• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Xuyên thành phản diện làm sao để sống đây (2 Viewers)

  • Chương 134

(*Kinh thế hãi tục (惊世骇俗): Những lời nói, hành động khác với lẽ thường dễ gây cho người khác cảm giác chấn động)

Tiêu Dư An nhìn Án Hà Thanh, hai mắt dần dần trợn lớn, vất vả mà hiểu ý của hắn, nhưng mà cái câu chỉ có ba chữ ngắn ngủi đó, có nghiền ngẫm thêm nữa cũng nghĩ không ra ý nghĩa khác.

Tiêu Dư An: “… … Cái gì? Ngươi nói, ngươi nói cái gì? Ngươi nói… … ngươi, ngươi thích ta? Thích ta? Thích? Thờ ích thich sắc thích? Ta?” Tiêu Dư An vừa nói còn vừa không ngừng mà dùng ngón tay chỉ chính mình.

Án Hà Thanh vô cùng khẳng định mà gật gật đầu.

Tiêu Dư An: “… …”

Án ca à!!

Ngươi nói gì a?!

Ngươi đang nói cái gì a?!

Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì zậy a?!

Án Hà Thanh vốn tưởng rằng Tiêu Dư An sẽ thẹn quá hoá giận, quay người phất tay áo rời đi, nào ngờ Tiêu Dư An hít sâu một hơi, đột nhiên nhào qua đây!

Tiêu Dư An nắm lấy cổ áo của Án Hà Thanh, gần như cả con người đè lấy thân thể của Án Hà Thanh, đem hắn đè lên trên bàn, âm thanh run rẩy mà hét: “Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không a! Thích ta là có ý gì a? Ngươi làm sao có thể thích ta a? Ngươi nó là loại thích nào a? Ngươi nói rõ ràng đi a!! Là cái loại thích thuần khiết giữa huynh đệ với nhau, hay là loại thích muốn thượng ta a!?”

Tiêu Dư An tạch phá thiên kinh mà hét một hơi cũng đem Án Hà Thanh hét đến đơ luôn, quan trọng là hắn vẫn không dừng lại, một bộ mặt sụp đổ mà liên tục hỏi: “Ngươi là muốn thượng ta sao? Ngươi có phải là muốn thượng ta không? Ngươi rốt cuộc có muốn thượng ta hay không a?”

Hét rồi hét cuối cùng Án Hà Thanh cũng hoàn lại thần, đưa ta tay phải ôm lên eo của Tiêu Dư An, chân dồn sức một cái lật người, liền đem Tiêu Dư An tam quan vẫn còn đang định hình đè lên trên bàn, vị trí của hai người lập tức đảo ngược, lần này đến lượt Tiêu Dư An đơ ra.

Án Hà Thanh trông xuống Tiêu Dư An dưới thân, mở miệng nhàng nhạt hỏi: “Bình tĩnh rồi chứ?”

Tiêu Dư An đơ đơ mà gật đầu: “Bình tĩnh rồi, đợi, đợi đã, tay, tay của, của ngươi… …”

Tay phải của Án Hà Thanh không nhẹ không nặng mà đang dụi lấy eo của hắn, vừa khéo đan xen giữa ve vãn và trêu ghẹo, Án Hà Thanh hơi hơi khom người xuống đè cứng lấy Tiêu Dư An, lại đưa ra tay trái nhẹ nhàng nhón lấy cằm của hắn, cưỡng ép hắn nhìn thẳng mình, rồi sau đó nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh khàn khàn và thấp trầm: “Tiêu Dư An ngươi nghe cho tốt, ta thích ngươi, là cái loại muốn đem ngươi trói ở trên giường ta, ngoại trừ ta ra sẽ không còn thấy bất cứ ai khác, đêm đêm ở trong lòng ta hưởng thụ cầu tha, bị ta bức đến góc mắt đỏ ửng, ngón tay chặt chẽ nắm lấy đệm chăn, chịu đựng không nổi sự trêu ghẹo của ta, liều mạng mà muốn chạy trốn nhưng động đậy không được, thở không ra hơi ở trong miệng còn nhịn không được tuông ra vui sướng và thích thú, nghe hiểu rồi chứ?”

Tiêu Dư An nuốt nước miếng một cái, âm thanh cũng yếu đi: “Hiểu, hiểu, hiểu rồi.”

“Còn nghe không?”

“Nghe, nghe, nghe cái gì?”

“Nghe ta đối với ngươi là loại thích nào.”

“Không, không cần đâu, không, không nghe, nghe nữa.”

Tiêu Dư An đưa tay chống lấy ngực của Án Hà Thanh, hỏi: “Có, có thể, thả ta ra trước không?”

Án Hà Thanh nói: “Vậy ngươi nói xem, ta đối với ngươi là loại thích nào?”

Tiêu Dư An cảm thấy cả người mình đều sắp cháy lên rồi, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Ta, ta biết rồi, ta đã biết là loại nào rồi.”

Án Hà Thanh ý vị sâu xa mà ồ một cái, hỏi: “Biết rồi? Vậy thích của ta, là thích đem ngươi xem như huynh đệ, hay là thích muốn thượng ngươi?”

“Là, là cái loại sau.”

“Cái loại sau là loại nào?”

Tiêu Dư An: “… …”

Nam nhân! Ngươi có biết ngươi đang chơi lửa không! Ngươi cái tên tiểu yêu tinh quấy rầy người khác này! Cứ phải hỏi không ngừng sao?!

Tổng tài đại nhân rất là giận a, vừa giận vừa hối hận, hắn cảm thấy mình lúc trước đã không nên đi bồi dưỡng cái gì lớp tổng tài bá đạo, nên đi qua lớp học kế bên học cái lớp gọi là 108 chiêu làm thế nào để đối phó tổng tài bá đạo.

Tiêu Dư An nghĩ trong lòng: Ta sợ cái gì a! Ta chính là từ nhỏ đã luyện thuật phòng thân, đấm ngã lão đại xã hội đen dễ như trở bàn tay!

Tiêu Dư An vẫn còn đang nói lảm nhảm trong lòng, đột nhiên cảm thấy dị dạng, tiềm thức liền hét lên: “Đợi đã!!”

Thì ra Án Hà Thanh thấy Tiêu Dư An chậm chạp không đáp, cái tay vốn ôm eo hắn chậm rãi trượt xuống dưới, cảm giác tay được ngăn cách bởi quần áo vải bố thô ráp ngừng lại ở giữa hai đùi của hắn.

“Ta nói! Ta nói!” Tiêu Dư An vừa vùng vẫy vừa hét, “Là loại thích muốn thượng ta! Tay!!!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom