chào hỏi.
"Lục Hành Trì nhờ tôi tới hỏi một chút," Bối Noãn giả truyền thánh chỉ, "Các người còn cần thứ gì sao?"
Tống Hi Vọng nghĩ nghĩ, "Có vật tư các người mang về hôm nay, chúng ta có thể kiên trì một đoạn thời gian khá dài, tạm thời có lẽ không có gì khác?"
Nam mắt kính giơ tay đỡ đỡ gọng kính, bỗng nhiên nói: "Chỉ có thuốc chúng ta thường dùng không có nhiều lắm, nói không chừng sau này sẽ cần."
"Các người thiếu thuốc sao? Thật tốt quá!" Bối Noãn vui mừng khôn xiết.
Dưới ánh mắt không thể hiểu được của hai nam sinh, Bối Noãn hắng giọng, sửa lời, "Các người cần thuốc gì? Có muốn ghi ra một danh sách hay không? Nói không chừng chúng tôi có thể đi ra ngoài giúp đi tìm."
"Tốt quá!" Mắt kính nam đứng lên, "Tôi đi thống kê ra thuốc mà mọi người cần."
Lục Hành Trì rửa mặt xong đi ra ngoài, theo bản năng dùng mắt tìm kiếm một vòng, phát hiện Bối Noãn lại không thấy đâu.
Lần này còn thực đặc thù, Giang Phỉ cư nhiên còn ở đây.
Cô ấy một người có thể chạy đi đâu?
Lục Hành Trì tìm một vòng quanh nhà ăn nhỏ cũng không tìm được người, đi xuống lầu.
Vừa xuống thang lầu một chút, giữa đám người đông đúc dưới nhà đã nhìn thấy ngay Bối Noãn.
Cô đang ngồi trên tấm bạt trải trên đất cùng với một nam sinh, hai người như chạm trán mà ghé vào nhau, viết viết vẽ vẽ gì đó trên một tờ giấy.
Nam sinh lớn lên rất soái.
Hình như là đội trưởng đội bảo vệ nơi này, Lục Hành Trì nghĩ thầm, kêu cái gì Tống?
Rất xuất sắc ở đại học Thủy Thành.
Cô ấy còn rất biết chọn.
Lục Hành Trì không đi qua, hai tay ôm trước ngực, dựa vào tay vịn cầu thang, bất động thanh sắc mà nhìn bọn họ.
Đợi một hồi lâu mới thấy Bối Noãn rốt cuộc ngẩng đầu, cười với nam sinh kia, nói một vài câu, đứng lên.
Cô cầm tờ giấy kia, cúi đầu vội vã hướng đến chỗ thang lầu bên này, đôi mắt căn bản không rời khỏi tờ giấy.
Lục Hành Trì bất động thanh sắc mà di chuyển hai bước, ngăn trở đường đi.
Bối Noãn quả nhiên không hề phòng bị, đột ngột dừng lại, đầu bị bang vào trước ngực anh.
Lục Hành Trì thuận tay ôm lấy cô.
Bối Noãn mờ mịt mà ngẩng đầu, giống như là bị đâm không nhẹ, mơ mơ màng màng dùng tay ấn ấn trán.
Chờ thấy rõ đụng phải chính là ai, cô thế nhưng nở một nụ cười đầy xán lạn, " "Lục Hành Trì, tôi vừa lúc có việc tìm anh!"
"Chuyện gì?" Lục Hành Trì hỏi, tay vẫn không buông cô ra.
Bối Noãn giống như hoàn toàn không có lưu ý đến chính mình đang bị ôm, đưa tờ giấy trong tay cho anh xem.
"Tống Hi Vọng nói, bọn họ còn cần một chút thuốc thường dùng, tôi nói họ liệt ra một danh sách......"
"Tống Hi Vọng?"
Lục Hành Trì ngắt lời, cũng không nhìn lên giấy viết gì.
"Đúng rồi, chính là đội trưởng đội bảo vệ đại học Thủy Thành, Tống đội trưởng."
Bối Noãn ở trong lòng ngực Lục Hành Trì gian nan mà quay đầu lại, tìm được Tống Hi Vọng đang nhìn sang hướng bên này, cô cười cười hì hì vẫy vẫy tay.
Lục Hành Trì mở ra một bàn tay, năm ngón tay bắt lấy đỉnh đầu Bối Noãn, vặn đầu cô về hướng mình, nhàn nhạt hỏi, "Thuốc gì?"
Bối Noãn đưa một tờ giấy viết đầy tên thuốc đến trước mặt anh, "Bao nhiêu đây, cũng không nhiều, đúng không, chúng ta đi ra ngoài giúp họ tìm đi?"
Bên ngoài trời đã tối đen, cô còn nghĩ đi ra giúp cái người Tống Hi Vọng kia tìm thuốc.
Lục Hành Trì đột nhiên khác biệt, "Hôm nay quá muộn, tôi muốn ngủ, ngày mai rồi nói sau?"
Bối Noãn hoàn toàn không dự đoán được anh sẽ không đáp ứng.
Lúc ban ngày, cô chẳng qua chỉ nói một câu về cái máy sấy, anh liền không chê phiền toái, đặc biệt lái xe chạy tới trung tâm thành phố, hiện tại đi tìm thuốc chuyện đứng đắn nghiêm túc như vậy, thế mà anh cự tuyệt?
Khẳng định không thể chờ đến ngày mai.
Thánh mẫu ánh sáng giai đoạn hai tổng cộng chỉ có mười hai tiếng đồng hồ, đếm ngược vèo vèo, ngủ cả đêm, ngày mai mới đi ra ngoài tìm thuốc, nói không chừng sẽ không kịp.
Nhiệm vụ làm không xong, không gian bị phong bế bảy ngày, đây không phải là chuyện đùa giỡn.
Bối Noãn nắm chặt lấy quần áo Lục Hành Trì, ngửa đầu nhìn, nhỏ giọng hừ hừ, "Lục —— Hành —— Trì? Chúng ta đi một chuyến đi? Trong chốc lát lại đi ngủ được không?"
Mãn nhãn đều là khẩn cầu.
Lục Hành Trì cúi đầu nhìn cô.
Khó được cô ấy làm nũng rải đến chân thành tha thiết thành khẩn như vậy, lại là vì người khác.
Lục Hành Trì duỗi tay nâng cằm cô lên: "Đi tìm thuốc? Có thể.
Cô tính toán báo đáp tôi như thế nào?"
Bối Noãn có loại cảm giác kỳ quái.
Động tác anh thật ngả ngớn, lời hỏi ra cũng không đứng đắn, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không giống vậy, lạnh như băng, thậm chí còn mang theo điểm hung ác.
"Anh nghĩ muốn cái gì?" Bối Noãn xấu hổ, "Tôi làm đồ ăn không ngon như Giang Phỉ, bằng không, tôi giúp anh giặt sạch hết quần áo, lại ủi một lần, thế nào?"
Cô ấy còn dám nói tới Giang Phỉ.
Trong chốc lát là Giang Phỉ, trong chốc lát lại toát ra một cái cái gì Tống Hi Vọng.
Cô ấy cho rằng đây là chơi game Otome sao, công lược xong một cái, lại đến cái tiếp theo?
Lục Hành Trì buông Bối Noãn ra, xoay người đi về hướng cửa sắt.
"Anh muốn đi đâu?" Bối Noãn không thể hiểu được.
"Đi tìm thuốc." Lục Hành Trì cũng không quay đầu lại.
Anh đột nhiên đáp ứng làm Bối Noãn tuy rằng buồn bực nhưng vẫn nhanh nhanh đuổi theo.
Bên ngoài trời đã tối, chỉ có đèn đường sáng lên, hai người lặng lẽ đi ra khỏi trường, leo lên xe việt dã.
Lục Hành Trì lái xe thật mau, chạy như bay trên đường phố không người yên tĩnh, cũng không biết đi hướng nào.
Trong xe không khí thật kỳ quái.
Lục Hành Trì không nói lời nào, Bối Noãn cũng rất biết điều mà không dám ra tiếng, chỉ nhìn qua cửa sổ xe ra bên ngoài hướng đông hướng tây.
"Ai! Lục Hành Trì! Bên kia có tiệm thuốc, anh chạy quá rồi!"
Nghe được cô nói, Lục Hành Trì tốc độ cũng không giảm, tay trái bỗng nhiên đánh vòng một cái, tay phải kéo cần số.
Xe việt dã nguyên bản đang như bão táp bay về phía trước, theo động tác của anh mà trong nháy mắt hất đuôi một cái, đột nhiên ở giữa đường xoay 180 độ.
Trong phim hành động thường thấy cảnh truy đuổi bằng xe diễn ra như vậy, hất đuôi quay đầu, soái đến không tả nổi, nhưng mà nếu thật ngồi trong xe ——
Bối Noãn cảm thấy trái tim như muốn rớt ra ngoài.
Còn may trên đường không có xe khác, nếu không không biết bao nhiêu người đã bị anh hại chết.
Xe còn chưa thăng bằng lại, Lục Hành Trì lại một chân dẫm hết ga, xe việt dã như điên chạy tới hướng cửa kính tiệm thuốc.
Bối Noãn theo bản năng súc người lại, ôm lấy đầu.
Lúc sắp đụng tới cửa kiếng, xe đột nhiên phanh gấp, dừng lại.
Lục Hành Trì lưu loát mà tắt máy, xuống xe.
Không ngoài dự kiến, xe việt dã động tĩnh lớn như vậy đã sớm hấp dẫn một đám thây ma từ các phương hướng xông tới.
Lục Hành Trì hôm nay căn bản không cần lấy nỏ, chỉ nâng lên bàn tay phải.
Cốp xe phanh một tiếng, tự động mở ra, đinh dài rậm rạp lao ra từ trong cốp xe bắn về bốn phía.
Bắn trúng lại thu, mưa tên giống như trên màn ảnh phóng hồi phóng hồi, động tác nhất trí, xong xuôi lại thu về trong cốp xe, đinh dài leng keng leng keng trở về trong hộp, trong giây lát an tĩnh trở lại.
Bối Noãn bị anh lăn lộn như vậy, chân muốn mềm xuống.
Chỉ bằng trực giác cũng biết, đại Boss đang bạo tẩu.
Hung ác vô cùng, thật phi thường không dễ chọc.
Biểu tình bên ngoài Lục Hành Trì thật ra lại rất bình tĩnh, nhìn không ra khác thường gì.
Cửa kính tiệm thuốc đã sớm bị đập bể, anh duỗi tay nắm lấy khóa cửa mở cửa ra, nghiêng nghiêng đầu hướng về phía trong tiệm, ý bảo cô tiến vào.
Bên trong không có thây ma, đèn đều sáng lên.
Bối Noãn thấy trên kệ để hàng còn không ít thuốc, cũng có người khác đã tiến vào đảo loạn, lung tung rối loạn bên này một hộp bên kia một hộp.
Có thể thấy được người sống sót trong thành phố an tĩnh núp ở đâu đó, lén lút tránh né thây ma, nơi nơi thu thập vật tư, nỗ lực sống sót.
Bối Noãn nhanh nhanh lấy ra danh sách, đối chiếu mà đi tìm thuốc.
Lục Hành Trì phát điên cả nửa ngày, hiện giờ trạng thái tựa hồ bình thường trở lại khá nhiều, liếc nhìn danh sách cô cầm, cũng bắt tay vào giúp cô tìm thuốc.
Đám người Tống Hi Vọng muốn đều là các loại thuốc thông thường trị cảm mạo đi tả, cùng với thuốc sát trùng băng vải băng bó ngoại thương.
Bối Noãn xách theo bao nilon trong chớp mắt đã thu được vài bao.
"Không biết thuốc kháng sinh sẽ ở đâu." Bối Noãn nhìn trên kệ để hàng tìm một vòng cũng tìm không thấy.
"Thuốc kháng sinh là thuốc kê đơn, hẳn là đặt ở bên trong."
Lục Hành Trì dẫn cô vào quầy bên trong đảo đảo, không tìm được, lại mở cửa đến phòng phía sau.
Phòng phía sau có tủ có khóa, Lục Hành Trì mở kéo ngăn tủ ra, bên trong thật đúng là để không ít thuốc kháng sinh.
Bối Noãn tiếp tục nhìn danh sách tìm thuốc, cuối cùng cũng tìm đủ, chính mình cũng lựa thu lấy một ít, thở ra một hơi dài.
"Tìm xong rồi?" Lục Hành Trì hỏi.
"Phải, đều tìm được rồi." Bối Noãn lại thẩm tra đối chiếu một lần danh sách thật dài, cảm thấy mỹ mãn mà đem danh sách và thuốc tất cả đều thu vào không gian.
Vừa mới thu xong, bỗng nhiên một lực mạnh mẽ đánh úp lại.
Cả người đều bị áp đến trên tường.
Lục Hành Trì chặt chẽ mà bao bọc cô vào trong không gian hẹp giữa anh và vách tường.
Thân thể anh dính sát vào Bối Noãn, cô cơ hồ có thể cảm giác được đường nét bắp đùi và cơ bắp căng chặt của anh.
Bối Noãn chưa từng gặp qua hành động này của Lục Hành Trì, cô thật sự có điểm sợ hãi, "Anh đang làm gì?"
"Thuốc tìm xong rồi, anh tới lấy thù lao." Lục Hành Trì nói.
Ngữ điệu bình tĩnh, ánh mắt lại u ám thâm trầm, giống như thợ săn mở ra bẫy rập, đang định xách con thỏ con không cẩn thận bị rơi vào trong bẫy ra, lột da, cắt thành khối, nấu thành canh.
Thỏ con tỏ vẻ thực sợ hãi.
"Cái gì thù lao? Tôi giúp anh ủi quần áo, không tốt sao?"
Bối Noãn nỗ lực dán sát vào tường, muốn tạo thêm một khe hở giữa mình và Lục Hành Trì.
Khe hở nhỏ xíu vất vả tạo ra lập tức biến mất không thấy đâu.
Lục Hành Trì tiến tới gần.
"Không tốt." Anh lạnh lùng mà nói, "Anh muốn cái khác."
Anh không chút do dự cúi đầu, tìm được cánh môi Bối Noãn, đè ép lên.
Bờ môi anh nghiền áp cô, ngay sau đó tiến quân thần tốc.
Lục Hành Trì ấn cô thật chặt trên tường, đây là một cái hôn tuyên thệ chiếm hữu, không khách khí chút nào, không lưu đến một đường sống.
Giống như thợ săn đóng đinh con mồi trên mặt đất, lại giống như cường đạo, không do dự mà vẽ ra địa bàn mình độc chiếm.
Anh kẹp bọc cô, thổi quét cô, áp bách cô, hơi thở anh tươi mát mà lại lạnh thấu xương, động tác thật mạnh mẽ mà lại chân thật đáng tin.
Một lúc sau, Lục Hành Trì cảm thấy Bối Noãn cực kỳ an tĩnh, không có động tĩnh gì, anh buông cô ra một chút.
Cánh môi hồng nhạt bình thường hiện tại đã bị anh tra tấn đến đỏ bừng, làm khuôn mặt nhỏ thuần khiết càng thêm tươi đẹp diễm sắc.
Đỏ bừng không giống như bình thường, làm Lục Hành Trì không kềm chế được, rất muốn lại đến một lần.
Nhưng khi ánh mắt anh hướng tới phía trước, lại phát hiện biểu tình của cô không quá thích hợp.
Lông mi cong vút, cặp mắt trong vắt kia đang nhìn anh, ánh mắt thuần tịnh vô tội, giống như con nai tơ không hề có lực phản kháng.
Bên trong còn mang theo điểm chỉ trích, nhiều điểm ủy khuất.
Không ai sau khi làm chuyện xấu loại này, đối diện với ánh mắt như thế lại có thể bảo trì trấn định.
Lục Hành Trì biểu tình không chút sứt mẻ, trong lòng lại có điểm bất an.
Ngày thường quan sát biểu tình của Bối Noãn, theo động tác của cô, Lục Hành Trì cảm thấy cô hẳn là không phải hoàn toàn không thích mình.
Nhưng bộ dáng hiện tại của cô ấy, không giống như giả vờ.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Lục Hành Trì hoài nghi khả năng quan sát của chính mình.
Chẳng lẽ nhìn lầm? Cô ấy thật sự chán ghét mình như vậy? Hay là......!
"Làm sao vậy? Anh hôn không được tốt?" Lục Hành Trì phóng nhu thanh âm, hỏi.
Bối Noãn đẩy anh ra, xoay người muốn đi.
Lục Hành Trì giữ chặt cánh tay cô lại, một lần nữa ôm chặt Bối Noãn vào trong lòng ngực, không cho cô đi.
Anh ôm cô, cúi đầu chống lại trán Bối Noãn, hỏi: "Làm sao vậy? Thực sự không thích đến như thế? Thật chán ghét anh?"
Bối Noãn nói: "Vậy thì không phải."
Lục Hành Trì mới vừa thở dài nhẹ nhõm ra, lại nhìn thấy Bối Noãn mếu máo, cô tiếp tục nói: "Nhưng mà nụ hôn đầu tiên không phải như vậy."
Lục Hành Trì không hiểu, "Nụ hôn đầu tiên không phải như vậy?"
Nghĩ nghĩ lại phản bác, "Cái này không phải nụ hôn đầu tiên chứ? Chúng ta hai người lần trước ở siêu thị ở Giang Thành, không phải đã hôn qua sao?"
"Cái kia không tính." Bối Noãn một câu liền phủ nhận cái vụ đâm hơi lần đó.
Lục Hành Trì đầu có điểm muốn nổ tung, ôm lấy Bối Noãn khiêm tốn thỉnh giáo, "Vậy nụ hôn đầu tiên nên là như thế nào?"
Bối Noãn nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: "Nên là một buổi chiều, ánh mặt trời đặc biệt sáng, ở thư viện......"
Lục Hành Trì ngắt lời, "Thư viện như vậy nhiều người, em xác định?"
"Em tưởng tượng chính là một thư viện không có người." Bối Noãn phản bác.
"Được rồi, thư viện không có ai, em tiếp tục."
Bối Noãn nghiêng đầu, "Em đang ngồi đọc sách, người em thích đi tới bên cạnh, cúi xuống hôn em, hỏi "em đang xem gì"..."
Lục Hành Trì nghĩ thầm: Thế nhưng còn có cả lời kịch???
"Em cho anh ấy nhìn bìa sách," Bối Noãn tiếp tục miêu tả, "Anh ấy cúi đầu, cùng em đọc sách, sau đó nâng mặt em qua..."
Đột nhiên hôn như vậy?
Tuy nhiên Lục Hành Trì vẫn không nói gì, ôm chặt cô hơn một chút, tiếp tục nghe.
"Sau đó anh ấy sẽ hôn em.
Chạm vào một chút thôi, không có đầu lưỡi."
Bối Noãn nhăn mày lại, căm giận mà lại cường điệu một lần, "Không có đầu lưỡi!"
Lục Hành Trì mím mím môi, chăm chú nhìn Bối Noãn một lát, bỗng nhiên ôm cô đi ra ngoài.
"Đi đâu?" Bối Noãn không thể hiểu được.
Lục Hành Trì trả lời: "Đi tìm thư viện."
Lục Hành Trì lái xe việt dã đi thật mau.
Thư viện đại học Thủy Thành không xa cửa chính lắm, toàn bộ lát kính rất dễ tìm.
Lục Hành Trì xách theo nỏ, lưu loát mở đường thanh trừ toàn bộ thây ma trên đường, mang theo Bối Noãn đi lên lầu.
Bối Noãn ngoan ngoãn đi theo anh, dọc theo đường đi thật ngượng ngùng: anh ấy thế nhưng thật sự vì loại chuyện này mà đặc biệt dẫn cô đến thư viện?
Phòng đọc ở lầu hai thư viện, diện tích rất lớn, một nửa là từng hàng kệ sách, một nửa kia dựa vào cửa sổ, có không ít bàn vừa to vừa rộng.
Đèn vẫn sáng, bình thường buổi tối hẳn là kín người hết chỗ, muốn tìm một nơi trống cũng khó, hiện tại thật sự lại là không người.
Lục Hành Trì kiểm tra lại một lần, diệt hết mấy con thây ma, đi qua kệ sách bên kia tùy tay lấy một quyển sách, đưa cho Bối Noãn.
Bối Noãn nhìn thoáng qua.
Cao đẳng toán học.
Thấy bốn chữ này, ăn không ngon, ngủ không được, ngay cả bên người Lục Hành Trì cũng không thấy soái nữa.
Bối Noãn hoả tốc đem nó cung tiễn trả lại chỗ nó nên ở, thay bằng một quyển khác.
Lục Hành Trì đưa Bối Noãn tới bên cửa sổ, ấn cô ngồi xuống, hỏi: "Hiện tại không có mặt trời, ánh trăng được không?"
Bên ngoài cửa sổ sát đất là ánh trăng sáng ngời, cao cao treo trên bầu trời đêm mạt thế.
Bối Noãn gật đầu một cái.
Lục Hành Trì xoay người đi, một lát lại quay về, đi tới phía sau Bối Noãn, cúi xuống hôn.
Bối Noãn bỗng nhiên phát hiện, người này có cảm giác tồn tại thật mãnh liệt, ngay cả không quay đầu lại cũng có thể cảm giác được anh tới gần.
Nhiệt độ cơ thể anh xuyên thấu qua áo sơ mi mỏng truyền tới, bao phủ Bối Noãn, hơi thở anh không thể nghi ngờ thật cường thế, hữu lực, đầy tính tiến công.
"Em đang xem gì?"
Lục Hành Trì lướt qua vai Bối Noãn xem sách trong tay cô, hai người quá mức thân cận, hơi thở phất qua khuôn mặt Bối Noãn, ngữ điệu tùy ý tự nhiên, hoàn toàn không giống như đang đóng kịch.
Tim Bối Noãn bỗng nhiên kinh hoàng lên, mãn đầu óc đều là cái hôn cường thế ban nãy khi anh ép chặt cô vào tường.
Bối Noãn luống cuống tay chân mà đưa sách ra cho anh xem.
Lục Hành Trì vươn ra một bàn tay, như có như không nắm lấy tay Bối Noãn, giúp cô đóng sách lại.
"Lịch sử luân lý", Lục Hành Trì nhìn thoáng qua trang bìa, "Anh đã học môn này."
Anh vẫn nắm lấy tay cô, duy trì một tư thế, hơi hơi mỉm cười, nói nhỏ vào tai cô, "Thành tích cũng không tệ lắm.
Muốn anh dạy em sao?"
Bối Noãn quay đầu, đập thẳng vào ánh mắt lạnh nhạt của anh, lúc này thế nhưng lại toát ra chút độ ấm.
"Tốt." Bối Noãn nhẹ giọng đáp ứng.
Anh cong cong khóe miệng, "Vậy trước tiên anh sẽ thu một chút......!Học phí."
Hàng mi dài rũ xuống, anh tới gần Bối Noãn, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Sau đó tách ra một chút, dùng ánh mắt lần theo gương mặt, cái mũi, cuối cùng là miệng, sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên.
Đây chỉ là một nụ hôn nhợt nhạt, chỉ chạm một chút rồi rời đi, nhưng trái tim Bối Noãn đã đập mạnh tới mức không còn nghe được thanh âm nào khác.
Chỉ có tiếng mạch máu đập ầm ầm bên tai.
Khi anh hôn cô lần nữa, trên môi có thêm điểm áp lực, trằn trọc mà ôn tồn hút hút môi Bối Noãn.
Bối Noãn có chút choáng váng, duỗi tay ra ôm lấy cổ anh.
Cơ thể Lục Hành Trì bỗng nhiên căng thẳng, từ trong yết hầu phát ra thanh âm trầm thấp như tiếng thở dài, sau đó Bối Noãn cảm thấy mình bị nhấc lên khỏi ghế.
Anh bế cô lên, đặt lên bàn, một tay ôm lấy Bối Noãn, một tay chống trên mặt bàn, cúi người hôn thật sâu.
Lại nhịn không được dùng đầu lưỡi một lần nữa.
Nhưng không quản được nhiều như vậy nữa, Bối Noãn cảm thấy mình như con thuyền nhỏ xoay tròn trên mặt biển bão tố.
Chỉ có anh là tồn tại duy nhất, là điểm tựa duy nhất, và là hy vọng duy nhất.
Ánh trăng mạt thế và ánh đèn trong thư viện trống vắng xoay tròn, cuộn vào nhau, tạo thành vòng xoáy chói mắt.
Trong cơn choáng váng, Bối Noãn giữ chặt lấy anh không bỏ.
Lục Hành Trì lại đột nhiên dừng một chút.
"Làm sao vậy?" Bối Noãn mơ hồ hỏi.
"Không có gì, thây ma mà thôi, đã không còn nữa." Anh nói, lại lần nữa lưu luyến dán lên môi Bối Noãn.
Không biết qua bao lâu, Bối Noãn rời khỏi môi anh, vùi đầu vào lồng ngực dày rộng rắn chắc, thở dốc.
"Chúng ta cần quay trở về đi?"
Anh dùng một bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, "Nụ hôn đầu như vậy đủ chưa? Hài lòng?"
"Ừ." Bối Noãn nhỏ giọng nói, "Chúng ta đi thôi?"
Lục Hành Trì không buông tay, hỏi: "Vậy nụ hôn đầu tiên trong tưởng tượng của anh thì sao?"
Bối Noãn:???
Bối Noãn hoàn toàn vô ngữ: "Đừng náo loạn, anh một người đàn ông cũng có mộng tưởng về nụ hôn đầu hay sao?"
Lục Hành Trì bình tĩnh đáp: "Vừa mới có nửa giờ trước, không được sao?".
Bình luận facebook